Sau Khi Xuyên Thư, Nữ Phụ Pháo Hôi Chăm Chỉ Diễn Kịch
Chương 35:
Nhân Thanh Thảo Tây
17/05/2024
Mỗi ngày gối tiếng sóng biển mà ngủ, trong mơ của Triệu Sứ toàn là những con sóng trắng xóa.
Cô nằm ườn trong nhà nghỉ bốn ngày, đến trưa ngày thứ năm mới ra ngoài.
Đi qua tầng hai, ở góc cầu thang xuất hiện một chàng trai cũng đang đi xuống. Chàng trai nhìn thấy Triệu Sứ, vỗ vai cô, hào hứng chào hỏi: "Cô là Triệu Sứ phải không? Thật khéo, ở đây cũng gặp được cô."
Triệu Sứ tưởng là người quen nhưng vừa quay đầu lại, phát hiện là một khuôn mặt lạ hoắc.
Chàng trai cao ráo, để kiểu tóc đuôi sói rất ngầu, trên người mặc áo sơ mi hoa chuối vàng và quần đùi thể thao.
Triệu Sứ nhìn anh ta hồi lâu, xác định mình không quen người này.
"Anh quen tôi à?"
"Quen chứ." Chàng trai cong môi: "Học viện Edlan chắc hẳn không có ai là không biết cô."
"Ha, ha ha." Triệu Sứ cười gượng hai tiếng: "Đúng vậy."
Cô quên mất, cô theo đuổi Tống Hứa Nghiễn ráo riết, những chuyện kỳ quái cô làm đã sớm truyền đến tai mọi người. Bây giờ cả trường, không có ai là không biết cô.
"Vậy anh là bạn học của tôi à? Học lớp nào?" Triệu Sứ đánh giá đối phương, cảm thấy anh ta hẳn là học cao hơn mình một lớp, nhưng bây giờ trẻ con được nuôi dưỡng rất tốt, đứa nào cũng cao, cảm giác của cô cũng không chắc chắn.
"Không học cùng trường với cô, tôi là học sinh trường Sùng Dương bên cạnh, năm nay học lớp mười hai, cao hơn cô một lớp."
"Ồ..." Triệu Sứ không hiểu: "Đã là trường bên cạnh thì sao lại biết tôi?" Chẳng lẽ cô đã nổi tiếng đến mức truyền sang cả trường bên cạnh rồi sao?
"Tôi nằm trong đội bóng rổ của trường, lần trước đánh trận giao hữu đã gặp cô, cô ngồi hàng đầu phải không?"
"À... đúng vậy." Triệu Sứ thừa nhận.
Chỉ vì một trận bóng rổ mà bây giờ cô đã nổi tiếng sang đến trường bên cạnh, mặt mũi của cô đúng thật là chẳng còn một tí nào cả.
"Cô cũng đến đây nghỉ dưỡng à, dự định ở bao lâu?
Chàng trai rất tự nhiên mà trò chuyện với cô.
Triệu Sứ thành thật nói: "Tôi ở đến đêm giao thừa."
"Tôi cũng vậy." Chàng trai cười nói: "Vậy khi về, chúng ta có thể đi cùng nhau."
"Ừm... Được."
Triệu Sứ do dự đồng ý, cô thầm nghĩ anh ta không cảm thấy ngại ngùng một chút nào sao, dù gì bọn họ cũng chẳng quen nhau?
Hai người tách ra ở tầng dưới, chàng trai nói với Triệu Sứ, anh ta tên là Hạ Diêu.
Bạn học Hạ Diêu rất nhiệt tình, mỗi ngày đều đến gõ cửa rủ cô đi ăn. Triệu Sứ không muốn ra ngoài, anh ta liền kéo cô đi, hoàn toàn không biết ranh giới là gì.
Tối đêm giao thừa, anh ta đốt pháo hoa ở bãi biển, một mình đốt không đã, liền chạy đến kéo Triệu Sứ cùng đốt, cuối cùng còn dùng máy ảnh chụp ảnh cho cô.
Ngay hôm đó, anh ta đã đăng một bài trên vòng bạn bè, khoe pháo hoa và một vài bức ảnh chụp chung của họ, kèm theo dòng chữ: Làm quen được một người bạn mới.
Lúc Tống Hứa Nghiễn nhìn thấy ảnh Triệu Sứ trong vòng bạn bè của Hạ Diêu, anh ta đã nhìn chằm chằm vào màn hình rất lâu, phóng to xem, vuốt xem, xem đủ mọi chi tiết.
Trong ảnh, Triệu Sứ mặc một chiếc váy dài màu xanh nhạt, tay cầm hai cây pháo sáng, pháo hoa màu vàng rực rỡ phản chiếu lên khuôn mặt cô. Cô cười rất tươi, đôi mắt sáng lấp lánh như hai vầng trăng khuyết. Hạ Diêu đứng sau cô, dáng người cao lớn khiến cô càng thêm mảnh mai và yêu kiều.
