Sau Khi Xuyên Trở Về Hắn Vuốt Trọc Hào Môn Bá Miêu
Chương 15: Phản phệ
Thả Phất
05/09/2022
Edit + Beta: Lạc Hoa Tự Vũ
Mà một màn kế tiếp càng làm bí thư Đinh cảm thấy thế giới này bị làm sao í? Phu nhân thế mà lại tìm *thầy đồng chữa bệnh cho ông chủ? Một người dám mời, một người dám đến.
(*Thần côn: để luôn là thầy đồng nhó:v)
Quý tiên sinh này dĩ nhiên còn thật sự bắt đầu làm.
Cậu ta thậm chí còn bắt đầu vẽ bùa, trời ạ! Phu nhân bị kích thích bao lớn mới có thể điên cuồng như vậy?
Bí thư Đinh hơi hé miệng muốn ngăn cản, nhưng cuối cùng vẫn yên lặng lui ra phía sau hai bước: Ôi, ôi trời.
Quý Phong vẽ xong lá bùa, kêu Lý nữ sĩ lấy ngọc bội Tôn tổng đeo trên cổ ra. Lý nữ sĩ đều làm theo, cô nhìn ngọc bội kia, là ngọc bội gia truyền của Tôn gia chỉ truyền cho cháu trai, mấy anh em Tôn tổng mỗi người đều có một cái.
Chẳng lẽ…… Là ngọc bội này có vấn đề? Nhưng ngọc bội này lão Tôn vẫn luôn mang theo mà?
Lý nữ sĩ không dám hỏi, chỉ cần lão Tôn có thể tỉnh lại, làm cho cô táng gia bại sản cô cũng nguyện ý.
Quý Phong mặt vô cảm đứng ở mép giường, ném lá bùa trong tay một cái dán lên ngọc bội, lá bùa kia giống như có sinh mệnh vậy, đột nhiên chợt co chặt bao bọc toàn bộ ngọc bội, một màn này tức khắc làm Lý nữ sĩ hai mắt toả sáng, mà Lưu Doãn và bí thư Đinh đều choáng váng như nhau, đột nhiên duỗi dài cổ ra xem: “!!!” Ôi đệt…… Đây là cái quỷ gì? Sao một tấm giấy lại biết động đậy? Biết động đậy?!
Bọn họ nhịn không được dùng sức xoa mắt, cái này cũng chưa tính là gì, lá bùa bao bọc kín kẽ lấy ngọc bội kia nháy mắt lại bốc cháy, cùng lúc đó chợt thấy một cỗ khí đen chết chóc lan tràn, khuếch tán ra không trung, chỉ thấy người trẻ tuổi kia không biết lấy từ chỗ nào ra một thứ như túi phúc, mở miệng túi ra, tiện tay vung lên, những luồng khí đen đó toàn bộ đều thu vào túi phúc không dư lại một chút nào.
Quý Phong đóng miệng túi phúc túi lại, đồng thời dùng ngón tay vẽ phù chú trên túi phúc, rõ ràng chỉ là dùng ngón tay vẽ vào hư không nhưng trong nháy mắt, mọi người ở đây phảng phất như có thể nhìn thấy một luồng ánh sáng kim sắc hiện lên trên túi phúc, trong thời gian ngắn túi phúc hóa thành tro tàn.
Quý Phong nhìn đống tro tàn kia, khóe miệng giương lên: “Ngay sau đó Tôn tổng sẽ tỉnh lại, tôi mới vừa dùng phản phệ, nếu Lý nữ sĩ muốn biết là ai hại Tôn tổng, đến lúc đó chỉ cần xem người kế tiếp đột nhiên bệnh nặng là được.”
Lý nữ sĩ đỏ mắt cảm kích nói không nên lời: “Là…… Là ngọc bội này…… Có vấn đề sao?”
Quý Phong ừm một tiếng: “Ngọc bội bị người khác hạ vài thứ, nhưng hiện giờ đã trừ bỏ, là đồ vật có linh khí, mang theo cũng không sao.”
Lý nữ sĩ liên tục gật đầu, lấy ra một tấm thẻ đã sớm chuẩn bị xong: “Quý tiểu tiên sinh, đây là một chút tâm ý của tôi, không có mật mã, tiên sinh chớ có từ chối.”
Quý Phong cũng không từ chối, thản nhiên nhận lấy.
Bí thư Đinh ở bên cạnh mí mắt giật giật, Quý tiên sinh này mới vừa rồi thật sự không phải là diễn xiếc ảo thuật sao? Nhưng một màn lúc nãy kia…… Cũng quá mức không thể tưởng tượng nổi.
Khi đám người bí thư Đinh còn chưa kịp bình tĩnh, các loại máy móc ở bên cạnh kết nối với Tôn tổng đột nhiên vang lên, Tôn tổng có dấu hiệu tỉnh lại.
