Sau Khi Xuyên Thư Ta Phu Quân Không Phải Người
Chương 62: Kim chung tráo
Phượng Cửu An
09/01/2022
Khi Trúc Đồng kể cho Vân Niệm Niệm nghe nhiều chuyện trên thiên giới,
Lâu Thanh Trú đang điều tức bên trong, vô ý va vào ký ức của Vân Niệm
Niệm.
Kia là thế giới mà hắn chưa từng thấy qua, giống như mùa hè khô ráo lại phong phú, hắn đang ở bên ngoài, qua ánh dương sáng rực rỡ, nhìn thấy một người mặc váy liền áo màu vàng nhạt, đầu đội mũ màu trắng, Vân Niệm Niệm.
Đi theo bên cạnh nàng còn có một đám trẻ nhỏ, mặc quần áo đủ mọi màu sắc, líu ríu vây quanh Vân Niệm Niệm.
"Con của nàng?"
Vừa mới toát ra loại suy nghĩ ngốc nghếch này, ý thức liền nói cho hắn biết, đây là các học sinh của Vân Niệm Niệm, đang ở công viên biểu diễn.
Lâu Thanh Trú hiếm lạ nhìn xem hết thảy một màn này, ánh mắt của hắn nhìn toàn thân trên dưới Vân Niệm Niệm, chú ý đến máy chụp ảnh trước ngực nàng, ngón tay trắng nõn của nàng nắm lấy máy chụp ảnh, mà nhóm học sinh này đều nhảy dựng lên muốn để nàng sờ đầu mình một cái.
"Tốt, nên đi rồi, cố lên nha! Cô sẽ ở dưới đài cho chụp ảnh cho mấy đứa, tinh thần phải phấn chấn lên!" Vân Niệm Niệm sờ đầu một đám xong, thục dục bọn nhỏ đi lên sân khấu đơn giản kia.
"Niệm Niệm!!!" Vài nữ nhân cắt tóc ngắn giơ cao đồ uống lạnh chạy tới, "A! Đuổi kịp! Good!"
"Vì cái gì mà mấy đứa nó lên đài, mình còn so với bọn nó còn khẩn trương hơn nha?!"
"Bởi vì sau chuyện này, sự nghiệp của chúng ta liền cất bước."
"Cầu trời phù hộ, bọn nhỏ làm thật tốt, Vân lão bản có thể vượt qua Mã lão bản hay không đều dựa vào mấy đứa, a di đà phật!"
Một cùi chỏ của Vân Niệm Niệm đánh tới: "Dã tâm của cậu cũng thật quá lớn đi? Xưởng nhỏ như vậy cũng đừng có lấy Mã đại ca ra làm mục tiêu, mục tiêu của mình chính là... Một ngày kia trở thành ông chủ lớn, bồi dưỡng niềm yêu thích nghệ thuật của trẻ em trên cả nước, mấy trung tâm đào tạo phương đông kia, đương nhiên, trung tâm của mình so với bọn họ còn trâu bò hơn, nghiêm chỉnh tuyên truyền tinh hoa văn hóa dân tộc Trung Hoa, tốt nhất có thể biểu diễn trên Đại Hội đường, sau đó tiếp nhận danh tiếng thật lớn, oanh oanh liệt liệt xuất hiện trên bản tin thời sự!"
"Xong, Niệm ngốc tử lại bắt đầu mơ mộng hão huyền."
"Không cứu nổi không cứu nổi."
Các nữ tử bọn họ ăn mặc quái dị, nói những lời nói kỳ quái, Lâu Thanh Trú tựa hồ không rõ, lại tựa hồ như đều có thể hiểu được.
Bọn nhỏ trên đài mặc trường bào váy dài cổ quái kỳ lạ, tựa hồ như đang biểu diễn chuyện xưa của triều thần cùng hoàng đế, Lâu Thanh Trú nhìn theo, hiểu đến đây là đang tái diễn lại một ít chuyện xưa trong lịch sử, chí ít, những chuyện xưa này hẳn là đang muốn truyền đạt đạo lý nào đó.
Thú vị, quả nhiên là chuyện mà Vân Niệm Niệm sẽ làm, mười phần thú vị.
Vân Niệm Niệm quay chụp nhóm trẻ con trên đài, cái gọi là máy chụp ảnh đồ vật kia xác thực thần kỳ, nháy một cái liền có thể hiện ra tình cảnh trước mắt, Lâu Thanh Trú kinh ngạc không thôi.
Lại nhoáng lên một cái, ký ức tựa hồ như thay đổi.
Trên đường không có ngựa chạy, mà là đủ loại xe kỳ kỳ quái quái, lầu cao san sát, tựa như muốn chạm đến mây.
Lúc trước hắn dù có thể suy đoán ra thế giới của Vân Niệm Niệm nhất định vạn phần tinh diệu, nhưng khi tận mắt nhìn thấy, hắn vẫn vô cùng kinh ngạc, cuộc sống của nàng quả nhiên so với thiên giới của bọn hắn lại càng thần kỳ hơn.
Người xa tấp nập, màu sắc rực rỡ, những công trình kiến trúc không thể tưởng tượng nổi tạo nên cảnh tượng phồn hoa, là hình ảnh mà hắn không dám nghĩ, cũng nghĩ không ra.
Hắn ở trong biển người tìm được Vân Niệm Niệm ăn mặc quái dị, nàng búi tóc cao lên đỉnh đầu tựa như đạo cô, mặc quần áo bó sát cơ thể lộ ra đường cong, làm cho hắn nhíu chặt mày, bất quá, thấy người ở thế giới này đều là bộ dáng như thế, hắn cũng coi như tạm tiếp nhận cách ăn mặc của nàng.
Nàng đi theo một đám trẻ nhỏ bước qua con đường rộng lớn, Lâu Thanh Trú thông qua quan sát mà hiểu được quy tắc của thế giới này, cây đèn cao kia nếu có hình tròn màu đỏ sáng lên, người đối diện hai bên liền không thể động, mà là để cho những xe cộ tốc độ cực nhanh kia qua đường.
Niệm Niệm chờ cho đến khi đèn xanh sáng lên, lúc này mấy xe kia liền dừng lại để mọi người đi qua.
"Hay lắm." Lâu Thanh Trú đứng yen tại chỗ gật đầu, quả nhiên là thế giới có đại trí tuệ.
"Niệm Niệm lão sư, chúng ta diễn Trần Thắng Ngô Quảng đi! Em muốn diễn đại Sở hưng Trần thắng làm vua hồ ly!"
"Lão sư lão sư, em diễn Tần Thủy Hoàng!"
"Cậu có nghe lão sư giảng bài hay không vậy, lúc chúng ta khởi nghĩa, Tần Thủy Hoàng đã chết rồi, không có nhân vật này!"
