Sau Khi Xuyên Thư He Với Đại Lão Cố Chấp
Chương 15
Hữu Thi Vô Tửu
10/03/2022
Mẹ nó!
Ngay khi các cư dân mạng và fan hô to tôi có thể, còn hưng phấn để lại lời nhắn dưới weibo, Thẩm Thứ bị sốc.
Cậu có nghĩ thế nào cũng không thể tượng tưởng được, “Minh tinh phá tường” thế mà lại mời vai chính của “Không yêu” Phó Thời Kiêu!
Trong nguyên tác vốn không nhắc tới cái gameshow này, cho nên Thẩm Thứ không xác định được Phó Thời Kiêu trong lúc thi đấu liệu có thể phát huy bàn tay vàng của vai chính hay không, một đường thẳng tiến tới ngôi vị quán quân.
Nếu mọi việc thật sự đi theo hướng như vậy…
Thẩm Thứ không dám nghĩ, cậu có hơi sợ rồi.
Nguyên chủ vốn chỉ là một vai pháo hôi, bởi vì từng ngủ cùng đại lão mà bị Phó Thời Kiêu tính kế mất mạng, sống không quá ba chương trong sách. Chính là bại tướng dưới tay Phó Thời Kiêu.
Thẩm Thứ không biết thời gian cậu đóng phim được xem là chương thứ bao nhiêu trong nguyên tác. Nhưng cậu nhận ra, chính mình vẫn không thể thoát khỏi số mệnh do tác giả đã an bài cho nguyên chủ, phải gặp ảnh đế.
Cậu cảm thấy tia hy vọng mất đi, giống như bạch tuộc nằm liệt trên giường, biểu cảm uể oải, cả người đều không có sức lực.
Thẩm Thứ nghĩ tới mấy tháng sau, Phó Thời Kiêu lấy được giải quán quân, đứng trên sân khấu khí phách hăng hái, tinh quang lộng lẫy, rực rỡ lóa mắt. Còn cậu, từ trên sân thượng của trung tâm chế tác điện ảnh nhảy xuống, biến thành một vũng máu thịt mơ hồ.
Đối mặt với thi thể của cậu, tất cả quần chúng vây xem đều che miệng bịt mũi tựa như buồn nôn, không có một ai đồng tình với cậu.
Vừa lúc này, đại lão Kiều Nhung xuất hiện ở cửa chính, một đôi giày da thủ công không dính chút bụi, từ trên xe đi xuống.
Anh chỉ nhìn liếc qua mà không tỏ thái độ gì, phân phó trợ lý Bách Nam gọi xe cấp cứu, dọn dẹp sạch sẽ đường xá, đừng để ảnh hưởng tới việc đoạt giải quán quân của Phó Thời Kiêu.
Sau đó, chẳng hề lưu luyến mà cất bước rời đi.
Buổi chiều, ánh nắng chiếu vào người Thẩm Thứ nhưng cậu lại chỉ thấy lạnh.
Cậu mở choàng mắt, phát hiện vừa rồi là mình ngủ quên, gặp ác mộng.
Thời tiết gần tới mùa chuyển lạnh, cậu bởi vì không có chăn nên bị lạnh mới tỉnh.
Cậu còn sống!
Thẩm Thứ thở ra một hơi, từ trên giường ngồi dậy, chùm chăn lên người, ngồi trong bóng tối tự hỏi nhân sinh.
Tuy Phó Thời Kiêu là vai chính của “Không yêu”, ở thế giới này có ưu thế, nhưng Thẩm Thứ lại là người xuyên thư vào, cậu chính là người có góc nhìn của thượng đế!
Cậu là người duy nhất biết được thế giới này sẽ có những chuyện gì xảy ra.
Bằng vào nỗ lực của bản thân, cậu hoàn toàn có khả năng tránh thoát vận mệnh mà tác giả đã sắp đặt cho nguyên chủ, thậm chí là đánh bại vai chính!
Thẩm Thứ bùng lên ý chí chiến đấu, nhảy lên kêu một tiếng: “Ông đây không thể cứ vậy mà để mình bị sắp đặt!”
