Sau Khi Xuyên Thư, Nữ Phụ Pháo Hôi Chăm Chỉ Diễn Kịch
Chương 9:
Nhân Thanh Thảo Tây
17/05/2024
Anh là một trong số ít những người đối xử tốt với Triệu Sứ trong tiểu thuyết. Mỗi lần Triệu Sứ bị nam chính sỉ nhục, Lục Cảnh Dương đều xuất hiện an ủi cô.
Nữ phụ tự cho là Lục Cảnh Dương thầm thích mình, sau này chỉ cần anh ta xuất hiện, cô ta liền cố tình trêu chọc anh ta, trước mặt anh ta thì giả vờ đáng thương ngoan ngoãn.
Còn Lục Cảnh Dương lương thiện cũng khiến cô ta hiểu lầm, khiến cô ta tưởng rằng mình chỉ không được Tống Hứa Nghiễn thích, còn trước mặt những người đàn ông khác vẫn rất có sức hấp dẫn. Thậm chí cô ta còn từng ảo tưởng rằng mình có thể ly gián mối quan hệ giữa Lục Cảnh Dương và Tống Hứa Nghiễn.
Cô không biết rằng, thực ra Lục Cảnh Dương đối xử với ai cũng như vậy.
Cuối tiểu thuyết, nữ phụ bị Tống Hứa Nghiễn làm tổn thương, muốn quay lại chọn Lục Cảnh Dương nhưng Lục Cảnh Dương lại dội cho cô ta một gáo nước lạnh, nói rằng anh ta từ trước đến nay chỉ thương hại cô, người anh ta thực sự thích là nữ chính.
Khi đó Triệu Sứ cầm kịch bản, cô chỉ muốn hỏi một câu, kiếp trước nữ phụ này tạo nghiệt gì, khiến cho kiếp này bị nam chính sỉ nhục còn chưa đủ, còn bị nam phụ coi như trò hề mà đánh vào mặt.
Nếu không phải hệ thống cho quá nhiều lợi ích thì e là cô đã bỏ trốn khỏi thế giới này từ lâu rồi.
*
Bây giờ việc Triệu Sứ cần làm là ngồi đó ôm đầu khóc, đợi Lục Cảnh Dương đến an ủi cô, rồi ngã vào lòng anh ta khóc.
Nhưng cô không khóc được, cô nín nhịn rất lâu nhưng cũng không thể nặn ra được một giọt nước mắt nào.
Lục Cảnh Dương đến trước mặt Triệu Sứ, đưa tay ra, định vỗ vai cô để an ủi nhưng ngay sau đó lại nghe thấy một giọng nữ ngọt ngào vang lên - [Xong đời rồi, khóc không ra, sớm biết như vậy thì đã mang theo một củ hành tây rồi!]
Lục Cảnh Dương đột nhiên sững sờ tại chỗ.
Triệu Sứ đợi mãi không thấy ai nói gì, cô lặng lẽ ngẩng đầu lên, thấy Lục Cảnh Dương đứng trước mặt mình, ánh mắt vừa mơ hồ vừa có chút dò xét.
Triệu Sứ không biết anh đang nghĩ gì, cô khẽ gọi: "Anh Cảnh Dương..."
Lục Cảnh Dương há miệng, tìm lại được giọng nói của mình: "Em... không sao chứ?"
Triệu Sứ vội vàng làm ra vẻ buồn bã, mím môi, nước mắt lưng tròng: "Em không sao, cảm ơn anh Cảnh Dương quan tâm."
——[Không sao, rất tốt, chỉ là khóc không ra, còn hơi đói.]
Ánh mắt Lục Cảnh Dương vẫn nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng của Triệu Sứ, anh chắc chắn cô chỉ nói câu đầu tiên.
Vậy thì câu thứ hai phát ra từ đâu?
Chẳng lẽ anh có thể nghe được tiếng lòng của cô sao?
Để xác nhận mọi chuyện rốt cuộc là thế nào, Lục Cảnh Dương lục túi, tìm ra một thanh protein đưa cho cô: "Anh không mang theo đồ ăn gì khác, chỉ có cái này, em có muốn ăn không?"
Triệu Sứ không nghĩ ngợi gì liền nhận lấy, xé bao bì ra, cắn một miếng.
——[Không có mùi vị gì cả.]
Triệu Sứ nói thầm một câu, đột nhiên lại nhận ra có gì đó không ổn.
Cô ngẩng đầu nhìn Lục Cảnh Dương, thấy anh đang trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn mình.
