Sau Khi Xuyên Về Mỗi Ngày Đều Ở Tu La Tràng
Chương 68
Cung Thanh Hãn
01/07/2021
Phía dưới là một đại điện hoàn toàn trống trải, nghe giáo sư Hồ giảng giải mới biết đây là phong cách kiến trúc từ thời Hán.
"Không rõ ai là người thiết kế và xây dựng nơi này, rõ ràng không phải mộ thất nhưng lại chôn giấu kỹ dưới lòng đất, còn có hàng vạn tấm bia ngoài kia, thật sự là một công trình đồ sộ. Nhưng tôi đã tra tư liệu, không tìm thấy bất kỳ ghi chép nào liên quan tới khu di tích này..." Giáo sư Chương cảm thán nói.
"Đúng vậy, nếu không thể khai quật hoàn toàn di tích này, đối với cá nhân chúng ta nói riêng và giới khảo cổ nói chung đều là một tổn thất lớn." Một vị học giả lên tiếng.
Bọn họ đứng tụm một chỗ đàm luận, một nhóm người thì bận rộn lắp đặt máy móc thiết bị, một nhóm thì chuẩn bị cho lễ cúng tế.
Lâm Mạc nhàn rỗi không có việc gì, đi vòng vòng nhìn xung quanh.
Cậu phát hiện tòa đại điện này, trừ những bức bích họa trên vách tường và một vài ngọn đèn lồng thì vô cùng trống trải.
Bởi vì sự cố sạt lở đất, một góc trần điện thiếu kiên cố cho nên bị đập vỡ, ánh mặt trời khúc xạ xuống mặt đất tạo thành một vùng sáng có bán kính khoảng 3m.
Bên trong đại điện chỉ có một cánh cửa, có vẻ bên kia cánh cửa chính là con đường dẫn tới khu rừng vạn bia.
Lâm Mạc quan sát cẩn thận, cánh cửa bằng đá nặng trịch được mở ra, bên ngoài là một mảnh tối om.
Rõ ràng trong điện đã thắp đèn đuốc sáng trưng, nhưng ánh sáng lại bị ngăn cách ngay bậc thềm, cánh cửa kia như một ranh giới phân chia rõ ràng, một bên huyên náo, một bên tĩnh mịch.
Chậm rãi thu lại ánh mắt, Lâm Mạc lại thong thả bước tới gần vách tường, ngẩng đầu quan sát những bức bích họa.
"Đây là bức bích họa thứ 3." Mạnh Kỷ Nhung đột nhiên xuất hiện bên cạnh Lâm Mạc.
Lâm Mạc: "Dạ?"
Mạnh Kỳ Nhung chỉ sang vách tường đối diện: "Bắt đầu từ phía bên kia là bức thứ nhất, các bức tranh được sáng tác liên kết, phải xem từ đầu mới có thể hiểu được nội dung, em có muốn nghe tôi giải thích không?"
Lâm Mạc gật đầu.
Mạnh Kỷ Nhung: "Em có biết sự khởi nguồn của những bức bích họa trong mộ thất không?"
Lâm Mạc liếc sang phía Lệ Trì cách đó không xa, "Lúc học bù đã được nghiên cứu qua, bắt nguồn từ thời Tây Hán, sau đó lưu hành tới thời Đông Hán."
"Dưới thời Hán, phần lớn các bức bích họa trong mộ thất đều kể những câu chuyện truyền thuyết, những sự kiện lịch sử hoặc là phong cảnh non nước, nhân vật nổi tiếng vân vân... Tôi cho rằng những bức họa trên vách tường nơi đây đang truyền tải nội dung về một thần thoại nào đó."
"Tuy rằng nơi này không phải mộ thất, nhưng lại có phong cách của bích họa trong mộ thất."
Mạnh Kỷ Nhung ngẩng đầu nhìn bức bích họa vĩ đại trải dài từ chân tường tới trần điện, nói: "Giống lời giáo sư đã nói, nơi này có rất nhiều bí ẩn cần chúng ta giải đáp."
"Em nhìn con mãng xà trên vách tường này, một con vật khổng lồ to lớn hơn cả con người, từng chiếc vảy được khắc họa tỉ mỉ, được tô đậm nổi bật, rõ ràng đây là một câu chuyện thần thoại mà mãng xà là nhân vật chính, phía dưới rất nhiều người quỳ rạp như đang tế bái nó."
"Trong điện có tổng cộng 12 bức bích họa, có thể hiểu đại khái câu chuyện như thế này: Một nhóm người tìm thấy một quả trứng rắn bên bờ suối..."
"Trên vỏ trứng được dát một lớp vàng lấp lánh, pháp sư hiến tế trong tộc nói rằng quả trứng này có thể mang đến cho tộc nhân bọn họ vô số phồn vinh. Vì thế bọn họ mang trứng rắn về ấp nở, nuôi dưỡng thành một con mãng xà trưởng thành, mỗi ngày nó có thể ăn hết mười mấy con trâu, bò, cừu..."
Mạnh Kỷ Nhung vừa nói vừa dẫn dắt Lâm Mạc đi theo trình tự các bức bích họa.