Lý nữ sĩ phản ứng lại trước tiên, cực kỳ vui mừng mà bật khóc, kích động nhào tới, kêu bí thư Đinh nhanh chóng đi gọi bác sĩ.
Thẳng đến khi bí thư Đinh hốt hoảng đi ra ngoài mới bắt đầu choáng váng: “???” Thế mà thật sự tỉnh lại?
Chờ bác sĩ kiểm tra xong, Tôn tổng tỉnh lại mở mắt nằm đó, bí thư Đinh cả người vẫn còn *sững sờ: Đền đệt……
Chợt nhớ ra gì đó, nhanh chóng quay đầu nhìn chung quanh mới phát hiện vị Quý tiểu tiên sinh kia đã sớm mang người đi rồi.
Mà bên kia, Lưu Doãn từ khi ra khỏi bệnh viện đến lúc ngồi trên xe về đến nhà vẫn còn *ngây ngốc, tuy rằng lúc trước ở nhà hàng Tiểu Phong cũng bộc lộ ra chút tài năng, nhưng không khiến người ta kinh ngạc như lần này, đủ điên đảo lật đổ mọi nhận thức.
Cho đến bây giờ hắn còn có thể cảm nhận được chấn động trong lòng tại một khắc túi phúc kia chợt bị thiêu cháy, hắn sinh thời thế mà…… Thế mà……
Hắn hốt hoảng quay đầu nhìn Quý Phong, lúc này ở trong mắt hắn, cậu chính là đại tiên.
Lưu Doãn hưng phấn không biết làm sao, đặc biệt là khi biết trong thẻ Lý nữ sĩ đưa cho Quý Phong có 300 nghìn, càng thêm kích động đi tới đi lui trong phòng, so với việc bản thân mình có được một số tiền như vậy còn kích động hơn, sống chết cũng không đi ngủ bù.
Đi ngủ sao có thể quan trọng bằng nhìn Tiểu Phong nhiều thêm hai cái?
Quý Phong bất đắc dĩ, nhìn Lưu Doãn ở trong phòng tán loạn vừa đi vừa nhìn cậu, liếc mắt một cái lại tiếp tục đi, sờ sờ miu nhãi con giờ phút này đang ngoan ngoãn nằm trong lòng cậu, thừa dịp miu miu không phản kháng, sờ nhiều thêm hai cái.
Lại xoa bóp lỗ tai nhỏ, mềm vô cùng, sờ rất sướng.
Đáp lại cậu chính là nhóc con mới vừa lấy lại tinh thần vung vung đuôi, nhưng khi đầu nhỏ kia nghiêng nghiêng, mèo con nghĩ đến tình cảnh mới vừa nhìn thấy ở bệnh viện, ở nơi không thấy được, mắt mèo lộ ra một tia nghi hoặc.
Lưu Doãn cuối cùng vẫn không thắng nổi buồn ngủ nên đi ngủ, hai ngày sau, Quý Phong lại nhận được điện thoại của Lý nữ sĩ một lần nữa. Tôn tổng đã khôi phục như bình thường, ngược lại là anh trai của Tôn tổng đột nhiên hộc máu ở công ty, bệnh tình bất ổn đã vào phòng chăm sóc đặc biệt.
Lý nữ sĩ cũng đã hỏi Tôn tổng sau khi tỉnh lại, dò hỏi chuyện ngọc bội kia mới biết được, lúc trước Tôn đại ca lấy ngọc bội của mình bị rơi xuống đất vỡ một chút ra, muốn mượn ngọc bội của Tôn tổng để người sửa tham khảo làm lý do mượn mấy ngày, hẳn chính là khi đó động tay động chân vào ngọc bội.
Tôn tổng lúc ấy không nghĩ nhiều lập tức cho mượn, ai ngờ một lần cho mượn này thiếu chút nữa đã mang vạ vào người.
Hai anh em hoàn toàn cắt đứt, cho dù Tôn đại ca không muốn lấy mạng của Tôn tổng, nhưng nếu có thể vì vị trí tổng giám đốc của công ty mà hạ độc thủ với anh em ruột cũng đủ để Tôn tổng thấy rõ bộ mặt thật của anh trai hắn.
Lợi ích trước mắt, hắn vẫn luôn coi trọng cái gọi là tình thân, nhưng ở trước mặt những người đó lại không đáng nhắc tới.
Lưu Doãn kích động hai ngày rốt cuộc cũng yên tĩnh lại, chỉ là mỗi lần trước khi đến tiệm cà phê đều phải ngàn dặn dò, vạn dặn dò Quý Phong lần sau nếu có việc làm ăn, nhất định phải báo cho hắn, dù phải xin nghỉ thì hắn cũng sẽ đi!
Trường hợp trăm năm khó gặp như vậy, cả đời có thể thấy được mấy lần chứ? Xem ít đi một lần, một tháng ăn cơm hắn đều không thấy ngon.
