Sau Khi Xuyên Về Mỗi Ngày Đều Ở Tu La Tràng
Chương 20
Cung Thanh Hãn
01/07/2021
Từ trong phòng thẩm vấn đi ra, Lâm Mạc hỏi: "Phùng Tích Tề sẽ chịu hình phạt như thế nào?"
Bọn họ đứng bên cạnh cửa sổ dưới ánh nắng mặt trời, hưởng thụ cảm giác ấm áp vui vẻ cùng thoải mái bình yên đã lâu không cảm nhận được.
Phùng Tích Tề bị lời nói của Lâm Mạc ảnh hưởng khiến cho tinh thần bất ổn, Đường Diễn Sơ và Trạm Văn Sương liền tranh thủ công phá phòng tuyến tâm lý cuối cùng của hắn, rốt cuộc hắn đã cúi đầu thừa nhận toàn bộ tội ác.
Hiện tại cảnh sát đã xin được lệnh bắt giam Phùng thiếu gia.
Đường Diễn Sơ nói: "Phùng Tích Tề tuy là người thao túng cả 5 vụ án, tuy nhiên thật sự tham gia chỉ có vụ án của Diêu Vân Vân... Phần lớn thời gian tra tấn về sau cũng như ra tay kết liễu nạn nhân đều do Tôn Chí thực hiện, do đó họ Phùng có thể được nhận khoan hồng."
"Tập đoàn Phùng thị nhất định sẽ không bỏ cuộc, mời luật sư biện hộ là đương nhiên, khả năng án phạt cao nhất có thể là tù chung thân."
Ba người xoay người rời khỏi vị trí, đẩy cửa tiến vào phòng họp.
Tôn Học Thần đang tập trung gõ văn kiện, Đoạn Vũ và Lý Việt Minh đang đứng bên cửa sổ, Tiết Trác Lâm thì chỉ trỏ ra ngoài cửa kính.
Thấy bọn họ tiến vào, Tiết Trác Lâm giơ di động trong tay nói: "Sếp, giáo sư Trạm, video áp giải Phùng Tích Tề từ Hội trường EW bị tung lên mạng, hiện tại trên weibo náo loạn, phóng viên đang chầu chực như hổ đói ngoài cổng cục, có cần chúng ta cho người ra giải tán hay không?"
Lâm Mạc tò mò, ngó đầu quan sát quả nhiên thấy mấy người khiêng camera và xe của các nhà đài đã tụ tập kín ngoài đường.
Đường Diễn Sơ giao cho Tôn Học Thần bản ghi chép khẩu cung của Phùng Tích Tề, nói: "Không cần để ý đến họ."
"Sếp, Mạnh Tình Trúc cũng phát weibo phản bác, lúc sau còn trực tiếp livestream giải thích... Học Thần mở lên cho mọi người cùng xem."
Tôn Học Thần gật đầu, phóng to video lên màn hình máy chiếu.
Mạnh Tình Trúc xuất hiện, hai hốc mắt đỏ bừng thoạt nhìn như vừa chịu đả kích, tinh thần trạng thái có vẻ không quá tốt nhưng vẫn là bộ dạng xinh đẹp quyến rũ như trước đây.
"Cô ta đã khôi phục rồi." Trạm Văn Sương nhàn nhạt nói.
Lâm Mạc gật đầu: "Đúng như chúng ta dự đoán."
"Hệ thống trong đầu cô ta có lực phòng thủ, sau khi bị công kích sẽ chủ động rút sinh mệnh của ký chủ để bổ sung năng lượng, trừ khi Mạnh Tình Trúc chết nếu không hệ thống này sẽ không biết mất."
"Cũng không loại trừ khả năng sau khi rời khỏi cơ thể cô ta, nó có thể tìm kiếm một ký chủ khác."
"Nếu tôi đoán đúng, fanclub của cô ta chính là nguồn cung cấp lực tín ngưỡng, cô ta có nhiều người hâm mộ như vậy cho nên có khả năng khôi phục rất nhanh."
Lâm Mạc thoáng buồn rầu lẩm bẩm: "Trước mặt cứ tạm cho rằng, nếu muốn diệt trừ tận gốc cái hệ thống quỷ dị kia chỉ có cách loại bỏ Mạnh Tình Trúc..."
Nhưng nếu làm theo cách này, cậu sẽ gián tiếp trở thành hung thủ giết người a!
Video trên weibo của Mạnh Tình Trúc chỉ dài vài phút, đại ý là cô ta cũng không nắm rõ được tình huống, hiện đang chờ thông báo từ phía cảnh sát, hy vọng mọi người cho cô ta chút thời gian để xử lý, đừng liên tục tra khảo ép hỏi.
Cô ta biểu hiện ra một thân khổ sở, mệt mỏi, sợ hãi, quả thực vai diễn một cô gái đang hoang mang lo lắng cho bạn trai được cô ta diễn rất tròn vai.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy bộ mặt thật của cô ta, nhìn diễn xuất hiện tại của khẳng định ai cũng sẽ đau lòng và thông cảm với cô gái nhỏ.
