Sau Khi Xuyên Thư Ta Bị Nữ Chủ Đánh Dấu
Chương 75: Ánh nắng tươi đẹp
Tiểu Ngô Quân
22/08/2021
Vì lời nói của Ninh Mạn Thanh mà không khí lạnh xuống, thư ký Mục Tiêu có chút kinh ngạc, nhưng trên mặt cũng mang lên nụ cười rất nhanh, hướng về phía Ninh Mạn Thanh chào hỏi.
"Xin chào Ninh tiểu thư, tôi là thư ký Mục tổng tập đoàn Thiên Ca."
Thư ký của Mục Tiêu tất nhiên là biết được Ninh Mạn Thanh, nghe lời Ninh Mạn Thanh nói liền nhanh chóng báo danh.
"Mục Tiêu?" Mày Ninh Mạn Thanh hơi nhíu, thần sắc không hòa hoãn lại mà càng thêm lạnh nhạt, "Em ấy đã từ chối, thì trả lời cho ông chủ của anh vậy là được."
"Đoàn phim không tiếp đón người ngoài, anh có thể rời đi."
Ninh Mạn Thanh hạ lệnh đuổi khách, thư ký của Mục Tiêu nhìn về phía Lê Sơ, thấy nàng cũng không có ý giữ lại, liền đưa ra thần sắc xin lỗi.
"Mạo muội quấy rầy, gặp lại sau."
"Gặp lại sau."
Lê Sơ vẫy vẫy tay, thầm nghĩ đi nhanh đi, nàng còn muốn dỗ bạn gái.
Tâm tình Ninh lão sư rõ ràng không phải quá tốt, Lê Sơ nghĩ mình phải giải thích chuyện này với Ninh Mạn Thanh như thế nào, kỳ thật cũng không có chuyện gì nhiều, nhưng dưới bầu không khí này, cứ có cảm giác chột dạ giống như bạn gái đang quen người khác.
Thư ký của Mục Tiêu đi rồi, không khí tại chỗ có bình ổn lại một chút, thần sắc Ninh Mạn Thanh cũng khôi phục trạng thái hằng ngày, nhưng là nhìn ánh mắt sâu thẳm của cô, Lê Sơ luôn có một loại cảm giác nguy hiểm.
"Chờ ở cửa, nếu có người đến đây, nói chúng ta đang diễn thử."
Ninh Mạn Thanh đi vào nói với Viên Tử, Viên Tử gật đầu, giúp Ninh Mạn Thanh đóng cửa lại.
Cửa đóng một tiếng, không khí áp bách giống như có cảm giác tăng lên vô hình.
Ninh Mạn Thanh mặc áo khoác dài, cô cởi áo khoác để xuống một bên ghế, ngón tay cuốn lên tay áo, lộ ra một cánh tay tinh tế có lực.
Thong thả làm xong những thứ này, cô đưa mắt nhìn về phía Lê Sơ.
Lê Sơ lập tức đem toàn bộ lý do thư ký của Mục Tiêu đến đây nói ra, sợ Ninh Mạn Thanh uống giấm bậy uống chết mình luôn.
"Mục Tiêu mời em đi tham gia sự kiện ba ngày sau, làm bạn nữ của anh ta, bởi vì thư ký riêng hay đi cùng anh ta những dịp này đã đi công tác, em đã từ chối anh ta, nhưng không nghĩ tới anh ta trực tiếp đến đoàn làm phim, nói muốn gặp mặt nói chuyện thành khẩn, cho dù chị không lên tiếng em cũng sẽ từ chối. Em không thân với anh ta, thực sự một chút cũng không thân!"
Một câu cuối cùng Lê Sơ nhấn mạnh hai lần, trong lòng khóc hu hu nghĩ nam chủ muốn cho mình bò sao.
"Chị biết, đừng khẩn trương như vậy, chị cũng sẽ không hiểu lầm em."
Ninh Mạn Thanh ngồi trước mặt Lê Sơ, kéo Lê Sơ ngồi bên cạnh mình, nhìn dáng vẻ phủi sạch quan hệ của nàng có chút buồn cười, nhéo nhéo cái mũi của nàng.