Hàng xóm cách vách bị cậu làm ồn khó chịu, tức giận đập tường.
Thẩm Thứ ngừng lại, trong lòng có chủ ý.
Nếu Phó ảnh đế trong “Không yêu” là người chỉ theo đuổi tình yêu, không quan tâm sự nghiệp, vậy chính mình phải nghĩ cách, làm cho ảnh đế duy trì thiết lập tính cách này.
Sau đó, chính mình mới có thể sống sót để theo đuổi sự nghiệp trong mơ.
Đảo mắt một cái đã tới ngày ghi hình của “Minh tinh phá tường”.
Thẩm Thứ đã tới trung tâm chế tác điện ảnh từ sớm, mà cũng có khả năng vì tới quá sớm nên khi bước vào sảnh tầng một, không gặp được học viên khác.
Cậu dựa theo chỉ dẫn, tìm thang máy đi lên tầng của tổ tiết mục.
Thấy chỗ cửa thang máy đang muốn khép lại, cậu vội vàng tiến tới ấn nút đi lên.
Cánh cửa đang đóng lại mở ra, Thẩm Thứ nhanh điều chỉnh lại trạng thái, ngẩng đầu ưỡn ngực, lộ ra nụ cười mỉm mê người, nhìn về phía thang máy.
Không khí trong nháy mắt đông cứng.
Thẩm Thứ nhìn Kiều Nhung một thân tây trang màu đen, khoanh tay đứng trong thang máy, lúc này nở nụ cười như không cười nhìn cậu.
Mà bên cạnh anh là một người đàn ông đeo kính râm đen bản lớn.
Người đàn ông dáng cao chân dài, khí chất tác tuyệt, cả người toàn là đồ hiệu, vừa nhìn qua đã biết là một minh tinh.
Thẩm Thứ cảm thấy chính mình ngửi được tín hiệu của nguy hiểm.
Cậu quyết đoán thu cái chân dài đang định bước vào, cười lấy lòng nhìn Kiều Nhung, nói xin lỗi: “Thật xin lỗi ngài Kiều, tôi không biết ngài ở đây. Vậy mọi người đi trước, tôi sẽ đợi lượt sau.”
Nói xong, cậu ngoan ngoãn đứng ở cửa, chờ đợi cửa thang máy khép lại.
Thế nhưng chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra.
Giống hệt như lần ở khách sạn vô tình gặp được, Kiều Nhung giơ tay ngăn cửa thang máy, ra mệnh lệnh cho cậu: “Vào đi.”
Thẩm Thứ: …
Xem ra cậu với thang máy bát tự không hợp nhau.
Cậu biết mình có thể tham gia gameshow này hoàn toàn là do đại lão giúp đỡ, cho nên không thể không chừa lại mặt mũi cho Kiều Nhung. Cậu nghe lời mà đi vào thang máy, cố gắng co người vào một góc, đứng bên cạnh trợ lý và vệ sĩ, tận lực hạ thấp cảm giác tồn tại.
Nhưng mà, Kiều Nhung lại giống như thích đối nghịch với cậu.
Lúc Thẩm Thứ chỉ muốn làm người vô hình, Kiều Nhung lại như có hứng thú, mở miệng hỏi: “Lần này lại muốn tìm cái cớ gì đây? Quên mang điện thoại?”
“Thẩm Thứ, cậu mà còn biết sợ tôi à?”
Thẩm Thứ ngẩng đầu, nhìn Kiều Nhung.
Cậu không khống chế được cảm xúc của bản thân, quang minh chính đại trợn mắt với anh, nghĩ thầm tôi mới không sợ anh, tôi là sợ thất nghiệp! Sợ mất mạng!
Mấy người trợ lý hít một hơi sâu.
