Sau Khi Xuyên Thư, Tôi Bị Vai Chính Thụ Cầm Tù
Chương 8: Rút chim vô tình
Nam Hạ
01/04/2022
Lúc Thẩm Ý tỉnh lại, bên cạnh giường đã trống không, không còn độ ấm, rèm cửa hơi hé mở để một ít ánh nắng hắt vào.
Toàn thân cậu đau nhức như bị xe cán, nhất là sau mông và eo, vừa đau vừa rát như xuyên thấu vào da thịt.
Bên cạnh gối đặt một chiếc áo sơmi đã gấp gọn, Thẩm Ý suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn cầm lấy mặc vào, quyết định đi tìm Giang Ngộ nói chuyện.
Cho tới hiện giờ, cốt truyện đã có những sai lệch nghiêm trọng, không biết năm tên công kia ở xó nào, nhưng Thẩm Ý cậu bây giờ tự thân đã khó bảo toàn, chẳng còn hơi đâu mà lo cho người khác, cậu cần thiết phải biết tiến độ của cốt truyện đến chỗ nào rồi.
Trong sách, Giang Ngộ không chỉ đẹp, mà tác giả còn thiết lập cho hắn gần như là hoàn mỹ. Ở nước ngoài 5 năm, Giang Ngộ gây dựng công ty cho riêng mình, hơn nữa còn gặp công 1 và công 2, có bọn họ trợ giúp, công ty Giang Ngộ càng ngày càng lớn mạnh.
Cũng chính vì điều này, ngay khi trở về nước Giang Ngộ mới dễ dàng đối phó Thẩm gia, đem Thẩm gia cửa nát nhà tan.
Thẩm Ý chống cơ thể đau nhức bước xuống giường, xem xét toàn thân trên dưới, ngay cả ngón tay cũng bị cắn để lại một vòng tròn hồng hồng, chứ đừng nói đến eo lưng cùng chân, trên cổ tay còn hằn vết đỏ do bị trói, nhìn vô cùng khó coi.
Lết cơ thể mềm nhũn bước ra cửa, trong lòng đang không ngừng mắng Giang Ngộ.
Căn phòng nằm trên tầng hai, ngay khi vừa mở cửa đã thấy dãy hành lang dài, đi xuống phía cuối là cầu thang đi xuống tầng một.
Thẩm Ý bám chặt tay vịn từng bước đi xuống, cùng Giang Ngộ không hẹn mà gặp.
Giang Ngộ cầm trong tay hai cái bát.
Thẩm Ý ngửi thử, rất thơm.
Bốn mắt nhìn nhau, cậu vốn dĩ cho rằng lúc hai người đối mặt sẽ rất xấu hổ, ai ngờ Giang Ngộ vẫn như thường đứng ở trước bàn ăn liếc nhìn cậu nói: "Lại đây ăn cơm."
Giọng nói rất lạnh, khác hoàn toàn với bộ dáng điên cuồng đè cậu ở dưới thân ngày hôm qua.
Tra nam, tính rút chim vô tình hả.
Trong lòng Thẩm Ý âm thầm phỉ nhổ Giang Ngộ nhưng không làm gì được chỉ có thể chậm rì rì đi tới, không cần phải suy nghĩ mà trực tiếp ngồi đối diện với Giang Ngộ.
Lạch cạch.
Chiếc bát sứ va vào mặt bàn bằng đá cẩm thạch phát ra âm thanh trong trẻo.
Dọa Thẩm Ý đang cúi gằm mặt xuống giật mình, quả nhiên, khi cậu nâng mắt nhìn Giang Ngộ ở đối diện, thấy sắc mặt hắn trầm xuống liền biết hắn đang không vui rồi.
"Lại đây."
Thẩm Ý không nhúc nhích.
Giang Ngộ lại mở miệng "Tôi kêu em ngồi lại đây."
Trong giọng nói nghe thì không thấy gì khác thường, nhưng ẩn giấu bên trong là sự tức giận hoàn toàn bùng phát.
Tính nóng như kem.
Thẩm Ý mím môi, đôi mắt to tròn lay động rồi cụp xuống, ngoan ngoãn đi đến ngồi bên cạnh Giang Ngộ.
Hai người ngồi dán sát vào nhau, Thẩm Ý vừa mới ngồi xuống đã có thể cảm nhận được hơi ấm tỏa từ trên người Giang Ngộ, xen lẫn mùi thơm nhẹ của gỗ đàn hương, tràn ngập chóp mũi.
