Sau Khi Xuyên Thư, Nữ Phụ Pháo Hôi Chăm Chỉ Diễn Kịch
Chương 33:
Nhân Thanh Thảo Tây
17/05/2024
Tống Hứa Nghiễn thấy cô tựa như bị ngã đến phát ngốc, lúc đầu còn đờ đẫn nhìn chằm chằm vào một chỗ trống nào đó phía trước, bây giờ lại đột nhiên bắt đầu khóc.
"Khóc cái gì! Chẳng phải vẫn ổn sao? Cũng không có gãy tay gãy chân gì mà?”
Triệu Sứ: [Còn không bằng gãy chân!]
Triệu Sứ lại càng khóc dữ dội hơn.
Tống Hứa Nghiễn tưởng rằng cô vì ngã đau nên mới khóc, hiếm khi anh ta lại mềm lòng, chủ động lau nước mắt cho cô.
Găng tay chắn gió cọ vào mặt Triệu Sứ lập tức truyền đến cảm giác đau rát.
Triệu Sứ ngửa đầu ra sau, giọng nói nghẹn ngào: "Đau."
Tống Hứa Nghiễn cúi đầu nhìn găng tay trên tay mình, dứt khoát tháo ra, dùng bàn tay to lớn vuốt ve má cô, lau nước mắt cho cô, vụng về dỗ dành: “Thế này không đau nữa rồi chứ?"
Trong hành động của Tống Hứa Nghiễn mang theo sự dịu dàng mà ngay cả chính anh ta cũng không nhận ra.
Nhưng Triệu Sứ lại là người đầu tiên cảm thấy không ổn, cô mở to đôi mắt đỏ hoe, ngây ngốc nhìn anh ta.
Vì cô bị ngã, Hạ Đường nói thế nào cũng không cho cô trượt nữa. Mấy người thu dọn đồ đạc, trở về nhà.
Tâm trạng Triệu Sứ không tốt, chậm rãi đi phía sau.
Phương Bách Xuyên thấy vậy, chủ động giúp cô xách đồ, còn tốt bụng an ủi cô: "Đừng buồn, nếu cậu còn muốn trượt, đợi đến sáng mai tôi sẽ thuê cho cậu một huấn luyện viên. Tối nay thì thôi đi, bây giờ xung quanh tối đen như mực, dưới chân cũng không nhìn rõ."
"Này! Cậu có nghe không vậy?"
Phương Bách Xuyên thấy vẻ mặt Triệu Sứ vẫn cứ ngây ngốc, cũng không biết rốt cuộc cô có nghe mình nói không, liền dùng cánh tay đẩy cô một cái.
Cậu ta thề là mình đẩy rất nhẹ nhưng không biết vì sao Triệu Sứ lại như bị va chạm mạnh, cơ thể nghiêng ra ngoài, người ngã mạnh về phía trước, cô đập vào lưng Tống Hứa Nghiễn, lực va chạm đẩy Tống Hứa Nghiễn về phía trước, anh ta lại va vào Hạ Đường ở phía trước. Hạ Đường không kịp trở tay, loạng choạng ngã xuống đất.
Tống Hứa Nghiễn muốn kéo Hạ Đường lại nhưng trọng tâm không vững, ngược lại bị cô ấy kéo ngã về phía trước.
Hai người ôm nhau ngã xuống, bảng điều khiển của Triệu Sứ hiện lên một thông báo: Cảnh thứ hai mươi tám của màn ba mươi tư, thành công!
[Thành công rồi sao?!!!]
Triệu Sứ kích động chạy một vòng trong sảnh khách sạn.
"Triệu Sứ! Não cô có vấn đề phải không? Đi trên đất bằng cũng có thể ngã được?"
Tống Hứa Nghiễn từ dưới đất bò dậy, việc đầu tiên làm chính là mắng tên thủ phạm gây ra chuyện này một trận.
Lúc này Phương Bách Xuyên cũng tiến đến đỡ Hạ Đường dậy, có chút ngượng ngùng giải thích: "Là tôi lúc nãy đã đẩy Triệu Sứ một cái, không phải lỗi của cô ấy."
Lúc này tâm trạng Triệu Sứ rất tốt, không quan tâm Tống Hứa Nghiễn mắng cô thế nào.
Cô cũng không trách Phương Bách Xuyên, ngược lại còn rất muốn cảm ơn cậu ta.
Cô chạy đến trước mặt Phương Bách Xuyên, cười tươi như hoa: "Không sao không sao, không phải lỗi của cậu, là do tôi không đứng vững."
Cô cười rạng rỡ như một đóa hoa, khóe mắt cong cong tràn ngập dịu dàng.
