Sau Khi Xuyên Thư Ta Bị Nữ Chủ Đánh Dấu
Chương 109: Làm sai thì hỏng hết
Tiểu Ngô Quân
21/09/2021
Lê Sơ chỉ nhìn thoáng qua, liền xoay người lại, dù sao cũng có máy quay trực tiếp, nàng dừng lại lâu hơn bình thường chút thôi, bên ngoài cũng sẽ làm ra suy đoán ít nhiều.
Trong lòng Lê Sơ âm thầm suy nghĩ, bộ dáng của Chung Duyệt, so với lần trước nàng thấy có biến hóa không nhỏ, loại biến hóa này không phải là do hóa trang, mà là thứ lộ ra từ ánh mắt của cô.
Các nàng đã từng có quan hệ cạnh tranh ngắn ngủi, còn có cùng nhau quay chụp một đoạn quảng cáo, lúc đó các nàng đều là nhất trí đối nghịch, chỉ là sau đó Lê Sơ chọn con đường rộng lớn hơn để đi, nàng không lựa chọn là nữ chủ đáng yêu của phim thần tượng, mà đi theo con đường của riêng mình, còn Chung Duyệt vẫn còn thoải mái đảo quanh trong thế giới của cô.
Sau vài lần gặp mặt, địa vị của Lê Sơ đã không còn giống như xưa, đối với khiêu khích của Chung Duyệt cũng không để vào mắt, chuyên chú đối với cuộc sống của chính mình.
Lê Sơ tinh tế nghĩ, khi đó trên người Chung Duyệt vẫn là có chút sức sống, tuy rằng đã sớm không còn là thiếu nữ, nhưng vì tính cách và hình tượng nhân vật hay đóng, cô vẫn còn mang theo chút ngạo kiều, tuy rằng tính cách có khiến người chán ghét, nhưng che giấu một chút vẫn có thể là xem được đi, nhưng vừa rồi nàng nhìn thoáng qua, thấy Chung Duyệt gầy gò lạnh lẽo, đôi mắt vẩn đục, không còn loại hơi thở của hai ba năm trước nữa.
Lê Sơ không chú ý đến chuyện của Chung Duyệt, tuy rằng trên mạng ngẫu nhiên sẽ nhìn thấy một chút tin tức thật thật giả giả, nhưng nàng cũng không đặc biệt hỏi thăm riêng qua, cho nên cũng không biết Chung Duyệt đã xảy ra chuyện gì. Lê Sơ tận lực xem nhẹ chút lạnh lẽo như có như không ở phía sau, loại cảm giác lông tơ dựng ngược này thực sự không thoải mái chút nào, nàng không quay đầu lại, chuyên tâm chăm chú nhìn biểu diễn.
Buổi diễn chia làm hai phần, trong lúc giải lao Lê Sơ đi đến phòng vệ sinh bổ trang.
Có thể là bởi vì liên tục quay phim vài tháng, hơn nữa thời tiết quá khô, nên dù Lê Sơ có rảnh bổ sung nước lên mặt, mặt nàng cũng có chút khô, dẫn đến hôm nay bị đóng phấn, Lê Sơ trang điểm lại xong, chuẩn bị rời khỏi phòng vệ sinh, thì nghe thấy được tiếng nôn khan trong một gian phòng.
Thanh âm kia rất thống khổ, làm Lê Sơ dừng lại bước chân.
Nàng nhìn về phía cánh cửa kia, gõ gõ cửa dò hỏi: "Cô ổn chứ, cần trợ giúp gì không?"
Bên trong im lặng trong chớp mắt, cũng không có người lên tiếng.
Lê Sơ suy nghĩ không biết đối phương không muốn người khác xen vào việc của mình hay là vì thân thể không khỏe mà không nói nên lời.
"Có cần tôi giúp không, nếu cần thì gõ một cái lên cửa, không cần thì gõ hai cái, tôi lập tức rời đi."
