Sau Khi Xuyên Về Mỗi Ngày Đều Ở Tu La Tràng
Chương 27
Cung Thanh Hãn
01/07/2021
Cửa sông Lao Âm nằm ở địa phận cách xa trung tâm huyện Lĩnh, là khu vực hẻo lánh u ám ít người lai vãng. Dân bản địa cho rằng nơi đó âm khí nặng, nhiều vong linh lởn vởn nên cho dù có phải đi đường vòng xa hơn một chút cũng không muốn đi qua nơi này.
Trên bờ lác đác vài căn nhà xập xệ cũ nát đã lâu không có người ở, cư dân quanh đây chủ yếu là người già cao tuổi đã gần đất xa trời, không có ý định chuyển nhà.
Bọn họ quanh năm suốt tháng sinh hoạt ở nơi này nên cũng hiểu biết về những điều cấm kị nơi cửa sông quỷ dị này.
"Xác chết trôi ra cửa sông vẫn có thể vớt, nhưng có một vùng nước cấm tuyệt đối không nên lại gần."
Câu nói cửa miệng – sông sâu lành ít dữ nhiều.
Nước sông nơi này có màu ố vàng đục ngầu, lại có một chỗ loang lổ từng cuộn nước đen từ dưới đáy sông lộ trên mặt nước, không khác gì một con quái thú há to mồm lẳng lặng rình mồi phía dưới.
Những người già nói, đó là nước ngầm đáy sông, vì mực nước sâu không đồng đều nên những dòng ngầm này thường xuyên phun trào lên mặt nước.
"Đừng bơi thuyền tới gần, cũng không nên xuống nước chỗ đó, nhớ rõ tránh khu vực đó ra, bơi vòng qua, đắm thuyền đấy."
Lao thúc thời còn trẻ đã nghe những tiền bối căn dặn rất nhiều lần, nhưng ai mà chẳng có tuổi trẻ bồng bột, những điều đó ông nghe vào tai những không đặt trong lòng.
Ỷ vào kỹ năng bơi lội có thể coi là cao thủ vô đối vùng sông nước này, Lao thúc khi ấy càng thêm hiếu kỳ và hưng phấn muốn chinh phục vùng nước cấm ấy.
Nếu như ông thành công lặn xuống thăm dò nước ngầm đáy sông, hoặc đơn giản chỉ cần bơi qua được khu vực ấy, tuyệt đối có thể khiến cho vô số người thán phục...
Nhưng hiển nhiên, sau khi cố chấp xuống nước thám hiểm, Lao thúc bây giờ hễ nhớ lại là một lần kinh hoàng.
Một buổi trưa hè oi bức, mặt sông được hun nóng đến bốc hơi, Lao thúc trầm mình dưới sông bơi qua khu vực nước cấm kia. Ngay khoảnh khắc tiếp cận vùng nước loang lổ ấy, ông cảm thấy một cơn rét lạnh thấu xương, hàn khí lan tỏa từ đỉnh đầu tới gót chân.
Không cam tâm vừa xuống đã bỏ cuộc, Lao thúc tiếp tục bơi vào sâu hơn bên trong vùng nước ấy sau đó nín thở lặn xuống đáy.
Càng xuống sâu càng có cảm giác bị bóp nghẹt lồng ngực, cổ họng như có một sợi dây thừng vô hình đang thít chặt lại, Lao thúc rốt cuộc chịu không nổi, bất đắc dĩ dừng lại không tiếp tục bơi xuống nữa.
Trong một giây suy nghĩ nên tiếp tục lặn xuống hay ngoi lên...
Đột nhiên ông cảm thấy có một đạo lực từ dưới hút lấy cơ thể mình như một cái động tối om không nhìn thấy đáy.
Nếu là người thường có lẽ vĩnh viễn sẽ không còn cơ hội lên bờ.
Nhưng Lao thúc từ nhỏ tập bơi lặn, vì muốn nối nghiệp vớt xác của tiền bối nên luyện tập nín thở, luyện tập nhãn lực rất cực khổ, vì thế dưới nước các giác quan của ông đều vượt trội hơn so với người khác.
Lúc này nhận thấy tình hình không ổn liền không dám dừng lại qua lâu, liều mạng dốc toàn lực bơi ngược lên ngay lập tức.
Đáng sợ ở chỗ, lực hút kia dường như có ý thức, một lần nữa muốn nuốt lấy người xâm phạm tới nó.
May mà Lao thúc trước đó có linh cảm mách bảo, để đề phòng sự cố đã dùng dây thừng cột chặt từ mạn thuyền buộc quanh hông, trên thuyền khi ấy cũng có một người bạn hỗ trợ kéo dây, sau khi lên thuyền mới cảm thấy may mắn thoát được một kiếp.
Từ đó về sau ông bắt đầu thu liễm tính tình, không còn nông nổi hiếu thắng, cũng cật lực tránh xa khu vực nước ngầm đó.
Tất nhiên ông càng không bao giờ cho phép Lao Tam Nhi tới gần nơi cấm kị kia.
"Người vượt cõi âm dương" tuy rằng ở dưới nước có thể phát huy năng lực đặc biệt, nhưng cũng có điểm yếu.
Nếu không thể khống chế được cảm giác của bản thân, lại gặp phải "chủ thể" giao tiếp quá nhiều âm khí tất sẽ bị ảnh hưởng. Nhẹ thì sinh bệnh, nặng thì phát điên, có người từ đó về sau sống không bằng chết.
Dòng nước dưới đáy sông kia khiến cho Lao thúc vô cùng ám ảnh, ông cho rằng Lao Tam Nhi không thể chống cự lại nó.
Cũng may, Lao Tam Nhi từ bé đã nghe lời, không bao giờ tiếp cận khu vực cấm.
Nhưng sự việc xảy ra bất ngờ khiến cho 2 chú cháu vô tình bị cuốn theo vụ án này. Tam Nhi là một đứa trẻ lương thiện, ngay lúc nhìn thấy Triệu Hợp vung dao chém xuống cô gái trên thuyền, cậu bé đã không màng nguy hiểm lập tức nhảy xuống nước bơi về phía hai kẻ kia.
Bởi vì chèo thuyền quá chậm, sẽ không kịp cứu người.
"Tam Nhi..."
Lao thúc không kịp tóm lấy tay cậu, theo phản xạ nhoài người ra ngoài mạn thuyền hét lên nhưng chỉ kịp nhìn thấy thân ảnh cậu bé bơi xa dần, trong lòng một cỗ bất an dâng lên.
...
Lao Tam Nhi liều mạng bơi thật nhanh về phía thuyền của Triệu Hợp, không thể trơ mắt nhìn mạng người bị sát hại ngay trước mắt như vậy.
Trên mặt sông đột nhiên nổi lên gợn sóng... Cậu bắt đầu cảm thấy kỳ quái, rõ ràng ngày thường cho dù có bơi lội cả buổi cũng không hề gì, hiện tại cơ thể lại vô cùng mỏi mệt, ý thức trong đầu cũng dần mơ hồ. Mọi vật xung quanh như được phát ra từ một chiếc máy chiếu phim cũ nát, những thước phim đen trắng thỉnh thoảng lại ngắt quãng không liên tục, chạy qua trước mặt cậu...
Người vật lộn xộn.
Cậu đột nhiên hiểu ra. Đây là một đoạn trí nhớ của người bị hại trước khi tử vong.
Nơi này chính là hiện trường vụ giết người!
Lao Tam Nhi chật vật nuốt một ngụm, thân thể không khống chế nổi run lên, tay chân cũng vượt khỏi tầm kiểm soát.
Vùng vẫy một hồi, tình hình vẫn không khả quan hơn, dưới đáy sông như có một sợi dây thừng vô hình đang quấn lấy chân cậu, không ngừng lôi kéo cậu.
Lao Tam Nhi cố gắng ngoi lên nhìn về phía con thuyền của Triệu Hợp, ông ta loạng choạng đứng không vững, không bao lâu sau cũng bị sóng đánh ngã nhào xuống sông.
Tầm mắt Lao Tam Nhi bị nước sông đục ngầu che kín.
Cậu cho rằng mình sắp chết, cơ thể bị lôi kéo ngày càng tiến gần tới khu vực nước cấm mà chú thường nói kia.
Đúng lúc này, một đạo ánh sáng xanh ngọc đẹp đẽ xẹt qua trước mặt cậu, luồng ánh sáng này phóng về phía cuộn nước ngầm đen kịt, thoáng chốc lực hút quỷ dị kia dừng lại.
Sau đó, dường như có một đồ vật gì đó không ngừng giãy dụa như sắp chết, hai giây sau, cả vùng nước đen ngòm cuồn cuộn trào lên dữ dội.
Lao Tam Nhi nhắm chặt mắt ngăn không có làn nước đục ngầu kia tràn vào, thân thể đã được giải phóng khỏi giam cầm vô hình liền bắt đầu theo bản năng bơi khỏi khu vực hỗn loạn này.
Cậu ở dưới nước cho nên không quan sát được toàn cảnh, nhưng người trên bờ lại kinh ngạc đến không thể thốt nên lời.
