Sau Khi Xuyên Thư Mở Ra Đơn Giản Hình Thức
Chương 83
Thủy Nguyệt Thanh Phong
13/11/2021
Ngô Ưu thành công vận chuyển lương thảo đến tiền tuyến, Trương Văn Kỳ
đương nhiên rất tán thưởng nàng. Trước khi Mạc lão gia lên núi, hắn đều
đã giao nộp toàn bộ thông tin liên quan đến gián điệp Dục Triều lên
triều đình.
Triều dã chấn động, không ai có thể ngờ Dục Triều đã thâm nhập sâu vào Đại Hân như thế.
Đại Hân hoàng đế vô cùng phẫn nộ, hắn nổi trận lôi đình chém đầu toàn bộ quan viên dính líu với gián điệp, mà Mạc lão gia bởi vì ưu khuyết điểm bằng nhau, hoàng đế vì ra vẻ công chính nên buông tha người nhà của hắn, chỉ đoạt lại tài sản của Mạc gia.
Trương Văn Kỳ cũng vô cùng hoảng sợ khi biết chuyện, chỉ là không ngờ trên tờ đơn đó còn có tên của Trương Văn Lý, khiến cho Trương Văn Kỳ thập phần đau đầu.
Người đệ đệ này từ nhỏ đã không để nàng bớt lo, nhưng hiện tại triều đình không dám động Thường An Hầu phủ, mà Trương Văn Lý còn chưa bị bắt, Trương Văn Kỳ có chút lo lắng nếu hắn bị những người khác bắt được thì sẽ không giữ nổi tính mạng.
"Ai..."
Trương Văn Kỳ thở dài không biết bao nhiêu lần, lúc này nàng và Ngô Ưu đang ngồi ở doanh trướng, Ngô Ưu ngồi thấp hơn nàng.
Bởi vì không có ai ở bên cạnh, hai người nói chuyện cũng tương đối tùy ý, Ngô Ưu thấy nàng vẫn luôn thở dài liền đoán được hẳn là nàng lo lắng cho Trương Văn Lý.
Ngô Ưu tất nhiên giấu không cho Trương Văn Lý biết, hết thảy đều là do A Tử an bài.
Trước khi Trương Văn Kỳ lại thở dài một lần nữa, Ngô Ưu mở miệng xen ngang nàng: "Trương dì, ngươi đừng thở ngắn than dài nữa, sẽ không sao đâu."
Trương Văn Kỳ nhẹ nhàng lắc đầu, trong giọng nói vẫn không giấu được lo lắng: "Ta không yên tâm, nếu như ta tự mình đi bắt hắn, hắn cũng sẽ không chịu ủy khuất, nhưng người khác không nhất định sẽ như thế."
Nhìn dáng vẻ Trương Văn Kỳ như vậy, Ngô Ưu có chút không nói nên lời. Không phải nàng rất quan tâm Trương Văn Lý sao, nhưng vì sao vừa gặp mặt liền phải nói lời lạnh nhạt.
Chẳng lẽ là ngạo kiều trong truyền thuyết?
Hiện giờ Trương Văn Lý đã bị truy nã, hắn phạm phải tội lớn là thông đồng với địch phản quốc, tuy rằng hắn không giúp cho địch quốc được bao nhiêu, nhưng nếu như bị bắt được, chắc chắn không thoát khỏi cái chết.
Ngô Ưu nhịn không được hỏi nàng: "Trương dì, nếu như Trương tướng quân bị bắt, lúc đó ngươi sẽ làm gì?"
Trương Văn Kỳ hiểu ý của Ngô Ưu, ánh mắt nàng hơi ảm đạm nhưng ngữ khí rất kiên định: "Lúc trước phụ thân từ bỏ chức quan để bảo vệ hắn, lần này hắn tái phạm, ta sẽ dùng vị trí nguyên soái và toàn bộ quân công giữ được hắn, chỉ mong Hoàng Thượng có thể khai ân."
Ngô Ưu không nói gì, nàng biết hiện giờ hoàng đế sẽ không lại buông tha Trương Văn Lý, đừng nói là Trương Văn Lý, e rằng hoàng đế muốn giết sạch toàn bộ người của Thường An Hầu phủ.