Giang Ngộ cao hơn Thẩm Ý rất nhiều, hắn lười biếng vòng tay quàng lên thành ghế Thẩm Ý đang ngồi, nhìn giống như đang ôm Thẩm Ý nép vào trong ngực hắn.
Thẩm Ý biết Giang Ngộ đang nhìn mình, cho nên biết điều cầm thìa lên, ngoan ngoãn ăn cơm sáng, là hoành thánh. Từng chiếc bánh với lớp vỏ dai mềm bao phủ nhân tôm thịt béo bùi bên trong, ăn cùng thịt xá xíu và nước dùng gà ngọt thanh, thêm vị ngai ngái đặc trưng của lá hẹ, vị ngon rất khó miêu tả nhưng nhìn thôi cũng đã thấy ngon mắt.
Bầu không khí giữa hai người rất gượng gạo, trước đây lúc Giang Ngộ còn ở Thẩm gia, Thẩm Ý còn có thể nói với hắn vài câu, nhưng hiện tại, thân phận bọn họ đã xảy ra biến hóa đến nghiêng trời lệch đất, hơn nữa không biết cốt truyện cũng biến hóa theo như thế nào, Thẩm Ý hiện giờ như đi trên lớp băng mỏng, không dám nhiều lời.
Giang Ngộ cứ thế lẳng lặng nhìn Thẩm Ý ăn cơm, hắn thư thái ngả người vào ghế, hai chân trùng xuống, ở nơi Thẩm Ý không thể nhìn thấy, ánh mắt nóng cháy mang theo điên cuồng như muốn ăn tươi nuốt sống cậu.
Hắn nhớ tới lần đầu tiên bị nhốt trong phòng tối ở Thẩm gia.
Khi đó, Giang Ngộ mới vừa bước vào nhà họ Thẩm, cứ tưởng sẽ đón nhận một cuộc sống tốt đẹp hơn, nào ngờ phải dè dặt nhìn mặt người ta mà sống.
Chính là ngày hôm đó, chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra, hắn bị một người hầu vu hãm làm vỡ cái bình hoa mà phu nhân Tô Uyển Dung thích nhất, Giang Ngộ cố gắng biện giải (biện minh + giải thích) nhưng không có ai nghe, hắn bỗng nhiên nhớ tới hình như lúc đó người hầu kia đang dọn dẹp phòng cho Thẩm Ý, mà Thẩm Ý cũng vừa lúc đi ngang qua, thế là đề nghị cậu xác nhận và làm chứng.
Nhưng Thẩm Ý lại không nói sự thật, cứ một mực chắc chắn là Giang Ngộ làm vỡ.
Tô Uyển Dung vốn dĩ đã nhận định là Giang Ngộ làm cho dù không phải do hắn, kể từ đó mỗi lần mắc sai đều lôi cái tên Giang Ngộ ra làm bia trút giận, lấy cớ đó mà đánh đập nhốt hắn vào trong phòng tối.
Giang Ngộ bị bỏ đói mấy ngày, dạ dày quặn đau, thân thể gắng gượng chống đỡ tới cực hạn, bóng tối dày đặc như muốn nhấn chìm lôi hắn vào vực sâu của tội ác. Mà lúc này, căn phòng tối không tiếng động lặng lẽ mở ra, đem ánh sáng lùa vào soi rọi gột rửa linh hồn hắn, vô cùng chói mắt, nhưng hắn vẫn cố mở to hai mắt.
Là Thẩm Ý, tên thiếu gia ngốc đó.
Trong khoảnh khắc đó, Giang Ngộ bỗng nhiên cảm thấy buồn cười, hắn sao có thể tin tưởng tên ngốc này sẽ thanh minh giúp hắn.
Hắn nhìn Thẩm Ý cao ngạo đứng ở nơi ngược sáng, đưa một bát hoành thánh còn đang bốc khói giấu ở phía sau lưng, đã lâu lắm không được cho ăn cơm nên ăn miếng đầu tiên không nếm ra được vị gì, nhưng hoành thánh nóng hổi quyện cùng với nước sốt xâm nhập vào dạ dày, xua tan cái lạnh lẽo, sưởi ấm từng ngóc ngách cơ thể.
Mà cậu lại ngồi xổm bên cạnh nhìn hắn, giống như đang xem một con chó ăn cơm......
Hồi ức kết thúc.
Thẩm Ý vừa cắn được một miếng, bỗng nhiên có một bàn tay to rộng bóp chặt eo cậu, khiến cậu giật mình.