Kể đến bức tranh thứ 8, Lâm Mạc ghé sát vào xem: "Thật sự là từ một con rắn nhỏ hóa thành một đại mãng xà nha, nó ăn nhiều như vậy có khi nào sẽ ăn luôn cả những tộc nhân không?"
Mạnh Kỷ Nhung dẫn cậu tiếp tục đi: "Nhìn những bức tranh sau sẽ rõ, mãng xà quả thật mang lại sự giàu sang và phú quý cho cả bộ tộc, bọn họ kiếm được vô số vàng bạc châu báu. Nhưng dần dần mọi chuyện biến hóa, thịt trâu bò cừu non không còn thỏa mãn được đại mãng xà, nó bắt đầu ăn thịt người. Mà người xấu số đầu tiên bị mãng xã cắn nuốt chính là người chăn nuôi gần gũi với nó nhất..."
Lâm Mạc: "Chung quy vẫn là động vật máu lạnh."
Mạnh Kỷ Nhung: "Bắt đầu là một người, sau đó là hai, ba người... Mãng xà ngày càng thèm khát thịt người, ngay cả pháp sư hiến tế cũng không thể khống chế được nó, ban đầu ông ta bắt cóc người lạ đến làm thức ăn cho mãng xà, cho đến lúc..."
Trên bức bích họa, những tộc nhân đứng sau lưng pháp sư đều lộ ra vẻ mặt sợ hãi, có người chạy trốn, có người bị bắt lại làm mồi cho rắn...
"Tự diệt vong?" Lâm Mạc nói.
Hai người vừa vặn dừng lại ở hai bức bích họa cuối cùng.
Mạnh Kỷ Nhung: "Gần như cả bộ tộc đã bị diệt vong, pháp sư biết rõ đại mãng xà đã không nằm trong tầm kiểm soát của ông ta nữa, cũng là nguyên nhân gây ra tai họa cho cả bộ tộc. Vì thế ông ta quay về bờ suối năm xưa, ở đây ông ta phát hiện ra một quả trứng ngọc thạch..."
Bức tranh thứ 11 rốt cuộc không còn hình ảnh mãng xà nữa, chỉ cường điệu miêu tả một vật thể nhìn giống như trứng động vật nhưng lại trắng nõn trong suốt.
"Pháp sư ôm theo hy vọng giải cứu bộ tộc, mang quả trứng ngọc thạch về. Đại mãng xà nhìn thấy trứng ngọc liền bị kinh sợ, bức bích họa cuối cùng miêu tả khung cảnh những tộc nhân còn lại hợp sức tiêu diệt mãng xà."
Lâm Mạc nhíu mày.
edit bihyuner. beta jinhua259
Mạnh Kỷ Nhung cười nói: "Có phải em cảm thấy kết cục câu chuyện này quá dang dở và gây hụt hẫng không?"
Lâm Mạc gật đầu: "Em cảm giác chuyện này chưa kết thúc..."
Chưa nói dứt lời, cách đó không xa truyền đến tiếng la lối. Có vẻ trong lúc lên kế hoạch thám hiểm, nhóm người kia xảy ra xung đột và xích mích.
Lâm Mạc và Mạnh Kỷ Nhung bước tới, một nhân viên nghiệp vụ khoa học và một vị đạo sĩ đang đôi co lớn tiếng.
Đại khái là nhân viên kia coi thường các vị đạo sĩ, cho rằng bọn họ truyền bá tư tưởng mê tín dị đoạn, nhìn thấy đám người Thanh Vân quán bày biện bàn thờ hương án liền trào phúng vài câu.
Mà nhóm đạo sĩ Thanh Vân cũng không chịu lép vế, mắng bọn họ vô dụng, hơn một năm nghiên cứu mà không giải quyết được vấn đề, cuối cùng vẫn phải xuống nước mời bọn họ trợ giúp.
Hai bên mắng mỏ xúc phạm nhau, thái độ khinh thường lộ rõ.
Lệ Trì đứng một bên lười nhác giễu cợt: "Tưởng là vẫn nhẫn nhịn được."
Thời điểm giới thiệu đôi bên, hai nhóm người này đã không vừa mắt nhau, chẳng qua nể mặt giáo sư Hồ và các vị lão nhân cho nên không ai lên tiếng.
"Ha, nói cái gì mà từ trường biến hóa, dùng cơ sở khoa học để giải thích? Nếu các vị giải quyết được vấn đề này thì chúng tôi đã không xuất hiện ở đây. Hiện tại nói ra không thấy nực cười à?"
"Chẳng lẽ chỉ cần bày ra cái lễ rồi khấn vái cúng bái là sẽ giải quyết được sao? Rốt cuộc ai nực cười hơn, không có một chút căn cứ khoa học nào."
...
Thấy vụ cãi vã ngày càng nghiêm trọng, đám người giáo sư Chương vội vàng lên tiếng hòa giải.
Song phương tạm thời nhịn lại, tiếp tục cùng nhau thảo luận về sự tình Vạn Bi Họa Bích.
