Sau Khi Xuyên Vào Trò Chơi Cyber, Tôi Thành Công Soán Ngôi Boss
Chương 9: Vùng biển âm u
Án Bách
19/10/2022
“Cô hơi khác với lời mọi người đồn đại.” Mặt nạ bạc khoanh tay dựa vào tủ âm tường.
“Thật à?” Ngỗi Tân tỏ vẻ từ chối cho ý kiến.
Chuyện này không trả lời được, trả lời thế nào cũng dễ bị lộ tẩy, đối phó bằng thái độ mơ hồ mới đúng.
Mặt nạ bạc nói: “Bọn họ nói cô lạnh lùng như máy móc, chính xác như máy tính và là người chấp hành nghiêm khắc. Dù cô chưa thức tỉnh siêu năng lực nhưng cô là một cố vấn không thể thiếu của tổ chức.”
“Hừ.” Ngỗi Tân phát ra một tiếng cười từ trong cổ họng.
Nhưng tiếng cười của cô không có bao nhiêu vui vẻ hay tự mãn.
Đôi mắt hồng nhạt cùng đôi mắt đen nhánh nhìn nhau một lúc lâu mới mờ mịt nói: “Sao chẳng phản ứng thế!”
“Anh muốn phản ứng gì?” Ngỗi Tân nói, “Tôi có thể thực hiện bất kỳ phản ứng nào với nhân vật tôi đang đóng.”
“Tất cả đặc vụ ngầm đều kính nghiệp như cô à?” Mặt nạ bạc cau mày, “Không cho đồng đội xem sắc mặt thật?”
Ngỗi Tân bình tĩnh nhìn Mặt nạ bạc cho đến khi y quay đi.
“Chỉ thị tiếp theo là gì?” Một tia nước nhỏ nhảy ra khỏi đầu ngón tay tái nhợt, y chơi đùa nước trong tay, nhàm chán nói, “Đừng quên thời gian mà chúng ta còn không đến nửa tháng…”
Từ vài lời của y đã biết trong đội đặc nhiệm hai người lần này, Ngỗi Tân chiếm vị trí quyết định và điều khiển, trong khi y là người chấp hành. Địa vị của Ngỗi Tân trong Cơ khí Bình Minh cao hơn Mặt nạ bạc, thành viên trong tổ chức đều đánh giá cao về cô.
“Anh đến cảng điều tra nơi xảy ra vụ đánh bom.” Ngỗi Tân ra chỉ thị.
Sau khi suy nghĩ, cô cảm thấy chỉ thị này khá phù hợp.
Từ những thông tin cô đọc được và những thông tin tình báo cô có được, cảng là nơi cố thủ của các băng nhóm hỗn tạp, phát sinh nhiều hơn một vụ đánh bom ở đó. Lý do của vụ đánh bom có thể là một cuộc chiến giữa các băng nhóm hoặc một cái gì đó khác… Thí dụ như Cơ khí Bình Minh đã chọn nổ tung cảng để ngăn Kraken cập bến, để tàu chở hàng không thể vào đây.
Cần phải tìm hiểu một số thông tin cơ bản trước khi thực hiện nhiệm vụ, do đó cô mới đưa chỉ thị này cho y.
Mặt nạ bạc không phản đối chỉ thị của Ngỗi Tân, hỏi tỉ mỉ: “Điều tra cái gì? Nhân viên lưu động, điều tra địa điểm nổ bom hay theo dõi và giám sát nhân viên khả nghi? Có nhiều hơn một vụ nổ ở cảng.”
“Điều tra tất cả.” Ngỗi Tân nói.
“Cô quá thận trọng.” Mặt nạ bạc lẩm bẩm, “Được rồi, tôi sẽ đi ngay. Hãy liên lạc với tôi bằng vòng tay nếu cô có lệnh tạm thời.”
Y đeo mặt nạ bạc lên mặt, kéo mũ trùm đầu xuống đi tới ban công mở cửa sổ, thân ảnh lặng lẽ hóa thành một dòng nước trong suốt hòa vào mưa giông, biến mất vào màn đêm.
Ngỗi Tân bước tới đóng cửa sổ lại để tránh mưa tràn vào nhà.
Dùng chỉ thị tiễn Mặt nạ bạc đi, cô có thể tự mình suy nghĩ trong môi trường yên tĩnh.
Ngỗi Tân là một người rất giỏi trong việc lập kế hoạch học tập và quản lý thời gian. Chủ nhiệm lớp mười hai khen cô sắp xếp nhiệm vụ học tập ngay ngắn rõ ràng.
Bây giờ cô muốn lập kế hoạch cho tương lai của mình với những kỹ năng mà cô có được trong suốt ba năm trung học địa ngục.
Ngỗi Tân bước vào phòng ngủ lấy một tờ giấy trắng, bút máy chỉ còn nửa ống mực.
Đây là thói quen của cô. Viết mọi thứ lên giấy sẽ giúp cô suy nghĩ rõ ràng hơn và âm thanh của bút cọ vào giấy khiến cô tập trung hơn.
