Sau Khi Xuyên Về Mỗi Ngày Đều Ở Tu La Tràng
Chương 5
Cung Thanh Hãn
01/07/2021
"Cậu có ý gì?"
Tiết Trác Lâm lấy lại tinh thần, bàn tay siết chặt nắm đấm cửa, thân thể trong nháy mắt lạnh băng, đồng tử trong mắt run rẩy.
Cậu ta vì sao lại biết được?
Hiện tại việc đi ra ngoài thảo luận là không cần thiết nữa.
Đường Diễn Sơ liền ngồi trở lại ghế, ánh mắt vẫn khóa chặt trên người Lâm Mạc, nói: "Báo cáo luôn tại đây đi."
Tiết Trác Lâm giật giật môi, đóng cửa quay trở vào phòng thẩm vấn, đem tư liệu của Từ Hữu Quảng báo cáo lại thật chi tiết.
"... Từ khu trò chơi trên phố Tây Duyệt trở về, tôi đã bàn giao cho Học Thần toàn bộ tư liệu để cậu ta lập sơ đồ đối chiếu mối liên hệ giữa Từ Hữu Quảng và bốn nạn nhân, bao gồm thời gian lưu trú, địa điểm lai vãng,..."
Tiết Trác Lâm nhìn vào mắt Lâm Mạc, sau đó rút báo cáo phân tích đặt trước mặt Đường Diễn Sơ.
"Sếp, trong khoảng thời gian bốn nạn nhân tử vong, Từ Hữu Quảng chưa hề rời khỏi Kinh thị. Hơn nữa, thời điểm Hách Tưu và Lý Hương Diệu gặp chuyện, vì vướng vào một vụ trộm cắp nên hắn ta bị tạm giam 15 ngày."
"Dựa vào những điểm trên, khẳng định họ Từ không có thời cơ gây án."
"Đặng Uyển mất tích 3 tháng trước, thời gian tử vong theo khám nghiệm tử thi là nửa tháng trước, thời điểm đó Từ Hữu Quảng ngày nào cũng xuất hiện ở khu trò chơi phố Tây Duyệt, hắn ta lai vãng thường xuyên đến nỗi bảo vệ ở đó cũng quen mặt."
"Ngoài ra, bên cạnh khu trò chơi chính là quán net, người bảo vệ kia khai, Từ Hữu Quảng mỗi ngày lượn lờ khu trò chơi sau đó sẽ ngồi net thâu đêm, hai tuần liên tiếp như thế."
Lão Lưu gật đầu: "Nói cách khác, Từ Hữu Quảng có đầy đủ chứng cứ ngoại phạm, từ hồ sơ tạm giam đến lời khai của những người xung quanh đều có thể rửa sạch hiềm nghi trên người hắn, trong thời gian gây án hắn lại không hề rời khỏi Kinh thị..."
"Đội trưởng Đường, người này không có khả năng là hung thủ."
Kết quả điều tra trước mặt, suy luận của Tiết Trác Lâm và lão Lưu đều hợp lý; nhưng lời nói vừa rồi của Lâm Mạc lại khiến cho bọn họ để ý vô cùng.
Cậu ta đang ám chỉ điều gì?
Ám chỉ Từ Hữu Quảng là hung thủ?
Tiết Trác Lâm nhịn không được hỏi ra miệng.
Lâm Mạc nghiêng đầu, không nhanh không chậm nói: "Tôi có nói Từ Hữu Quảng là hung thủ sao?"
"Cậu không nói thẳng, nhưng cậu lại ngầm nhắc tới. Cậu muốn nói bóng gió cho chúng tôi rằng Từ Hữu Quảng có liên quan đến vụ án này." Tiết Trác Lâm nói.
Lâm Mạc không lên tiếng.