Vị trợ lý trẻ tuổi – người khơi mào tranh cãi vừa nãy – bày ra các loại máy móc nói: "Đây là hệ thống thiết bị tối tân được lãnh đạo trang bị, có cảm ứng từ trường, có khả năng thu phát hình ảnh..."
"Trước tiên dùng xe vận chuyện cỡ nhỏ đưa hệ thống máy này tiến vào rừng bia, chúng ta chỉ cần ngồi đây quan sát và điều khiển từ xa là được, không cần mạo hiểm tính mạng."
Đối với hành vi đầy tính khiêu khích này, một vị đạo sĩ trẻ tuổi bày tỏ thái độ tức giận.
Ba vị đạo trưởng lớn tuổi có tu dưỡng hơn, vẻ mặt không thay đổi, thậm chí không xuất hiện một gợn sóng. Bọn họ chụm đầu thảo luận sau đó quyết định để Lý đạo trưởng tiến vào rừng bia.
Đường Diễn Sơ mang theo dây thừng bảo hộ và bộ đàm, nói: "Sau khi tiến vào nhất định phải duy trì liên lạc, tốt nhất chỉ nên thăm dò tối đa 30m, nếu có sự cố phát sinh phải kịp thời báo động."
Hắn lại đưa cho Lý đạo trưởng một thiết bị: "Đây là thiết bị báo động đeo lên cổ tay, trường hợp bộ đàm mất liên lạc hoặc là tình huống xảy ra đột xuất không thể khống chế, phải lập tức ấn nút trên thiết bị. Chúng tôi ở ngoài nhận được tín hiệu sẽ tiến vào viện trợ."
"Được, tôi đã hiểu rồi." Lý đạo trưởng gật đầu.
Tổ nhân viên nghiên cứu khoa học ngồi trước màn hình, điều khiển xe đẩy tiến vào hành lang tối om kia.
Lý đạo trưởng cũng theo sau, bước qua cánh cửa đá nặng trịch kia, biến mất trong bóng tối.
Lâm Mạc đứng cách đó không xa quan sát.
Ban đầu, hình ảnh truyền về từ xe điều khiển khá rõ nét.
Thanh âm của Lý đạo trưởng thông qua bộ đàm vẫn liên tục vang lên, miêu tả cảnh vật xung quanh. Hình ảnh và âm thanh phối hợp với nhau, địa hình khu vực bia đá dần trở nên sáng tỏ...
Khi mọi người đang vui mừng vì sự khởi đầu thuận lợi, hình ảnh truyền về trên máy tính bắt đầu bị gián đoạn, những đợt sóng nhiễu xuất hiện cùng với âm thanh "xẹt... xẹt" phát ra từ bộ đàm, tiếng nói của Lý đạo trưởng trở nên mơ hồ, lúc gần lúc xa, như có như không.
Giáo sư Chương vội hô lên: "Nhanh, nhanh báo cho Lý đạo trưởng quay về!"
Đạo sĩ của Thanh Vân quán vội vàng hét vào bộ đàm: "Sư phụ, mau quay về, mau lên!!!"
Nhìn độ dài còn lại của sợi dây bảo hộ, Lý đạo trưởng ước chừng đã tiến vào rừng bia khoảng 20m.
Hai mươi mét không phải xa cũng không hề gần, theo lý thuyết nếu như bọn họ đứng bên này cánh cửa đá dùng sức hô to, bên kia hẳn là vẫn nghe thấy tiếng mới đúng.
Nhưng âm thanh giống như bị nuốt chửng, phía bên ngoài cánh cửa kia chỉ một mảnh yên lặng u tịch.
"Tôi... quay về... mọi người..." Tiếng của Lý đạo trưởng truyền ra từ bộ đàm đứt quãng, một số âm tiết gần như tan biến.
Thiết bị báo động không hề vang lên. . Truyện Linh Dị
Đường Diễn Sơ túm lấy đầu dây thừng bảo hộ, lạnh lùng nói: "Kéo đi!"
Mọi người không dám chậm trễ.
Nhưng đầu kia sợi dây như buộc cả nghìn cân trọng lượng, rõ ràng toàn bộ những người có mặt đều hợp lực dùng sức, vậy mà sợi dây không hề có động tĩnh gì.
Đúng lúc này, nhân viên tổ nghiên cứu đang trực trước màn hình bỗng thét lên kinh hãi, cậu ta ngã lộn khỏi ghế, nâng tay chỉ vào màn hình, gào lên thất thố: "Vừa rồi... có thứ gì đó chợt vụt qua!"
Trên màn hình vẫn là một mảnh nhiễu sóng xám xịt, chỉ khôi phục lại ngắn ngủi vài giây cho nên cậu ta là người duy nhất nhìn thấy cảnh tượng đó: "Thật... thật mà! Lúc đó hình như là một cái đầu... không, còn có cặp mắt..."
Cậu ta nói năng lộn xộn, run rẩy toàn thân.
Hai tổ hành động đều gặp phải sự cố, mọi người trong lòng như cho kiến bò.