Hiện tại, nguy cơ của cô xuất phát từ hai khía cạnh.
“Đầu tiên, Cơ khí Bình Minh. Thứ hai, cục điều tra.” Cô viết trên giấy.
Việc trở thành một đặc vụ ngầm trong cục điều tra rất nguy hiểm nhưng cô được hỗ trợ bằng thông tin do tổ chức cung cấp. Cô tính thức hết đêm nay xem hết phần tài liệu dài mấy trăm trang để tìm hiểu kỹ về cục điều tra, cơ quan chính thức của Liên Bang và ghi nhớ những thông tin liên quan đến “Nhân viên an ninh Ngỗi Tân”. Cuộc sống, mạng lưới quan hệ và thói quen sinh hoạt của cô ấy, mục nào cũng không được phạm sai lầm. Giả vờ mất trí nhớ là cách tạm thời nhưng chắc chắn không phải là cách lâu dài.
Là một thực tập sinh an ninh, Ngỗi Tân chưa ở cục điều tra quá lâu, chưa quen với đồng đội là chuyện bình thường, cô không cần quá quen thuộc với đồng đội và đội trưởng, cô chỉ cần duy trì mối quan hệ ở mức phù hợp.
So với cục điều tra, Cơ khí Bình Minh khiến cô bất an hơn.
Dù sao cục điều tra cũng có hàng trăm trang thông tin để cô tham khảo nhưng Cơ khí Bình Minh thì sao? Không có gì cả. Cô cảm thấy xa lạ với tổ chức này, cô không biết mục đích thành lập tổ chức, cũng không biết thủ lĩnh của tổ chức là ai, ngay cả vai trò của cô trong tổ chức là gì cô cũng không biết, phải từ từ tìm hiểu rồi đoán.
Đồng đội của cô là “Mặt nạ bạc” bị ràng buộc với cô, may mắn thay, người này không quen nguyên thân. Đánh giá về biểu hiện của y, trông y có vẻ thiếu kinh nghiệm. Y như thiếu niên thiếu kinh nghiệm sống, tương đối dễ gạt. Ngỗi Tân có thể vượt ải một cách thuận lợi.
Biến thành người khác là điều không dễ vượt qua.
Ngỗi Tân gõ đầu bút trên giấy, cô đang suy nghĩ.
Tương lai, trong sự nghiệp đặc vụ ngầm ở cục điều tra, cô sẽ cố gắng để mình bình an vô sự. Cô đã thiết lập sáu nguyên tắc không tranh, không đoạt, không manh động, nghe nhiều, quan sát nhiều và học hỏi nhiều. wattleonidasmini
Tổ chức Cơ khí Bình Minh thì khó hơn, cô có một nhiệm vụ trong tay và là một đặc vụ ngầm, có rất ít cơ hội liên lạc với thành viên khác, phiền phức nhất là Mặt nạ bạc ở bên cạnh cô. Nếu lừa được y, cô sẽ không phải lo lắng trong ngắn hạn.
Sau khi lên kế hoạch cho phương án giải quyết nguy cơ, Ngỗi Tân dùng bút xóa chữ “Cơ khí Bình Minh” và “Cục điều tra”.
Điều tiếp theo cần lên kế hoạch là “Nhiệm vụ”.
Hiện có hai nhiệm vụ.
Nhiệm vụ một, điều tra toàn bộ án đánh bom ở bến cảng. Nhiệm vụ này được hệ thống trò chơi ban hành.
Nhiệm vụ thứ hai là ngăn chặn Kraken cập cảng vào thành phố Biển Đen. Đây là nhiệm vụ được tổ chức Cơ khí Bình minh giao.
Ngỗi Tân gạch chéo hai bên nhiệm vụ với vẻ vô cảm.
Khi điều tra vụ đánh bom, có thể cô sẽ tìm ra một số chi tiết trong cục điều tra, về việc nổ tung cảng và đánh chìm tàu chở hàng xuống biển… Đây hoàn toàn là tìm đường chết.
Đây là một trò chơi chân thực, một trò chơi không có chức năng lưu, nếu cô mất mạng thì có thể sẽ mất vĩnh viễn, cô không thể đánh cược bằng mạng sống của mình. Một trăm bit lưu trữ cũng không đủ cho một nhiệm vụ nguy hiểm này.
Ngỗi Tân cắn bút, cau mày bắt đầu phân tích nhiệm vụ đầu tiên.
Lý do của vụ đánh bom rõ ràng không đơn giản như cuộc chiến giữa các băng nhóm, rất có thể liên quan đến sự xuất hiện của Kraken.
Không biết cục điều tra có nhận ra sự bất thường của nó chưa?
Ngoài ra, Ngỗi Tân còn nghi ngờ có “bên thứ ba” trong vụ đánh bom.
Có nhiều hơn một nhóm hoặc phe phái muốn nổ tung cảng.
Cô lập một sơ đồ quan hệ.
