Sau Khi Xuyên Thư He Với Đại Lão Cố Chấp
Chương 69
Hữu Thi Vô Tửu
10/03/2022
Sau khi công khai chuyện tình cảm, Kiều Nhung đã đưa Thẩm Thứ đến ra mắt với ông nội mình.
Ông cụ luôn mong rằng đứa cháu trai bị tiêu cực bủa vây từ bé này sẽ tìm được bến đỗ tình yêu phù hợp với mình. Hôm nghe thấy Thẩm Thứ tỏ tình Kiều Nhung qua điện thoại, ông cụ lập tức ngỏ ý muốn gặp cháu dâu nhà mình. Tuy rằng đối với Thẩm Thứ chuyện ra mắt phụ huynh là một chuyện quan trọng như cô dâu lên xe hoa, nhưng dù sao thì cậu cũng là một người từng trải qua biết bao sóng gió nên tuy đang rất hồi hộp, cậu vẫn cố gắng dỗ ngọt ông nội của Kiều Nhung.
Ông cụ rất hài lòng với người cháu dâu này nên cho phép Thẩm Thứ kêu mình một tiếng “ông nội” luôn, rồi lì xì cho Thẩm Thứ một bao lì xì đỏ thẫm.
Đến lúc Thẩm Thứ và Kiều Nhung phải về nhà, ông cụ còn cố ý dặn dò Thẩm Thứ rằng sau này nếu ai dám bắt nạt cậu mà Kiều Nhung không bảo vệ cậu được thì cứ tìm đến ông để ông đứng ra làm chủ cho cậu.
Thẩm Thứ không đáp lại, cậu chỉ cười hì hì đồng ý.
Thẩm Thứ chưa bao giờ nói cho Kiều Nhung biết về việc cậu vô tình nhìn thấy bài đăng hôm hai người công bố chuyện tình cảm, và cậu cũng không có ý định sẽ nói với anh về chuyện này.
Cậu thừa biết bản thân cậu không đủ tốt.
Trước đây cậu có cái thói kiêu ngạo khi chỉ có một mình, gặp ai không vừa mắt là sẽ ghét thẳng ra mặt, tuyệt đối không để bản thân phải chịu bất cứ uất ức nào. Nhưng thật ra, từ lúc xuyên thư tới nay, cậu vẫn luôn được Kiều Nhung bảo vệ phía sau lưng anh.
Thế nhưng cậu chưa từng đứng trên góc độ của Kiều Nhung và lo cho anh. Thẩm Thứ tự kiểm điểm việc bản thân quá thực dụng, quyết định sau này sẽ thật khiêm tốn, không rước thêm rắc rối nào về cho anh chồng nhà mình.
Vì vậy, khi bộ phim điện ảnh “Mê Cục” của đạo diễn Quan khai máy, Thẩm Thứ không làm bất kỳ hoạt động tuyên truyền nào lúc vào đoàn làm phim.
Đã gần một năm kể từ đoàn làm phim bấm máy, trong suốt một năm này, Thẩm Thứ hoàn toàn im hơi lặng tiếng, gần như biến mất hoàn toàn khỏi tầm mắt của công chúng. Với tư cách là nam chính, cậu theo đoàn làm phim đến những địa điểm quay khác nhau, cống hiến hết mình cho nhân vật trong “Mê Cục”.
Vì yêu cầu tạo hình của nhân vật mà trong một năm quay phim này, Thẩm Thứ tụt gần hai mươi cân. Cậu vốn là một chàng trai sáng lạng với cơ bụng 6 múi nhưng nay đã trở nên hơi gầy gò, yếu ớt khiến người khác ai nhìn vào cũng xót xa. Trạng thái của cậu cũng không thể thoát khỏi nhân vật trong cốt truyện của “Mê Cục” nên lúc nào cả người cũng lờ đờ thiếu tinh thần, luôn thích ngồi một mình rồi đắm chìm vào thế giới của riêng mình.
Chuyện này đã khiến Kiều Nhung đau lòng muốn chết.
Sau khi “nhận cơm hộp” bộ phim điện ảnh này, anh tự đến đón Thẩm Thứ về căn biệt thự của hai người. Vì không có mấy yêu thích với món ăn do tự tay mình nấu ra nên anh thuê đoàn đội gồm nhiều chuyên gia dinh dưỡng đến để phụ trách các bữa ăn của Thẩm Thứ. Anh còn mời một huấn luyện thể hình chuyên nghiệp đến để giúp Thẩm Thứ tăng cường sức khỏe, tăng thêm cơ bắp.
Quyết tâm nuôi chồng nhỏ nhà mình trở về với cậu trai sáng sủa hoạt bát, tràn đầy tinh thần.
