Sau Khi Xuyên Thư He Với Đại Lão Cố Chấp
Chương 18
Hữu Thi Vô Tửu
10/03/2022
Phó Thời Kiêu chủ động ngồi kế bên Thẩm Thứ.
Sau khi Kiều Nhung ngồi vào chỗ của mình, Cố Đình Thâm cảm thấy vô cùng hối hận.
Kể từ lần tiếp xúc gần gũi với vị sếp tính tình sớm nắng chiều mưa này trong đoàn làm phim “Tình cờ yêu em”, anh đã vô cùng sợ hắn. Bây giờ, ông chủ ngồi ăn chung một bàn, còn ngồi kế bên anh nữa khiến anh cảm thấy bản thân không ổn chút nào. Nhưng anh chỉ có thể giả vờ như không có chuyện cả mà lặng lẽ rụt cổ, tập trung ăn rau.
Không khí trên bàn ăn thoáng chốc trở nên xấu hổ.
Thẩm Thứ tức giận liếc nhìn tên tội phạm Cố Đình Thâm, trong lòng thầm nói, nếu sớm biết sẽ xảy ra chuyện như thế này, tại sao lại hãm hại cậu chứ!
Bây giờ chỉ có thể dựa vào một mình cậu để xử lý cục diện rối rắm trước mắt!
Cậu dùng dĩa xiên hai miếng táo cho vào miệng, ngẩng đầu chăm chú nhìn Kiều Nhung, cân nhắc xem mình nên làm gì để thu hút sự chú ý của đại lão, cũng thuận tiện cho mình phát huy kế hoạch làm Cupid.
Kiều Nhung đang ăn thì cảm nhận được chính xác tầm mắt của cậu, anh bèn ngẩng đầu lên nhìn cậu.
Thẩm Thứ thấy thế cũng không hề sợ hãi, tầm mắt không hề dời đi.
Miếng táo được cắt ra có hơi to, cậu nhai nó phát ra tiếng rộp rộp.
Kiều Nhung nhớ đến cô em gái Kiều Chi từng nói với mình, fans của Thẩm Thứ miêu tả cậu dung mạo tựa tranh, lúc cậu an tĩnh trông giống như vị thần bị đày xuống trần gian, bước ra từ trong bức tranh cổ xưa.
Còn cậu bây giờ, hai má phồng lên chuyển động lên xuống vì nhai táo, đôi mắt đen láy mang nét lanh lợi, trông không khác gì chú chuột hamster đang tập trung thưởng thức món ăn của mình, làm gì có dáng vẻ mi mục như họa như người khác khen ngợi?
Chỉ là, con mồi nhỏ này lại vô cùng hợp khẩu vị anh.
Nghĩ đến đây, Kiều Nhung nhướng mày hỏi Thẩm Thứ: “Có chuyện gì sao?”
“Không có gì.” Thẩm Thứ vội vã nuốt miếng táo trong miệng xuống, làm ra dáng vẻ nịnh nọt cố gắng bắt chuyện, “Ngài Kiều, buổi sáng ngài đi quay tiết mục nên chắc bây giờ mệt mỏi lắm đúng không?”
Kiều Nhung biết, cậu vốn không thật sự quan tâm hắn có đang mệt mỏi hay không. Anh cười lạnh một tiếng, đặt đũa xuống rồi khoanh tay, hỏi ngược lại cậu: “Cậu muốn nói gì?”
Anh muốn nhìn thử xem, Thẩm Thứ định giở trò gì tiếp theo.
Thẩm Thứ như nhịn đau từ bỏ thứ mình yêu thích, chậm rãi đẩy cái bát có đùi gà ở trong đến trước mặt Kiều Nhung, “quan tâm săn sóc” nói: “Nghe nói đùi gà của nhà này ăn ngon lắm, cũng đặc biệt bồi bổ sức khỏe. Ngài Kiều, ngài nếm thử đi.”
Ngay khi vừa dứt lời, Phó Thời Kiêu, người đang tập trung ăn rau, ngẩng đầu lên tò mò nhìn đùi gà.
Cố Đình Thâm một tay chống trán, tựa hồ muốn bật cười nhưng lại không dám nên phải vất vả kìm nén lại.
Kiều Nhung tràn đầy ghét bỏ nhìn lướt qua miếng đùi gà, cau mày từ chối vô cùng dứt khoát: “Tôi không cần, cậu giữ lại cho mình đi.”
Thẩm Thứ chỉ vào món rau trong đĩa của cậu, sau đó lại chỉ vào đĩa của hai người còn lại, nói với Kiều Nhung: “Tôi với Cố Đình Thâm đều là minh tinh, anh Thời Kiêu còn là đại minh tinh nên ngày thường chúng tôi đều phải khống chế dáng người, không thể tùy tiện ăn được.”
Cậu quay đầu lại và hỏi hai người họ: “Đúng không? Anh Thời Kiêu? Đình Thâm?”
Phó Thời Kiêu không biết cậu định làm gì, chỉ có thể mỉm cười trả lời: “Đúng vậy.”