Đường Diễn Sơ trầm giọng hỏi: "Lâm tiên sinh, có thể giải thích cho chúng tôi được không, vì sao cậu lại biết phác thảo chân dung hung thủ của chúng tôi? Vì sao cậu biết được câu trả lời của Từ Hữu Quảng? Thậm chí vì sao cậu phải dùng 1000 đồng đặt cược một mặt dây chuyền chỉ đáng giá ba trăm đồng?"
Hắn nắm chặt tư liệu báo cáo trong tay, đứng dậy nhìn sát mặt Lâm Mạc: "Vì sao, những vết đỏ trên người nộm lại trùng khớp với vết thương trên thi thể nạn nhân?"
"Chỉ dựa vào điểm này, hiềm nghi trên người cậu đã không thể rửa sạch."
"Nhưng chỉ dựa vào điểm này, anh cũng không thể buộc tội tôi được." Lâm Mạc ngẩng đầu, từ tốn nói "Từ Hữu Quảng có đầy đủ chứng cứ ngoại phạm, tôi cũng có."
"Lúc người bị hại mất tích và tử vong, tôi đang xử lý hậu sự của sư phụ, khi ấy trong Đạo quán rất đông đạo sĩ, nhân chứng vật chứng đầy đủ."
"Đội trưởng Đường, tôi cũng có đầy đủ chứng cứ chứng minh tôi không thể có mặt ở hiện trường để gây án."
Ánh mắt Đường Diễn Sơ nặng nề.
"Cậu nói đúng, chính vì vậy mà hiện giờ cậu đang ngồi ở phòng thẩm vấn chứ không phải nhà giam."
"Hành vi và lời nói của cậu có quá nhiều mâu thuẫn, không hợp lý."
"Cậu đoán được lời khai của Từ Hữu Quảng, lại dùng 1000 đồng đánh cược mặt dây chuyền... Nếu là hung thủ, ngay khi nhìn thấy mặt dây kia nhất định lập tức tiêu hủy, còn cậu thì đàng hoàng đeo lên cổ."
"Vì sao?"
"Bị triệu tập đến Cảnh cục, thậm chí bị tịch thu mặt dây, cậu cũng không có chút kinh ngạc hay hoảng loạn nào."
"Suốt cả quá trình cậu đều rất bình tĩnh."
Đường Diễn Sơ chậm rãi tới gần Lâm Mạc, lạnh lùng nói: "Nếu là hung thủ, cậu quả thực có tâm lý thép và đủ biến thái, cậu dựng nên trò chơi này quá xuất sắc."
"Sau đó cậu trầm mê trong lạc thú này, tận hưởng mà nhìn mọi người xung quanh bị cậu xoay vòng."
"Cho nên cậu không sợ hãi, vì cậu có đủ tự tin về bằng chứng ngoại phạm của mình."
"Nếu là người vô tội, cậu sao lại tìm thấy xác chết trong vách tường, bện người nộm bằng rơm, bỏ tiền cược mặt dây chuyền,... Vậy thì trong vụ án này rốt cuộc cậu đang sắm vai nhân vật gì?"
Phòng thẩm vấn yên lặng trầm mặc.
edit bihyuner. beta jinhua259
Lâm Mạc cười lộ lúm đồng tiền nói: "Đội trưởng Đường, anh có biết rằng đầm lầy được chia thành nhiều loại hay không?"
"Cậu có ý gì?" Đường Diễn Sơ trầm giọng hỏi.
Cậu chầm chậm giải thích: "Dựa vào quá trình hình thành đầm lầy, có thể chia thành đầm nông, đầm trung và đầm sâu."
"Đầm lầy nông, chính là đầm lầy vừa mới hình thành, dễ nhìn thấy chỉ là một vũng bùn trũng. Sau khi phát triển thành đầm lầy trung, trên bề mặt sẽ dần trở nên bằng phẳng, một lớp bùn rêu màu xanh than nổi lên trên ngụy trang."