Mây đen từ đâu ùn ùn kéo tới, gió tà lành lạnh nổi lên bốn phía, nước sông đen ngòm dâng cao, cuồn cuộn xô đẩy một cách hung dữ, thậm chí đánh dạt toàn bộ bến tàu cũ nát, mọi người hoảng loạn chạy tới chạy lui.
Tiết Trác Lâm bụm miệng không dám tin vào mắt mình.
Chu Xuyên thì thào lẩm bẩm: "... là sóng thần sao?"
Lâm Mạc sau khi ném lão tổ tông vào nước liền dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy một lá bùa thủ thế, nhắm mắt niệm chú.
Đoạn Vũ hô to: "Nguy rồi! Thuyền của Lao thúc sắp bị đánh lật."
Lâm Mạc hơi nghiêng đầu, tay cầm bùa tung chiêu, hướng về phía giữa sông, lá bùa nhẹ nhàng bay vào không trung, phân đôi chuẩn xác đáp xuống hai con thuyền đang lênh đênh ngoài kia.
Giống như định hải thần châm, vững vàng cố định hai con thuyền chao đảo.
Hiện trường liên tục diễn ra chuyện không tưởng, cảnh sát của phân cục huyện Lĩnh trợn mắt há mồm, súng trên tay cũng run rẩy.
Ngay cả nhóm người Tiết Trác Lâm cũng là lần đầu tiên chứng kiến Lâm Mạc sử dụng thuật pháp hô mưa gọi gió lợi hại đến vậy.
Cũng may bọn họ năng lực thừa nhận rất tốt, phản ứng lại nhanh hơn so với những người ở phân cục huyện.
"Bình tĩnh, bình tĩnh, chuyện nhỏ mà thôi!" Tiết Trác Lâm vỗ vai Chu Xuyên, nói: "Lâm đại sư ấy à, mắt còn biến thành màu vàng nữa cơ, chiu chiu bùm bùm nhìn xuyên thấu nhé..."
Chu Xuyên: "...?!"
Lúc này, xung quanh lần lượt truyền đến tiếng xuýt xoa ngạc nhiên.
Hai người quay đầu.
Chỉ thấy vô số lá bùa nối đuôi nhau tạo thành một sợi dây, liên tục bay ra từ trong bao vải của Lâm Mạc sau đó xé gió cắt ngang mặt nước.
Một đầu "sợi dây bùa" biến mất giữa làn nước đen ngòm, một đầu còn lại được Lâm Mạc nắm chặt trong tay.
"Ào...ào...ào" tiếng nước xối không dứt bên tai.
Giữa vùng nước đen loang lổ kia đột nhiên xuất hiện một cột nước xoáy, Lâm Mạc tiếp tục lôi kéo không thả tay, sóng nước bốn phía dồn dập cuộn lên, tung bọt trắng xóa.
"Ôi trời, sâu quá!"
Lâm Mạc lùi về sau hai bước, trên cánh tay hiện lên những nét hoa văn đạo pháp quen thuộc.
Cậu dùng sức một lần cuối, "sợi dây bùa" được kéo căng, tiếng nước xối ngày càng to, giữa cột xoáy nước đen kia đột nhiên có một thứ gì đó bị kéo bay lên.
Mọi người trợn mắt nhìn theo.
Bị Lâm Mạc kéo lên khỏi sông là một cỗ quan tài bằng đá bên ngoài bị xích sắt quấn nhiều vòng. Trên bề mặt sợi xích mọc đầy rong rêu, toàn bộ đều sũng nước.
Sau khi cỗ quan tài được kéo lên mặt sông, "sợi dây bùa" tự động lôi kéo nó dạt vào bờ.
Chu Xuyên hoang mang nhìn Tiết Trác Lâm: "Thế này... viết báo cáo như thế nào?"
Tiết Trác Lâm: "... Tập quen dần đi."
Hắn cũng là lần đầu nhìn thấy trường hợp này a.
Lao Tam Nhi đã bơi sát tới thuyền của Tô Hồng và Triệu Hợp. Cậu thuận tiện tóm lấy Triệu Hợp đang nửa hôn mê vì uống đầy một bụng nước, ông ta không có bản lĩnh như người vớt xác, trải qua một trận sóng dập liền thoi thóp hít thở không thông.
Cậu vẫy tay về phía Lao thúc ra hiệu không sao, sau đó lên thuyền còn lại chèo vào bờ.
Thời điểm quan tài đá vừa được kéo lên mặt đất, Lâm Mạc lại bắt đầu kêu thối ầm ĩ.
Lão tổ tông hiên ngang bám bốn cái chân ngắn ngủn trên nắp quan tài, đầu ngẩng cao, quanh thân tỏa ra ánh sáng xanh ngọc mờ ảo. Đợi đến khi Lâm Mạc yểm bùa đầy đủ quanh thân quan tài mới chậm rì rụt đuôi, từ tốn bò xuống.
Lâm Mạc đón lấy nó vào trong lòng bàn tay, vuốt vuốt cái đầu nhỏ nói: "Ngài vất vả rồi."
Mọi người vẫn chưa hồi phục tinh thần.
Sau khi thu dọn hiện trường, Đường Diễn Sơ chỉ huy toàn bộ quay về phân cục, áp tải cả Tô Hồng lần Triệu Hợp về thẩm vấn.
Lâm Mạc nói với Lao Tam Nhi: "Trước đây cậu đã tiếp xúc với cảm giác này rồi, chắc chắn là truyền ra từ cỗ quan tài đá kia..."
Xích sắt, mùi tanh, rong rêu...
Lao Tam Nhi gật đầu, trên mặt tái nhợt còn chưa hồi sức.
Cậu ngâm mình dưới sông nửa ngày, lúc này hơi run rẩy, được Lao thúc phủ thêm áo khoác sau đó kỳ quái hỏi: "Bên trong quan tài... chứa cái gì?"
Lâm Mạc đi một vòng quanh cỗ quan tài, thản nhiên: "Ừm... người cá chăng?"
"Nàng tiên cá?" Vu Trú sáng mắt lên.
Lý Việt Minh: "Ừ, nàng tiên cá mà biết giết người ý!"
Vu Trú đen mặt, ánh mắt tối sầm.
Lâm Mạc nói: "Thảo nào không thấy có quỷ khí toát ra, bị trấn áp bên trong hóa ra là yêu, ngư yêu."
"Yêu quái???"
Mọi người ôm ngực hít lạnh.
"Thật không? Không phải sau khi kiến quốc không được thành tinh* sao? Nó cũng gan lì quá."
*sau khi kiến quốc không được thành tinh: ý nói đến thời kỳ xây dựng đất nước, chính phủ nghiêm cấm các phong tục mê tín dị đoan, không được bàn tán nhắc đến yêu ma quỷ quái, không cho phép hành nghề đạo sĩ, trừ tà,... (nguồn: comment của Yuki712411 trên wikidth)
"Ài, biết đâu nó thành tinh trước khi kiến quốc?"
"Ngư yêu là cái loại gì? Có đẹp như mỹ nhân ngư không?"
Tựa hồ cảm thấy bị xúc phạm nghiêm trọng, quan tài đá bỗng nhiên phát ra tiếng đập rầm rầm từ bên trong, mọi người ai nấy hoảng sợ lùi ra xa.
Trạm Văn Sương đột nhiên nói: "Bên thành quan tài có một khe nứt!"
Lỗ hổng tối đen bị che khuất phía sau sợi xích, sau khi động mạnh mới lộ ra một góc.
Lâm Mạc khẩn trương lấy một lá bùa dán lên vết nứt: "Tạm thời đã trấn áp, trước tiên khiêng về đã, chờ tôi chuẩn bị dụng cụ đầy đủ sẽ tiêu diệt nó."
Bớt đi một mối họa trong nhân gian.
"Lâm... đại sư, khiêng về đâu?" Chu Xuyên cũng sửa miệng theo Tiết Trác Lâm.
Chỉ có thể về phân cục, bằng không biết để ở đâu?
Triệu Hợp hôn mê bất tỉnh, Tô Hồng trên người toàn vết dao, hai người đều được đưa vào bệnh viện trước.
Chuyện xảy ra ngày hôm nay có thể nói là kinh tâm động phách, trên đường quay về trụ sở bọn họ đều kiềm chế không được lòng hiếu kỳ, ai cũng rôm rả hỏi chuyện Lâm Mạc.
Đường Diễn Sơ nghiêm mặt: "Vụ án còn chưa giải quyết xong đã muốn nghỉ xả hơi rồi?"
Mọi người lúc này mới thức thời tản ra.
Quả thực chưa thể kết thúc, không một ai ngờ rằng, loại dược vật quái dị mọc trên xác chết kia lại là yêu vật quấy phá.
Báo cáo viết thế nào cũng là một vấn đề nan giải.
Dựa theo phân tích của Lâm Mạc, yêu khí mê hoặc lòng người được "thứ" bên trong phóng ra ngoài quan tài thông qua vết nứt kia, nó muốn dẫn dụ người đến để hấp thu sinh khí, sau khi cắn nuốt hồn phách sẽ tích góp đủ yêu lực để phá quan tài chui ra.