Cố Đình Thâm cũng gật gật đầu: “Đúng đúng.”
Mọi người tìm được chủ đề chung để nói nên buông đũa xuống tán gẫu.
Một lúc sau, Thẩm Thứ lặng lẽ đổi chủ đề, giả vờ tò mò hỏi Phó Thời Kiêu: “Anh Thời Kiêu, em nghe nói hồi đó anh là nghệ sĩ đầu tiên mà Giải trí Tinh Nghi ký hợp đồng cùng. Anh với ngài Kiều có phải vô cùng hợp ý nhau không?”
Phó Thời Kiêu là nghệ sĩ đầu tiên mà Kiều Nhung ký kết cùng, chuyện này không phải là bí mật ở trong giới giải trí. Thậm chí, truyền thông còn thường xuyên thổi phồng hai người này giống như Bá Nhạc cùng Thiên Lý mã, đôi bên thưởng thức lẫn nhau, giúp đỡ nhau để đạt được thành tựu.
Phó Thời Kiêu sửng sốt, không ngờ Thẩm Thứ sẽ đột ngột nhắc đến việc này. Sau đó, hắn như nhớ lại quá khứ, khóe miệng hơi cong lên trả lời Thẩm Thứ: “Bọn anh biết nhau từ trước khi ký kết hợp đồng.”
Khuôn mặt Thẩm Thứ ra vẻ “thì ra là thế”, biểu cảm khoa trương mà ngạc nhiên cảm thán: “Thì ra anh với ngài Kiều vốn dĩ là bạn tốt.”
“Hèn gì!”
“Hai người trông vô cùng thân thiết, hẳn là vô cùng hiểu đối phương, ừm…”
Trong phút chốc cậu không nghĩ ra được từ nào để diễn tả hai con người giai ngẫu thiên thành(*) này, ừm nửa ngày, rốt cuộc chỉ có thể nghẹn ra được một câu: “Hai người chính là trời sinh một đôi!”
Giai ngẫu thiên thành (佳偶天成)
“Phụt…” Phó Thời Kiêu không nhịn được mà bật cười. Nụ cười này mang theo một chút niềm hạnh phúc thật sự của hắn, không có sự thù địch nào như lúc trước.
Thẩm Thứ còn muốn tiếp tục thổi phồng hai người xứng đôi như thế nào thì Kiều Nhung chợt thấp giọng cười một tiếng: “Ha…”
Phó Thời Kiêu cùng Thẩm Thứ nhìn về phía hắn.
“Trời sinh một đôi à…” Kiều Nhung nghiền ngẫm lặp lại những từ Thẩm Thứ vừa mới nói như nhìn thấu cậu, biết cậu định làm gì, ánh mắt mang theo nét khiêu khích liếc nhìn cậu. Sau đó, anh cầm đôi đũa lên gắp đùi gà trước mặt vào đĩa mình, rồi gắp lên cắn một miếng thật to.
Thẩm Thứ ngẩn ra, không biết đại lão tính làm gì.
Phó Thời Kiêu như bị hạ gục, tay ở dưới bàn nắm chặt lại thành quyền, trong mắt hiện lên nét không cam lòng cùng tủi thân.
Không khí trên bàn ăn lại lạnh xuống.
Thẩm Thứ nhìn Kiều Nhung ăn đùi gà một cách khó hiểu, có chút sốt ruột khi thấy hắn sắp gặm sạch cái đùi gà. Cậu chột dạ quay đầu hỏi Phó Thời Kiêu: “Anh Thời Kiêu, thì ra ngài Kiều thích ăn đùi gà hả anh?”
Phó Thời Kiêu không biết nên trả lời như thế.
Hắn chưa bao giờ nghe nói rằng Kiều Nhung có sở thích như vậy.
Đúng lúc này, Kiều Nhung đã ăn xong đùi gà. Anh đặt đũa xuống rồi lấy khăn giấy ra từ tốn lau miệng, ánh mắt nhìn về Thẩm Thứ như đang ám chỉ điều gì đó: “Đùi gà không tệ, tôi thích ăn mấy món dầu mỡ như thế này.”
Thẩm Thứ nhìn nơi hắn vừa mới lau, không hiểu sao cậu bỗng nhớ tới cơ thể mình từng được hai phiến môi mỏng này hôn qua khi cả hai làm vận động không thể miêu tả trên giường đêm hôm đó.
Mặt cậu dần đỏ lên rồi vô thức nuốt nước bọt.
Nhìn thấy mục đích của mình đã đạt được, Kiều Nhung đứng dậy nói với Phó Thời Kiêu: “Thời Kiêu, tôi ăn xong rồi nên đi trước đây. Cậu cứ tiếp tục ăn.”
Sau đó, hắn cứ như vậy mà trực tiếp rời đi.
Rời đi…
…
Để lại một mình Thẩm Thứ đối mặt với lửa giận của ảnh đế!
Thẩm Thứ: …
Bước đầu tiên của kế hoạch làm Cupid thất bại!