"Khi phát triển đến giai đoạn cuối cùng, đầm lầy sâu trở thành một hố bùn rêu đặc quánh, trên bề mặt là một lớp thảm thực vật xanh biếc, thoạt nhìn hấp dẫn xinh đẹp lại vô hại khiến cho loài người vô tri mất cảnh giác mà sa chân."
Đường Diễn Sơ nhíu mày: "Cậu dùng đầm lầy để so sánh với tội phạm?"
"Cậu muốn nói rằng, quá trình hung thủ phạm tội chia làm ba giai đoạn, ban đầu còn vụng về sơ hở, dần dần trở nên thuần thục, cuối cùng hoàn mỹ che giấu tội ác?"
"Sảy chân rơi vào đầm lầy là cực kỳ nguy hiểm, khả năng bỏ mạng rất lớn."
Lâm Mạc: "Đội trưởng Đường vì sao lại phân tích theo chiều ngang, anh thử suy nghĩ theo chiều dọc xem sao?"
Cậu chấm một ít nước lên đầu ngón tay, vẽ một cái mạng nhện trên mặt bàn.
"Ý nghĩ phạm tội, hành vi phạm tội, chính là từng vòng từng vòng dệt nên một mạng lưới. Tuy rằng con nhện chỉ có một mình, nó phải cạnh tranh với đồng loại để sinh tồn, nhưng cũng có trường hợp ngoại lệ."
"Bọn chúng gặp nhau, tạo thành một ổ nhện lớn, hợp sức dệt nên một tấm mạng cao cấp hơn, nhiều lớp hơn, liên tiếp kết nối với nhau tạo thành một cái lưới phức tạp. Lúc này chúng cùng sinh sống trên tấm mạng này, cùng săn mồi, hỗ trợ nhau, phân công nhiệm vụ,..."
"Mà những con mồi rơi vào mạng lưới này, khó mà thoát thân."
Vẽ xong cái mạng nhện, Lâm Mạc búng tay khiến cho bọt nước bắn tứ tung trên hình vẽ.
Cậu mở to mắt hỏi: "Đội trưởng Đường cho rằng, hung thủ chỉ có một sao?"
Tiết Trác Lâm lấy lại tinh thần, bàn tay siết chặt nắm đấm cửa, thân thể trong nháy mắt lạnh băng, đồng tử trong mắt run rẩy.
Cậu ta vì sao lại biết được?
Hiện tại việc đi ra ngoài thảo luận là không cần thiết nữa.
Đường Diễn Sơ liền ngồi trở lại ghế, ánh mắt vẫn khóa chặt trên người Lâm Mạc, nói: "Báo cáo luôn tại đây đi."
Tiết Trác Lâm giật giật môi, đóng cửa quay trở vào phòng thẩm vấn, đem tư liệu của Từ Hữu Quảng báo cáo lại thật chi tiết.
"... Từ khu trò chơi trên phố Tây Duyệt trở về, tôi đã bàn giao cho Học Thần toàn bộ tư liệu để cậu ta lập sơ đồ đối chiếu mối liên hệ giữa Từ Hữu Quảng và bốn nạn nhân, bao gồm thời gian lưu trú, địa điểm lai vãng,..."
Tiết Trác Lâm nhìn vào mắt Lâm Mạc, sau đó rút báo cáo phân tích đặt trước mặt Đường Diễn Sơ.
"Sếp, trong khoảng thời gian bốn nạn nhân tử vong, Từ Hữu Quảng chưa hề rời khỏi Kinh thị. Hơn nữa, thời điểm Hách Tưu và Lý Hương Diệu gặp chuyện, vì vướng vào một vụ trộm cắp nên hắn ta bị tạm giam 15 ngày."
"Dựa vào những điểm trên, khẳng định họ Từ không có thời cơ gây án."
"Đặng Uyển mất tích 3 tháng trước, thời gian tử vong theo khám nghiệm tử thi là nửa tháng trước, thời điểm đó Từ Hữu Quảng ngày nào cũng xuất hiện ở khu trò chơi phố Tây Duyệt, hắn ta lai vãng thường xuyên đến nỗi bảo vệ ở đó cũng quen mặt."