Nhưng quan tài đá nặng trịch lại bị trói bằng xích sắt thả ở vùng nước sâu nhất sông, khó mà tìm được con mồi, bởi vậy Triệu Hợp liền bị nó lợi dụng biến thành "hung thủ".
Sự việc này kinh động đến cả cục trưởng Lý lẫn chủ tịch huyện Lĩnh. Ngay cả cục trưởng Tổng cục cảnh sát Kinh thị cũng gọi điện tới hỏi thăm.
Đường Diễn Sơ và Trạm Văn Sương phụ trách việc ra mặt giải thích, báo cáo, trình bày.
Cục trưởng cuối cùng hạ mệnh lệnh, không quan trọng giấy tờ báo cáo, khẩn trương đem quan tài đá và yêu vật tiêu diệt hoàn toàn tránh để đêm dài lắm mộng.
Triệu Hợp tỉnh lại trong bệnh viện, sau khi khám sức khỏe toàn thân không có vấn đề gì liền bị đưa tới phòng thẩm vấn.
Về phần Tô Hồng, ai cũng cảm thấy cô gái này thực đáng thương, trên người hơn hai mươi vết dao nông sâu, thậm chí khuôn mặt cũng không lành lặn.
Vết thương trên mặt khá nghiêm trọng, bác sĩ phải khâu mười mấy mũi.
Cho dù có làm tiểu phẫu xóa sẹo cũng không thể toàn vẹn được như xưa.
Việc này đối với một cô gái mà nói tất nhiên là đả kích rất lớn.
Khi Đoạn Vũ cùng Chu Xuyên tới, cô ta ngồi ở đầu giường, đầu tóc xõa tung che kín mặt, cả người im lặng thất thần, thấy có người vào cũng không ngẩng đầu nói một lời.
Đoạn Vũ nhẹ nhàng nói: "Cô Tô, chúng tôi có một số chuyện cần hỏi."
"Chuyện gì..."
Hơn nửa ngày, Tô Hồng mới khàn giọng mở miệng.
Bọn họ hỏi chính là, Triệu Hợp vì sao lại nhắm vào cô?
Triệu Hợp đã khai rằng, Tô Hồng là nhân chứng nhìn thấy ông ta đưa Phương Tình Lam lên thuyền, ông ta muốn giết người diệt khẩu.
Nhưng lúc trước khi Tô Hồng tới nhận xác không hề đề cập tới chi tiết này!
Tô Hồng cố tình không khai báo?
Việc liên quan đến vụ án cho nên Đoạn Vũ bắt buộc phải điều tra lại, cô cố ý không nhắc đến việc Triệu Hợp đã khai ra toàn bộ.
Tô Hồng cúi đầu, hai bàn tay đầy vết thương nắm chặt góc chăn, giọng nói run rẩy: "Tôi không biết... vì sao ông ta lại xuống tay với tôi, tôi không quen ông ta, nhưng... nhưng trước kia bởi vì lo lắng cho Lam Lam nên tôi đã đi theo cô ấy một đoạn, thấy cô ấy không sao mới rời đi..."
Chu Xuyên nhịn không được hỏi: "Vì sao cô không khai báo việc mình đi theo nạn nhân?"
"Tôi... tôi không nghĩ việc này có gì quan trọng..." Tô Hồng nhịn không được bật khóc tu tu.
Thấy cô ta khóc thảm thiết, Đoạn Vũ và Chu Xuyên cũng không đành tiếp tục tra khảo, nhưng cũng không rời đi ngay. Hai người quyết định đợi trong phòng bệnh, Tô Hồng dần bình tĩnh trở lại: "Xin hỏi... khi nào thì vị đại sư kia... diệt yêu?"
Bọn họ cho rằng Tô Hồng có ám ảnh tâm lý, đối với yêu quái kia vô cùng sợ sệt cho nên trả lời trấn an cô ta xong liền rời đi.
edit bihyuner. beta jinhua259
Hôm sau, Lâm Mạc mang theo đầy đủ đồ vật đã chuẩn bị, địa điểm thực hiện ngay tại phân cục Cảnh sát, cậu yêu cầu tất cả nhân viên của phân cục phải mặc cảnh phục và có mặt đầy đủ.
"Vì sao vậy?" Chu Xuyên tò mò hỏi
Lâm Mạc: "Cục Cảnh sát dương khí mạnh, cảnh phục, cảnh huy đều có tác dụng ngăn cản tà khí, yêu ma quỷ quái đều rất sợ những đồ vật đó, gọi tất cả mọi người đến cho có khí thế, đàn áp nó một chút."
Ồ! Thì ra là thế, thật tự hào!
Cục trưởng Lý rất nghiêm trang: "Haha, hôm nay tôi được mở mang tầm mắt rồi."
Tìm khắp huyện Lĩnh không nơi nào bán bàn thờ, đồ vật cũ đã qua sử dụng trong các gia đình lại không thể tùy tiện cho mượn.
Chẳng ai muốn cho mượn bàn thờ tổ tiên cả.
Lâm Mạc đành phải tận dụng một chiếc bàn làm việc trong phân cục.
Trên mặt bàn bày đầy đủ lư hương, nến, chuông vàng, bùa lá, tiền xu cổ...
Cậu dùng sợi chỉ đỏ xuyên qua 7 đồng tiền xu, cánh tay khẽ rung lên, tiền xu bắt đầu di chuyển trên mặt bàn, sau đó xếp thành hình dạng một thanh kiếm.
"Woah...!"
Đầu ngón tay cậu kẹp lá bùa, sau đó hơi động 1 chút, lá bùa bốc cháy thành một ngọn lửa kỳ dị. Ngọn lửa này chia thành hai đốm nhỏ, bay xuống thắp sáng hai ngọn nến trên mặt bàn.
"Trời ạ..."
Lâm Mạc: "..."
Cứ như đội hoạt náo viên đang cổ vũ một trận bóng vậy.
Cậu nhịn không được quay đầu, muốn nhìn thấy biểu tình của Đường Diễn Sơ và Trạm Văn Sương nhưng thất vọng nhận ra hai người này đến mí mắt cũng không buồn động.
Xí!
Lâm Mạc đang muốn châm lửa đốt lư hương, đột nhiên một viên cảnh sát xuất hiện nói Tô Hồng mang theo ít lễ vật muốn cảm tạ mọi người.
"Cô ta muốn tự tay tặng cho Lâm đại sư."
Trạm Văn Sương nói: "Vết thương của cô ta đã khỏi hẳn chưa, đã xuất viện rồi sao?"
"Cô ta nói mỗi đêm đều gặp ác mộng, muốn tận mắt nhìn thấy yêu vật bị diệt trừ." cảnh sát báo cáo.
Đoạn Vũ nói: "Cô ta quả thực đã hỏi chúng tôi về thời gian thực hiện buổi lễ trừ yêu."
"Nếu đã vậy để cho cô ta vào chứng kiến đi, có thể loại bỏ chướng ngại tâm lý sẽ sớm hồi phục tinh thần." Cục trưởng phê chuẩn.
Lâm Mạc không có ý kiến.
Tô Hồng được dẫn vào, trên mặt tràn đầy cảm kích, không ngờ Lao thúc và Lao Tam Nhi cũng có mặt tại hiện trường cho nên cô ta thành thật đứng gọn vào một góc vắng người.
Lâm Mạc châm lư hương, dùng "thanh kiếm" chĩa vào một lá bùa trên mặt bàn, miệng lẩm nhẩm...
Tiết Trác Lâm nhỏ giọng nói thầm với Lý Việt Minh: "Xem buổi trừ tà này cứ như phim truyền hình vậy."
Lý Việt Minh đồng tình gật đầu, quả thực khó tin như phim.
Cậu ta nhớ tới trước kia từng mạnh miệng bóc mẽ Lâm Mạc là thầy bói lừa đảo, hiện tại xấu hổ vô cùng.
Đúng lúc này Lâm Mạc chĩa thẳng mũi kiếm về phía trước, hai quả chuông vang trên bàn rung lên leng keng, lá bùa vẫn đính trước đầu kiếm, hai quả chuông vàng đồng thời bay lên lơ lửng trên không. Những lá bùa trấn trên quan tài đá cũng lần lượt bay lên, chúng xoay vòng ngay phía trên nắp quan tài sau đó tựu lại thành một trận đồ bát quái.
Tiếng chuông vẫn leng keng không dứt, hai quả chuông một trước một sau bay về phía trung tâm trận đồ, trấn vào hai vị trí âm dương.
Trận đồ bát quái hoàn thiện, quan tài đá cũng bắt đầu có động tĩnh. Tiếng đập rầm rầm phát ra từ bên trong, kịch liệt và dữ dội khiến cho người xung quanh hơi sợ hãi.
Ý thức được đây là vật trấn áp một con yêu quái, mọi người đang yên ổn quan sát bỗng theo bản năng lùi ra sau vài bước.