Sau khi phát trực tiếp kết thúc, Mạnh Tình Trúc thành công khơi dậy lòng thương của fan hâm mộ, bọn họ đều muốn đứng lên an ủi bảo hộ thần tượng, cũng rất nhanh thành lập các hội nhóm chiến đấu cùng nhau chèn ép những người qua đường dám lên tiếng nói xấu cô ta.
Thậm chí còn có vài fan quá khích tràn sang weibo của Lâm Mạc để công kích.
Lâm Mạc nhắm mắt lướt qua, không thèm để ý.
Tiết Trác Lâm chép miệng nói: "Không hổ là diễn viên nổi tiếng, diễn xuất thật đáng nể, vừa biết giả bộ vừa biết cách bán thảm để lợi dụng tâm lý của công chúng... Hiện tại trên mạng 8/10 đều cho rằng cô ta vô tội."
Lão Lưu thở dài: "Mạnh Tình Trúc rõ ràng biết tường tận về tội ác của đám người Phùng, Trịnh, Triệu, nhưng tuyệt đối không có ý định báo án, chứng tỏ trong tư tưởng của cô ta có tiềm tàng tâm lý của một kẻ tội phạm."
"Một cái hệ thống không coi mạng người ra gì, lại có khả năng khống chế người khác, thậm chí tùy ý rút đi sinh mệnh của mục tiêu... dính trên người một ký chủ như Mạnh Tình Trúc, không biết sự tình còn tệ đến mức nào nữa đây."
Càng gấp rút hơn đó là, hiện tại bọn họ lại không có bất kỳ chứng cứ nào để chứng minh hành vi phạm tội của Mạnh Tình Trúc.
Thật sự là một cơn sóng vừa yên lại đến một cơn sóng khác chuẩn bị tràn tới.
...
Lâm Mạc cẩn thận lấy từng món đồ trong bao bố bày trên bàn:
Một cây bút lông, một tờ giấy loại cổ xưa, một bình thủy tinh chứa chất lỏng gì đó màu đen, một sợi chỉ đỏ, bốn đồng tiền.
Tôn Học Thần ngồi bên cạnh cậu, ánh mắt không nhịn được mà nhìn qua nhìn lại, thấp giọng hỏi: "Cậu...định yểm bùa à?"
"Ân." Lâm Mạc gật gật đầu.
Cậu dùng bút lông nhúng vào bình thủy tinh, ghé sát trên bàn vẽ bốn lá bùa, lúc sau lại dùng chỉ đỏ xuyên qua các lỗ trên đồng tiền đúc, cứ cách một đồng tiền thì quấn một lá bùa lên sợi chỉ.
Cứ như một bạn nhỏ học môn thủ công, trong miệng lại ngâm nga một ca khúc cổ xưa nào đó không rõ lời...
"Xin hỏi ngài cảnh sát có cái giá đỡ điện thoại không?" Lâm Mạc quay đầu hỏi Tôn Học Thần.
Tôn Học Thần ngây ngẩn, lắc đầu trong vô thức.
"Ở đây thì không có, tôi để trên bàn làm việc, cậu định... làm gì vậy?"
Lâm Mạc bày sợi chỉ đỏ thành một hình vuông, bốn đồng tiền nằm ở bốn góc, còn bốn lá bùa bao quanh bốn cạnh. Sau đó cậu đem 5 người nộm rơm từ trong hộp giày ra, đặt ngồi ngay ngắn bên trong vòng chỉ đỏ.
Cậu buồn bực ngẩng đầu: "Xem video a, nếu không thì còn có thể làm gì khác?"
Trạm Văn Sương có chút đăm chiêu: "Đi lấy cho cậu ấy mượn cái giá đỡ."
"Để tôi đi!"
Tiết Trác Lâm đối với việc làm của Lâm Mạc rất tò mò, khẩn trương ra khỏi cửa ít phút sau đó quay lại với cái giá đỡ điện thoại trên tay.
Lâm Mạc khách sáo cảm ơn, đặt cái giá vào bên trong vòng chỉ đỏ rồi lấy ra di động sắp xếp ổn thỏa, sau đó cậu bật sẵn video "xử lý" Phùng Tích Tề được quay ở EW từ hôm trước.
Một lúc, cậu điểm nhẹ 4 lá bùa.
Thoáng chốc, 4 lá bùa phát ra ánh sáng mỏng manh, bốn đồng tiền như có sinh mệnh tự dựng thẳng trên mặt bàn, sợi chỉ đỏ bị kéo căng như có một bàn tay vô hình đang điều khiển, chậm rãi xoay vòng.
Tiết Trác Lâm há mồm trợn mắt.
Tôn Học Thần còn chấn động hơn, lẩm bẩm: "Này... điều này... không khoa học...!"
Điều phản khoa học hơn còn tiếp diễn phía sau.
edit bihyuner. beta jinhua259
Năm người nộm rơm như vừa tỉnh ngủ, từ từ ngồi dậy khởi động chân tay, ngó nghiêng nhìn xung quanh. Đối diện với ánh mắt thâm trầm của Đường Diễn Sơ, bọn họ hơi co rúm người lại một chút, sau đó co cụm lại ngồi sát vào nhau.
Lâm Mạc trấn an nói: "Đừng sợ, đội trưởng Đường là người chính trực công bằng, anh ấy chính là người phụ trách án tử của các ngươi a."