"Ngoài ra, bên cạnh khu trò chơi chính là quán net, người bảo vệ kia khai, Từ Hữu Quảng mỗi ngày lượn lờ khu trò chơi sau đó sẽ ngồi net thâu đêm, hai tuần liên tiếp như thế."
Lão Lưu gật đầu: "Nói cách khác, Từ Hữu Quảng có đầy đủ chứng cứ ngoại phạm, từ hồ sơ tạm giam đến lời khai của những người xung quanh đều có thể rửa sạch hiềm nghi trên người hắn, trong thời gian gây án hắn lại không hề rời khỏi Kinh thị..."
"Đội trưởng Đường, người này không có khả năng là hung thủ."
Kết quả điều tra trước mặt, suy luận của Tiết Trác Lâm và lão Lưu đều hợp lý; nhưng lời nói vừa rồi của Lâm Mạc lại khiến cho bọn họ để ý vô cùng.
Cậu ta đang ám chỉ điều gì?
Ám chỉ Từ Hữu Quảng là hung thủ?
Tiết Trác Lâm nhịn không được hỏi ra miệng.
Lâm Mạc nghiêng đầu, không nhanh không chậm nói: "Tôi có nói Từ Hữu Quảng là hung thủ sao?"
"Cậu không nói thẳng, nhưng cậu lại ngầm nhắc tới. Cậu muốn nói bóng gió cho chúng tôi rằng Từ Hữu Quảng có liên quan đến vụ án này." Tiết Trác Lâm nói.
Lâm Mạc không lên tiếng.
Đường Diễn Sơ trầm giọng hỏi: "Lâm tiên sinh, có thể giải thích cho chúng tôi được không, vì sao cậu lại biết phác thảo chân dung hung thủ của chúng tôi? Vì sao cậu biết được câu trả lời của Từ Hữu Quảng? Thậm chí vì sao cậu phải dùng 1000 đồng đặt cược một mặt dây chuyền chỉ đáng giá ba trăm đồng?"
Hắn nắm chặt tư liệu báo cáo trong tay, đứng dậy nhìn sát mặt Lâm Mạc: "Vì sao, những vết đỏ trên người nộm lại trùng khớp với vết thương trên thi thể nạn nhân?"
"Chỉ dựa vào điểm này, hiềm nghi trên người cậu đã không thể rửa sạch."
"Nhưng chỉ dựa vào điểm này, anh cũng không thể buộc tội tôi được." Lâm Mạc ngẩng đầu, từ tốn nói "Từ Hữu Quảng có đầy đủ chứng cứ ngoại phạm, tôi cũng có."
"Lúc người bị hại mất tích và tử vong, tôi đang xử lý hậu sự của sư phụ, khi ấy trong Đạo quán rất đông đạo sĩ, nhân chứng vật chứng đầy đủ."
"Đội trưởng Đường, tôi cũng có đầy đủ chứng cứ chứng minh tôi không thể có mặt ở hiện trường để gây án."
Ánh mắt Đường Diễn Sơ nặng nề.
"Cậu nói đúng, chính vì vậy mà hiện giờ cậu đang ngồi ở phòng thẩm vấn chứ không phải nhà giam."
"Hành vi và lời nói của cậu có quá nhiều mâu thuẫn, không hợp lý."
"Cậu đoán được lời khai của Từ Hữu Quảng, lại dùng 1000 đồng đánh cược mặt dây chuyền... Nếu là hung thủ, ngay khi nhìn thấy mặt dây kia nhất định lập tức tiêu hủy, còn cậu thì đàng hoàng đeo lên cổ."
"Vì sao?"
"Bị triệu tập đến Cảnh cục, thậm chí bị tịch thu mặt dây, cậu cũng không có chút kinh ngạc hay hoảng loạn nào."