Rất nhanh hiện trường đã bình tĩnh trở lại. Lâm đại sư đang thi triển thuật pháp, bọn họ hoàn toàn tin tưởng cậu a...
Ngược lại là Tô Hồng, cô ta sợ hãi đến run lẩy bẩy, nép sát vào góc tường.
Trận đồ bát quái chậm rãi xoay tròn.
Càn vi thiên, Khôn vi địa, Chấn vi lôi, Tốn vi phong, Khảm vi thủy, Ly vi hỏa, Cấn vi sơn, Đoài vi trạch.
*Bát quái hình thành từ triết lý Âm-Dương, bao gồm 8 quẻ đại diện cho các yếu tố cơ bản của vũ trụ:
Càn (Thiên/Trời), Khôn (Địa), Chấn (Lôi/Sấm), Tốn (Phong/Gió), Khảm (Thủy/Nước), Ly (Hỏa/Lửa), Cấn (Sơn/Núi), Đoài (Trạch/Đầm, hồ).
Yêu vật sinh sống trong nước, đương nhiên phải dùng Ly vi hỏa để trấn áp.
Quẻ Ly tượng trưng cho hỏa, đại biểu là ánh sáng, sinh ra tia chớp... Một luồng sáng chói mắt lóe lên phía trên nắp quan tài đá, tiếng sấm vang dội ầm ầm.
Một tia chớp phóng ra từ vị trí quẻ Ly, mãnh liệt giáng xuống cỗ quan tài.
Quan tài càng thêm rung lắc dữ dội, bốn góc đặt trên mặt đất cũng lung lay xóc nảy, trên mặt gạch thậm chí xuất hiện vài vết nứt.
Tiếng thét thê lương thảm thiết phát ra từ một sinh vật không phải người, ai nấy hoảng loạn nhìn nhau.
Tiết Trác Lâm líu lưỡi: "Hóa ra không phải bị câm nha..."
Sợi xích sắt rung lên phát ra tiếng va chạm ghê người, yêu vật bên trong dường như đang giãy dụa không ngừng, một vài mắt xích bắt đầu nứt bể, mùi rỉ sắt và cá tanh tràn ra không khí xung quanh.
Đường Diễn Sơ bỗng cất giọng: "Tiểu Mạc, vết nứt ngày càng lớn."
Quả thật khe nứt bên sườn quan tài đá đang toác rộng hơn, mọi người nhìn thấy liền lùi thêm vài bước, có người hô lên: "Lâm... Lâm đại sư! Bên trong, bên trong có con mắt đang nhìn ra...!"
Người nọ hét thất thanh, hai chân nhũn ra đứng không vững, may mắn được người bên cạnh dìu đỡ mới không ngã ngửa ra sàn.
Mọi người đều có lòng hiếu kỳ, mặc dù sợ hãi nhưng cũng nhịn không được muốn tiếp tục theo dõi buổi lễ kỳ dị này. Đến thời điểm này không ít người đã không khống chế được mà run sợ phát khóc.
Hai con mắt xuyên qua khe hở kia nhìn ra ngoài, cái nhìn tràn đầy khủng bố và âm độc, tham lam đảo qua mỗi người có mặt trong phòng như muốn nuốt toàn bộ vào bụng.
con quỷ ấy hét lên
Sau đó dưới khung cảnh sấm chớp đùng đoàng, tia lửa điện xẹt ngang, nó lộ ra vẻ sợ sệt.
Lúc này mọi người xung quanh mới hoàn hồn vững tâm hơn.
Lâm Mạc vẻ mặt nghiêm túc, một tay cầm "thanh kiếm" một tay kết ấn. Trên mu bàn tay hiện ra các đạo hoa văn vàng kim không ngừng chảy vào bảy đồng xu, thanh kiếm trên tay cậu phóng thẳng về phía cỗ quan tài, nhẹ nhàng như cắt miếng đậu phụ, xuyên qua vỏ đá bên ngoài.
Một tiếng sấm cuối cùng vang lên, tiếng kêu thảm thiết trong quan tài cũng dần tiêu tán.
Sau một hồi lâu, mọi vật đã trở về vị trí cũ, trong phòng cũng tĩnh lặng trở lại, nhưng chưa một ai có thể thốt ra lời.
Cục trưởng Lý xoa đầu, biểu tình trống rỗng như mới tỉnh dậy sau một cơn mê. Ông nghĩ rằng sau ngày hôm nay cái đầu hói này sẽ trọc hẳn.
"Ờ... nếu... nếu hàng xóm xung quanh có hỏi hôm nay chúng ta làm gì, nhớ rõ nói rằng toàn cục mới phá xong một đại án nên tổ chức ăn mừng... Mua thêm cả trống chiêng đến..."
Bàn làm việc không thể so sánh với bàn thờ, bởi không làm bằng gỗ đặc nên không thể chịu nổi sức ép đã tan nát không thành hình, trên mặt bàn còn có vài vết cháy xém.
Chu Xuyên: "Cục trưởng... bàn làm việc của tôi...?"
Cục trưởng Lý: "Tai nạn lao động, làm báo cáo lên tôi duyệt cho cậu một cái bổ sung."
Chu Xuyên hài lòng gật đầu.
Lâm Mạc đi tới bên cạnh quan tài, đem mấy mẩu xích đứt đoạn gỡ ra hoàn toàn, "thanh kiếm" trên tay vẫn chỉ thẳng: "Có thể mở nắp ra."
Thật lòng cậu cũng vô cùng tò mò hình thù yêu vật bên trong.
"Nào, giúp một tay." Tiết Trác Lâm, Vu Trú cũng đám người xung quanh tiến lên mỗi người một góc.
"Rầm!" nắp quan tài được bật lên.
Vu Trú* là người đầu tiên ngó vào, sau đó...
*raw là Lâm Mạc nhưng có vẻ hơi bug với đoạn sau nên tôi mạn phép sửa luôn thành Vu Trú.
Lòng hiếu kỳ thúc đẩy cậu thò đầu vào, còn bản năng sinh tồn lại kéo lùi bước chân cậu.
"Ọe! Quá buồn nôn!"
Vu Trú thề thốt sau này sẽ không bao giờ tin vào cổ tích mỹ nhân ngư nữa!
Tâm lý cậu bị đả kích trầm trọng.
Sinh vật bên trong quan tài quả thật là thân người đuôi cá, chẳng qua cái đuôi đã thối rữa bốc mùi, thân trên thì khô quắt, khuôn mặt nó dữ tợn, cái đầu trọc lốc chỉ lơ thơ vài sợi tóc... Tất cả những đặc điểm đáng ghê tởm nhất đều tụ hội trên sinh vật này.
Trạm Văn Sương đứng bên cạnh Lâm Mạc, đỡ vai cậu hỏi: "Bây giờ xử lý thế nào?"
Lâm Mạc: "Không cần làm gì đâu, một lát nữa nó sẽ tan biến thôi."
Quả nhiên, chưa đầy nửa phút sau, cái xác yêu vật trong quan tài bắt đầu tiêu tan, hóa thành tro bụi.
Mọi người thở phào.
Nhìn thấy Tô Hồng vẫn đang chui trong góc phòng run rẩy, Lâm Mạc nghĩ cô ta bị dọa sợ liền tiến tới nói: "Không sao nữa rồi."
Tô Hồng vẫn chưa thể bình tĩnh lại, đầu cúi thấp che khuất khuôn mặt, liên tục lẩm bẩm: "Cảm ơn, cảm ơn..."
Cô ta sau đó được một nữ cảnh sát đưa đi, sau khi trở lại bệnh viện liền lập tức làm thủ tục xuất viện, không muốn tiếp tục ở lại huyện Lĩnh nữa.
Vụ án về cơ bản đã được giải quyết, bọn họ cần nhanh chóng quay về Kinh thị.
Trước khi đi, cục trưởng Lý và Chu Xuyên cùng toàn bộ nhân viên phân cục cảnh sát huyện Lĩnh đều ra tận cổng tiễn chân.
"Lâm đại sư đi thong thả..."
"Lâm đại sư có dịp ghé chơi nhé!"
"Lâm đại sư tôi sẽ nhớ cậu lắm!"
Lâm Mạc cười khúc khích phất tay: "Không dám không dám, tạm biệt!"
Còn vài ngày nữa là tới kỳ hạn nộp tiền phạt rồi, sau khi trở về cậu phải mau chóng mở sạp kiếm ăn, lại phải đi tìm Tịch Tấn Khiêm thương thuyết, việc di dời và phá dỡ đạo quán còn chưa biết bắt đầu từ đâu a...
Ngoài ra phía Mạnh Tình Trúc cũng chưa giải quyết dứt điểm, hệ thống quái quỷ kia vẫn là một cái tai họa ngầm...
Mới nghĩ qua thôi Lâm Mạc đã gấp muốn vắt chân lên cổ.
Tiểu đạo sĩ hô mưa gọi gió ban nãy bất giác thở dài...
