Sau Khi Xuyên Thư, Nữ Phụ Pháo Hôi Chăm Chỉ Diễn Kịch
Chương 47:
Nhân Thanh Thảo Tây
19/05/2024
Vừa nãy chẳng phải Tống Hứa Nghiễn định đi chơi bóng rổ sao? Chắc hẳn Lục Cảnh Dương cũng vậy. Sao lại cùng đến nhà hàng ăn cơm thế này??
Triệu Sứ chống cằm, nhìn nam phụ hai ngồi đối diện.
Nam phụ hai tên là Thẩm Tịch Nguyệt, trong tiểu thuyết miêu tả anh ta như gió mát trăng trong, phong thái phiêu dật, người như tên. Triệu Sứ đánh giá anh ta từ trên xuống dưới một lượt, quả thực đúng như vậy.
Buổi tối vốn dĩ Hạ Đường đã nói là cô ấy trả tiền nhưng sau khi Thẩm Tịch Nguyệt biết Triệu Sứ là em gái của Hạ Đường, anh ta liền đề nghị để mình làm chủ chi, mời mọi người đến một nhà hàng ở trung tâm thành phố ăn cơm.
Lúc đầu Thẩm Tịch Nguyệt chỉ mời Hạ Đường, Triệu Sứ và Phương Bách Xuyên, còn Tống Hứa Nghiễn và Lục Cảnh Dương hoàn toàn là vì thấy bọn họ đứng cùng Triệu Sứ, anh ta cho rằng bọn họ là bạn học quen biết nhau nên thuận miệng mời luôn, không ngờ hai người họ lại đến thật.
May mà Thẩm Tịch Nguyệt cũng là người có tiền, nếu không thì e là dẫn một đám công tử bột như bọn họ đi ăn cơm, thật sự có thể khiến anh ta phá sản.
Không gian bên trong nhà hàng rất đẹp, ánh đèn dịu nhẹ, trang trí tao nhã, còn có biểu diễn đàn violin trực tiếp.
Dù sao Triệu Sứ cũng không cần trả tiền, cho nên ăn của ai đều như nhau. Nhưng Phương Bách Xuyên thì khác, cậu ta đã xem Thẩm Tịch Nguyệt là tình địch, cho rằng ăn một miếng cơm của anh ta thì khí thế của bản thân sẽ hạ thấp một bậc.
Nếu không phải vì nể mặt Hạ Đường, cậu ta nhất định sẽ không đến đây.
Triệu Sứ nhìn Thẩm Tịch Nguyệt đến ngây người, cũng không để ý rằng bên cạnh còn có một ánh mắt âm u đang nhìn mình.
Bỗng nhiên trán bị búng một cái, kéo suy nghĩ của cô trở về. Người búng cô không kiểm soát được lực, chỉ nghe "Bụp" một tiếng, Triệu Sứ còn chưa kịp phản ứng, trán đã đỏ ửng một mảng.
Vài giây sau, cô mới chậm chạp đưa tay ôm trán, đau đến mức ngũ quan nhăn nhó.
"Anh búng em làm gì!" Triệu Sứ khó hiểu nhìn Tống Hứa Nghiễn ngồi bên phải mình.
Tống Hứa Nghiễn thản nhiên nói: "Tôi thấy có con muỗi đang đốt cô, liền giúp cô đuổi nó đi."
Đã vào thu rồi, lấy đâu ra muỗi? Hơn nữa bên trong nhà hàng ngày nào cũng diệt muỗi, ba ngày lại lọc không khí trong nhà một lần. Triệu Sứ biết anh ta chỉ là tìm cớ bắt nạt cô mà thôi.
Cô nhịn xuống, không tiện phát tác trước mặt mọi người, chỉ có thể nắm chặt tay dưới gầm bàn, vung vẩy trong không khí vài cái.
Những người hiểu Tống Hứa Nghiễn đều biết anh ta đang cố tình trêu chọc Triệu Sứ, những lời lúc nãy đều là nói bừa. Nhưng Thẩm Tịch Nguyệt không hiểu Tống Hứa Nghiễn nên đã tin lời anh ta nói.