Người có thể ở đây hoặc là người đến tham dự sự kiện hoặc là người trong ban tổ chức, ở trong giới này, mọi người đều có chút chuyện không muốn để người khác biết đến, Lê Sơ không muốn xen vào việc người khác, nhưng cũng không muốn có khả năng để người nào xảy ra chuyện.
Trong phòng lại truyền đến âm thanh nôn mửa thống khổ, âm thanh kia làm người có chút giởn óc, giống như là muốn nôn hết nội tạng của mình ra bên ngoài.
Lê Sơ hơi nhíu mày, chuẩn bị gọi điện thoại kêu Viên Tử đến đây xem, trong phòng lại truyền đến âm thanh xả nước.
Cửa phòng đóng chặt chậm rãi mở ra trước mặt Lê Sơ, nữ nhân mặc váy đen thật gầy, làm người ta không nhịn được mà nhớ đến so sánh trứ danh trong phúc lâu bái, người khóa lại trong quần áo, giống như một thanh kiếm cắm trong vỏ kiếm.
Sắc mặt cô tiều tụy tái nhợt, cho dù có phấn nền với son đỏ cũng không thể mang thêm chút khí sắc nào cho cô, trong ánh sáng lạnh lẽo chiếu xuống lại có chút quỷ dị.
"Làm sao vậy, thấy là tôi, thực kinh ngạc sao?"
Nữ nhân đi ra là Chung Duyệt, cô cười lạnh mà nhìn Lê Sơ, dẫm lên giày cao gót tinh tế bước về phía trước, bước chân lại có chút phù phiếm.
Bước chân của cô không ổn, suýt chút nữa ngã quỵ về phía trước, Lê Sơ theo bản nang kéo cô lại một chút, lại bị cô lập tức đẩy ra.
"Không cần lòng tốt giả tạo của cô, tránh xa tôi ra một chút."
Lê Sơ cũng không phải là thánh mẫu, lòng tốt bị trào phúng như vậy mà còn cố gắng quan tâm, đặc biệt là Chung Duyệt người từng có địch ý sâu sắc với nàng.
Bộ dáng này của Chung Duyệt hiển nhiên là không khỏe, không biết là sinh bệnh hay mang thai, hoặc là hút những thứ không nên hút.
Lê Sơ đi ra ngoài cửa, lúc sắp đi đến cửa nghe được phía sau truyền đến âm thanh nặng nề, nàng vẫn không thể ác tâm không quay lại xem được, nàng quay đầu nhìn lại, phát hiện Chung Duyệt ngã trên mặt đất, đang cố gắng muốn đứng lên, nhưng nàng mang giày cao gót trên người không còn sức lực, hiển nhiên thật là gian nan.
"Cút đi!"
Chung Duyệt thấy Lê Sơ nhìn mình, chật vật mà tức giận kêu.
"Trợ lý hay người đại diện của cô đâu, tôi giúp cô gọi điện thoại?"
Lê Sơ không đến gần đỡ cô, cũng không nhìn cô, nàng di chuyển người, dò hỏi người ở trong.
"Không cần."
Chung Duyệt cởi giày, nắm lấy bàn đá lavabo, run rẩy đứng lên, xoa xoa mồ hôi giữa trán.
Cô mở túi xách tùy tiện mở ra một điếu thuốc, miệng cắn thuốc cũng run rẩy, lúc vừa hút vào một ngụm lại không nhịn được mà nôn khan một trận, trong thanh âm ho khan, lại là một bộ dáng không thể thở được.
"Cô muốn chết ở hậu trường KJ sao? Tôi đảm bảo ba ngày kế tiếp đầu đề đều là cô."
Lê Sơ nhìn loại hành vi muốn tìm chết này, nhăn mi lấy điếu thuốc dập xuống bồn nước, sau đó dùng khăn giấy bao lại vứt vào thùng rác ở bên cạnh.
"Vậy còn không phải tốt, tôi không thể bằng cô, nhiệt độ tài nguyên không cần lo, tôi cũng không nhớ đã bao lâu rồi mình không thật sự được lên hotseach, cô ném thuốc tôi làm gì?"