Kiều Nhung xoay quanh Thẩm Thứ cả ngày làm cậu cảm động cực kỳ, nhưng bên cạnh đó cậu cũng thấy rất bất lực trước sự lo lắng, cẩn trọng từng li từng tí của anh chồng nhà mình.
Hôm nay, hai người cùng nhau đi ăn tối, Thẩm Thứ đã uống được một bát canh thuốc điều dưỡng thân thể dưới áp lực đến từ anh bồ Kiều Nhung, cuối cùng cậu không thể nhịn được nữa nên hỏi thẳng anh: “Ông Kiều này, ngày mai em có thể không ăn canh này nữa được không? Em biết là nền ẩm thực của nước nhà ta rất đa dạng và phong phú, nhưng ăn mấy thứ này là đang tra tấn vị giác của em đó!”
Kiều Nhung thấy cậu khôi phục được một phần tinh thần của ngày xưa nên cố tình giở tính xấu trêu cậu, nét mặt thâm sâu nói: “Chén canh này có tác dụng bồi bổ tinh nguyên(*), ăn nhiều mới tốt cho cơ thể.”
(*) Nguyên gốc là Cố bản bồi nguyên (固本培元): tư tưởng triết học từ xưa của Trung Quốc. Bản là căn bản, Nguyên tức nguyên thần. Cố bản bồi nguyên nghĩa là củng cố nền tảng cơ bản, nôm na là củng cố căn bản, bồi dưỡng nguyên thần.
Trước giờ, Kiều Nhung luôn rất kiềm chế nỗi niềm lo lắng cho sức khỏe của Thẩm Thứ. Nhưng kể từ khi về nước, số lần hai người “làm” đến bước cuối cùng đếm không xuể, điều này khiến Thẩm Thứ hoài nghi nhân sinh. Vì vậy, Thẩm Thứ bấy giờ nghe hiểu hàm ý trong lời nói của Kiều Nhung, não cậu nhanh chóng nhảy số, giả vờ ra vẻ không vui, ngẩng gương mặt nhỏ nhắn lên chất vấn anh: “Sao nào, em vừa mới đi đóng phim được có mấy hôm mà anh đã nghi ngờ năng lực nửa thân dưới của bạn trai nhỏ nhà anh rồi à?”
Kiều Nhung nín cười, gật đầu: “Ừm, anh sợ em của bây giờ không chịu nổi tinh lực của anh.”
Thẩm Thứ bĩu môi không phục, nhỏ giọng than thở: “Ông đây còn được chán, sức lực tràn trề. Nếu anh còn ép em uống thứ này nữa, coi chừng em đè anh xuống đại chiến ba trăm hiệp. Chắc chắn là em lợi hại hơn ai đó rồi!”
“Ồ?” Từng câu từng chữ của cậu rơi hết vào trong tai Kiều Nhung, nhưng anh không cười nữa.
Anh không vui nheo mắt lại, phát ra tín hiệu nguy hiểm khắp người, trầm giọng hỏi Thẩm Thứ: “Em có biết nếu nói với anh những chuyện như thế này thì sẽ xảy ra chuyện gì không?”
Thẩm Thứ trừng mắt nhìn anh với dáng vẻ ngây thơ không biết sợ là gì.
Kiều Nhung trông thấy trong đôi mắt phượng xinh đẹp của cậu lại sáng bừng lên, ánh sáng ấm áp trong phòng tương phản với đôi mắt long lanh của cậu như chiếc hồ được cơn gió lướt trên mặt nước tạo từng cơn sóng gợn lăn tăn. Ánh mắt của Kiều Nhung bất giác tối sầm lại, trầm giọng nói với cậu: “Thẩm Thứ, em cố ý, em quyến rũ anh.”
Giọng điệu của anh xen lẫn cảm xúc uất ức mà anh phải chịu đựng rất lâu. Thẩm Thứ nghe xong thì nở nụ cười tươi rói, hào phóng thừa nhận: “Đúng vậy.”
Dứt lời, cậu đứng dậy đi về phía Kiều Nhung, trực tiếp ngồi trên đùi anh rồi vòng tay qua cổ anh, ghé sát bên tai anh thầm thì: “Ông xã có thỏa mãn được em không? Em…”
Cậu còn chưa kịp nói hết câu “Ấm no sinh dâm dục” thì Kiều Nhung đã bế cậu lên, sải bước đi lên phòng ngủ trên tầng hai, ném cậu lên giường.
Hai người quần nhau đến hơn nửa đêm, sau đó Kiều Nhung cúi đầu nhìn Thẩm Thứ với gương mặt thỏa mãn đang nằm trong lòng ngực mình, nhỏ giọng hỏi: “Đã đạt được mục đích chưa?”
“Rồi ~” Thẩm Thứ vui vẻ ôm lấy cơ bụng tám múi bản thân mãi mãi không bao giờ có được, cười hai tiếng hê hê.
