Sau Khi Xuyên Thư He Với Đại Lão Cố Chấp
Chương 71
Hữu Thi Vô Tửu
10/03/2022
Cuối năm, Thẩm Thứ phát hành album thứ ba mang tên “Vũ Trụ”, trong đó bài hát “Bến Bờ Lãng Mạn” được cư dân mạng gọi là bản tình ca dịu dàng nhất của họ nhà Thẩm.
Album chất lượng cao này cũng trực tiếp đưa Thảm Thứ lên ngôi vị thiên vương trong giới âm nhạc.
Mọi chuyện đã tới lúc chín muồi, Thẩm Thứ bắt đầu chuẩn bị cho buổi biểu diễn cho riêng mình.
Vào tháng ba một năm sau đó, khi tuyết đầu mùa xuân bắt đầu tan đi và vạn vật sinh sôi, buổi biểu diễn cá nhân của Thẩm Thứ được tổ chức tại sân vận động quốc gia.
Ngày đó, sân vận động với sức chứa tới chín mươi ngàn người chật kín người. Những người hâm mộ cầm theo bảng đèn màu vàng với dòng chữ màu xanh tiếp ứng viết “Thẩm Thứ em yêu anh”, đồng thời hô vang tên thần tượng theo trật tự.
Gần tới tám giờ thì đèn bỗng tối đi, mọi người yên lặng một giây. Sau đó, có tiếng đồng hồ đếm ngược vang lên trong sân vận động. Tiếng bình bịch cứ lặp đi lặp lại, giống như nhịp tim của Thẩm Thứ, lại càng giống như tiếng trái tim của người hâm mộ đang vui sướng chờ đợi thần tượng của mình, cùng cộng hưởng với nhau.
Các fans đột nhiên sôi động trở lại, hào hứng vẫy lightstick trên tay. Những chấm sáng huỳnh quang giống như những chú đom đóm lơ lửng trong bóng đêm, bay xung quanh bốn phía sân khấu.
Cuối cùng, dưới hiệu ứng ánh sáng bùng nổ, Thẩm Thứ mặc một bộ đồ màu trắng được trang trí bằng những dải tua vàng, xuất hiện như một vị thần sáng thế, hạ cánh nơi trung tâm sân khấu.
Toàn bộ người hâm mộ tại đó đều sốc trước màn xuất hiện bất ngờ như vậy, tất cả đều hét tên của Thẩm Thứ trong sự phấn khích.
Thẩm Thứ đứng trên sân khấu, đầu tiên là lơ đãng nhìn qua một chỗ dưới sân khấu, sau đó thoáng mỉm cười.
Giọng nói trầm thấp của cậu được tai nghe và chiếc loa có hiệu quả siêu tốt truyền đi khắp sân vận động. Các cô gái dưới sân khấu giống như bị một luồng điện nhỏ chạm vào, toàn thân tê dại, vô thức lấy tay che ngực.
Trong ánh mắt chờ đợi của hàng ngàn người, Thẩm Thứ bắt đầu hát lên bài ca đầu tiên của đêm nay.
Trái tim phản chiếu bầu trời đêm
Những vì sao canh gác của thời không xa xôi dần thay đổi rồi chìm vào giấc mơ cô đơn
Đêm nay ta dùng tấm chân tình của cả một vũ trụ
Nói lời cáo biệt với số mệnh bi thương
…
“Sao Mộc” là bài hát chủ đề trong album thứ ba của Thẩm Thứ, cũng là bài hát nổi tiếng nhất của cậu.
Dùng bài hát này để mở đầu, không khí của buổi hòa nhạc được đẩy lên cao trào. Người hâm mộ đứng phía dưới không ngừng hét lời thổ lộ với Thẩm Thứ.
Ngay sau đó, Thẩm Thứ đã hát ca khúc thứ hai “Chim Sơn Ca”.
