Sau Khi Xuyên Thư, Nữ Phụ Pháo Hôi Chăm Chỉ Diễn Kịch
Chương 30:
Nhân Thanh Thảo Tây
17/05/2024
Phương Bách Xuyên rất muốn phản bác anh ta nhưng lại không có cách nào. Cậu quay sang nhìn Hạ Đường với vẻ đáng thương, ánh mắt tựa như muốn nói: Chị ơi~ Chị xem anh ta kìa!
Hạ Đường lập tức lên tiếng bảo vệ cậu ta: "Tiểu Xuyên nhỏ tuổi hơn tôi, gọi tôi là chị thì sao, cậu có ý kiến gì à?"
Tống Hứa Nghiễn nhếch mép, cười như không cười nói: "Sao lại thế được? Tôi không dám có ý kiến."
Hạ Đường không nghe ra anh ta đang nói thật hay nói dối, dù sao cô cũng không quan tâm, chỉ cần anh ta im miệng là được.
Hạ Đường ở chung phòng với Triệu Sứ, cô trở về phòng, tưởng rằng Triệu Sứ vẫn không vui, đang định nghĩ cách an ủi cô, ai ngờ vừa mở cửa đã thấy Triệu Sứ mặc đồ trượt tuyết, đội mũ, đeo dụng cụ, tươi cười đứng đó, nói: "Chị, bây giờ em muốn đi trượt tuyết, chị đi cùng em nhé, được không?"
Cô phải tranh thủ trước khi kết thúc ngày hôm nay, làm thêm một nhiệm vụ nữa!
Cô không tin mình sẽ lại thất bại một lần nữa!
Hạ Đường ngẩn người: "À, được."
Triệu Sứ thuyết phục được Hạ Đường, lại đi thuyết phục Tống Hứa Nghiễn.
Cô tìm đến phòng anh ta, bấm chuông cửa.
Người mở cửa là Lục Cảnh Dương, anh vừa tắm xong, trên người chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm, tóc ướt đẫm, vẫn còn nhỏ nước.
Triệu Sứ lúng túng một giây, vẻ mặt lập tức trở lại bình thường: "Anh Cảnh Dương buổi tối tốt lành, em đến tìm anh Hứa Nghiễn, anh ấy có ở đây không?"
"Ừ, cậu ấy đang tắm, em vào trong đợi đi." Lục Cảnh Dương nghiêng người để cô vào phòng.
Triệu Sứ ngồi xuống ghế sofa, mùi sữa tắm mát lạnh trên người Lục Cảnh Dương cứ thoang thoảng bay vào mũi cô. Cô vô thức quay đầu, thấy những giọt nước trên mái tóc trước trán anh chảy xuống mặt, rồi từ xương quai xanh ẩn vào cổ áo hơi mở.
—— [Ngồi ở đây hơi ngại nhỉ, hay là mình ra ngoài đợi?]
—— [Thôi thôi, chính anh ấy bảo mình vào mà, chỉ cần mình không nhìn anh ấy là được. Hơn nữa, thân hình gầy gò của học sinh cấp ba thì có gì đẹp chứ.]
Lục Cảnh Dương nghe thấy nửa câu đầu còn thấy buồn cười nhưng đến nửa câu sau, chỉ còn buồn chứ không cười nổi.
Cô nói thân hình gầy gò của học sinh cấp ba là sao? Đúng là sỉ nhục tấm lưng rắn chắc và tám múi cơ bụng của anh mà.
Anh rất ấm ức vì bị “chê”, nhưng lại không có cách nào để chứng minh. Dù sao anh cũng không thể cởi đồ ngay trước mặt cô gái nhỏ này chứ? Như vậy thì quá biến thái!
Triệu Sứ ngồi trên ghế sofa được năm phút, Tống Hứa Nghiễn cuối cùng cũng tắm xong, anh ta phóng khoáng hơn Lục Cảnh Dương, chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh eo.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Triệu Sứ còn chưa kịp mở miệng, anh ta đã "Ầm" một tiếng đóng sầm cửa phòng tắm lại.
"Triệu Sứ, cô cút ra ngoài cho tôi!”
Trong phòng tắm truyền đến tiếng gào thét của Tống Hứa Nghiễn, Triệu Sứ mặt không biểu cảm ngồi yên tại chỗ, mông cũng không nhúc nhích.
—— [Càng che càng không có gì, ai thèm nhìn anh.]
Lục Cảnh Dương lập tức thấy thoải mái hơn.
Cô mắng Tống Hứa Nghiễn còn tàn nhẫn hơn mắng anh.