Trước khi rơi vào giấc ngủ, cậu thì thào nói với Kiều Nhung: “Anh đừng lo lắng cho em quá, em không sao đâu. Chỉ cần có anh ở đây, em sẽ luôn luôn khỏe mạnh, vì em còn chưa có ép khô được anh mà. Em muốn có cơ bụng tám muối để bảo vệ ông xã…”
Kiều Nhung nghe thế thì có hơi ngạc nhiên, anh cụp mắt trông thấy người nằm trong lòng mình đã thiếp đi tự lúc nào, ban nãy là cậu đang nói mớ.
Kiều Nhung lẳng lặng cười rộ lên, tắt đèn tường đầu giường, thì thầm trả lời: “Được.”
***
Trong khoảng thời gian Thẩm Thứ quay “Mê Cục”, Hình Dương – người đã bị “đóng băng” trong giới âm nhạc vì đạo nhạc và mua bài hát, định quay trở lại nhưng vì chọc đến người không đụng tới nên hoàn toàn bị đuổi giới giải trí.
Trước khi Hình Dương rời đi, Kiều Nhung biết được từ anh ta rằng Phó Thời Kiêu là kẻ đứng sau chuyện vạch trần mối quan hệ yêu đương của anh và Thẩm Thứ. Kiều Nhung thừa biết Phó Thời Kiêu có ý đồ với mình, khi còn ở Tinh Nghi, hắn thường ra tay với bất cứ lảng vảng xung quanh Kiều Nhung. Anh luôn mắt nhắm mắt mở, dung túng cho hành động của hắn vì đối với Kiều Nhung mà nói, những người kia đều không quan trọng, anh còn rất vui khi có người thay mình giải quyết đám phiền toái đó.
Nhưng Kiều Nhung không thể dễ dàng tha thứ cho việc Phó Thời Kiêu lập mưu hãm hại cậu bạn trai quan trọng của mình, bây giờ lúc nào Phó Thời Kiêu cũng đụng đến điểm mấu chốt của anh. Anh từng gọi để cảnh cáo Phó Thời Kiêu đừng đụng đến Thẩm Thứ nữa, nếu không hắn tự gánh lấy hậu quả, nhưng hình như Phó Thời Kiêu không để mấy lời này trong lòng. Kiều Nhung hơi hối hận, cảm thấy có lẽ bản thân đã quá dung túng hắn.
Vậy nên vào hôm thứ hai mà Hình Dương bị buộc phải rút khỏi giới giải trí, tin xấu về Phó Thời Kiêu được tung lên mạng, hơn nữa tin nào tin nấy đều là sự thật khiến cư dân mạng phải mở mang tầm mắt. Cuộc đời của Phó Thời Kiêu bị sụp đổ, danh tiếng của hắn bị hủy hoại chỉ sau một đêm. Có blogger cho rằng vì hắn đã đắc tội với đại lão trong vòng nên mới có kết cục hôm nay. Hắn đã trở thành sự tồn tại mà tất cả mọi người trong giới giải trí đều tránh, tương đương với việc bị “đóng băng” trong giới.
Thẩm Thứ biết chuyện này sau khi quay xong “Mê Cục”. Cậu luôn cảm thấy kết cục của nam chính có gì đó sai sai nhưng cậu không thể nói được là sai ở chỗ nào.
Một ngày cuối tuần nọ, Kiều Nhung không ở nhà, Thẩm Thứ chờ hắn đến đêm khuya nhưng vẫn không thấy người đâu. Cậu cảm thấy bản thân như oán phụ trong khuê phòng, và rồi cậu nhịn không được nữa nên gọi điện cho trợ lý Bách Nam của Kiều Nhung.
Bách Nam nói với Thẩm Thứ rằng sau khi Kiều Nhung kết thúc hội nghị có nhận được một cuộc điện thoại, sau đó một mình anh lái xe rời khỏi công ty, hình như người gọi đến là Phó Thời Kiêu.
Kiều Nhung và Phó Thời Kiêu từng là bạn bè của nhau nên Thẩm Thứ không để ý mấy đến việc hai người này có chuyện riêng cần giải quyết. Nhưng trong khoảng thời gian này, cậu luôn thấy trong lòng không bình tĩnh được, cảm giác như cậu đã quên mất một chuyện quan trọng nào đó mà chuyện này lại có liên quan đến Kiều Nhung.
Bảy giờ tối, Kiều Nhung vẫn chưa về.
Thẩm Thứ đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài. Bên ngoài gió thổi lồng lộng, cơn gió thu cuốn theo lá cây khô vàng rơi xuống đất, ngọn đèn đường lẻ loi trong bên đường, thế giới chợt vắng lặng lạ thường.
Một từ miêu tả không thường hay sử dụng bật ra trong đầu, Thẩm Thứ hơi sửng sốt, sau đó chợt nhớ rằng mình đã từng thấy đoạn miêu tả tương tự ở trong ‘Không Yêu’ – là thời tiết lúc cuối truyện.