Bên thứ nhất, cục điều tra. Mục đích là bảo vệ cảng và truy lùng tội phạm.
Bên thứ hai, Cơ khí Bình Minh. Mục đích là nổ tung cảng.
Nhiệm vụ mà Cơ khí Bình Minh yêu cầu Ngỗi Tân thực hiện là “nổ tung cảng”, đó là chỉ thị nhiệm vụ mà cô vừa nhận được tối nay, tổ chức đã cử đồng đội là “Mặt nạ bạc” đến hỗ trợ. Nhưng trước khi cô nhận nhiệm vụ, trước khi chính thức xuyên sang thế giới thứ hai, bến cảng đã nổ tung trước.
Đợt nổ này do thế lực nào gây ra?
Băng nhóm đánh nhau là chuyện phổ biến ở thành phố Biển Đen, nơi có phong tục đơn giản. Hệ thống trò chơi sẽ không đưa ra một nhiệm vụ đặc biệt vì băng nhóm phổ thông đánh nhau. Hẳn là vụ đánh bom này có chỗ đặc thù nào đó mới được kích hoạt.
Ngỗi Tân viết trên giấy —
Bên thứ ba, cần được xác định. Nguyên nhân của vụ đánh bom được nghi ngờ có liên quan đến tàu Kraken.
Nhưng trên đây chỉ là suy đoán một, vẫn còn suy đoán hai.
Suy đoán thứ hai trong đầu Ngỗi Tân là Cơ khí Bình Minh không chỉ cử một đội thực hiện nhiệm vụ. Vụ đánh bom trước đó được một nhóm đặc nhiệm khác có liên kết với tổ chức thực hiện nhưng bọn họ đã thất bại.
Mặt nạ bạc nói: “Chúng ta chết cũng không sao, những thành viên khác của tổ chức sẽ tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ cho đến ngày 11 tháng 8.”
Đối với nhiệm vụ như nổ tung bến cảng và nổ tung một tàu chở hàng, Cơ khí Bình Minh không thể chỉ đặt hy vọng vào một đội, nhiều đội cùng thực hiện nhiệm vụ mới là lựa chọn đúng đắn. Do đó, thủ phạm của vụ đánh bom cuối cùng có thể vẫn là Cơ khí Bình Minh.
Ngỗi Tân thêm một câu dưới dòng chữ “Bên thứ ba, cần được xác định: Nghi ngờ bên thứ ba vẫn là Cơ khí Bình Minh.”
Cô nhìn những dòng ngắn ngủi trên giấy, suy nghĩ rất lâu.
Những làn sóng đen gợn sóng trong thành phố Biển Đen, vụ nổ thường xuyên phát sinh trong cảng, chỉ thị của Cơ khí Bình Minh, nhiệm vụ do hệ thống trò chơi đưa ra… Mọi thứ đều có một điểm cốt lõi, đó chính là Kraken, con tàu khổng lồ này sẽ cập cảng ở thành phố Biển Đen.
Kraken là mắt của cơn bão, nó đang dần tiến đến với âm mưu và sương mù.
Ngỗi Tân cầm tờ giấy trên bàn xé thành từng mảnh nhỏ, sau đó vào toilet ném xuống bồn cầu rồi xả nước.
Nhất định phải tiêu hủy tờ giấy này, không thể để người khác nhìn thấy.
Cô biết đâu là điểm đột phá để hoàn thành nhiệm vụ.
— Kraken.
Điều tra xem Kraken đang chở hàng gì và tại sao Cơ khí Bình Minh lại sợ nó cập cảng vào thành phố Biển Đen, mọi chuyện sẽ dễ giải quyết hơn.
Ngỗi Tân quay lại phòng, ngồi trên ghế suy nghĩ về nó, sau đó bật vòng đeo tay mã hóa Internet tìm kiếm thông tin về “Kraken”.
Giao diện bật lên.
“Kraken là một tàu chở hàng rời khổng lồ được đóng vào năm 2086, bây giờ là năm đầu tiên nó hoạt động. Trọng lượng tối đa của Kraken là 800.000 tấn, nó trở thành tàu chở hàng rời lớn nhất thế giới.”
Các hãng vận chuyển số lượng lớn thường vận chuyển các loại hàng hóa không thể chất trong container, chẳng hạn như cát, dầu và mỏ than.
Kraken đang vận chuyển thứ gì?
Ngỗi Tân đã tìm kiếm nhiều lần nhưng có quá ít thông tin về con tàu này, cô không tìm ra thông tin hữu ích nào nên mở con chip nhiệm vụ mà tổ chức đưa cho, có một phần nội dung mà cô chưa đọc.
Cô nhấp vào thông tin và đọc từ đầu đến cuối, đúng như cô dự đoán, không có thông tin cụ thể nào về hàng hóa Kraken đang vận chuyển.
Mọi thứ thật phức tạp.
Khi Ngỗi Tân nghĩ về nó, màn hình hệ thống trò chơi bật ra.