Triệu Sứ vội vàng lau miệng, e thẹn cúi đầu: "Ăn xong rồi, tâm trạng tốt hơn nhiều, cảm ơn anh Cảnh Dương."
Nữ phụ tự cho là Lục Cảnh Dương thầm thích mình, sau này chỉ cần anh ta xuất hiện, cô ta liền cố tình trêu chọc anh ta, trước mặt anh ta thì giả vờ đáng thương ngoan ngoãn.
Còn Lục Cảnh Dương lương thiện cũng khiến cô ta hiểu lầm, khiến cô ta tưởng rằng mình chỉ không được Tống Hứa Nghiễn thích, còn trước mặt những người đàn ông khác vẫn rất có sức hấp dẫn. Thậm chí cô ta còn từng ảo tưởng rằng mình có thể ly gián mối quan hệ giữa Lục Cảnh Dương và Tống Hứa Nghiễn.
Cô không biết rằng, thực ra Lục Cảnh Dương đối xử với ai cũng như vậy.
Cuối tiểu thuyết, nữ phụ bị Tống Hứa Nghiễn làm tổn thương, muốn quay lại chọn Lục Cảnh Dương nhưng Lục Cảnh Dương lại dội cho cô ta một gáo nước lạnh, nói rằng anh ta từ trước đến nay chỉ thương hại cô, người anh ta thực sự thích là nữ chính.
Khi đó Triệu Sứ cầm kịch bản, cô chỉ muốn hỏi một câu, kiếp trước nữ phụ này tạo nghiệt gì, khiến cho kiếp này bị nam chính sỉ nhục còn chưa đủ, còn bị nam phụ coi như trò hề mà đánh vào mặt.
Nếu không phải hệ thống cho quá nhiều lợi ích thì e là cô đã bỏ trốn khỏi thế giới này từ lâu rồi.
*
Bây giờ việc Triệu Sứ cần làm là ngồi đó ôm đầu khóc, đợi Lục Cảnh Dương đến an ủi cô, rồi ngã vào lòng anh ta khóc.
Nhưng cô không khóc được, cô nín nhịn rất lâu nhưng cũng không thể nặn ra được một giọt nước mắt nào.
Lục Cảnh Dương đến trước mặt Triệu Sứ, đưa tay ra, định vỗ vai cô để an ủi nhưng ngay sau đó lại nghe thấy một giọng nữ ngọt ngào vang lên - [Xong đời rồi, khóc không ra, sớm biết như vậy thì đã mang theo một củ hành tây rồi!]
Lục Cảnh Dương đột nhiên sững sờ tại chỗ.
Triệu Sứ đợi mãi không thấy ai nói gì, cô lặng lẽ ngẩng đầu lên, thấy Lục Cảnh Dương đứng trước mặt mình, ánh mắt vừa mơ hồ vừa có chút dò xét.
Triệu Sứ không biết anh đang nghĩ gì, cô khẽ gọi: "Anh Cảnh Dương..."
Lục Cảnh Dương há miệng, tìm lại được giọng nói của mình: "Em... không sao chứ?"
Triệu Sứ vội vàng làm ra vẻ buồn bã, mím môi, nước mắt lưng tròng: "Em không sao, cảm ơn anh Cảnh Dương quan tâm."
——[Không sao, rất tốt, chỉ là khóc không ra, còn hơi đói.]
Ánh mắt Lục Cảnh Dương vẫn nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng của Triệu Sứ, anh chắc chắn cô chỉ nói câu đầu tiên.
Vậy thì câu thứ hai phát ra từ đâu?
Chẳng lẽ anh có thể nghe được tiếng lòng của cô sao?
Để xác nhận mọi chuyện rốt cuộc là thế nào, Lục Cảnh Dương lục túi, tìm ra một thanh protein đưa cho cô: "Anh không mang theo đồ ăn gì khác, chỉ có cái này, em có muốn ăn không?"
Triệu Sứ không nghĩ ngợi gì liền nhận lấy, xé bao bì ra, cắn một miếng.
——[Không có mùi vị gì cả.]
Triệu Sứ nói thầm một câu, đột nhiên lại nhận ra có gì đó không ổn.
Cô ngẩng đầu nhìn Lục Cảnh Dương, thấy anh đang trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn mình.
Triệu Sứ vội vàng lau miệng, e thẹn cúi đầu: "Ăn xong rồi, tâm trạng tốt hơn nhiều, cảm ơn anh Cảnh Dương."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.