“Chim Sơn ca” là bài hát được yêu thích nhất của Thẩm Thứ, khi cậu hát mọi người dưới sân cũng ngâm nga theo.
Bài thứ ba “Nghe Gió”, bài thứ tư rồi bài thứ năm…
Trừ đi thời gian thay quần áo, Thẩm Thứ đã đứng hát trên sân khấu được hai tiếng rưỡi rồi. Gần như cậu cũng đã hát hết các bài trong ba album, chỉ còn đúng một bài – “Bến Bờ Lãng Mạn”.
Cuối cùng, chỉ còn lại thời gian để hát nốt bài cuối, không biết là ai đột nhiên nghĩ ra, hét lên: “Bến Bờ Lãng Mạn.”
Sau đó, tất cả mọi người ở sân vận động nhận ra và đồng thanh hô lớn.
Thẩm Thứ thay một chiếc áo sơ mi đen bó sát và một chiếc quần jean rách cùng màu. Chiếc áo sơ mi được đính những viên thạch anh vàng, cổ áo chữ V khoét sâu để lộ xương quai xanh và một phần da thịt của cậu. Cậu lắc đầu vẩy mồ hôi trên trán đi, động tác khêu gợi câu dẫn lòng người.
Cậu nghe được tiếng hò hét của người hâm mộ, ánh mắt lại liếc qua một chỗ ở dưới khán đài, sau đó thở ra một hơi, cầm mic và nói: “Bài hát cuối cùng này, ngày tôi viết nó, tôi chợt nhận ra tôi được anh ấy yêu thương tới chừng nào. Anh ấy cảm thấy tình yêu của anh ý là nhà giam đối với tôi, lo lắng tôi vì lí do này mà sẽ mất đi tự do. Nhưng thực ra, tình yêu của anh ấy dành cho tôi giống như những ngôi sao trên bầu trời, kín đáo âm thầm lại vô cùng bao dung. Ngôi sao đó tỏa ra ánh sáng quyến rũ khiến tôi đắm mình vào đó, muốn ngừng mà không được.”
“Tôi từng đọc qua những lời văn như thế này: Chúng ta đều được tạo ra từ các hạt, tồn tại từ thuở sơ khai của vũ trụ. Tôi tin tưởng rằng những nguyên tử này, trải qua một trăm bốn mươi triệu năm thời không sáng tạo ra chúng ta, để cho chúng ta được gặp gỡ và quen biết nhau.”
“Cho nên, tôi muốn gửi “Bến Bờ Lãng Mạn” tới ngài Kiều thân yêu, và cả những người hâm mộ của tôi—“
Một số khán giả dưới sân xúc động khóc, vừa thở dài vừa lau nước mắt: “Trời ơi, đây là tình yêu thần tiên gì vậy. Thẩm Thứ, anh không quan tâm tới cảm nhận của chó độc thân hay sao!”
Ánh đèn thay đổi, bầu trời đầy sao hiện ra, và giai điệu động lòng người cũng vang lên.
Trên sân khấu, giọng hát trầm thấp của Thẩm Thứ giống như muốn nói về tình yêu của bản thân và thủ thỉ lời tỏ tình chân thành nhất tới những người đang yêu.
Dưới sân khấu, ở vị trí đẹp nhất trong hàng ghế VIP, một vài cô gái lặng lẽ chọc vào người đàn ông ngồi hàng ghế đầu. Trông anh có vẻ lạc lõng, nhưng lại rất nghiêm túc xem biểu diễn.
Người đàn ông nhíu nhẹ lông mày, không tức giận mà chỉ quay đầu nhìn về phía sau.
Một cô gái nhỏ giọng hỏi: “Ngài là Kiều Nhung phải không?”
Kiều Nhung vốn định không trả lời, nhưng lại nhớ đây là người hâm mộ của người yêu mình, đành gật đầu một cái, hỏi cô: “Có chuyện gì sao?”