Tống Hứa Nghiễn thay áo choàng tắm ra ngoài, thấy Triệu Sứ vẫn chưa đi, tâm trạng dần trở nên bực bội.
“Tôi bảo cô cút ra ngoài, cô không nghe thấy à?”
Hạ Đường lập tức lên tiếng bảo vệ cậu ta: "Tiểu Xuyên nhỏ tuổi hơn tôi, gọi tôi là chị thì sao, cậu có ý kiến gì à?"
Tống Hứa Nghiễn nhếch mép, cười như không cười nói: "Sao lại thế được? Tôi không dám có ý kiến."
Hạ Đường không nghe ra anh ta đang nói thật hay nói dối, dù sao cô cũng không quan tâm, chỉ cần anh ta im miệng là được.
Hạ Đường ở chung phòng với Triệu Sứ, cô trở về phòng, tưởng rằng Triệu Sứ vẫn không vui, đang định nghĩ cách an ủi cô, ai ngờ vừa mở cửa đã thấy Triệu Sứ mặc đồ trượt tuyết, đội mũ, đeo dụng cụ, tươi cười đứng đó, nói: "Chị, bây giờ em muốn đi trượt tuyết, chị đi cùng em nhé, được không?"
Cô phải tranh thủ trước khi kết thúc ngày hôm nay, làm thêm một nhiệm vụ nữa!
Cô không tin mình sẽ lại thất bại một lần nữa!
Hạ Đường ngẩn người: "À, được."
Triệu Sứ thuyết phục được Hạ Đường, lại đi thuyết phục Tống Hứa Nghiễn.
Cô tìm đến phòng anh ta, bấm chuông cửa.
Người mở cửa là Lục Cảnh Dương, anh vừa tắm xong, trên người chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm, tóc ướt đẫm, vẫn còn nhỏ nước.
Triệu Sứ lúng túng một giây, vẻ mặt lập tức trở lại bình thường: "Anh Cảnh Dương buổi tối tốt lành, em đến tìm anh Hứa Nghiễn, anh ấy có ở đây không?"
"Ừ, cậu ấy đang tắm, em vào trong đợi đi." Lục Cảnh Dương nghiêng người để cô vào phòng.
Triệu Sứ ngồi xuống ghế sofa, mùi sữa tắm mát lạnh trên người Lục Cảnh Dương cứ thoang thoảng bay vào mũi cô. Cô vô thức quay đầu, thấy những giọt nước trên mái tóc trước trán anh chảy xuống mặt, rồi từ xương quai xanh ẩn vào cổ áo hơi mở.
—— [Ngồi ở đây hơi ngại nhỉ, hay là mình ra ngoài đợi?]
—— [Thôi thôi, chính anh ấy bảo mình vào mà, chỉ cần mình không nhìn anh ấy là được. Hơn nữa, thân hình gầy gò của học sinh cấp ba thì có gì đẹp chứ.]
Lục Cảnh Dương nghe thấy nửa câu đầu còn thấy buồn cười nhưng đến nửa câu sau, chỉ còn buồn chứ không cười nổi.
Cô nói thân hình gầy gò của học sinh cấp ba là sao? Đúng là sỉ nhục tấm lưng rắn chắc và tám múi cơ bụng của anh mà.
Anh rất ấm ức vì bị “chê”, nhưng lại không có cách nào để chứng minh. Dù sao anh cũng không thể cởi đồ ngay trước mặt cô gái nhỏ này chứ? Như vậy thì quá biến thái!
Triệu Sứ ngồi trên ghế sofa được năm phút, Tống Hứa Nghiễn cuối cùng cũng tắm xong, anh ta phóng khoáng hơn Lục Cảnh Dương, chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh eo.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Triệu Sứ còn chưa kịp mở miệng, anh ta đã "Ầm" một tiếng đóng sầm cửa phòng tắm lại.
"Triệu Sứ, cô cút ra ngoài cho tôi!”
Trong phòng tắm truyền đến tiếng gào thét của Tống Hứa Nghiễn, Triệu Sứ mặt không biểu cảm ngồi yên tại chỗ, mông cũng không nhúc nhích.
—— [Càng che càng không có gì, ai thèm nhìn anh.]
Lục Cảnh Dương lập tức thấy thoải mái hơn.
Cô mắng Tống Hứa Nghiễn còn tàn nhẫn hơn mắng anh.
Tống Hứa Nghiễn thay áo choàng tắm ra ngoài, thấy Triệu Sứ vẫn chưa đi, tâm trạng dần trở nên bực bội.
“Tôi bảo cô cút ra ngoài, cô không nghe thấy à?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.