"Cậu cho là tớ không biết à? Tới chính là muốn diễn Tần Thủy Hoàng nằm im!" Nhóm trẻ con rùm beng.
Cổ tay mảnh khảnh Vân Niệm Niệm nâng lên, cười khoát tay: "Đều xoay người sang chỗ khác cho cô, yên tĩnh băng qua đường!"
Tâm tình Lâu Thanh Trú bởi vì nụ cười của nàng mà trở nên khá hơn, chỉ là còn chưa vui vẻ được bao lâu, thanh âm bén nhọn đâm xuyên màng nhĩ, một cỗ xe màu trắng xoay một vòng bay tứ tung tới.
Chính là trong nháy mắt kia, hắn trông thấy Vân Niệm Niệm bay người lên phía trước, đẩy bọn nhỏ ra chỗ khác.
Ký ức im bặt mà dừng lại.
Sau một lúc lâu Lâu Thanh Trú có thể tỉnh thần.
Sắc thái trước mắt tràn một màu đen, lúc lại có thanh âm, là âm thanh nói chuyện mông lung.
"Mặc kệ bao nhiêu tiền! Cứu sống cho tôi!"
"Hội phụ huynh của chúng tôi đã quyết định rồi, sau này Vân lão sư đến tiếp nhận trị liệu, chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm!"
"Đúng, tiểu Triệu lão sư, Trần lão sư, hai người căn bản không cần lo lắng, chúng ta đều có thể thanh toán nổi, bệnh viện nói bao nhiêu, chúng ta liền ra bấy nhiêu, người khác bỏ tiền ra, tôi cũng bỏ ra, nếu không phải có Vân lão sư, nằm dưới bánh xe chính là con trai tôi..."
Những âm thanh này mơ hồ không rõ, đứt quãng, lại nối tiếp bên tai là thanh âm Vân Niệm Niệm: "Ha ha ha, lão nương nhặt về một cái mạng, chân thì có tính là gì, không phải chỉ là không đi được thôi hay sao! Hạm trưởng, đưa di động cho tôi! Để tôi chụp hình đăng Weibo đắc chí một chút!"
"Niệm Niệm..." Nữ hài tóc ngắn vành mắt đỏ ửng nói, "Cậu thật là đồ ngốc! Trước đừng vội đắc chí, thời kỳ nguy hiểm còn không có..."
"Đưa di động ra đây." Vân Niệm Niệm vươn tay, nước mắt chảy xuống, nức nở nói, "Nhanh một chút, mình đau quá... Mình cần thứ để vực lại tinh thần cậu hiểu không? Mặc kệ cái gì cũng tốt, mình đau..."
Ánh sáng ngoài cửa sổ dần dần tối, đây là ban đêm, buổi tối đầu tiên thời điểm nàng thanh tỉnh, đau đớn khó nhịn, nàng đang không ngừng khóc, mặt không biểu tình nắm lấy di động, đọc văn tự tránh chú ý đến đau đớn trên người.
Lâu Thanh Trú nghe thấy nàng đang không ngừng thì thầm: "Tôi không hối hận, tôi không hối hận... Đây là bản năng, lão tử đây là vinh quang nhất, tôi không có chút hối hận nào."
Chỉ là, mặt nàng đầy nước mắt, một bên vừa khóc vừa mắng: "Cái này cái tiểu thuyết rác rưởi gì vậy, virus marketing, nữ chính trà xanh, quả thực tức chết lão tử rồi..."
Nàng khóc nhìn, giãy dụa nửa người trên, ngay cả xoay người cũng khó khăn.
Lâu Thanh Trú nghe nàng chế nhạo nói: "Cái người Lâu Thanh Trú này... Vì cái gì chết uất ức như thế... Mẹ nó, ông đây đều đồng tình với ngươi, mình sau này cũng sẽ... Bị người ghét bỏ như thế, cuối cùng bị bóp chết trên giường sao? A, chân của tôi, vì cái gì không có, còn đau như thế..."
Lâu Thanh Trú còn chưa tỉnh táo lại, trái tim như bị đao cắt.
- ---
Vân Niệm Niệm lại giúp Lâu Thanh Trú thoa thuốc, tiếp tục nghe Trúc Đồng lải nhải các loại nhiều chuyện trên thiên giới.
"Hắn không phải gặp ác mộng đi?" Vân Niệm Niệm thấy Lâu Thanh Trú nhíu lại lông mày, lông mi run run, nhịn không được đưa tay nhéo một cái, nói, "Hay là nói, đau?"
Trúc Đồng lại tìm được câu chuyện mới: "Bùn thân đau cũng không đáng sợ, người của thiên giới sợ nhất là đau đớn từ hồn phách, nói đến cái này, lại nói đến thời điểm sau khi Tử Trúc phu nhân hồn phi phách tán, tiên hồn Thiên quân cảm nhận được khổ sở, đau một lần đau đến trăm năm, lại nói Huyền Tín thiên quân cũng không kém bao nhiêu, cũng may Huyền Tín thiên quân có phượng hoàng cách đan hộ thể, thống khổ trên tình cảm cũng ít đi mấy phần, không có như Thiên quân, đau thấu tim gan như vậy..."
Nhiều chuyện tren Thiên giới, Trúc Đồng còn chưa có nói xong, gió tuyết bỗng nhiên thổi đến, Vân Niệm Niệm đứng lên, kinh ngạc nhìn thế giới tràn đầy gió tuyết ngoài cửa, nói: "Tháng sáu tuyết bay..."
Nàng sửng sốt một lát, quả quyết lật ra tất cả đệm chăn, đều đắp lên cho Lâu Thanh Trú.
Trúc Đồng đi theo, hướng trong chăn dày chui vào, run rẩy: "Lạnh quá!"
Lâu Chi Lan bọc lấy áo lông chồn, ôm hai cái áo khoác khác đạp tuyết mà đến: "Tẩu tử!"
Vân Niệm Niệm hỏi: "Tình huống bên ngoài như thế nào?"
Lâu Chi Lan lắc đầu: "Không tốt lắm, tổ mẫu đã để cho người mở kho, đưa bông vải ra ngoài, chính là không biết còn có thể chống đến bao lâu..."
"Những nơi xa hơn một chút thì sao, tình huống như thế nào?"
Biểu lộ Lâu Chi Lan ngưng trọng, thấp giọng nói: "Chúng ta thả ra bồ câu đưa tin, không có một con nào trở về, tình huống bên ngoài kinh thanh như thế nào, ngay cả triều đình cũng không biết, thông tin đã bị gián đoạn mất hai ngày, phái binh mã ra khỏi thành tìm hiểu, cũng đều là có đi không có về, tựa như chỉ còn lại có Hoa kinh là còn có người."
Vân Niệm Niệm có loại dự cảm không ổn.
Nàng phủ thêm áo lông cừu dầy, suy tư hồi lâu, mở miệng nói: "Ta nghĩ muốn gặp Lục hoàng tử."