Cậu lúng túng nói với Phó Thời Kiêu, “Anh Thời Kiêu, anh có muốn em cũng gắp cho anh một cái đùi gà cho anh nếm thử không?”
Phó Thời Kiêu rũ mắt xuống, không biết đang suy nghĩ chuyện gì. Hắn ngẩng đầu lên mỉm cười dịu dàng rồi nói với cậu cùng Cố Đình Thâm, “Anh định đi sang phòng nghỉ một chút, hai người muốn đi cùng không?”
Thẩm Thứ cuống quýt xua tay, “Không không, bọn em còn chưa có ăn no đâu.”
Phó Thời Kiêu gật đầu, đứng dậy rời đi.
Thẩm Thứ với Cố Đình Thâm nhìn hắn rời khỏi nhà ăn. Khi xác nhận hắn đã rời rồi cả hai mới dám thở phào nhẹ nhõm, chưa kịp nói gì đã nghe thấy tiếng cười khinh thường từ bàn bên cạnh.
“Thật là mở mang tầm mắt nha. Có một số người chẳng có bản lĩnh gì nhưng được cái dẻo miệng, chỉ dựa vào tài ăn nói cũng có thể khiến cho Phó ảnh đế với ngài Kiều vây quanh mình nha.”
“Lại chẳng đúng quá cơ, thực lực cùng độ nổi tiếng rõ ràng không bằng Hâm Ca nhà chúng ta nhưng Phó ảnh đế cùng ngài Kiều lại xem trọng kẻ kia hơn.”
“Tao cũng không ưa hắn, suốt ngày tự cho mình là đại minh tinh, trông thì giống như có thể ném ra 258(*) vạn nhưng thật ra đến một tác phẩm tử tế còn chẳng có. Cũng không biết là dựa vào cái gì để tham gia chương trình này nữa?”
258
“Năm ngoái, tao ở cùng một đoàn phim với hắn. Cái kỹ năng diễn xuất kia có thể khiến người khác cảm thấy xấu hổ đến chết.”
Cố Đình Thâm nghe thấy vậy thì nhìn về phía Thẩm Thứ không thể hiểu nổi, nhỏ giọng hỏi cậu: “Chắc người mà bọn họ đang nhắc đến không phải là tớ, đúng không? Tớ vô tội! Tớ không quen tên kia!”
Thẩm Thứ bĩu môi: “Người mà họ nói là tớ. Người anh em, tỉnh táo lại đi!”
Cố Đình Thâm càng khó hiểu hơn: “Nhưng cậu diễn rất tốt mà?”
Thẩm Thứ bất lực buông tay, trong lòng than thở: Mấy tên mù kia làm sao mà biết được liệu cậu có nguyện bị kẹp giữa đại lão cùng ảnh đế hay không.
Cậu sắp bị kẹp thành nhân của bánh sandwich có được không!
Rốt cuộc là con mắt nào của họ nhìn thấy Phó Thời Kiêu và Kiều Nhung xem trọng cậu?
Cậu quay đầu nhìn đám người đang nói xấu cậu ở bàn bên, phát hiện quả nhiên là mấy người thuộc đội của cố vấn Mạc Dương. Hâm Ca trong lời bọn họ chính là tiểu sinh đang nổi chuyên đóng phim truyền hình trong giới giải trí – Trình Gia Hâm. Gã là tên cầm đầu của bốn tên ngồi bàn bên, đồng thời cũng một trong số ít những thí sinh lão làng của đội Mạc Dương.
Buổi sáng khi hắn lên sân khấu thi đấu có nói rằng bản thân từng viết một vài bài hát cho ca sĩ nào đó trong thời gian rảnh, có thể thấy được đây là một tên khá tự phụ về tài năng của mình. Tuy nhiên, cho dù điểm số của hắn đứng thứ hai chỉ xếp sau Phó Thời Kiêu, cậu cũng chưa từng đặt hắn vào trong mắt…
Bốn người kia vẫn đang nói xấu Thẩm Thứ một cách trắng trợn, lời nói càng ngày càng khó nghe.
“Nói cái gì mà không biết thần tiên giáng trần, tụi mày thấy cái đức hạnh của nó chưa, đúng là tục muốn chết.”
“Ai mà chẳng biết cái vai chính của bộ phim là nó lấy như thế nào? Mấy thể loại bán mông để lấy tài nguyên kiểu này, tao khinh.”
Cố Đình Thâm không thể nghe thêm được nữa, đột ngột đứng dậy, định chạy đến nói cho ra lẽ với bốn tên kia.
Thấy vậy, Thẩm Thứ vội vàng đứng lên, nắm lấy cánh tay hắn rồi kéo ra ngoài cửa.
Cố Đình Thâm tức giận: “Tụi nó nói đến mức đó rồi mà cậu còn có thể chịu đựng được?”
Thẩm Thứ vỗ vai hắn, an ủi ngược lại: “Được rồi người anh em, tớ biết cậu thật sự xem tớ là bạn và muốn đứng ra bênh vực tớ. Cho nên tớ cũng phải suy nghĩ cho cậu chứ, đúng không?”
