Sau Khi Xuyên Thư, Mỹ Nhân Tái Hôn Với Đối Thủ Của Chồng Trước
Chương 30:
Hương Tuyết Trầm Trầm
03/05/2024
Cố Thanh Lâm đi rồi, Tô Hương Thảo mang theo phần khoai tây xào thịt ra khỏi nhà.
Cô phải đến nhà khách một chuyến, trước đó đã hứa với Tiểu Ngư, đợi ổn định xong sẽ mang đồ ăn ngon đến thăm cô ấy.
Thị trấn không lớn, từ Hẻm Hòe Hoa đến nhà khách chỉ mất khoảng mười phút đi bộ. Khi cô đến nơi, trời đã tối, cửa sổ tầng một của nhà khách le lói ánh đèn vàng mờ. Tô Hương Thảo ôm chiếc camen đi vào, Tiểu Ngư đang chống cằm ngủ gật.
"Ăn cơm chưa?"
Tiếng của Tô Hương Thảo đánh thức Tiểu Ngư khỏi cơn mơ, thấy Tô Hương Thảo đến, cô ấy lập tức tỉnh táo.
"Chị Hương Thảo, chị đến rồi à?" Cô ấy thấy Tô Hương Thảo, vui mừng bật khỏi ghế: "Những ngày này chị đi đâu vậy? Tìm được chỗ ở ổn định chưa?"
"Nói ra thì dài lắm, lát nữa kể cho em nghe." Tô Hương Thảo nói: "Nhìn chị mang gì cho em này."
Cô vừa nói vừa mở nắp ca men, mùi thơm cay nồng lập tức lan tỏa.
"Thơm quá." Thịt ba chỉ thơm phức hấp dẫn nhất, Tiểu Ngư hít hà: "Trong hộp cơm của em còn nửa cái bánh bao, tối trực ban đói vừa hay có cái ăn."
Tô Hương Thảo kể chuyện ở Hẻm Hòe Hoa cho Tiểu Ngư nghe.
"Chị tìm được chỗ ở, em cũng yên tâm rồi." Tiểu Ngư cười cong cả mắt: "Ngày em nghỉ, em sẽ đến thăm chị."
Lúc Tô Hương Thảo và Tiểu Ngư đang trò chuyện trong nhà khách thì cách đó vài km, bầu không khí trên bàn ăn nhà sư trưởng Dịch lại có phần nặng nề.
Không giống như mọi khi, hôm nay Ninh Huệ Như ăn cơm tối không nói một lời, trông có vẻ buồn bã. Phải nói là, từ khi trưa về từ thị trấn, tâm trạng của bà đã luôn buồn bã. Chỉ là Dịch Thụ Thanh ban ngày bận rộn, tối về ăn cơm mới phát hiện tâm trạng của vợ có chút không ổn.
Nhiều năm trong quân ngũ, Dịch Thụ Thanh mang theo khí thế không giận mà uy nhưng thực ra trong cuộc sống, ông đối với vợ có thể nói là chu đáo tỉ mỉ.
"Huệ Như, em sao vậy? Không khỏe à?" Dịch Thụ Thanh lo lắng hỏi.
"Không sao. Chỉ là đến cuối năm, không khỏi nhớ đến Ninh Ninh. Không biết bây giờ con bé thế nào rồi, có sống tốt không." Ninh Huệ Như nhắc đến con gái, giọng nghẹn ngào, không kìm được nước mắt.
Mặc dù chuyện đã qua hơn hai mươi năm nhưng chỉ cần nhắc đến con gái, Ninh Huệ Như vẫn cảm thấy đau nhói trong lòng. Chuyện này là vết sẹo cả đời của bà, chỉ cần nhắc đến là đau.
Hai mươi ba năm trước, cũng vào thời điểm cuối năm. Năm đó, chị cả của Dịch Thụ Thanh vừa đến Vân Thành thăm họ hàng, liền ở lại ăn Tết cùng họ. Chị cả của Dịch Thụ Thanh là Dịch Ái Mai sinh được ba gái, một trai. Con gái út của bà là Tất Tuyết, vừa đúng tuổi với con gái của Ninh Huệ Như là Dịch Ninh, đều mới tròn ba tuổi.