Lâm Mạc lúc này tiến lên phất tay, một tấm bùa dán lên đầu sợi dây thừng, một tấm bùa khác bay vọt qua cánh cửa đá mất hút trong bóng tối, cậu nói: "Mau kéo dây, đừng chậm trễ!"
Dây thừng lúc trước không may mảy động tĩnh, rốt cuộc bắt đầu dịch chuyển chậm chạp.
Lâm Mạc bước đến trước bàn lễ của Thanh Vân quán, cầm lên chuông Thanh Đồng bảo vật của bọn họ nói: "Cho tôi mượn một chút."
Hai tiểu đạo sĩ không hề do dự mà gật đầu lia lịa.
Lâm Mạc bước nhanh về phía cửa đá, tung quả chuông lên không trung. Khiến cho mọi người kinh ngạc chính là, quả chuông không hề rơi xuống đất mà giống như bị kéo lại rồi lơ lửng ngay trước mặt, sau đó âm thanh leng keng bắt đầu vang lên.
Tiếng chuông rung theo một nhịp điệu thần kỳ, thanh thúy, dễ nghe... Thanh âm không chỉ vang lên bên tai mà dường như xâm nhập vào não bộ mỗi người.
Chuông reo tới phía bên kia cánh cửa, rốt cuộc không hề biến mất mà có tiếng vọng lại.
Những người kéo dây cảm giác sức nặng dần giảm bớt, rốt cuộc trở về trọng lượng của một người bình thường, bọn họ dùng thêm khí lực liền nghe thấy Lâm Mạc nói: "Lý đạo trưởng đã trở lại!"
Hai vị tiểu đạo sĩ vội chạy đến cạnh cửa.
Lý đạo trưởng quả thật bị kéo ngược trở ra, tư thái vô cùng chật vật, giống như người ban nãy tiến vào không phải là ông. Trên tay ông nắm chặt lá bùa mà Lâm Mạc tung ra, một đầu đầy mồ hôi nằm ngửa trên mặt đất, áo báo bị kéo lê dính không ít tro bụi.
"Sư phụ, ngài có sao không?"
"Vi sư không sao, trước đỡ ta dậy đã." Lý đạo trưởng hơi thở yếu ớt, giọng nói thều thào.
Lúc này tổ nghiên cứu khoa học truyền đến tiếng nói: "A... thiết bị đã hoàn toàn sập nguồn rồi, rốt cuộc là sao đây?"
Hiện tại người có thể giải đáp chỉ còn lại Lý đạo trưởng, mọi người ở bên cạnh lo lắng sốt ruột không thôi.
Lý đạo trưởng rốt cuộc cũng hồi sức, vẻ mặt bất biến kiệm lời trước đây hoàn toàn thay đổi, đứng thẳng dậy giơ ra lá bùa: "Đây là..."
Mọi người quay đầu nhìn Lâm Mạc.
Giáo sư Chương: "Là Lâm tiểu Quán chủ kịp thời ra tay."
Ông nói xong lại chỉ vào đầu sợi dây bảo hộ cũng đang dán một lá bùa.
Lý đạo trưởng biểu tình khó nói, trước đây ông không coi trọng vị tiểu Quán chủ này nên có chút thất lễ, hiện tại tâm tình vừa xấu hổ lại vừa cảm kích, cúi người chắp quyền: "Đa tạ cứu giúp!"
Lâm Mạc: "Đạo trưởng không cần khách khí, có thể thuật lại sự tình xảy ra khi đó không?"
Lý đạo trưởng: "Mới đầu tiến vào khoảng 10m, hết thảy đều bình thường nhưng đi sâu vào bên trong liền bắt đầu có cảm giác hôn mê, tầm mắt mờ đi, không dám liều mạng, tôi liền ấn nút báo động trên cổ tay."
Đường Diễn Sơ: "Thiết bị báo động ngoài này không hề có tín hiệu gì."
Những người khác gật đầu, quả thực là như thế.
Lý đạo trưởng nghe vậy liền tháo máy trên tay xuống, sau khi Đường Diễn Sơ kiểm tra liền xác nhận thiết bị không hề có vấn đề gì.
"Xem ra thật sự là ảo giác..." Lý đạo trưởng nhíu mày "Ấn nút báo động xong, trong tiềm thức tôi cảm thấy mọi người đã nhận được tín hiệu, đang lôi kéo tôi trở về, tôi thậm chí còn có cảm giác mình đang chậm rãi lui về... Nhưng trên thực tế, lúc đó tôi hẳn là vẫn tiếp tục đi sâu hơn!"
Nhân viên phụ trách máy đột nhiên nhớ tới cảnh tượng chớp nhoáng kia, vội vàng hỏi: "Vậy ông có nhìn thấy vật thể lạ nào không?"
Lý đạo trưởng lắc đầu: "Tôi chỉ cảm thấy chính mình vẫn liên tục di chuyển không hề ngừng lại, rơi vào một loại ảo giác vô tận. Thẳng cho đến khi lá bùa này dán lên thân thể, tôi bắt đầu thanh tỉnh ý thức, lúc sau liền thật sự được kéo ra khỏi đó..."