Các cô gái khác ghé đầu vào nhau, nhỏ giọng cảm thán: “Oa, chồng Thẩm Thứ đẹp trai quá đi!”
“Không có gì đâu.” Cô gái đang nói chuyện đỏ bừng mặt, thẹn thùng lắc đầu.
Sau đó, cô lấy hết dũng khí để nói với Kiều Nhung: “Đại lão, ngài và Thẩm Thứ nhất định phải hạnh phúc!”
Các cô gái còn lại nghe vậy cũng phụ hoa theo: “Đúng vậy, đúng vậy. Chúng tui rất thích hai người thể hiện tình cảm như thế, ngọt muốn chết lun!”
Kiều Nhung nhìn thấy đôi mắt sáng ngời của họ, lần này nở một nụ cười chân thành, gật đầu nói: “Được, mọi người yên tâm.”
Sau khi bài hát cuối cùng được biểu diễn xong, đêm hòa nhạc solo đầu tiên của Thẩm Thứ cũng kết thúc.
Người hâm mộ dần rời khỏi sân vận động, có người không muốn rời đi nên khóc, có người hưng phấn mà cười vui, cũng có người thấy chưa đã nên thở dài…
Thẩm Thứ nghe xong thì nhướng mày vui vẻ.
“Lần sau em sẽ cho anh cơ hội ha.” Cậu nói không chút ngượng ngùng.
Cơ hội cũng sắp đến rồi.
Tháng tư, đạo diễn Quan có gửi đến một tin tức tốt “Mê Cục” đã lọt vào danh sách ứng cử của Liên hoan phim quốc tế Cannes, và Thẩm Thứ được đề cử cho giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất.
Tới tháng năm, Thẩm Thứ và đoàn làm phim “Mê cục” cùng nhau bước lên thảm đỏ của Liên hoan phim Cannes. Dưới sự chứng kiến của các nhà làm phim chuyên nghiệp, lần đầu tiên giải ảnh đế thuộc về một diễn viên người Trung.
Đối với Thẩm Thứ mà nói, có thể nhận giải ảnh đế này cũng không có gì ngoài ý muốn.
Trước khi xuyên sách, cậu mài kiếm mười năm, lại chỉ bởi vì một vụ tai nạn xe mà bỏ lỡ đề cử nam diễn viên xuất sắc nhất.
Mà hiện tại, danh hiệu ảnh đế cùng với chiếc cúp hình chữ nhật nho nhỏ giống như phần thưởng đến muộn, lại cũng như đến vừa đúng lúc.
(*) cúp nó trông như nè nè
Nó giống như nét vẽ tạo nên kết thúc hoàn hảo cho đời trước của Thẩm Thứ, để cho tất cả cát bụi lắng xuống. Và rồi đánh dấu cho một khởi đầu mới, một cuộc đời mới của cậu.
Tin tức này khi truyền tới tai những phương tiện truyền thông trong nước, tất cả đều rất ngạc nhiên.
Bọn họ đã mô tả Thẩm Thứ khi nhận được giải ảnh đế như thế này:
[Diễn xuất của Thẩm Thứ cũng nhẵn nhụi sạch sẽ giống như giọng hát của cậu, êm tiếng mát cho đời(*).]
(*) “润物无声”, xuất phát từ bài thơ “Xuân dạ hỉ vũ” của nhà thơ Đỗ Phủ, câu thơ ban đầu “潤物細無聲”, hán việt là “Nhuận vật tế vô thanh”, câu thơ trên theo bản dịch của dịch giả Lê Nguyễn Lưu.
[Trong thời đại giải trí được đặt lên hàng đầu, rất ít diễn viên trau dồi kỹ năng diễn xuất bài bản, và rất ít ca sĩ nguyện ý trung thành với sáng tác. Nhưng Thẩm Thứ lại có thể thực hiện cả hai chuyện tới trình độ cao nhất, gọi cậu ấy là ngôi sao ba thê(*) của cả mảng điện ảnh và truyền hình là vô cùng xứng đáng.]