Như mà tuy rằng miệng cô nói như vậy, thần sắc lại càng thêm sâu thẳm, loại tức giận này không phải nhằm vào Lê Sơ, mà là nhằm vào Mục Tiêu.
Sự kiện ba ngày sau đương nhiên là cô biết, là sự kiện ra mắt công ty Giải trí Thiên Ca thuộc tập đoàn Thiên Ca, đến lúc đó đi đến đều là người trong giới, dưới tình huống như vậy, Mục Tiêu muốn đưa Lê Sơ đi, không phải là muốn nói với mọi người Lê Sơ là người của hắn sao.
Cho dù giữa bọn họ thực sự không có gì, nhưng người khác nhất định sẽ cảm thấy người sau lưng của Lê Sơ là Mục Tiêu.
Chỉ nhiêu đây cũng làm Ninh Mạn Thanh tức giận, không chỉ bởi vì Omega của mình rất có thể bị những người khác nhìn thèm thuồng, mà càng bởi vì Lê Sơ có được những thứ hiện tại đều là do Lê Sơ tự dựa vào bản thân mình mà lấy được chứ không phải là có người đứng sau lưng.
Mục Tiêu ra chiêu này, sẽ làm người khác nghĩ Lê Sơ thế nào?
"Vì sao hắn ta lại tới tìm em?"
Đây mới là chỗ Ninh Mạn Thanh khó hiểu, theo lý mà nói Lê Sơ hẳn là không có liên quan gì đến Mục Tiêu mới đúng, Lê Sơ cũng không phải là người truy danh trục lợi, làm sao lại quen biết Mục Tiêu?
"Tất niên năm trước, Nam ca đưa em đi tham gia sự kiện, em không cẩn thận gặp anh ta, cứu anh ta một lần."
Lê Sơ lại kể chuyện mình đi tìm WC mà đi nhầm chỗ, rồi cứu người nói ra, nhấn mạnh mình chỉ là lạc đường, sau đó cũng đã nhanh chóng rời đi.
"Lúc ấy em không biết anh ta là Mục Tiêu, bởi vì anh ta đứng ở trong phòng, em cũng không nhìn thấy mặt anh ta, là do hôm sau thư ký của anh ta đến đưa quà tạ lễ em mới biết được."
Lúc này Lê Sơ che giấu một chút chuyện, lúc ấy nàng thông qua tin tức tố của nam chủ mà biết được người đứng phía trong là ai, nhưng loại chuyện này cũng không cần phải nói ra.
"Lúc ấy em nhận quà tạ lễ ngay, vì em không muốn có bất cứ quan hệ gì với anh ta, em chỉ muốn chuyên tâm diễn xuất, không muốn truyền bậy bạ cái gì với người khác. Đương nhiên, nếu truyền với Ninh lão sư thì không thành vấn đề."
Lê Sơ ngẩng đầu mắt trông mong mà nhìn Ninh Mạn Thanh, trực tiếp thẳng thắn mong khoan hồng, thuận tiện còn lời ngon tiếng ngọt một đợt.
"Không chừng là anh ta cảm thấy bên người anh ta có ta sẽ từ chối được những người khác muốn dán anh ta, muốn đem em thành người công cụ, em từ chối rất dứt khoát nha."
"Uhm, làm rất tốt, là hắn ta có vấn đề."
Ninh Mạn Thanh nhịn không được hôn hôn đào ngoang của mình, thưởng thức ngón tay của Lê Sơ, bỏ xuống một đôi mắt lạnh lẽo.
Tuy rằng Mục Tiêu không có ý gì với Lê Sơ, nhưng Ninh Mạn Thanh vẫn không vui như vậy.
Rõ ràng là Mục Tiêu xuất phát từ mục đích thương nhân, tìm một tấm gỗ thích hợp, tránh cho người khác muốn đánh loạn lên người hắn, cũng không lo người mang theo sẽ dính lấy hắn, có thể bỏ qua bất cứ lúc nào, nhưng hắn trăm triệu lần không nên đánh chủ ý này đến người Lê Sơ.