Lúc này đến lượt Ngô Ưu thở dài, nàng thở ra một hơi, phảng phất có thể tống khứ những cảm xúc phức tạp trong lòng, nàng nói với Trương Văn Kỳ: "Trương dì trước tiên đừng lo lắng, chúng ta hãy đi trước một bước lại xem một bước, ngày mai chính là trận chiến cuối cùng của hai triều, hiện giờ sĩ khí quân ta tăng vọt, chúng ta nhất định sẽ chiến thắng!"
Nói đến việc này, đôi mắt Trương Văn Kỳ lập tức sáng lên, nàng rốt cuộc nở nụ cười: "Đó là đương nhiên, ân oán trong suốt mấy chục năm cũng nên kết thúc rồi."
Ngô Ưu ngồi đã lâu, nàng lười biếng duỗi eo một cái, vẻ mặt tràn đầy mong đợi: "Đúng vậy, sau khi kết thúc ta sẽ có thể trở lại kinh thành, A Tử và phụ thân nhất định đã nhớ ta muốn chết!"
Nghe Ngô Ưu nói như vậy, Trương Văn Kỳ càng cười vui vẻ: "Ngươi và Triệu tiểu thư cũng nên chuẩn bị hôn sự, chỉ là ca ca của nàng còn chưa kết thân, có lẽ sẽ phải dời lại một lúc."
Không nghĩ tới Trương Văn Kỳ cũng có lúc tinh tế như vậy, Ngô Ưu có chút ngoài ý muốn: "Trương dì còn có thể suy xét đến điểm này, thật đúng là hiếm thấy."
Trương Văn Kỳ có chút buồn bực, nghĩ nghĩ lại nhịn xuống: "Ngươi nói như vậy giống như là ta vô tâm không phổi, đến lúc đó hai ngươi kết hôn cũng không thể không cho ta uống rượu mừng."
"Đó là đương nhiên."
Cảm giác Ngô Ưu ngồi lâu rồi, vì thế Trương Văn Kỳ liền đuổi nàng ra khỏi doanh trướng.
Hiện tại Ngô Ưu có chức vụ trong người, nàng vì vậy mà phải chuẩn bị đi đến giáo trường kiểm tra bất ngờ. Lúc này Ngô Ưu mới biết được niềm vui của chủ nhiệm lớp lén nhìn ngoài phòng học nàng giống như kiếp trước.
Vân Cô và Tô Ngôn Tuyết thấy Ngô Ưu đi ra ngoài liền đi theo phía sau nàng.
Tô Ngôn Tuyết vẫn nhiệt tình như vậy, dường như báo được đại thù cũng không có ảnh hưởng gì đến nàng.
Ngô Ưu đột nhiên nhớ tới chuyện nàng trốn Thái Tử tới đây, không biết hiện giờ nàng có dự định ra sao. Ngô Ưu trầm tư suy nghĩ nên mở lời như thế nào, một lúc sau mới hỏi: "Thái Tử bên kia ngươi có tính toán gì?"
Lời vừa nói ra, thần sắc Tô Ngôn Tuyết lập tức trở nên vô cùng rối rắm: "Ta còn chưa có nghĩ kĩ, nhưng mà chắc chắn ta sẽ không làm trắc phi của hắn, nhưng có vẻ dạo gần đây hắn gặp phải phiền toái."
Ngô Ưu cũng biết Thái Tử gặp phiền toái, so với vị trên kia Thái Tử hắn vẫn kém hơn nhiều, nhưng Ngô Ưu cũng không quan tâm, dù sao cuối cùng bọn họ cũng vô duyên với ngôi vị hoàng đế.
Ngô Ưu tiếp tục bước đi: "Ta tán đồng suy nghĩ của ngươi, thâm cung là lồng giam, ta thấy ngươi đó cũng sẽ không tự tại, không bằng đi ra ngoài lang bạt giang hồ cho thống khoái, hoặc là trở thành một tiểu tướng quân như hiện tại."
Thấy Ngô Ưu cũng nghĩ như nàng, Tô Ngôn Tuyết dường như vô cùng cao hứng: "Ta biết tỷ tỷ bất đồng với những người khác. Thái Tử có chút thiên vị ta, mấy nha hoàn trong phủ Thái Tử luôn nói ta là hồ ly tinh, ta không đáp ứng Thái Tử, bọn họ lại nói ta lạt mềm buộc chặt, giả vờ thanh cao, thật là..."