Chung Duyệt bình tĩnh lại sau đó mở miệng, cô nhẹ nhàng xì một tiếng, muốn mở hộp thuốc lấy thêm một điếu, nhưng làm sao cũng không lấy được, dường như muốn hả giận, cô ném bật lửa xuống đất.
Bật lửa chất lượng cực tốt không bị vỡ thành mảnh nhỏ, chỉ là phát ra một tiếng vang thanh thúy.
"Con mẹ nói....."
Âm thanh kia giòn vang giống như tiếng dây đàn đứt đoạn trong đầu Chung Duyệt, cô thấp giọng rống ra tiếng, cũng ném luôn điếu thuốc.
Lê Sơ đứng không xa không gần, cảm giác cần phải liên hệ với người đại diện của Chung Duyệt một chút, dù sao bây giờ nhìn tình trạng tinh thần của cô hiện tại cũng không quá tốt.
Miệng cô lẩm bẩm mấy lời Lê Sơ nghe không rõ, đau khổ nắm lấy tóc mình, nỉ non rơi nước mắt.
Lê Sơ cau mày, bây giờ nàng cảm thấy cần phải liên hệ với bệnh viện, bộ dáng này của Chung Duyệt có lẽ là cần phải đưa đi chữa trị đi.
Nàng không rời đi ngay, mà đứng ở tại chỗ xem tình huống của Chung Duyệt một chút, tuy rằng trước đó các nàng đúng là có chút xích mích, Lê Sơ cũng không hoàn toàn có thể thích cô được, nhưng những sai lầm đó của cô cũng không khiến người chán ghét đến mức bỏ mặt sống chết mà xoay người rời đi.
Chung Duyệt cũng không mất khống chế quá lâu, ước chừng hơn một phút, cũng đã bắt đầu sắp xếp lại cảm xúc.
Lê Sơ lấy cho cô tờ giấy, cô yên lặng nhìn biểu tình của Lê Sơ một hồi lâu, sau đó bật cười.
"Tôi sợ nhất là người tôi ghét nhất thấy bộ dáng này của tôi, kết quả không nghĩ tới vẫn là bị cô thấy." Cô cười mang theo mấy phần tự giễu, vì rơi nước mắt mà lớp trang điểm và đầu tóc có mấy phần chật vật, "Nhưng mà cô cũng không tính là người tôi ghét nhất."
Nhưng nàng lại là người làm cô không thể bình tĩnh, nhưng câu này Chung Duyệt cũng không thể nói ra.
Cô nhìn gương trang điểm lại nói, nhưng ngón tay cô không có lực, đánh phấn thật loạn, Lê Sơ trước khi xuyên đến là chuyên viên trang điểm vì chức nghiệp của mình mà có chút ngứa nghề.
"Để tôi."
Lê Sơ nhận lấy bông phấn của Chung Duyệt, lấy đồ trang điểm trong túi xách của Chung Duyệt ra, vững vàng mà giúp Chung Duyệt trang điểm lại.
Chung Duyệt nhìn mình trong gương không thấy nửa phần tiều tụy, so với bộ dáng trang điểm trước đó còn tốt hơn, sờ sờ mặt của mình.
"Tôi đi đây."
Lê Sơ nhìn đồng hồ một chút, phần hai có lẽ sắp bắt đầu rồi.
"Chờ một chút."
Chung Duyệt gọi Lê Sơ, thấy Lê Sơ quay đầu lại xong, không tự giác mà nắm nắm hộp thuốc trong tay, làm bộ không chút để ý hỏi: "Cô đắc tội người nào, mà muốn cho cô sống không bằng chết?"
Lê Sơ híp híp mắt hỏi: "Có ý gì?"
Nếu không phải Chung Duyệt bây giờ nhìn không có chút ác ý, Lê Sơ còn tưởng cô rằng đùa giỡn nàng.
"Tôi bị HDM, có người liên hệ tôi, tôi cũng không biết người kia là ai, tôi cũng không biết làm sao hắn ta biết tôi bị bệnh, nhưng người kia cũng đảm bảo, chỉ cần tôi lây bệnh cho cô, sẽ cho tôi 100 triệu."