Thẩm Thứ nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm, khoa trương mà xu nịnh nói: “Ngài Kiều, ngài chính là người làm mưa làm gió ở giới giải trí trong truyền thuyết, tựa như sự tồn tại của thần. Còn tôi, tôi chỉ là một người tuyến 38, giống như con kiến, ngài di chân một cái là có thể nghiền chết tôi rồi. Cho nên tôi tự nhiên sợ ngài, lại kính trọng ngài.”
Kiều Nhung không nói gì, khuôn mặt không biểu cảm, nhìn không ra vui buồn.
Thẩm Thứ lại quen nhìn mặt đoán ý, thấy được tình huống này, nói ra một câu xoay chuyển tình thế: “Nhưng mà… sau khi tiếp xúc với ngài, tôi cảm thấy ngài là một người hiền lành, dễ gần, không có đáng sợ như trong lời nói của mọi người.”
“A…”
Thang máy đi tới tầng bảy, Kiều Nhung cười một tiếng không rõ ý tứ, nghiêng người nhìn Thẩm Thứ, ngoài cười nhưng trong không cười dặn dò cậu: “Đừng ba hoa nhiều, cũng đừng có tâm tư gì để bị đào thải.” Sau đó, ung dung xoay người, được nhân viên cung kính dẫn đường rời đi.
Những người còn lại trong thang máy cũng vội vàng đi theo, chỉ có người đàn ông mới vừa rồi ở cạnh Kiều Nhung ở lại cuối cùng.
Hắn một tay tháo kính râm xuống, lộ ra gương mặt thân, nhìn về phía Thẩm Thứ đang đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Hắn không hề trang điểm lại có làm da trắng trẻo mịn màng, đôi mắt đào hoa dịu dàng như làn nước, dưới mắt phải có một lệ chí màu nâu rõ ràng…
Dù cho đã sớm chuẩn bị tâm lý, Thẩm Thứ vẫn không nhịn được chửi một tiếng trong lòng.
Người này lớn lên dễ nhận ra như vậy, lại còn có thể sánh vai bên cạnh đại lão, không cần nghĩ cũng biết, hắn chính là vai chính của “Không yêu” – Ảnh đế Phó Thời Kiêu!
Khi trong lòng Thẩm Thứ còn quay cuồng, Phó Thời Kiêu cũng không dấu vết đánh giá cậu.
Nhìn ra Thẩm Thứ là người có tài, có linh khí, lại còn quen biết Kiều Nhung, trong mắt Phó Thời Kiêu lơ đãng hiện ra một tia lạnh lẽo. Bên khóe môi lại cong lên, đôi mắt cong cong nhìn Thẩm Thứ, cười thân thiện, không tỏ vẻ như một đại minh tinh kiêu ngạo.
“Phòng nghỉ của tôi và anh Kiều ở cùng một tầng.” Hắn giải thích với Thẩm Thứ, trong giọng nói tự nhiên để lộ ra sự quen thuộc với Kiều Nhung.
Trên mặt Thẩm Thứ vẫn ngoan ngoãn tươi cười, trong lòng lại phun tào: Không hổ là ảnh đế, kỹ năng diễn xuất đúng là có hơi tính khiêu chiến với cậu.
Chỉ là trên phương diện tình cảm… Ảnh đế tốt nhất là đừng nên giả bộ, ông đây thừa biết ngươi liều mạng cũng chưa từng ngủ cùng đại lão!
Nghĩ đến đây, Thẩm Thứ lại một lần nữa không khống chế được cảm xúc, nụ cười trên mặt có thêm vài phần chân thật.
Phó Thời Kiêu không biết được suy nghĩ trong lòng cậu, trước khi đi còn mỉm cười gần gũi với cậu, nói: “Lát nữa gặp.”
Thẩm Thứ gật đầu, cung kính nói: “Hẹn gặp lại tiền bối.”
Thang máy rốt cuộc cũng chỉ còn mình cậu, Thẩm Thứ vội vàng đóng cửa rồi ấn nút tầng 11.
Cậu không muốn gặp lại mấy người này nữa.
Tầng 11 chính là phòng nghỉ do tổ tiết mục sắp xếp, Thẩm Thứ đẩy cửa đi vào, phát hiện mình quả nhiên là người đầu tiên đến.
