Sau Khi Xuyên Thư, Mỹ Nhân Tái Hôn Với Đối Thủ Của Chồng Trước
Chương 4:
Hương Tuyết Trầm Trầm
21/04/2024
Đối phương dường như không hiểu ý cô, hoặc là giọng cô lạnh run quá nên đối phương không nghe rõ. Anh ta không trả lời câu hỏi của cô mà nói với cô: "Đồng chí, cô ở đâu? Tôi đưa cô về nhà."
Tô Hương Thảo sửng sốt, từ 'đồng chí' này, cô biết ý nghĩa của nó nhưng bây giờ ngoài một số người lớn tuổi hoặc ở một số nơi làm việc đặc biệt và trong tin tức, trong cuộc sống rất ít khi nghe thấy có người gọi một người lạ như vậy. Cô cảm thấy hơi kỳ lạ nhưng cũng không nghĩ ngợi nhiều.
"Tôi ở Vân Thành, phố Hòa Bình, hướng Dương."
Đối phương im lặng, một lát sau mới nói: "Đây là trấn Giang Đàm ở ngoại ô Vân Thành nhưng theo tôi biết thì Vân Thành không có một nơi nào gọi là phố Hòa Bình."
Tô Hương Thảo sửng sốt, phố Hòa Bình là một con phố cổ ở khu phố cổ Vân Thành, vì có nhiều cửa hàng lâu đời nên gần đây lại trở thành điểm check in của dân mạng, người dân địa phương hầu như không ai không biết.
Còn về trấn Giang Đàm mà đối phương nói, Tô Hương Thảo sinh ra và lớn lên ở Vân Thành hơn hai mươi năm, vậy mà chưa từng nghe nói đến có một nơi như vậy.
Cô hoang mang khó hiểu, có một ý nghĩ thoáng qua trong đầu cô nhưng cô chưa kịp nắm bắt thì nghe đối phương nói: "Nơi này cách đồn công an không xa, hay là tôi đưa cô đến đồn công an trước nhé."
Tô Hương Thảo nghĩ cũng phải, có khó khăn thì tìm công an.
"Lên xe đi."
Đối phương nói với cô, rồi anh ta cưỡi lên một chiếc xe đạp cũ trông có vẻ cồng kềnh.
Tô Hương Thảo đã rất lâu rồi không thấy chiếc xe đạp nào như thế này trong cuộc sống thực nhưng cô không do dự, nhanh chóng bước theo hai bước, nắm lấy yên xe, kiễng chân nhảy nhẹ một cái là ngồi lên được ghế sau.
Tô Hương Thảo lạnh run suốt dọc đường, may mà đồn công an đúng như lời đối phương nói là không xa. Đi khoảng mười phút thì xe dừng lại trước một ngôi nhà cấp bốn sáng đèn.
"Xuống xe, tới nơi rồi." Người kia nói.
Tô Hương Thảo nhảy xuống khỏi ghế sau xe đạp, nhìn ngôi nhà trước mắt, nếu không phải trước cửa có treo biển thì cô gần như cho rằng đây là một ngôi nhà cũ từ những năm tám mươi của thế kỷ trước.
Đến khi vào căn phòng sáng đèn, cô càng ngạc nhiên hơn.
Quần áo của cảnh sát trực ban bên trong không phải là cảnh phục mà cô thường thấy. Nhìn lại người đã cứu cô lên, bộ quân phục anh ta mặc lại giống như những gì cô từng thấy trong một số đoạn phim truyền hình về thời đại trước.
Tô Hương Thảo sửng sốt, từ 'đồng chí' này, cô biết ý nghĩa của nó nhưng bây giờ ngoài một số người lớn tuổi hoặc ở một số nơi làm việc đặc biệt và trong tin tức, trong cuộc sống rất ít khi nghe thấy có người gọi một người lạ như vậy. Cô cảm thấy hơi kỳ lạ nhưng cũng không nghĩ ngợi nhiều.
"Tôi ở Vân Thành, phố Hòa Bình, hướng Dương."
Đối phương im lặng, một lát sau mới nói: "Đây là trấn Giang Đàm ở ngoại ô Vân Thành nhưng theo tôi biết thì Vân Thành không có một nơi nào gọi là phố Hòa Bình."
Tô Hương Thảo sửng sốt, phố Hòa Bình là một con phố cổ ở khu phố cổ Vân Thành, vì có nhiều cửa hàng lâu đời nên gần đây lại trở thành điểm check in của dân mạng, người dân địa phương hầu như không ai không biết.
Còn về trấn Giang Đàm mà đối phương nói, Tô Hương Thảo sinh ra và lớn lên ở Vân Thành hơn hai mươi năm, vậy mà chưa từng nghe nói đến có một nơi như vậy.
Cô hoang mang khó hiểu, có một ý nghĩ thoáng qua trong đầu cô nhưng cô chưa kịp nắm bắt thì nghe đối phương nói: "Nơi này cách đồn công an không xa, hay là tôi đưa cô đến đồn công an trước nhé."
Tô Hương Thảo nghĩ cũng phải, có khó khăn thì tìm công an.
"Lên xe đi."
Đối phương nói với cô, rồi anh ta cưỡi lên một chiếc xe đạp cũ trông có vẻ cồng kềnh.
Tô Hương Thảo đã rất lâu rồi không thấy chiếc xe đạp nào như thế này trong cuộc sống thực nhưng cô không do dự, nhanh chóng bước theo hai bước, nắm lấy yên xe, kiễng chân nhảy nhẹ một cái là ngồi lên được ghế sau.
Tô Hương Thảo lạnh run suốt dọc đường, may mà đồn công an đúng như lời đối phương nói là không xa. Đi khoảng mười phút thì xe dừng lại trước một ngôi nhà cấp bốn sáng đèn.
"Xuống xe, tới nơi rồi." Người kia nói.
Tô Hương Thảo nhảy xuống khỏi ghế sau xe đạp, nhìn ngôi nhà trước mắt, nếu không phải trước cửa có treo biển thì cô gần như cho rằng đây là một ngôi nhà cũ từ những năm tám mươi của thế kỷ trước.
Đến khi vào căn phòng sáng đèn, cô càng ngạc nhiên hơn.
Quần áo của cảnh sát trực ban bên trong không phải là cảnh phục mà cô thường thấy. Nhìn lại người đã cứu cô lên, bộ quân phục anh ta mặc lại giống như những gì cô từng thấy trong một số đoạn phim truyền hình về thời đại trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.