Trong nguyên tác, sau khi Phó Thời Kiêu bị Kiều Nhung phong sát thì không có cách nào kiếm ăn trong giới giải trí nữa, cố gắng trở lại Phó gia nhưng lại vì nhiều năm không tham dự việc trong gia đình nên đã sớm bị loại khỏi quyền lực trung tâm.
[Hắn trắng tay, không thể có được người mình yêu nhiều năm, cùng người ấy hạnh phúc bên nhau mà quyết định chết chung với người mình yêu, cùng nhau xuống địa ngục!]
Thẩm Thứ chẳng thèm thay quần áo, lái xe trong cơn gió lộng về phía biệt thự ở Tây Giao của Phó Thời Kiêu – là nơi mà hắn hẹn Kiều Nhung gặp mặt ở cuối truyện – nơi này chứa đựng những ký ức tốt đẹp cuối cùng với Kiều Nhung.
Trên đường, Thẩm Thứ vừa lái xe vừa gọi điện cho tài xế của Kiều Nhung, nhận được tin báo tài xế một tiếng trước nhận được tin Kiều Nhung cho phép tan ca nên đã tự về trước.
Thẩm Thứ lại càng hoảng hốt, tăng tốc độ xe, đồng thời gọi điện thoại báo cảnh sát.
Miêu tả cảnh cuối truyện “Không yêu” của tác giả hiện rõ ràng trong đầu cậu.
[Phó Thời Kiêu đưa Kiều Nhung một cốc nước lạnh, Kiều Nhung rất cẩn thận, không nhận lấy, lại ngay trong giây lát ngẩng đầu lên thấy đối phương phun cái gì vào mặt mình rồi hôn mê bất tỉnh.]
[Phó Thời Kiêu trói Kiều Nhung bị phun thuốc mê quá liều lên ghế, lấy xăng mình đã chuẩn bị sẵn trong phòng tưới lên.]
[Hắn khóa trái cửa biệt thự, châm ngòi đốt xăng trong bóng tối. Hắn nhìn Kiều Nhung bị sặc khói tỉnh lại, lần đầu giãy dụa trước mặt hắn, lộ ra vẻ mặt kinh hoảng mà nửa cười nửa khóc điên cuồng.]
[Sau đó hắn ôm chặt Kiều Nhung, cùng nhau chết cháy trong đám hỏa hoạn.]
…
Vào giờ cao điểm chiều muộn, dù là cuối tuần thì vẫn bị kẹt xe trên cầu vượt tới Tây Giao.
Thẩm Thứ gọi điện thoại cho Kiều Nhung, giọng nữ máy móc nhắc nhở đối phương đã tắt máy.
Thẩm Thử chợt thấy tay chân lạnh ngắt, lạnh đến run người nhưng đầu óc của cậu lại không thể ngừng xoay chuyển, suy nghĩ biện pháp nào để cứu Kiều Nhung.
Chợt trong đầu lóe lên, cậu nhớ tới ông nội của Kiều Nhung.
Ông cụ có nói, nếu như có người làm khó, không thể bảo vệ được Kiều Nhung thì phải tìm ông làm chỗ dựa.
Thẩm Thứ vội vàng bấm gọi cho nhà cũ, nói cho ông nội Kiều Nhung chuyện mà mình lo lắng sẽ xảy ra.
Bốn mươi phút sau, cuối cùng Thẩm Thứ cũng tìm được biệt thứ ở Tây Giao của Phó Thời Kiêu. Bên ngoài biệt thự khói đen dày đặc, thế hỏa bùng lên cao. Đội lính cứu hỏa đang cực lực dập lửa, phòng cho hỏa lan ra theo gió.
Cửa biệt thở mở ra, Thẩm Thứ chạy tới, thấy Kiều Nhung suy yếu đang được đỡ lên xe cứu thương, mà Phó Thời Kiêu với vẻ mặt điên cuồng bị cảnh sát áp giải mang đi.
“Cháu yên tâm, Kiều Nhung không sao đâu.”
Nghe thấy giọng nói ổn trọng của ông nội Kiều Nhung vang lên bên cạnh, Thẩm Thứ bất giác thả lỏng hơn, thở ra một hơi.
Cậu quay đầu, nhìn ông cụ biết ơn, ông cụ lại cười cực kì ẩn ý.
Trong lòng Thẩm Thứ chợt hơi căng thẳng.
Cậu nhớ loạt hành động mà mình làm hôm nay dưới tình thế cấp bách, phát hiện chẳng thể nào giải thích rõ ràng với ông nội Kiều Nhung.
Thẩm Thứ: Chết mịe, bị lộ là xuyên sách mất!
Thời khắc đỉnh điểm thử thách diễn xuất tới rồi!