Chào hỏi qua nhân viên công tác, cậu ngồi trên ghế sofa đợi các học viên khác tới.
Nội dung muốn quay hôm nay là cảnh các học viên gặp nhau và chọn lựa bài hát dự thi đầu tiên dưới sự hướng dẫn của các cố vấn. Bởi vì được tổ tiết mục thông báo trước, cho nên Thẩm Thứ chưa trang điểm, chỉ đơn giản chuẩn bị một chút.
Một nhân viên trang điểm trẻ tuổi tới muốn tạo hình cho Thẩm Thứ thì bị cậu cự tuyệt.
Nên tự nhiên một chút sẽ tốt hơn.
Nửa giờ sau, cửa phòng nghỉ lần nữa bị đẩy ra, một thanh niên ăn mặc thời thượng đi vào. Thẩm Thứ quay đầu nhìn, nhận ra người đó là Cố Đình Thâm.
Hai người đã ba tháng không gặp mặt, giang hai cánh tay ôm lấy đối phương.
Cố Đình Thâm đánh giá Thẩm Thứ một phen, vỗ vai cậu cảm thán: “Anh em, cậu vẫn đẹp trai như vậy nha.”
Thẩm Thứ nhướng mày, một câu “chuyện tất nhiên” vừa định nói ra, lại cường ngạnh nuốt vào.
Cậu còn nhớ rõ khi trước khoác lác bị đại lão dọa cho sợ như thế nào.
Mà hôm nay, Kiều Nhung cũng ở chỗ này.
Cố Đình Thâm cũng nhớ tới buổi thử vai lần trước, xoay người nhìn về phía cửa.
Cũng may là không ai bước vào.
Camera 360 độ trong phòng nghỉ lúc này đều đang bật, tất cả nội dung quay được sẽ được xử lý hậu kỳ sau. Hai người cũng không dám nói nhiều, quy củ ngồi trên ghế sofa nói chuyện phiếm.
Số người tiến vào phòng nghỉ ngày càng nhiều, bởi vì tới trước đều là người mới chưa có tên tuổi. Tất cả mới vào vòng giải trí không lâu lại không nổi tiếng, cho nên đều không quen biết lẫn nhau, chỉ chào hỏi qua loa rồi im lặng ngồi xuống nhìn nhau.
Trong lúc mọi người đang trầm mặc, một thanh niên tính cách hướng ngoại cố ý tìm một đề tài làm sôi động không khí, mở miệng hỏi: “Mọi người có biết vị cố vấn thứ năm là ai không?”
Mọi người đều lắc đầu, tỏ vẻ không rõ.
Tất cả đều biểu hiện như đang suy đoán câu trả lời.
Cố Đình Thâm lặng lẽ hỏi Thẩm Thứ khi mọi người không chú ý tới: “Sao tôi lại có cảm giác, hình ảnh đó là ngài Kiều?”
Thẩm Thứ ngẩng đầu nhìn hắn, lặng lẽ trả lời: “Rất có khả năng, hôm nay tôi mới gặp đại lão.”
Vừa nói dứt lời, cậu bỗng nghĩ ra một phương pháp khiến cho Phó ảnh đế chỉ quan tâm tình yêu mà bỏ quên sự nghiệp!
Kiều Nhung hôm nay xuất hiện ở trung tâm chế tác điện ảnh, chứng minh được chuyện cậu nói với Cố Đình Thâm không sai. Anh chính là người trong thông báo chính thức của “Minh tinh phá tường” – người đề cử minh tinh thần bí!
Nếu đại lão là cố vấn, ảnh đế là học viên, hai người đồng thời xuất hiện cùng một chỗ, cậu cũng không ngại tác hợp hai người ở bên nhau!
Đến lúc đó, tâm nguyện nhiều năm của ảnh đế được thỏa mãn, vội vàng yêu đương sẽ không quan tâm cậu, càng không có tâm tư tiếp tục tham gia thi đấu!