Cô nằm ườn trong nhà nghỉ bốn ngày, đến trưa ngày thứ năm mới ra ngoài.
Đi qua tầng hai, ở góc cầu thang xuất hiện một chàng trai cũng đang đi xuống. Chàng trai nhìn thấy Triệu Sứ, vỗ vai cô, hào hứng chào hỏi: "Cô là Triệu Sứ phải không? Thật khéo, ở đây cũng gặp được cô."
Triệu Sứ tưởng là người quen nhưng vừa quay đầu lại, phát hiện là một khuôn mặt lạ hoắc.
Chàng trai cao ráo, để kiểu tóc đuôi sói rất ngầu, trên người mặc áo sơ mi hoa chuối vàng và quần đùi thể thao.
Triệu Sứ nhìn anh ta hồi lâu, xác định mình không quen người này.
"Anh quen tôi à?"
"Quen chứ." Chàng trai cong môi: "Học viện Edlan chắc hẳn không có ai là không biết cô."
"Ha, ha ha." Triệu Sứ cười gượng hai tiếng: "Đúng vậy."
Cô quên mất, cô theo đuổi Tống Hứa Nghiễn ráo riết, những chuyện kỳ quái cô làm đã sớm truyền đến tai mọi người. Bây giờ cả trường, không có ai là không biết cô.
"Vậy anh là bạn học của tôi à? Học lớp nào?" Triệu Sứ đánh giá đối phương, cảm thấy anh ta hẳn là học cao hơn mình một lớp, nhưng bây giờ trẻ con được nuôi dưỡng rất tốt, đứa nào cũng cao, cảm giác của cô cũng không chắc chắn.
"Không học cùng trường với cô, tôi là học sinh trường Sùng Dương bên cạnh, năm nay học lớp mười hai, cao hơn cô một lớp."
"Ồ..." Triệu Sứ không hiểu: "Đã là trường bên cạnh thì sao lại biết tôi?" Chẳng lẽ cô đã nổi tiếng đến mức truyền sang cả trường bên cạnh rồi sao?
"Tôi nằm trong đội bóng rổ của trường, lần trước đánh trận giao hữu đã gặp cô, cô ngồi hàng đầu phải không?"
"À... đúng vậy." Triệu Sứ thừa nhận.
Chỉ vì một trận bóng rổ mà bây giờ cô đã nổi tiếng sang đến trường bên cạnh, mặt mũi của cô đúng thật là chẳng còn một tí nào cả.
"Cô cũng đến đây nghỉ dưỡng à, dự định ở bao lâu?
Chàng trai rất tự nhiên mà trò chuyện với cô.
Triệu Sứ thành thật nói: "Tôi ở đến đêm giao thừa."
"Tôi cũng vậy." Chàng trai cười nói: "Vậy khi về, chúng ta có thể đi cùng nhau."
"Ừm... Được."
Triệu Sứ do dự đồng ý, cô thầm nghĩ anh ta không cảm thấy ngại ngùng một chút nào sao, dù gì bọn họ cũng chẳng quen nhau?
Hai người tách ra ở tầng dưới, chàng trai nói với Triệu Sứ, anh ta tên là Hạ Diêu.
Bạn học Hạ Diêu rất nhiệt tình, mỗi ngày đều đến gõ cửa rủ cô đi ăn. Triệu Sứ không muốn ra ngoài, anh ta liền kéo cô đi, hoàn toàn không biết ranh giới là gì.
Tối đêm giao thừa, anh ta đốt pháo hoa ở bãi biển, một mình đốt không đã, liền chạy đến kéo Triệu Sứ cùng đốt, cuối cùng còn dùng máy ảnh chụp ảnh cho cô.
Ngay hôm đó, anh ta đã đăng một bài trên vòng bạn bè, khoe pháo hoa và một vài bức ảnh chụp chung của họ, kèm theo dòng chữ: Làm quen được một người bạn mới.
Lúc Tống Hứa Nghiễn nhìn thấy ảnh Triệu Sứ trong vòng bạn bè của Hạ Diêu, anh ta đã nhìn chằm chằm vào màn hình rất lâu, phóng to xem, vuốt xem, xem đủ mọi chi tiết.
Trong ảnh, Triệu Sứ mặc một chiếc váy dài màu xanh nhạt, tay cầm hai cây pháo sáng, pháo hoa màu vàng rực rỡ phản chiếu lên khuôn mặt cô. Cô cười rất tươi, đôi mắt sáng lấp lánh như hai vầng trăng khuyết. Hạ Diêu đứng sau cô, dáng người cao lớn khiến cô càng thêm mảnh mai và yêu kiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.