"Mặt khác, nơi này là cục Cảnh sát, đừng ra khỏi phạm vi của sợi chỉ nếu không hồn thể sẽ không thể chịu nổi đâu."
Nghe thấy âm thanh giải thích nhẹ nhàng của Lâm Mạc, năm người rơm chậm rãi khôi phục bình tĩnh, đồng thời làm ra động tác chắp tay như đang bái lạy Đường Diễn Sơ, thái độ vô cùng cảm kích.
Đường Diễn Sơ giấu hết kinh ngạc vào trong lòng, hơi thẳng lưng ưỡn ngực cứng ngắc lên tiếng: "Không cần cảm ơn."
Đoạn Vũ và lão Lưu đều đã hồi phục tinh thần.
Tôn Học Thần thì vẫn như cũ không tin vào mắt mình, khó khăn cất lời: "Cho... cho nên... là chỉ đỏ của cậu đang thiết lập một vòng bảo hộ cho linh hồn bọn họ?"
Lâm Mạc xác nhận, cũng bắt đầu phát video trên di động.
Năm người nộm rơm an tọa, chăm chú hết sức theo dõi lên màn hình.
Lâm Mạc dựa ra sau lưng ghế, vô cùng phấn khích bình luận: "Nhìn ta móc bên trái này, chuẩn bị đá này... Xem hắn ta khóc lóc kìa, xương sườn chỗ này không gãy thì cũng rạn..."
"Haha nhìn xem ta ngầu chưa kìa! Đốn vào đùi phải này, đập đầu xuống đất..."
"Không hổ là ta a!"
Cái miệng nhỏ nhắn liến thoắng không ngừng, năm người nộm rơm vừa xem vừa làm động tác vỗ tay cổ vũ, Tiết Trác Lâm và mấy người tổ chuyên án cũng đang đứng xung quanh trầm trồ khen ngợi.
Xin một tràng pháo tay ca ngợi vị tiểu anh hùng bản lĩnh đầy mình này nào...
Trạm Văn Sương cúi đầu nhấp một ngụm nước trong cốc, khóe miệng ẩn ẩn hiện ra nụ cười.
Đường Diễn Sơ vẫn im lặng từ đầu đến cuối, sau đó dứt khoát đứng dậy khóa trái cửa phòng họp.
Sau khi phát xong video, đám người nộm rơm vẫn bất động nhìn chằm chằm thật lâu màn hình điện thoại, mấy điểm đỏ trên người đỏ sẫm đến chói mắt.
Đoạn Vũ không khỏi cảm thấy chua xót cho các cô gái, đang muốn nói gì đó lại nghe thấy tiếng chuông điện thoại.
"Alo?"
Cô đi tới góc phòng trao đổi. Sau đó nhìn về phía Đường Diễn Sơ báo cáo:
"Điện thoại của bệnh viện, Trịnh Lương và Triệu Bành Trạch khí quan suy kiệt, không thể qua khỏi đã tử vong."
Tiết Trác Lâm, Vu Trú, Lý Việt Minh, lão Lưu, còn có Tôn Học Thần,... tất cả quay lại nhìn nhau.
Tuy rằng biết chắc hai bọn họ sẽ bị kết án tử hình, nhưng hiện tại bọn họ là bị rút sinh mệnh mà qua đời, Mạnh Tình Trúc không nghi ngờ gì chính là hung thủ... May mắn trong phòng thẩm vấn có camera quay lại toàn bộ quá trình lão hóa của Trịnh Lương và Triệu Bành Trạch, nếu không chuyện này khẳng định không thể yên ổn cho qua.
Nhưng dù vậy, cũng không có cách nào đệ trình báo cáo lên cấp trên.
Lúc này, năm người nộm lắc lư đứng lên, "nhìn" về phía Lâm Mạc.
Lâm Mạc cất lời, giọng nói nhẹ như lông vũ, lại ẩn chứa một đạo lực kỳ dị, rót vào trong tai, thấm vào trong tim người nghe.
Cậu chậm rãi: "Từ Hữu Quảng đã chết, Trịnh Lương đã chết, Triệu Bành Trạch đã chết, Tôn Chí bị phán tử hình, Phùng Tích Tề ít ngày nữa sẽ ra tòa chịu thẩm, hắn ta cũng sẽ bị trừng phạt!"
Năm người nộm không khỏi run rẩy, những điểm đỏ trên người bắt đầu loang ra, sau đó chậm rãi hóa thành các sợi tơ đỏ bay lên không trung rồi tiêu tán.
"Bọn họ bị làm sao vậy?" Đoạn Vũ kinh ngạc.
Lâm Mạc: "Vết đỏ tượng trưng cho oán khí, oán khí tiêu tán, tâm nguyện đã hoàn."
Nhưng mà, cuối cùng chỉ có 4 người nộm rơm trở nên sạch sẽ hoàn toàn.
Bốn người này vươn tay, chạm vào đầu ngón tay đang xòe ra của Lâm Mạc, từ lòng bàn tay cậu chậm rãi hiện lên một quầng sáng ấm áp, hóa thành ngọn lửa uốn lượn, nuốt hết toàn bộ thân thể hoa cỏ, bốn cô gái thực sự hóa thành tro tàn.