Từ lời nói của Lê Sơ Ninh Mạn Thanh có thể biết, Mục Tiêu rõ ràng biết được tính cách của Lê Sơ, biết nàng từ chối nhưng vẫn muốn dùng lợi ích đả động nàng, loại dụng tâm này làm Ninh Mạn Thanh cực kỳ khó chịu.
Cô cưng chiều như bảo bối sao có thể để người khác tính kế như vậy, suy nghĩ Ninh Mạn Thanh trong lòng chuyển biến, xoa xoa đầu ngón tay mượt mà trắng trẻo của Lê Sơ.
"Chuyện này chị sẽ giải quyết, sau này cách xa hắn một chút."
"Vâng! Lần sau thấy hắn em sẽ trốn xa mấy trăm mét!"
Lê Sơ gật đầu, nàng vốn dĩ cũng không muốn có bất luận cái gì liên quan đến nam chủ, nàng chỉ muốn nói chuyện yêu đương sự nghiệp với nữ chủ mà thôi, những thứ khác đừng chạm đến nàng, xin cảm ơn!
Sau khi nói xong nàng phát hiện thần sắc của Ninh Mạn Thanh càng thêm sâu thẳm, không khí cũng dần dần không đúng lắm.
Lê tiểu học Sơ cẩn thận hỏi: "Làm sao vậy? Không đúng sao?"
"Không có, rất đúng." Ninh Mạn Thanh nhìn đôi mắt Lê Sơ, nhịn không được thấp giọng khẽ thở dài một câu, "Sao em lại luôn ngoan như vậy, dễ dàng làm người khác nhịn không được mà yêu thương hơn."
Omega thuận theo giống như tình yêu mềm mại không có biên giới, làm máu ác liệt trong người Alpha nhịn không được muốn quấy phá.
Tình tố có ý vị chiếm hữu từ mắt Ninh Mạn Thanh giống như bị cuốn đi, tiến vào tầm mắt Lê Sơ.
Lê Sơ nhịn không được nắm chặt lấy tay Ninh Mạn Thanh thêm một chút, mang theo chút ngọt ngào khi được tình yêu ngọt ngào ôm lấy.
"Vậy càng yêu thương hơn, chỉ cần là Ninh lão sư, em đều có thể."
Lê Sơ cười đáp, mặt mày ngoan ngoãn lại dịu dàng, mỗi một chữ trả lời đều lộ ra nhiệt tình.
Trong nháy mắt này, tự dưng Lê Sơ nghĩ tới Phù Diên.
Có lẽ trong nháy mắt đồng ý với Lâm Lang kia, nàng cũng có tâm tình như thế này.
Đó là hoàn toàn tinh tưởng, có thể giao phó cả thân thể và linh hồn, trong một khắc này không hỏi con đường phía trước thế nào, không oán không hối.
Ai có thể từ chối được Omega ỷ lại và dụ hoặc chứ?
Trong kịch bản Lâm Lang có tùy ý động không Lê Sơ không biết, nhưng nàng biết Ninh Mạn Thanh trước mắt sẽ vì nàng mà làm.
Tình yêu giống như có thể tràn ra từ đôi mắt xinh đẹp này, ngay lúc này các nàng đều không cần phải nói thêm gì, không nói gì còn khiến tình yêu càng thêm lên men.
Tuyến thể Lê Sơ hơi nóng lên, không cần Alpha nhẹ nhàng xoa nắn, mùi hương đào ngọt ngào cũng đã tràn đầy trong phòng hóa trang.
"Không sao hết sao?"
Lê Sơ có chút bất an mà nhìn cánh cửa hơi mỏng, thực lo lắng tin tức tố ra ngoài sẽ khiến người ngửi được.
"Không sao cả, hơn nữa lúc này.... cũng không thể kêu ngừng."
Ngữ khí Ninh Mạn Thanh tạm ngừng một lát, đầu ngón tay khảy tóc Lê Sơ ra sau đầu.