Chung Duyệt cất đồ trang điểm của mình trở về, không nhìn mặt Lê Sơ, tiếp tục nói: "Tôi cũng không phải là người tốt gì, 100 triệu tuy rằng không nhiều lắm, nhưng bây giờ với tài nguyên hiện tại của tôi cũng phải kiếm thật lâu mới được, chỉ là bây giờ tôi lại sửa chủ ý, ai biết người kia có nói thật không, hơn nữa tôi cũng không biết mình chết ngày nào, 100 triệu kia cũng không xài được."
Cô cẩn thận mà chải vuốt tóc mình, vẫn duy trì thể diện của nữ minh tinh, môi vì vừa mới tô son, sờ lên giống như là đang nhiễm máu.
"Tôi cũng không phải là bộc phát lương tâm, chỉ là nhìn cô trang điểm cho tôi cũng không tệ lắm thôi, lần sau đừng làm người tốt nữa, trong giới này, làm gì có người nào thật sự tốt."
Chung Duyệt mang giày cao gót, ngẩng đầu thẳng lưng đi ra ngoài, giống như trở về bộ dáng xem thường người trước kia chỉ có bật lửa nằm yên trên mặt đất không bị nhặt lên, mới cùng Lê Sơ chứng kiến được bộ dáng vừa rồi của cô.
Những lời này lượng tin tức rất lớn, Lê Sơ cũng không còn tâm trạng quay trở về sàn diễn xem phần sau nữa.
Thật ra HDM trong nguyên văn không được nói đến, nhưng nó là kiến thức mà toàn thể nhân dân thanh thiếu niên phải học từ đầu, tương đương với sự tồn tại của HIV, chẳng qua đây là loại virus biến dị chỉ nhằm vào Alpha và Omega, sẽ gây tổn hại với tuyến thể và hệ thần kinh, đường lây truyền cũng giống với HIV, chỉ có thể ngăn chặn từ ban đầu, nếu bị nhiễm thì chỉ có thể xem số mệnh.
Sống lưng Lê Sơ có chút lạnh lẽo, Chung Duyệt bị bệnh này, chắc chắn là phải giấu kỹ đến chết, nhưng người nào biết lại muốn mua chuộc Chung Duyệt đến hại chết nàng đây?
Lê Sơ biết trong giới chắc chắn có mấy người không muốn nhìn thấy nàng, mặc kệ là tài nguyên hay nhiệt độ của nàng, sẽ có chút ghen ghét và ác ý, nhưng loại muốn mạng của nàng thì phải là thâm cừu đại hận đi, Lê Sơ không nhớ rõ là mình còn có huyết hải thâm thù đến như vậy.
Vốn dĩ là Lê Sơ muốn trực tiếp rời đi, nhưng sau đó nghĩ lại lỡ như người theo dõi Chung Duyệt vẫn còn đang chú ý đường đi của nàng thì lại không tốt, Lê Sơ bình tĩnh xong, lại quay trở về sàn diễn.
Chung Duyệt vẫn cứ ngồi ở sau nàng, chẳng qua loại cảm giác lạnh lẽo sau lưng như có như không đã biến mất.
Phần sau Lê Sơ luôn có chút thất thần, cho đến khi Ninh Mạn Thanh đưa xe đến đón nàng, nàng mới hoàn toàn bình tĩnh xuống.
"Ninh lão sư!"
Lê Sơ nắm tay Ninh Mạn Thanh, trên mặt trong lòng vẫn còn tràn đầy sợ hãi.
"Làm sao vậy, sao đáng thương như vậy?"
Ninh Mạn Thanh cười nhéo nhéo mặt Lê Sơ, ngón tay cô lần đến gáy rồi đến cổ nàng.
Lê Sơ đem chuyện vừa rồi nói ra, không khí tin tức tố Alpha trên xe vừa rồi vẫn ấm áp như xuân, trong thoáng chốc bị bạo ngược đến lạnh thấu xương như trong trời đông giá rét.
"Chị sẽ điều tra."