Quý Phong cười cười bất đắc dĩ, đồng ý khi đi sẽ thông báo cho hắn. Lúc không cần giúp người, Quý Phong ở Lưu gia rảnh rỗi không có việc gì làm, dứt khoát đến công ty bất động sản mua nhà.
Lần đầu tiên cậu bán nhẫn ngọc ban chỉ, tiền tới tay được hơn 5 triệu, lần thứ hai tới tay hơn 12 triệu, hợp tác với công ty của ông chủ Từ tiêu 13 triệu còn thừa không ít, ở thành phố C mua một căn nho nhỏ là đủ rồi.
Cậu chọn một phòng cách đại học C không xa, nội thất đầy đủ, chưa từng có ai ở. Ban đầu vốn là phòng tân hôn, nhưng sau đó chủ phòng có điều động công tác chuyển sang nơi khác, căn phòng này cũng không ở được.
Quý Phong xem qua không tồi lập tức ký tên, chờ thêm hai ngày nữa bác sĩ Lưu trở về, nói một tiếng là có thể dọn ra.
Sở dĩ lúc trước cậu dẫn theo Lưu Doãn cùng đến bệnh viện cũng là muốn cho Lưu Doãn biết cậu có bản lĩnh này, kiếm tiền nhanh, khiến bọn họ tin mình có năng lực sống độc lập, nếu không lấy tính cách của bác sĩ Lưu, sợ là sẽ tiếp tục giữ cậu ở lại nhà.
Tuy rằng một nhà bác sĩ Lưu bọn họ không ngại, nhưng vẫn không tiện quấy rầy người ta, cậu cũng băn khoăn.
Trước khi bác sĩ Lưu trở về, Quý Phong chuyển đồ đã mua qua, chờ Lưu Doãn bên này xác định thời gian bác sĩ Lưu trở về, sớm cùng ngày cậu đi chợ thực phẩm mua đồ ăn, tự mình làm một bàn đồ ăn.
Thuở nhỏ cha mẹ cậu mất sớm, khi cậu vài tuổi đã bắt đầu gánh vác trách nhiệm chăm sóc em gái. Trong núi vật chất phong phú, tuy cậu chưa từng học nhưng làm đồ ăn nhiều năm như vậy, tay nghề vô cùng tốt, làm ra sắc thái hương vị đều đầy đủ, khiến Lưu Doãn về sớm ngửi một cái đã không đi nổi.
Lưu Doãn canh giữ trước bàn ăn, gắt gao nhìn chằm chằm cái bát, tầm mắt không nỡ rời đi, trong miệng vẫn luôn lẩm bẩm sao lại có mùi thơm như vậy, đời này hắn chưa từng ngửi được hương vị nào thơm như thế.
Quý Phong xoay người đi cho nhãi miu thêm đồ ăn, Lưu Doãn không nhịn nổi nữa đã ôm điện thoại thúc giục bác sĩ Lưu.
Bác sĩ Lưu rất nhanh đã về, khuôn mặt mệt mỏi nhưng tinh thần lại không tồi.
Nhìn Quý Phong, đứa trẻ mà mình giúp đỡ này có tiền đồ rộng mở cũng rất vui mừng, đặc biệt là nhìn đến một bàn đồ ăn đều do Quý Phong làm càng khen không thôi, dứt khoát lấy ra một bình rượu quý, định mời mọi người uống tạm mấy chén.
Quý Phong từ tướng mạo bác sĩ Lưu nhìn ra ông đang vì một chuyện mà sầu khổ, nhưng lại không phải việc của chính ông.
Bác sĩ Lưu vốn nói là đi công tác một tuần, nhưng lần này lại trở về muộn mấy ngày, xem ra chuyện khiến ông sầu khổ hẳn là có liên quan tới chuyến đi công tác lần này.
Mặc kệ là kiếp đầu tiên hay là một đời trọng sinh hiện giờ, Quý Phong đều rất cảm kích bác sĩ Lưu, bác sĩ Lưu có tâm sự nhưng không muốn nói cho bọn họ, cậu có ý định dụ bác sĩ Lưu nói ra.
Sau vài chén rượu, tinh thần bác sĩ Lưu lơi lỏng dần, cuối cùng cũng thổ lộ nguyên nhân lần này trở về muộn.
Lần này ông bị điều đến Kinh thị tiến hành một cuộc giải phẫu, người bệnh còn là người quen, là con của *ân sư ông lúc về già.
(*Thầy giáo, người có ân)
10 ngày trước con trai của ân sư ông xảy ra tai nạn giao thông ở Kinh thị, tuy rằng cứu người về được nhưng lại bộc phát các loại bệnh biến chứng, phải phẫu thuật rất nhiều. Phẫu thuật đều rất thành công nhưng người lại chậm chạp không tỉnh, trong chuyến này ông đi có một cuộc giải phẫu tự mình làm.
Bởi vì năm đó ân sư có ơn tri ngộ với ông, ông vẫn luôn bồi ân sư ở Kinh thị, chờ bệnh tình ổn định đưa về thành phố C, ông mới đồng thời cùng nhau trở về.