Thực tế thì đoàn phim <>, trừ bỏ hai vị diễn viên chính thì những người khác từ đạo diễn đến nhân viên công tác đều là Beta.
Trước đó Ninh Mạn Thanh đã có tìm hiểu qua, cho nên cũng không lo lắng sẽ có Alpha hay Omega ngửi được tin tức tố của các nàng.
Không tính cảnh diễn hôn môi kia, thì thật ra các nàng đã có mấy ngày không thực sự thân mật, bởi vậy một khi tin tức tố quấn quanh, giống như lửa đỏ gặp rượu.
Cho dù là tình nhân thanh lãnh đạm nhiên, ngay tại lúc này cũng sẽ bộc lộ một mặt nhiệt tình khác.
Lê Sơ bất chợt cảm thấy phòng hóa trang này trở nên cực kỳ rộng rãi, nàng ở trong đây chỉ như một con cá nhỏ bị người khống chế trong lòng bàn tay.
Nàng không có cách nào khống chế được phương hướng bơi lội của mình, đầu hè khô nóng làm nước từ lạnh lẽo biến thành nóng bỏng, từ trong suốt trở thành dính nhớp, nàng nắm bả vai của Ninh Mạn Thanh, khóe mắt có chút nước ẩn hồng trong mắt.
Nhưng là nàng không khóc, chỉ là linh hồn phù hợp mang theo khí vị mê say, linh hồn của nàng quá mê loạn, giống như khách uống rượu say.
Bức màn trong phòng hóa trang là loại rèm sáo, có thể che được tầm mắt từ bên ngoài, nhưng không thể che được ánh mắt trời chiếu vào.
Ánh sáng len lỏi giống như sóng biển đánh xuống sàn nhà, làm bọt nước văng lên đầm đìa, che đi chút trong suốt được người phủ lên.
"Khó chịu có thể cắn chị, nhưng nếu phát ra tiếng, sẽ có người phát hiện."
Ninh Mạn Thanh nắm cằm Lê Sơ, ngăn cản hành vi cắn môi của nàng.
Thân thể Omega vốn dĩ rất dễ để lại dấu hôn, cho dù là cắn môi cũng như vậy.
Lê Sơ không rảnh lo quá nhiều, cắn lấy cánh tay Ninh Mạn Thanh đang đỡ nàng, ban đầu còn có thể suy nghĩ sợ Ninh Mạn Thanh bị thương nên không dám cắn quá nặng, nhưng sau đó đến rồi thì không có rảnh lo đến nhiều như vậy.
Trong phòng hóa trang tuy là không gian cá nhân, nhưng kỳ thật nơi này cũng xem như là một nơi công cộng, tuy rằng biết rõ sẽ có người tùy tiện xông đến, bên ngoài cũng có người tới tới lui lui như là vũ khí sắc bén hướng đến, linh hồn và thân thể bị bắt chia làm hai, rồi lại bị ép hợp lại.
"Ninh lão sư ở bên trong hả?"
Bên ngoài vang lên tiếng của Tiền Đóa Đóa, xuyên qua một cánh cửa rõ ràng dừng lại bên tai Lê Sơ, làm nàng không tự giác rùng mình một cái.
Môi nàng giật giật, lại nghe thấy tiếng cười nhẹ của Ninh Mạn Thanh bên tai mình.
"Ừ, các nàng đang diễn thử."
Viên Tử trả lời như vậy, Tiền Đóa Đóa cũng không có nghi ngờ, liền tin tưởng như vậy.
Lê Sơ bất chợt có chút thẹn thùng, nàng đem bản thân mình vùi vào lòng ngực Ninh Mạn Thanh, giống như như vậy có thể trốn tránh được.
Ninh Mạn Thanh trêu đùa nói: "Chúng đa đang diễn thử thôi, khẩn trương cái gì?"
Hai vị trợ lý vẫn ở tại chỗ nói chuyện linh tinh trên trời dưới đất, trang sức làm đẹp.
Âm thanh các nàng dần mơ hồ bên tai Lê Sơ, ánh nắng chiếu vào cũng mơ hồ như vậy.