- --
Lời editor: Lại là một chiếc chương 7k chữ cùng với một huyện từ ngữ kiến thức hóc búa, thật sự nản với cái văn án "50% cốt truyện 50% tình cảm" của tác giả (凸ಠ益ಠ)凸
Một trong ba chủ hồn sắp xuất hiện rồi... Cố lên nào Mạc bảo ơi o(╯□╰)o
END VỤ ÁN 2.
Trên bờ lác đác vài căn nhà xập xệ cũ nát đã lâu không có người ở, cư dân quanh đây chủ yếu là người già cao tuổi đã gần đất xa trời, không có ý định chuyển nhà.
Bọn họ quanh năm suốt tháng sinh hoạt ở nơi này nên cũng hiểu biết về những điều cấm kị nơi cửa sông quỷ dị này.
"Xác chết trôi ra cửa sông vẫn có thể vớt, nhưng có một vùng nước cấm tuyệt đối không nên lại gần."
Câu nói cửa miệng – sông sâu lành ít dữ nhiều.
Nước sông nơi này có màu ố vàng đục ngầu, lại có một chỗ loang lổ từng cuộn nước đen từ dưới đáy sông lộ trên mặt nước, không khác gì một con quái thú há to mồm lẳng lặng rình mồi phía dưới.
Những người già nói, đó là nước ngầm đáy sông, vì mực nước sâu không đồng đều nên những dòng ngầm này thường xuyên phun trào lên mặt nước.
"Đừng bơi thuyền tới gần, cũng không nên xuống nước chỗ đó, nhớ rõ tránh khu vực đó ra, bơi vòng qua, đắm thuyền đấy."
Lao thúc thời còn trẻ đã nghe những tiền bối căn dặn rất nhiều lần, nhưng ai mà chẳng có tuổi trẻ bồng bột, những điều đó ông nghe vào tai những không đặt trong lòng.
Ỷ vào kỹ năng bơi lội có thể coi là cao thủ vô đối vùng sông nước này, Lao thúc khi ấy càng thêm hiếu kỳ và hưng phấn muốn chinh phục vùng nước cấm ấy.
Nếu như ông thành công lặn xuống thăm dò nước ngầm đáy sông, hoặc đơn giản chỉ cần bơi qua được khu vực ấy, tuyệt đối có thể khiến cho vô số người thán phục...
Nhưng hiển nhiên, sau khi cố chấp xuống nước thám hiểm, Lao thúc bây giờ hễ nhớ lại là một lần kinh hoàng.
Một buổi trưa hè oi bức, mặt sông được hun nóng đến bốc hơi, Lao thúc trầm mình dưới sông bơi qua khu vực nước cấm kia. Ngay khoảnh khắc tiếp cận vùng nước loang lổ ấy, ông cảm thấy một cơn rét lạnh thấu xương, hàn khí lan tỏa từ đỉnh đầu tới gót chân.
Không cam tâm vừa xuống đã bỏ cuộc, Lao thúc tiếp tục bơi vào sâu hơn bên trong vùng nước ấy sau đó nín thở lặn xuống đáy.
Càng xuống sâu càng có cảm giác bị bóp nghẹt lồng ngực, cổ họng như có một sợi dây thừng vô hình đang thít chặt lại, Lao thúc rốt cuộc chịu không nổi, bất đắc dĩ dừng lại không tiếp tục bơi xuống nữa.
Trong một giây suy nghĩ nên tiếp tục lặn xuống hay ngoi lên...
Đột nhiên ông cảm thấy có một đạo lực từ dưới hút lấy cơ thể mình như một cái động tối om không nhìn thấy đáy.
Nếu là người thường có lẽ vĩnh viễn sẽ không còn cơ hội lên bờ.
Nhưng Lao thúc từ nhỏ tập bơi lặn, vì muốn nối nghiệp vớt xác của tiền bối nên luyện tập nín thở, luyện tập nhãn lực rất cực khổ, vì thế dưới nước các giác quan của ông đều vượt trội hơn so với người khác.
Lúc này nhận thấy tình hình không ổn liền không dám dừng lại qua lâu, liều mạng dốc toàn lực bơi ngược lên ngay lập tức.
Đáng sợ ở chỗ, lực hút kia dường như có ý thức, một lần nữa muốn nuốt lấy người xâm phạm tới nó.
May mà Lao thúc trước đó có linh cảm mách bảo, để đề phòng sự cố đã dùng dây thừng cột chặt từ mạn thuyền buộc quanh hông, trên thuyền khi ấy cũng có một người bạn hỗ trợ kéo dây, sau khi lên thuyền mới cảm thấy may mắn thoát được một kiếp.
Từ đó về sau ông bắt đầu thu liễm tính tình, không còn nông nổi hiếu thắng, cũng cật lực tránh xa khu vực nước ngầm đó.
Tất nhiên ông càng không bao giờ cho phép Lao Tam Nhi tới gần nơi cấm kị kia.
"Người vượt cõi âm dương" tuy rằng ở dưới nước có thể phát huy năng lực đặc biệt, nhưng cũng có điểm yếu.
Nếu không thể khống chế được cảm giác của bản thân, lại gặp phải "chủ thể" giao tiếp quá nhiều âm khí tất sẽ bị ảnh hưởng. Nhẹ thì sinh bệnh, nặng thì phát điên, có người từ đó về sau sống không bằng chết.
Dòng nước dưới đáy sông kia khiến cho Lao thúc vô cùng ám ảnh, ông cho rằng Lao Tam Nhi không thể chống cự lại nó.
Cũng may, Lao Tam Nhi từ bé đã nghe lời, không bao giờ tiếp cận khu vực cấm.
Nhưng sự việc xảy ra bất ngờ khiến cho 2 chú cháu vô tình bị cuốn theo vụ án này. Tam Nhi là một đứa trẻ lương thiện, ngay lúc nhìn thấy Triệu Hợp vung dao chém xuống cô gái trên thuyền, cậu bé đã không màng nguy hiểm lập tức nhảy xuống nước bơi về phía hai kẻ kia.
Bởi vì chèo thuyền quá chậm, sẽ không kịp cứu người.
"Tam Nhi..."
Lao thúc không kịp tóm lấy tay cậu, theo phản xạ nhoài người ra ngoài mạn thuyền hét lên nhưng chỉ kịp nhìn thấy thân ảnh cậu bé bơi xa dần, trong lòng một cỗ bất an dâng lên.
...
Lao Tam Nhi liều mạng bơi thật nhanh về phía thuyền của Triệu Hợp, không thể trơ mắt nhìn mạng người bị sát hại ngay trước mắt như vậy.
Trên mặt sông đột nhiên nổi lên gợn sóng... Cậu bắt đầu cảm thấy kỳ quái, rõ ràng ngày thường cho dù có bơi lội cả buổi cũng không hề gì, hiện tại cơ thể lại vô cùng mỏi mệt, ý thức trong đầu cũng dần mơ hồ. Mọi vật xung quanh như được phát ra từ một chiếc máy chiếu phim cũ nát, những thước phim đen trắng thỉnh thoảng lại ngắt quãng không liên tục, chạy qua trước mặt cậu...
Người vật lộn xộn.
Cậu đột nhiên hiểu ra. Đây là một đoạn trí nhớ của người bị hại trước khi tử vong.
Nơi này chính là hiện trường vụ giết người!
Lao Tam Nhi chật vật nuốt một ngụm, thân thể không khống chế nổi run lên, tay chân cũng vượt khỏi tầm kiểm soát.
Vùng vẫy một hồi, tình hình vẫn không khả quan hơn, dưới đáy sông như có một sợi dây thừng vô hình đang quấn lấy chân cậu, không ngừng lôi kéo cậu.
Lao Tam Nhi cố gắng ngoi lên nhìn về phía con thuyền của Triệu Hợp, ông ta loạng choạng đứng không vững, không bao lâu sau cũng bị sóng đánh ngã nhào xuống sông.
Tầm mắt Lao Tam Nhi bị nước sông đục ngầu che kín.
Cậu cho rằng mình sắp chết, cơ thể bị lôi kéo ngày càng tiến gần tới khu vực nước cấm mà chú thường nói kia.
Đúng lúc này, một đạo ánh sáng xanh ngọc đẹp đẽ xẹt qua trước mặt cậu, luồng ánh sáng này phóng về phía cuộn nước ngầm đen kịt, thoáng chốc lực hút quỷ dị kia dừng lại.
Sau đó, dường như có một đồ vật gì đó không ngừng giãy dụa như sắp chết, hai giây sau, cả vùng nước đen ngòm cuồn cuộn trào lên dữ dội.
Lao Tam Nhi nhắm chặt mắt ngăn không có làn nước đục ngầu kia tràn vào, thân thể đã được giải phóng khỏi giam cầm vô hình liền bắt đầu theo bản năng bơi khỏi khu vực hỗn loạn này.
Cậu ở dưới nước cho nên không quan sát được toàn cảnh, nhưng người trên bờ lại kinh ngạc đến không thể thốt nên lời.
Mây đen từ đâu ùn ùn kéo tới, gió tà lành lạnh nổi lên bốn phía, nước sông đen ngòm dâng cao, cuồn cuộn xô đẩy một cách hung dữ, thậm chí đánh dạt toàn bộ bến tàu cũ nát, mọi người hoảng loạn chạy tới chạy lui.