(*) Ngôi sao ba thê chỉ những người xuất sắc trong cả ba lĩnh vực là ca hát, phim điện ảnh và phim truyền hình.
[Thẩm Thứ đã dùng kỹ năng diễn xuất không chê vào đâu được để diễn giải hoàn hảo những hình ảnh mà đạo diễn Quan Sở muốn truyền đạt tới công chúng. Nếu nói bộ phim “Mê Cục” có khuyết thiếu nào, thì chắc là bản thân nam diễn viên đã quá hoàn hảo.]
[Vị ảnh đế này không xuất thân từ diễn viên chính quy đã cống hiến kỹ năng diễn xuất tuyệt vời. Ánh mắt cậu ấy lúc xoay người lại ở cuối phim giống như nhìn thấu lòng người vậy.]
[Có thể đoán được từ nay con đường làm sao của Thẩm Thứ chắc chắn sẽ bằng phẳng hơn, cũng có được hào quang tỏa ra bốn phía.]
[“Mê Cục” sẽ trở thành tác phẩm kinh điển của cả một thế hệ.]
Cùng lúc đó, người như được phong thần trong miệng mọi người – Thẩm Thứ – lại khiêm tốn, âm thầm về nước. Cậu né tránh các phóng viên đang ngồi chồm hổm hóng, lặng lẽ lên xe rời khỏi sân bay.
Cậu đang cân nhắc bây giờ làm thế nào để ông chồng nhà mình có cơ hội thể hiện tình cảm với cậu một cách quang minh chính đại, đúng lý hợp tình.
Đêm đó, ảnh đế mới nhận giải đăng Weibo phát biểu cảm nhận sau khi giành được giải thưởng:
Thẩm Thứ – cây non đang bén rễ và ươm mầm V: Mong vinh quang của em có anh cùng chia sẻ @Kiều Nhung
Ảnh đính kèm bài đăng là ảnh chụp tất cả các cúp mà Thẩm Thứ đã đạt được từ trước tới nay.
Năm giây sau, Kiều Nhung chuyển tiếp bài đăng, phối hợp với cậu: Cùng hưởng vinh quang, là may mắn của đời này.
Hai người đột nhiên đăng bài, toàn bộ dân mạng chốc trở nên sôi nổi, mọi người cứ vui mừng như là tới Tết Nguyên Đán vậy.
Người chạy tới xem, người để lại bình luận, cũng có người tới hóng chuyện vui, hít đường…
Sau đó, Weibo sập rồi.
Mà hai kẻ đầu sỏ gây nên chuyện này lại ném di động qua một góc, vừa hôn vừa ôm nhau ngã xuống giường ngủ.
Vành tai tóc mai chạm vào nhau, Thẩm Thứ hỏi Kiều Nhung: “Lão Kiều, đêm nay em sắp xếp có xứng với thân phận đại lão của anh không?”
Kiều Nhung khẳng định: “Đương nhiên là xứng.”
Dừng một chút, anh bổ sung: “Em xứng đôi với thân phận, địa vị của anh. Xứng với tất cả của cải, tài phú mà anh có. Càng xứng với tình yêu đời này của anh.”
“Ông đây đương nhiên là xứng với anh nhất!”
Thẩm Thứ đơn giản mà thô bạo tổng kết lại, đắc ý nở nụ cười.
Khuôn mặt trong trẻo mà lạnh lùng nháy mắt tràn đầu vẻ khéo léo và phóng đãng, giống như ngày đó hai người gặp nhau.
Kiều Nhung như cảm nhận được điều gì đó, cúi người hôn lên gương mặt cậu, khẽ thì thầm: “Em là người rất có mị lực, ngày đó lên giường với em anh đã biết rồi.”
Thẩm Thứ nghe vậy thì đặt tay lên vai anh, nhìn thẳng vào mắt người yêu: “Để em nói cho anh bí mật cuối cùng của em nhé.”
