Sau Khi Xuyên Thư, Nữ Phụ Pháo Hôi Chăm Chỉ Diễn Kịch
Chương 12:
Nhân Thanh Thảo Tây
17/05/2024
Mũi và hốc mắt cô đỏ hoe, nước trên mặt trông như những giọt nước mắt, lơ lửng trên tựa như sắp rơi, cùng với làn da trắng sứ và đôi mắt ướt át, trông cô hệt như một chú cừu non đáng thương, khiến người ta không nỡ trách móc.
Cơn giận vừa bùng lên của Tống Hứa Nghiễn đột nhiên tắt ngúm.
"Chết tiệt!" Anh cởi áo khoác, ném mạnh xuống đất.
Triệu Sứ thấy anh không ngoảnh lại mà bỏ đi, chậm rãi ngồi xổm xuống nhặt cá.
Trước đây cô vẫn luôn cảm thấy thiết lập yếu đuối mềm mại của mình rất vô lý, hiện tại xem ra cũng không tệ.
Ít nhất là vẫn rất có hiệu quả.
*
Tống Hứa Nghiễn trở về lớp, Lục Cảnh Dương thấy anh chỉ mặc một chiếc áo len mỏng, áo khoác lông màu đen không thấy đâu.
"Áo của cậu đâu?" Lục Cảnh Dương hỏi.
Tống Hứa Nghiễn hận không thôi: "Bị một con ngốc nào đó làm ướt rồi.”
Lục Cảnh Dương ngẩn người, anh đương nhiên biết con ngốc trong miệng Tống Hứa Nghiễn là ai.
"Làm sao mà ướt?" Anh tò mò hỏi.
"Cô ta bưng một chậu nước, rõ ràng là bưng không nổi, thế mà vẫn cứ bưng. Tôi chỉ nhẹ nhàng kéo cô ta một cái, cô ta liền hắt chậu nước vào người tôi. Áo tôi ướt hết, còn có mùi tanh của cá nữa!"
Tống Hứa Nghiễn nhớ lại chuyện vừa rồi, tức không nói nên lời.
Lục Cảnh Dương nghe không hiểu anh ta đang nói gì cả. Tống Hứa Nghiễn cũng lười giải thích, phẩy phẩy tay: "Đừng nhắc đến con ngốc đó nữa, ảnh hưởng tâm trạng."
*
Lục Cảnh Dương và Tống Hứa Nghiễn là thành viên trong đội bóng rổ của trường, chiều nay hai người cùng nhau tham gia huấn luyện, huấn luyện xong thì về.
Lúc đi ngang qua khu vườn nhỏ của trường thì nghe thấy tiếng mèo kêu.
Tống Hứa Nghiễn nhìn theo tiếng kêu thì nhìn thấy "Con ngốc” khiến anh tức điên kia.
Xung quanh "Con ngốc" có mấy con mèo hoang, trước mặt mỗi con mèo hoang đều đặt một con cá chép béo.
Tống Hứa Nghiễn chế nhạo: "Triệu Sứ, cô đã làm chết cá rồi, bây giờ còn định làm chết cả mèo hoang của trường nữa à?"
Triệu Sứ nhấc mí mắt nhìn anh ta, nhàn nhạt nói: "Mèo rất thông minh, ăn no rồi sẽ không ăn nữa."
"Ồ... Thì ra mèo còn thông minh hơn cả một số người."
Nghe anh ta nói bóng gió châm chọc mình, Triệu Sứ cũng không tức giận: "Ừ, mèo con rất thông minh."
Tống Hứa Nghiễn tưởng rằng cô không nghe ra mình đang mắng cô, anh ta cười lớn.
Triệu Sứ cũng cười theo, vừa cười vừa thầm mắng anh ta trong lòng——[Ngu xuẩn!]
Lục Cảnh Dương bất ngờ nghe thấy tiếng mắng này, quả bóng rổ kẹp dưới nách rơi xuống đất.
Quả bóng lăn đến chân Triệu Sứ, anh đi tới nhặt lên, lúc cúi đầu vừa vặn đối diện với khuôn mặt của Triệu Sứ.
Khi bốn mắt nhìn nhau, Triệu Sứ nở một nụ cười tươi với anh.
Triệu Sứ xinh đẹp, khóc đẹp, cười cũng đẹp, đôi mắt cong cong, vừa ngây thơ vừa đáng yêu.
Trong lòng Lục Cảnh Dương khẽ động, vội nhặt bóng về.
Không lâu sau, tài xế đến đón họ về.
