Sau Khi Xuyên Thư, Nữ Phụ Pháo Hôi Chăm Chỉ Diễn Kịch
Chương 14:
Nhân Thanh Thảo Tây
17/05/2024
Tối nay Tống Hứa Nghiễn đến cùng một vài người bạn, đều là công tử nhà giàu, bọn họ gọi một chai rượu nhỏ, còn gọi thêm hai chai Louis XIII. Ra tay vô cùng hào phóng, quán bar cũng bày biện rất đầy đủ, ánh mắt của toàn bộ mọi người gần như đều tập trung vào phòng riêng của họ.
Khi chàng trai dẫn Triệu Sứ đến, nhìn thấy các vật phẩm với giá trị không nhỏ trên bàn, anh ta ngạc nhiên hỏi Triệu Sứ có quan hệ gì với bọn họ.
Triệu Sứ nói với anh ta: "Chúng tôi là bạn học."
Vì quán bar rất ồn, Triệu Sứ phải áp sát vào tai đối phương để nói chuyện.
Triệu Sứ nói xong, chàng trai đó lấy một tấm danh thiếp từ trong túi áo ra nhét vào tay cô, cười nói: "Em gái nhỏ, rảnh thì nhớ đến tìm anh chơi."
Triệu Sứ gật đầu tùy ý: "Được..."
Cô còn chưa nói hết câu, gáy đã bị người ta bóp chặt, tấm danh thiếp trong tay cũng bị giật mất.
"Được cái đầu mày!" Tống Hứa Nghiễn ném tấm danh thiếp đó vào mặt đối phương: "Cô ấy còn chưa thành niên, mày câu dẫn cô ấy, muốn ăn cơm tù phải không?"
Chàng trai vội vàng cười nói: "Không phải, anh lớn, em chỉ đùa với em gái nhỏ thôi!"
Triệu Sứ cũng giải thích theo: "Ừm, là đùa... Á! Đau!"
Tống Hứa Nghiễn nghe cô nói giúp cho đối phương, sức lực trên tay đột nhiên tăng thêm, Triệu Sứ đau đến mức vai cũng co lại.
Tống Hứa Nghiễn dùng ánh mắt cảnh cáo chàng trai một cái, sau đó ngồi lại vào vị trí của mình trong phòng riêng.
Anh ngồi giữa ghế sofa, bắt chéo chân, vẻ hung dữ giữa lông mày vẫn không tan.
Triệu Sứ xấu hổ đứng một bên, cô nhìn quanh một vòng, phát hiện trong số những người đến tối nay ngoài Lục Cảnh Dương ra, cô không quen ai cả.
Hiện trường còn có hai cô gái, vừa đánh giá Triệu Sứ vừa thì thầm to nhỏ, trên mặt mang theo nụ cười không thân thiện.
"Tiểu Sứ, em ngồi bên này đi." Lục Cảnh Dương vỗ vỗ vào chỗ ngồi bên cạnh mình, bảo cô ngồi xuống.
Những người có mặt ở đó nghe anh nói vậy thì đều có chút kinh ngạc.
Bởi vì tất cả mọi người đều biết "Chiến tích hiển hách" của Triệu Sứ khi theo đuổi Tống Hứa Nghiễn, còn thường xuyên lấy cô ra làm trò cười sau bữa ăn. Tống Hứa Nghiễn chỉ thiếu điều viết rõ ba chữ ‘ghét Triệu Sứ’ lên mặt, mà Lục Cảnh Dương lại có quan hệ tốt với Tống Hứa Nghiễn như vậy, lẽ ra cũng không nên đối xử tốt với Triệu Sứ mới phải.
Có một cô gái ở hiện trường rất ghét Triệu Sứ, lúc Triệu Sứ đi ngang qua, cô ta liền duỗi chân ra làm cho cô ngã.
Triệu Sứ ngã bịch xuống đất, trán suýt nữa thì đập vào góc bàn.
Âm nhạc trong quán bar rất lớn nhưng Triệu Sứ vẫn có thể nghe thấy tiếng cười rộ lên của bọn họ.
Cô đã xem trước cốt truyện, cũng sớm đoán được cảnh tượng này nên không hề cảm thấy bối rối.
Cô nằm trên đất một lúc, chuẩn bị đứng dậy thì một bàn tay thon dài đưa ra trước mặt cô.
Triệu Sứ ngẩng đầu nhìn, là Lục Cảnh Dương.
——[Đúng là một người tốt!]