Cô chớp mắt ngạc nhiên khi biết tiến độ điều tra đã tăng lên từ lúc nào.
“[Tiến độ nhiệm vụ]: 5%.”
Sự gia tăng lẻ tẻ về số lượng ít nhất cũng chứng tỏ việc điều tra của cô đang đi đúng hướng, cô nên tiếp tục điều tra theo manh mối này.
Ngỗi Tân thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn thấy nhiệm vụ có tiến triển, cảm giác hoàn thành giống như vượt qua một nan đề toán học… Không, nó thậm chí còn mãn nguyện hơn vượt qua nan đề toán học. Cảm giác hoàn thành này chỉ đứng sau làm việc kiếm tiền.
Ngỗi Tân tựa lưng vào chiếc giường không mấy êm ái, dụi mắt buồn ngủ. Cô không ngủ mà chuyển nội dung hiển thị trên vòng tay, cố gắng dùng sức mạnh học thuộc thơ cổ lúc trước đọc nội dung và tra cứu tư liệu sống của “Ngỗi Tân” lẫn thông tin tình báo của cục điều tra do tổ chức giao cho.
Cô nhìn thấy hừng đông đến rạng sáng, mưa xối xả ngoài cửa sổ mãi không ngừng.
Chín giờ sáng, cửa sổ ban công mở ra.
Mặt nạ bạc chật vật trèo qua cửa sổ vào nhà, khắp người ướt sũng, trên má có vết máu, thực sự đã bị thương.
Mặt nạ bạc nhìn Ngỗi Tân đi ra từ phòng ngủ, gọi: “Này! Cô…”
“Tên tôi không phải là ‘Này’, tốt hơn là anh nên gọi tôi bằng mật danh.” Ngỗi Tân nhìn dấu chân ướt sũng của y, “Anh làm bẩn sàn nhà.”
“Phú, phú bà… Cô…” Mặt nạ bạc nhăn nhó gọi mật danh, sau đó nhanh chóng ngậm miệng, cam chịu nói, “Gọi cái gì cũng vậy mà, tôi bị thương rồi. Cô có hòm thuốc không?”
Ngỗi Tân quay lại phòng ngủ lấy hòm thuốc bên giường.
Mặt nạ bạc tùy tiện cởi mặt nạ, mái tóc trắng tinh ướt đẫm dính vào trán, đôi môi không chút máu lại càng tái nhợt. Y cởi áo khoác ném xuống đất, trên ngực có ba vết xước lớn, vết thương rất sâu. Trong trường hợp này, y không chết vì mất máu mà còn nhảy nhót tưng bừng. wpthistooshallpass115
Ngỗi Tân nhìn mặt đất, vết nước mà y để lại khi bước từ ban công vào là trong suốt, không lẫn máu, phần ngực trên áo chỉ có một vết máu nhỏ.
“Số lượng quái vật lang thang trong bóng tối đang tăng lên.” Mặt nạ bạc cởi áo, mở hộp thuốc, thuần thục đổ dung dịch oxy già để khử trùng, tự bôi thuốc và băng bó cho bản thân.
Ngỗi Tân tinh tế lặp lại: “Tăng lên?”
“Đúng vậy, tăng lên nhiều hơn trước. Tối hôm qua tôi đã gặp ba con.” Mặt nạ bạc thở một hơi sau khi buộc băng, nghiêm nghị nói, “Chúng đáp xuống trong cơn mưa, lang thang quanh bến tàu chất đầy container tìm kiếm vật chủ…”
Quái vật? Quái vật gì?
Ngỗi Tân lo lắng cắn chặt môi.
Có rất nhiều thứ ở thế giới thứ hai nằm ngoài tầm hiểu biết của cô, đêm qua cô còn học được cách thanh toán bằng quét mặt đúng cách, cách ra vào nơi công cộng, cách mua sắm trực tuyến, cách sử dụng thiết bị cầm tay… Cô còn tìm hiểu về lịch sử của thế giới này, từ việc thành lập Liên bang đến sự bùng nổ của khoa học kỹ thuật, lịch sử huy hoàng của loài người thoát khỏi trái đất, cố gắng thiết lập thuộc địa cho ngoài hành tinh, cũng như những cái tên và những đoạn văn khái quát về một số sự kiện lịch sử lớn.
Sự xuất hiện của người chơi Tập Lương nhắc nhở Ngỗi Tân rằng cô nên cẩn thận hơn, cô không thể phạm phải những sai lầm cấp thấp của y.
Ngỗi Tân đang sức đầu mẻ trán nhưng “quái vật” mà Mặt nạ bạc đang nói đến là thứ vượt khỏi nhận thức của cô.
Để che giấu sự lo lắng và hồi hộp của mình, cô nói với y: “Anh mang quá nhiều nước vào rồi, nhớ dọn sạch ban công và phòng khách.”
Mặt nạ bạc: “…”
“Nếu không nhờ khả năng khống chế chất lỏng của tôi, tôi đã sớm mất máu quá nhiều mà chết. Cô không giúp tôi băng bó, còn trách tôi làm bẩn sàn nhà.” Y tức giận ném một quả bóng nước vào bồn rửa nhà bếp.
