Sau Khi Xuyên Thư Ta Bị Nữ Chủ Đánh Dấu
Chương 86: Lỡ mất dịp tốt
Tiểu Ngô Quân
03/09/2021
Kỷ Vân vui vui vẻ vẻ ghành bao lì xì, thêm 200 đồng nữa hắn cực kỳ vui vẻ.
Trong nhóm nổi lên một loạt tin nhắn cảm ơn bà chủ, Lê Sơ phải kéo tin lên đọc lại, nhưng điện thoại lại có cuộc gọi video đến.
"Chị vừa mới đọc được tin, nhưng mà hình như là cũng xuất hiện đúng lúc."
Ninh Mạn Thanh giống như mới vừa tham dự xong cuộc họp, cảnh sắc phía sau vẫn là văn phòng, cô mặc đồ tây, tóc dài bới lên sau đầu, nhìn cực kỳ giỏi giang.
"Uhm, vừa lúc, nhưng mà có phải là chị gầy đi hay không?"
Lê Sơ vốn dĩ muốn vui vui vẻ vẻ nói mấy lời âu yếm, nhưng nhìn gương mặt trên màn hình di động, phát giác Ninh Mạn Thanh hình như lại gầy hơn một chút.
Xương quai hàm càng thêm rõ ràng, son môi đậm sắc càng tăng thêm mấy phần khí thế sắc bén, ngũ quan mềm mại bị xua tan một chút, mang đến vài phần lạnh lẽo.
"Không có, chắc là do trang điểm." Ninh Mạn Thanh cảm thấy mình có thể là gầy một chút, nhưng cô cũng không có thừa nhận, giảo hoạt nói sang chuyện khác, "Chúc mừng bảo bối được đề cử."
Chuyện quan trọng hơn nữa là xưng hô thân mật, lực chú ý của Lê Sơ quả nhiên bị dời đi một chút, không tiếp tục tra hỏi nữa, chỉ dặn dò một câu: "Hứa với em, phải tự chăm sóc tốt bản thân."
"Uhm, chị biết rồi, chị vừa xem đoạn giới thiệu, thật ra cũng không cần quá khẩn trương, chị cảm thấy biểu hiện của em rất tốt, chỉ cần phim này có ảnh hưởng đến tâm lý người xem là được, giải thưởng chẳng qua chỉ là dệt hoa trên gấm."
Ninh Mạn Thanh cũng không thể nói Lê Sơ sẽ nắm chắc giải thưởng này, vì Ninh Mạn Thanh cho rằng vẫn còn tồn tại những người cạnh tranh rất mạnh, cô muốn cổ vũ cho Lê Sơ, nhưng lại không muốn để nàng chờ mong quá nhiều, tránh để nàng có tâm lý thất vọng.
Người cạnh tranh mạnh nhất chính là Đào Hân lão sư, đóng nữ chính trong bộ phim nói về sự hưng suy của gia tộc, nàng là một diễn viên Beta rất lợi hại, đã từng nhận được giải cho phim truyền hình, lần này biểu hiện của nàng vẫn đáng giá thưởng thức, cực kỳ xuất sắc như cũ.
"Vâng, em biết rồi, có thể được đề cử, em đã rất vui vẻ, dù sao kiếp sống biểu diễn của em vẫn còn rất dài."
"Uhm, đúng rồi, Đào Đào của chúng ta là lợi hại nhất."
Ninh Mạn Thanh nhìn gương mặt Lê Sơ trên màn hình, rất muốn duỗi tay xoa xoa, đáng tiếc chỉ có thể chạm vào màn hình lạnh lẽo.
"Sự kiện tối đó chị sẽ đến sao?"
Ninh Mạn Thanh nghe gật đầu nói: "Sẽ đến."
Ngày quan trọng với Lê Sơ như thế này cô sẽ không vắng mặt, cho dù cuối cùng Lê Sơ có nhận được giải thị hậu này hay không.
.........
Lễ trao giải bắt đầu ngày 26 tháng 12, Lê Sơ tưởng rằng bộ phim nàng đang diễn chắc cũng phải đến năm sau mới xong, chỉ là không ngờ lại đóng máy trước hai ngày so với ngày bắt đầu lễ trao giải.
Việc này vừa kỳ lạ vừa ma mị mà cũng bình thường, chẳng qua Lê Sơ lại không nghĩ tới sẽ phát sinh trên người nàng.