Lần đầu tiên Lưu Doãn nhìn thấy bác sĩ Lưu khó chịu như vậy, nghĩ đến gì đó, lời tới bên miệng bỗng thốt ra: “Hôn mê bất tỉnh? Vậy thì tìm Tiểu Phong đi, em ấy chính là……”
Nói xong mới phát hiện mình lắm miệng, dùng mắt xin lỗi nhìn Quý Phong.
Quý Phong không để ý, xua xua tay, cậu cũng có lòng giúp bác sĩ Lưu nhưng cậu không biết y thuật, nếu chỉ đơn thuần là sinh bệnh thì cậu không có cách, vẫn phải đi tìm bác sĩ.
Nhưng bác sĩ Lưu lại bị lời Lưu Doãn vừa mới nói làm cho kinh sợ: “Hôn mê bất tỉnh thì tìm Tiểu Phong? Tiểu Phong, cháu biết y thuật à?”
Quý Phong lắc đầu: “Cháu không……”
Lưu Doãn chột dạ, xác định Quý Phong không tức giận mới vuốt mũi kể chuyện Tôn tổng lúc trước ra, Quý Phong cũng thuận thế nói mình đi theo cao nhân học mấy chiêu.
Bác sĩ Lưu không ngờ tới Quý Phong có vận mệnh tới bực này, cũng rất vui vẻ, lại nhìn đứa con trai ngốc của mình, bất đắc dĩ cười cười, đây không phải chuyện nhỏ, ông không muốn liên lụy tới người khác.
“Chuyện này không giúp được, nhưng Tiểu Phong có thể gặp được kỳ ngộ như vậy cũng không tồi.” Tuy rằng ông theo thuyết vô thần, nhưng ông cũng không cản trở tín ngưỡng của người khác, huống chi loại chuyện như vậy ông không biết cũng không có nghĩa nó thật sự không tồn tại.
Một vài người có tài năng, thật sự là có bản lĩnh lớn.
Ông không thể ếch ngồi đáy giếng được.
Ba người Quý Phong rất nhanh đã cho qua chuyện này, mà ở một bên khác cuối phòng bệnh VIP trong bệnh viện, một người phụ nữ có mái tóc hoa râm được bảo dưỡng rất tốt rũ mắt đứng tại chỗ, đưa lưng về phía hành lang mà gạt lệ.
Bà không dám khóc trong phòng bệnh, sợ bị lão già nhìn thấy lại khó chịu.
Nhưng con trai nhỏ mới hai mươi tuổi, đang ở độ tuổi rất tươi đẹp, rõ ràng đã vượt qua nhiều cuộc phẫu thuật như vậy, cũng đã thành công, đều là tìm chuyên gia tới giải phẫu nhưng sao vẫn không tỉnh lại?
Bác sĩ nói qua mấy ngày nữa mà vẫn không tỉnh, sợ là…… về sau trở thành người thực vật.
Bà rất khó chịu trong lòng……
Đúng lúc này, toilet cách đó không xa có tiếng động truyền đến, bà nhanh chóng lấy tay áo lau vội nước mắt, mở to mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, vờ như đang ngắm cảnh.
Đang đi ra là hai người phụ nữ trung niên, ăn mặc như người tới thăm bệnh, hai người không phát hiện ra trong góc còn có một người khác, vừa đi vừa châu đầu ghé tai.
“Bà nói chuyện này có tà đạo hay không, Tôn tổng này đột nhiên hôn mê bất tỉnh, ngay cả bác sĩ cũng không tìm ra nguyên nhân, nhưng nói tỉnh là tỉnh…… Cứ coi là vậy đi, Tôn tổng vừa tỉnh, anh trai hắn lập tức bị bệnh nặng. Việc này…… Quá tà môn! Một trước một sau, nghe nói thời gian Tôn tổng tỉnh lại và lúc anh trai hắn hộc máu là cùng một thời điểm, bí thư Đinh kia còn lỡ miệng nói là phu nhân nhà mình mời một vị đại sư, đại sư cực kỳ lợi hại mới làm cho Tôn tổng tỉnh lại được, thời buổi này thế mà còn có người tin cái này, nhưng cũng phải nói là Tôn tổng thật sự đã tỉnh lại, hay là chuyện này……”
“Bà đừng nói bừa nữa, hiện giờ vị còn lại kia còn đang ở phòng chăm sóc đặc biệt, bị nghe thấy cẩn thận sẽ xé nát miệng bà đó!”
“Haha ở đây không phải chỉ có hai người chúng ta sao? Hơn nữa cũng là vị kia không có đạo nghĩa, em trai mình vừa mới hôn mê đã gấp không chờ nổi muốn thay thế, nói không chừng là ông trời đều đang nhìn đó……”
Hai người nhìn nhau cười muốn rời đi, đột nhiên nghe được phía sau truyền đến một giọng nói kích động run rẩy: “Hai vị từ từ đã!”