Ngón tay Ninh Mạn Thanh vẫn sờ sờ vào tuyến thể Lê Sơ an ủi, nhưng trái ngược mới lời nói ôn nhu của cô, gương mặt cô đã mang lên một tầng băng sương.
Trong lòng Lê Sơ âm thầm suy nghĩ, bộ dáng của Chung Duyệt, so với lần trước nàng thấy có biến hóa không nhỏ, loại biến hóa này không phải là do hóa trang, mà là thứ lộ ra từ ánh mắt của cô.
Các nàng đã từng có quan hệ cạnh tranh ngắn ngủi, còn có cùng nhau quay chụp một đoạn quảng cáo, lúc đó các nàng đều là nhất trí đối nghịch, chỉ là sau đó Lê Sơ chọn con đường rộng lớn hơn để đi, nàng không lựa chọn là nữ chủ đáng yêu của phim thần tượng, mà đi theo con đường của riêng mình, còn Chung Duyệt vẫn còn thoải mái đảo quanh trong thế giới của cô.
Sau vài lần gặp mặt, địa vị của Lê Sơ đã không còn giống như xưa, đối với khiêu khích của Chung Duyệt cũng không để vào mắt, chuyên chú đối với cuộc sống của chính mình.
Lê Sơ tinh tế nghĩ, khi đó trên người Chung Duyệt vẫn là có chút sức sống, tuy rằng đã sớm không còn là thiếu nữ, nhưng vì tính cách và hình tượng nhân vật hay đóng, cô vẫn còn mang theo chút ngạo kiều, tuy rằng tính cách có khiến người chán ghét, nhưng che giấu một chút vẫn có thể là xem được đi, nhưng vừa rồi nàng nhìn thoáng qua, thấy Chung Duyệt gầy gò lạnh lẽo, đôi mắt vẩn đục, không còn loại hơi thở của hai ba năm trước nữa.
Lê Sơ không chú ý đến chuyện của Chung Duyệt, tuy rằng trên mạng ngẫu nhiên sẽ nhìn thấy một chút tin tức thật thật giả giả, nhưng nàng cũng không đặc biệt hỏi thăm riêng qua, cho nên cũng không biết Chung Duyệt đã xảy ra chuyện gì. Lê Sơ tận lực xem nhẹ chút lạnh lẽo như có như không ở phía sau, loại cảm giác lông tơ dựng ngược này thực sự không thoải mái chút nào, nàng không quay đầu lại, chuyên tâm chăm chú nhìn biểu diễn.
Buổi diễn chia làm hai phần, trong lúc giải lao Lê Sơ đi đến phòng vệ sinh bổ trang.
Có thể là bởi vì liên tục quay phim vài tháng, hơn nữa thời tiết quá khô, nên dù Lê Sơ có rảnh bổ sung nước lên mặt, mặt nàng cũng có chút khô, dẫn đến hôm nay bị đóng phấn, Lê Sơ trang điểm lại xong, chuẩn bị rời khỏi phòng vệ sinh, thì nghe thấy được tiếng nôn khan trong một gian phòng.
Thanh âm kia rất thống khổ, làm Lê Sơ dừng lại bước chân.
Nàng nhìn về phía cánh cửa kia, gõ gõ cửa dò hỏi: "Cô ổn chứ, cần trợ giúp gì không?"
Bên trong im lặng trong chớp mắt, cũng không có người lên tiếng.
Lê Sơ suy nghĩ không biết đối phương không muốn người khác xen vào việc của mình hay là vì thân thể không khỏe mà không nói nên lời.
"Có cần tôi giúp không, nếu cần thì gõ một cái lên cửa, không cần thì gõ hai cái, tôi lập tức rời đi."
Người có thể ở đây hoặc là người đến tham dự sự kiện hoặc là người trong ban tổ chức, ở trong giới này, mọi người đều có chút chuyện không muốn để người khác biết đến, Lê Sơ không muốn xen vào việc người khác, nhưng cũng không muốn có khả năng để người nào xảy ra chuyện.