Kịch bản đưa đến theo tiến độ quay phim rất bình thường, nhưng nhà đầu tư tự dưng lại cảm thấy không đủ thú vị, không đủ đánh vào thị hiếu, nên biên kịch đành phải thêm một số tình tiết này kia, cũng thêm một số tình huống cẩu huyết thú vị.
Vì Lê Sơ không rõ chuyện gì nên diễn phải phối hợp với nữ chủ hai, diễn liền mấy tập, Lê Sơ mới phản ứng lại, nhân vật nàng diễn so với ban đầu hình tượng sụp đổ hoàn toàn.
Rõ ràng đây là một phú nhị đại lắm tiền đáng yêu nghĩa khí trợ công, dần dần lại đi theo hướng trà xanh, đi mấy tập đã trở thành bạn tâm giao của nữ chủ hai, khi Lê Sơ xem lại kịch bản lần nữa, nàng nhịn không được kháng nghị.
Nội dung tập này nàng cau mày không diễn được, tập này hai nữ chủ cãi nhau, nàng là nữ hai vừa trấn an bạn của mình xong, lại đi trấn an bạn gái của bạn tốt.
Hơn nữa khi trấn an bạn gái của bạn tốt xong lời thoại còn là "Em hiểu chị", "Cậu ấy thật ra cũng không nên như vậy."
Một nữ chủ hai cực kỳ cảm động, cảm thấy nàng cực kỳ hiểu lòng người, còn nói ra một lời thoại như sấm sét đánh trúng: "Nếu em ấy có thể hiểu tôi như em hiểu tôi thì tốt rồi."
Lê Sơ xem xong biểu tình là dạng hỏi chấm hỏi chấm hỏi chấm.
Khi nàng tiếp tục xem tiếp kịch bản, biểu tình càng thêm vặn vẹo.
Nữ hai giúp nữ chủ hai mua quà xin lỗi, đi lựa chọn cùng với nàng ấy, chọn vòng cổ nhẫn này kia, nữ hai mang lên, người bán hàng cũng không biết chuyện, còn tủm tỉm nói các nàng rất xứng đôi.
Trong kịch bản viết nữ hai nghe xong sắc mặt đỏ bừng chân tay luống cuống phủ nhận, một màn này bị bạn tốt của nữ chủ một nhìn thấy, chụp ảnh gửi cho nữ chủ một, bởi vậy bắt đầu hiểu lầm, sau đó lại có một màn cởi bỏ hiểu lầm ngọt ngào.
Biểu tình của Lê Sơ giống như bị táo bón, đối với cốt truyện như vậy nàng thật sự không có ý kiến gì, ý kiến của nàng chính là nhân vật nàng chọn ban đầu lại tan vỡ hình tượng.
Nếu là ngay từ đầu trà xanh cũng không nói, hoặc là nói có nguồn gốc động cơ này kia cũng được đi, mà loại nửa đường chuyển biến thế này thực sự khiến người khác đau dạ dày.
Biên kịch cũng bất đắc dĩ nói: "Lê tỷ, em cũng không có cách nào, nhà đầu tư yêu cầu, em chắc chắn phải làm theo, hiểu cho em đi."
Lê Sơ thật không hiểu nổi, nhân vật kiểu nàng chỉ có thể khiến người khác mắng mỏ mà thôi, mấu chốt cũng không phải là mắng hay không mắng, xuất phát từ chuyện có trách nhiệm với nhân vật này, còn đối với chuyện hình tượng bản thân, Lê Sơ cảm thấy không được.
Cho nên nàng đề nghị: "Vậy thôi em cho nhân vật này chết đi, đây cũng không ảnh hưởng nhiều đến cốt truyện, còn có thể lừa được một đợt nước mắt đứt ruột đứt gan, xúc tiến cảm tình của hai nữ chủ."
"Hơn nữa khi nhân vật này chết, nữ chủ một không thể tiếp tục ở lại nhà nàng nữa đúng không, không phải có thể dọn đến nhà nữ chủ hai sao, chuyện này như là luận lý thành chương rồi."
Lê Sơ mở rộng ý nghĩ mới cho biên kịch, biên kịch giống như suy tư gì đó gật gật đầu.