Chỉ còn lại một người nộm rơm cô độc ngồi lại.
Trạm Văn Sương đột nhiên chỉ: "Đó là cái gì?"
Linh hồn tàn tro sau khi tiêu tán dần hóa thành một đạo ánh sáng màu vàng.
Lâm Mạc thấy thế lộ ra sắc mặt vui mừng.
Cậu vội vàng lôi bảo bối la bàn ra, đạo kim sắc ngay lập tức bị hút vào tâm la bàn, chờ đợi trong chốc lát chỉ nhìn thấy viên ngọc máu kia lóe chút ánh sáng màu đỏ tươi, sau đó lại bất động.
Cậu không khỏi thất vọng, tự nhủ: "Nguyện lực... không đủ..."
...
Ba ngày sau, phiên tòa xét xử Phùng Tích Tề và Tôn Chí bắt đầu.
Vô số người theo dõi, báo chí và các nhà đài chen chúc đưa tin, thậm chí các tạp chí Kinh tế và Tài chính cũng không quên dành trang nhất giật tít.
Một số fan couple Phùng – Mạnh nhân cơ hội lẻn vào.
Về phía Mạnh Tình Trúc, phòng làm việc của cô ta đăng tải một bài thanh minh đầy thương tâm, sau đó cũng im ắng không lộ mặt.
Fanclub tỏ vẻ lý giải hành động này.
Mặc kệ là ai, khi phát hiện ra bạn trai thực chất là cầm thú khoác da người, tất nhiên sẽ không thể chịu nổi. Fan để lại bình luận động viên Mạnh Tình Trúc, hy vọng nữ diễn viên kiên cường vượt qua hiện tại, đừng để thương tâm quá độ ảnh hưởng đến sức khỏe.
Phiên tòa rất nhanh liền kết thúc.
Mặc dù tập đoàn Phùng thị đã mời luật sư giỏi nhất Kinh thị biện hộ, nhưng với bằng chứng thép được phía tổ Chuyên án cung cấp, kết quả không ngoài dự đoán:
Tôn Chí lĩnh án tử hình.
Phùng Tích Tề lĩnh án chung thân.
Tin tức chấn động như một cơn bão càn quét weibo.
Cảnh sát cũng bắt đầu công bố toàn bộ tình tiết liên quan.
Fan couple Phùng – Mạnh không dám tin vào mắt, lúc trước dốc hết khí lực bảo vệ hắn, lúc này đều biến thành ghê tởm, hối hận, đem toàn bộ phẫn nộ phát tiết trên mạng, có người thoát fan có người quay sang anti.
Người qua đường và kẻ ăn dưa cũng nhanh chóng thảo luận topic mới.
- Thật sự không tin, quá hoang đường! Phùng Tích Tề chính là tội phạm giết người? Hắn ta chưa đủ tiền đủ quyền hay sao? Vì sao lại làm ra chuyện không bằng cầm thú đó?
- Táng tận lương tâm! Súc sinh đáng chết! Hiện tại vẫn còn một vài fan não tàn đang bảo vệ hắn ta, không biết bọn chúng có não không, cầu cho chúng mày gặp quỷ đi!
- Nhớ lại bài đăng bóc phốt lần trước, hóa ra đều là sự thật, không phải bịa đặt... Thực xin lỗi! Tôi muốn cúi đầu thành tâm xin lỗi chủ post...
Mọi người thi nhau mắng chửi. Lại thi nhau giải thích cùng xin lỗi.
Cũng có người thậm chí công khai lên án tập đoàn Phùng thị, khiến cổ phiếu các công ty con sụt giảm nghiêm trọng. Khu trò chơi điện tử Tây Duyệt, hệ thống khách sạn Bình Ninh Xích trên đà phá sản, cửa hàng thịt của lão Tôn bị đóng cửa niêm phong.
Bọn họ thể hiện sự phẫn nộ một cách thực đoàn kết, mặc kệ là xuất phát từ tâm lý áy náy hay cảm giác ngã ngửa vì bị dắt mũi.
Lúc trước weibo Lâm Mạc bị fan não tàn công kích, hiện giờ cũng không thiếu người ra vào.
Cậu chậm rãi lướt xem, biểu tình như thường.
Trạm Văn Sương ngồi cạnh, nét mặt lạnh lùng: "Trên thế giới này kỳ thực không có cái gì gọi là đồng cảm cả, những việc này nếu không xảy ra trên người bọn họ, bọn họ vĩnh viễn không hiểu nổi thống khổ đó..."
"Đồng tình, thương hại, cảm khái... đều là dư thừa."
Lâm Mạc chép miệng, chậm rãi nói: "Cũng không cần nói đến mức nghiêm trọng như vậy."
"Có người mắt mù, thiếu đạo đức, vô văn hóa, chỉ biết nhìn bề ngoài... Nhưng cũng có những người là thật lòng muốn giúp đỡ, chân tình biểu đạt nội tâm của mình..."
"Ví dụ như tôi này!"