Thẩm Thứ đảo hai mắt, từ từ tê liệt ngã xuống đất, ngất xỉu.
——————–
Ông cụ luôn mong rằng đứa cháu trai bị tiêu cực bủa vây từ bé này sẽ tìm được bến đỗ tình yêu phù hợp với mình. Hôm nghe thấy Thẩm Thứ tỏ tình Kiều Nhung qua điện thoại, ông cụ lập tức ngỏ ý muốn gặp cháu dâu nhà mình. Tuy rằng đối với Thẩm Thứ chuyện ra mắt phụ huynh là một chuyện quan trọng như cô dâu lên xe hoa, nhưng dù sao thì cậu cũng là một người từng trải qua biết bao sóng gió nên tuy đang rất hồi hộp, cậu vẫn cố gắng dỗ ngọt ông nội của Kiều Nhung.
Ông cụ rất hài lòng với người cháu dâu này nên cho phép Thẩm Thứ kêu mình một tiếng “ông nội” luôn, rồi lì xì cho Thẩm Thứ một bao lì xì đỏ thẫm.
Đến lúc Thẩm Thứ và Kiều Nhung phải về nhà, ông cụ còn cố ý dặn dò Thẩm Thứ rằng sau này nếu ai dám bắt nạt cậu mà Kiều Nhung không bảo vệ cậu được thì cứ tìm đến ông để ông đứng ra làm chủ cho cậu.
Thẩm Thứ không đáp lại, cậu chỉ cười hì hì đồng ý.
Thẩm Thứ chưa bao giờ nói cho Kiều Nhung biết về việc cậu vô tình nhìn thấy bài đăng hôm hai người công bố chuyện tình cảm, và cậu cũng không có ý định sẽ nói với anh về chuyện này.
Cậu thừa biết bản thân cậu không đủ tốt.
Trước đây cậu có cái thói kiêu ngạo khi chỉ có một mình, gặp ai không vừa mắt là sẽ ghét thẳng ra mặt, tuyệt đối không để bản thân phải chịu bất cứ uất ức nào. Nhưng thật ra, từ lúc xuyên thư tới nay, cậu vẫn luôn được Kiều Nhung bảo vệ phía sau lưng anh.
Thế nhưng cậu chưa từng đứng trên góc độ của Kiều Nhung và lo cho anh. Thẩm Thứ tự kiểm điểm việc bản thân quá thực dụng, quyết định sau này sẽ thật khiêm tốn, không rước thêm rắc rối nào về cho anh chồng nhà mình.
Vì vậy, khi bộ phim điện ảnh “Mê Cục” của đạo diễn Quan khai máy, Thẩm Thứ không làm bất kỳ hoạt động tuyên truyền nào lúc vào đoàn làm phim.
Đã gần một năm kể từ đoàn làm phim bấm máy, trong suốt một năm này, Thẩm Thứ hoàn toàn im hơi lặng tiếng, gần như biến mất hoàn toàn khỏi tầm mắt của công chúng. Với tư cách là nam chính, cậu theo đoàn làm phim đến những địa điểm quay khác nhau, cống hiến hết mình cho nhân vật trong “Mê Cục”.
Vì yêu cầu tạo hình của nhân vật mà trong một năm quay phim này, Thẩm Thứ tụt gần hai mươi cân. Cậu vốn là một chàng trai sáng lạng với cơ bụng 6 múi nhưng nay đã trở nên hơi gầy gò, yếu ớt khiến người khác ai nhìn vào cũng xót xa. Trạng thái của cậu cũng không thể thoát khỏi nhân vật trong cốt truyện của “Mê Cục” nên lúc nào cả người cũng lờ đờ thiếu tinh thần, luôn thích ngồi một mình rồi đắm chìm vào thế giới của riêng mình.
Chuyện này đã khiến Kiều Nhung đau lòng muốn chết.
Sau khi “nhận cơm hộp” bộ phim điện ảnh này, anh tự đến đón Thẩm Thứ về căn biệt thự của hai người. Vì không có mấy yêu thích với món ăn do tự tay mình nấu ra nên anh thuê đoàn đội gồm nhiều chuyên gia dinh dưỡng đến để phụ trách các bữa ăn của Thẩm Thứ. Anh còn mời một huấn luyện thể hình chuyên nghiệp đến để giúp Thẩm Thứ tăng cường sức khỏe, tăng thêm cơ bắp.
Quyết tâm nuôi chồng nhỏ nhà mình trở về với cậu trai sáng sủa hoạt bát, tràn đầy tinh thần.
Kiều Nhung xoay quanh Thẩm Thứ cả ngày làm cậu cảm động cực kỳ, nhưng bên cạnh đó cậu cũng thấy rất bất lực trước sự lo lắng, cẩn trọng từng li từng tí của anh chồng nhà mình.