Kỳ thật đa số diễn viên đều không có năng lực quá lớn đến mức có thể sửa đổi được kịch bản, nhưng xét về bối cảnh đoàn phim hiện tại, Lê Sơ xem như là vị đại lão tốt nhất có tài nguyên lớn nhất trong đoàn, cho nên lời nàng nói nhất định cũng có chút trọng lượng.
Nếu Lê Sơ trong đoàn phim của Kỷ Vân, chắc chắn là nàng không thể thương lượng được với Tam Thu như vậy, trừ phi là nàng đầu tư cho đoàn, nhưng trước mặt đạo diễn như Kỷ Vân, có tiền đầu tư cũng không diễn được, nói diễn cái gì thì phải diễn cái đó, bất quá Kỷ Vân cũng sẽ không chèn ép nàng.
Sau khi biên kịch sửa xong kịch bản, nhân vật Lê Sơ diễn quả nhiên bị viết cho chết.
Nhà đầu tư bên kia cảm thấy cốt truyện như vậy cũng thật không tồi, tuy rằng bọn họ thực sự rất muốn Lê Sơ đóng thêm, nhưng nghĩ đến tiền cát-xê của Lê Sơ với diễn viên chính không chênh lệch bao nhiêu, lại cảm thấy sau này có thể thêm nhân vật mới, cực kỳ vui vẻ gật đầu.
Lê Sơ đã nói chuyện này cho Đường Tòng Nam, lúc nói còn tỏ vẻ là tự mình làm trước, nếu không dựa vào tính cách của nhà đầu tư, sau này không chừng còn làm thêm cái gì kỳ quái.
Tốt xấu gì nàng cũng hữu kinh vô hiểm bảo vệ hình tượng của nhân vật mình, biên kịch đem mấy chuyện xấu sau đó đều viết lại, nữ hai với nữ chủ hai là bạn bè thân thiết, không phải vì trà xanh, mà vì hạnh phúc của bạn tốt mình mà suy nghĩ, muốn chỉ dẫn nữ chủ hai một chút, sau khi chết lại thúc đẩy cốt truyện phát triển hơn.
Đường Tòng Nam biết được mưu trí của Lê Sơ, phát ra lời cười nhạo không chút lưu tình với nàng, ai kêu nàng thà làm nữ hai cũng không chịu diễn nữ một.
Lê Sơ cảm thấy nam mụ mụ đã không còn ấm áp, nhưng mà cũng may nàng còn có bạn gái.
Lễ trao giải Ngọc Lan không diễn ra ở Vân Châu, mà ở một thành phố khác, tuy rằng không lạnh như Vân Châu, nhưng cũng là rát lạnh.
Lê Sơ mặc lễ phục, cảm giác mặt mình đều bị đông cứng rồi, nhưng vẫn kiên cường lộ ra tươi cười trước máy quay, đi lên thảm đỏ, ký tên lên ảnh chụp của mình.
Nội tâm nàng không có ý nghĩ gì, chỉ có lạnh lẽo lạnh lùng.
Nhưng mà nhìn những người giữa hội trường, cũng không tốt hơn nàng bao nhiêu.
Lúc này mới thấy được sự khác biệt của đạo diễn và diễn viên, Kỷ Vân mặc áo lông cười ha hả, thần thái của Triệu Tri Xuân cũng rất là tự nhiên.
"Triệu ca, anh không lạnh sao?"
Lê Sơ nhìn quần áo trên người Triệu Tri Xuân cũng không phải là quá dày, vì sao vẻ mặt của hắn lại an nhàn như vậy?
"Bên trong tây trang của anh có dán túi giữ ấm, đáng tiếc em dán không được."
Triệu Tri Xuân thương tình nhìn nàng, dù sao cũng không có ai chừa chỗ dán túi giữ ấm vô lễ phục cao cấp cả.
Lê Sơ cực kỳ u oán: "Hừ, lát nữa sụn gà nướng không có phần của anh."
Triệu Tri Xuân kinh hãi nói: "Nếu không bây giờ anh xé một túi cho em ấm áp tay?"
"Đi đi đi, cách xa em ra một chút, nếu không lát lại truyền tai tiếng."
Lê Sơ bị biểu tình quẫn bách của hắn chọc cười, vẫy vẫy tay xua hắn ra xa.
"Ninh tỷ còn chưa đến sao?"