“Chúng ta là nghệ sĩ, nếu trong lúc tham gia chương trình mà nổi lên xung đột rồi đánh nhau với bên Trình Gia Hâm thì cậu sẽ bị hắc lên hot search đó.”
Cố Đình Thâm trợn mắt không thể tin được mà nhìn cậu: “Chỉ vì như vậy mà cậu cứ để cho đám kia chửi cậu?”
Thẩm Thứ duỗi ngón trỏ lắc lắc: “No no no, Tiểu Thâm Thâm à, cậu còn nhỏ nên không hiểu đâu.”
“Thứ cặn bã thế này tất nhiên là phải trị rồi, nhưng đương nhiên không phải nhào vào đánh bọn chúng một trận mà là dùng chính thực lực của mình vả mặt bọn họ, làm cho họ thua tâm phục khẩu phục, sau đó họ sẽ tự khắc ngoan ngoãn câm miệng thôi.”
Cố Đình Thâm càng thêm nghi ngờ: “Thực lực của gã mạnh như thế nào cậu cũng thấy rồi đấy, cậu định vả bọn chúng kiểu gì?”
Thẩm Thứ úp mở nói: “Chiều nay cậu cứ chờ xem!”
Sau giờ nghỉ giải lao, mọi người quay trở lại phòng để ghi hình trận đấu chiều ngày hôm nay, và thí sinh đầu tiên chính là Thẩm Thứ.
Giống như Phó Thời Kiêu, Thẩm Thứ ôm theo cây guitar bằng gỗ.
Cậu thu lại dáng vẻ không đứng đắn của mình, bước đến giữa sân giới thiệu ngắn gọn về bản thân. Sau đó cậu rủ mắt, năm ngón tay linh hoạt mà có trình tự bắt đầu gảy đàn vang lên khúc dạo đầu đầy lưu loát.
Mấy thí sinh vốn không tập trung mấy lập tức bị tiếng đàn của cậu hấp dẫn mà ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Thứ, trong mắt tràn đầy nét kinh ngạc không thể che dấu được. Bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy một Thẩm Thứ như sáng lên, lấp lánh đến vậy.
Cùng với những hợp âm tươi mới, tinh tế và đẹp đẽ, một giọng hát trong trẻo không chút tạp chất vang lên khắp căn phòng. Khác với chất giọng trầm thấp ôn nhu của Phó Thời Kiêu, Thẩm Thứ chọn cải biên một bài hát vừa có quãng cao vừa có quãng thấp đan xen, tiết tấu vừa phải, cất lên từng câu hát lãng mạn pha lẫn sự thương cảm ở bên trong. Cậu tập trung hát đến động tình, dễ dàng lay động không khí cả khán phòng.
Bốn vị cố vấn, bao gồm cả Mạc Dương, đều bị năng lực biểu diễn trên sân khấu của Thẩm Thứ tác động đến cảm xúc mình. Quách Chỉ San nghe nhập tâm đến mức không biết là nhớ lại chuyện cũ gì, trong mắt hiện lên ánh nước trong suốt.
Khi Thẩm Thứ vừa hát xong, cả căn phòng bỗng trở nên yên tĩnh.
Có không ít người hai mắt đỏ hoe như ảnh hậu. Thậm chí, đến cả người từng trải qua bao nhiêu chuyện nhưng biểu cảm luôn không đổi là Kiều Nhung cũng lộ ra vẻ bất ngờ trên khuôn mặt, hiếm hoi khen: “Năng lực truyền tải rất mạnh, thầy Mạc Dương nhặt được bảo bối rồi.”
Tô Cảnh Minh vốn đang đắm chìm trong mớ cảm xúc ngay lập tức lấy lại tinh thần, giơ ngón cái lên khen: “Thẩm Thứ, âm sắc của cậu đầy đủ và tràn đầy từ tính, âm vực cũng rất rộng, khả năng biểu đạt cảm xúc tinh tế độc đáo, là một ca sĩ trời sinh. Không chỉ có thế, kỹ năng hát của cậu cũng rất chuyên nghiệp, đánh guitar cũng vô cùng trôi chảy. Tôi đánh giá cao về cậu đấy!”
Nguyễn Thanh tiếp lời: “Tôi cùng với cô Quách đều cảm thấy như mình đang ở buổi concert do ca sĩ chuyên nghiệp trình diễn vậy. Thẩm Thứ, cậu trình diễn quá tuyệt vời, khiến cho bài hát này mang nét riêng khác hoàn toàn với cảm xúc của ca khúc gốc! Tôi thật sự rất thích.”
Mạc Dương không nói gì, chỉ mỉm cười đưa ra điểm số đã ghi trên bảng điểm.
Mọi người nhìn qua và thấy rằng đó là số điểm cao nhất từ đầu trận đấu đầu tiên cho đến thời điểm này!
Thẩm Thứ nhảy vọt lên vượt qua cả ảnh đế, trở thành người ở vị trí thứ nhất trong đội của cố vấn Mạc Dương!