Tiết Trác Lâm bụm miệng không dám tin vào mắt mình.
Chu Xuyên thì thào lẩm bẩm: "... là sóng thần sao?"
Lâm Mạc sau khi ném lão tổ tông vào nước liền dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy một lá bùa thủ thế, nhắm mắt niệm chú.
Đoạn Vũ hô to: "Nguy rồi! Thuyền của Lao thúc sắp bị đánh lật."
Lâm Mạc hơi nghiêng đầu, tay cầm bùa tung chiêu, hướng về phía giữa sông, lá bùa nhẹ nhàng bay vào không trung, phân đôi chuẩn xác đáp xuống hai con thuyền đang lênh đênh ngoài kia.
Giống như định hải thần châm, vững vàng cố định hai con thuyền chao đảo.
Hiện trường liên tục diễn ra chuyện không tưởng, cảnh sát của phân cục huyện Lĩnh trợn mắt há mồm, súng trên tay cũng run rẩy.
Ngay cả nhóm người Tiết Trác Lâm cũng là lần đầu tiên chứng kiến Lâm Mạc sử dụng thuật pháp hô mưa gọi gió lợi hại đến vậy.
Cũng may bọn họ năng lực thừa nhận rất tốt, phản ứng lại nhanh hơn so với những người ở phân cục huyện.
"Bình tĩnh, bình tĩnh, chuyện nhỏ mà thôi!" Tiết Trác Lâm vỗ vai Chu Xuyên, nói: "Lâm đại sư ấy à, mắt còn biến thành màu vàng nữa cơ, chiu chiu bùm bùm nhìn xuyên thấu nhé..."
Chu Xuyên: "...?!"
Lúc này, xung quanh lần lượt truyền đến tiếng xuýt xoa ngạc nhiên.
Hai người quay đầu.
Chỉ thấy vô số lá bùa nối đuôi nhau tạo thành một sợi dây, liên tục bay ra từ trong bao vải của Lâm Mạc sau đó xé gió cắt ngang mặt nước.
Một đầu "sợi dây bùa" biến mất giữa làn nước đen ngòm, một đầu còn lại được Lâm Mạc nắm chặt trong tay.
"Ào...ào...ào" tiếng nước xối không dứt bên tai.
Giữa vùng nước đen loang lổ kia đột nhiên xuất hiện một cột nước xoáy, Lâm Mạc tiếp tục lôi kéo không thả tay, sóng nước bốn phía dồn dập cuộn lên, tung bọt trắng xóa.
"Ôi trời, sâu quá!"
Lâm Mạc lùi về sau hai bước, trên cánh tay hiện lên những nét hoa văn đạo pháp quen thuộc.
Cậu dùng sức một lần cuối, "sợi dây bùa" được kéo căng, tiếng nước xối ngày càng to, giữa cột xoáy nước đen kia đột nhiên có một thứ gì đó bị kéo bay lên.
Mọi người trợn mắt nhìn theo.
Bị Lâm Mạc kéo lên khỏi sông là một cỗ quan tài bằng đá bên ngoài bị xích sắt quấn nhiều vòng. Trên bề mặt sợi xích mọc đầy rong rêu, toàn bộ đều sũng nước.
Sau khi cỗ quan tài được kéo lên mặt sông, "sợi dây bùa" tự động lôi kéo nó dạt vào bờ.
Chu Xuyên hoang mang nhìn Tiết Trác Lâm: "Thế này... viết báo cáo như thế nào?"
Tiết Trác Lâm: "... Tập quen dần đi."
Hắn cũng là lần đầu nhìn thấy trường hợp này a.
Lao Tam Nhi đã bơi sát tới thuyền của Tô Hồng và Triệu Hợp. Cậu thuận tiện tóm lấy Triệu Hợp đang nửa hôn mê vì uống đầy một bụng nước, ông ta không có bản lĩnh như người vớt xác, trải qua một trận sóng dập liền thoi thóp hít thở không thông.
Cậu vẫy tay về phía Lao thúc ra hiệu không sao, sau đó lên thuyền còn lại chèo vào bờ.
Thời điểm quan tài đá vừa được kéo lên mặt đất, Lâm Mạc lại bắt đầu kêu thối ầm ĩ.
Lão tổ tông hiên ngang bám bốn cái chân ngắn ngủn trên nắp quan tài, đầu ngẩng cao, quanh thân tỏa ra ánh sáng xanh ngọc mờ ảo. Đợi đến khi Lâm Mạc yểm bùa đầy đủ quanh thân quan tài mới chậm rì rụt đuôi, từ tốn bò xuống.
Lâm Mạc đón lấy nó vào trong lòng bàn tay, vuốt vuốt cái đầu nhỏ nói: "Ngài vất vả rồi."
Mọi người vẫn chưa hồi phục tinh thần.
Sau khi thu dọn hiện trường, Đường Diễn Sơ chỉ huy toàn bộ quay về phân cục, áp tải cả Tô Hồng lần Triệu Hợp về thẩm vấn.
Lâm Mạc nói với Lao Tam Nhi: "Trước đây cậu đã tiếp xúc với cảm giác này rồi, chắc chắn là truyền ra từ cỗ quan tài đá kia..."
Xích sắt, mùi tanh, rong rêu...
Lao Tam Nhi gật đầu, trên mặt tái nhợt còn chưa hồi sức.
Cậu ngâm mình dưới sông nửa ngày, lúc này hơi run rẩy, được Lao thúc phủ thêm áo khoác sau đó kỳ quái hỏi: "Bên trong quan tài... chứa cái gì?"
Lâm Mạc đi một vòng quanh cỗ quan tài, thản nhiên: "Ừm... người cá chăng?"
"Nàng tiên cá?" Vu Trú sáng mắt lên.
Lý Việt Minh: "Ừ, nàng tiên cá mà biết giết người ý!"
Vu Trú đen mặt, ánh mắt tối sầm.
Lâm Mạc nói: "Thảo nào không thấy có quỷ khí toát ra, bị trấn áp bên trong hóa ra là yêu, ngư yêu."
"Yêu quái???"
Mọi người ôm ngực hít lạnh.
"Thật không? Không phải sau khi kiến quốc không được thành tinh* sao? Nó cũng gan lì quá."
*sau khi kiến quốc không được thành tinh: ý nói đến thời kỳ xây dựng đất nước, chính phủ nghiêm cấm các phong tục mê tín dị đoan, không được bàn tán nhắc đến yêu ma quỷ quái, không cho phép hành nghề đạo sĩ, trừ tà,... (nguồn: comment của Yuki712411 trên wikidth)
"Ài, biết đâu nó thành tinh trước khi kiến quốc?"
"Ngư yêu là cái loại gì? Có đẹp như mỹ nhân ngư không?"
Tựa hồ cảm thấy bị xúc phạm nghiêm trọng, quan tài đá bỗng nhiên phát ra tiếng đập rầm rầm từ bên trong, mọi người ai nấy hoảng sợ lùi ra xa.
Trạm Văn Sương đột nhiên nói: "Bên thành quan tài có một khe nứt!"
Lỗ hổng tối đen bị che khuất phía sau sợi xích, sau khi động mạnh mới lộ ra một góc.
Lâm Mạc khẩn trương lấy một lá bùa dán lên vết nứt: "Tạm thời đã trấn áp, trước tiên khiêng về đã, chờ tôi chuẩn bị dụng cụ đầy đủ sẽ tiêu diệt nó."
Bớt đi một mối họa trong nhân gian.
"Lâm... đại sư, khiêng về đâu?" Chu Xuyên cũng sửa miệng theo Tiết Trác Lâm.
Chỉ có thể về phân cục, bằng không biết để ở đâu?
Triệu Hợp hôn mê bất tỉnh, Tô Hồng trên người toàn vết dao, hai người đều được đưa vào bệnh viện trước.
Chuyện xảy ra ngày hôm nay có thể nói là kinh tâm động phách, trên đường quay về trụ sở bọn họ đều kiềm chế không được lòng hiếu kỳ, ai cũng rôm rả hỏi chuyện Lâm Mạc.
Đường Diễn Sơ nghiêm mặt: "Vụ án còn chưa giải quyết xong đã muốn nghỉ xả hơi rồi?"
Mọi người lúc này mới thức thời tản ra.
Quả thực chưa thể kết thúc, không một ai ngờ rằng, loại dược vật quái dị mọc trên xác chết kia lại là yêu vật quấy phá.
Báo cáo viết thế nào cũng là một vấn đề nan giải.
Dựa theo phân tích của Lâm Mạc, yêu khí mê hoặc lòng người được "thứ" bên trong phóng ra ngoài quan tài thông qua vết nứt kia, nó muốn dẫn dụ người đến để hấp thu sinh khí, sau khi cắn nuốt hồn phách sẽ tích góp đủ yêu lực để phá quan tài chui ra.