Giang Ngộ dễ dàng bế Thẩm Ý ngồi lên đùi hắn, trong miệng Thẩm Ý còn đang ngậm thức ăn còn chưa nhai xong liền cảm thấy một trận hoa mắt.
Đậu xanh......
Toàn thân cậu đau nhức như bị xe cán, nhất là sau mông và eo, vừa đau vừa rát như xuyên thấu vào da thịt.
Bên cạnh gối đặt một chiếc áo sơmi đã gấp gọn, Thẩm Ý suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn cầm lấy mặc vào, quyết định đi tìm Giang Ngộ nói chuyện.
Cho tới hiện giờ, cốt truyện đã có những sai lệch nghiêm trọng, không biết năm tên công kia ở xó nào, nhưng Thẩm Ý cậu bây giờ tự thân đã khó bảo toàn, chẳng còn hơi đâu mà lo cho người khác, cậu cần thiết phải biết tiến độ của cốt truyện đến chỗ nào rồi.
Trong sách, Giang Ngộ không chỉ đẹp, mà tác giả còn thiết lập cho hắn gần như là hoàn mỹ. Ở nước ngoài 5 năm, Giang Ngộ gây dựng công ty cho riêng mình, hơn nữa còn gặp công 1 và công 2, có bọn họ trợ giúp, công ty Giang Ngộ càng ngày càng lớn mạnh.
Cũng chính vì điều này, ngay khi trở về nước Giang Ngộ mới dễ dàng đối phó Thẩm gia, đem Thẩm gia cửa nát nhà tan.
Thẩm Ý chống cơ thể đau nhức bước xuống giường, xem xét toàn thân trên dưới, ngay cả ngón tay cũng bị cắn để lại một vòng tròn hồng hồng, chứ đừng nói đến eo lưng cùng chân, trên cổ tay còn hằn vết đỏ do bị trói, nhìn vô cùng khó coi.
Lết cơ thể mềm nhũn bước ra cửa, trong lòng đang không ngừng mắng Giang Ngộ.
Căn phòng nằm trên tầng hai, ngay khi vừa mở cửa đã thấy dãy hành lang dài, đi xuống phía cuối là cầu thang đi xuống tầng một.
Thẩm Ý bám chặt tay vịn từng bước đi xuống, cùng Giang Ngộ không hẹn mà gặp.
Giang Ngộ cầm trong tay hai cái bát.
Thẩm Ý ngửi thử, rất thơm.
Bốn mắt nhìn nhau, cậu vốn dĩ cho rằng lúc hai người đối mặt sẽ rất xấu hổ, ai ngờ Giang Ngộ vẫn như thường đứng ở trước bàn ăn liếc nhìn cậu nói: "Lại đây ăn cơm."
Giọng nói rất lạnh, khác hoàn toàn với bộ dáng điên cuồng đè cậu ở dưới thân ngày hôm qua.
Tra nam, tính rút chim vô tình hả.
Trong lòng Thẩm Ý âm thầm phỉ nhổ Giang Ngộ nhưng không làm gì được chỉ có thể chậm rì rì đi tới, không cần phải suy nghĩ mà trực tiếp ngồi đối diện với Giang Ngộ.
Lạch cạch.
Chiếc bát sứ va vào mặt bàn bằng đá cẩm thạch phát ra âm thanh trong trẻo.
Dọa Thẩm Ý đang cúi gằm mặt xuống giật mình, quả nhiên, khi cậu nâng mắt nhìn Giang Ngộ ở đối diện, thấy sắc mặt hắn trầm xuống liền biết hắn đang không vui rồi.
"Lại đây."
Thẩm Ý không nhúc nhích.
Giang Ngộ lại mở miệng "Tôi kêu em ngồi lại đây."
Trong giọng nói nghe thì không thấy gì khác thường, nhưng ẩn giấu bên trong là sự tức giận hoàn toàn bùng phát.
Tính nóng như kem.
Thẩm Ý mím môi, đôi mắt to tròn lay động rồi cụp xuống, ngoan ngoãn đi đến ngồi bên cạnh Giang Ngộ.
Hai người ngồi dán sát vào nhau, Thẩm Ý vừa mới ngồi xuống đã có thể cảm nhận được hơi ấm tỏa từ trên người Giang Ngộ, xen lẫn mùi thơm nhẹ của gỗ đàn hương, tràn ngập chóp mũi.
Giang Ngộ cao hơn Thẩm Ý rất nhiều, hắn lười biếng vòng tay quàng lên thành ghế Thẩm Ý đang ngồi, nhìn giống như đang ôm Thẩm Ý nép vào trong ngực hắn.