Nói không chừng, ảnh đế còn muốn cảm tạ thiên sứ nhỏ là cậu ấy chứ.
Ngay khi các cư dân mạng và fan hô to tôi có thể, còn hưng phấn để lại lời nhắn dưới weibo, Thẩm Thứ bị sốc.
Cậu có nghĩ thế nào cũng không thể tượng tưởng được, “Minh tinh phá tường” thế mà lại mời vai chính của “Không yêu” Phó Thời Kiêu!
Trong nguyên tác vốn không nhắc tới cái gameshow này, cho nên Thẩm Thứ không xác định được Phó Thời Kiêu trong lúc thi đấu liệu có thể phát huy bàn tay vàng của vai chính hay không, một đường thẳng tiến tới ngôi vị quán quân.
Nếu mọi việc thật sự đi theo hướng như vậy…
Thẩm Thứ không dám nghĩ, cậu có hơi sợ rồi.
Nguyên chủ vốn chỉ là một vai pháo hôi, bởi vì từng ngủ cùng đại lão mà bị Phó Thời Kiêu tính kế mất mạng, sống không quá ba chương trong sách. Chính là bại tướng dưới tay Phó Thời Kiêu.
Thẩm Thứ không biết thời gian cậu đóng phim được xem là chương thứ bao nhiêu trong nguyên tác. Nhưng cậu nhận ra, chính mình vẫn không thể thoát khỏi số mệnh do tác giả đã an bài cho nguyên chủ, phải gặp ảnh đế.
Cậu cảm thấy tia hy vọng mất đi, giống như bạch tuộc nằm liệt trên giường, biểu cảm uể oải, cả người đều không có sức lực.
Thẩm Thứ nghĩ tới mấy tháng sau, Phó Thời Kiêu lấy được giải quán quân, đứng trên sân khấu khí phách hăng hái, tinh quang lộng lẫy, rực rỡ lóa mắt. Còn cậu, từ trên sân thượng của trung tâm chế tác điện ảnh nhảy xuống, biến thành một vũng máu thịt mơ hồ.
Đối mặt với thi thể của cậu, tất cả quần chúng vây xem đều che miệng bịt mũi tựa như buồn nôn, không có một ai đồng tình với cậu.
Vừa lúc này, đại lão Kiều Nhung xuất hiện ở cửa chính, một đôi giày da thủ công không dính chút bụi, từ trên xe đi xuống.
Anh chỉ nhìn liếc qua mà không tỏ thái độ gì, phân phó trợ lý Bách Nam gọi xe cấp cứu, dọn dẹp sạch sẽ đường xá, đừng để ảnh hưởng tới việc đoạt giải quán quân của Phó Thời Kiêu.
Sau đó, chẳng hề lưu luyến mà cất bước rời đi.
Buổi chiều, ánh nắng chiếu vào người Thẩm Thứ nhưng cậu lại chỉ thấy lạnh.
Cậu mở choàng mắt, phát hiện vừa rồi là mình ngủ quên, gặp ác mộng.
Thời tiết gần tới mùa chuyển lạnh, cậu bởi vì không có chăn nên bị lạnh mới tỉnh.
Cậu còn sống!
Thẩm Thứ thở ra một hơi, từ trên giường ngồi dậy, chùm chăn lên người, ngồi trong bóng tối tự hỏi nhân sinh.
Tuy Phó Thời Kiêu là vai chính của “Không yêu”, ở thế giới này có ưu thế, nhưng Thẩm Thứ lại là người xuyên thư vào, cậu chính là người có góc nhìn của thượng đế!
Cậu là người duy nhất biết được thế giới này sẽ có những chuyện gì xảy ra.
Bằng vào nỗ lực của bản thân, cậu hoàn toàn có khả năng tránh thoát vận mệnh mà tác giả đã sắp đặt cho nguyên chủ, thậm chí là đánh bại vai chính!
Thẩm Thứ bùng lên ý chí chiến đấu, nhảy lên kêu một tiếng: “Ông đây không thể cứ vậy mà để mình bị sắp đặt!”