"Vốn dĩ là giờ này tới, nhưng vì thời tiết nên có khả năng sẽ đến trễ."
"Chắc là sẽ không vắng lễ, đừng quá khẩn trương."
Triệu Tri Xuân an ủi Lê Sơ, vốn dĩ định đập tay lên vai Lê Sơ, nhưng lại cảm thấy không tốt lắm, vì thế chỉ ra dấu vỗ vỗ vai.
Lễ trao giải còn chưa chính thức bắt đầu, nhưng bọn họ cũng được đi vào hội trường, Lê Sơ cảm thấy tốt hơn rất nhiều, cũng không còn run run nữa. Tuy rằng chưa phải là ấm áp, nhưng cũng có rất nhiều người tụ tập bên nhau, hiệu quả ấm áp cũng tốt hơn.
Bởi vì chung đoàn phim, cho nên chỗ ngồi của bọn họ đều kề lại một khối, Kỷ Vân không chút hoang mang móc từ áo bông của mình ra một cái túi lớn, bên trong là đồ ăn vặt đã được đóng gói hoàn hảo.
"Đóng gói cũng thật xịn xò đi, em cũng muốn có một em gái như vậy, mùi vị này thật tuyệt, đạo diễn Kỷ, khi nào em gái anh mở cửa hàng?"
"Nó cũng không thèm chút tiền này, chỉ là yêu thích thuần túy thôi, cậu không có phúc phận có một em gái như vậy, còn không bằng nhân lúc còn sớm....."
Kỷ Vân cười ha hả nói, lời sau còn chưa nói hết, nhưng mọi người đều biết hắn muốn nói cái gì.
Triệu Tri Xuân vô tình: "Nói làm như là anh có vậy."
"Không phải mọi người đều không có sao, hơn nữa anh chính là hiến thân vì nghệ thuật."
Thật ra Kỷ Vân cũng không phải là người chưa từng nói qua chuyện yêu đương, dù sao cũng là người hơn ba mươi, nhưng vẫn là không có định được cuối cùng.
"Cá đi, ai nói có người không có, không phải Lê Tử....." Thiếu chút nữa Triệu Tri Xuân làm lộ, nhìn ánh mắt Lê Sơ chiếu đến, miệng cong lại nói "Có tai tiếng với em sao, trước đó truyền thông còn nói tình yêu chúng ta đang thời kỳ cuồng nhiệt đây."
"Truyền thông cũng nói quá, truyền tai tiếng với cậu còn không bằng truyền tai tiếng với Lão Ninh đi."
Kỷ Vân cười ha ha, nếu nói chọn một trong hai người kia thì thấy rất buồn cười.
Tam Thu ngồi ở bên cạnh đẩy đẩy kính, dùng ánh mắt thương hai nhìn ông bạn già trì độn của mình.
Trước khi bắt đầu lễ trao giải, Ninh Mạn Thanh đến, cô mang theo một thân hơi thở đầy gió tuyết ngồi xuống bên cạnh Lê Sơ, cười trấn an đối với nàng.
Lòng khẩn trương của Lê Sơ an ổn lại một chút, nhưng theo hoạt động của chương trình, trong lòng cũng chậm rãi nổi lên, cho đến lúc MC cười gian tuyên bố đến nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, nàng đã có chút không thể hô hấp được.
Khi tiền bối khách mời úp úp mở mở nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, trên màn hình lớn chiếu ảnh mọi người được đề cử, trên mặt Lê Sơ mang mỉm cười, nhưng lòng bàn tay đều là mồ hôi.
Những người xem phát sóng trực tiếp cũng như ngừng thở, trong khoảng thời gian ngắn đều không có bình luận.
"Được rồi được rồi, không đùa giỡn nữa, chúng ta cùng nhau nói, giải Ngọc Lan cho vai nữ chính xuất sắc nhất chính là....." MC cùng khách mời dựa sát vào micro, hai miệng một lời mà tuyên bố: "Đào Hân!"
Toàn hội trường hoan hô, Lê Sơ cũng vỗ tay theo.
Nhưng nàng rõ ràng cảm nhận được sức lực chống đỡ nàng ngồi nghiêm chỉnh đã bị rút đi, nàng nghe thấy được tiếng tim mình không ngừng rơi xuống.
Một bàn tay ấm áp lúc này duỗi đến, Lê Sơ không có nhìn về phía Ninh Mạn Thanh, tay lại nắm lấy tay cô thật chặt.