Rõ ràng chỉ có mặt mày Ninh Mạn Thanh, mang theo ý cười thâm thúy cùng tình yêu trầm nặng, giống như sương mù mông lung, xung quanh đều là mờ ảo, chỉ có nàng mới là rõ ràng nhất.
Chỉ có cô mới cho nàng rõ ràng nhất.
"Xin chào Ninh tiểu thư, tôi là thư ký Mục tổng tập đoàn Thiên Ca."
Thư ký của Mục Tiêu tất nhiên là biết được Ninh Mạn Thanh, nghe lời Ninh Mạn Thanh nói liền nhanh chóng báo danh.
"Mục Tiêu?" Mày Ninh Mạn Thanh hơi nhíu, thần sắc không hòa hoãn lại mà càng thêm lạnh nhạt, "Em ấy đã từ chối, thì trả lời cho ông chủ của anh vậy là được."
"Đoàn phim không tiếp đón người ngoài, anh có thể rời đi."
Ninh Mạn Thanh hạ lệnh đuổi khách, thư ký của Mục Tiêu nhìn về phía Lê Sơ, thấy nàng cũng không có ý giữ lại, liền đưa ra thần sắc xin lỗi.
"Mạo muội quấy rầy, gặp lại sau."
"Gặp lại sau."
Lê Sơ vẫy vẫy tay, thầm nghĩ đi nhanh đi, nàng còn muốn dỗ bạn gái.
Tâm tình Ninh lão sư rõ ràng không phải quá tốt, Lê Sơ nghĩ mình phải giải thích chuyện này với Ninh Mạn Thanh như thế nào, kỳ thật cũng không có chuyện gì nhiều, nhưng dưới bầu không khí này, cứ có cảm giác chột dạ giống như bạn gái đang quen người khác.
Thư ký của Mục Tiêu đi rồi, không khí tại chỗ có bình ổn lại một chút, thần sắc Ninh Mạn Thanh cũng khôi phục trạng thái hằng ngày, nhưng là nhìn ánh mắt sâu thẳm của cô, Lê Sơ luôn có một loại cảm giác nguy hiểm.
"Chờ ở cửa, nếu có người đến đây, nói chúng ta đang diễn thử."
Ninh Mạn Thanh đi vào nói với Viên Tử, Viên Tử gật đầu, giúp Ninh Mạn Thanh đóng cửa lại.
Cửa đóng một tiếng, không khí áp bách giống như có cảm giác tăng lên vô hình.
Ninh Mạn Thanh mặc áo khoác dài, cô cởi áo khoác để xuống một bên ghế, ngón tay cuốn lên tay áo, lộ ra một cánh tay tinh tế có lực.
Thong thả làm xong những thứ này, cô đưa mắt nhìn về phía Lê Sơ.
Lê Sơ lập tức đem toàn bộ lý do thư ký của Mục Tiêu đến đây nói ra, sợ Ninh Mạn Thanh uống giấm bậy uống chết mình luôn.
"Mục Tiêu mời em đi tham gia sự kiện ba ngày sau, làm bạn nữ của anh ta, bởi vì thư ký riêng hay đi cùng anh ta những dịp này đã đi công tác, em đã từ chối anh ta, nhưng không nghĩ tới anh ta trực tiếp đến đoàn làm phim, nói muốn gặp mặt nói chuyện thành khẩn, cho dù chị không lên tiếng em cũng sẽ từ chối. Em không thân với anh ta, thực sự một chút cũng không thân!"
Một câu cuối cùng Lê Sơ nhấn mạnh hai lần, trong lòng khóc hu hu nghĩ nam chủ muốn cho mình bò sao.
"Chị biết, đừng khẩn trương như vậy, chị cũng sẽ không hiểu lầm em."
Ninh Mạn Thanh ngồi trước mặt Lê Sơ, kéo Lê Sơ ngồi bên cạnh mình, nhìn dáng vẻ phủi sạch quan hệ của nàng có chút buồn cười, nhéo nhéo cái mũi của nàng.