Cậu cúi đầu gõ gõ, phát một cái weibo:
[Tiểu tiên nam không chấp nhận lời xin lỗi. Cứ từ từ. Đừng gấp gáp. Tôi sẽ cho các bạn thấy thế nào là phong thủy luân chuyển.]
Bọn họ đứng bên cạnh cửa sổ dưới ánh nắng mặt trời, hưởng thụ cảm giác ấm áp vui vẻ cùng thoải mái bình yên đã lâu không cảm nhận được.
Phùng Tích Tề bị lời nói của Lâm Mạc ảnh hưởng khiến cho tinh thần bất ổn, Đường Diễn Sơ và Trạm Văn Sương liền tranh thủ công phá phòng tuyến tâm lý cuối cùng của hắn, rốt cuộc hắn đã cúi đầu thừa nhận toàn bộ tội ác.
Hiện tại cảnh sát đã xin được lệnh bắt giam Phùng thiếu gia.
Đường Diễn Sơ nói: "Phùng Tích Tề tuy là người thao túng cả 5 vụ án, tuy nhiên thật sự tham gia chỉ có vụ án của Diêu Vân Vân... Phần lớn thời gian tra tấn về sau cũng như ra tay kết liễu nạn nhân đều do Tôn Chí thực hiện, do đó họ Phùng có thể được nhận khoan hồng."
"Tập đoàn Phùng thị nhất định sẽ không bỏ cuộc, mời luật sư biện hộ là đương nhiên, khả năng án phạt cao nhất có thể là tù chung thân."
Ba người xoay người rời khỏi vị trí, đẩy cửa tiến vào phòng họp.
Tôn Học Thần đang tập trung gõ văn kiện, Đoạn Vũ và Lý Việt Minh đang đứng bên cửa sổ, Tiết Trác Lâm thì chỉ trỏ ra ngoài cửa kính.
Thấy bọn họ tiến vào, Tiết Trác Lâm giơ di động trong tay nói: "Sếp, giáo sư Trạm, video áp giải Phùng Tích Tề từ Hội trường EW bị tung lên mạng, hiện tại trên weibo náo loạn, phóng viên đang chầu chực như hổ đói ngoài cổng cục, có cần chúng ta cho người ra giải tán hay không?"
Lâm Mạc tò mò, ngó đầu quan sát quả nhiên thấy mấy người khiêng camera và xe của các nhà đài đã tụ tập kín ngoài đường.
Đường Diễn Sơ giao cho Tôn Học Thần bản ghi chép khẩu cung của Phùng Tích Tề, nói: "Không cần để ý đến họ."
"Sếp, Mạnh Tình Trúc cũng phát weibo phản bác, lúc sau còn trực tiếp livestream giải thích... Học Thần mở lên cho mọi người cùng xem."
Tôn Học Thần gật đầu, phóng to video lên màn hình máy chiếu.
Mạnh Tình Trúc xuất hiện, hai hốc mắt đỏ bừng thoạt nhìn như vừa chịu đả kích, tinh thần trạng thái có vẻ không quá tốt nhưng vẫn là bộ dạng xinh đẹp quyến rũ như trước đây.
"Cô ta đã khôi phục rồi." Trạm Văn Sương nhàn nhạt nói.
Lâm Mạc gật đầu: "Đúng như chúng ta dự đoán."
"Hệ thống trong đầu cô ta có lực phòng thủ, sau khi bị công kích sẽ chủ động rút sinh mệnh của ký chủ để bổ sung năng lượng, trừ khi Mạnh Tình Trúc chết nếu không hệ thống này sẽ không biết mất."
"Cũng không loại trừ khả năng sau khi rời khỏi cơ thể cô ta, nó có thể tìm kiếm một ký chủ khác."
"Nếu tôi đoán đúng, fanclub của cô ta chính là nguồn cung cấp lực tín ngưỡng, cô ta có nhiều người hâm mộ như vậy cho nên có khả năng khôi phục rất nhanh."
Lâm Mạc thoáng buồn rầu lẩm bẩm: "Trước mặt cứ tạm cho rằng, nếu muốn diệt trừ tận gốc cái hệ thống quỷ dị kia chỉ có cách loại bỏ Mạnh Tình Trúc..."
Nhưng nếu làm theo cách này, cậu sẽ gián tiếp trở thành hung thủ giết người a!
Video trên weibo của Mạnh Tình Trúc chỉ dài vài phút, đại ý là cô ta cũng không nắm rõ được tình huống, hiện đang chờ thông báo từ phía cảnh sát, hy vọng mọi người cho cô ta chút thời gian để xử lý, đừng liên tục tra khảo ép hỏi.
Cô ta biểu hiện ra một thân khổ sở, mệt mỏi, sợ hãi, quả thực vai diễn một cô gái đang hoang mang lo lắng cho bạn trai được cô ta diễn rất tròn vai.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy bộ mặt thật của cô ta, nhìn diễn xuất hiện tại của khẳng định ai cũng sẽ đau lòng và thông cảm với cô gái nhỏ.
Sau khi phát trực tiếp kết thúc, Mạnh Tình Trúc thành công khơi dậy lòng thương của fan hâm mộ, bọn họ đều muốn đứng lên an ủi bảo hộ thần tượng, cũng rất nhanh thành lập các hội nhóm chiến đấu cùng nhau chèn ép những người qua đường dám lên tiếng nói xấu cô ta.