Hàng xóm cách vách bị cậu làm ồn khó chịu, tức giận đập tường.
Thẩm Thứ ngừng lại, trong lòng có chủ ý.
Nếu Phó ảnh đế trong “Không yêu” là người chỉ theo đuổi tình yêu, không quan tâm sự nghiệp, vậy chính mình phải nghĩ cách, làm cho ảnh đế duy trì thiết lập tính cách này.
Sau đó, chính mình mới có thể sống sót để theo đuổi sự nghiệp trong mơ.
Đảo mắt một cái đã tới ngày ghi hình của “Minh tinh phá tường”.
Thẩm Thứ đã tới trung tâm chế tác điện ảnh từ sớm, mà cũng có khả năng vì tới quá sớm nên khi bước vào sảnh tầng một, không gặp được học viên khác.
Cậu dựa theo chỉ dẫn, tìm thang máy đi lên tầng của tổ tiết mục.
Thấy chỗ cửa thang máy đang muốn khép lại, cậu vội vàng tiến tới ấn nút đi lên.
Cánh cửa đang đóng lại mở ra, Thẩm Thứ nhanh điều chỉnh lại trạng thái, ngẩng đầu ưỡn ngực, lộ ra nụ cười mỉm mê người, nhìn về phía thang máy.
Không khí trong nháy mắt đông cứng.
Thẩm Thứ nhìn Kiều Nhung một thân tây trang màu đen, khoanh tay đứng trong thang máy, lúc này nở nụ cười như không cười nhìn cậu.
Mà bên cạnh anh là một người đàn ông đeo kính râm đen bản lớn.
Người đàn ông dáng cao chân dài, khí chất tác tuyệt, cả người toàn là đồ hiệu, vừa nhìn qua đã biết là một minh tinh.
Thẩm Thứ cảm thấy chính mình ngửi được tín hiệu của nguy hiểm.
Cậu quyết đoán thu cái chân dài đang định bước vào, cười lấy lòng nhìn Kiều Nhung, nói xin lỗi: “Thật xin lỗi ngài Kiều, tôi không biết ngài ở đây. Vậy mọi người đi trước, tôi sẽ đợi lượt sau.”
Nói xong, cậu ngoan ngoãn đứng ở cửa, chờ đợi cửa thang máy khép lại.
Thế nhưng chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra.
Giống hệt như lần ở khách sạn vô tình gặp được, Kiều Nhung giơ tay ngăn cửa thang máy, ra mệnh lệnh cho cậu: “Vào đi.”
Thẩm Thứ: …
Xem ra cậu với thang máy bát tự không hợp nhau.
Cậu biết mình có thể tham gia gameshow này hoàn toàn là do đại lão giúp đỡ, cho nên không thể không chừa lại mặt mũi cho Kiều Nhung. Cậu nghe lời mà đi vào thang máy, cố gắng co người vào một góc, đứng bên cạnh trợ lý và vệ sĩ, tận lực hạ thấp cảm giác tồn tại.
Nhưng mà, Kiều Nhung lại giống như thích đối nghịch với cậu.
Lúc Thẩm Thứ chỉ muốn làm người vô hình, Kiều Nhung lại như có hứng thú, mở miệng hỏi: “Lần này lại muốn tìm cái cớ gì đây? Quên mang điện thoại?”
“Thẩm Thứ, cậu mà còn biết sợ tôi à?”
Thẩm Thứ ngẩng đầu, nhìn Kiều Nhung.
Cậu không khống chế được cảm xúc của bản thân, quang minh chính đại trợn mắt với anh, nghĩ thầm tôi mới không sợ anh, tôi là sợ thất nghiệp! Sợ mất mạng!
Mấy người trợ lý hít một hơi sâu.
Thẩm Thứ nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm, khoa trương mà xu nịnh nói: “Ngài Kiều, ngài chính là người làm mưa làm gió ở giới giải trí trong truyền thuyết, tựa như sự tồn tại của thần. Còn tôi, tôi chỉ là một người tuyến 38, giống như con kiến, ngài di chân một cái là có thể nghiền chết tôi rồi. Cho nên tôi tự nhiên sợ ngài, lại kính trọng ngài.”