Khuôn mặt Trình Gia Hâm tràn đầy vẻ khó tin.
Sau khi Kiều Nhung ngồi vào chỗ của mình, Cố Đình Thâm cảm thấy vô cùng hối hận.
Kể từ lần tiếp xúc gần gũi với vị sếp tính tình sớm nắng chiều mưa này trong đoàn làm phim “Tình cờ yêu em”, anh đã vô cùng sợ hắn. Bây giờ, ông chủ ngồi ăn chung một bàn, còn ngồi kế bên anh nữa khiến anh cảm thấy bản thân không ổn chút nào. Nhưng anh chỉ có thể giả vờ như không có chuyện cả mà lặng lẽ rụt cổ, tập trung ăn rau.
Không khí trên bàn ăn thoáng chốc trở nên xấu hổ.
Thẩm Thứ tức giận liếc nhìn tên tội phạm Cố Đình Thâm, trong lòng thầm nói, nếu sớm biết sẽ xảy ra chuyện như thế này, tại sao lại hãm hại cậu chứ!
Bây giờ chỉ có thể dựa vào một mình cậu để xử lý cục diện rối rắm trước mắt!
Cậu dùng dĩa xiên hai miếng táo cho vào miệng, ngẩng đầu chăm chú nhìn Kiều Nhung, cân nhắc xem mình nên làm gì để thu hút sự chú ý của đại lão, cũng thuận tiện cho mình phát huy kế hoạch làm Cupid.
Kiều Nhung đang ăn thì cảm nhận được chính xác tầm mắt của cậu, anh bèn ngẩng đầu lên nhìn cậu.
Thẩm Thứ thấy thế cũng không hề sợ hãi, tầm mắt không hề dời đi.
Miếng táo được cắt ra có hơi to, cậu nhai nó phát ra tiếng rộp rộp.
Kiều Nhung nhớ đến cô em gái Kiều Chi từng nói với mình, fans của Thẩm Thứ miêu tả cậu dung mạo tựa tranh, lúc cậu an tĩnh trông giống như vị thần bị đày xuống trần gian, bước ra từ trong bức tranh cổ xưa.
Còn cậu bây giờ, hai má phồng lên chuyển động lên xuống vì nhai táo, đôi mắt đen láy mang nét lanh lợi, trông không khác gì chú chuột hamster đang tập trung thưởng thức món ăn của mình, làm gì có dáng vẻ mi mục như họa như người khác khen ngợi?
Chỉ là, con mồi nhỏ này lại vô cùng hợp khẩu vị anh.
Nghĩ đến đây, Kiều Nhung nhướng mày hỏi Thẩm Thứ: “Có chuyện gì sao?”
“Không có gì.” Thẩm Thứ vội vã nuốt miếng táo trong miệng xuống, làm ra dáng vẻ nịnh nọt cố gắng bắt chuyện, “Ngài Kiều, buổi sáng ngài đi quay tiết mục nên chắc bây giờ mệt mỏi lắm đúng không?”
Kiều Nhung biết, cậu vốn không thật sự quan tâm hắn có đang mệt mỏi hay không. Anh cười lạnh một tiếng, đặt đũa xuống rồi khoanh tay, hỏi ngược lại cậu: “Cậu muốn nói gì?”
Anh muốn nhìn thử xem, Thẩm Thứ định giở trò gì tiếp theo.
Thẩm Thứ như nhịn đau từ bỏ thứ mình yêu thích, chậm rãi đẩy cái bát có đùi gà ở trong đến trước mặt Kiều Nhung, “quan tâm săn sóc” nói: “Nghe nói đùi gà của nhà này ăn ngon lắm, cũng đặc biệt bồi bổ sức khỏe. Ngài Kiều, ngài nếm thử đi.”
Ngay khi vừa dứt lời, Phó Thời Kiêu, người đang tập trung ăn rau, ngẩng đầu lên tò mò nhìn đùi gà.
Cố Đình Thâm một tay chống trán, tựa hồ muốn bật cười nhưng lại không dám nên phải vất vả kìm nén lại.
Kiều Nhung tràn đầy ghét bỏ nhìn lướt qua miếng đùi gà, cau mày từ chối vô cùng dứt khoát: “Tôi không cần, cậu giữ lại cho mình đi.”
Thẩm Thứ chỉ vào món rau trong đĩa của cậu, sau đó lại chỉ vào đĩa của hai người còn lại, nói với Kiều Nhung: “Tôi với Cố Đình Thâm đều là minh tinh, anh Thời Kiêu còn là đại minh tinh nên ngày thường chúng tôi đều phải khống chế dáng người, không thể tùy tiện ăn được.”
Cậu quay đầu lại và hỏi hai người họ: “Đúng không? Anh Thời Kiêu? Đình Thâm?”
Phó Thời Kiêu không biết cậu định làm gì, chỉ có thể mỉm cười trả lời: “Đúng vậy.”
Cố Đình Thâm cũng gật gật đầu: “Đúng đúng.”