Như mà tuy rằng miệng cô nói như vậy, thần sắc lại càng thêm sâu thẳm, loại tức giận này không phải nhằm vào Lê Sơ, mà là nhằm vào Mục Tiêu.
Sự kiện ba ngày sau đương nhiên là cô biết, là sự kiện ra mắt công ty Giải trí Thiên Ca thuộc tập đoàn Thiên Ca, đến lúc đó đi đến đều là người trong giới, dưới tình huống như vậy, Mục Tiêu muốn đưa Lê Sơ đi, không phải là muốn nói với mọi người Lê Sơ là người của hắn sao.
Cho dù giữa bọn họ thực sự không có gì, nhưng người khác nhất định sẽ cảm thấy người sau lưng của Lê Sơ là Mục Tiêu.
Chỉ nhiêu đây cũng làm Ninh Mạn Thanh tức giận, không chỉ bởi vì Omega của mình rất có thể bị những người khác nhìn thèm thuồng, mà càng bởi vì Lê Sơ có được những thứ hiện tại đều là do Lê Sơ tự dựa vào bản thân mình mà lấy được chứ không phải là có người đứng sau lưng.
Mục Tiêu ra chiêu này, sẽ làm người khác nghĩ Lê Sơ thế nào?
"Vì sao hắn ta lại tới tìm em?"
Đây mới là chỗ Ninh Mạn Thanh khó hiểu, theo lý mà nói Lê Sơ hẳn là không có liên quan gì đến Mục Tiêu mới đúng, Lê Sơ cũng không phải là người truy danh trục lợi, làm sao lại quen biết Mục Tiêu?
"Tất niên năm trước, Nam ca đưa em đi tham gia sự kiện, em không cẩn thận gặp anh ta, cứu anh ta một lần."
Lê Sơ lại kể chuyện mình đi tìm WC mà đi nhầm chỗ, rồi cứu người nói ra, nhấn mạnh mình chỉ là lạc đường, sau đó cũng đã nhanh chóng rời đi.
"Lúc ấy em không biết anh ta là Mục Tiêu, bởi vì anh ta đứng ở trong phòng, em cũng không nhìn thấy mặt anh ta, là do hôm sau thư ký của anh ta đến đưa quà tạ lễ em mới biết được."
Lúc này Lê Sơ che giấu một chút chuyện, lúc ấy nàng thông qua tin tức tố của nam chủ mà biết được người đứng phía trong là ai, nhưng loại chuyện này cũng không cần phải nói ra.
"Lúc ấy em nhận quà tạ lễ ngay, vì em không muốn có bất cứ quan hệ gì với anh ta, em chỉ muốn chuyên tâm diễn xuất, không muốn truyền bậy bạ cái gì với người khác. Đương nhiên, nếu truyền với Ninh lão sư thì không thành vấn đề."
Lê Sơ ngẩng đầu mắt trông mong mà nhìn Ninh Mạn Thanh, trực tiếp thẳng thắn mong khoan hồng, thuận tiện còn lời ngon tiếng ngọt một đợt.
"Không chừng là anh ta cảm thấy bên người anh ta có ta sẽ từ chối được những người khác muốn dán anh ta, muốn đem em thành người công cụ, em từ chối rất dứt khoát nha."
"Uhm, làm rất tốt, là hắn ta có vấn đề."
Ninh Mạn Thanh nhịn không được hôn hôn đào ngoang của mình, thưởng thức ngón tay của Lê Sơ, bỏ xuống một đôi mắt lạnh lẽo.
Tuy rằng Mục Tiêu không có ý gì với Lê Sơ, nhưng Ninh Mạn Thanh vẫn không vui như vậy.
Rõ ràng là Mục Tiêu xuất phát từ mục đích thương nhân, tìm một tấm gỗ thích hợp, tránh cho người khác muốn đánh loạn lên người hắn, cũng không lo người mang theo sẽ dính lấy hắn, có thể bỏ qua bất cứ lúc nào, nhưng hắn trăm triệu lần không nên đánh chủ ý này đến người Lê Sơ.