"Ở đây có muỗi sao? Để tôi bảo người xử lý một chút."
Triệu Sứ chống cằm, nhìn nam phụ hai ngồi đối diện.
Nam phụ hai tên là Thẩm Tịch Nguyệt, trong tiểu thuyết miêu tả anh ta như gió mát trăng trong, phong thái phiêu dật, người như tên. Triệu Sứ đánh giá anh ta từ trên xuống dưới một lượt, quả thực đúng như vậy.
Buổi tối vốn dĩ Hạ Đường đã nói là cô ấy trả tiền nhưng sau khi Thẩm Tịch Nguyệt biết Triệu Sứ là em gái của Hạ Đường, anh ta liền đề nghị để mình làm chủ chi, mời mọi người đến một nhà hàng ở trung tâm thành phố ăn cơm.
Lúc đầu Thẩm Tịch Nguyệt chỉ mời Hạ Đường, Triệu Sứ và Phương Bách Xuyên, còn Tống Hứa Nghiễn và Lục Cảnh Dương hoàn toàn là vì thấy bọn họ đứng cùng Triệu Sứ, anh ta cho rằng bọn họ là bạn học quen biết nhau nên thuận miệng mời luôn, không ngờ hai người họ lại đến thật.
May mà Thẩm Tịch Nguyệt cũng là người có tiền, nếu không thì e là dẫn một đám công tử bột như bọn họ đi ăn cơm, thật sự có thể khiến anh ta phá sản.
Không gian bên trong nhà hàng rất đẹp, ánh đèn dịu nhẹ, trang trí tao nhã, còn có biểu diễn đàn violin trực tiếp.
Dù sao Triệu Sứ cũng không cần trả tiền, cho nên ăn của ai đều như nhau. Nhưng Phương Bách Xuyên thì khác, cậu ta đã xem Thẩm Tịch Nguyệt là tình địch, cho rằng ăn một miếng cơm của anh ta thì khí thế của bản thân sẽ hạ thấp một bậc.
Nếu không phải vì nể mặt Hạ Đường, cậu ta nhất định sẽ không đến đây.
Triệu Sứ nhìn Thẩm Tịch Nguyệt đến ngây người, cũng không để ý rằng bên cạnh còn có một ánh mắt âm u đang nhìn mình.
Bỗng nhiên trán bị búng một cái, kéo suy nghĩ của cô trở về. Người búng cô không kiểm soát được lực, chỉ nghe "Bụp" một tiếng, Triệu Sứ còn chưa kịp phản ứng, trán đã đỏ ửng một mảng.
Vài giây sau, cô mới chậm chạp đưa tay ôm trán, đau đến mức ngũ quan nhăn nhó.
"Anh búng em làm gì!" Triệu Sứ khó hiểu nhìn Tống Hứa Nghiễn ngồi bên phải mình.
Tống Hứa Nghiễn thản nhiên nói: "Tôi thấy có con muỗi đang đốt cô, liền giúp cô đuổi nó đi."
Đã vào thu rồi, lấy đâu ra muỗi? Hơn nữa bên trong nhà hàng ngày nào cũng diệt muỗi, ba ngày lại lọc không khí trong nhà một lần. Triệu Sứ biết anh ta chỉ là tìm cớ bắt nạt cô mà thôi.
Cô nhịn xuống, không tiện phát tác trước mặt mọi người, chỉ có thể nắm chặt tay dưới gầm bàn, vung vẩy trong không khí vài cái.
Những người hiểu Tống Hứa Nghiễn đều biết anh ta đang cố tình trêu chọc Triệu Sứ, những lời lúc nãy đều là nói bừa. Nhưng Thẩm Tịch Nguyệt không hiểu Tống Hứa Nghiễn nên đã tin lời anh ta nói.
"Ở đây có muỗi sao? Để tôi bảo người xử lý một chút."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.