"Đúng dịp, người trong cung vừa đưa tin tới, gọi tẩu tử tiến cung gặp hoàng hậu, chính là phụ thân sợ ngươi có đi mà không về, liền kiên quyết từ chối."
"Lâu phụ?" Vân Niệm Niệm quả thực bội phục dũng khí Lâu Vạn Lý.
"Phụ thân là sợ những người đó lấy tẩu tử làm con tin, áp chế ca ca thay bọn hắn làm việc." Lâu Chi Lan thở dốc một hơi, nói, "Phụ thân nói, dù sao cửa Lâu gia lúc nào cũng mở rộng, nếu bọn họ có việc cần tìm, đều vào nhà nói chuyện, nhưng tuyết đối sẽ không thể để ngươi đi ra ngoài."
Đang nói, hộ viện mặc bông vải phục hô: "Nhị công tử, Lục điện hạ đến đây."
Vân Niệm Niệm nhíu lông mày nói: " Ca ca ngươi toàn thân đều là vết thương, chúng ta không thể một mực dựa vào hắn để đánh lui yêu ma, ta thử xem có thể đem Lục hoàng tử làm cho tỉnh lại hay không."
Lâu Chi Lan cô đơn chớp mắt một cái, hỏi: "Tẩu tử, là thật sao? Lục hoàng tử, hắn là ca ca..."
Vân Niệm Niệm: " Nếu hắn không thanh tỉnh, thì cũng chỉ một tên hoàng tử ngu xuẩn mà thôi, ta sẽ không thừa nhận một tên nhị thế tổ cản trở vô năng có bất cứ quan hệ gì với Lâu Thanh Trú!"
Nàng vỗ vỗ bả vai Lâu Chi Lan: " Đệ đệ Thanh Trú là ngươi cùng Chi Ngọc, hắn sẽ không quên."
Vân Niệm Niệm khép cửa lại, đi theo Lâu Chi Lan đến tiền viện.
Ra cửa đại viện, Vân Niệm Niệm liền ngây ngẩn cả người, phóng tầm mắt nhìn tới, khắp nơi đều là bách đến Lâu gia tính trốn thiên tai trốn yêu ma, nhóm gia phó Lâu gia phân phát cho bọn hắn y bông vải, đắp lều che tuyết, lão thái quân cùng phu nhân tự thân đưa cháo nóng cho bọn hắn.
"Tẩu tử!" Trên nóc nhà, Lâu Chi Ngọc kéo lấy thi thể một con yêu thú, hướng nàng vẫy vẫy tay, đạp khinh công trượt xuống mái hiên, tựa như chim, nóng hổi bổ nhào trước mặt nàng, hỏi, "Ca ca thế nào?"
Vân Niệm Niệm lắc đầu: "Còn chưa tỉnh lại, đại phu nói thương thế của hắn rất nặng."
Sắc mặt Lâu Chi Ngọc nặng nề, buồn bực nhìn qua tuyết bay đầy trời, nhỏ giọng nói: "Sắp tối rồi..."
Chi Lan đập hắn một chút, Chi Ngọc lại cười lên, nói: "Không có việc gì, để cho ca ca tận lực dưỡng thương, yêu ma đêm nay, liền giao cho chúng ta đi, Thẩm tướng quân đã nói qua, đao kiếm trong tay chúng ta cũng có thể làm bọn chúng trọng thương, ta bây giờ đi gia cố phòng ngự..."
Vân Niệm Niệm xiết chặt nắm đấm, trong lòng càng thêm lo lắng.
Tuyết càng rơi càng lớn, từng mảng tuyết lớn phủ trắng cả thiên địa, tạo nên sương mù tuyết mờ mịt, bên trong sương mù mông lung, một bóng đen đi qua đi lại, thấy Vân Niệm Niệm từ bên trong màn tuyết lao ra, Lục hoàng tử vội vàng nghênh đón, muốn hỏi, cũng không biết nên mở miệng như thế nào.
Vân Niệm Niệm đập tuyết bên trên áo khoác xuống, ngẩng đầu lên, hai má đông lạnh hiện ra màu hồng phấn son sắc, hỏi: "Nhớ được gì rồi sao?"
Lông mày Lục hoàng tử nhíu một cái, nói: "Cô tới đây cũng không phải vì cái này, ta chỉ là tới hỏi đêm nay làm sao bây giờ?! Lâu Thanh Trú có tỉnh được hay không!"
Vân Niệm Niệm có thể thấy được, phía sau hắn không có mang binh lính mang mũ giáp đi theo, gọn gàng dứt khoát nắm lấy vạt áo hắn, đem hắn kéo thấp xuống, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngậm miệng! Nhanh nhớ lại cho ta!! Những thứ khác đều là cái rắm, đã đến lúc này rồi, ngươi còn muốn tránh ở sau lưng ca ca ngươi, kéo chân sau của hắn sao?!"
Lục hoàng tử khẽ giật mình, muốn nổi giận lại mê mang, cuối cùng, hắn giống như tự nói, nói với Vân Niệm Niệm: "Ngươi nói cái gì mà không dậy nổi, cái gì mà phải nhớ tới a!! Ta chính là Lục hoàng tử, ta tên là Tông Chính Tín, ta..."
Vân Niệm Niệm tát một cái trên mặt hắn, hỏi: "Hiện tại thì thế nào?"
Lục hoàng tử: "Ngươi!"
"Không có việc gì, không nhớ được vậy ta đây liền đổi lại loại phương thức khác." Vân Niệm Niệm nắm cổ áo hắn hỏi, "Ngươi tên là Huyền Tín, nhớ được gì hay không?"
"Ta đã theo như lời ngươi nói, ta cái gì cũng đều..."
"Cha ngươi là thiên đế, ngươi ở trên trời chính là Nhị thái tử, ngươi suy nghĩ một chút, ngươi đối với xưng hô Nhị điện hạ, có gì quen thuộc hay không?"
Lục hoàng tử đẩy tay của nàng ra, hiển nhiên đã nhẫn nại đến cực hạn.
Kỳ thật hắn cũng là vô phương ứng đối, hết thảy những chuyện phát sinh hôm qua đều khiến cho ý thức của hắn loạn vô cùng, tựa hồ như có đồ vật gì đó vội vàng muốn từ trí nhớ của hắn xông ra, nhưng hắn tìm không mãi vẫn không thấy manh mối, yên lặng ở trong cung nhìn một đội lại một đội binh mã ra khỏi thành không còn tin tức, nhìn toàn cảnh đều là phế tích cùng tro tàn của thế giới, hắn lại bất an sợ hãi.
Hắn đến Lâu gia tìm Vân Niệm Niệm chính là muốn tìm cảm giác an tâm, nhưng nữ nhân này căn bản không thể giúp việc khó của hắn, ngược lại lại làm cho suy nghĩ của hắn loạn hơn.