“Thật à?” Ngỗi Tân tỏ vẻ từ chối cho ý kiến.
Chuyện này không trả lời được, trả lời thế nào cũng dễ bị lộ tẩy, đối phó bằng thái độ mơ hồ mới đúng.
Mặt nạ bạc nói: “Bọn họ nói cô lạnh lùng như máy móc, chính xác như máy tính và là người chấp hành nghiêm khắc. Dù cô chưa thức tỉnh siêu năng lực nhưng cô là một cố vấn không thể thiếu của tổ chức.”
“Hừ.” Ngỗi Tân phát ra một tiếng cười từ trong cổ họng.
Nhưng tiếng cười của cô không có bao nhiêu vui vẻ hay tự mãn.
Đôi mắt hồng nhạt cùng đôi mắt đen nhánh nhìn nhau một lúc lâu mới mờ mịt nói: “Sao chẳng phản ứng thế!”
“Anh muốn phản ứng gì?” Ngỗi Tân nói, “Tôi có thể thực hiện bất kỳ phản ứng nào với nhân vật tôi đang đóng.”
“Tất cả đặc vụ ngầm đều kính nghiệp như cô à?” Mặt nạ bạc cau mày, “Không cho đồng đội xem sắc mặt thật?”
Ngỗi Tân bình tĩnh nhìn Mặt nạ bạc cho đến khi y quay đi.
“Chỉ thị tiếp theo là gì?” Một tia nước nhỏ nhảy ra khỏi đầu ngón tay tái nhợt, y chơi đùa nước trong tay, nhàm chán nói, “Đừng quên thời gian mà chúng ta còn không đến nửa tháng…”
Từ vài lời của y đã biết trong đội đặc nhiệm hai người lần này, Ngỗi Tân chiếm vị trí quyết định và điều khiển, trong khi y là người chấp hành. Địa vị của Ngỗi Tân trong Cơ khí Bình Minh cao hơn Mặt nạ bạc, thành viên trong tổ chức đều đánh giá cao về cô.
“Anh đến cảng điều tra nơi xảy ra vụ đánh bom.” Ngỗi Tân ra chỉ thị.
Sau khi suy nghĩ, cô cảm thấy chỉ thị này khá phù hợp.
Từ những thông tin cô đọc được và những thông tin tình báo cô có được, cảng là nơi cố thủ của các băng nhóm hỗn tạp, phát sinh nhiều hơn một vụ đánh bom ở đó. Lý do của vụ đánh bom có thể là một cuộc chiến giữa các băng nhóm hoặc một cái gì đó khác… Thí dụ như Cơ khí Bình Minh đã chọn nổ tung cảng để ngăn Kraken cập bến, để tàu chở hàng không thể vào đây.
Cần phải tìm hiểu một số thông tin cơ bản trước khi thực hiện nhiệm vụ, do đó cô mới đưa chỉ thị này cho y.
Mặt nạ bạc không phản đối chỉ thị của Ngỗi Tân, hỏi tỉ mỉ: “Điều tra cái gì? Nhân viên lưu động, điều tra địa điểm nổ bom hay theo dõi và giám sát nhân viên khả nghi? Có nhiều hơn một vụ nổ ở cảng.”
“Điều tra tất cả.” Ngỗi Tân nói.
“Cô quá thận trọng.” Mặt nạ bạc lẩm bẩm, “Được rồi, tôi sẽ đi ngay. Hãy liên lạc với tôi bằng vòng tay nếu cô có lệnh tạm thời.”
Y đeo mặt nạ bạc lên mặt, kéo mũ trùm đầu xuống đi tới ban công mở cửa sổ, thân ảnh lặng lẽ hóa thành một dòng nước trong suốt hòa vào mưa giông, biến mất vào màn đêm.
Ngỗi Tân bước tới đóng cửa sổ lại để tránh mưa tràn vào nhà.
Dùng chỉ thị tiễn Mặt nạ bạc đi, cô có thể tự mình suy nghĩ trong môi trường yên tĩnh.
Ngỗi Tân là một người rất giỏi trong việc lập kế hoạch học tập và quản lý thời gian. Chủ nhiệm lớp mười hai khen cô sắp xếp nhiệm vụ học tập ngay ngắn rõ ràng.
Bây giờ cô muốn lập kế hoạch cho tương lai của mình với những kỹ năng mà cô có được trong suốt ba năm trung học địa ngục.
Ngỗi Tân bước vào phòng ngủ lấy một tờ giấy trắng, bút máy chỉ còn nửa ống mực.
Đây là thói quen của cô. Viết mọi thứ lên giấy sẽ giúp cô suy nghĩ rõ ràng hơn và âm thanh của bút cọ vào giấy khiến cô tập trung hơn.
Hiện tại, nguy cơ của cô xuất phát từ hai khía cạnh.