Thậm chí còn có vài fan quá khích tràn sang weibo của Lâm Mạc để công kích.
Lâm Mạc nhắm mắt lướt qua, không thèm để ý.
Tiết Trác Lâm chép miệng nói: "Không hổ là diễn viên nổi tiếng, diễn xuất thật đáng nể, vừa biết giả bộ vừa biết cách bán thảm để lợi dụng tâm lý của công chúng... Hiện tại trên mạng 8/10 đều cho rằng cô ta vô tội."
Lão Lưu thở dài: "Mạnh Tình Trúc rõ ràng biết tường tận về tội ác của đám người Phùng, Trịnh, Triệu, nhưng tuyệt đối không có ý định báo án, chứng tỏ trong tư tưởng của cô ta có tiềm tàng tâm lý của một kẻ tội phạm."
"Một cái hệ thống không coi mạng người ra gì, lại có khả năng khống chế người khác, thậm chí tùy ý rút đi sinh mệnh của mục tiêu... dính trên người một ký chủ như Mạnh Tình Trúc, không biết sự tình còn tệ đến mức nào nữa đây."
Càng gấp rút hơn đó là, hiện tại bọn họ lại không có bất kỳ chứng cứ nào để chứng minh hành vi phạm tội của Mạnh Tình Trúc.
Thật sự là một cơn sóng vừa yên lại đến một cơn sóng khác chuẩn bị tràn tới.
...
Lâm Mạc cẩn thận lấy từng món đồ trong bao bố bày trên bàn:
Một cây bút lông, một tờ giấy loại cổ xưa, một bình thủy tinh chứa chất lỏng gì đó màu đen, một sợi chỉ đỏ, bốn đồng tiền.
Tôn Học Thần ngồi bên cạnh cậu, ánh mắt không nhịn được mà nhìn qua nhìn lại, thấp giọng hỏi: "Cậu...định yểm bùa à?"
"Ân." Lâm Mạc gật gật đầu.
Cậu dùng bút lông nhúng vào bình thủy tinh, ghé sát trên bàn vẽ bốn lá bùa, lúc sau lại dùng chỉ đỏ xuyên qua các lỗ trên đồng tiền đúc, cứ cách một đồng tiền thì quấn một lá bùa lên sợi chỉ.
Cứ như một bạn nhỏ học môn thủ công, trong miệng lại ngâm nga một ca khúc cổ xưa nào đó không rõ lời...
"Xin hỏi ngài cảnh sát có cái giá đỡ điện thoại không?" Lâm Mạc quay đầu hỏi Tôn Học Thần.
Tôn Học Thần ngây ngẩn, lắc đầu trong vô thức.
"Ở đây thì không có, tôi để trên bàn làm việc, cậu định... làm gì vậy?"
Lâm Mạc bày sợi chỉ đỏ thành một hình vuông, bốn đồng tiền nằm ở bốn góc, còn bốn lá bùa bao quanh bốn cạnh. Sau đó cậu đem 5 người nộm rơm từ trong hộp giày ra, đặt ngồi ngay ngắn bên trong vòng chỉ đỏ.
Cậu buồn bực ngẩng đầu: "Xem video a, nếu không thì còn có thể làm gì khác?"
Trạm Văn Sương có chút đăm chiêu: "Đi lấy cho cậu ấy mượn cái giá đỡ."
"Để tôi đi!"
Tiết Trác Lâm đối với việc làm của Lâm Mạc rất tò mò, khẩn trương ra khỏi cửa ít phút sau đó quay lại với cái giá đỡ điện thoại trên tay.
Lâm Mạc khách sáo cảm ơn, đặt cái giá vào bên trong vòng chỉ đỏ rồi lấy ra di động sắp xếp ổn thỏa, sau đó cậu bật sẵn video "xử lý" Phùng Tích Tề được quay ở EW từ hôm trước.
Một lúc, cậu điểm nhẹ 4 lá bùa.
Thoáng chốc, 4 lá bùa phát ra ánh sáng mỏng manh, bốn đồng tiền như có sinh mệnh tự dựng thẳng trên mặt bàn, sợi chỉ đỏ bị kéo căng như có một bàn tay vô hình đang điều khiển, chậm rãi xoay vòng.
Tiết Trác Lâm há mồm trợn mắt.
Tôn Học Thần còn chấn động hơn, lẩm bẩm: "Này... điều này... không khoa học...!"
Điều phản khoa học hơn còn tiếp diễn phía sau.
edit bihyuner. beta jinhua259
Năm người nộm rơm như vừa tỉnh ngủ, từ từ ngồi dậy khởi động chân tay, ngó nghiêng nhìn xung quanh. Đối diện với ánh mắt thâm trầm của Đường Diễn Sơ, bọn họ hơi co rúm người lại một chút, sau đó co cụm lại ngồi sát vào nhau.
Lâm Mạc trấn an nói: "Đừng sợ, đội trưởng Đường là người chính trực công bằng, anh ấy chính là người phụ trách án tử của các ngươi a."
"Mặt khác, nơi này là cục Cảnh sát, đừng ra khỏi phạm vi của sợi chỉ nếu không hồn thể sẽ không thể chịu nổi đâu."