Vân Niệm Niệm không buông tay, gắt gao níu lại cổ áo của hắn, dùng hết sức mà níu lấy hắn, hô: " Tử Trúc phu nhân thì sao? Tử Trúc! Mẫu thân của ngươi, ca ca ngươi tên gọi Huyền Lâu, ngươi gọi là Huyền Tín, mẹ của các ngươi là Tử Trúc phu nhân, nàng... Nàng hẳn là tại thời điểm ngươi ba trăm tuổi, ở trước mặt các ngươi hồn phi phách tán, ngươi có thể nhớ lại sao?!"
Mấy chữ "Tử Trúc phu nhân" cùng "hôi phi yên diệt" này làm cho con ngươi Lục hoàng tử chợt co lại, máu trong người chảy loạn, hắn ôm đầu liên tục lui ra phía sau, đụng ngã chén nước trà trên bàn.
"Tử Trúc phu nhân..." Hắn bổng nhiên co rúm người lại, ức chế không nổi thống khổ kêu rên.
Cung nhân ngoài cửa xông tới, lại bị hắn dùng lực đẩy ra.
"Nương... Mẫu thân..." Lục hoàng tử cuộn thành một đoàn, sụp đổ khóc lớn lên, đánh đầu của mình, khóc nói, "Ra a!! Đây là cái gì! Ta là ai?! Thật là khó chịu... Thật là khó chịu..."
Vân Niệm Niệm rèn sắt khi còn nóng: "Ngươi tới nơi này lịch tình kiếp, ngươi có nhớ tới Bạch Liên tiên tử hay không, nàng ta lúc trước chính là Vân Diệu Âm, nhưng tất cả những thứ này đều là âm..."
Lục hoàng tử bỗng nhiên ngã xuống đất, tứ chi duỗi ra, ngất đi, máu chậm rãi từ trong mắt của hắn cùng hai lỗ tai chảy xuôi mà ra.
Vân Niệm Niệm kém chút bị dọa bay hồn, xụi lơ trên mặt đất, nhẹ nhàng đẩy hắn.
"Huyền Tín?"
Nhóm cung nhân cùng nhau tiến lên, đem Vân Niệm Niệm đẩy ra, nâng Lục hoàng tử lên muốn hồi cung.
"Ta muốn... Nương, về, về nhà..." Lục hoàng tử nhẹ giọng lặp đi lặp lại.
Khi Vân Niệm Niệm lấy lại tinh thần, hắn đã biến mất trong sương mù, Vân Niệm Niệm nhìn qua bức màn màu trắng mờ trước mắt mịt, trong lòng có chút thấp thỏm.
Nàng đỡ cửa do dự hồi lâu, chậc một tiếng, phủ thêm áo khoác chạy vào trong tuyết.
"Quay lại đây!" Vân Niệm Niệm đuổi theo xe kéo của Lục hoàng tử lớn tiếng kêu lên, "Đưa hắn trở về đây!"
Thanh âm của nàng bị gió tuyết thổi tan, Vân Niệm Niệm dừng lại, lau đi băng tuyết trên lông mày, nheo mắt lại nhìn về phía trước, xe kéo từng chút một đi xa, dần dần mơ hồ.
"Cảm giác này sẽ không sai." Trực giác của nàng nói cho nàng biết, trước khi Huyền Tín tỉnh lại, nhất định phải để hắn ở trước mắt mình.
Vân Niệm Niệm hít khí, vừa muốn tiếp tục cản xe, chợt nghe phía sau truyền đến từng trận từng trận tiếng gầm của yêu thú, nháy mắt sống lưng của nàng lạnh ngắt.
"Tình huống như thế nào?!"
Bây giờ mới là mấy giờ, tại sao lại có tiếng yêu rống?!
Ttrong sương mù phía trước đột nhiên tóe lên màu đỏ, tiếng cung nhân kinh hô cùng tiếng rống yêu ma xen lẫn cùng một chỗ, chấn động màng nhĩ Vân Niệm Niệm.
"Có ai không!! Có yêu ma, bảo hộ điện hạ... A!!"
Sau lưng Vân Niệm Niệm vang lên một trận tiếng bước chân dồn dập, nàng quay đầu lại, trông thấy một bóng dáng màu đỏ bay qua, thương dài lóe ra ngân quang.
"Thẩm Thiên Hương?"
Trận trận tiếng vó ngựa dồn dập chạy đến, tiếng Thẩm tướng quân vang to như sấm, hét lớn: "Hai nhóm binh mã, chém giết yêu ma, bảo hộ Hoa kinh!"
"Giết!!"
Các tướng sĩ ngân giáp xông vào trong tuyết.
Vân Niệm Niệm bắt đầu chạy, trong lúc hỗn loạn tìm tới Lục hoàng tử bảo hộ ở dưới thân đám cung nhân bị giết.
"Tẩu tử!" Lâu Chi Ngọc vung thương, đánh với Yêu Lang, lau đi tuyết đỏ trên mặt, nói: "Ta đưa ngươi về nhà!"
Vân Niệm Niệm: "Phụ một tay, đem Lục hoàng tử cũng mang về!"
"Rõ ràng còn chưa tới ban đêm... Không phải là do mặt trời bị gió tuyết che chắn chứ?" Lâu Chi Ngọc nói.
Thẩm Thiên Hương một thương chọc ba yêu, lúc vội vàng sượt qua người, nhắc nhở Lâu Chi Ngọc: "Ta bảo hộ phía sau ngươi!"
"Đa tạ!"
"Hướng đi đâu? Phía sau cũng không an toàn, yêu ma đã muốn giết vào thành!" Thẩm Thiên Hương nhắc nhở.
Vân Niệm Niệm ngẩng đầu, thấy trong gió tuyết, gia trạch Lâu gia lóe ra ánh sáng nhạt màu vàng kim nhạt, đám yêu thú này chỉ dám ở ngoài tường gào thét, lại không dám đến gần.
Phía sau, khắp kinh thành cũng chỉ có chỗ này, phảng phất như có kim chung tráo hộ thể.
"... Là bởi vì có Lâu Thanh Trú ở đây?" Vân Niệm Niệm lẩm bẩm.
Thẩm Thiên Hương chém giết mấy con yêu thú, lau đi máu trên mặt, quay đầu nói: "Những yêu thú này sao lại giống như đang hướng về phía chúng ta mà đến?"
Vân Niệm Niệm sững sờ.
"Hình như... Là thật?"
Chung quanh bọn họ yêu thú càng ngày càng nhiều, những con yêu thú này tựa hồ vừa nhìn thấy bọn hắn, liền vây quanh đến.
Lâu Chi Ngọc khẩn trương nói: "Chẳng lẽ là hướng về phía tẩu tử mà đến?!"