Mọi người tìm được chủ đề chung để nói nên buông đũa xuống tán gẫu.
Một lúc sau, Thẩm Thứ lặng lẽ đổi chủ đề, giả vờ tò mò hỏi Phó Thời Kiêu: “Anh Thời Kiêu, em nghe nói hồi đó anh là nghệ sĩ đầu tiên mà Giải trí Tinh Nghi ký hợp đồng cùng. Anh với ngài Kiều có phải vô cùng hợp ý nhau không?”
Phó Thời Kiêu là nghệ sĩ đầu tiên mà Kiều Nhung ký kết cùng, chuyện này không phải là bí mật ở trong giới giải trí. Thậm chí, truyền thông còn thường xuyên thổi phồng hai người này giống như Bá Nhạc cùng Thiên Lý mã, đôi bên thưởng thức lẫn nhau, giúp đỡ nhau để đạt được thành tựu.
Phó Thời Kiêu sửng sốt, không ngờ Thẩm Thứ sẽ đột ngột nhắc đến việc này. Sau đó, hắn như nhớ lại quá khứ, khóe miệng hơi cong lên trả lời Thẩm Thứ: “Bọn anh biết nhau từ trước khi ký kết hợp đồng.”
Khuôn mặt Thẩm Thứ ra vẻ “thì ra là thế”, biểu cảm khoa trương mà ngạc nhiên cảm thán: “Thì ra anh với ngài Kiều vốn dĩ là bạn tốt.”
“Hèn gì!”
“Hai người trông vô cùng thân thiết, hẳn là vô cùng hiểu đối phương, ừm…”
Trong phút chốc cậu không nghĩ ra được từ nào để diễn tả hai con người giai ngẫu thiên thành(*) này, ừm nửa ngày, rốt cuộc chỉ có thể nghẹn ra được một câu: “Hai người chính là trời sinh một đôi!”
Giai ngẫu thiên thành (佳偶天成)
“Phụt…” Phó Thời Kiêu không nhịn được mà bật cười. Nụ cười này mang theo một chút niềm hạnh phúc thật sự của hắn, không có sự thù địch nào như lúc trước.
Thẩm Thứ còn muốn tiếp tục thổi phồng hai người xứng đôi như thế nào thì Kiều Nhung chợt thấp giọng cười một tiếng: “Ha…”
Phó Thời Kiêu cùng Thẩm Thứ nhìn về phía hắn.
“Trời sinh một đôi à…” Kiều Nhung nghiền ngẫm lặp lại những từ Thẩm Thứ vừa mới nói như nhìn thấu cậu, biết cậu định làm gì, ánh mắt mang theo nét khiêu khích liếc nhìn cậu. Sau đó, anh cầm đôi đũa lên gắp đùi gà trước mặt vào đĩa mình, rồi gắp lên cắn một miếng thật to.
Thẩm Thứ ngẩn ra, không biết đại lão tính làm gì.
Phó Thời Kiêu như bị hạ gục, tay ở dưới bàn nắm chặt lại thành quyền, trong mắt hiện lên nét không cam lòng cùng tủi thân.
Không khí trên bàn ăn lại lạnh xuống.
Thẩm Thứ nhìn Kiều Nhung ăn đùi gà một cách khó hiểu, có chút sốt ruột khi thấy hắn sắp gặm sạch cái đùi gà. Cậu chột dạ quay đầu hỏi Phó Thời Kiêu: “Anh Thời Kiêu, thì ra ngài Kiều thích ăn đùi gà hả anh?”
Phó Thời Kiêu không biết nên trả lời như thế.
Hắn chưa bao giờ nghe nói rằng Kiều Nhung có sở thích như vậy.
Đúng lúc này, Kiều Nhung đã ăn xong đùi gà. Anh đặt đũa xuống rồi lấy khăn giấy ra từ tốn lau miệng, ánh mắt nhìn về Thẩm Thứ như đang ám chỉ điều gì đó: “Đùi gà không tệ, tôi thích ăn mấy món dầu mỡ như thế này.”
Thẩm Thứ nhìn nơi hắn vừa mới lau, không hiểu sao cậu bỗng nhớ tới cơ thể mình từng được hai phiến môi mỏng này hôn qua khi cả hai làm vận động không thể miêu tả trên giường đêm hôm đó.
Mặt cậu dần đỏ lên rồi vô thức nuốt nước bọt.
Nhìn thấy mục đích của mình đã đạt được, Kiều Nhung đứng dậy nói với Phó Thời Kiêu: “Thời Kiêu, tôi ăn xong rồi nên đi trước đây. Cậu cứ tiếp tục ăn.”
Sau đó, hắn cứ như vậy mà trực tiếp rời đi.
Rời đi…
…
Để lại một mình Thẩm Thứ đối mặt với lửa giận của ảnh đế!
Thẩm Thứ: …
Bước đầu tiên của kế hoạch làm Cupid thất bại!
Cậu lúng túng nói với Phó Thời Kiêu, “Anh Thời Kiêu, anh có muốn em cũng gắp cho anh một cái đùi gà cho anh nếm thử không?”