Từ lời nói của Lê Sơ Ninh Mạn Thanh có thể biết, Mục Tiêu rõ ràng biết được tính cách của Lê Sơ, biết nàng từ chối nhưng vẫn muốn dùng lợi ích đả động nàng, loại dụng tâm này làm Ninh Mạn Thanh cực kỳ khó chịu.
Cô cưng chiều như bảo bối sao có thể để người khác tính kế như vậy, suy nghĩ Ninh Mạn Thanh trong lòng chuyển biến, xoa xoa đầu ngón tay mượt mà trắng trẻo của Lê Sơ.
"Chuyện này chị sẽ giải quyết, sau này cách xa hắn một chút."
"Vâng! Lần sau thấy hắn em sẽ trốn xa mấy trăm mét!"
Lê Sơ gật đầu, nàng vốn dĩ cũng không muốn có bất luận cái gì liên quan đến nam chủ, nàng chỉ muốn nói chuyện yêu đương sự nghiệp với nữ chủ mà thôi, những thứ khác đừng chạm đến nàng, xin cảm ơn!
Sau khi nói xong nàng phát hiện thần sắc của Ninh Mạn Thanh càng thêm sâu thẳm, không khí cũng dần dần không đúng lắm.
Lê tiểu học Sơ cẩn thận hỏi: "Làm sao vậy? Không đúng sao?"
"Không có, rất đúng." Ninh Mạn Thanh nhìn đôi mắt Lê Sơ, nhịn không được thấp giọng khẽ thở dài một câu, "Sao em lại luôn ngoan như vậy, dễ dàng làm người khác nhịn không được mà yêu thương hơn."
Omega thuận theo giống như tình yêu mềm mại không có biên giới, làm máu ác liệt trong người Alpha nhịn không được muốn quấy phá.
Tình tố có ý vị chiếm hữu từ mắt Ninh Mạn Thanh giống như bị cuốn đi, tiến vào tầm mắt Lê Sơ.
Lê Sơ nhịn không được nắm chặt lấy tay Ninh Mạn Thanh thêm một chút, mang theo chút ngọt ngào khi được tình yêu ngọt ngào ôm lấy.
"Vậy càng yêu thương hơn, chỉ cần là Ninh lão sư, em đều có thể."
Lê Sơ cười đáp, mặt mày ngoan ngoãn lại dịu dàng, mỗi một chữ trả lời đều lộ ra nhiệt tình.
Trong nháy mắt này, tự dưng Lê Sơ nghĩ tới Phù Diên.
Có lẽ trong nháy mắt đồng ý với Lâm Lang kia, nàng cũng có tâm tình như thế này.
Đó là hoàn toàn tinh tưởng, có thể giao phó cả thân thể và linh hồn, trong một khắc này không hỏi con đường phía trước thế nào, không oán không hối.
Ai có thể từ chối được Omega ỷ lại và dụ hoặc chứ?
Trong kịch bản Lâm Lang có tùy ý động không Lê Sơ không biết, nhưng nàng biết Ninh Mạn Thanh trước mắt sẽ vì nàng mà làm.
Tình yêu giống như có thể tràn ra từ đôi mắt xinh đẹp này, ngay lúc này các nàng đều không cần phải nói thêm gì, không nói gì còn khiến tình yêu càng thêm lên men.
Tuyến thể Lê Sơ hơi nóng lên, không cần Alpha nhẹ nhàng xoa nắn, mùi hương đào ngọt ngào cũng đã tràn đầy trong phòng hóa trang.
"Không sao hết sao?"
Lê Sơ có chút bất an mà nhìn cánh cửa hơi mỏng, thực lo lắng tin tức tố ra ngoài sẽ khiến người ngửi được.
"Không sao cả, hơn nữa lúc này.... cũng không thể kêu ngừng."
Ngữ khí Ninh Mạn Thanh tạm ngừng một lát, đầu ngón tay khảy tóc Lê Sơ ra sau đầu.
Thực tế thì đoàn phim <
Trước đó Ninh Mạn Thanh đã có tìm hiểu qua, cho nên cũng không lo lắng sẽ có Alpha hay Omega ngửi được tin tức tố của các nàng.