Giống như như vậy, thì có thể hấp thu được rất nhiều sức lực.
Trong nhóm nổi lên một loạt tin nhắn cảm ơn bà chủ, Lê Sơ phải kéo tin lên đọc lại, nhưng điện thoại lại có cuộc gọi video đến.
"Chị vừa mới đọc được tin, nhưng mà hình như là cũng xuất hiện đúng lúc."
Ninh Mạn Thanh giống như mới vừa tham dự xong cuộc họp, cảnh sắc phía sau vẫn là văn phòng, cô mặc đồ tây, tóc dài bới lên sau đầu, nhìn cực kỳ giỏi giang.
"Uhm, vừa lúc, nhưng mà có phải là chị gầy đi hay không?"
Lê Sơ vốn dĩ muốn vui vui vẻ vẻ nói mấy lời âu yếm, nhưng nhìn gương mặt trên màn hình di động, phát giác Ninh Mạn Thanh hình như lại gầy hơn một chút.
Xương quai hàm càng thêm rõ ràng, son môi đậm sắc càng tăng thêm mấy phần khí thế sắc bén, ngũ quan mềm mại bị xua tan một chút, mang đến vài phần lạnh lẽo.
"Không có, chắc là do trang điểm." Ninh Mạn Thanh cảm thấy mình có thể là gầy một chút, nhưng cô cũng không có thừa nhận, giảo hoạt nói sang chuyện khác, "Chúc mừng bảo bối được đề cử."
Chuyện quan trọng hơn nữa là xưng hô thân mật, lực chú ý của Lê Sơ quả nhiên bị dời đi một chút, không tiếp tục tra hỏi nữa, chỉ dặn dò một câu: "Hứa với em, phải tự chăm sóc tốt bản thân."
"Uhm, chị biết rồi, chị vừa xem đoạn giới thiệu, thật ra cũng không cần quá khẩn trương, chị cảm thấy biểu hiện của em rất tốt, chỉ cần phim này có ảnh hưởng đến tâm lý người xem là được, giải thưởng chẳng qua chỉ là dệt hoa trên gấm."
Ninh Mạn Thanh cũng không thể nói Lê Sơ sẽ nắm chắc giải thưởng này, vì Ninh Mạn Thanh cho rằng vẫn còn tồn tại những người cạnh tranh rất mạnh, cô muốn cổ vũ cho Lê Sơ, nhưng lại không muốn để nàng chờ mong quá nhiều, tránh để nàng có tâm lý thất vọng.
Người cạnh tranh mạnh nhất chính là Đào Hân lão sư, đóng nữ chính trong bộ phim nói về sự hưng suy của gia tộc, nàng là một diễn viên Beta rất lợi hại, đã từng nhận được giải cho phim truyền hình, lần này biểu hiện của nàng vẫn đáng giá thưởng thức, cực kỳ xuất sắc như cũ.
"Vâng, em biết rồi, có thể được đề cử, em đã rất vui vẻ, dù sao kiếp sống biểu diễn của em vẫn còn rất dài."
"Uhm, đúng rồi, Đào Đào của chúng ta là lợi hại nhất."
Ninh Mạn Thanh nhìn gương mặt Lê Sơ trên màn hình, rất muốn duỗi tay xoa xoa, đáng tiếc chỉ có thể chạm vào màn hình lạnh lẽo.
"Sự kiện tối đó chị sẽ đến sao?"
Ninh Mạn Thanh nghe gật đầu nói: "Sẽ đến."
Ngày quan trọng với Lê Sơ như thế này cô sẽ không vắng mặt, cho dù cuối cùng Lê Sơ có nhận được giải thị hậu này hay không.
.........
Lễ trao giải bắt đầu ngày 26 tháng 12, Lê Sơ tưởng rằng bộ phim nàng đang diễn chắc cũng phải đến năm sau mới xong, chỉ là không ngờ lại đóng máy trước hai ngày so với ngày bắt đầu lễ trao giải.
Việc này vừa kỳ lạ vừa ma mị mà cũng bình thường, chẳng qua Lê Sơ lại không nghĩ tới sẽ phát sinh trên người nàng.