Nhưng quan tài đá nặng trịch lại bị trói bằng xích sắt thả ở vùng nước sâu nhất sông, khó mà tìm được con mồi, bởi vậy Triệu Hợp liền bị nó lợi dụng biến thành "hung thủ".
Sự việc này kinh động đến cả cục trưởng Lý lẫn chủ tịch huyện Lĩnh. Ngay cả cục trưởng Tổng cục cảnh sát Kinh thị cũng gọi điện tới hỏi thăm.
Đường Diễn Sơ và Trạm Văn Sương phụ trách việc ra mặt giải thích, báo cáo, trình bày.
Cục trưởng cuối cùng hạ mệnh lệnh, không quan trọng giấy tờ báo cáo, khẩn trương đem quan tài đá và yêu vật tiêu diệt hoàn toàn tránh để đêm dài lắm mộng.
Triệu Hợp tỉnh lại trong bệnh viện, sau khi khám sức khỏe toàn thân không có vấn đề gì liền bị đưa tới phòng thẩm vấn.
Về phần Tô Hồng, ai cũng cảm thấy cô gái này thực đáng thương, trên người hơn hai mươi vết dao nông sâu, thậm chí khuôn mặt cũng không lành lặn.
Vết thương trên mặt khá nghiêm trọng, bác sĩ phải khâu mười mấy mũi.
Cho dù có làm tiểu phẫu xóa sẹo cũng không thể toàn vẹn được như xưa.
Việc này đối với một cô gái mà nói tất nhiên là đả kích rất lớn.
Khi Đoạn Vũ cùng Chu Xuyên tới, cô ta ngồi ở đầu giường, đầu tóc xõa tung che kín mặt, cả người im lặng thất thần, thấy có người vào cũng không ngẩng đầu nói một lời.
Đoạn Vũ nhẹ nhàng nói: "Cô Tô, chúng tôi có một số chuyện cần hỏi."
"Chuyện gì..."
Hơn nửa ngày, Tô Hồng mới khàn giọng mở miệng.
Bọn họ hỏi chính là, Triệu Hợp vì sao lại nhắm vào cô?
Triệu Hợp đã khai rằng, Tô Hồng là nhân chứng nhìn thấy ông ta đưa Phương Tình Lam lên thuyền, ông ta muốn giết người diệt khẩu.
Nhưng lúc trước khi Tô Hồng tới nhận xác không hề đề cập tới chi tiết này!
Tô Hồng cố tình không khai báo?
Việc liên quan đến vụ án cho nên Đoạn Vũ bắt buộc phải điều tra lại, cô cố ý không nhắc đến việc Triệu Hợp đã khai ra toàn bộ.
Tô Hồng cúi đầu, hai bàn tay đầy vết thương nắm chặt góc chăn, giọng nói run rẩy: "Tôi không biết... vì sao ông ta lại xuống tay với tôi, tôi không quen ông ta, nhưng... nhưng trước kia bởi vì lo lắng cho Lam Lam nên tôi đã đi theo cô ấy một đoạn, thấy cô ấy không sao mới rời đi..."
Chu Xuyên nhịn không được hỏi: "Vì sao cô không khai báo việc mình đi theo nạn nhân?"
"Tôi... tôi không nghĩ việc này có gì quan trọng..." Tô Hồng nhịn không được bật khóc tu tu.
Thấy cô ta khóc thảm thiết, Đoạn Vũ và Chu Xuyên cũng không đành tiếp tục tra khảo, nhưng cũng không rời đi ngay. Hai người quyết định đợi trong phòng bệnh, Tô Hồng dần bình tĩnh trở lại: "Xin hỏi... khi nào thì vị đại sư kia... diệt yêu?"
Bọn họ cho rằng Tô Hồng có ám ảnh tâm lý, đối với yêu quái kia vô cùng sợ sệt cho nên trả lời trấn an cô ta xong liền rời đi.
edit bihyuner. beta jinhua259
Hôm sau, Lâm Mạc mang theo đầy đủ đồ vật đã chuẩn bị, địa điểm thực hiện ngay tại phân cục Cảnh sát, cậu yêu cầu tất cả nhân viên của phân cục phải mặc cảnh phục và có mặt đầy đủ.
"Vì sao vậy?" Chu Xuyên tò mò hỏi
Lâm Mạc: "Cục Cảnh sát dương khí mạnh, cảnh phục, cảnh huy đều có tác dụng ngăn cản tà khí, yêu ma quỷ quái đều rất sợ những đồ vật đó, gọi tất cả mọi người đến cho có khí thế, đàn áp nó một chút."
Ồ! Thì ra là thế, thật tự hào!
Cục trưởng Lý rất nghiêm trang: "Haha, hôm nay tôi được mở mang tầm mắt rồi."
Tìm khắp huyện Lĩnh không nơi nào bán bàn thờ, đồ vật cũ đã qua sử dụng trong các gia đình lại không thể tùy tiện cho mượn.
Chẳng ai muốn cho mượn bàn thờ tổ tiên cả.
Lâm Mạc đành phải tận dụng một chiếc bàn làm việc trong phân cục.
Trên mặt bàn bày đầy đủ lư hương, nến, chuông vàng, bùa lá, tiền xu cổ...
Cậu dùng sợi chỉ đỏ xuyên qua 7 đồng tiền xu, cánh tay khẽ rung lên, tiền xu bắt đầu di chuyển trên mặt bàn, sau đó xếp thành hình dạng một thanh kiếm.
"Woah...!"
Đầu ngón tay cậu kẹp lá bùa, sau đó hơi động 1 chút, lá bùa bốc cháy thành một ngọn lửa kỳ dị. Ngọn lửa này chia thành hai đốm nhỏ, bay xuống thắp sáng hai ngọn nến trên mặt bàn.
"Trời ạ..."
Lâm Mạc: "..."
Cứ như đội hoạt náo viên đang cổ vũ một trận bóng vậy.
Cậu nhịn không được quay đầu, muốn nhìn thấy biểu tình của Đường Diễn Sơ và Trạm Văn Sương nhưng thất vọng nhận ra hai người này đến mí mắt cũng không buồn động.
Xí!
Lâm Mạc đang muốn châm lửa đốt lư hương, đột nhiên một viên cảnh sát xuất hiện nói Tô Hồng mang theo ít lễ vật muốn cảm tạ mọi người.
"Cô ta muốn tự tay tặng cho Lâm đại sư."
Trạm Văn Sương nói: "Vết thương của cô ta đã khỏi hẳn chưa, đã xuất viện rồi sao?"
"Cô ta nói mỗi đêm đều gặp ác mộng, muốn tận mắt nhìn thấy yêu vật bị diệt trừ." cảnh sát báo cáo.
Đoạn Vũ nói: "Cô ta quả thực đã hỏi chúng tôi về thời gian thực hiện buổi lễ trừ yêu."
"Nếu đã vậy để cho cô ta vào chứng kiến đi, có thể loại bỏ chướng ngại tâm lý sẽ sớm hồi phục tinh thần." Cục trưởng phê chuẩn.
Lâm Mạc không có ý kiến.
Tô Hồng được dẫn vào, trên mặt tràn đầy cảm kích, không ngờ Lao thúc và Lao Tam Nhi cũng có mặt tại hiện trường cho nên cô ta thành thật đứng gọn vào một góc vắng người.
Lâm Mạc châm lư hương, dùng "thanh kiếm" chĩa vào một lá bùa trên mặt bàn, miệng lẩm nhẩm...
Tiết Trác Lâm nhỏ giọng nói thầm với Lý Việt Minh: "Xem buổi trừ tà này cứ như phim truyền hình vậy."
Lý Việt Minh đồng tình gật đầu, quả thực khó tin như phim.
Cậu ta nhớ tới trước kia từng mạnh miệng bóc mẽ Lâm Mạc là thầy bói lừa đảo, hiện tại xấu hổ vô cùng.
Đúng lúc này Lâm Mạc chĩa thẳng mũi kiếm về phía trước, hai quả chuông vang trên bàn rung lên leng keng, lá bùa vẫn đính trước đầu kiếm, hai quả chuông vàng đồng thời bay lên lơ lửng trên không. Những lá bùa trấn trên quan tài đá cũng lần lượt bay lên, chúng xoay vòng ngay phía trên nắp quan tài sau đó tựu lại thành một trận đồ bát quái.
Tiếng chuông vẫn leng keng không dứt, hai quả chuông một trước một sau bay về phía trung tâm trận đồ, trấn vào hai vị trí âm dương.
Trận đồ bát quái hoàn thiện, quan tài đá cũng bắt đầu có động tĩnh. Tiếng đập rầm rầm phát ra từ bên trong, kịch liệt và dữ dội khiến cho người xung quanh hơi sợ hãi.
Ý thức được đây là vật trấn áp một con yêu quái, mọi người đang yên ổn quan sát bỗng theo bản năng lùi ra sau vài bước.
Rất nhanh hiện trường đã bình tĩnh trở lại. Lâm đại sư đang thi triển thuật pháp, bọn họ hoàn toàn tin tưởng cậu a...
Ngược lại là Tô Hồng, cô ta sợ hãi đến run lẩy bẩy, nép sát vào góc tường.