Ánh mắt Vân Niệm Niệm chạm vào ánh mắt một con yêu hai đầu, bừng tỉnh đại ngộ: "Là Lục hoàng tử!!"
Mục tiêu của bọn nó, là Huyền Tín!
Kia là thế giới mà hắn chưa từng thấy qua, giống như mùa hè khô ráo lại phong phú, hắn đang ở bên ngoài, qua ánh dương sáng rực rỡ, nhìn thấy một người mặc váy liền áo màu vàng nhạt, đầu đội mũ màu trắng, Vân Niệm Niệm.
Đi theo bên cạnh nàng còn có một đám trẻ nhỏ, mặc quần áo đủ mọi màu sắc, líu ríu vây quanh Vân Niệm Niệm.
"Con của nàng?"
Vừa mới toát ra loại suy nghĩ ngốc nghếch này, ý thức liền nói cho hắn biết, đây là các học sinh của Vân Niệm Niệm, đang ở công viên biểu diễn.
Lâu Thanh Trú hiếm lạ nhìn xem hết thảy một màn này, ánh mắt của hắn nhìn toàn thân trên dưới Vân Niệm Niệm, chú ý đến máy chụp ảnh trước ngực nàng, ngón tay trắng nõn của nàng nắm lấy máy chụp ảnh, mà nhóm học sinh này đều nhảy dựng lên muốn để nàng sờ đầu mình một cái.
"Tốt, nên đi rồi, cố lên nha! Cô sẽ ở dưới đài cho chụp ảnh cho mấy đứa, tinh thần phải phấn chấn lên!" Vân Niệm Niệm sờ đầu một đám xong, thục dục bọn nhỏ đi lên sân khấu đơn giản kia.
"Niệm Niệm!!!" Vài nữ nhân cắt tóc ngắn giơ cao đồ uống lạnh chạy tới, "A! Đuổi kịp! Good!"
"Vì cái gì mà mấy đứa nó lên đài, mình còn so với bọn nó còn khẩn trương hơn nha?!"
"Bởi vì sau chuyện này, sự nghiệp của chúng ta liền cất bước."
"Cầu trời phù hộ, bọn nhỏ làm thật tốt, Vân lão bản có thể vượt qua Mã lão bản hay không đều dựa vào mấy đứa, a di đà phật!"
Một cùi chỏ của Vân Niệm Niệm đánh tới: "Dã tâm của cậu cũng thật quá lớn đi? Xưởng nhỏ như vậy cũng đừng có lấy Mã đại ca ra làm mục tiêu, mục tiêu của mình chính là... Một ngày kia trở thành ông chủ lớn, bồi dưỡng niềm yêu thích nghệ thuật của trẻ em trên cả nước, mấy trung tâm đào tạo phương đông kia, đương nhiên, trung tâm của mình so với bọn họ còn trâu bò hơn, nghiêm chỉnh tuyên truyền tinh hoa văn hóa dân tộc Trung Hoa, tốt nhất có thể biểu diễn trên Đại Hội đường, sau đó tiếp nhận danh tiếng thật lớn, oanh oanh liệt liệt xuất hiện trên bản tin thời sự!"
"Xong, Niệm ngốc tử lại bắt đầu mơ mộng hão huyền."
"Không cứu nổi không cứu nổi."
Các nữ tử bọn họ ăn mặc quái dị, nói những lời nói kỳ quái, Lâu Thanh Trú tựa hồ không rõ, lại tựa hồ như đều có thể hiểu được.
Bọn nhỏ trên đài mặc trường bào váy dài cổ quái kỳ lạ, tựa hồ như đang biểu diễn chuyện xưa của triều thần cùng hoàng đế, Lâu Thanh Trú nhìn theo, hiểu đến đây là đang tái diễn lại một ít chuyện xưa trong lịch sử, chí ít, những chuyện xưa này hẳn là đang muốn truyền đạt đạo lý nào đó.
Thú vị, quả nhiên là chuyện mà Vân Niệm Niệm sẽ làm, mười phần thú vị.
Vân Niệm Niệm quay chụp nhóm trẻ con trên đài, cái gọi là máy chụp ảnh đồ vật kia xác thực thần kỳ, nháy một cái liền có thể hiện ra tình cảnh trước mắt, Lâu Thanh Trú kinh ngạc không thôi.
Lại nhoáng lên một cái, ký ức tựa hồ như thay đổi.
Trên đường không có ngựa chạy, mà là đủ loại xe kỳ kỳ quái quái, lầu cao san sát, tựa như muốn chạm đến mây.
Lúc trước hắn dù có thể suy đoán ra thế giới của Vân Niệm Niệm nhất định vạn phần tinh diệu, nhưng khi tận mắt nhìn thấy, hắn vẫn vô cùng kinh ngạc, cuộc sống của nàng quả nhiên so với thiên giới của bọn hắn lại càng thần kỳ hơn.
Người xa tấp nập, màu sắc rực rỡ, những công trình kiến trúc không thể tưởng tượng nổi tạo nên cảnh tượng phồn hoa, là hình ảnh mà hắn không dám nghĩ, cũng nghĩ không ra.
Hắn ở trong biển người tìm được Vân Niệm Niệm ăn mặc quái dị, nàng búi tóc cao lên đỉnh đầu tựa như đạo cô, mặc quần áo bó sát cơ thể lộ ra đường cong, làm cho hắn nhíu chặt mày, bất quá, thấy người ở thế giới này đều là bộ dáng như thế, hắn cũng coi như tạm tiếp nhận cách ăn mặc của nàng.
Nàng đi theo một đám trẻ nhỏ bước qua con đường rộng lớn, Lâu Thanh Trú thông qua quan sát mà hiểu được quy tắc của thế giới này, cây đèn cao kia nếu có hình tròn màu đỏ sáng lên, người đối diện hai bên liền không thể động, mà là để cho những xe cộ tốc độ cực nhanh kia qua đường.
Niệm Niệm chờ cho đến khi đèn xanh sáng lên, lúc này mấy xe kia liền dừng lại để mọi người đi qua.
"Hay lắm." Lâu Thanh Trú đứng yen tại chỗ gật đầu, quả nhiên là thế giới có đại trí tuệ.
"Niệm Niệm lão sư, chúng ta diễn Trần Thắng Ngô Quảng đi! Em muốn diễn đại Sở hưng Trần thắng làm vua hồ ly!"
"Lão sư lão sư, em diễn Tần Thủy Hoàng!"
"Cậu có nghe lão sư giảng bài hay không vậy, lúc chúng ta khởi nghĩa, Tần Thủy Hoàng đã chết rồi, không có nhân vật này!"
"Cậu cho là tớ không biết à? Tới chính là muốn diễn Tần Thủy Hoàng nằm im!" Nhóm trẻ con rùm beng.
Cổ tay mảnh khảnh Vân Niệm Niệm nâng lên, cười khoát tay: "Đều xoay người sang chỗ khác cho cô, yên tĩnh băng qua đường!"