Thẩm Ý biết Giang Ngộ đang nhìn mình, cho nên biết điều cầm thìa lên, ngoan ngoãn ăn cơm sáng, là hoành thánh. Từng chiếc bánh với lớp vỏ dai mềm bao phủ nhân tôm thịt béo bùi bên trong, ăn cùng thịt xá xíu và nước dùng gà ngọt thanh, thêm vị ngai ngái đặc trưng của lá hẹ, vị ngon rất khó miêu tả nhưng nhìn thôi cũng đã thấy ngon mắt.
Bầu không khí giữa hai người rất gượng gạo, trước đây lúc Giang Ngộ còn ở Thẩm gia, Thẩm Ý còn có thể nói với hắn vài câu, nhưng hiện tại, thân phận bọn họ đã xảy ra biến hóa đến nghiêng trời lệch đất, hơn nữa không biết cốt truyện cũng biến hóa theo như thế nào, Thẩm Ý hiện giờ như đi trên lớp băng mỏng, không dám nhiều lời.
Giang Ngộ cứ thế lẳng lặng nhìn Thẩm Ý ăn cơm, hắn thư thái ngả người vào ghế, hai chân trùng xuống, ở nơi Thẩm Ý không thể nhìn thấy, ánh mắt nóng cháy mang theo điên cuồng như muốn ăn tươi nuốt sống cậu.
Hắn nhớ tới lần đầu tiên bị nhốt trong phòng tối ở Thẩm gia.
Khi đó, Giang Ngộ mới vừa bước vào nhà họ Thẩm, cứ tưởng sẽ đón nhận một cuộc sống tốt đẹp hơn, nào ngờ phải dè dặt nhìn mặt người ta mà sống.
Chính là ngày hôm đó, chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra, hắn bị một người hầu vu hãm làm vỡ cái bình hoa mà phu nhân Tô Uyển Dung thích nhất, Giang Ngộ cố gắng biện giải (biện minh + giải thích) nhưng không có ai nghe, hắn bỗng nhiên nhớ tới hình như lúc đó người hầu kia đang dọn dẹp phòng cho Thẩm Ý, mà Thẩm Ý cũng vừa lúc đi ngang qua, thế là đề nghị cậu xác nhận và làm chứng.
Nhưng Thẩm Ý lại không nói sự thật, cứ một mực chắc chắn là Giang Ngộ làm vỡ.
Tô Uyển Dung vốn dĩ đã nhận định là Giang Ngộ làm cho dù không phải do hắn, kể từ đó mỗi lần mắc sai đều lôi cái tên Giang Ngộ ra làm bia trút giận, lấy cớ đó mà đánh đập nhốt hắn vào trong phòng tối.
Giang Ngộ bị bỏ đói mấy ngày, dạ dày quặn đau, thân thể gắng gượng chống đỡ tới cực hạn, bóng tối dày đặc như muốn nhấn chìm lôi hắn vào vực sâu của tội ác. Mà lúc này, căn phòng tối không tiếng động lặng lẽ mở ra, đem ánh sáng lùa vào soi rọi gột rửa linh hồn hắn, vô cùng chói mắt, nhưng hắn vẫn cố mở to hai mắt.
Là Thẩm Ý, tên thiếu gia ngốc đó.
Trong khoảnh khắc đó, Giang Ngộ bỗng nhiên cảm thấy buồn cười, hắn sao có thể tin tưởng tên ngốc này sẽ thanh minh giúp hắn.
Hắn nhìn Thẩm Ý cao ngạo đứng ở nơi ngược sáng, đưa một bát hoành thánh còn đang bốc khói giấu ở phía sau lưng, đã lâu lắm không được cho ăn cơm nên ăn miếng đầu tiên không nếm ra được vị gì, nhưng hoành thánh nóng hổi quyện cùng với nước sốt xâm nhập vào dạ dày, xua tan cái lạnh lẽo, sưởi ấm từng ngóc ngách cơ thể.
Mà cậu lại ngồi xổm bên cạnh nhìn hắn, giống như đang xem một con chó ăn cơm......
Hồi ức kết thúc.
Thẩm Ý vừa cắn được một miếng, bỗng nhiên có một bàn tay to rộng bóp chặt eo cậu, khiến cậu giật mình.
Giang Ngộ dễ dàng bế Thẩm Ý ngồi lên đùi hắn, trong miệng Thẩm Ý còn đang ngậm thức ăn còn chưa nhai xong liền cảm thấy một trận hoa mắt.
Đậu xanh......
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.