“Ngày đó lên giường với anh, là quyết định đúng đắn nhất em từng làm cả hai đời!”
——————-
Album chất lượng cao này cũng trực tiếp đưa Thảm Thứ lên ngôi vị thiên vương trong giới âm nhạc.
Mọi chuyện đã tới lúc chín muồi, Thẩm Thứ bắt đầu chuẩn bị cho buổi biểu diễn cho riêng mình.
Vào tháng ba một năm sau đó, khi tuyết đầu mùa xuân bắt đầu tan đi và vạn vật sinh sôi, buổi biểu diễn cá nhân của Thẩm Thứ được tổ chức tại sân vận động quốc gia.
Ngày đó, sân vận động với sức chứa tới chín mươi ngàn người chật kín người. Những người hâm mộ cầm theo bảng đèn màu vàng với dòng chữ màu xanh tiếp ứng viết “Thẩm Thứ em yêu anh”, đồng thời hô vang tên thần tượng theo trật tự.
Gần tới tám giờ thì đèn bỗng tối đi, mọi người yên lặng một giây. Sau đó, có tiếng đồng hồ đếm ngược vang lên trong sân vận động. Tiếng bình bịch cứ lặp đi lặp lại, giống như nhịp tim của Thẩm Thứ, lại càng giống như tiếng trái tim của người hâm mộ đang vui sướng chờ đợi thần tượng của mình, cùng cộng hưởng với nhau.
Các fans đột nhiên sôi động trở lại, hào hứng vẫy lightstick trên tay. Những chấm sáng huỳnh quang giống như những chú đom đóm lơ lửng trong bóng đêm, bay xung quanh bốn phía sân khấu.
Cuối cùng, dưới hiệu ứng ánh sáng bùng nổ, Thẩm Thứ mặc một bộ đồ màu trắng được trang trí bằng những dải tua vàng, xuất hiện như một vị thần sáng thế, hạ cánh nơi trung tâm sân khấu.
Toàn bộ người hâm mộ tại đó đều sốc trước màn xuất hiện bất ngờ như vậy, tất cả đều hét tên của Thẩm Thứ trong sự phấn khích.
Thẩm Thứ đứng trên sân khấu, đầu tiên là lơ đãng nhìn qua một chỗ dưới sân khấu, sau đó thoáng mỉm cười.
Giọng nói trầm thấp của cậu được tai nghe và chiếc loa có hiệu quả siêu tốt truyền đi khắp sân vận động. Các cô gái dưới sân khấu giống như bị một luồng điện nhỏ chạm vào, toàn thân tê dại, vô thức lấy tay che ngực.
Trong ánh mắt chờ đợi của hàng ngàn người, Thẩm Thứ bắt đầu hát lên bài ca đầu tiên của đêm nay.
Trái tim phản chiếu bầu trời đêm
Những vì sao canh gác của thời không xa xôi dần thay đổi rồi chìm vào giấc mơ cô đơn
Đêm nay ta dùng tấm chân tình của cả một vũ trụ
Nói lời cáo biệt với số mệnh bi thương
…
“Sao Mộc” là bài hát chủ đề trong album thứ ba của Thẩm Thứ, cũng là bài hát nổi tiếng nhất của cậu.
Dùng bài hát này để mở đầu, không khí của buổi hòa nhạc được đẩy lên cao trào. Người hâm mộ đứng phía dưới không ngừng hét lời thổ lộ với Thẩm Thứ.
Ngay sau đó, Thẩm Thứ đã hát ca khúc thứ hai “Chim Sơn Ca”.
“Chim Sơn ca” là bài hát được yêu thích nhất của Thẩm Thứ, khi cậu hát mọi người dưới sân cũng ngâm nga theo.