Tâm tình Lâu Thanh Trú bởi vì nụ cười của nàng mà trở nên khá hơn, chỉ là còn chưa vui vẻ được bao lâu, thanh âm bén nhọn đâm xuyên màng nhĩ, một cỗ xe màu trắng xoay một vòng bay tứ tung tới.
Chính là trong nháy mắt kia, hắn trông thấy Vân Niệm Niệm bay người lên phía trước, đẩy bọn nhỏ ra chỗ khác.
Ký ức im bặt mà dừng lại.
Sau một lúc lâu Lâu Thanh Trú có thể tỉnh thần.
Sắc thái trước mắt tràn một màu đen, lúc lại có thanh âm, là âm thanh nói chuyện mông lung.
"Mặc kệ bao nhiêu tiền! Cứu sống cho tôi!"
"Hội phụ huynh của chúng tôi đã quyết định rồi, sau này Vân lão sư đến tiếp nhận trị liệu, chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm!"
"Đúng, tiểu Triệu lão sư, Trần lão sư, hai người căn bản không cần lo lắng, chúng ta đều có thể thanh toán nổi, bệnh viện nói bao nhiêu, chúng ta liền ra bấy nhiêu, người khác bỏ tiền ra, tôi cũng bỏ ra, nếu không phải có Vân lão sư, nằm dưới bánh xe chính là con trai tôi..."
Những âm thanh này mơ hồ không rõ, đứt quãng, lại nối tiếp bên tai là thanh âm Vân Niệm Niệm: "Ha ha ha, lão nương nhặt về một cái mạng, chân thì có tính là gì, không phải chỉ là không đi được thôi hay sao! Hạm trưởng, đưa di động cho tôi! Để tôi chụp hình đăng Weibo đắc chí một chút!"
"Niệm Niệm..." Nữ hài tóc ngắn vành mắt đỏ ửng nói, "Cậu thật là đồ ngốc! Trước đừng vội đắc chí, thời kỳ nguy hiểm còn không có..."
"Đưa di động ra đây." Vân Niệm Niệm vươn tay, nước mắt chảy xuống, nức nở nói, "Nhanh một chút, mình đau quá... Mình cần thứ để vực lại tinh thần cậu hiểu không? Mặc kệ cái gì cũng tốt, mình đau..."
Ánh sáng ngoài cửa sổ dần dần tối, đây là ban đêm, buổi tối đầu tiên thời điểm nàng thanh tỉnh, đau đớn khó nhịn, nàng đang không ngừng khóc, mặt không biểu tình nắm lấy di động, đọc văn tự tránh chú ý đến đau đớn trên người.
Lâu Thanh Trú nghe thấy nàng đang không ngừng thì thầm: "Tôi không hối hận, tôi không hối hận... Đây là bản năng, lão tử đây là vinh quang nhất, tôi không có chút hối hận nào."
Chỉ là, mặt nàng đầy nước mắt, một bên vừa khóc vừa mắng: "Cái này cái tiểu thuyết rác rưởi gì vậy, virus marketing, nữ chính trà xanh, quả thực tức chết lão tử rồi..."
Nàng khóc nhìn, giãy dụa nửa người trên, ngay cả xoay người cũng khó khăn.
Lâu Thanh Trú nghe nàng chế nhạo nói: "Cái người Lâu Thanh Trú này... Vì cái gì chết uất ức như thế... Mẹ nó, ông đây đều đồng tình với ngươi, mình sau này cũng sẽ... Bị người ghét bỏ như thế, cuối cùng bị bóp chết trên giường sao? A, chân của tôi, vì cái gì không có, còn đau như thế..."
Lâu Thanh Trú còn chưa tỉnh táo lại, trái tim như bị đao cắt.
- ---
Vân Niệm Niệm lại giúp Lâu Thanh Trú thoa thuốc, tiếp tục nghe Trúc Đồng lải nhải các loại nhiều chuyện trên thiên giới.
"Hắn không phải gặp ác mộng đi?" Vân Niệm Niệm thấy Lâu Thanh Trú nhíu lại lông mày, lông mi run run, nhịn không được đưa tay nhéo một cái, nói, "Hay là nói, đau?"
Trúc Đồng lại tìm được câu chuyện mới: "Bùn thân đau cũng không đáng sợ, người của thiên giới sợ nhất là đau đớn từ hồn phách, nói đến cái này, lại nói đến thời điểm sau khi Tử Trúc phu nhân hồn phi phách tán, tiên hồn Thiên quân cảm nhận được khổ sở, đau một lần đau đến trăm năm, lại nói Huyền Tín thiên quân cũng không kém bao nhiêu, cũng may Huyền Tín thiên quân có phượng hoàng cách đan hộ thể, thống khổ trên tình cảm cũng ít đi mấy phần, không có như Thiên quân, đau thấu tim gan như vậy..."
Nhiều chuyện tren Thiên giới, Trúc Đồng còn chưa có nói xong, gió tuyết bỗng nhiên thổi đến, Vân Niệm Niệm đứng lên, kinh ngạc nhìn thế giới tràn đầy gió tuyết ngoài cửa, nói: "Tháng sáu tuyết bay..."
Nàng sửng sốt một lát, quả quyết lật ra tất cả đệm chăn, đều đắp lên cho Lâu Thanh Trú.
Trúc Đồng đi theo, hướng trong chăn dày chui vào, run rẩy: "Lạnh quá!"
Lâu Chi Lan bọc lấy áo lông chồn, ôm hai cái áo khoác khác đạp tuyết mà đến: "Tẩu tử!"
Vân Niệm Niệm hỏi: "Tình huống bên ngoài như thế nào?"
Lâu Chi Lan lắc đầu: "Không tốt lắm, tổ mẫu đã để cho người mở kho, đưa bông vải ra ngoài, chính là không biết còn có thể chống đến bao lâu..."
"Những nơi xa hơn một chút thì sao, tình huống như thế nào?"
Biểu lộ Lâu Chi Lan ngưng trọng, thấp giọng nói: "Chúng ta thả ra bồ câu đưa tin, không có một con nào trở về, tình huống bên ngoài kinh thanh như thế nào, ngay cả triều đình cũng không biết, thông tin đã bị gián đoạn mất hai ngày, phái binh mã ra khỏi thành tìm hiểu, cũng đều là có đi không có về, tựa như chỉ còn lại có Hoa kinh là còn có người."
Vân Niệm Niệm có loại dự cảm không ổn.
Nàng phủ thêm áo lông cừu dầy, suy tư hồi lâu, mở miệng nói: "Ta nghĩ muốn gặp Lục hoàng tử."
"Đúng dịp, người trong cung vừa đưa tin tới, gọi tẩu tử tiến cung gặp hoàng hậu, chính là phụ thân sợ ngươi có đi mà không về, liền kiên quyết từ chối."