Nói tới đây, ông dừng lại một chút, nhíu mày hồi tưởng: "Hình như... còn nghe được vài âm thanh kỳ quái!?"
"Không rõ ai là người thiết kế và xây dựng nơi này, rõ ràng không phải mộ thất nhưng lại chôn giấu kỹ dưới lòng đất, còn có hàng vạn tấm bia ngoài kia, thật sự là một công trình đồ sộ. Nhưng tôi đã tra tư liệu, không tìm thấy bất kỳ ghi chép nào liên quan tới khu di tích này..." Giáo sư Chương cảm thán nói.
"Đúng vậy, nếu không thể khai quật hoàn toàn di tích này, đối với cá nhân chúng ta nói riêng và giới khảo cổ nói chung đều là một tổn thất lớn." Một vị học giả lên tiếng.
Bọn họ đứng tụm một chỗ đàm luận, một nhóm người thì bận rộn lắp đặt máy móc thiết bị, một nhóm thì chuẩn bị cho lễ cúng tế.
Lâm Mạc nhàn rỗi không có việc gì, đi vòng vòng nhìn xung quanh.
Cậu phát hiện tòa đại điện này, trừ những bức bích họa trên vách tường và một vài ngọn đèn lồng thì vô cùng trống trải.
Bởi vì sự cố sạt lở đất, một góc trần điện thiếu kiên cố cho nên bị đập vỡ, ánh mặt trời khúc xạ xuống mặt đất tạo thành một vùng sáng có bán kính khoảng 3m.
Bên trong đại điện chỉ có một cánh cửa, có vẻ bên kia cánh cửa chính là con đường dẫn tới khu rừng vạn bia.
Lâm Mạc quan sát cẩn thận, cánh cửa bằng đá nặng trịch được mở ra, bên ngoài là một mảnh tối om.
Rõ ràng trong điện đã thắp đèn đuốc sáng trưng, nhưng ánh sáng lại bị ngăn cách ngay bậc thềm, cánh cửa kia như một ranh giới phân chia rõ ràng, một bên huyên náo, một bên tĩnh mịch.
Chậm rãi thu lại ánh mắt, Lâm Mạc lại thong thả bước tới gần vách tường, ngẩng đầu quan sát những bức bích họa.
"Đây là bức bích họa thứ 3." Mạnh Kỷ Nhung đột nhiên xuất hiện bên cạnh Lâm Mạc.
Lâm Mạc: "Dạ?"
Mạnh Kỳ Nhung chỉ sang vách tường đối diện: "Bắt đầu từ phía bên kia là bức thứ nhất, các bức tranh được sáng tác liên kết, phải xem từ đầu mới có thể hiểu được nội dung, em có muốn nghe tôi giải thích không?"
Lâm Mạc gật đầu.
Mạnh Kỷ Nhung: "Em có biết sự khởi nguồn của những bức bích họa trong mộ thất không?"
Lâm Mạc liếc sang phía Lệ Trì cách đó không xa, "Lúc học bù đã được nghiên cứu qua, bắt nguồn từ thời Tây Hán, sau đó lưu hành tới thời Đông Hán."
"Dưới thời Hán, phần lớn các bức bích họa trong mộ thất đều kể những câu chuyện truyền thuyết, những sự kiện lịch sử hoặc là phong cảnh non nước, nhân vật nổi tiếng vân vân... Tôi cho rằng những bức họa trên vách tường nơi đây đang truyền tải nội dung về một thần thoại nào đó."
"Tuy rằng nơi này không phải mộ thất, nhưng lại có phong cách của bích họa trong mộ thất."
Mạnh Kỷ Nhung ngẩng đầu nhìn bức bích họa vĩ đại trải dài từ chân tường tới trần điện, nói: "Giống lời giáo sư đã nói, nơi này có rất nhiều bí ẩn cần chúng ta giải đáp."
"Em nhìn con mãng xà trên vách tường này, một con vật khổng lồ to lớn hơn cả con người, từng chiếc vảy được khắc họa tỉ mỉ, được tô đậm nổi bật, rõ ràng đây là một câu chuyện thần thoại mà mãng xà là nhân vật chính, phía dưới rất nhiều người quỳ rạp như đang tế bái nó."
"Trong điện có tổng cộng 12 bức bích họa, có thể hiểu đại khái câu chuyện như thế này: Một nhóm người tìm thấy một quả trứng rắn bên bờ suối..."
"Trên vỏ trứng được dát một lớp vàng lấp lánh, pháp sư hiến tế trong tộc nói rằng quả trứng này có thể mang đến cho tộc nhân bọn họ vô số phồn vinh. Vì thế bọn họ mang trứng rắn về ấp nở, nuôi dưỡng thành một con mãng xà trưởng thành, mỗi ngày nó có thể ăn hết mười mấy con trâu, bò, cừu..."
Mạnh Kỷ Nhung vừa nói vừa dẫn dắt Lâm Mạc đi theo trình tự các bức bích họa.