Bài thứ ba “Nghe Gió”, bài thứ tư rồi bài thứ năm…
Trừ đi thời gian thay quần áo, Thẩm Thứ đã đứng hát trên sân khấu được hai tiếng rưỡi rồi. Gần như cậu cũng đã hát hết các bài trong ba album, chỉ còn đúng một bài – “Bến Bờ Lãng Mạn”.
Cuối cùng, chỉ còn lại thời gian để hát nốt bài cuối, không biết là ai đột nhiên nghĩ ra, hét lên: “Bến Bờ Lãng Mạn.”
Sau đó, tất cả mọi người ở sân vận động nhận ra và đồng thanh hô lớn.
Thẩm Thứ thay một chiếc áo sơ mi đen bó sát và một chiếc quần jean rách cùng màu. Chiếc áo sơ mi được đính những viên thạch anh vàng, cổ áo chữ V khoét sâu để lộ xương quai xanh và một phần da thịt của cậu. Cậu lắc đầu vẩy mồ hôi trên trán đi, động tác khêu gợi câu dẫn lòng người.
Cậu nghe được tiếng hò hét của người hâm mộ, ánh mắt lại liếc qua một chỗ ở dưới khán đài, sau đó thở ra một hơi, cầm mic và nói: “Bài hát cuối cùng này, ngày tôi viết nó, tôi chợt nhận ra tôi được anh ấy yêu thương tới chừng nào. Anh ấy cảm thấy tình yêu của anh ý là nhà giam đối với tôi, lo lắng tôi vì lí do này mà sẽ mất đi tự do. Nhưng thực ra, tình yêu của anh ấy dành cho tôi giống như những ngôi sao trên bầu trời, kín đáo âm thầm lại vô cùng bao dung. Ngôi sao đó tỏa ra ánh sáng quyến rũ khiến tôi đắm mình vào đó, muốn ngừng mà không được.”
“Tôi từng đọc qua những lời văn như thế này: Chúng ta đều được tạo ra từ các hạt, tồn tại từ thuở sơ khai của vũ trụ. Tôi tin tưởng rằng những nguyên tử này, trải qua một trăm bốn mươi triệu năm thời không sáng tạo ra chúng ta, để cho chúng ta được gặp gỡ và quen biết nhau.”
“Cho nên, tôi muốn gửi “Bến Bờ Lãng Mạn” tới ngài Kiều thân yêu, và cả những người hâm mộ của tôi—“
Một số khán giả dưới sân xúc động khóc, vừa thở dài vừa lau nước mắt: “Trời ơi, đây là tình yêu thần tiên gì vậy. Thẩm Thứ, anh không quan tâm tới cảm nhận của chó độc thân hay sao!”
Ánh đèn thay đổi, bầu trời đầy sao hiện ra, và giai điệu động lòng người cũng vang lên.
Trên sân khấu, giọng hát trầm thấp của Thẩm Thứ giống như muốn nói về tình yêu của bản thân và thủ thỉ lời tỏ tình chân thành nhất tới những người đang yêu.
Dưới sân khấu, ở vị trí đẹp nhất trong hàng ghế VIP, một vài cô gái lặng lẽ chọc vào người đàn ông ngồi hàng ghế đầu. Trông anh có vẻ lạc lõng, nhưng lại rất nghiêm túc xem biểu diễn.
Người đàn ông nhíu nhẹ lông mày, không tức giận mà chỉ quay đầu nhìn về phía sau.
Một cô gái nhỏ giọng hỏi: “Ngài là Kiều Nhung phải không?”
Kiều Nhung vốn định không trả lời, nhưng lại nhớ đây là người hâm mộ của người yêu mình, đành gật đầu một cái, hỏi cô: “Có chuyện gì sao?”
Các cô gái khác ghé đầu vào nhau, nhỏ giọng cảm thán: “Oa, chồng Thẩm Thứ đẹp trai quá đi!”
“Không có gì đâu.” Cô gái đang nói chuyện đỏ bừng mặt, thẹn thùng lắc đầu.