"Lâu phụ?" Vân Niệm Niệm quả thực bội phục dũng khí Lâu Vạn Lý.
"Phụ thân là sợ những người đó lấy tẩu tử làm con tin, áp chế ca ca thay bọn hắn làm việc." Lâu Chi Lan thở dốc một hơi, nói, "Phụ thân nói, dù sao cửa Lâu gia lúc nào cũng mở rộng, nếu bọn họ có việc cần tìm, đều vào nhà nói chuyện, nhưng tuyết đối sẽ không thể để ngươi đi ra ngoài."
Đang nói, hộ viện mặc bông vải phục hô: "Nhị công tử, Lục điện hạ đến đây."
Vân Niệm Niệm nhíu lông mày nói: " Ca ca ngươi toàn thân đều là vết thương, chúng ta không thể một mực dựa vào hắn để đánh lui yêu ma, ta thử xem có thể đem Lục hoàng tử làm cho tỉnh lại hay không."
Lâu Chi Lan cô đơn chớp mắt một cái, hỏi: "Tẩu tử, là thật sao? Lục hoàng tử, hắn là ca ca..."
Vân Niệm Niệm: " Nếu hắn không thanh tỉnh, thì cũng chỉ một tên hoàng tử ngu xuẩn mà thôi, ta sẽ không thừa nhận một tên nhị thế tổ cản trở vô năng có bất cứ quan hệ gì với Lâu Thanh Trú!"
Nàng vỗ vỗ bả vai Lâu Chi Lan: " Đệ đệ Thanh Trú là ngươi cùng Chi Ngọc, hắn sẽ không quên."
Vân Niệm Niệm khép cửa lại, đi theo Lâu Chi Lan đến tiền viện.
Ra cửa đại viện, Vân Niệm Niệm liền ngây ngẩn cả người, phóng tầm mắt nhìn tới, khắp nơi đều là bách đến Lâu gia tính trốn thiên tai trốn yêu ma, nhóm gia phó Lâu gia phân phát cho bọn hắn y bông vải, đắp lều che tuyết, lão thái quân cùng phu nhân tự thân đưa cháo nóng cho bọn hắn.
"Tẩu tử!" Trên nóc nhà, Lâu Chi Ngọc kéo lấy thi thể một con yêu thú, hướng nàng vẫy vẫy tay, đạp khinh công trượt xuống mái hiên, tựa như chim, nóng hổi bổ nhào trước mặt nàng, hỏi, "Ca ca thế nào?"
Vân Niệm Niệm lắc đầu: "Còn chưa tỉnh lại, đại phu nói thương thế của hắn rất nặng."
Sắc mặt Lâu Chi Ngọc nặng nề, buồn bực nhìn qua tuyết bay đầy trời, nhỏ giọng nói: "Sắp tối rồi..."
Chi Lan đập hắn một chút, Chi Ngọc lại cười lên, nói: "Không có việc gì, để cho ca ca tận lực dưỡng thương, yêu ma đêm nay, liền giao cho chúng ta đi, Thẩm tướng quân đã nói qua, đao kiếm trong tay chúng ta cũng có thể làm bọn chúng trọng thương, ta bây giờ đi gia cố phòng ngự..."
Vân Niệm Niệm xiết chặt nắm đấm, trong lòng càng thêm lo lắng.
Tuyết càng rơi càng lớn, từng mảng tuyết lớn phủ trắng cả thiên địa, tạo nên sương mù tuyết mờ mịt, bên trong sương mù mông lung, một bóng đen đi qua đi lại, thấy Vân Niệm Niệm từ bên trong màn tuyết lao ra, Lục hoàng tử vội vàng nghênh đón, muốn hỏi, cũng không biết nên mở miệng như thế nào.
Vân Niệm Niệm đập tuyết bên trên áo khoác xuống, ngẩng đầu lên, hai má đông lạnh hiện ra màu hồng phấn son sắc, hỏi: "Nhớ được gì rồi sao?"
Lông mày Lục hoàng tử nhíu một cái, nói: "Cô tới đây cũng không phải vì cái này, ta chỉ là tới hỏi đêm nay làm sao bây giờ?! Lâu Thanh Trú có tỉnh được hay không!"
Vân Niệm Niệm có thể thấy được, phía sau hắn không có mang binh lính mang mũ giáp đi theo, gọn gàng dứt khoát nắm lấy vạt áo hắn, đem hắn kéo thấp xuống, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngậm miệng! Nhanh nhớ lại cho ta!! Những thứ khác đều là cái rắm, đã đến lúc này rồi, ngươi còn muốn tránh ở sau lưng ca ca ngươi, kéo chân sau của hắn sao?!"
Lục hoàng tử khẽ giật mình, muốn nổi giận lại mê mang, cuối cùng, hắn giống như tự nói, nói với Vân Niệm Niệm: "Ngươi nói cái gì mà không dậy nổi, cái gì mà phải nhớ tới a!! Ta chính là Lục hoàng tử, ta tên là Tông Chính Tín, ta..."
Vân Niệm Niệm tát một cái trên mặt hắn, hỏi: "Hiện tại thì thế nào?"
Lục hoàng tử: "Ngươi!"
"Không có việc gì, không nhớ được vậy ta đây liền đổi lại loại phương thức khác." Vân Niệm Niệm nắm cổ áo hắn hỏi, "Ngươi tên là Huyền Tín, nhớ được gì hay không?"
"Ta đã theo như lời ngươi nói, ta cái gì cũng đều..."
"Cha ngươi là thiên đế, ngươi ở trên trời chính là Nhị thái tử, ngươi suy nghĩ một chút, ngươi đối với xưng hô Nhị điện hạ, có gì quen thuộc hay không?"
Lục hoàng tử đẩy tay của nàng ra, hiển nhiên đã nhẫn nại đến cực hạn.
Kỳ thật hắn cũng là vô phương ứng đối, hết thảy những chuyện phát sinh hôm qua đều khiến cho ý thức của hắn loạn vô cùng, tựa hồ như có đồ vật gì đó vội vàng muốn từ trí nhớ của hắn xông ra, nhưng hắn tìm không mãi vẫn không thấy manh mối, yên lặng ở trong cung nhìn một đội lại một đội binh mã ra khỏi thành không còn tin tức, nhìn toàn cảnh đều là phế tích cùng tro tàn của thế giới, hắn lại bất an sợ hãi.
Hắn đến Lâu gia tìm Vân Niệm Niệm chính là muốn tìm cảm giác an tâm, nhưng nữ nhân này căn bản không thể giúp việc khó của hắn, ngược lại lại làm cho suy nghĩ của hắn loạn hơn.