Vân Cô cũng không khỏi bật cười: "Lòng người chính là như thế, không cần để ý."
Tô Ngôn Tuyết nghe lời, gật gật đầu.
Ba người cùng đi tới giáo trường, bên trong binh lính Đại Hân đang thao luyện, Ngô Ưu tỉ mỉ nhìn, cũng không xảy ra vấn đề gì.
Sĩ khí của các tướng sĩ tăng vọt, xem ra trận chiến ngày mai nhất định thắng lợi, chuyện sau này chính là phải nghĩ cách chống lại hoàng đế.
Ngô Ưu đột nhiên kích động, nàng thầm nghĩ ở trong lòng, không ngờ rằng sẽ có ngày nàng có cơ hội trở thành loạn thần tặc tử. Tuy vậy, nàng vẫn hơi lo lắng vì A Tử cùng phụ thân đều ở kinh thành.
Nghĩ lại, A Tử cũng không phải là nữ tử yếu đuối có thể bị thao túng, bọn họ hẳn là có thể an toàn.
Sau khi tuần tra khắp giáo trường, Ngô Ưu liền đi về doanh trướng của mình. Lúc này sắc trời cũng đã muộn, ngày hôm nay Ngô Ưu đều phải chỉnh đốn binh lính, vẫn là Trương Văn Kỳ nhất quyết kéo nàng nói chuyện phiếm, nàng mới có thể nghỉ ngơi trong chốc lát.
Bước vào trong doanh trướng, Ngô Ưu gỡ thanh kiếm bên eo xuống và đặt ở trên bàn, xong xuôi rồi nàng mới nằm lên giường.
Tuy rằng chuẩn bị an giấc, nhưng Ngô Ưu cũng không nhàn rỗi, nàng còn mãi suy nghĩ đến sự vụ trong quân doanh, bởi vì trận chiến ngày mai rất quan trọng, nếu như bọn họ chiến thắng, quyển sách "Hòa thân công chúa" sẽ hoàn toàn bị nàng viết lại.
Không ngừng suy nghĩ như vậy cũng rất mệt, Ngô Ưu cảm giác được mí mắt càng ngày càng nặng trĩu, cuối cùng nàng dần dần chìm vào giấc ngủ.
Ngô Ưu luôn ngủ rất nông, chỉ cần sâu giấc một chút thì nàng sẽ dễ dàng nằm mơ, mới đầu Ngô Ưu cũng không biết nguyên nhân, sau này Ngô Ưu mới biết được những giấc mơ này liên kết với một thế giới khác.
Tỷ như hiện tại, Ngô Ưu nhìn nơi ở thân quen của mình, lại nhìn người quen ở trước mắt, nàng cảm thấy cứ ngơ ngác đứng như vậy thì không phải, vẫn là nên trước tiên chào hỏi một cái.
Ngô Ưu trước tiên phất tay với nguyên chủ: "Xin chào, lại gặp mặt."
Nguyên chủ cười đáp lại: "Chào ngươi, đã lâu không gặp, cảm ơn ngươi giúp ta tìm được phụ thân."
Ngô Ưu cảm thấy đây là chuyện nàng vốn nên làm: "Không cần, đây là việc thuộc bổn phận của ta. Hiện giờ ngươi có quen ở thế giới kia hay chưa?"
Do dự một lúc, Ngô Ưu lại nói thêm một câu: "Ngươi không có làm chuyện gì khác người chứ?"
Cảm nhận được trong giọng nói của Ngô Ưu tràn đầy không yên tâm, nguyên chủ cảm thấy giận sôi máu, nhưng Ngô Ưu nàng lo lắng cũng là chuyện bình thường, rốt cuộc thì nguyên chủ thật sự có chút hỗn trướng.
Nhưng nguyên chủ vẫn tức giận mà trả lời: "Ngươi yên tâm đi, ta lại không thể mang theo một thân võ công, hiện tại đều là thời đại của vũ khí nóng, vũ khí lạnh thì có ích lợi gì."
Ngô Ưu cảm thấy hơi ngượng ngùng, bởi vì một thân võ công của nguyên chủ đều bị nàng kế thừa: "Thực xin lỗi, chỉ là ta hơi lo lắng."