Trong phòng lại truyền đến âm thanh nôn mửa thống khổ, âm thanh kia làm người có chút giởn óc, giống như là muốn nôn hết nội tạng của mình ra bên ngoài.
Lê Sơ hơi nhíu mày, chuẩn bị gọi điện thoại kêu Viên Tử đến đây xem, trong phòng lại truyền đến âm thanh xả nước.
Cửa phòng đóng chặt chậm rãi mở ra trước mặt Lê Sơ, nữ nhân mặc váy đen thật gầy, làm người ta không nhịn được mà nhớ đến so sánh trứ danh trong phúc lâu bái, người khóa lại trong quần áo, giống như một thanh kiếm cắm trong vỏ kiếm.
Sắc mặt cô tiều tụy tái nhợt, cho dù có phấn nền với son đỏ cũng không thể mang thêm chút khí sắc nào cho cô, trong ánh sáng lạnh lẽo chiếu xuống lại có chút quỷ dị.
"Làm sao vậy, thấy là tôi, thực kinh ngạc sao?"
Nữ nhân đi ra là Chung Duyệt, cô cười lạnh mà nhìn Lê Sơ, dẫm lên giày cao gót tinh tế bước về phía trước, bước chân lại có chút phù phiếm.
Bước chân của cô không ổn, suýt chút nữa ngã quỵ về phía trước, Lê Sơ theo bản nang kéo cô lại một chút, lại bị cô lập tức đẩy ra.
"Không cần lòng tốt giả tạo của cô, tránh xa tôi ra một chút."
Lê Sơ cũng không phải là thánh mẫu, lòng tốt bị trào phúng như vậy mà còn cố gắng quan tâm, đặc biệt là Chung Duyệt người từng có địch ý sâu sắc với nàng.
Bộ dáng này của Chung Duyệt hiển nhiên là không khỏe, không biết là sinh bệnh hay mang thai, hoặc là hút những thứ không nên hút.
Lê Sơ đi ra ngoài cửa, lúc sắp đi đến cửa nghe được phía sau truyền đến âm thanh nặng nề, nàng vẫn không thể ác tâm không quay lại xem được, nàng quay đầu nhìn lại, phát hiện Chung Duyệt ngã trên mặt đất, đang cố gắng muốn đứng lên, nhưng nàng mang giày cao gót trên người không còn sức lực, hiển nhiên thật là gian nan.
"Cút đi!"
Chung Duyệt thấy Lê Sơ nhìn mình, chật vật mà tức giận kêu.
"Trợ lý hay người đại diện của cô đâu, tôi giúp cô gọi điện thoại?"
Lê Sơ không đến gần đỡ cô, cũng không nhìn cô, nàng di chuyển người, dò hỏi người ở trong.
"Không cần."
Chung Duyệt cởi giày, nắm lấy bàn đá lavabo, run rẩy đứng lên, xoa xoa mồ hôi giữa trán.
Cô mở túi xách tùy tiện mở ra một điếu thuốc, miệng cắn thuốc cũng run rẩy, lúc vừa hút vào một ngụm lại không nhịn được mà nôn khan một trận, trong thanh âm ho khan, lại là một bộ dáng không thể thở được.
"Cô muốn chết ở hậu trường KJ sao? Tôi đảm bảo ba ngày kế tiếp đầu đề đều là cô."
Lê Sơ nhìn loại hành vi muốn tìm chết này, nhăn mi lấy điếu thuốc dập xuống bồn nước, sau đó dùng khăn giấy bao lại vứt vào thùng rác ở bên cạnh.
"Vậy còn không phải tốt, tôi không thể bằng cô, nhiệt độ tài nguyên không cần lo, tôi cũng không nhớ đã bao lâu rồi mình không thật sự được lên hotseach, cô ném thuốc tôi làm gì?"
Chung Duyệt bình tĩnh lại sau đó mở miệng, cô nhẹ nhàng xì một tiếng, muốn mở hộp thuốc lấy thêm một điếu, nhưng làm sao cũng không lấy được, dường như muốn hả giận, cô ném bật lửa xuống đất.