“Đầu tiên, Cơ khí Bình Minh. Thứ hai, cục điều tra.” Cô viết trên giấy.
Việc trở thành một đặc vụ ngầm trong cục điều tra rất nguy hiểm nhưng cô được hỗ trợ bằng thông tin do tổ chức cung cấp. Cô tính thức hết đêm nay xem hết phần tài liệu dài mấy trăm trang để tìm hiểu kỹ về cục điều tra, cơ quan chính thức của Liên Bang và ghi nhớ những thông tin liên quan đến “Nhân viên an ninh Ngỗi Tân”. Cuộc sống, mạng lưới quan hệ và thói quen sinh hoạt của cô ấy, mục nào cũng không được phạm sai lầm. Giả vờ mất trí nhớ là cách tạm thời nhưng chắc chắn không phải là cách lâu dài.
Là một thực tập sinh an ninh, Ngỗi Tân chưa ở cục điều tra quá lâu, chưa quen với đồng đội là chuyện bình thường, cô không cần quá quen thuộc với đồng đội và đội trưởng, cô chỉ cần duy trì mối quan hệ ở mức phù hợp.
So với cục điều tra, Cơ khí Bình Minh khiến cô bất an hơn.
Dù sao cục điều tra cũng có hàng trăm trang thông tin để cô tham khảo nhưng Cơ khí Bình Minh thì sao? Không có gì cả. Cô cảm thấy xa lạ với tổ chức này, cô không biết mục đích thành lập tổ chức, cũng không biết thủ lĩnh của tổ chức là ai, ngay cả vai trò của cô trong tổ chức là gì cô cũng không biết, phải từ từ tìm hiểu rồi đoán.
Đồng đội của cô là “Mặt nạ bạc” bị ràng buộc với cô, may mắn thay, người này không quen nguyên thân. Đánh giá về biểu hiện của y, trông y có vẻ thiếu kinh nghiệm. Y như thiếu niên thiếu kinh nghiệm sống, tương đối dễ gạt. Ngỗi Tân có thể vượt ải một cách thuận lợi.
Biến thành người khác là điều không dễ vượt qua.
Ngỗi Tân gõ đầu bút trên giấy, cô đang suy nghĩ.
Tương lai, trong sự nghiệp đặc vụ ngầm ở cục điều tra, cô sẽ cố gắng để mình bình an vô sự. Cô đã thiết lập sáu nguyên tắc không tranh, không đoạt, không manh động, nghe nhiều, quan sát nhiều và học hỏi nhiều. wattleonidasmini
Tổ chức Cơ khí Bình Minh thì khó hơn, cô có một nhiệm vụ trong tay và là một đặc vụ ngầm, có rất ít cơ hội liên lạc với thành viên khác, phiền phức nhất là Mặt nạ bạc ở bên cạnh cô. Nếu lừa được y, cô sẽ không phải lo lắng trong ngắn hạn.
Sau khi lên kế hoạch cho phương án giải quyết nguy cơ, Ngỗi Tân dùng bút xóa chữ “Cơ khí Bình Minh” và “Cục điều tra”.
Điều tiếp theo cần lên kế hoạch là “Nhiệm vụ”.
Hiện có hai nhiệm vụ.
Nhiệm vụ một, điều tra toàn bộ án đánh bom ở bến cảng. Nhiệm vụ này được hệ thống trò chơi ban hành.
Nhiệm vụ thứ hai là ngăn chặn Kraken cập cảng vào thành phố Biển Đen. Đây là nhiệm vụ được tổ chức Cơ khí Bình minh giao.
Ngỗi Tân gạch chéo hai bên nhiệm vụ với vẻ vô cảm.
Khi điều tra vụ đánh bom, có thể cô sẽ tìm ra một số chi tiết trong cục điều tra, về việc nổ tung cảng và đánh chìm tàu chở hàng xuống biển… Đây hoàn toàn là tìm đường chết.
Đây là một trò chơi chân thực, một trò chơi không có chức năng lưu, nếu cô mất mạng thì có thể sẽ mất vĩnh viễn, cô không thể đánh cược bằng mạng sống của mình. Một trăm bit lưu trữ cũng không đủ cho một nhiệm vụ nguy hiểm này.
Ngỗi Tân cắn bút, cau mày bắt đầu phân tích nhiệm vụ đầu tiên.
Lý do của vụ đánh bom rõ ràng không đơn giản như cuộc chiến giữa các băng nhóm, rất có thể liên quan đến sự xuất hiện của Kraken.
Không biết cục điều tra có nhận ra sự bất thường của nó chưa?
Ngoài ra, Ngỗi Tân còn nghi ngờ có “bên thứ ba” trong vụ đánh bom.
Có nhiều hơn một nhóm hoặc phe phái muốn nổ tung cảng.
Cô lập một sơ đồ quan hệ.
Bên thứ nhất, cục điều tra. Mục đích là bảo vệ cảng và truy lùng tội phạm.
Bên thứ hai, Cơ khí Bình Minh. Mục đích là nổ tung cảng.