Trận đồ bát quái chậm rãi xoay tròn.
Càn vi thiên, Khôn vi địa, Chấn vi lôi, Tốn vi phong, Khảm vi thủy, Ly vi hỏa, Cấn vi sơn, Đoài vi trạch.
*Bát quái hình thành từ triết lý Âm-Dương, bao gồm 8 quẻ đại diện cho các yếu tố cơ bản của vũ trụ:
Càn (Thiên/Trời), Khôn (Địa), Chấn (Lôi/Sấm), Tốn (Phong/Gió), Khảm (Thủy/Nước), Ly (Hỏa/Lửa), Cấn (Sơn/Núi), Đoài (Trạch/Đầm, hồ).
Yêu vật sinh sống trong nước, đương nhiên phải dùng Ly vi hỏa để trấn áp.
Quẻ Ly tượng trưng cho hỏa, đại biểu là ánh sáng, sinh ra tia chớp... Một luồng sáng chói mắt lóe lên phía trên nắp quan tài đá, tiếng sấm vang dội ầm ầm.
Một tia chớp phóng ra từ vị trí quẻ Ly, mãnh liệt giáng xuống cỗ quan tài.
Quan tài càng thêm rung lắc dữ dội, bốn góc đặt trên mặt đất cũng lung lay xóc nảy, trên mặt gạch thậm chí xuất hiện vài vết nứt.
Tiếng thét thê lương thảm thiết phát ra từ một sinh vật không phải người, ai nấy hoảng loạn nhìn nhau.
Tiết Trác Lâm líu lưỡi: "Hóa ra không phải bị câm nha..."
Sợi xích sắt rung lên phát ra tiếng va chạm ghê người, yêu vật bên trong dường như đang giãy dụa không ngừng, một vài mắt xích bắt đầu nứt bể, mùi rỉ sắt và cá tanh tràn ra không khí xung quanh.
Đường Diễn Sơ bỗng cất giọng: "Tiểu Mạc, vết nứt ngày càng lớn."
Quả thật khe nứt bên sườn quan tài đá đang toác rộng hơn, mọi người nhìn thấy liền lùi thêm vài bước, có người hô lên: "Lâm... Lâm đại sư! Bên trong, bên trong có con mắt đang nhìn ra...!"
Người nọ hét thất thanh, hai chân nhũn ra đứng không vững, may mắn được người bên cạnh dìu đỡ mới không ngã ngửa ra sàn.
Mọi người đều có lòng hiếu kỳ, mặc dù sợ hãi nhưng cũng nhịn không được muốn tiếp tục theo dõi buổi lễ kỳ dị này. Đến thời điểm này không ít người đã không khống chế được mà run sợ phát khóc.
Hai con mắt xuyên qua khe hở kia nhìn ra ngoài, cái nhìn tràn đầy khủng bố và âm độc, tham lam đảo qua mỗi người có mặt trong phòng như muốn nuốt toàn bộ vào bụng.
con quỷ ấy hét lên
Sau đó dưới khung cảnh sấm chớp đùng đoàng, tia lửa điện xẹt ngang, nó lộ ra vẻ sợ sệt.
Lúc này mọi người xung quanh mới hoàn hồn vững tâm hơn.
Lâm Mạc vẻ mặt nghiêm túc, một tay cầm "thanh kiếm" một tay kết ấn. Trên mu bàn tay hiện ra các đạo hoa văn vàng kim không ngừng chảy vào bảy đồng xu, thanh kiếm trên tay cậu phóng thẳng về phía cỗ quan tài, nhẹ nhàng như cắt miếng đậu phụ, xuyên qua vỏ đá bên ngoài.
Một tiếng sấm cuối cùng vang lên, tiếng kêu thảm thiết trong quan tài cũng dần tiêu tán.
Sau một hồi lâu, mọi vật đã trở về vị trí cũ, trong phòng cũng tĩnh lặng trở lại, nhưng chưa một ai có thể thốt ra lời.
Cục trưởng Lý xoa đầu, biểu tình trống rỗng như mới tỉnh dậy sau một cơn mê. Ông nghĩ rằng sau ngày hôm nay cái đầu hói này sẽ trọc hẳn.
"Ờ... nếu... nếu hàng xóm xung quanh có hỏi hôm nay chúng ta làm gì, nhớ rõ nói rằng toàn cục mới phá xong một đại án nên tổ chức ăn mừng... Mua thêm cả trống chiêng đến..."
Bàn làm việc không thể so sánh với bàn thờ, bởi không làm bằng gỗ đặc nên không thể chịu nổi sức ép đã tan nát không thành hình, trên mặt bàn còn có vài vết cháy xém.
Chu Xuyên: "Cục trưởng... bàn làm việc của tôi...?"
Cục trưởng Lý: "Tai nạn lao động, làm báo cáo lên tôi duyệt cho cậu một cái bổ sung."
Chu Xuyên hài lòng gật đầu.
Lâm Mạc đi tới bên cạnh quan tài, đem mấy mẩu xích đứt đoạn gỡ ra hoàn toàn, "thanh kiếm" trên tay vẫn chỉ thẳng: "Có thể mở nắp ra."
Thật lòng cậu cũng vô cùng tò mò hình thù yêu vật bên trong.
"Nào, giúp một tay." Tiết Trác Lâm, Vu Trú cũng đám người xung quanh tiến lên mỗi người một góc.
"Rầm!" nắp quan tài được bật lên.
Vu Trú* là người đầu tiên ngó vào, sau đó...
*raw là Lâm Mạc nhưng có vẻ hơi bug với đoạn sau nên tôi mạn phép sửa luôn thành Vu Trú.
Lòng hiếu kỳ thúc đẩy cậu thò đầu vào, còn bản năng sinh tồn lại kéo lùi bước chân cậu.
"Ọe! Quá buồn nôn!"
Vu Trú thề thốt sau này sẽ không bao giờ tin vào cổ tích mỹ nhân ngư nữa!
Tâm lý cậu bị đả kích trầm trọng.
Sinh vật bên trong quan tài quả thật là thân người đuôi cá, chẳng qua cái đuôi đã thối rữa bốc mùi, thân trên thì khô quắt, khuôn mặt nó dữ tợn, cái đầu trọc lốc chỉ lơ thơ vài sợi tóc... Tất cả những đặc điểm đáng ghê tởm nhất đều tụ hội trên sinh vật này.
Trạm Văn Sương đứng bên cạnh Lâm Mạc, đỡ vai cậu hỏi: "Bây giờ xử lý thế nào?"
Lâm Mạc: "Không cần làm gì đâu, một lát nữa nó sẽ tan biến thôi."
Quả nhiên, chưa đầy nửa phút sau, cái xác yêu vật trong quan tài bắt đầu tiêu tan, hóa thành tro bụi.
Mọi người thở phào.
Nhìn thấy Tô Hồng vẫn đang chui trong góc phòng run rẩy, Lâm Mạc nghĩ cô ta bị dọa sợ liền tiến tới nói: "Không sao nữa rồi."
Tô Hồng vẫn chưa thể bình tĩnh lại, đầu cúi thấp che khuất khuôn mặt, liên tục lẩm bẩm: "Cảm ơn, cảm ơn..."
Cô ta sau đó được một nữ cảnh sát đưa đi, sau khi trở lại bệnh viện liền lập tức làm thủ tục xuất viện, không muốn tiếp tục ở lại huyện Lĩnh nữa.
Vụ án về cơ bản đã được giải quyết, bọn họ cần nhanh chóng quay về Kinh thị.
Trước khi đi, cục trưởng Lý và Chu Xuyên cùng toàn bộ nhân viên phân cục cảnh sát huyện Lĩnh đều ra tận cổng tiễn chân.
"Lâm đại sư đi thong thả..."
"Lâm đại sư có dịp ghé chơi nhé!"
"Lâm đại sư tôi sẽ nhớ cậu lắm!"
Lâm Mạc cười khúc khích phất tay: "Không dám không dám, tạm biệt!"
Còn vài ngày nữa là tới kỳ hạn nộp tiền phạt rồi, sau khi trở về cậu phải mau chóng mở sạp kiếm ăn, lại phải đi tìm Tịch Tấn Khiêm thương thuyết, việc di dời và phá dỡ đạo quán còn chưa biết bắt đầu từ đâu a...
Ngoài ra phía Mạnh Tình Trúc cũng chưa giải quyết dứt điểm, hệ thống quái quỷ kia vẫn là một cái tai họa ngầm...
Mới nghĩ qua thôi Lâm Mạc đã gấp muốn vắt chân lên cổ.
Tiểu đạo sĩ hô mưa gọi gió ban nãy bất giác thở dài...
- --
Lời editor: Lại là một chiếc chương 7k chữ cùng với một huyện từ ngữ kiến thức hóc búa, thật sự nản với cái văn án "50% cốt truyện 50% tình cảm" của tác giả (凸ಠ益ಠ)凸
Một trong ba chủ hồn sắp xuất hiện rồi... Cố lên nào Mạc bảo ơi o(╯□╰)o
END VỤ ÁN 2.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.