Không tính cảnh diễn hôn môi kia, thì thật ra các nàng đã có mấy ngày không thực sự thân mật, bởi vậy một khi tin tức tố quấn quanh, giống như lửa đỏ gặp rượu.
Cho dù là tình nhân thanh lãnh đạm nhiên, ngay tại lúc này cũng sẽ bộc lộ một mặt nhiệt tình khác.
Lê Sơ bất chợt cảm thấy phòng hóa trang này trở nên cực kỳ rộng rãi, nàng ở trong đây chỉ như một con cá nhỏ bị người khống chế trong lòng bàn tay.
Nàng không có cách nào khống chế được phương hướng bơi lội của mình, đầu hè khô nóng làm nước từ lạnh lẽo biến thành nóng bỏng, từ trong suốt trở thành dính nhớp, nàng nắm bả vai của Ninh Mạn Thanh, khóe mắt có chút nước ẩn hồng trong mắt.
Nhưng là nàng không khóc, chỉ là linh hồn phù hợp mang theo khí vị mê say, linh hồn của nàng quá mê loạn, giống như khách uống rượu say.
Bức màn trong phòng hóa trang là loại rèm sáo, có thể che được tầm mắt từ bên ngoài, nhưng không thể che được ánh mắt trời chiếu vào.
Ánh sáng len lỏi giống như sóng biển đánh xuống sàn nhà, làm bọt nước văng lên đầm đìa, che đi chút trong suốt được người phủ lên.
"Khó chịu có thể cắn chị, nhưng nếu phát ra tiếng, sẽ có người phát hiện."
Ninh Mạn Thanh nắm cằm Lê Sơ, ngăn cản hành vi cắn môi của nàng.
Thân thể Omega vốn dĩ rất dễ để lại dấu hôn, cho dù là cắn môi cũng như vậy.
Lê Sơ không rảnh lo quá nhiều, cắn lấy cánh tay Ninh Mạn Thanh đang đỡ nàng, ban đầu còn có thể suy nghĩ sợ Ninh Mạn Thanh bị thương nên không dám cắn quá nặng, nhưng sau đó đến rồi thì không có rảnh lo đến nhiều như vậy.
Trong phòng hóa trang tuy là không gian cá nhân, nhưng kỳ thật nơi này cũng xem như là một nơi công cộng, tuy rằng biết rõ sẽ có người tùy tiện xông đến, bên ngoài cũng có người tới tới lui lui như là vũ khí sắc bén hướng đến, linh hồn và thân thể bị bắt chia làm hai, rồi lại bị ép hợp lại.
"Ninh lão sư ở bên trong hả?"
Bên ngoài vang lên tiếng của Tiền Đóa Đóa, xuyên qua một cánh cửa rõ ràng dừng lại bên tai Lê Sơ, làm nàng không tự giác rùng mình một cái.
Môi nàng giật giật, lại nghe thấy tiếng cười nhẹ của Ninh Mạn Thanh bên tai mình.
"Ừ, các nàng đang diễn thử."
Viên Tử trả lời như vậy, Tiền Đóa Đóa cũng không có nghi ngờ, liền tin tưởng như vậy.
Lê Sơ bất chợt có chút thẹn thùng, nàng đem bản thân mình vùi vào lòng ngực Ninh Mạn Thanh, giống như như vậy có thể trốn tránh được.
Ninh Mạn Thanh trêu đùa nói: "Chúng đa đang diễn thử thôi, khẩn trương cái gì?"
Hai vị trợ lý vẫn ở tại chỗ nói chuyện linh tinh trên trời dưới đất, trang sức làm đẹp.
Âm thanh các nàng dần mơ hồ bên tai Lê Sơ, ánh nắng chiếu vào cũng mơ hồ như vậy.
Rõ ràng chỉ có mặt mày Ninh Mạn Thanh, mang theo ý cười thâm thúy cùng tình yêu trầm nặng, giống như sương mù mông lung, xung quanh đều là mờ ảo, chỉ có nàng mới là rõ ràng nhất.
Chỉ có cô mới cho nàng rõ ràng nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.