Nghe thấy âm thanh giải thích nhẹ nhàng của Lâm Mạc, năm người rơm chậm rãi khôi phục bình tĩnh, đồng thời làm ra động tác chắp tay như đang bái lạy Đường Diễn Sơ, thái độ vô cùng cảm kích.
Đường Diễn Sơ giấu hết kinh ngạc vào trong lòng, hơi thẳng lưng ưỡn ngực cứng ngắc lên tiếng: "Không cần cảm ơn."
Đoạn Vũ và lão Lưu đều đã hồi phục tinh thần.
Tôn Học Thần thì vẫn như cũ không tin vào mắt mình, khó khăn cất lời: "Cho... cho nên... là chỉ đỏ của cậu đang thiết lập một vòng bảo hộ cho linh hồn bọn họ?"
Lâm Mạc xác nhận, cũng bắt đầu phát video trên di động.
Năm người nộm rơm an tọa, chăm chú hết sức theo dõi lên màn hình.
Lâm Mạc dựa ra sau lưng ghế, vô cùng phấn khích bình luận: "Nhìn ta móc bên trái này, chuẩn bị đá này... Xem hắn ta khóc lóc kìa, xương sườn chỗ này không gãy thì cũng rạn..."
"Haha nhìn xem ta ngầu chưa kìa! Đốn vào đùi phải này, đập đầu xuống đất..."
"Không hổ là ta a!"
Cái miệng nhỏ nhắn liến thoắng không ngừng, năm người nộm rơm vừa xem vừa làm động tác vỗ tay cổ vũ, Tiết Trác Lâm và mấy người tổ chuyên án cũng đang đứng xung quanh trầm trồ khen ngợi.
Xin một tràng pháo tay ca ngợi vị tiểu anh hùng bản lĩnh đầy mình này nào...
Trạm Văn Sương cúi đầu nhấp một ngụm nước trong cốc, khóe miệng ẩn ẩn hiện ra nụ cười.
Đường Diễn Sơ vẫn im lặng từ đầu đến cuối, sau đó dứt khoát đứng dậy khóa trái cửa phòng họp.
Sau khi phát xong video, đám người nộm rơm vẫn bất động nhìn chằm chằm thật lâu màn hình điện thoại, mấy điểm đỏ trên người đỏ sẫm đến chói mắt.
Đoạn Vũ không khỏi cảm thấy chua xót cho các cô gái, đang muốn nói gì đó lại nghe thấy tiếng chuông điện thoại.
"Alo?"
Cô đi tới góc phòng trao đổi. Sau đó nhìn về phía Đường Diễn Sơ báo cáo:
"Điện thoại của bệnh viện, Trịnh Lương và Triệu Bành Trạch khí quan suy kiệt, không thể qua khỏi đã tử vong."
Tiết Trác Lâm, Vu Trú, Lý Việt Minh, lão Lưu, còn có Tôn Học Thần,... tất cả quay lại nhìn nhau.
Tuy rằng biết chắc hai bọn họ sẽ bị kết án tử hình, nhưng hiện tại bọn họ là bị rút sinh mệnh mà qua đời, Mạnh Tình Trúc không nghi ngờ gì chính là hung thủ... May mắn trong phòng thẩm vấn có camera quay lại toàn bộ quá trình lão hóa của Trịnh Lương và Triệu Bành Trạch, nếu không chuyện này khẳng định không thể yên ổn cho qua.
Nhưng dù vậy, cũng không có cách nào đệ trình báo cáo lên cấp trên.
Lúc này, năm người nộm lắc lư đứng lên, "nhìn" về phía Lâm Mạc.
Lâm Mạc cất lời, giọng nói nhẹ như lông vũ, lại ẩn chứa một đạo lực kỳ dị, rót vào trong tai, thấm vào trong tim người nghe.
Cậu chậm rãi: "Từ Hữu Quảng đã chết, Trịnh Lương đã chết, Triệu Bành Trạch đã chết, Tôn Chí bị phán tử hình, Phùng Tích Tề ít ngày nữa sẽ ra tòa chịu thẩm, hắn ta cũng sẽ bị trừng phạt!"
Năm người nộm không khỏi run rẩy, những điểm đỏ trên người bắt đầu loang ra, sau đó chậm rãi hóa thành các sợi tơ đỏ bay lên không trung rồi tiêu tán.
"Bọn họ bị làm sao vậy?" Đoạn Vũ kinh ngạc.
Lâm Mạc: "Vết đỏ tượng trưng cho oán khí, oán khí tiêu tán, tâm nguyện đã hoàn."
Nhưng mà, cuối cùng chỉ có 4 người nộm rơm trở nên sạch sẽ hoàn toàn.
Bốn người này vươn tay, chạm vào đầu ngón tay đang xòe ra của Lâm Mạc, từ lòng bàn tay cậu chậm rãi hiện lên một quầng sáng ấm áp, hóa thành ngọn lửa uốn lượn, nuốt hết toàn bộ thân thể hoa cỏ, bốn cô gái thực sự hóa thành tro tàn.
Chỉ còn lại một người nộm rơm cô độc ngồi lại.