Vạn hạnh, sau khi nguyên chủ đến thế giới hiện đại, tính cách của nàng cũng dường như thay đổi, nàng vung tay lên ra vẻ khoan dung: "Không sao, chiến tranh ở chỗ ngươi cũng sắp kết thúc, cái kết cục bi thảm kia thế nhưng phải bị ngươi viết lại, nếu là ta phỏng chừng cũng không làm được."
Tựa như bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, nguyên chủ kích động vỗ tay một cái: "Đúng rồi, ta đã lấy tài khoản game của ngươi, trò này thật là vui, còn có thể nặn mặt cho nhân vật, vậy nên ta liền nặn theo dáng vẻ hiện tại của ngươi, chỉ là ta đánh không lại người khác. Cái kia gọi là gì ta?? Ừm? Cây máu hả? Đúng đúng! Cây máu lúc nào cũng tụt xuống, ta muốn chạy mà cũng chạy không thoát."
Đều đến bây giờ, Ngô Ưu đã sớm không để bụng cái tài khoản game gì nữa, nhưng mà vì sao những gì nguyên chủ miêu tả lại quen thuộc thế này?
Một ý tưởng đột nhiên nảy ra trong đầu Ngô Ưu, nguyên chủ miêu tả rất giống với giấc mơ mà A Tử nhìn thấy... Chẳng lẽ chính là cái này?
Hoài tâm tình phức tạp như vậy, Ngô Ưu thử thăm dò hỏi: "Ngươi vẫn luôn chơi game sao?"
Nguyên chủ gật gật đầu: "Làm sao vậy? Có vấn đề gì sao? Ngươi có võ công của ta, ta có tài khoản game của ngươi, mua bán như vậy thấy thế nào đều là ta chịu thiệt..."
Biết nguyên chủ hiểu lầm, Ngô Ưu nhanh chóng giải thích: "Không có, chỉ là A Tử luôn mơ thấy ác mộng, ta đang nghĩ không biết có phải thế giới bên kia ảnh hưởng tới nơi này hay không."
Nhưng lại nói tiếp cũng không công bằng, nguyên chủ tuy rằng ở thế giới kia nhưng lại có thể biết được những chuyện xảy ra trong sách, mà Ngô Ưu lại không thể nằm mơ thấy những chuyện ở hiện đại.
Ánh mắt nguyên chủ đột nhiên sắc bén, trên mặt lộ ra vẻ giễu cợt: "Ai chà, có thể là vậy. Ai biểu ngươi luôn ngủ với nàng làm chi, có lẽ là giấc mơ cũng có thể bị ảnh hưởng."
Bị nguyên chủ nhìn chằm chằm có chút không được tự nhiên, nhưng Ngô Ưu lại cảm thấy giải thích như vậy xác thật không thành vấn đề, nàng cảm giác nhẹ nhõm hơn một chút. Nếu đúng như lời nguyên chủ nói, ngày mai nhất định có thể thuận lợi.
Nguyên chủ đánh gãy Ngô Ưu trầm tư: "Ta đi trước, nếu như ngươi muốn biết chuyện xảy ra ở hiện đại thì ta có thể nói cho ngươi nghe, tóm lại nơi này hết thảy bình thường, ngươi cũng không cần lo lắng ta gặp rắc rối, con người rồi sẽ có lúc phải trưởng thành."
Ngô Ưu nhìn thân ảnh nguyên chủ dần dần mơ hồ, nàng cười nói: "Được, cũng xin ngươi yên tâm, nơi này hết thảy mạnh khỏe, ta sẽ giúp ngươi chiếu cố tốt phụ thân, kết cục của quyển sách này ta nhất định sẽ sửa lại!"
Dường như bị dáng vẻ nghiêm túc của Ngô Ưu chọc cười, nguyên chủ không nhịn được mà bật cười một tiếng: "Ha ha ha, ngươi như vậy hẳn là sẽ bị người hâm mộ quyển sách này đánh mất thôi, nhưng mà cố lên, tiếc là ta không thể uống rượu mừng các ngươi, nhưng tự đi uống rượu mừng cho bản thân thì cũng rất kỳ quái."
Nguyên chủ nghĩ nghĩ lại cảm thấy cách nói này hơi kì quái: "Không đúng, ngươi chính là ngươi, ta chính là ta, mặc kệ, ta chúc ngươi ngày mai kỳ khai đắc thắng, sớm ngày ôm được mỹ nhân về!"
Khi nói đến ôm được mỹ nhân về, Ngô Ưu cảm giác nguyên chủ còn vui vẻ hơn nàng rất nhiều.