Kể đến bức tranh thứ 8, Lâm Mạc ghé sát vào xem: "Thật sự là từ một con rắn nhỏ hóa thành một đại mãng xà nha, nó ăn nhiều như vậy có khi nào sẽ ăn luôn cả những tộc nhân không?"
Mạnh Kỷ Nhung dẫn cậu tiếp tục đi: "Nhìn những bức tranh sau sẽ rõ, mãng xà quả thật mang lại sự giàu sang và phú quý cho cả bộ tộc, bọn họ kiếm được vô số vàng bạc châu báu. Nhưng dần dần mọi chuyện biến hóa, thịt trâu bò cừu non không còn thỏa mãn được đại mãng xà, nó bắt đầu ăn thịt người. Mà người xấu số đầu tiên bị mãng xã cắn nuốt chính là người chăn nuôi gần gũi với nó nhất..."
Lâm Mạc: "Chung quy vẫn là động vật máu lạnh."
Mạnh Kỷ Nhung: "Bắt đầu là một người, sau đó là hai, ba người... Mãng xà ngày càng thèm khát thịt người, ngay cả pháp sư hiến tế cũng không thể khống chế được nó, ban đầu ông ta bắt cóc người lạ đến làm thức ăn cho mãng xà, cho đến lúc..."
Trên bức bích họa, những tộc nhân đứng sau lưng pháp sư đều lộ ra vẻ mặt sợ hãi, có người chạy trốn, có người bị bắt lại làm mồi cho rắn...
"Tự diệt vong?" Lâm Mạc nói.
Hai người vừa vặn dừng lại ở hai bức bích họa cuối cùng.
Mạnh Kỷ Nhung: "Gần như cả bộ tộc đã bị diệt vong, pháp sư biết rõ đại mãng xà đã không nằm trong tầm kiểm soát của ông ta nữa, cũng là nguyên nhân gây ra tai họa cho cả bộ tộc. Vì thế ông ta quay về bờ suối năm xưa, ở đây ông ta phát hiện ra một quả trứng ngọc thạch..."
Bức tranh thứ 11 rốt cuộc không còn hình ảnh mãng xà nữa, chỉ cường điệu miêu tả một vật thể nhìn giống như trứng động vật nhưng lại trắng nõn trong suốt.
"Pháp sư ôm theo hy vọng giải cứu bộ tộc, mang quả trứng ngọc thạch về. Đại mãng xà nhìn thấy trứng ngọc liền bị kinh sợ, bức bích họa cuối cùng miêu tả khung cảnh những tộc nhân còn lại hợp sức tiêu diệt mãng xà."
Lâm Mạc nhíu mày.
edit bihyuner. beta jinhua259
Mạnh Kỷ Nhung cười nói: "Có phải em cảm thấy kết cục câu chuyện này quá dang dở và gây hụt hẫng không?"
Lâm Mạc gật đầu: "Em cảm giác chuyện này chưa kết thúc..."
Chưa nói dứt lời, cách đó không xa truyền đến tiếng la lối. Có vẻ trong lúc lên kế hoạch thám hiểm, nhóm người kia xảy ra xung đột và xích mích.
Lâm Mạc và Mạnh Kỷ Nhung bước tới, một nhân viên nghiệp vụ khoa học và một vị đạo sĩ đang đôi co lớn tiếng.
Đại khái là nhân viên kia coi thường các vị đạo sĩ, cho rằng bọn họ truyền bá tư tưởng mê tín dị đoạn, nhìn thấy đám người Thanh Vân quán bày biện bàn thờ hương án liền trào phúng vài câu.
Mà nhóm đạo sĩ Thanh Vân cũng không chịu lép vế, mắng bọn họ vô dụng, hơn một năm nghiên cứu mà không giải quyết được vấn đề, cuối cùng vẫn phải xuống nước mời bọn họ trợ giúp.
Hai bên mắng mỏ xúc phạm nhau, thái độ khinh thường lộ rõ.
Lệ Trì đứng một bên lười nhác giễu cợt: "Tưởng là vẫn nhẫn nhịn được."
Thời điểm giới thiệu đôi bên, hai nhóm người này đã không vừa mắt nhau, chẳng qua nể mặt giáo sư Hồ và các vị lão nhân cho nên không ai lên tiếng.
"Ha, nói cái gì mà từ trường biến hóa, dùng cơ sở khoa học để giải thích? Nếu các vị giải quyết được vấn đề này thì chúng tôi đã không xuất hiện ở đây. Hiện tại nói ra không thấy nực cười à?"
"Chẳng lẽ chỉ cần bày ra cái lễ rồi khấn vái cúng bái là sẽ giải quyết được sao? Rốt cuộc ai nực cười hơn, không có một chút căn cứ khoa học nào."
...
Thấy vụ cãi vã ngày càng nghiêm trọng, đám người giáo sư Chương vội vàng lên tiếng hòa giải.
Song phương tạm thời nhịn lại, tiếp tục cùng nhau thảo luận về sự tình Vạn Bi Họa Bích.
Vị trợ lý trẻ tuổi – người khơi mào tranh cãi vừa nãy – bày ra các loại máy móc nói: "Đây là hệ thống thiết bị tối tân được lãnh đạo trang bị, có cảm ứng từ trường, có khả năng thu phát hình ảnh..."