Bật lửa chất lượng cực tốt không bị vỡ thành mảnh nhỏ, chỉ là phát ra một tiếng vang thanh thúy.
"Con mẹ nói....."
Âm thanh kia giòn vang giống như tiếng dây đàn đứt đoạn trong đầu Chung Duyệt, cô thấp giọng rống ra tiếng, cũng ném luôn điếu thuốc.
Lê Sơ đứng không xa không gần, cảm giác cần phải liên hệ với người đại diện của Chung Duyệt một chút, dù sao bây giờ nhìn tình trạng tinh thần của cô hiện tại cũng không quá tốt.
Miệng cô lẩm bẩm mấy lời Lê Sơ nghe không rõ, đau khổ nắm lấy tóc mình, nỉ non rơi nước mắt.
Lê Sơ cau mày, bây giờ nàng cảm thấy cần phải liên hệ với bệnh viện, bộ dáng này của Chung Duyệt có lẽ là cần phải đưa đi chữa trị đi.
Nàng không rời đi ngay, mà đứng ở tại chỗ xem tình huống của Chung Duyệt một chút, tuy rằng trước đó các nàng đúng là có chút xích mích, Lê Sơ cũng không hoàn toàn có thể thích cô được, nhưng những sai lầm đó của cô cũng không khiến người chán ghét đến mức bỏ mặt sống chết mà xoay người rời đi.
Chung Duyệt cũng không mất khống chế quá lâu, ước chừng hơn một phút, cũng đã bắt đầu sắp xếp lại cảm xúc.
Lê Sơ lấy cho cô tờ giấy, cô yên lặng nhìn biểu tình của Lê Sơ một hồi lâu, sau đó bật cười.
"Tôi sợ nhất là người tôi ghét nhất thấy bộ dáng này của tôi, kết quả không nghĩ tới vẫn là bị cô thấy." Cô cười mang theo mấy phần tự giễu, vì rơi nước mắt mà lớp trang điểm và đầu tóc có mấy phần chật vật, "Nhưng mà cô cũng không tính là người tôi ghét nhất."
Nhưng nàng lại là người làm cô không thể bình tĩnh, nhưng câu này Chung Duyệt cũng không thể nói ra.
Cô nhìn gương trang điểm lại nói, nhưng ngón tay cô không có lực, đánh phấn thật loạn, Lê Sơ trước khi xuyên đến là chuyên viên trang điểm vì chức nghiệp của mình mà có chút ngứa nghề.
"Để tôi."
Lê Sơ nhận lấy bông phấn của Chung Duyệt, lấy đồ trang điểm trong túi xách của Chung Duyệt ra, vững vàng mà giúp Chung Duyệt trang điểm lại.
Chung Duyệt nhìn mình trong gương không thấy nửa phần tiều tụy, so với bộ dáng trang điểm trước đó còn tốt hơn, sờ sờ mặt của mình.
"Tôi đi đây."
Lê Sơ nhìn đồng hồ một chút, phần hai có lẽ sắp bắt đầu rồi.
"Chờ một chút."
Chung Duyệt gọi Lê Sơ, thấy Lê Sơ quay đầu lại xong, không tự giác mà nắm nắm hộp thuốc trong tay, làm bộ không chút để ý hỏi: "Cô đắc tội người nào, mà muốn cho cô sống không bằng chết?"
Lê Sơ híp híp mắt hỏi: "Có ý gì?"
Nếu không phải Chung Duyệt bây giờ nhìn không có chút ác ý, Lê Sơ còn tưởng cô rằng đùa giỡn nàng.
"Tôi bị HDM, có người liên hệ tôi, tôi cũng không biết người kia là ai, tôi cũng không biết làm sao hắn ta biết tôi bị bệnh, nhưng người kia cũng đảm bảo, chỉ cần tôi lây bệnh cho cô, sẽ cho tôi 100 triệu."