Mà một màn kế tiếp càng làm bí thư Đinh cảm thấy thế giới này bị làm sao í? Phu nhân thế mà lại tìm *thầy đồng chữa bệnh cho ông chủ? Một người dám mời, một người dám đến.
(*Thần côn: để luôn là thầy đồng nhó:v)
Quý tiên sinh này dĩ nhiên còn thật sự bắt đầu làm.
Cậu ta thậm chí còn bắt đầu vẽ bùa, trời ạ! Phu nhân bị kích thích bao lớn mới có thể điên cuồng như vậy?
Bí thư Đinh hơi hé miệng muốn ngăn cản, nhưng cuối cùng vẫn yên lặng lui ra phía sau hai bước: Ôi, ôi trời.
Quý Phong vẽ xong lá bùa, kêu Lý nữ sĩ lấy ngọc bội Tôn tổng đeo trên cổ ra. Lý nữ sĩ đều làm theo, cô nhìn ngọc bội kia, là ngọc bội gia truyền của Tôn gia chỉ truyền cho cháu trai, mấy anh em Tôn tổng mỗi người đều có một cái.
Chẳng lẽ…… Là ngọc bội này có vấn đề? Nhưng ngọc bội này lão Tôn vẫn luôn mang theo mà?
Lý nữ sĩ không dám hỏi, chỉ cần lão Tôn có thể tỉnh lại, làm cho cô táng gia bại sản cô cũng nguyện ý.
Quý Phong mặt vô cảm đứng ở mép giường, ném lá bùa trong tay một cái dán lên ngọc bội, lá bùa kia giống như có sinh mệnh vậy, đột nhiên chợt co chặt bao bọc toàn bộ ngọc bội, một màn này tức khắc làm Lý nữ sĩ hai mắt toả sáng, mà Lưu Doãn và bí thư Đinh đều choáng váng như nhau, đột nhiên duỗi dài cổ ra xem: “!!!” Ôi đệt…… Đây là cái quỷ gì? Sao một tấm giấy lại biết động đậy? Biết động đậy?!
Bọn họ nhịn không được dùng sức xoa mắt, cái này cũng chưa tính là gì, lá bùa bao bọc kín kẽ lấy ngọc bội kia nháy mắt lại bốc cháy, cùng lúc đó chợt thấy một cỗ khí đen chết chóc lan tràn, khuếch tán ra không trung, chỉ thấy người trẻ tuổi kia không biết lấy từ chỗ nào ra một thứ như túi phúc, mở miệng túi ra, tiện tay vung lên, những luồng khí đen đó toàn bộ đều thu vào túi phúc không dư lại một chút nào.
Quý Phong đóng miệng túi phúc túi lại, đồng thời dùng ngón tay vẽ phù chú trên túi phúc, rõ ràng chỉ là dùng ngón tay vẽ vào hư không nhưng trong nháy mắt, mọi người ở đây phảng phất như có thể nhìn thấy một luồng ánh sáng kim sắc hiện lên trên túi phúc, trong thời gian ngắn túi phúc hóa thành tro tàn.
Quý Phong nhìn đống tro tàn kia, khóe miệng giương lên: “Ngay sau đó Tôn tổng sẽ tỉnh lại, tôi mới vừa dùng phản phệ, nếu Lý nữ sĩ muốn biết là ai hại Tôn tổng, đến lúc đó chỉ cần xem người kế tiếp đột nhiên bệnh nặng là được.”
Lý nữ sĩ đỏ mắt cảm kích nói không nên lời: “Là…… Là ngọc bội này…… Có vấn đề sao?”
Quý Phong ừm một tiếng: “Ngọc bội bị người khác hạ vài thứ, nhưng hiện giờ đã trừ bỏ, là đồ vật có linh khí, mang theo cũng không sao.”
Lý nữ sĩ liên tục gật đầu, lấy ra một tấm thẻ đã sớm chuẩn bị xong: “Quý tiểu tiên sinh, đây là một chút tâm ý của tôi, không có mật mã, tiên sinh chớ có từ chối.”
Quý Phong cũng không từ chối, thản nhiên nhận lấy.
Bí thư Đinh ở bên cạnh mí mắt giật giật, Quý tiên sinh này mới vừa rồi thật sự không phải là diễn xiếc ảo thuật sao? Nhưng một màn lúc nãy kia…… Cũng quá mức không thể tưởng tượng nổi.
Khi đám người bí thư Đinh còn chưa kịp bình tĩnh, các loại máy móc ở bên cạnh kết nối với Tôn tổng đột nhiên vang lên, Tôn tổng có dấu hiệu tỉnh lại.
Lý nữ sĩ phản ứng lại trước tiên, cực kỳ vui mừng mà bật khóc, kích động nhào tới, kêu bí thư Đinh nhanh chóng đi gọi bác sĩ.