Nhiệm vụ mà Cơ khí Bình Minh yêu cầu Ngỗi Tân thực hiện là “nổ tung cảng”, đó là chỉ thị nhiệm vụ mà cô vừa nhận được tối nay, tổ chức đã cử đồng đội là “Mặt nạ bạc” đến hỗ trợ. Nhưng trước khi cô nhận nhiệm vụ, trước khi chính thức xuyên sang thế giới thứ hai, bến cảng đã nổ tung trước.
Đợt nổ này do thế lực nào gây ra?
Băng nhóm đánh nhau là chuyện phổ biến ở thành phố Biển Đen, nơi có phong tục đơn giản. Hệ thống trò chơi sẽ không đưa ra một nhiệm vụ đặc biệt vì băng nhóm phổ thông đánh nhau. Hẳn là vụ đánh bom này có chỗ đặc thù nào đó mới được kích hoạt.
Ngỗi Tân viết trên giấy —
Bên thứ ba, cần được xác định. Nguyên nhân của vụ đánh bom được nghi ngờ có liên quan đến tàu Kraken.
Nhưng trên đây chỉ là suy đoán một, vẫn còn suy đoán hai.
Suy đoán thứ hai trong đầu Ngỗi Tân là Cơ khí Bình Minh không chỉ cử một đội thực hiện nhiệm vụ. Vụ đánh bom trước đó được một nhóm đặc nhiệm khác có liên kết với tổ chức thực hiện nhưng bọn họ đã thất bại.
Mặt nạ bạc nói: “Chúng ta chết cũng không sao, những thành viên khác của tổ chức sẽ tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ cho đến ngày 11 tháng 8.”
Đối với nhiệm vụ như nổ tung bến cảng và nổ tung một tàu chở hàng, Cơ khí Bình Minh không thể chỉ đặt hy vọng vào một đội, nhiều đội cùng thực hiện nhiệm vụ mới là lựa chọn đúng đắn. Do đó, thủ phạm của vụ đánh bom cuối cùng có thể vẫn là Cơ khí Bình Minh.
Ngỗi Tân thêm một câu dưới dòng chữ “Bên thứ ba, cần được xác định: Nghi ngờ bên thứ ba vẫn là Cơ khí Bình Minh.”
Cô nhìn những dòng ngắn ngủi trên giấy, suy nghĩ rất lâu.
Những làn sóng đen gợn sóng trong thành phố Biển Đen, vụ nổ thường xuyên phát sinh trong cảng, chỉ thị của Cơ khí Bình Minh, nhiệm vụ do hệ thống trò chơi đưa ra… Mọi thứ đều có một điểm cốt lõi, đó chính là Kraken, con tàu khổng lồ này sẽ cập cảng ở thành phố Biển Đen.
Kraken là mắt của cơn bão, nó đang dần tiến đến với âm mưu và sương mù.
Ngỗi Tân cầm tờ giấy trên bàn xé thành từng mảnh nhỏ, sau đó vào toilet ném xuống bồn cầu rồi xả nước.
Nhất định phải tiêu hủy tờ giấy này, không thể để người khác nhìn thấy.
Cô biết đâu là điểm đột phá để hoàn thành nhiệm vụ.
— Kraken.
Điều tra xem Kraken đang chở hàng gì và tại sao Cơ khí Bình Minh lại sợ nó cập cảng vào thành phố Biển Đen, mọi chuyện sẽ dễ giải quyết hơn.
Ngỗi Tân quay lại phòng, ngồi trên ghế suy nghĩ về nó, sau đó bật vòng đeo tay mã hóa Internet tìm kiếm thông tin về “Kraken”.
Giao diện bật lên.
“Kraken là một tàu chở hàng rời khổng lồ được đóng vào năm 2086, bây giờ là năm đầu tiên nó hoạt động. Trọng lượng tối đa của Kraken là 800.000 tấn, nó trở thành tàu chở hàng rời lớn nhất thế giới.”
Các hãng vận chuyển số lượng lớn thường vận chuyển các loại hàng hóa không thể chất trong container, chẳng hạn như cát, dầu và mỏ than.
Kraken đang vận chuyển thứ gì?
Ngỗi Tân đã tìm kiếm nhiều lần nhưng có quá ít thông tin về con tàu này, cô không tìm ra thông tin hữu ích nào nên mở con chip nhiệm vụ mà tổ chức đưa cho, có một phần nội dung mà cô chưa đọc.
Cô nhấp vào thông tin và đọc từ đầu đến cuối, đúng như cô dự đoán, không có thông tin cụ thể nào về hàng hóa Kraken đang vận chuyển.
Mọi thứ thật phức tạp.
Khi Ngỗi Tân nghĩ về nó, màn hình hệ thống trò chơi bật ra.
Cô chớp mắt ngạc nhiên khi biết tiến độ điều tra đã tăng lên từ lúc nào.
“[Tiến độ nhiệm vụ]: 5%.”