Ánh mắt Tống Hứa Nghiễn càng thêm u ám, vốn tưởng cô chỉ biết nịnh bợ mình, không ngờ cô đối với ai cũng như vậy.
"Khóc cái gì! Chẳng phải vẫn ổn sao? Cũng không có gãy tay gãy chân gì mà?”
Triệu Sứ: [Còn không bằng gãy chân!]
Triệu Sứ lại càng khóc dữ dội hơn.
Tống Hứa Nghiễn tưởng rằng cô vì ngã đau nên mới khóc, hiếm khi anh ta lại mềm lòng, chủ động lau nước mắt cho cô.
Găng tay chắn gió cọ vào mặt Triệu Sứ lập tức truyền đến cảm giác đau rát.
Triệu Sứ ngửa đầu ra sau, giọng nói nghẹn ngào: "Đau."
Tống Hứa Nghiễn cúi đầu nhìn găng tay trên tay mình, dứt khoát tháo ra, dùng bàn tay to lớn vuốt ve má cô, lau nước mắt cho cô, vụng về dỗ dành: “Thế này không đau nữa rồi chứ?"
Trong hành động của Tống Hứa Nghiễn mang theo sự dịu dàng mà ngay cả chính anh ta cũng không nhận ra.
Nhưng Triệu Sứ lại là người đầu tiên cảm thấy không ổn, cô mở to đôi mắt đỏ hoe, ngây ngốc nhìn anh ta.
Vì cô bị ngã, Hạ Đường nói thế nào cũng không cho cô trượt nữa. Mấy người thu dọn đồ đạc, trở về nhà.
Tâm trạng Triệu Sứ không tốt, chậm rãi đi phía sau.
Phương Bách Xuyên thấy vậy, chủ động giúp cô xách đồ, còn tốt bụng an ủi cô: "Đừng buồn, nếu cậu còn muốn trượt, đợi đến sáng mai tôi sẽ thuê cho cậu một huấn luyện viên. Tối nay thì thôi đi, bây giờ xung quanh tối đen như mực, dưới chân cũng không nhìn rõ."
"Này! Cậu có nghe không vậy?"
Phương Bách Xuyên thấy vẻ mặt Triệu Sứ vẫn cứ ngây ngốc, cũng không biết rốt cuộc cô có nghe mình nói không, liền dùng cánh tay đẩy cô một cái.
Cậu ta thề là mình đẩy rất nhẹ nhưng không biết vì sao Triệu Sứ lại như bị va chạm mạnh, cơ thể nghiêng ra ngoài, người ngã mạnh về phía trước, cô đập vào lưng Tống Hứa Nghiễn, lực va chạm đẩy Tống Hứa Nghiễn về phía trước, anh ta lại va vào Hạ Đường ở phía trước. Hạ Đường không kịp trở tay, loạng choạng ngã xuống đất.
Tống Hứa Nghiễn muốn kéo Hạ Đường lại nhưng trọng tâm không vững, ngược lại bị cô ấy kéo ngã về phía trước.
Hai người ôm nhau ngã xuống, bảng điều khiển của Triệu Sứ hiện lên một thông báo: Cảnh thứ hai mươi tám của màn ba mươi tư, thành công!
[Thành công rồi sao?!!!]
Triệu Sứ kích động chạy một vòng trong sảnh khách sạn.
"Triệu Sứ! Não cô có vấn đề phải không? Đi trên đất bằng cũng có thể ngã được?"
Tống Hứa Nghiễn từ dưới đất bò dậy, việc đầu tiên làm chính là mắng tên thủ phạm gây ra chuyện này một trận.
Lúc này Phương Bách Xuyên cũng tiến đến đỡ Hạ Đường dậy, có chút ngượng ngùng giải thích: "Là tôi lúc nãy đã đẩy Triệu Sứ một cái, không phải lỗi của cô ấy."
Lúc này tâm trạng Triệu Sứ rất tốt, không quan tâm Tống Hứa Nghiễn mắng cô thế nào.
Cô cũng không trách Phương Bách Xuyên, ngược lại còn rất muốn cảm ơn cậu ta.
Cô chạy đến trước mặt Phương Bách Xuyên, cười tươi như hoa: "Không sao không sao, không phải lỗi của cậu, là do tôi không đứng vững."
Cô cười rạng rỡ như một đóa hoa, khóe mắt cong cong tràn ngập dịu dàng.
Ánh mắt Tống Hứa Nghiễn càng thêm u ám, vốn tưởng cô chỉ biết nịnh bợ mình, không ngờ cô đối với ai cũng như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.