Hôm nay, hai người cùng nhau đi ăn tối, Thẩm Thứ đã uống được một bát canh thuốc điều dưỡng thân thể dưới áp lực đến từ anh bồ Kiều Nhung, cuối cùng cậu không thể nhịn được nữa nên hỏi thẳng anh: “Ông Kiều này, ngày mai em có thể không ăn canh này nữa được không? Em biết là nền ẩm thực của nước nhà ta rất đa dạng và phong phú, nhưng ăn mấy thứ này là đang tra tấn vị giác của em đó!”
Kiều Nhung thấy cậu khôi phục được một phần tinh thần của ngày xưa nên cố tình giở tính xấu trêu cậu, nét mặt thâm sâu nói: “Chén canh này có tác dụng bồi bổ tinh nguyên(*), ăn nhiều mới tốt cho cơ thể.”
(*) Nguyên gốc là Cố bản bồi nguyên (固本培元): tư tưởng triết học từ xưa của Trung Quốc. Bản là căn bản, Nguyên tức nguyên thần. Cố bản bồi nguyên nghĩa là củng cố nền tảng cơ bản, nôm na là củng cố căn bản, bồi dưỡng nguyên thần.
Trước giờ, Kiều Nhung luôn rất kiềm chế nỗi niềm lo lắng cho sức khỏe của Thẩm Thứ. Nhưng kể từ khi về nước, số lần hai người “làm” đến bước cuối cùng đếm không xuể, điều này khiến Thẩm Thứ hoài nghi nhân sinh. Vì vậy, Thẩm Thứ bấy giờ nghe hiểu hàm ý trong lời nói của Kiều Nhung, não cậu nhanh chóng nhảy số, giả vờ ra vẻ không vui, ngẩng gương mặt nhỏ nhắn lên chất vấn anh: “Sao nào, em vừa mới đi đóng phim được có mấy hôm mà anh đã nghi ngờ năng lực nửa thân dưới của bạn trai nhỏ nhà anh rồi à?”
Kiều Nhung nín cười, gật đầu: “Ừm, anh sợ em của bây giờ không chịu nổi tinh lực của anh.”
Thẩm Thứ bĩu môi không phục, nhỏ giọng than thở: “Ông đây còn được chán, sức lực tràn trề. Nếu anh còn ép em uống thứ này nữa, coi chừng em đè anh xuống đại chiến ba trăm hiệp. Chắc chắn là em lợi hại hơn ai đó rồi!”
“Ồ?” Từng câu từng chữ của cậu rơi hết vào trong tai Kiều Nhung, nhưng anh không cười nữa.
Anh không vui nheo mắt lại, phát ra tín hiệu nguy hiểm khắp người, trầm giọng hỏi Thẩm Thứ: “Em có biết nếu nói với anh những chuyện như thế này thì sẽ xảy ra chuyện gì không?”
Thẩm Thứ trừng mắt nhìn anh với dáng vẻ ngây thơ không biết sợ là gì.
Kiều Nhung trông thấy trong đôi mắt phượng xinh đẹp của cậu lại sáng bừng lên, ánh sáng ấm áp trong phòng tương phản với đôi mắt long lanh của cậu như chiếc hồ được cơn gió lướt trên mặt nước tạo từng cơn sóng gợn lăn tăn. Ánh mắt của Kiều Nhung bất giác tối sầm lại, trầm giọng nói với cậu: “Thẩm Thứ, em cố ý, em quyến rũ anh.”
Giọng điệu của anh xen lẫn cảm xúc uất ức mà anh phải chịu đựng rất lâu. Thẩm Thứ nghe xong thì nở nụ cười tươi rói, hào phóng thừa nhận: “Đúng vậy.”
Dứt lời, cậu đứng dậy đi về phía Kiều Nhung, trực tiếp ngồi trên đùi anh rồi vòng tay qua cổ anh, ghé sát bên tai anh thầm thì: “Ông xã có thỏa mãn được em không? Em…”
Cậu còn chưa kịp nói hết câu “Ấm no sinh dâm dục” thì Kiều Nhung đã bế cậu lên, sải bước đi lên phòng ngủ trên tầng hai, ném cậu lên giường.
Hai người quần nhau đến hơn nửa đêm, sau đó Kiều Nhung cúi đầu nhìn Thẩm Thứ với gương mặt thỏa mãn đang nằm trong lòng ngực mình, nhỏ giọng hỏi: “Đã đạt được mục đích chưa?”
“Rồi ~” Thẩm Thứ vui vẻ ôm lấy cơ bụng tám múi bản thân mãi mãi không bao giờ có được, cười hai tiếng hê hê.