"Trước tiên dùng xe vận chuyện cỡ nhỏ đưa hệ thống máy này tiến vào rừng bia, chúng ta chỉ cần ngồi đây quan sát và điều khiển từ xa là được, không cần mạo hiểm tính mạng."
Đối với hành vi đầy tính khiêu khích này, một vị đạo sĩ trẻ tuổi bày tỏ thái độ tức giận.
Ba vị đạo trưởng lớn tuổi có tu dưỡng hơn, vẻ mặt không thay đổi, thậm chí không xuất hiện một gợn sóng. Bọn họ chụm đầu thảo luận sau đó quyết định để Lý đạo trưởng tiến vào rừng bia.
Đường Diễn Sơ mang theo dây thừng bảo hộ và bộ đàm, nói: "Sau khi tiến vào nhất định phải duy trì liên lạc, tốt nhất chỉ nên thăm dò tối đa 30m, nếu có sự cố phát sinh phải kịp thời báo động."
Hắn lại đưa cho Lý đạo trưởng một thiết bị: "Đây là thiết bị báo động đeo lên cổ tay, trường hợp bộ đàm mất liên lạc hoặc là tình huống xảy ra đột xuất không thể khống chế, phải lập tức ấn nút trên thiết bị. Chúng tôi ở ngoài nhận được tín hiệu sẽ tiến vào viện trợ."
"Được, tôi đã hiểu rồi." Lý đạo trưởng gật đầu.
Tổ nhân viên nghiên cứu khoa học ngồi trước màn hình, điều khiển xe đẩy tiến vào hành lang tối om kia.
Lý đạo trưởng cũng theo sau, bước qua cánh cửa đá nặng trịch kia, biến mất trong bóng tối.
Lâm Mạc đứng cách đó không xa quan sát.
Ban đầu, hình ảnh truyền về từ xe điều khiển khá rõ nét.
Thanh âm của Lý đạo trưởng thông qua bộ đàm vẫn liên tục vang lên, miêu tả cảnh vật xung quanh. Hình ảnh và âm thanh phối hợp với nhau, địa hình khu vực bia đá dần trở nên sáng tỏ...
Khi mọi người đang vui mừng vì sự khởi đầu thuận lợi, hình ảnh truyền về trên máy tính bắt đầu bị gián đoạn, những đợt sóng nhiễu xuất hiện cùng với âm thanh "xẹt... xẹt" phát ra từ bộ đàm, tiếng nói của Lý đạo trưởng trở nên mơ hồ, lúc gần lúc xa, như có như không.
Giáo sư Chương vội hô lên: "Nhanh, nhanh báo cho Lý đạo trưởng quay về!"
Đạo sĩ của Thanh Vân quán vội vàng hét vào bộ đàm: "Sư phụ, mau quay về, mau lên!!!"
Nhìn độ dài còn lại của sợi dây bảo hộ, Lý đạo trưởng ước chừng đã tiến vào rừng bia khoảng 20m.
Hai mươi mét không phải xa cũng không hề gần, theo lý thuyết nếu như bọn họ đứng bên này cánh cửa đá dùng sức hô to, bên kia hẳn là vẫn nghe thấy tiếng mới đúng.
Nhưng âm thanh giống như bị nuốt chửng, phía bên ngoài cánh cửa kia chỉ một mảnh yên lặng u tịch.
"Tôi... quay về... mọi người..." Tiếng của Lý đạo trưởng truyền ra từ bộ đàm đứt quãng, một số âm tiết gần như tan biến.
Thiết bị báo động không hề vang lên. . Truyện Linh Dị
Đường Diễn Sơ túm lấy đầu dây thừng bảo hộ, lạnh lùng nói: "Kéo đi!"
Mọi người không dám chậm trễ.
Nhưng đầu kia sợi dây như buộc cả nghìn cân trọng lượng, rõ ràng toàn bộ những người có mặt đều hợp lực dùng sức, vậy mà sợi dây không hề có động tĩnh gì.
Đúng lúc này, nhân viên tổ nghiên cứu đang trực trước màn hình bỗng thét lên kinh hãi, cậu ta ngã lộn khỏi ghế, nâng tay chỉ vào màn hình, gào lên thất thố: "Vừa rồi... có thứ gì đó chợt vụt qua!"
Trên màn hình vẫn là một mảnh nhiễu sóng xám xịt, chỉ khôi phục lại ngắn ngủi vài giây cho nên cậu ta là người duy nhất nhìn thấy cảnh tượng đó: "Thật... thật mà! Lúc đó hình như là một cái đầu... không, còn có cặp mắt..."
Cậu ta nói năng lộn xộn, run rẩy toàn thân.
Hai tổ hành động đều gặp phải sự cố, mọi người trong lòng như cho kiến bò.
Lâm Mạc lúc này tiến lên phất tay, một tấm bùa dán lên đầu sợi dây thừng, một tấm bùa khác bay vọt qua cánh cửa đá mất hút trong bóng tối, cậu nói: "Mau kéo dây, đừng chậm trễ!"