Sau đó, cô lấy hết dũng khí để nói với Kiều Nhung: “Đại lão, ngài và Thẩm Thứ nhất định phải hạnh phúc!”
Các cô gái còn lại nghe vậy cũng phụ hoa theo: “Đúng vậy, đúng vậy. Chúng tui rất thích hai người thể hiện tình cảm như thế, ngọt muốn chết lun!”
Kiều Nhung nhìn thấy đôi mắt sáng ngời của họ, lần này nở một nụ cười chân thành, gật đầu nói: “Được, mọi người yên tâm.”
Sau khi bài hát cuối cùng được biểu diễn xong, đêm hòa nhạc solo đầu tiên của Thẩm Thứ cũng kết thúc.
Người hâm mộ dần rời khỏi sân vận động, có người không muốn rời đi nên khóc, có người hưng phấn mà cười vui, cũng có người thấy chưa đã nên thở dài…
Thẩm Thứ nghe xong thì nhướng mày vui vẻ.
“Lần sau em sẽ cho anh cơ hội ha.” Cậu nói không chút ngượng ngùng.
Cơ hội cũng sắp đến rồi.
Tháng tư, đạo diễn Quan có gửi đến một tin tức tốt “Mê Cục” đã lọt vào danh sách ứng cử của Liên hoan phim quốc tế Cannes, và Thẩm Thứ được đề cử cho giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất.
Tới tháng năm, Thẩm Thứ và đoàn làm phim “Mê cục” cùng nhau bước lên thảm đỏ của Liên hoan phim Cannes. Dưới sự chứng kiến của các nhà làm phim chuyên nghiệp, lần đầu tiên giải ảnh đế thuộc về một diễn viên người Trung.
Đối với Thẩm Thứ mà nói, có thể nhận giải ảnh đế này cũng không có gì ngoài ý muốn.
Trước khi xuyên sách, cậu mài kiếm mười năm, lại chỉ bởi vì một vụ tai nạn xe mà bỏ lỡ đề cử nam diễn viên xuất sắc nhất.
Mà hiện tại, danh hiệu ảnh đế cùng với chiếc cúp hình chữ nhật nho nhỏ giống như phần thưởng đến muộn, lại cũng như đến vừa đúng lúc.
(*) cúp nó trông như nè nè
Nó giống như nét vẽ tạo nên kết thúc hoàn hảo cho đời trước của Thẩm Thứ, để cho tất cả cát bụi lắng xuống. Và rồi đánh dấu cho một khởi đầu mới, một cuộc đời mới của cậu.
Tin tức này khi truyền tới tai những phương tiện truyền thông trong nước, tất cả đều rất ngạc nhiên.
Bọn họ đã mô tả Thẩm Thứ khi nhận được giải ảnh đế như thế này:
[Diễn xuất của Thẩm Thứ cũng nhẵn nhụi sạch sẽ giống như giọng hát của cậu, êm tiếng mát cho đời(*).]
(*) “润物无声”, xuất phát từ bài thơ “Xuân dạ hỉ vũ” của nhà thơ Đỗ Phủ, câu thơ ban đầu “潤物細無聲”, hán việt là “Nhuận vật tế vô thanh”, câu thơ trên theo bản dịch của dịch giả Lê Nguyễn Lưu.
[Trong thời đại giải trí được đặt lên hàng đầu, rất ít diễn viên trau dồi kỹ năng diễn xuất bài bản, và rất ít ca sĩ nguyện ý trung thành với sáng tác. Nhưng Thẩm Thứ lại có thể thực hiện cả hai chuyện tới trình độ cao nhất, gọi cậu ấy là ngôi sao ba thê(*) của cả mảng điện ảnh và truyền hình là vô cùng xứng đáng.]
(*) Ngôi sao ba thê chỉ những người xuất sắc trong cả ba lĩnh vực là ca hát, phim điện ảnh và phim truyền hình.