Phó Thời Kiêu rũ mắt xuống, không biết đang suy nghĩ chuyện gì. Hắn ngẩng đầu lên mỉm cười dịu dàng rồi nói với cậu cùng Cố Đình Thâm, “Anh định đi sang phòng nghỉ một chút, hai người muốn đi cùng không?”
Thẩm Thứ cuống quýt xua tay, “Không không, bọn em còn chưa có ăn no đâu.”
Phó Thời Kiêu gật đầu, đứng dậy rời đi.
Thẩm Thứ với Cố Đình Thâm nhìn hắn rời khỏi nhà ăn. Khi xác nhận hắn đã rời rồi cả hai mới dám thở phào nhẹ nhõm, chưa kịp nói gì đã nghe thấy tiếng cười khinh thường từ bàn bên cạnh.
“Thật là mở mang tầm mắt nha. Có một số người chẳng có bản lĩnh gì nhưng được cái dẻo miệng, chỉ dựa vào tài ăn nói cũng có thể khiến cho Phó ảnh đế với ngài Kiều vây quanh mình nha.”
“Lại chẳng đúng quá cơ, thực lực cùng độ nổi tiếng rõ ràng không bằng Hâm Ca nhà chúng ta nhưng Phó ảnh đế cùng ngài Kiều lại xem trọng kẻ kia hơn.”
“Tao cũng không ưa hắn, suốt ngày tự cho mình là đại minh tinh, trông thì giống như có thể ném ra 258(*) vạn nhưng thật ra đến một tác phẩm tử tế còn chẳng có. Cũng không biết là dựa vào cái gì để tham gia chương trình này nữa?”
258
“Năm ngoái, tao ở cùng một đoàn phim với hắn. Cái kỹ năng diễn xuất kia có thể khiến người khác cảm thấy xấu hổ đến chết.”
Cố Đình Thâm nghe thấy vậy thì nhìn về phía Thẩm Thứ không thể hiểu nổi, nhỏ giọng hỏi cậu: “Chắc người mà bọn họ đang nhắc đến không phải là tớ, đúng không? Tớ vô tội! Tớ không quen tên kia!”
Thẩm Thứ bĩu môi: “Người mà họ nói là tớ. Người anh em, tỉnh táo lại đi!”
Cố Đình Thâm càng khó hiểu hơn: “Nhưng cậu diễn rất tốt mà?”
Thẩm Thứ bất lực buông tay, trong lòng than thở: Mấy tên mù kia làm sao mà biết được liệu cậu có nguyện bị kẹp giữa đại lão cùng ảnh đế hay không.
Cậu sắp bị kẹp thành nhân của bánh sandwich có được không!
Rốt cuộc là con mắt nào của họ nhìn thấy Phó Thời Kiêu và Kiều Nhung xem trọng cậu?
Cậu quay đầu nhìn đám người đang nói xấu cậu ở bàn bên, phát hiện quả nhiên là mấy người thuộc đội của cố vấn Mạc Dương. Hâm Ca trong lời bọn họ chính là tiểu sinh đang nổi chuyên đóng phim truyền hình trong giới giải trí – Trình Gia Hâm. Gã là tên cầm đầu của bốn tên ngồi bàn bên, đồng thời cũng một trong số ít những thí sinh lão làng của đội Mạc Dương.
Buổi sáng khi hắn lên sân khấu thi đấu có nói rằng bản thân từng viết một vài bài hát cho ca sĩ nào đó trong thời gian rảnh, có thể thấy được đây là một tên khá tự phụ về tài năng của mình. Tuy nhiên, cho dù điểm số của hắn đứng thứ hai chỉ xếp sau Phó Thời Kiêu, cậu cũng chưa từng đặt hắn vào trong mắt…
Bốn người kia vẫn đang nói xấu Thẩm Thứ một cách trắng trợn, lời nói càng ngày càng khó nghe.
“Nói cái gì mà không biết thần tiên giáng trần, tụi mày thấy cái đức hạnh của nó chưa, đúng là tục muốn chết.”
“Ai mà chẳng biết cái vai chính của bộ phim là nó lấy như thế nào? Mấy thể loại bán mông để lấy tài nguyên kiểu này, tao khinh.”
Cố Đình Thâm không thể nghe thêm được nữa, đột ngột đứng dậy, định chạy đến nói cho ra lẽ với bốn tên kia.
Thấy vậy, Thẩm Thứ vội vàng đứng lên, nắm lấy cánh tay hắn rồi kéo ra ngoài cửa.
Cố Đình Thâm tức giận: “Tụi nó nói đến mức đó rồi mà cậu còn có thể chịu đựng được?”
Thẩm Thứ vỗ vai hắn, an ủi ngược lại: “Được rồi người anh em, tớ biết cậu thật sự xem tớ là bạn và muốn đứng ra bênh vực tớ. Cho nên tớ cũng phải suy nghĩ cho cậu chứ, đúng không?”