Lên xe, Tống Hứa Nghiễn đột nhiên nói một câu: "Con Triệu Sứ này tuy hơi ngốc nhưng trông cũng khá xinh." Nói xong lại bổ sung thêm một câu: "Nhưng không đẹp bằng chị họ của cô ta."
Lục Cảnh Dương không khỏi nhớ lại cảnh tượng vừa rồi.
Cơn giận vừa bùng lên của Tống Hứa Nghiễn đột nhiên tắt ngúm.
"Chết tiệt!" Anh cởi áo khoác, ném mạnh xuống đất.
Triệu Sứ thấy anh không ngoảnh lại mà bỏ đi, chậm rãi ngồi xổm xuống nhặt cá.
Trước đây cô vẫn luôn cảm thấy thiết lập yếu đuối mềm mại của mình rất vô lý, hiện tại xem ra cũng không tệ.
Ít nhất là vẫn rất có hiệu quả.
*
Tống Hứa Nghiễn trở về lớp, Lục Cảnh Dương thấy anh chỉ mặc một chiếc áo len mỏng, áo khoác lông màu đen không thấy đâu.
"Áo của cậu đâu?" Lục Cảnh Dương hỏi.
Tống Hứa Nghiễn hận không thôi: "Bị một con ngốc nào đó làm ướt rồi.”
Lục Cảnh Dương ngẩn người, anh đương nhiên biết con ngốc trong miệng Tống Hứa Nghiễn là ai.
"Làm sao mà ướt?" Anh tò mò hỏi.
"Cô ta bưng một chậu nước, rõ ràng là bưng không nổi, thế mà vẫn cứ bưng. Tôi chỉ nhẹ nhàng kéo cô ta một cái, cô ta liền hắt chậu nước vào người tôi. Áo tôi ướt hết, còn có mùi tanh của cá nữa!"
Tống Hứa Nghiễn nhớ lại chuyện vừa rồi, tức không nói nên lời.
Lục Cảnh Dương nghe không hiểu anh ta đang nói gì cả. Tống Hứa Nghiễn cũng lười giải thích, phẩy phẩy tay: "Đừng nhắc đến con ngốc đó nữa, ảnh hưởng tâm trạng."
*
Lục Cảnh Dương và Tống Hứa Nghiễn là thành viên trong đội bóng rổ của trường, chiều nay hai người cùng nhau tham gia huấn luyện, huấn luyện xong thì về.
Lúc đi ngang qua khu vườn nhỏ của trường thì nghe thấy tiếng mèo kêu.
Tống Hứa Nghiễn nhìn theo tiếng kêu thì nhìn thấy "Con ngốc” khiến anh tức điên kia.
Xung quanh "Con ngốc" có mấy con mèo hoang, trước mặt mỗi con mèo hoang đều đặt một con cá chép béo.
Tống Hứa Nghiễn chế nhạo: "Triệu Sứ, cô đã làm chết cá rồi, bây giờ còn định làm chết cả mèo hoang của trường nữa à?"
Triệu Sứ nhấc mí mắt nhìn anh ta, nhàn nhạt nói: "Mèo rất thông minh, ăn no rồi sẽ không ăn nữa."
"Ồ... Thì ra mèo còn thông minh hơn cả một số người."
Nghe anh ta nói bóng gió châm chọc mình, Triệu Sứ cũng không tức giận: "Ừ, mèo con rất thông minh."
Tống Hứa Nghiễn tưởng rằng cô không nghe ra mình đang mắng cô, anh ta cười lớn.
Triệu Sứ cũng cười theo, vừa cười vừa thầm mắng anh ta trong lòng——[Ngu xuẩn!]
Lục Cảnh Dương bất ngờ nghe thấy tiếng mắng này, quả bóng rổ kẹp dưới nách rơi xuống đất.
Quả bóng lăn đến chân Triệu Sứ, anh đi tới nhặt lên, lúc cúi đầu vừa vặn đối diện với khuôn mặt của Triệu Sứ.
Khi bốn mắt nhìn nhau, Triệu Sứ nở một nụ cười tươi với anh.
Triệu Sứ xinh đẹp, khóc đẹp, cười cũng đẹp, đôi mắt cong cong, vừa ngây thơ vừa đáng yêu.
Trong lòng Lục Cảnh Dương khẽ động, vội nhặt bóng về.
Không lâu sau, tài xế đến đón họ về.
Lên xe, Tống Hứa Nghiễn đột nhiên nói một câu: "Con Triệu Sứ này tuy hơi ngốc nhưng trông cũng khá xinh." Nói xong lại bổ sung thêm một câu: "Nhưng không đẹp bằng chị họ của cô ta."
Lục Cảnh Dương không khỏi nhớ lại cảnh tượng vừa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.