Sau khi nguyên chủ biến mất, Ngô Ưu bất đắc dĩ cười cười, thì thầm tựa như đang đáp lại nguyên chủ: "Nhất định!"
Triều dã chấn động, không ai có thể ngờ Dục Triều đã thâm nhập sâu vào Đại Hân như thế.
Đại Hân hoàng đế vô cùng phẫn nộ, hắn nổi trận lôi đình chém đầu toàn bộ quan viên dính líu với gián điệp, mà Mạc lão gia bởi vì ưu khuyết điểm bằng nhau, hoàng đế vì ra vẻ công chính nên buông tha người nhà của hắn, chỉ đoạt lại tài sản của Mạc gia.
Trương Văn Kỳ cũng vô cùng hoảng sợ khi biết chuyện, chỉ là không ngờ trên tờ đơn đó còn có tên của Trương Văn Lý, khiến cho Trương Văn Kỳ thập phần đau đầu.
Người đệ đệ này từ nhỏ đã không để nàng bớt lo, nhưng hiện tại triều đình không dám động Thường An Hầu phủ, mà Trương Văn Lý còn chưa bị bắt, Trương Văn Kỳ có chút lo lắng nếu hắn bị những người khác bắt được thì sẽ không giữ nổi tính mạng.
"Ai..."
Trương Văn Kỳ thở dài không biết bao nhiêu lần, lúc này nàng và Ngô Ưu đang ngồi ở doanh trướng, Ngô Ưu ngồi thấp hơn nàng.
Bởi vì không có ai ở bên cạnh, hai người nói chuyện cũng tương đối tùy ý, Ngô Ưu thấy nàng vẫn luôn thở dài liền đoán được hẳn là nàng lo lắng cho Trương Văn Lý.
Ngô Ưu tất nhiên giấu không cho Trương Văn Lý biết, hết thảy đều là do A Tử an bài.
Trước khi Trương Văn Kỳ lại thở dài một lần nữa, Ngô Ưu mở miệng xen ngang nàng: "Trương dì, ngươi đừng thở ngắn than dài nữa, sẽ không sao đâu."
Trương Văn Kỳ nhẹ nhàng lắc đầu, trong giọng nói vẫn không giấu được lo lắng: "Ta không yên tâm, nếu như ta tự mình đi bắt hắn, hắn cũng sẽ không chịu ủy khuất, nhưng người khác không nhất định sẽ như thế."
Nhìn dáng vẻ Trương Văn Kỳ như vậy, Ngô Ưu có chút không nói nên lời. Không phải nàng rất quan tâm Trương Văn Lý sao, nhưng vì sao vừa gặp mặt liền phải nói lời lạnh nhạt.
Chẳng lẽ là ngạo kiều trong truyền thuyết?
Hiện giờ Trương Văn Lý đã bị truy nã, hắn phạm phải tội lớn là thông đồng với địch phản quốc, tuy rằng hắn không giúp cho địch quốc được bao nhiêu, nhưng nếu như bị bắt được, chắc chắn không thoát khỏi cái chết.
Ngô Ưu nhịn không được hỏi nàng: "Trương dì, nếu như Trương tướng quân bị bắt, lúc đó ngươi sẽ làm gì?"
Trương Văn Kỳ hiểu ý của Ngô Ưu, ánh mắt nàng hơi ảm đạm nhưng ngữ khí rất kiên định: "Lúc trước phụ thân từ bỏ chức quan để bảo vệ hắn, lần này hắn tái phạm, ta sẽ dùng vị trí nguyên soái và toàn bộ quân công giữ được hắn, chỉ mong Hoàng Thượng có thể khai ân."
Ngô Ưu không nói gì, nàng biết hiện giờ hoàng đế sẽ không lại buông tha Trương Văn Lý, đừng nói là Trương Văn Lý, e rằng hoàng đế muốn giết sạch toàn bộ người của Thường An Hầu phủ.
Lúc này đến lượt Ngô Ưu thở dài, nàng thở ra một hơi, phảng phất có thể tống khứ những cảm xúc phức tạp trong lòng, nàng nói với Trương Văn Kỳ: "Trương dì trước tiên đừng lo lắng, chúng ta hãy đi trước một bước lại xem một bước, ngày mai chính là trận chiến cuối cùng của hai triều, hiện giờ sĩ khí quân ta tăng vọt, chúng ta nhất định sẽ chiến thắng!"