Thẳng đến khi bí thư Đinh hốt hoảng đi ra ngoài mới bắt đầu choáng váng: “???” Thế mà thật sự tỉnh lại?
Chờ bác sĩ kiểm tra xong, Tôn tổng tỉnh lại mở mắt nằm đó, bí thư Đinh cả người vẫn còn *sững sờ: Đền đệt……
Chợt nhớ ra gì đó, nhanh chóng quay đầu nhìn chung quanh mới phát hiện vị Quý tiểu tiên sinh kia đã sớm mang người đi rồi.
Mà bên kia, Lưu Doãn từ khi ra khỏi bệnh viện đến lúc ngồi trên xe về đến nhà vẫn còn *ngây ngốc, tuy rằng lúc trước ở nhà hàng Tiểu Phong cũng bộc lộ ra chút tài năng, nhưng không khiến người ta kinh ngạc như lần này, đủ điên đảo lật đổ mọi nhận thức.
Cho đến bây giờ hắn còn có thể cảm nhận được chấn động trong lòng tại một khắc túi phúc kia chợt bị thiêu cháy, hắn sinh thời thế mà…… Thế mà……
Hắn hốt hoảng quay đầu nhìn Quý Phong, lúc này ở trong mắt hắn, cậu chính là đại tiên.
Lưu Doãn hưng phấn không biết làm sao, đặc biệt là khi biết trong thẻ Lý nữ sĩ đưa cho Quý Phong có 300 nghìn, càng thêm kích động đi tới đi lui trong phòng, so với việc bản thân mình có được một số tiền như vậy còn kích động hơn, sống chết cũng không đi ngủ bù.
Đi ngủ sao có thể quan trọng bằng nhìn Tiểu Phong nhiều thêm hai cái?
Quý Phong bất đắc dĩ, nhìn Lưu Doãn ở trong phòng tán loạn vừa đi vừa nhìn cậu, liếc mắt một cái lại tiếp tục đi, sờ sờ miu nhãi con giờ phút này đang ngoan ngoãn nằm trong lòng cậu, thừa dịp miu miu không phản kháng, sờ nhiều thêm hai cái.
Lại xoa bóp lỗ tai nhỏ, mềm vô cùng, sờ rất sướng.
Đáp lại cậu chính là nhóc con mới vừa lấy lại tinh thần vung vung đuôi, nhưng khi đầu nhỏ kia nghiêng nghiêng, mèo con nghĩ đến tình cảnh mới vừa nhìn thấy ở bệnh viện, ở nơi không thấy được, mắt mèo lộ ra một tia nghi hoặc.
Lưu Doãn cuối cùng vẫn không thắng nổi buồn ngủ nên đi ngủ, hai ngày sau, Quý Phong lại nhận được điện thoại của Lý nữ sĩ một lần nữa. Tôn tổng đã khôi phục như bình thường, ngược lại là anh trai của Tôn tổng đột nhiên hộc máu ở công ty, bệnh tình bất ổn đã vào phòng chăm sóc đặc biệt.
Lý nữ sĩ cũng đã hỏi Tôn tổng sau khi tỉnh lại, dò hỏi chuyện ngọc bội kia mới biết được, lúc trước Tôn đại ca lấy ngọc bội của mình bị rơi xuống đất vỡ một chút ra, muốn mượn ngọc bội của Tôn tổng để người sửa tham khảo làm lý do mượn mấy ngày, hẳn chính là khi đó động tay động chân vào ngọc bội.
Tôn tổng lúc ấy không nghĩ nhiều lập tức cho mượn, ai ngờ một lần cho mượn này thiếu chút nữa đã mang vạ vào người.
Hai anh em hoàn toàn cắt đứt, cho dù Tôn đại ca không muốn lấy mạng của Tôn tổng, nhưng nếu có thể vì vị trí tổng giám đốc của công ty mà hạ độc thủ với anh em ruột cũng đủ để Tôn tổng thấy rõ bộ mặt thật của anh trai hắn.
Lợi ích trước mắt, hắn vẫn luôn coi trọng cái gọi là tình thân, nhưng ở trước mặt những người đó lại không đáng nhắc tới.
Lưu Doãn kích động hai ngày rốt cuộc cũng yên tĩnh lại, chỉ là mỗi lần trước khi đến tiệm cà phê đều phải ngàn dặn dò, vạn dặn dò Quý Phong lần sau nếu có việc làm ăn, nhất định phải báo cho hắn, dù phải xin nghỉ thì hắn cũng sẽ đi!
Trường hợp trăm năm khó gặp như vậy, cả đời có thể thấy được mấy lần chứ? Xem ít đi một lần, một tháng ăn cơm hắn đều không thấy ngon.
Quý Phong cười cười bất đắc dĩ, đồng ý khi đi sẽ thông báo cho hắn. Lúc không cần giúp người, Quý Phong ở Lưu gia rảnh rỗi không có việc gì làm, dứt khoát đến công ty bất động sản mua nhà.