Kịch bản đưa đến theo tiến độ quay phim rất bình thường, nhưng nhà đầu tư tự dưng lại cảm thấy không đủ thú vị, không đủ đánh vào thị hiếu, nên biên kịch đành phải thêm một số tình tiết này kia, cũng thêm một số tình huống cẩu huyết thú vị.
Vì Lê Sơ không rõ chuyện gì nên diễn phải phối hợp với nữ chủ hai, diễn liền mấy tập, Lê Sơ mới phản ứng lại, nhân vật nàng diễn so với ban đầu hình tượng sụp đổ hoàn toàn.
Rõ ràng đây là một phú nhị đại lắm tiền đáng yêu nghĩa khí trợ công, dần dần lại đi theo hướng trà xanh, đi mấy tập đã trở thành bạn tâm giao của nữ chủ hai, khi Lê Sơ xem lại kịch bản lần nữa, nàng nhịn không được kháng nghị.
Nội dung tập này nàng cau mày không diễn được, tập này hai nữ chủ cãi nhau, nàng là nữ hai vừa trấn an bạn của mình xong, lại đi trấn an bạn gái của bạn tốt.
Hơn nữa khi trấn an bạn gái của bạn tốt xong lời thoại còn là "Em hiểu chị", "Cậu ấy thật ra cũng không nên như vậy."
Một nữ chủ hai cực kỳ cảm động, cảm thấy nàng cực kỳ hiểu lòng người, còn nói ra một lời thoại như sấm sét đánh trúng: "Nếu em ấy có thể hiểu tôi như em hiểu tôi thì tốt rồi."
Lê Sơ xem xong biểu tình là dạng hỏi chấm hỏi chấm hỏi chấm.
Khi nàng tiếp tục xem tiếp kịch bản, biểu tình càng thêm vặn vẹo.
Nữ hai giúp nữ chủ hai mua quà xin lỗi, đi lựa chọn cùng với nàng ấy, chọn vòng cổ nhẫn này kia, nữ hai mang lên, người bán hàng cũng không biết chuyện, còn tủm tỉm nói các nàng rất xứng đôi.
Trong kịch bản viết nữ hai nghe xong sắc mặt đỏ bừng chân tay luống cuống phủ nhận, một màn này bị bạn tốt của nữ chủ một nhìn thấy, chụp ảnh gửi cho nữ chủ một, bởi vậy bắt đầu hiểu lầm, sau đó lại có một màn cởi bỏ hiểu lầm ngọt ngào.
Biểu tình của Lê Sơ giống như bị táo bón, đối với cốt truyện như vậy nàng thật sự không có ý kiến gì, ý kiến của nàng chính là nhân vật nàng chọn ban đầu lại tan vỡ hình tượng.
Nếu là ngay từ đầu trà xanh cũng không nói, hoặc là nói có nguồn gốc động cơ này kia cũng được đi, mà loại nửa đường chuyển biến thế này thực sự khiến người khác đau dạ dày.
Biên kịch cũng bất đắc dĩ nói: "Lê tỷ, em cũng không có cách nào, nhà đầu tư yêu cầu, em chắc chắn phải làm theo, hiểu cho em đi."
Lê Sơ thật không hiểu nổi, nhân vật kiểu nàng chỉ có thể khiến người khác mắng mỏ mà thôi, mấu chốt cũng không phải là mắng hay không mắng, xuất phát từ chuyện có trách nhiệm với nhân vật này, còn đối với chuyện hình tượng bản thân, Lê Sơ cảm thấy không được.
Cho nên nàng đề nghị: "Vậy thôi em cho nhân vật này chết đi, đây cũng không ảnh hưởng nhiều đến cốt truyện, còn có thể lừa được một đợt nước mắt đứt ruột đứt gan, xúc tiến cảm tình của hai nữ chủ."
"Hơn nữa khi nhân vật này chết, nữ chủ một không thể tiếp tục ở lại nhà nàng nữa đúng không, không phải có thể dọn đến nhà nữ chủ hai sao, chuyện này như là luận lý thành chương rồi."
Lê Sơ mở rộng ý nghĩ mới cho biên kịch, biên kịch giống như suy tư gì đó gật gật đầu.
Kỳ thật đa số diễn viên đều không có năng lực quá lớn đến mức có thể sửa đổi được kịch bản, nhưng xét về bối cảnh đoàn phim hiện tại, Lê Sơ xem như là vị đại lão tốt nhất có tài nguyên lớn nhất trong đoàn, cho nên lời nàng nói nhất định cũng có chút trọng lượng.