Trạm Văn Sương đột nhiên chỉ: "Đó là cái gì?"
Linh hồn tàn tro sau khi tiêu tán dần hóa thành một đạo ánh sáng màu vàng.
Lâm Mạc thấy thế lộ ra sắc mặt vui mừng.
Cậu vội vàng lôi bảo bối la bàn ra, đạo kim sắc ngay lập tức bị hút vào tâm la bàn, chờ đợi trong chốc lát chỉ nhìn thấy viên ngọc máu kia lóe chút ánh sáng màu đỏ tươi, sau đó lại bất động.
Cậu không khỏi thất vọng, tự nhủ: "Nguyện lực... không đủ..."
...
Ba ngày sau, phiên tòa xét xử Phùng Tích Tề và Tôn Chí bắt đầu.
Vô số người theo dõi, báo chí và các nhà đài chen chúc đưa tin, thậm chí các tạp chí Kinh tế và Tài chính cũng không quên dành trang nhất giật tít.
Một số fan couple Phùng – Mạnh nhân cơ hội lẻn vào.
Về phía Mạnh Tình Trúc, phòng làm việc của cô ta đăng tải một bài thanh minh đầy thương tâm, sau đó cũng im ắng không lộ mặt.
Fanclub tỏ vẻ lý giải hành động này.
Mặc kệ là ai, khi phát hiện ra bạn trai thực chất là cầm thú khoác da người, tất nhiên sẽ không thể chịu nổi. Fan để lại bình luận động viên Mạnh Tình Trúc, hy vọng nữ diễn viên kiên cường vượt qua hiện tại, đừng để thương tâm quá độ ảnh hưởng đến sức khỏe.
Phiên tòa rất nhanh liền kết thúc.
Mặc dù tập đoàn Phùng thị đã mời luật sư giỏi nhất Kinh thị biện hộ, nhưng với bằng chứng thép được phía tổ Chuyên án cung cấp, kết quả không ngoài dự đoán:
Tôn Chí lĩnh án tử hình.
Phùng Tích Tề lĩnh án chung thân.
Tin tức chấn động như một cơn bão càn quét weibo.
Cảnh sát cũng bắt đầu công bố toàn bộ tình tiết liên quan.
Fan couple Phùng – Mạnh không dám tin vào mắt, lúc trước dốc hết khí lực bảo vệ hắn, lúc này đều biến thành ghê tởm, hối hận, đem toàn bộ phẫn nộ phát tiết trên mạng, có người thoát fan có người quay sang anti.
Người qua đường và kẻ ăn dưa cũng nhanh chóng thảo luận topic mới.
- Thật sự không tin, quá hoang đường! Phùng Tích Tề chính là tội phạm giết người? Hắn ta chưa đủ tiền đủ quyền hay sao? Vì sao lại làm ra chuyện không bằng cầm thú đó?
- Táng tận lương tâm! Súc sinh đáng chết! Hiện tại vẫn còn một vài fan não tàn đang bảo vệ hắn ta, không biết bọn chúng có não không, cầu cho chúng mày gặp quỷ đi!
- Nhớ lại bài đăng bóc phốt lần trước, hóa ra đều là sự thật, không phải bịa đặt... Thực xin lỗi! Tôi muốn cúi đầu thành tâm xin lỗi chủ post...
Mọi người thi nhau mắng chửi. Lại thi nhau giải thích cùng xin lỗi.
Cũng có người thậm chí công khai lên án tập đoàn Phùng thị, khiến cổ phiếu các công ty con sụt giảm nghiêm trọng. Khu trò chơi điện tử Tây Duyệt, hệ thống khách sạn Bình Ninh Xích trên đà phá sản, cửa hàng thịt của lão Tôn bị đóng cửa niêm phong.
Bọn họ thể hiện sự phẫn nộ một cách thực đoàn kết, mặc kệ là xuất phát từ tâm lý áy náy hay cảm giác ngã ngửa vì bị dắt mũi.
Lúc trước weibo Lâm Mạc bị fan não tàn công kích, hiện giờ cũng không thiếu người ra vào.
Cậu chậm rãi lướt xem, biểu tình như thường.
Trạm Văn Sương ngồi cạnh, nét mặt lạnh lùng: "Trên thế giới này kỳ thực không có cái gì gọi là đồng cảm cả, những việc này nếu không xảy ra trên người bọn họ, bọn họ vĩnh viễn không hiểu nổi thống khổ đó..."
"Đồng tình, thương hại, cảm khái... đều là dư thừa."
Lâm Mạc chép miệng, chậm rãi nói: "Cũng không cần nói đến mức nghiêm trọng như vậy."
"Có người mắt mù, thiếu đạo đức, vô văn hóa, chỉ biết nhìn bề ngoài... Nhưng cũng có những người là thật lòng muốn giúp đỡ, chân tình biểu đạt nội tâm của mình..."
"Ví dụ như tôi này!"
Cậu cúi đầu gõ gõ, phát một cái weibo:
[Tiểu tiên nam không chấp nhận lời xin lỗi. Cứ từ từ. Đừng gấp gáp. Tôi sẽ cho các bạn thấy thế nào là phong thủy luân chuyển.]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.