Vân Niệm Niệm không buông tay, gắt gao níu lại cổ áo của hắn, dùng hết sức mà níu lấy hắn, hô: " Tử Trúc phu nhân thì sao? Tử Trúc! Mẫu thân của ngươi, ca ca ngươi tên gọi Huyền Lâu, ngươi gọi là Huyền Tín, mẹ của các ngươi là Tử Trúc phu nhân, nàng... Nàng hẳn là tại thời điểm ngươi ba trăm tuổi, ở trước mặt các ngươi hồn phi phách tán, ngươi có thể nhớ lại sao?!"
Mấy chữ "Tử Trúc phu nhân" cùng "hôi phi yên diệt" này làm cho con ngươi Lục hoàng tử chợt co lại, máu trong người chảy loạn, hắn ôm đầu liên tục lui ra phía sau, đụng ngã chén nước trà trên bàn.
"Tử Trúc phu nhân..." Hắn bổng nhiên co rúm người lại, ức chế không nổi thống khổ kêu rên.
Cung nhân ngoài cửa xông tới, lại bị hắn dùng lực đẩy ra.
"Nương... Mẫu thân..." Lục hoàng tử cuộn thành một đoàn, sụp đổ khóc lớn lên, đánh đầu của mình, khóc nói, "Ra a!! Đây là cái gì! Ta là ai?! Thật là khó chịu... Thật là khó chịu..."
Vân Niệm Niệm rèn sắt khi còn nóng: "Ngươi tới nơi này lịch tình kiếp, ngươi có nhớ tới Bạch Liên tiên tử hay không, nàng ta lúc trước chính là Vân Diệu Âm, nhưng tất cả những thứ này đều là âm..."
Lục hoàng tử bỗng nhiên ngã xuống đất, tứ chi duỗi ra, ngất đi, máu chậm rãi từ trong mắt của hắn cùng hai lỗ tai chảy xuôi mà ra.
Vân Niệm Niệm kém chút bị dọa bay hồn, xụi lơ trên mặt đất, nhẹ nhàng đẩy hắn.
"Huyền Tín?"
Nhóm cung nhân cùng nhau tiến lên, đem Vân Niệm Niệm đẩy ra, nâng Lục hoàng tử lên muốn hồi cung.
"Ta muốn... Nương, về, về nhà..." Lục hoàng tử nhẹ giọng lặp đi lặp lại.
Khi Vân Niệm Niệm lấy lại tinh thần, hắn đã biến mất trong sương mù, Vân Niệm Niệm nhìn qua bức màn màu trắng mờ trước mắt mịt, trong lòng có chút thấp thỏm.
Nàng đỡ cửa do dự hồi lâu, chậc một tiếng, phủ thêm áo khoác chạy vào trong tuyết.
"Quay lại đây!" Vân Niệm Niệm đuổi theo xe kéo của Lục hoàng tử lớn tiếng kêu lên, "Đưa hắn trở về đây!"
Thanh âm của nàng bị gió tuyết thổi tan, Vân Niệm Niệm dừng lại, lau đi băng tuyết trên lông mày, nheo mắt lại nhìn về phía trước, xe kéo từng chút một đi xa, dần dần mơ hồ.
"Cảm giác này sẽ không sai." Trực giác của nàng nói cho nàng biết, trước khi Huyền Tín tỉnh lại, nhất định phải để hắn ở trước mắt mình.
Vân Niệm Niệm hít khí, vừa muốn tiếp tục cản xe, chợt nghe phía sau truyền đến từng trận từng trận tiếng gầm của yêu thú, nháy mắt sống lưng của nàng lạnh ngắt.
"Tình huống như thế nào?!"
Bây giờ mới là mấy giờ, tại sao lại có tiếng yêu rống?!
Ttrong sương mù phía trước đột nhiên tóe lên màu đỏ, tiếng cung nhân kinh hô cùng tiếng rống yêu ma xen lẫn cùng một chỗ, chấn động màng nhĩ Vân Niệm Niệm.
"Có ai không!! Có yêu ma, bảo hộ điện hạ... A!!"
Sau lưng Vân Niệm Niệm vang lên một trận tiếng bước chân dồn dập, nàng quay đầu lại, trông thấy một bóng dáng màu đỏ bay qua, thương dài lóe ra ngân quang.
"Thẩm Thiên Hương?"
Trận trận tiếng vó ngựa dồn dập chạy đến, tiếng Thẩm tướng quân vang to như sấm, hét lớn: "Hai nhóm binh mã, chém giết yêu ma, bảo hộ Hoa kinh!"
"Giết!!"
Các tướng sĩ ngân giáp xông vào trong tuyết.
Vân Niệm Niệm bắt đầu chạy, trong lúc hỗn loạn tìm tới Lục hoàng tử bảo hộ ở dưới thân đám cung nhân bị giết.
"Tẩu tử!" Lâu Chi Ngọc vung thương, đánh với Yêu Lang, lau đi tuyết đỏ trên mặt, nói: "Ta đưa ngươi về nhà!"
Vân Niệm Niệm: "Phụ một tay, đem Lục hoàng tử cũng mang về!"
"Rõ ràng còn chưa tới ban đêm... Không phải là do mặt trời bị gió tuyết che chắn chứ?" Lâu Chi Ngọc nói.
Thẩm Thiên Hương một thương chọc ba yêu, lúc vội vàng sượt qua người, nhắc nhở Lâu Chi Ngọc: "Ta bảo hộ phía sau ngươi!"
"Đa tạ!"
"Hướng đi đâu? Phía sau cũng không an toàn, yêu ma đã muốn giết vào thành!" Thẩm Thiên Hương nhắc nhở.
Vân Niệm Niệm ngẩng đầu, thấy trong gió tuyết, gia trạch Lâu gia lóe ra ánh sáng nhạt màu vàng kim nhạt, đám yêu thú này chỉ dám ở ngoài tường gào thét, lại không dám đến gần.
Phía sau, khắp kinh thành cũng chỉ có chỗ này, phảng phất như có kim chung tráo hộ thể.
"... Là bởi vì có Lâu Thanh Trú ở đây?" Vân Niệm Niệm lẩm bẩm.
Thẩm Thiên Hương chém giết mấy con yêu thú, lau đi máu trên mặt, quay đầu nói: "Những yêu thú này sao lại giống như đang hướng về phía chúng ta mà đến?"
Vân Niệm Niệm sững sờ.
"Hình như... Là thật?"
Chung quanh bọn họ yêu thú càng ngày càng nhiều, những con yêu thú này tựa hồ vừa nhìn thấy bọn hắn, liền vây quanh đến.
Lâu Chi Ngọc khẩn trương nói: "Chẳng lẽ là hướng về phía tẩu tử mà đến?!"
Ánh mắt Vân Niệm Niệm chạm vào ánh mắt một con yêu hai đầu, bừng tỉnh đại ngộ: "Là Lục hoàng tử!!"
Mục tiêu của bọn nó, là Huyền Tín!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.