Chung Duyệt cất đồ trang điểm của mình trở về, không nhìn mặt Lê Sơ, tiếp tục nói: "Tôi cũng không phải là người tốt gì, 100 triệu tuy rằng không nhiều lắm, nhưng bây giờ với tài nguyên hiện tại của tôi cũng phải kiếm thật lâu mới được, chỉ là bây giờ tôi lại sửa chủ ý, ai biết người kia có nói thật không, hơn nữa tôi cũng không biết mình chết ngày nào, 100 triệu kia cũng không xài được."
Cô cẩn thận mà chải vuốt tóc mình, vẫn duy trì thể diện của nữ minh tinh, môi vì vừa mới tô son, sờ lên giống như là đang nhiễm máu.
"Tôi cũng không phải là bộc phát lương tâm, chỉ là nhìn cô trang điểm cho tôi cũng không tệ lắm thôi, lần sau đừng làm người tốt nữa, trong giới này, làm gì có người nào thật sự tốt."
Chung Duyệt mang giày cao gót, ngẩng đầu thẳng lưng đi ra ngoài, giống như trở về bộ dáng xem thường người trước kia chỉ có bật lửa nằm yên trên mặt đất không bị nhặt lên, mới cùng Lê Sơ chứng kiến được bộ dáng vừa rồi của cô.
Những lời này lượng tin tức rất lớn, Lê Sơ cũng không còn tâm trạng quay trở về sàn diễn xem phần sau nữa.
Thật ra HDM trong nguyên văn không được nói đến, nhưng nó là kiến thức mà toàn thể nhân dân thanh thiếu niên phải học từ đầu, tương đương với sự tồn tại của HIV, chẳng qua đây là loại virus biến dị chỉ nhằm vào Alpha và Omega, sẽ gây tổn hại với tuyến thể và hệ thần kinh, đường lây truyền cũng giống với HIV, chỉ có thể ngăn chặn từ ban đầu, nếu bị nhiễm thì chỉ có thể xem số mệnh.
Sống lưng Lê Sơ có chút lạnh lẽo, Chung Duyệt bị bệnh này, chắc chắn là phải giấu kỹ đến chết, nhưng người nào biết lại muốn mua chuộc Chung Duyệt đến hại chết nàng đây?
Lê Sơ biết trong giới chắc chắn có mấy người không muốn nhìn thấy nàng, mặc kệ là tài nguyên hay nhiệt độ của nàng, sẽ có chút ghen ghét và ác ý, nhưng loại muốn mạng của nàng thì phải là thâm cừu đại hận đi, Lê Sơ không nhớ rõ là mình còn có huyết hải thâm thù đến như vậy.
Vốn dĩ là Lê Sơ muốn trực tiếp rời đi, nhưng sau đó nghĩ lại lỡ như người theo dõi Chung Duyệt vẫn còn đang chú ý đường đi của nàng thì lại không tốt, Lê Sơ bình tĩnh xong, lại quay trở về sàn diễn.
Chung Duyệt vẫn cứ ngồi ở sau nàng, chẳng qua loại cảm giác lạnh lẽo sau lưng như có như không đã biến mất.
Phần sau Lê Sơ luôn có chút thất thần, cho đến khi Ninh Mạn Thanh đưa xe đến đón nàng, nàng mới hoàn toàn bình tĩnh xuống.
"Ninh lão sư!"
Lê Sơ nắm tay Ninh Mạn Thanh, trên mặt trong lòng vẫn còn tràn đầy sợ hãi.
"Làm sao vậy, sao đáng thương như vậy?"
Ninh Mạn Thanh cười nhéo nhéo mặt Lê Sơ, ngón tay cô lần đến gáy rồi đến cổ nàng.
Lê Sơ đem chuyện vừa rồi nói ra, không khí tin tức tố Alpha trên xe vừa rồi vẫn ấm áp như xuân, trong thoáng chốc bị bạo ngược đến lạnh thấu xương như trong trời đông giá rét.
"Chị sẽ điều tra."
Ngón tay Ninh Mạn Thanh vẫn sờ sờ vào tuyến thể Lê Sơ an ủi, nhưng trái ngược mới lời nói ôn nhu của cô, gương mặt cô đã mang lên một tầng băng sương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.