“Chúng ta là nghệ sĩ, nếu trong lúc tham gia chương trình mà nổi lên xung đột rồi đánh nhau với bên Trình Gia Hâm thì cậu sẽ bị hắc lên hot search đó.”
Cố Đình Thâm trợn mắt không thể tin được mà nhìn cậu: “Chỉ vì như vậy mà cậu cứ để cho đám kia chửi cậu?”
Thẩm Thứ duỗi ngón trỏ lắc lắc: “No no no, Tiểu Thâm Thâm à, cậu còn nhỏ nên không hiểu đâu.”
“Thứ cặn bã thế này tất nhiên là phải trị rồi, nhưng đương nhiên không phải nhào vào đánh bọn chúng một trận mà là dùng chính thực lực của mình vả mặt bọn họ, làm cho họ thua tâm phục khẩu phục, sau đó họ sẽ tự khắc ngoan ngoãn câm miệng thôi.”
Cố Đình Thâm càng thêm nghi ngờ: “Thực lực của gã mạnh như thế nào cậu cũng thấy rồi đấy, cậu định vả bọn chúng kiểu gì?”
Thẩm Thứ úp mở nói: “Chiều nay cậu cứ chờ xem!”
Sau giờ nghỉ giải lao, mọi người quay trở lại phòng để ghi hình trận đấu chiều ngày hôm nay, và thí sinh đầu tiên chính là Thẩm Thứ.
Giống như Phó Thời Kiêu, Thẩm Thứ ôm theo cây guitar bằng gỗ.
Cậu thu lại dáng vẻ không đứng đắn của mình, bước đến giữa sân giới thiệu ngắn gọn về bản thân. Sau đó cậu rủ mắt, năm ngón tay linh hoạt mà có trình tự bắt đầu gảy đàn vang lên khúc dạo đầu đầy lưu loát.
Mấy thí sinh vốn không tập trung mấy lập tức bị tiếng đàn của cậu hấp dẫn mà ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Thứ, trong mắt tràn đầy nét kinh ngạc không thể che dấu được. Bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy một Thẩm Thứ như sáng lên, lấp lánh đến vậy.
Cùng với những hợp âm tươi mới, tinh tế và đẹp đẽ, một giọng hát trong trẻo không chút tạp chất vang lên khắp căn phòng. Khác với chất giọng trầm thấp ôn nhu của Phó Thời Kiêu, Thẩm Thứ chọn cải biên một bài hát vừa có quãng cao vừa có quãng thấp đan xen, tiết tấu vừa phải, cất lên từng câu hát lãng mạn pha lẫn sự thương cảm ở bên trong. Cậu tập trung hát đến động tình, dễ dàng lay động không khí cả khán phòng.
Bốn vị cố vấn, bao gồm cả Mạc Dương, đều bị năng lực biểu diễn trên sân khấu của Thẩm Thứ tác động đến cảm xúc mình. Quách Chỉ San nghe nhập tâm đến mức không biết là nhớ lại chuyện cũ gì, trong mắt hiện lên ánh nước trong suốt.
Khi Thẩm Thứ vừa hát xong, cả căn phòng bỗng trở nên yên tĩnh.
Có không ít người hai mắt đỏ hoe như ảnh hậu. Thậm chí, đến cả người từng trải qua bao nhiêu chuyện nhưng biểu cảm luôn không đổi là Kiều Nhung cũng lộ ra vẻ bất ngờ trên khuôn mặt, hiếm hoi khen: “Năng lực truyền tải rất mạnh, thầy Mạc Dương nhặt được bảo bối rồi.”
Tô Cảnh Minh vốn đang đắm chìm trong mớ cảm xúc ngay lập tức lấy lại tinh thần, giơ ngón cái lên khen: “Thẩm Thứ, âm sắc của cậu đầy đủ và tràn đầy từ tính, âm vực cũng rất rộng, khả năng biểu đạt cảm xúc tinh tế độc đáo, là một ca sĩ trời sinh. Không chỉ có thế, kỹ năng hát của cậu cũng rất chuyên nghiệp, đánh guitar cũng vô cùng trôi chảy. Tôi đánh giá cao về cậu đấy!”
Nguyễn Thanh tiếp lời: “Tôi cùng với cô Quách đều cảm thấy như mình đang ở buổi concert do ca sĩ chuyên nghiệp trình diễn vậy. Thẩm Thứ, cậu trình diễn quá tuyệt vời, khiến cho bài hát này mang nét riêng khác hoàn toàn với cảm xúc của ca khúc gốc! Tôi thật sự rất thích.”
Mạc Dương không nói gì, chỉ mỉm cười đưa ra điểm số đã ghi trên bảng điểm.
Mọi người nhìn qua và thấy rằng đó là số điểm cao nhất từ đầu trận đấu đầu tiên cho đến thời điểm này!
Thẩm Thứ nhảy vọt lên vượt qua cả ảnh đế, trở thành người ở vị trí thứ nhất trong đội của cố vấn Mạc Dương!
Khuôn mặt Trình Gia Hâm tràn đầy vẻ khó tin.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.