Lần đầu tiên cậu bán nhẫn ngọc ban chỉ, tiền tới tay được hơn 5 triệu, lần thứ hai tới tay hơn 12 triệu, hợp tác với công ty của ông chủ Từ tiêu 13 triệu còn thừa không ít, ở thành phố C mua một căn nho nhỏ là đủ rồi.
Cậu chọn một phòng cách đại học C không xa, nội thất đầy đủ, chưa từng có ai ở. Ban đầu vốn là phòng tân hôn, nhưng sau đó chủ phòng có điều động công tác chuyển sang nơi khác, căn phòng này cũng không ở được.
Quý Phong xem qua không tồi lập tức ký tên, chờ thêm hai ngày nữa bác sĩ Lưu trở về, nói một tiếng là có thể dọn ra.
Sở dĩ lúc trước cậu dẫn theo Lưu Doãn cùng đến bệnh viện cũng là muốn cho Lưu Doãn biết cậu có bản lĩnh này, kiếm tiền nhanh, khiến bọn họ tin mình có năng lực sống độc lập, nếu không lấy tính cách của bác sĩ Lưu, sợ là sẽ tiếp tục giữ cậu ở lại nhà.
Tuy rằng một nhà bác sĩ Lưu bọn họ không ngại, nhưng vẫn không tiện quấy rầy người ta, cậu cũng băn khoăn.
Trước khi bác sĩ Lưu trở về, Quý Phong chuyển đồ đã mua qua, chờ Lưu Doãn bên này xác định thời gian bác sĩ Lưu trở về, sớm cùng ngày cậu đi chợ thực phẩm mua đồ ăn, tự mình làm một bàn đồ ăn.
Thuở nhỏ cha mẹ cậu mất sớm, khi cậu vài tuổi đã bắt đầu gánh vác trách nhiệm chăm sóc em gái. Trong núi vật chất phong phú, tuy cậu chưa từng học nhưng làm đồ ăn nhiều năm như vậy, tay nghề vô cùng tốt, làm ra sắc thái hương vị đều đầy đủ, khiến Lưu Doãn về sớm ngửi một cái đã không đi nổi.
Lưu Doãn canh giữ trước bàn ăn, gắt gao nhìn chằm chằm cái bát, tầm mắt không nỡ rời đi, trong miệng vẫn luôn lẩm bẩm sao lại có mùi thơm như vậy, đời này hắn chưa từng ngửi được hương vị nào thơm như thế.
Quý Phong xoay người đi cho nhãi miu thêm đồ ăn, Lưu Doãn không nhịn nổi nữa đã ôm điện thoại thúc giục bác sĩ Lưu.
Bác sĩ Lưu rất nhanh đã về, khuôn mặt mệt mỏi nhưng tinh thần lại không tồi.
Nhìn Quý Phong, đứa trẻ mà mình giúp đỡ này có tiền đồ rộng mở cũng rất vui mừng, đặc biệt là nhìn đến một bàn đồ ăn đều do Quý Phong làm càng khen không thôi, dứt khoát lấy ra một bình rượu quý, định mời mọi người uống tạm mấy chén.
Quý Phong từ tướng mạo bác sĩ Lưu nhìn ra ông đang vì một chuyện mà sầu khổ, nhưng lại không phải việc của chính ông.
Bác sĩ Lưu vốn nói là đi công tác một tuần, nhưng lần này lại trở về muộn mấy ngày, xem ra chuyện khiến ông sầu khổ hẳn là có liên quan tới chuyến đi công tác lần này.
Mặc kệ là kiếp đầu tiên hay là một đời trọng sinh hiện giờ, Quý Phong đều rất cảm kích bác sĩ Lưu, bác sĩ Lưu có tâm sự nhưng không muốn nói cho bọn họ, cậu có ý định dụ bác sĩ Lưu nói ra.
Sau vài chén rượu, tinh thần bác sĩ Lưu lơi lỏng dần, cuối cùng cũng thổ lộ nguyên nhân lần này trở về muộn.
Lần này ông bị điều đến Kinh thị tiến hành một cuộc giải phẫu, người bệnh còn là người quen, là con của *ân sư ông lúc về già.
(*Thầy giáo, người có ân)
10 ngày trước con trai của ân sư ông xảy ra tai nạn giao thông ở Kinh thị, tuy rằng cứu người về được nhưng lại bộc phát các loại bệnh biến chứng, phải phẫu thuật rất nhiều. Phẫu thuật đều rất thành công nhưng người lại chậm chạp không tỉnh, trong chuyến này ông đi có một cuộc giải phẫu tự mình làm.
Bởi vì năm đó ân sư có ơn tri ngộ với ông, ông vẫn luôn bồi ân sư ở Kinh thị, chờ bệnh tình ổn định đưa về thành phố C, ông mới đồng thời cùng nhau trở về.