Nghe thấy tiếng lòng của Triệu Sứ, khóe môi Lục Cảnh Dương nở một nụ cười.
Anh kéo Triệu Sứ đứng dậy, cẩn thận kiểm tra lòng bàn tay và cánh tay của cô: "Có bị thương không?"
Triệu Sứ lắc đầu: "Không có."
Khi chàng trai dẫn Triệu Sứ đến, nhìn thấy các vật phẩm với giá trị không nhỏ trên bàn, anh ta ngạc nhiên hỏi Triệu Sứ có quan hệ gì với bọn họ.
Triệu Sứ nói với anh ta: "Chúng tôi là bạn học."
Vì quán bar rất ồn, Triệu Sứ phải áp sát vào tai đối phương để nói chuyện.
Triệu Sứ nói xong, chàng trai đó lấy một tấm danh thiếp từ trong túi áo ra nhét vào tay cô, cười nói: "Em gái nhỏ, rảnh thì nhớ đến tìm anh chơi."
Triệu Sứ gật đầu tùy ý: "Được..."
Cô còn chưa nói hết câu, gáy đã bị người ta bóp chặt, tấm danh thiếp trong tay cũng bị giật mất.
"Được cái đầu mày!" Tống Hứa Nghiễn ném tấm danh thiếp đó vào mặt đối phương: "Cô ấy còn chưa thành niên, mày câu dẫn cô ấy, muốn ăn cơm tù phải không?"
Chàng trai vội vàng cười nói: "Không phải, anh lớn, em chỉ đùa với em gái nhỏ thôi!"
Triệu Sứ cũng giải thích theo: "Ừm, là đùa... Á! Đau!"
Tống Hứa Nghiễn nghe cô nói giúp cho đối phương, sức lực trên tay đột nhiên tăng thêm, Triệu Sứ đau đến mức vai cũng co lại.
Tống Hứa Nghiễn dùng ánh mắt cảnh cáo chàng trai một cái, sau đó ngồi lại vào vị trí của mình trong phòng riêng.
Anh ngồi giữa ghế sofa, bắt chéo chân, vẻ hung dữ giữa lông mày vẫn không tan.
Triệu Sứ xấu hổ đứng một bên, cô nhìn quanh một vòng, phát hiện trong số những người đến tối nay ngoài Lục Cảnh Dương ra, cô không quen ai cả.
Hiện trường còn có hai cô gái, vừa đánh giá Triệu Sứ vừa thì thầm to nhỏ, trên mặt mang theo nụ cười không thân thiện.
"Tiểu Sứ, em ngồi bên này đi." Lục Cảnh Dương vỗ vỗ vào chỗ ngồi bên cạnh mình, bảo cô ngồi xuống.
Những người có mặt ở đó nghe anh nói vậy thì đều có chút kinh ngạc.
Bởi vì tất cả mọi người đều biết "Chiến tích hiển hách" của Triệu Sứ khi theo đuổi Tống Hứa Nghiễn, còn thường xuyên lấy cô ra làm trò cười sau bữa ăn. Tống Hứa Nghiễn chỉ thiếu điều viết rõ ba chữ ‘ghét Triệu Sứ’ lên mặt, mà Lục Cảnh Dương lại có quan hệ tốt với Tống Hứa Nghiễn như vậy, lẽ ra cũng không nên đối xử tốt với Triệu Sứ mới phải.
Có một cô gái ở hiện trường rất ghét Triệu Sứ, lúc Triệu Sứ đi ngang qua, cô ta liền duỗi chân ra làm cho cô ngã.
Triệu Sứ ngã bịch xuống đất, trán suýt nữa thì đập vào góc bàn.
Âm nhạc trong quán bar rất lớn nhưng Triệu Sứ vẫn có thể nghe thấy tiếng cười rộ lên của bọn họ.
Cô đã xem trước cốt truyện, cũng sớm đoán được cảnh tượng này nên không hề cảm thấy bối rối.
Cô nằm trên đất một lúc, chuẩn bị đứng dậy thì một bàn tay thon dài đưa ra trước mặt cô.
Triệu Sứ ngẩng đầu nhìn, là Lục Cảnh Dương.
——[Đúng là một người tốt!]
Nghe thấy tiếng lòng của Triệu Sứ, khóe môi Lục Cảnh Dương nở một nụ cười.
Anh kéo Triệu Sứ đứng dậy, cẩn thận kiểm tra lòng bàn tay và cánh tay của cô: "Có bị thương không?"
Triệu Sứ lắc đầu: "Không có."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.