Trước khi rơi vào giấc ngủ, cậu thì thào nói với Kiều Nhung: “Anh đừng lo lắng cho em quá, em không sao đâu. Chỉ cần có anh ở đây, em sẽ luôn luôn khỏe mạnh, vì em còn chưa có ép khô được anh mà. Em muốn có cơ bụng tám muối để bảo vệ ông xã…”
Kiều Nhung nghe thế thì có hơi ngạc nhiên, anh cụp mắt trông thấy người nằm trong lòng mình đã thiếp đi tự lúc nào, ban nãy là cậu đang nói mớ.
Kiều Nhung lẳng lặng cười rộ lên, tắt đèn tường đầu giường, thì thầm trả lời: “Được.”
***
Trong khoảng thời gian Thẩm Thứ quay “Mê Cục”, Hình Dương – người đã bị “đóng băng” trong giới âm nhạc vì đạo nhạc và mua bài hát, định quay trở lại nhưng vì chọc đến người không đụng tới nên hoàn toàn bị đuổi giới giải trí.
Trước khi Hình Dương rời đi, Kiều Nhung biết được từ anh ta rằng Phó Thời Kiêu là kẻ đứng sau chuyện vạch trần mối quan hệ yêu đương của anh và Thẩm Thứ. Kiều Nhung thừa biết Phó Thời Kiêu có ý đồ với mình, khi còn ở Tinh Nghi, hắn thường ra tay với bất cứ lảng vảng xung quanh Kiều Nhung. Anh luôn mắt nhắm mắt mở, dung túng cho hành động của hắn vì đối với Kiều Nhung mà nói, những người kia đều không quan trọng, anh còn rất vui khi có người thay mình giải quyết đám phiền toái đó.
Nhưng Kiều Nhung không thể dễ dàng tha thứ cho việc Phó Thời Kiêu lập mưu hãm hại cậu bạn trai quan trọng của mình, bây giờ lúc nào Phó Thời Kiêu cũng đụng đến điểm mấu chốt của anh. Anh từng gọi để cảnh cáo Phó Thời Kiêu đừng đụng đến Thẩm Thứ nữa, nếu không hắn tự gánh lấy hậu quả, nhưng hình như Phó Thời Kiêu không để mấy lời này trong lòng. Kiều Nhung hơi hối hận, cảm thấy có lẽ bản thân đã quá dung túng hắn.
Vậy nên vào hôm thứ hai mà Hình Dương bị buộc phải rút khỏi giới giải trí, tin xấu về Phó Thời Kiêu được tung lên mạng, hơn nữa tin nào tin nấy đều là sự thật khiến cư dân mạng phải mở mang tầm mắt. Cuộc đời của Phó Thời Kiêu bị sụp đổ, danh tiếng của hắn bị hủy hoại chỉ sau một đêm. Có blogger cho rằng vì hắn đã đắc tội với đại lão trong vòng nên mới có kết cục hôm nay. Hắn đã trở thành sự tồn tại mà tất cả mọi người trong giới giải trí đều tránh, tương đương với việc bị “đóng băng” trong giới.
Thẩm Thứ biết chuyện này sau khi quay xong “Mê Cục”. Cậu luôn cảm thấy kết cục của nam chính có gì đó sai sai nhưng cậu không thể nói được là sai ở chỗ nào.
Một ngày cuối tuần nọ, Kiều Nhung không ở nhà, Thẩm Thứ chờ hắn đến đêm khuya nhưng vẫn không thấy người đâu. Cậu cảm thấy bản thân như oán phụ trong khuê phòng, và rồi cậu nhịn không được nữa nên gọi điện cho trợ lý Bách Nam của Kiều Nhung.
Bách Nam nói với Thẩm Thứ rằng sau khi Kiều Nhung kết thúc hội nghị có nhận được một cuộc điện thoại, sau đó một mình anh lái xe rời khỏi công ty, hình như người gọi đến là Phó Thời Kiêu.
Kiều Nhung và Phó Thời Kiêu từng là bạn bè của nhau nên Thẩm Thứ không để ý mấy đến việc hai người này có chuyện riêng cần giải quyết. Nhưng trong khoảng thời gian này, cậu luôn thấy trong lòng không bình tĩnh được, cảm giác như cậu đã quên mất một chuyện quan trọng nào đó mà chuyện này lại có liên quan đến Kiều Nhung.
Bảy giờ tối, Kiều Nhung vẫn chưa về.
Thẩm Thứ đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài. Bên ngoài gió thổi lồng lộng, cơn gió thu cuốn theo lá cây khô vàng rơi xuống đất, ngọn đèn đường lẻ loi trong bên đường, thế giới chợt vắng lặng lạ thường.
Một từ miêu tả không thường hay sử dụng bật ra trong đầu, Thẩm Thứ hơi sửng sốt, sau đó chợt nhớ rằng mình đã từng thấy đoạn miêu tả tương tự ở trong ‘Không Yêu’ – là thời tiết lúc cuối truyện.