Kiều Nhung không nói gì, khuôn mặt không biểu cảm, nhìn không ra vui buồn.
Thẩm Thứ lại quen nhìn mặt đoán ý, thấy được tình huống này, nói ra một câu xoay chuyển tình thế: “Nhưng mà… sau khi tiếp xúc với ngài, tôi cảm thấy ngài là một người hiền lành, dễ gần, không có đáng sợ như trong lời nói của mọi người.”
“A…”
Thang máy đi tới tầng bảy, Kiều Nhung cười một tiếng không rõ ý tứ, nghiêng người nhìn Thẩm Thứ, ngoài cười nhưng trong không cười dặn dò cậu: “Đừng ba hoa nhiều, cũng đừng có tâm tư gì để bị đào thải.” Sau đó, ung dung xoay người, được nhân viên cung kính dẫn đường rời đi.
Những người còn lại trong thang máy cũng vội vàng đi theo, chỉ có người đàn ông mới vừa rồi ở cạnh Kiều Nhung ở lại cuối cùng.
Hắn một tay tháo kính râm xuống, lộ ra gương mặt thân, nhìn về phía Thẩm Thứ đang đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Hắn không hề trang điểm lại có làm da trắng trẻo mịn màng, đôi mắt đào hoa dịu dàng như làn nước, dưới mắt phải có một lệ chí màu nâu rõ ràng…
Dù cho đã sớm chuẩn bị tâm lý, Thẩm Thứ vẫn không nhịn được chửi một tiếng trong lòng.
Người này lớn lên dễ nhận ra như vậy, lại còn có thể sánh vai bên cạnh đại lão, không cần nghĩ cũng biết, hắn chính là vai chính của “Không yêu” – Ảnh đế Phó Thời Kiêu!
Khi trong lòng Thẩm Thứ còn quay cuồng, Phó Thời Kiêu cũng không dấu vết đánh giá cậu.
Nhìn ra Thẩm Thứ là người có tài, có linh khí, lại còn quen biết Kiều Nhung, trong mắt Phó Thời Kiêu lơ đãng hiện ra một tia lạnh lẽo. Bên khóe môi lại cong lên, đôi mắt cong cong nhìn Thẩm Thứ, cười thân thiện, không tỏ vẻ như một đại minh tinh kiêu ngạo.
“Phòng nghỉ của tôi và anh Kiều ở cùng một tầng.” Hắn giải thích với Thẩm Thứ, trong giọng nói tự nhiên để lộ ra sự quen thuộc với Kiều Nhung.
Trên mặt Thẩm Thứ vẫn ngoan ngoãn tươi cười, trong lòng lại phun tào: Không hổ là ảnh đế, kỹ năng diễn xuất đúng là có hơi tính khiêu chiến với cậu.
Chỉ là trên phương diện tình cảm… Ảnh đế tốt nhất là đừng nên giả bộ, ông đây thừa biết ngươi liều mạng cũng chưa từng ngủ cùng đại lão!
Nghĩ đến đây, Thẩm Thứ lại một lần nữa không khống chế được cảm xúc, nụ cười trên mặt có thêm vài phần chân thật.
Phó Thời Kiêu không biết được suy nghĩ trong lòng cậu, trước khi đi còn mỉm cười gần gũi với cậu, nói: “Lát nữa gặp.”
Thẩm Thứ gật đầu, cung kính nói: “Hẹn gặp lại tiền bối.”
Thang máy rốt cuộc cũng chỉ còn mình cậu, Thẩm Thứ vội vàng đóng cửa rồi ấn nút tầng 11.
Cậu không muốn gặp lại mấy người này nữa.
Tầng 11 chính là phòng nghỉ do tổ tiết mục sắp xếp, Thẩm Thứ đẩy cửa đi vào, phát hiện mình quả nhiên là người đầu tiên đến.