"Suốt cả quá trình cậu đều rất bình tĩnh."
Đường Diễn Sơ chậm rãi tới gần Lâm Mạc, lạnh lùng nói: "Nếu là hung thủ, cậu quả thực có tâm lý thép và đủ biến thái, cậu dựng nên trò chơi này quá xuất sắc."
"Sau đó cậu trầm mê trong lạc thú này, tận hưởng mà nhìn mọi người xung quanh bị cậu xoay vòng."
"Cho nên cậu không sợ hãi, vì cậu có đủ tự tin về bằng chứng ngoại phạm của mình."
"Nếu là người vô tội, cậu sao lại tìm thấy xác chết trong vách tường, bện người nộm bằng rơm, bỏ tiền cược mặt dây chuyền,... Vậy thì trong vụ án này rốt cuộc cậu đang sắm vai nhân vật gì?"
Phòng thẩm vấn yên lặng trầm mặc.
edit bihyuner. beta jinhua259
Lâm Mạc cười lộ lúm đồng tiền nói: "Đội trưởng Đường, anh có biết rằng đầm lầy được chia thành nhiều loại hay không?"
"Cậu có ý gì?" Đường Diễn Sơ trầm giọng hỏi.
Cậu chầm chậm giải thích: "Dựa vào quá trình hình thành đầm lầy, có thể chia thành đầm nông, đầm trung và đầm sâu."
"Đầm lầy nông, chính là đầm lầy vừa mới hình thành, dễ nhìn thấy chỉ là một vũng bùn trũng. Sau khi phát triển thành đầm lầy trung, trên bề mặt sẽ dần trở nên bằng phẳng, một lớp bùn rêu màu xanh than nổi lên trên ngụy trang."
"Khi phát triển đến giai đoạn cuối cùng, đầm lầy sâu trở thành một hố bùn rêu đặc quánh, trên bề mặt là một lớp thảm thực vật xanh biếc, thoạt nhìn hấp dẫn xinh đẹp lại vô hại khiến cho loài người vô tri mất cảnh giác mà sa chân."
Đường Diễn Sơ nhíu mày: "Cậu dùng đầm lầy để so sánh với tội phạm?"
"Cậu muốn nói rằng, quá trình hung thủ phạm tội chia làm ba giai đoạn, ban đầu còn vụng về sơ hở, dần dần trở nên thuần thục, cuối cùng hoàn mỹ che giấu tội ác?"
"Sảy chân rơi vào đầm lầy là cực kỳ nguy hiểm, khả năng bỏ mạng rất lớn."
Lâm Mạc: "Đội trưởng Đường vì sao lại phân tích theo chiều ngang, anh thử suy nghĩ theo chiều dọc xem sao?"
Cậu chấm một ít nước lên đầu ngón tay, vẽ một cái mạng nhện trên mặt bàn.
"Ý nghĩ phạm tội, hành vi phạm tội, chính là từng vòng từng vòng dệt nên một mạng lưới. Tuy rằng con nhện chỉ có một mình, nó phải cạnh tranh với đồng loại để sinh tồn, nhưng cũng có trường hợp ngoại lệ."
"Bọn chúng gặp nhau, tạo thành một ổ nhện lớn, hợp sức dệt nên một tấm mạng cao cấp hơn, nhiều lớp hơn, liên tiếp kết nối với nhau tạo thành một cái lưới phức tạp. Lúc này chúng cùng sinh sống trên tấm mạng này, cùng săn mồi, hỗ trợ nhau, phân công nhiệm vụ,..."
"Mà những con mồi rơi vào mạng lưới này, khó mà thoát thân."
Vẽ xong cái mạng nhện, Lâm Mạc búng tay khiến cho bọt nước bắn tứ tung trên hình vẽ.
Cậu mở to mắt hỏi: "Đội trưởng Đường cho rằng, hung thủ chỉ có một sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.