Trong nguyên tác, sau khi Phó Thời Kiêu bị Kiều Nhung phong sát thì không có cách nào kiếm ăn trong giới giải trí nữa, cố gắng trở lại Phó gia nhưng lại vì nhiều năm không tham dự việc trong gia đình nên đã sớm bị loại khỏi quyền lực trung tâm.
[Hắn trắng tay, không thể có được người mình yêu nhiều năm, cùng người ấy hạnh phúc bên nhau mà quyết định chết chung với người mình yêu, cùng nhau xuống địa ngục!]
Thẩm Thứ chẳng thèm thay quần áo, lái xe trong cơn gió lộng về phía biệt thự ở Tây Giao của Phó Thời Kiêu – là nơi mà hắn hẹn Kiều Nhung gặp mặt ở cuối truyện – nơi này chứa đựng những ký ức tốt đẹp cuối cùng với Kiều Nhung.
Trên đường, Thẩm Thứ vừa lái xe vừa gọi điện cho tài xế của Kiều Nhung, nhận được tin báo tài xế một tiếng trước nhận được tin Kiều Nhung cho phép tan ca nên đã tự về trước.
Thẩm Thứ lại càng hoảng hốt, tăng tốc độ xe, đồng thời gọi điện thoại báo cảnh sát.
Miêu tả cảnh cuối truyện “Không yêu” của tác giả hiện rõ ràng trong đầu cậu.
[Phó Thời Kiêu đưa Kiều Nhung một cốc nước lạnh, Kiều Nhung rất cẩn thận, không nhận lấy, lại ngay trong giây lát ngẩng đầu lên thấy đối phương phun cái gì vào mặt mình rồi hôn mê bất tỉnh.]
[Phó Thời Kiêu trói Kiều Nhung bị phun thuốc mê quá liều lên ghế, lấy xăng mình đã chuẩn bị sẵn trong phòng tưới lên.]
[Hắn khóa trái cửa biệt thự, châm ngòi đốt xăng trong bóng tối. Hắn nhìn Kiều Nhung bị sặc khói tỉnh lại, lần đầu giãy dụa trước mặt hắn, lộ ra vẻ mặt kinh hoảng mà nửa cười nửa khóc điên cuồng.]
[Sau đó hắn ôm chặt Kiều Nhung, cùng nhau chết cháy trong đám hỏa hoạn.]
…
Vào giờ cao điểm chiều muộn, dù là cuối tuần thì vẫn bị kẹt xe trên cầu vượt tới Tây Giao.
Thẩm Thứ gọi điện thoại cho Kiều Nhung, giọng nữ máy móc nhắc nhở đối phương đã tắt máy.
Thẩm Thử chợt thấy tay chân lạnh ngắt, lạnh đến run người nhưng đầu óc của cậu lại không thể ngừng xoay chuyển, suy nghĩ biện pháp nào để cứu Kiều Nhung.
Chợt trong đầu lóe lên, cậu nhớ tới ông nội của Kiều Nhung.
Ông cụ có nói, nếu như có người làm khó, không thể bảo vệ được Kiều Nhung thì phải tìm ông làm chỗ dựa.
Thẩm Thứ vội vàng bấm gọi cho nhà cũ, nói cho ông nội Kiều Nhung chuyện mà mình lo lắng sẽ xảy ra.
Bốn mươi phút sau, cuối cùng Thẩm Thứ cũng tìm được biệt thứ ở Tây Giao của Phó Thời Kiêu. Bên ngoài biệt thự khói đen dày đặc, thế hỏa bùng lên cao. Đội lính cứu hỏa đang cực lực dập lửa, phòng cho hỏa lan ra theo gió.
Cửa biệt thở mở ra, Thẩm Thứ chạy tới, thấy Kiều Nhung suy yếu đang được đỡ lên xe cứu thương, mà Phó Thời Kiêu với vẻ mặt điên cuồng bị cảnh sát áp giải mang đi.
“Cháu yên tâm, Kiều Nhung không sao đâu.”
Nghe thấy giọng nói ổn trọng của ông nội Kiều Nhung vang lên bên cạnh, Thẩm Thứ bất giác thả lỏng hơn, thở ra một hơi.
Cậu quay đầu, nhìn ông cụ biết ơn, ông cụ lại cười cực kì ẩn ý.
Trong lòng Thẩm Thứ chợt hơi căng thẳng.
Cậu nhớ loạt hành động mà mình làm hôm nay dưới tình thế cấp bách, phát hiện chẳng thể nào giải thích rõ ràng với ông nội Kiều Nhung.
Thẩm Thứ: Chết mịe, bị lộ là xuyên sách mất!
Thời khắc đỉnh điểm thử thách diễn xuất tới rồi!
Thẩm Thứ đảo hai mắt, từ từ tê liệt ngã xuống đất, ngất xỉu.
——————–
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.