Nói đến việc này, đôi mắt Trương Văn Kỳ lập tức sáng lên, nàng rốt cuộc nở nụ cười: "Đó là đương nhiên, ân oán trong suốt mấy chục năm cũng nên kết thúc rồi."
Ngô Ưu ngồi đã lâu, nàng lười biếng duỗi eo một cái, vẻ mặt tràn đầy mong đợi: "Đúng vậy, sau khi kết thúc ta sẽ có thể trở lại kinh thành, A Tử và phụ thân nhất định đã nhớ ta muốn chết!"
Nghe Ngô Ưu nói như vậy, Trương Văn Kỳ càng cười vui vẻ: "Ngươi và Triệu tiểu thư cũng nên chuẩn bị hôn sự, chỉ là ca ca của nàng còn chưa kết thân, có lẽ sẽ phải dời lại một lúc."
Không nghĩ tới Trương Văn Kỳ cũng có lúc tinh tế như vậy, Ngô Ưu có chút ngoài ý muốn: "Trương dì còn có thể suy xét đến điểm này, thật đúng là hiếm thấy."
Trương Văn Kỳ có chút buồn bực, nghĩ nghĩ lại nhịn xuống: "Ngươi nói như vậy giống như là ta vô tâm không phổi, đến lúc đó hai ngươi kết hôn cũng không thể không cho ta uống rượu mừng."
"Đó là đương nhiên."
Cảm giác Ngô Ưu ngồi lâu rồi, vì thế Trương Văn Kỳ liền đuổi nàng ra khỏi doanh trướng.
Hiện tại Ngô Ưu có chức vụ trong người, nàng vì vậy mà phải chuẩn bị đi đến giáo trường kiểm tra bất ngờ. Lúc này Ngô Ưu mới biết được niềm vui của chủ nhiệm lớp lén nhìn ngoài phòng học nàng giống như kiếp trước.
Vân Cô và Tô Ngôn Tuyết thấy Ngô Ưu đi ra ngoài liền đi theo phía sau nàng.
Tô Ngôn Tuyết vẫn nhiệt tình như vậy, dường như báo được đại thù cũng không có ảnh hưởng gì đến nàng.
Ngô Ưu đột nhiên nhớ tới chuyện nàng trốn Thái Tử tới đây, không biết hiện giờ nàng có dự định ra sao. Ngô Ưu trầm tư suy nghĩ nên mở lời như thế nào, một lúc sau mới hỏi: "Thái Tử bên kia ngươi có tính toán gì?"
Lời vừa nói ra, thần sắc Tô Ngôn Tuyết lập tức trở nên vô cùng rối rắm: "Ta còn chưa có nghĩ kĩ, nhưng mà chắc chắn ta sẽ không làm trắc phi của hắn, nhưng có vẻ dạo gần đây hắn gặp phải phiền toái."
Ngô Ưu cũng biết Thái Tử gặp phiền toái, so với vị trên kia Thái Tử hắn vẫn kém hơn nhiều, nhưng Ngô Ưu cũng không quan tâm, dù sao cuối cùng bọn họ cũng vô duyên với ngôi vị hoàng đế.
Ngô Ưu tiếp tục bước đi: "Ta tán đồng suy nghĩ của ngươi, thâm cung là lồng giam, ta thấy ngươi đó cũng sẽ không tự tại, không bằng đi ra ngoài lang bạt giang hồ cho thống khoái, hoặc là trở thành một tiểu tướng quân như hiện tại."
Thấy Ngô Ưu cũng nghĩ như nàng, Tô Ngôn Tuyết dường như vô cùng cao hứng: "Ta biết tỷ tỷ bất đồng với những người khác. Thái Tử có chút thiên vị ta, mấy nha hoàn trong phủ Thái Tử luôn nói ta là hồ ly tinh, ta không đáp ứng Thái Tử, bọn họ lại nói ta lạt mềm buộc chặt, giả vờ thanh cao, thật là..."
Vân Cô cũng không khỏi bật cười: "Lòng người chính là như thế, không cần để ý."
Tô Ngôn Tuyết nghe lời, gật gật đầu.
Ba người cùng đi tới giáo trường, bên trong binh lính Đại Hân đang thao luyện, Ngô Ưu tỉ mỉ nhìn, cũng không xảy ra vấn đề gì.