Dây thừng lúc trước không may mảy động tĩnh, rốt cuộc bắt đầu dịch chuyển chậm chạp.
Lâm Mạc bước đến trước bàn lễ của Thanh Vân quán, cầm lên chuông Thanh Đồng bảo vật của bọn họ nói: "Cho tôi mượn một chút."
Hai tiểu đạo sĩ không hề do dự mà gật đầu lia lịa.
Lâm Mạc bước nhanh về phía cửa đá, tung quả chuông lên không trung. Khiến cho mọi người kinh ngạc chính là, quả chuông không hề rơi xuống đất mà giống như bị kéo lại rồi lơ lửng ngay trước mặt, sau đó âm thanh leng keng bắt đầu vang lên.
Tiếng chuông rung theo một nhịp điệu thần kỳ, thanh thúy, dễ nghe... Thanh âm không chỉ vang lên bên tai mà dường như xâm nhập vào não bộ mỗi người.
Chuông reo tới phía bên kia cánh cửa, rốt cuộc không hề biến mất mà có tiếng vọng lại.
Những người kéo dây cảm giác sức nặng dần giảm bớt, rốt cuộc trở về trọng lượng của một người bình thường, bọn họ dùng thêm khí lực liền nghe thấy Lâm Mạc nói: "Lý đạo trưởng đã trở lại!"
Hai vị tiểu đạo sĩ vội chạy đến cạnh cửa.
Lý đạo trưởng quả thật bị kéo ngược trở ra, tư thái vô cùng chật vật, giống như người ban nãy tiến vào không phải là ông. Trên tay ông nắm chặt lá bùa mà Lâm Mạc tung ra, một đầu đầy mồ hôi nằm ngửa trên mặt đất, áo báo bị kéo lê dính không ít tro bụi.
"Sư phụ, ngài có sao không?"
"Vi sư không sao, trước đỡ ta dậy đã." Lý đạo trưởng hơi thở yếu ớt, giọng nói thều thào.
Lúc này tổ nghiên cứu khoa học truyền đến tiếng nói: "A... thiết bị đã hoàn toàn sập nguồn rồi, rốt cuộc là sao đây?"
Hiện tại người có thể giải đáp chỉ còn lại Lý đạo trưởng, mọi người ở bên cạnh lo lắng sốt ruột không thôi.
Lý đạo trưởng rốt cuộc cũng hồi sức, vẻ mặt bất biến kiệm lời trước đây hoàn toàn thay đổi, đứng thẳng dậy giơ ra lá bùa: "Đây là..."
Mọi người quay đầu nhìn Lâm Mạc.
Giáo sư Chương: "Là Lâm tiểu Quán chủ kịp thời ra tay."
Ông nói xong lại chỉ vào đầu sợi dây bảo hộ cũng đang dán một lá bùa.
Lý đạo trưởng biểu tình khó nói, trước đây ông không coi trọng vị tiểu Quán chủ này nên có chút thất lễ, hiện tại tâm tình vừa xấu hổ lại vừa cảm kích, cúi người chắp quyền: "Đa tạ cứu giúp!"
Lâm Mạc: "Đạo trưởng không cần khách khí, có thể thuật lại sự tình xảy ra khi đó không?"
Lý đạo trưởng: "Mới đầu tiến vào khoảng 10m, hết thảy đều bình thường nhưng đi sâu vào bên trong liền bắt đầu có cảm giác hôn mê, tầm mắt mờ đi, không dám liều mạng, tôi liền ấn nút báo động trên cổ tay."
Đường Diễn Sơ: "Thiết bị báo động ngoài này không hề có tín hiệu gì."
Những người khác gật đầu, quả thực là như thế.
Lý đạo trưởng nghe vậy liền tháo máy trên tay xuống, sau khi Đường Diễn Sơ kiểm tra liền xác nhận thiết bị không hề có vấn đề gì.
"Xem ra thật sự là ảo giác..." Lý đạo trưởng nhíu mày "Ấn nút báo động xong, trong tiềm thức tôi cảm thấy mọi người đã nhận được tín hiệu, đang lôi kéo tôi trở về, tôi thậm chí còn có cảm giác mình đang chậm rãi lui về... Nhưng trên thực tế, lúc đó tôi hẳn là vẫn tiếp tục đi sâu hơn!"
Nhân viên phụ trách máy đột nhiên nhớ tới cảnh tượng chớp nhoáng kia, vội vàng hỏi: "Vậy ông có nhìn thấy vật thể lạ nào không?"
Lý đạo trưởng lắc đầu: "Tôi chỉ cảm thấy chính mình vẫn liên tục di chuyển không hề ngừng lại, rơi vào một loại ảo giác vô tận. Thẳng cho đến khi lá bùa này dán lên thân thể, tôi bắt đầu thanh tỉnh ý thức, lúc sau liền thật sự được kéo ra khỏi đó..."
Nói tới đây, ông dừng lại một chút, nhíu mày hồi tưởng: "Hình như... còn nghe được vài âm thanh kỳ quái!?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.