Nếu Lê Sơ trong đoàn phim của Kỷ Vân, chắc chắn là nàng không thể thương lượng được với Tam Thu như vậy, trừ phi là nàng đầu tư cho đoàn, nhưng trước mặt đạo diễn như Kỷ Vân, có tiền đầu tư cũng không diễn được, nói diễn cái gì thì phải diễn cái đó, bất quá Kỷ Vân cũng sẽ không chèn ép nàng.
Sau khi biên kịch sửa xong kịch bản, nhân vật Lê Sơ diễn quả nhiên bị viết cho chết.
Nhà đầu tư bên kia cảm thấy cốt truyện như vậy cũng thật không tồi, tuy rằng bọn họ thực sự rất muốn Lê Sơ đóng thêm, nhưng nghĩ đến tiền cát-xê của Lê Sơ với diễn viên chính không chênh lệch bao nhiêu, lại cảm thấy sau này có thể thêm nhân vật mới, cực kỳ vui vẻ gật đầu.
Lê Sơ đã nói chuyện này cho Đường Tòng Nam, lúc nói còn tỏ vẻ là tự mình làm trước, nếu không dựa vào tính cách của nhà đầu tư, sau này không chừng còn làm thêm cái gì kỳ quái.
Tốt xấu gì nàng cũng hữu kinh vô hiểm bảo vệ hình tượng của nhân vật mình, biên kịch đem mấy chuyện xấu sau đó đều viết lại, nữ hai với nữ chủ hai là bạn bè thân thiết, không phải vì trà xanh, mà vì hạnh phúc của bạn tốt mình mà suy nghĩ, muốn chỉ dẫn nữ chủ hai một chút, sau khi chết lại thúc đẩy cốt truyện phát triển hơn.
Đường Tòng Nam biết được mưu trí của Lê Sơ, phát ra lời cười nhạo không chút lưu tình với nàng, ai kêu nàng thà làm nữ hai cũng không chịu diễn nữ một.
Lê Sơ cảm thấy nam mụ mụ đã không còn ấm áp, nhưng mà cũng may nàng còn có bạn gái.
Lễ trao giải Ngọc Lan không diễn ra ở Vân Châu, mà ở một thành phố khác, tuy rằng không lạnh như Vân Châu, nhưng cũng là rát lạnh.
Lê Sơ mặc lễ phục, cảm giác mặt mình đều bị đông cứng rồi, nhưng vẫn kiên cường lộ ra tươi cười trước máy quay, đi lên thảm đỏ, ký tên lên ảnh chụp của mình.
Nội tâm nàng không có ý nghĩ gì, chỉ có lạnh lẽo lạnh lùng.
Nhưng mà nhìn những người giữa hội trường, cũng không tốt hơn nàng bao nhiêu.
Lúc này mới thấy được sự khác biệt của đạo diễn và diễn viên, Kỷ Vân mặc áo lông cười ha hả, thần thái của Triệu Tri Xuân cũng rất là tự nhiên.
"Triệu ca, anh không lạnh sao?"
Lê Sơ nhìn quần áo trên người Triệu Tri Xuân cũng không phải là quá dày, vì sao vẻ mặt của hắn lại an nhàn như vậy?
"Bên trong tây trang của anh có dán túi giữ ấm, đáng tiếc em dán không được."
Triệu Tri Xuân thương tình nhìn nàng, dù sao cũng không có ai chừa chỗ dán túi giữ ấm vô lễ phục cao cấp cả.
Lê Sơ cực kỳ u oán: "Hừ, lát nữa sụn gà nướng không có phần của anh."
Triệu Tri Xuân kinh hãi nói: "Nếu không bây giờ anh xé một túi cho em ấm áp tay?"
"Đi đi đi, cách xa em ra một chút, nếu không lát lại truyền tai tiếng."
Lê Sơ bị biểu tình quẫn bách của hắn chọc cười, vẫy vẫy tay xua hắn ra xa.
"Ninh tỷ còn chưa đến sao?"
"Vốn dĩ là giờ này tới, nhưng vì thời tiết nên có khả năng sẽ đến trễ."
"Chắc là sẽ không vắng lễ, đừng quá khẩn trương."