Sĩ khí của các tướng sĩ tăng vọt, xem ra trận chiến ngày mai nhất định thắng lợi, chuyện sau này chính là phải nghĩ cách chống lại hoàng đế.
Ngô Ưu đột nhiên kích động, nàng thầm nghĩ ở trong lòng, không ngờ rằng sẽ có ngày nàng có cơ hội trở thành loạn thần tặc tử. Tuy vậy, nàng vẫn hơi lo lắng vì A Tử cùng phụ thân đều ở kinh thành.
Nghĩ lại, A Tử cũng không phải là nữ tử yếu đuối có thể bị thao túng, bọn họ hẳn là có thể an toàn.
Sau khi tuần tra khắp giáo trường, Ngô Ưu liền đi về doanh trướng của mình. Lúc này sắc trời cũng đã muộn, ngày hôm nay Ngô Ưu đều phải chỉnh đốn binh lính, vẫn là Trương Văn Kỳ nhất quyết kéo nàng nói chuyện phiếm, nàng mới có thể nghỉ ngơi trong chốc lát.
Bước vào trong doanh trướng, Ngô Ưu gỡ thanh kiếm bên eo xuống và đặt ở trên bàn, xong xuôi rồi nàng mới nằm lên giường.
Tuy rằng chuẩn bị an giấc, nhưng Ngô Ưu cũng không nhàn rỗi, nàng còn mãi suy nghĩ đến sự vụ trong quân doanh, bởi vì trận chiến ngày mai rất quan trọng, nếu như bọn họ chiến thắng, quyển sách "Hòa thân công chúa" sẽ hoàn toàn bị nàng viết lại.
Không ngừng suy nghĩ như vậy cũng rất mệt, Ngô Ưu cảm giác được mí mắt càng ngày càng nặng trĩu, cuối cùng nàng dần dần chìm vào giấc ngủ.
Ngô Ưu luôn ngủ rất nông, chỉ cần sâu giấc một chút thì nàng sẽ dễ dàng nằm mơ, mới đầu Ngô Ưu cũng không biết nguyên nhân, sau này Ngô Ưu mới biết được những giấc mơ này liên kết với một thế giới khác.
Tỷ như hiện tại, Ngô Ưu nhìn nơi ở thân quen của mình, lại nhìn người quen ở trước mắt, nàng cảm thấy cứ ngơ ngác đứng như vậy thì không phải, vẫn là nên trước tiên chào hỏi một cái.
Ngô Ưu trước tiên phất tay với nguyên chủ: "Xin chào, lại gặp mặt."
Nguyên chủ cười đáp lại: "Chào ngươi, đã lâu không gặp, cảm ơn ngươi giúp ta tìm được phụ thân."
Ngô Ưu cảm thấy đây là chuyện nàng vốn nên làm: "Không cần, đây là việc thuộc bổn phận của ta. Hiện giờ ngươi có quen ở thế giới kia hay chưa?"
Do dự một lúc, Ngô Ưu lại nói thêm một câu: "Ngươi không có làm chuyện gì khác người chứ?"
Cảm nhận được trong giọng nói của Ngô Ưu tràn đầy không yên tâm, nguyên chủ cảm thấy giận sôi máu, nhưng Ngô Ưu nàng lo lắng cũng là chuyện bình thường, rốt cuộc thì nguyên chủ thật sự có chút hỗn trướng.
Nhưng nguyên chủ vẫn tức giận mà trả lời: "Ngươi yên tâm đi, ta lại không thể mang theo một thân võ công, hiện tại đều là thời đại của vũ khí nóng, vũ khí lạnh thì có ích lợi gì."
Ngô Ưu cảm thấy hơi ngượng ngùng, bởi vì một thân võ công của nguyên chủ đều bị nàng kế thừa: "Thực xin lỗi, chỉ là ta hơi lo lắng."
Vạn hạnh, sau khi nguyên chủ đến thế giới hiện đại, tính cách của nàng cũng dường như thay đổi, nàng vung tay lên ra vẻ khoan dung: "Không sao, chiến tranh ở chỗ ngươi cũng sắp kết thúc, cái kết cục bi thảm kia thế nhưng phải bị ngươi viết lại, nếu là ta phỏng chừng cũng không làm được."