[Thẩm Thứ đã dùng kỹ năng diễn xuất không chê vào đâu được để diễn giải hoàn hảo những hình ảnh mà đạo diễn Quan Sở muốn truyền đạt tới công chúng. Nếu nói bộ phim “Mê Cục” có khuyết thiếu nào, thì chắc là bản thân nam diễn viên đã quá hoàn hảo.]
[Vị ảnh đế này không xuất thân từ diễn viên chính quy đã cống hiến kỹ năng diễn xuất tuyệt vời. Ánh mắt cậu ấy lúc xoay người lại ở cuối phim giống như nhìn thấu lòng người vậy.]
[Có thể đoán được từ nay con đường làm sao của Thẩm Thứ chắc chắn sẽ bằng phẳng hơn, cũng có được hào quang tỏa ra bốn phía.]
[“Mê Cục” sẽ trở thành tác phẩm kinh điển của cả một thế hệ.]
Cùng lúc đó, người như được phong thần trong miệng mọi người – Thẩm Thứ – lại khiêm tốn, âm thầm về nước. Cậu né tránh các phóng viên đang ngồi chồm hổm hóng, lặng lẽ lên xe rời khỏi sân bay.
Cậu đang cân nhắc bây giờ làm thế nào để ông chồng nhà mình có cơ hội thể hiện tình cảm với cậu một cách quang minh chính đại, đúng lý hợp tình.
Đêm đó, ảnh đế mới nhận giải đăng Weibo phát biểu cảm nhận sau khi giành được giải thưởng:
Thẩm Thứ – cây non đang bén rễ và ươm mầm V: Mong vinh quang của em có anh cùng chia sẻ @Kiều Nhung
Ảnh đính kèm bài đăng là ảnh chụp tất cả các cúp mà Thẩm Thứ đã đạt được từ trước tới nay.
Năm giây sau, Kiều Nhung chuyển tiếp bài đăng, phối hợp với cậu: Cùng hưởng vinh quang, là may mắn của đời này.
Hai người đột nhiên đăng bài, toàn bộ dân mạng chốc trở nên sôi nổi, mọi người cứ vui mừng như là tới Tết Nguyên Đán vậy.
Người chạy tới xem, người để lại bình luận, cũng có người tới hóng chuyện vui, hít đường…
Sau đó, Weibo sập rồi.
Mà hai kẻ đầu sỏ gây nên chuyện này lại ném di động qua một góc, vừa hôn vừa ôm nhau ngã xuống giường ngủ.
Vành tai tóc mai chạm vào nhau, Thẩm Thứ hỏi Kiều Nhung: “Lão Kiều, đêm nay em sắp xếp có xứng với thân phận đại lão của anh không?”
Kiều Nhung khẳng định: “Đương nhiên là xứng.”
Dừng một chút, anh bổ sung: “Em xứng đôi với thân phận, địa vị của anh. Xứng với tất cả của cải, tài phú mà anh có. Càng xứng với tình yêu đời này của anh.”
“Ông đây đương nhiên là xứng với anh nhất!”
Thẩm Thứ đơn giản mà thô bạo tổng kết lại, đắc ý nở nụ cười.
Khuôn mặt trong trẻo mà lạnh lùng nháy mắt tràn đầu vẻ khéo léo và phóng đãng, giống như ngày đó hai người gặp nhau.
Kiều Nhung như cảm nhận được điều gì đó, cúi người hôn lên gương mặt cậu, khẽ thì thầm: “Em là người rất có mị lực, ngày đó lên giường với em anh đã biết rồi.”
Thẩm Thứ nghe vậy thì đặt tay lên vai anh, nhìn thẳng vào mắt người yêu: “Để em nói cho anh bí mật cuối cùng của em nhé.”
“Ngày đó lên giường với anh, là quyết định đúng đắn nhất em từng làm cả hai đời!”
——————-
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.