Sự gia tăng lẻ tẻ về số lượng ít nhất cũng chứng tỏ việc điều tra của cô đang đi đúng hướng, cô nên tiếp tục điều tra theo manh mối này.
Ngỗi Tân thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn thấy nhiệm vụ có tiến triển, cảm giác hoàn thành giống như vượt qua một nan đề toán học… Không, nó thậm chí còn mãn nguyện hơn vượt qua nan đề toán học. Cảm giác hoàn thành này chỉ đứng sau làm việc kiếm tiền.
Ngỗi Tân tựa lưng vào chiếc giường không mấy êm ái, dụi mắt buồn ngủ. Cô không ngủ mà chuyển nội dung hiển thị trên vòng tay, cố gắng dùng sức mạnh học thuộc thơ cổ lúc trước đọc nội dung và tra cứu tư liệu sống của “Ngỗi Tân” lẫn thông tin tình báo của cục điều tra do tổ chức giao cho.
Cô nhìn thấy hừng đông đến rạng sáng, mưa xối xả ngoài cửa sổ mãi không ngừng.
Chín giờ sáng, cửa sổ ban công mở ra.
Mặt nạ bạc chật vật trèo qua cửa sổ vào nhà, khắp người ướt sũng, trên má có vết máu, thực sự đã bị thương.
Mặt nạ bạc nhìn Ngỗi Tân đi ra từ phòng ngủ, gọi: “Này! Cô…”
“Tên tôi không phải là ‘Này’, tốt hơn là anh nên gọi tôi bằng mật danh.” Ngỗi Tân nhìn dấu chân ướt sũng của y, “Anh làm bẩn sàn nhà.”
“Phú, phú bà… Cô…” Mặt nạ bạc nhăn nhó gọi mật danh, sau đó nhanh chóng ngậm miệng, cam chịu nói, “Gọi cái gì cũng vậy mà, tôi bị thương rồi. Cô có hòm thuốc không?”
Ngỗi Tân quay lại phòng ngủ lấy hòm thuốc bên giường.
Mặt nạ bạc tùy tiện cởi mặt nạ, mái tóc trắng tinh ướt đẫm dính vào trán, đôi môi không chút máu lại càng tái nhợt. Y cởi áo khoác ném xuống đất, trên ngực có ba vết xước lớn, vết thương rất sâu. Trong trường hợp này, y không chết vì mất máu mà còn nhảy nhót tưng bừng. wpthistooshallpass115
Ngỗi Tân nhìn mặt đất, vết nước mà y để lại khi bước từ ban công vào là trong suốt, không lẫn máu, phần ngực trên áo chỉ có một vết máu nhỏ.
“Số lượng quái vật lang thang trong bóng tối đang tăng lên.” Mặt nạ bạc cởi áo, mở hộp thuốc, thuần thục đổ dung dịch oxy già để khử trùng, tự bôi thuốc và băng bó cho bản thân.
Ngỗi Tân tinh tế lặp lại: “Tăng lên?”
“Đúng vậy, tăng lên nhiều hơn trước. Tối hôm qua tôi đã gặp ba con.” Mặt nạ bạc thở một hơi sau khi buộc băng, nghiêm nghị nói, “Chúng đáp xuống trong cơn mưa, lang thang quanh bến tàu chất đầy container tìm kiếm vật chủ…”
Quái vật? Quái vật gì?
Ngỗi Tân lo lắng cắn chặt môi.
Có rất nhiều thứ ở thế giới thứ hai nằm ngoài tầm hiểu biết của cô, đêm qua cô còn học được cách thanh toán bằng quét mặt đúng cách, cách ra vào nơi công cộng, cách mua sắm trực tuyến, cách sử dụng thiết bị cầm tay… Cô còn tìm hiểu về lịch sử của thế giới này, từ việc thành lập Liên bang đến sự bùng nổ của khoa học kỹ thuật, lịch sử huy hoàng của loài người thoát khỏi trái đất, cố gắng thiết lập thuộc địa cho ngoài hành tinh, cũng như những cái tên và những đoạn văn khái quát về một số sự kiện lịch sử lớn.
Sự xuất hiện của người chơi Tập Lương nhắc nhở Ngỗi Tân rằng cô nên cẩn thận hơn, cô không thể phạm phải những sai lầm cấp thấp của y.
Ngỗi Tân đang sức đầu mẻ trán nhưng “quái vật” mà Mặt nạ bạc đang nói đến là thứ vượt khỏi nhận thức của cô.
Để che giấu sự lo lắng và hồi hộp của mình, cô nói với y: “Anh mang quá nhiều nước vào rồi, nhớ dọn sạch ban công và phòng khách.”
Mặt nạ bạc: “…”
“Nếu không nhờ khả năng khống chế chất lỏng của tôi, tôi đã sớm mất máu quá nhiều mà chết. Cô không giúp tôi băng bó, còn trách tôi làm bẩn sàn nhà.” Y tức giận ném một quả bóng nước vào bồn rửa nhà bếp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.