Tựa như bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, nguyên chủ kích động vỗ tay một cái: "Đúng rồi, ta đã lấy tài khoản game của ngươi, trò này thật là vui, còn có thể nặn mặt cho nhân vật, vậy nên ta liền nặn theo dáng vẻ hiện tại của ngươi, chỉ là ta đánh không lại người khác. Cái kia gọi là gì ta?? Ừm? Cây máu hả? Đúng đúng! Cây máu lúc nào cũng tụt xuống, ta muốn chạy mà cũng chạy không thoát."
Đều đến bây giờ, Ngô Ưu đã sớm không để bụng cái tài khoản game gì nữa, nhưng mà vì sao những gì nguyên chủ miêu tả lại quen thuộc thế này?
Một ý tưởng đột nhiên nảy ra trong đầu Ngô Ưu, nguyên chủ miêu tả rất giống với giấc mơ mà A Tử nhìn thấy... Chẳng lẽ chính là cái này?
Hoài tâm tình phức tạp như vậy, Ngô Ưu thử thăm dò hỏi: "Ngươi vẫn luôn chơi game sao?"
Nguyên chủ gật gật đầu: "Làm sao vậy? Có vấn đề gì sao? Ngươi có võ công của ta, ta có tài khoản game của ngươi, mua bán như vậy thấy thế nào đều là ta chịu thiệt..."
Biết nguyên chủ hiểu lầm, Ngô Ưu nhanh chóng giải thích: "Không có, chỉ là A Tử luôn mơ thấy ác mộng, ta đang nghĩ không biết có phải thế giới bên kia ảnh hưởng tới nơi này hay không."
Nhưng lại nói tiếp cũng không công bằng, nguyên chủ tuy rằng ở thế giới kia nhưng lại có thể biết được những chuyện xảy ra trong sách, mà Ngô Ưu lại không thể nằm mơ thấy những chuyện ở hiện đại.
Ánh mắt nguyên chủ đột nhiên sắc bén, trên mặt lộ ra vẻ giễu cợt: "Ai chà, có thể là vậy. Ai biểu ngươi luôn ngủ với nàng làm chi, có lẽ là giấc mơ cũng có thể bị ảnh hưởng."
Bị nguyên chủ nhìn chằm chằm có chút không được tự nhiên, nhưng Ngô Ưu lại cảm thấy giải thích như vậy xác thật không thành vấn đề, nàng cảm giác nhẹ nhõm hơn một chút. Nếu đúng như lời nguyên chủ nói, ngày mai nhất định có thể thuận lợi.
Nguyên chủ đánh gãy Ngô Ưu trầm tư: "Ta đi trước, nếu như ngươi muốn biết chuyện xảy ra ở hiện đại thì ta có thể nói cho ngươi nghe, tóm lại nơi này hết thảy bình thường, ngươi cũng không cần lo lắng ta gặp rắc rối, con người rồi sẽ có lúc phải trưởng thành."
Ngô Ưu nhìn thân ảnh nguyên chủ dần dần mơ hồ, nàng cười nói: "Được, cũng xin ngươi yên tâm, nơi này hết thảy mạnh khỏe, ta sẽ giúp ngươi chiếu cố tốt phụ thân, kết cục của quyển sách này ta nhất định sẽ sửa lại!"
Dường như bị dáng vẻ nghiêm túc của Ngô Ưu chọc cười, nguyên chủ không nhịn được mà bật cười một tiếng: "Ha ha ha, ngươi như vậy hẳn là sẽ bị người hâm mộ quyển sách này đánh mất thôi, nhưng mà cố lên, tiếc là ta không thể uống rượu mừng các ngươi, nhưng tự đi uống rượu mừng cho bản thân thì cũng rất kỳ quái."
Nguyên chủ nghĩ nghĩ lại cảm thấy cách nói này hơi kì quái: "Không đúng, ngươi chính là ngươi, ta chính là ta, mặc kệ, ta chúc ngươi ngày mai kỳ khai đắc thắng, sớm ngày ôm được mỹ nhân về!"
Khi nói đến ôm được mỹ nhân về, Ngô Ưu cảm giác nguyên chủ còn vui vẻ hơn nàng rất nhiều.
Sau khi nguyên chủ biến mất, Ngô Ưu bất đắc dĩ cười cười, thì thầm tựa như đang đáp lại nguyên chủ: "Nhất định!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.