Cô phải đến nhà khách một chuyến, trước đó đã hứa với Tiểu Ngư, đợi ổn định xong sẽ mang đồ ăn ngon đến thăm cô ấy.
Thị trấn không lớn, từ Hẻm Hòe Hoa đến nhà khách chỉ mất khoảng mười phút đi bộ. Khi cô đến nơi, trời đã tối, cửa sổ tầng một của nhà khách le lói ánh đèn vàng mờ. Tô Hương Thảo ôm chiếc camen đi vào, Tiểu Ngư đang chống cằm ngủ gật.
"Ăn cơm chưa?"
Tiếng của Tô Hương Thảo đánh thức Tiểu Ngư khỏi cơn mơ, thấy Tô Hương Thảo đến, cô ấy lập tức tỉnh táo.
"Chị Hương Thảo, chị đến rồi à?" Cô ấy thấy Tô Hương Thảo, vui mừng bật khỏi ghế: "Những ngày này chị đi đâu vậy? Tìm được chỗ ở ổn định chưa?"
"Nói ra thì dài lắm, lát nữa kể cho em nghe." Tô Hương Thảo nói: "Nhìn chị mang gì cho em này."
Cô vừa nói vừa mở nắp ca men, mùi thơm cay nồng lập tức lan tỏa.
"Thơm quá." Thịt ba chỉ thơm phức hấp dẫn nhất, Tiểu Ngư hít hà: "Trong hộp cơm của em còn nửa cái bánh bao, tối trực ban đói vừa hay có cái ăn."
Tô Hương Thảo kể chuyện ở Hẻm Hòe Hoa cho Tiểu Ngư nghe.
"Chị tìm được chỗ ở, em cũng yên tâm rồi." Tiểu Ngư cười cong cả mắt: "Ngày em nghỉ, em sẽ đến thăm chị."
Lúc Tô Hương Thảo và Tiểu Ngư đang trò chuyện trong nhà khách thì cách đó vài km, bầu không khí trên bàn ăn nhà sư trưởng Dịch lại có phần nặng nề.
Không giống như mọi khi, hôm nay Ninh Huệ Như ăn cơm tối không nói một lời, trông có vẻ buồn bã. Phải nói là, từ khi trưa về từ thị trấn, tâm trạng của bà đã luôn buồn bã. Chỉ là Dịch Thụ Thanh ban ngày bận rộn, tối về ăn cơm mới phát hiện tâm trạng của vợ có chút không ổn.
Nhiều năm trong quân ngũ, Dịch Thụ Thanh mang theo khí thế không giận mà uy nhưng thực ra trong cuộc sống, ông đối với vợ có thể nói là chu đáo tỉ mỉ.
"Huệ Như, em sao vậy? Không khỏe à?" Dịch Thụ Thanh lo lắng hỏi.
"Không sao. Chỉ là đến cuối năm, không khỏi nhớ đến Ninh Ninh. Không biết bây giờ con bé thế nào rồi, có sống tốt không." Ninh Huệ Như nhắc đến con gái, giọng nghẹn ngào, không kìm được nước mắt.
Mặc dù chuyện đã qua hơn hai mươi năm nhưng chỉ cần nhắc đến con gái, Ninh Huệ Như vẫn cảm thấy đau nhói trong lòng. Chuyện này là vết sẹo cả đời của bà, chỉ cần nhắc đến là đau.
Hai mươi ba năm trước, cũng vào thời điểm cuối năm. Năm đó, chị cả của Dịch Thụ Thanh vừa đến Vân Thành thăm họ hàng, liền ở lại ăn Tết cùng họ. Chị cả của Dịch Thụ Thanh là Dịch Ái Mai sinh được ba gái, một trai. Con gái út của bà là Tất Tuyết, vừa đúng tuổi với con gái của Ninh Huệ Như là Dịch Ninh, đều mới tròn ba tuổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.