Lần đầu tiên Lưu Doãn nhìn thấy bác sĩ Lưu khó chịu như vậy, nghĩ đến gì đó, lời tới bên miệng bỗng thốt ra: “Hôn mê bất tỉnh? Vậy thì tìm Tiểu Phong đi, em ấy chính là……”
Nói xong mới phát hiện mình lắm miệng, dùng mắt xin lỗi nhìn Quý Phong.
Quý Phong không để ý, xua xua tay, cậu cũng có lòng giúp bác sĩ Lưu nhưng cậu không biết y thuật, nếu chỉ đơn thuần là sinh bệnh thì cậu không có cách, vẫn phải đi tìm bác sĩ.
Nhưng bác sĩ Lưu lại bị lời Lưu Doãn vừa mới nói làm cho kinh sợ: “Hôn mê bất tỉnh thì tìm Tiểu Phong? Tiểu Phong, cháu biết y thuật à?”
Quý Phong lắc đầu: “Cháu không……”
Lưu Doãn chột dạ, xác định Quý Phong không tức giận mới vuốt mũi kể chuyện Tôn tổng lúc trước ra, Quý Phong cũng thuận thế nói mình đi theo cao nhân học mấy chiêu.
Bác sĩ Lưu không ngờ tới Quý Phong có vận mệnh tới bực này, cũng rất vui vẻ, lại nhìn đứa con trai ngốc của mình, bất đắc dĩ cười cười, đây không phải chuyện nhỏ, ông không muốn liên lụy tới người khác.
“Chuyện này không giúp được, nhưng Tiểu Phong có thể gặp được kỳ ngộ như vậy cũng không tồi.” Tuy rằng ông theo thuyết vô thần, nhưng ông cũng không cản trở tín ngưỡng của người khác, huống chi loại chuyện như vậy ông không biết cũng không có nghĩa nó thật sự không tồn tại.
Một vài người có tài năng, thật sự là có bản lĩnh lớn.
Ông không thể ếch ngồi đáy giếng được.
Ba người Quý Phong rất nhanh đã cho qua chuyện này, mà ở một bên khác cuối phòng bệnh VIP trong bệnh viện, một người phụ nữ có mái tóc hoa râm được bảo dưỡng rất tốt rũ mắt đứng tại chỗ, đưa lưng về phía hành lang mà gạt lệ.
Bà không dám khóc trong phòng bệnh, sợ bị lão già nhìn thấy lại khó chịu.
Nhưng con trai nhỏ mới hai mươi tuổi, đang ở độ tuổi rất tươi đẹp, rõ ràng đã vượt qua nhiều cuộc phẫu thuật như vậy, cũng đã thành công, đều là tìm chuyên gia tới giải phẫu nhưng sao vẫn không tỉnh lại?
Bác sĩ nói qua mấy ngày nữa mà vẫn không tỉnh, sợ là…… về sau trở thành người thực vật.
Bà rất khó chịu trong lòng……
Đúng lúc này, toilet cách đó không xa có tiếng động truyền đến, bà nhanh chóng lấy tay áo lau vội nước mắt, mở to mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, vờ như đang ngắm cảnh.
Đang đi ra là hai người phụ nữ trung niên, ăn mặc như người tới thăm bệnh, hai người không phát hiện ra trong góc còn có một người khác, vừa đi vừa châu đầu ghé tai.
“Bà nói chuyện này có tà đạo hay không, Tôn tổng này đột nhiên hôn mê bất tỉnh, ngay cả bác sĩ cũng không tìm ra nguyên nhân, nhưng nói tỉnh là tỉnh…… Cứ coi là vậy đi, Tôn tổng vừa tỉnh, anh trai hắn lập tức bị bệnh nặng. Việc này…… Quá tà môn! Một trước một sau, nghe nói thời gian Tôn tổng tỉnh lại và lúc anh trai hắn hộc máu là cùng một thời điểm, bí thư Đinh kia còn lỡ miệng nói là phu nhân nhà mình mời một vị đại sư, đại sư cực kỳ lợi hại mới làm cho Tôn tổng tỉnh lại được, thời buổi này thế mà còn có người tin cái này, nhưng cũng phải nói là Tôn tổng thật sự đã tỉnh lại, hay là chuyện này……”
“Bà đừng nói bừa nữa, hiện giờ vị còn lại kia còn đang ở phòng chăm sóc đặc biệt, bị nghe thấy cẩn thận sẽ xé nát miệng bà đó!”
“Haha ở đây không phải chỉ có hai người chúng ta sao? Hơn nữa cũng là vị kia không có đạo nghĩa, em trai mình vừa mới hôn mê đã gấp không chờ nổi muốn thay thế, nói không chừng là ông trời đều đang nhìn đó……”
Hai người nhìn nhau cười muốn rời đi, đột nhiên nghe được phía sau truyền đến một giọng nói kích động run rẩy: “Hai vị từ từ đã!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.