Triệu Tri Xuân an ủi Lê Sơ, vốn dĩ định đập tay lên vai Lê Sơ, nhưng lại cảm thấy không tốt lắm, vì thế chỉ ra dấu vỗ vỗ vai.
Lễ trao giải còn chưa chính thức bắt đầu, nhưng bọn họ cũng được đi vào hội trường, Lê Sơ cảm thấy tốt hơn rất nhiều, cũng không còn run run nữa. Tuy rằng chưa phải là ấm áp, nhưng cũng có rất nhiều người tụ tập bên nhau, hiệu quả ấm áp cũng tốt hơn.
Bởi vì chung đoàn phim, cho nên chỗ ngồi của bọn họ đều kề lại một khối, Kỷ Vân không chút hoang mang móc từ áo bông của mình ra một cái túi lớn, bên trong là đồ ăn vặt đã được đóng gói hoàn hảo.
"Đóng gói cũng thật xịn xò đi, em cũng muốn có một em gái như vậy, mùi vị này thật tuyệt, đạo diễn Kỷ, khi nào em gái anh mở cửa hàng?"
"Nó cũng không thèm chút tiền này, chỉ là yêu thích thuần túy thôi, cậu không có phúc phận có một em gái như vậy, còn không bằng nhân lúc còn sớm....."
Kỷ Vân cười ha hả nói, lời sau còn chưa nói hết, nhưng mọi người đều biết hắn muốn nói cái gì.
Triệu Tri Xuân vô tình: "Nói làm như là anh có vậy."
"Không phải mọi người đều không có sao, hơn nữa anh chính là hiến thân vì nghệ thuật."
Thật ra Kỷ Vân cũng không phải là người chưa từng nói qua chuyện yêu đương, dù sao cũng là người hơn ba mươi, nhưng vẫn là không có định được cuối cùng.
"Cá đi, ai nói có người không có, không phải Lê Tử....." Thiếu chút nữa Triệu Tri Xuân làm lộ, nhìn ánh mắt Lê Sơ chiếu đến, miệng cong lại nói "Có tai tiếng với em sao, trước đó truyền thông còn nói tình yêu chúng ta đang thời kỳ cuồng nhiệt đây."
"Truyền thông cũng nói quá, truyền tai tiếng với cậu còn không bằng truyền tai tiếng với Lão Ninh đi."
Kỷ Vân cười ha ha, nếu nói chọn một trong hai người kia thì thấy rất buồn cười.
Tam Thu ngồi ở bên cạnh đẩy đẩy kính, dùng ánh mắt thương hai nhìn ông bạn già trì độn của mình.
Trước khi bắt đầu lễ trao giải, Ninh Mạn Thanh đến, cô mang theo một thân hơi thở đầy gió tuyết ngồi xuống bên cạnh Lê Sơ, cười trấn an đối với nàng.
Lòng khẩn trương của Lê Sơ an ổn lại một chút, nhưng theo hoạt động của chương trình, trong lòng cũng chậm rãi nổi lên, cho đến lúc MC cười gian tuyên bố đến nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, nàng đã có chút không thể hô hấp được.
Khi tiền bối khách mời úp úp mở mở nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, trên màn hình lớn chiếu ảnh mọi người được đề cử, trên mặt Lê Sơ mang mỉm cười, nhưng lòng bàn tay đều là mồ hôi.
Những người xem phát sóng trực tiếp cũng như ngừng thở, trong khoảng thời gian ngắn đều không có bình luận.
"Được rồi được rồi, không đùa giỡn nữa, chúng ta cùng nhau nói, giải Ngọc Lan cho vai nữ chính xuất sắc nhất chính là....." MC cùng khách mời dựa sát vào micro, hai miệng một lời mà tuyên bố: "Đào Hân!"
Toàn hội trường hoan hô, Lê Sơ cũng vỗ tay theo.
Nhưng nàng rõ ràng cảm nhận được sức lực chống đỡ nàng ngồi nghiêm chỉnh đã bị rút đi, nàng nghe thấy được tiếng tim mình không ngừng rơi xuống.
Một bàn tay ấm áp lúc này duỗi đến, Lê Sơ không có nhìn về phía Ninh Mạn Thanh, tay lại nắm lấy tay cô thật chặt.
Giống như như vậy, thì có thể hấp thu được rất nhiều sức lực.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.