Chào hỏi qua nhân viên công tác, cậu ngồi trên ghế sofa đợi các học viên khác tới.
Nội dung muốn quay hôm nay là cảnh các học viên gặp nhau và chọn lựa bài hát dự thi đầu tiên dưới sự hướng dẫn của các cố vấn. Bởi vì được tổ tiết mục thông báo trước, cho nên Thẩm Thứ chưa trang điểm, chỉ đơn giản chuẩn bị một chút.
Một nhân viên trang điểm trẻ tuổi tới muốn tạo hình cho Thẩm Thứ thì bị cậu cự tuyệt.
Nên tự nhiên một chút sẽ tốt hơn.
Nửa giờ sau, cửa phòng nghỉ lần nữa bị đẩy ra, một thanh niên ăn mặc thời thượng đi vào. Thẩm Thứ quay đầu nhìn, nhận ra người đó là Cố Đình Thâm.
Hai người đã ba tháng không gặp mặt, giang hai cánh tay ôm lấy đối phương.
Cố Đình Thâm đánh giá Thẩm Thứ một phen, vỗ vai cậu cảm thán: “Anh em, cậu vẫn đẹp trai như vậy nha.”
Thẩm Thứ nhướng mày, một câu “chuyện tất nhiên” vừa định nói ra, lại cường ngạnh nuốt vào.
Cậu còn nhớ rõ khi trước khoác lác bị đại lão dọa cho sợ như thế nào.
Mà hôm nay, Kiều Nhung cũng ở chỗ này.
Cố Đình Thâm cũng nhớ tới buổi thử vai lần trước, xoay người nhìn về phía cửa.
Cũng may là không ai bước vào.
Camera 360 độ trong phòng nghỉ lúc này đều đang bật, tất cả nội dung quay được sẽ được xử lý hậu kỳ sau. Hai người cũng không dám nói nhiều, quy củ ngồi trên ghế sofa nói chuyện phiếm.
Số người tiến vào phòng nghỉ ngày càng nhiều, bởi vì tới trước đều là người mới chưa có tên tuổi. Tất cả mới vào vòng giải trí không lâu lại không nổi tiếng, cho nên đều không quen biết lẫn nhau, chỉ chào hỏi qua loa rồi im lặng ngồi xuống nhìn nhau.
Trong lúc mọi người đang trầm mặc, một thanh niên tính cách hướng ngoại cố ý tìm một đề tài làm sôi động không khí, mở miệng hỏi: “Mọi người có biết vị cố vấn thứ năm là ai không?”
Mọi người đều lắc đầu, tỏ vẻ không rõ.
Tất cả đều biểu hiện như đang suy đoán câu trả lời.
Cố Đình Thâm lặng lẽ hỏi Thẩm Thứ khi mọi người không chú ý tới: “Sao tôi lại có cảm giác, hình ảnh đó là ngài Kiều?”
Thẩm Thứ ngẩng đầu nhìn hắn, lặng lẽ trả lời: “Rất có khả năng, hôm nay tôi mới gặp đại lão.”
Vừa nói dứt lời, cậu bỗng nghĩ ra một phương pháp khiến cho Phó ảnh đế chỉ quan tâm tình yêu mà bỏ quên sự nghiệp!
Kiều Nhung hôm nay xuất hiện ở trung tâm chế tác điện ảnh, chứng minh được chuyện cậu nói với Cố Đình Thâm không sai. Anh chính là người trong thông báo chính thức của “Minh tinh phá tường” – người đề cử minh tinh thần bí!
Nếu đại lão là cố vấn, ảnh đế là học viên, hai người đồng thời xuất hiện cùng một chỗ, cậu cũng không ngại tác hợp hai người ở bên nhau!
Đến lúc đó, tâm nguyện nhiều năm của ảnh đế được thỏa mãn, vội vàng yêu đương sẽ không quan tâm cậu, càng không có tâm tư tiếp tục tham gia thi đấu!
Nói không chừng, ảnh đế còn muốn cảm tạ thiên sứ nhỏ là cậu ấy chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.