Sau Khi Xuyên Về Mỗi Ngày Đều Ở Tu La Tràng
Chương 100
Cung Thanh Hãn
01/07/2021
"Chủ nhân, ngài ra ngoài có việc sao?" Ban Ban kéo tay Tiểu Tố lấp ló bên cửa phòng hỏi.
Lão tổ tông cũng chậm rì rì bò tới bên cạnh.
Lâm Mạc mặc quần áo thường ngày đơn giản nhẹ nhàng, cầm gương nhìn cái cổ của mình. Quả nhiên vết hôn mút đã biến mất gần như hoàn toàn, chỉ còn lại một vệt hồng nhạt không đáng kể: "Đúng vậy, ra ngoài ăn cơm, các ngươi ở nhà phải ngoan ngoãn nghe chưa."
"Nhớ rồi ~ Chủ nhân!" Tiểu Tố nhu thuận nói.
Ban Ban: "Hôm nay không có ai đến nhà mình sao?"
Gần đây không rõ vì sao, đám người Tịch Tấn Khiêm dường như đã thỏa thuận ngầm với nhau, lần lượt từng người đến thăm cậu... Tuy rằng vẫn có lúc chạm mặt nhau, nhưng... cậu có cảm giác thời gian của bản thân bị bọn họ phân chia chiếm dụng hết, từ sáng đến tối đều không có chút không gian riêng tư nào.
Lâm Mạc đen mặt bỏ gương cầm tay xuống mặt bàn: "Bọn họ đang gạt ta chuyện gì đó... Hỏi A Nhung, à không được, hắn ta rất nhỏ nhen, nhất định sẽ bắt ta trao đổi điều kiện xấu xa nào đó... A Khiêm? Ừm, có thể cân nhắc, bề ngoài hắn ta lạnh lùng nhưng nội tâm ấm áp. A Sơ cũng không đến nỗi, A Trạm... cảm giác hắn ta sẽ không nói thật với ta... A Nính cũng sẽ không... Không, không được, gần đây tất cả đều học thói xấu của A Nhung!"
Giải Chước và Lệ Trì thậm chí không có tên trong bảng xếp hạng.
Ban Ban nghi hoặc nghiêng đầu, không rõ chủ nhân đang lẩm bẩm điều gì. Nó quả quyết lôi Tiểu Tố lên sofa ngồi xem phim truyền hình.
Lão tổ tông quay đầu bò vào phòng, có vẻ sẽ vào bồn tắm ngâm một cái.
Ra khỏi tòa nhà liền thấy Bạch Thời Viên đã đứng bên xe chờ.
Lâm Mạc cười chạy tới: "A Viên, chúng ta đi đâu ăn cơm?"
"Ăn đồ nướng nhé?" Bạch Thời Viên đã quen đeo găng tay, lúc này lại tháo xuống, vuốt đỉnh đầu Lâm Mạc nói: "Ngoại ô phía Đông có một chỗ, là khu cắm trại ngoài trời, khách tự chuẩn bị nguyên liệu sau đó bọn họ sẽ cung cấp chòi nghỉ mát, bên trong được trang bị lò nướng."
Không chỉ có vậy, bởi vì là vùng ngoại ô nên phong cảnh vô cùng hữu tình.
Chòi nghỉ mát
Với thân thế của mình, Bạch Thời Viên không thể xuất hiện ở nơi đông người, sự tình liên quan đến Lâm Mạc cũng vừa lắng xuống, bọn họ nên lựa chọn địa điểm riêng tư một chút.
"Nguyên liệu tôi đã chuẩn bị đầy đủ rồi." Bạch Thời Viên mở cốp sau.
"Woahh.... Nhiều như vậy hai người chúng ta sao ăn hết?"
"Ăn không hết có thể mang về, hôm nay tôi muốn dành trọn một ngày bên em." Bạch Thời Viên ôm Lâm Mạc vào lòng nói "Mấy ngày nay công việc bận rộn, không thể thường xuyên gặp em."
Hai người lên xe rời đi, Trọng Nính chậm rãi bước ra từ góc tường, cúi đầu gửi tin nhắn.
Khu vực cắm trại này phải đặt lịch trước, địa điểm nướng đồ là chòi nghỉ mát trên đỉnh núi. Mỗi chòi cách nhau khá xa nên không ảnh hưởng lẫn nhau, xung quanh trồng rất nhiều cây xanh um tùm và hoa cỏ rậm rạp, tính bảo mật không tồi.
Bạch Thời Viên nói: "Bên kia có suối nguồn từ núi chảy xuống, để tôi đi xách về mấy xô."
"Được, em nhóm bếp."
edit bihyuner. beta jinhua259
Có tiếng sột soạt trên mặt cỏ, Lâm Mạc ngẩng đầu nhìn, phát hiện khá nhiều sâu đang bò thành từng đoàn như chuyển nhà.
"Là sâu bình thường a." Lâm Mạc nói thầm.
Bên cạnh truyền đến tiếng la: "Kỳ quái, sao lại nhiều ong và chuồn chuồn bay đến vậy? Phiền ghê, đừng để bị đốt nhé!"
"Có khi chúng ngửi mùi hấp dẫn quá nên bay đến haha..."
"Vừa rồi em còn thấy nhiều chim bay qua lắm, mùa này lắm bọ nhiều sâu, chuyện bình thường mà."
Nghe xong cuộc trò chuyện, Lâm Mạc quay về chòi nghỉ mát tiếp tục nhóm than trong lò.
Một lát sau Bạch Thời Viên trở về.
"Không múc được nước sao?"
Trong xô trống không.
Bạch Thời Viên đặt cái xô xuống: "Vừa rồi bên bờ suối có rất nhiều rắn, may mắn chỉ là rắn nước không có độc, không có chuyện gì to tát. Nhưng cũng có nhiều người bị dọa sợ, mà nước suối bị khuấy đục nên không múc nữa."
"Vài con?"
"Đại khái khoảng 6-7 con..."
Lâm Mạc kinh ngạc, sao đột nhiên xuất hiện nhiều rắn nước vậy, chợt nghe thấy cách đó không xa truyền tới tiếng nổ.
"Chòi nghỉ mát sập rồi! Gãy một cây cột!"
"Ôi làm tôi hết hồn, sao đang yên đang lành lại sập rồi!?!"
"Khụ khụ... Bụi quá... May mà bên trong đó không có ai, nếu không là tai nạn chết người rồi.
"Đúng thật, may quá! Chẳng lẽ xây dựng chòi nghỉ mát còn cắt xén nguyên vật liệu, chúng ta bây giờ..."
Sự việc phát sinh đột ngột, không bao lâu sau quản lý của khu cắm trại xuất hiện, ông ta trấn an toàn bộ khách quan, cũng đảm bảo sẽ hoàn lại tiền thuê chòi.
Nhưng bởi vì xảy ra sự cố sập chòi cho nên phải sơ tán toàn bộ người xuống khỏi đỉnh núi.
Lửa vừa mới nhóm, còn chưa kịp ăn đã phải về nhà!
Thấy Bạch Thời Viên vẫn luôn trầm mặc không nói gì, Lâm Mạc vừa định an ủi lại nghe hắn nói: "Tiểu Mạc, về nhà tôi được không, trong sân có thể nướng BBQ, cũng có sẵn bếp nướng rồi."
"Được!" Lâm Mạc đáp ứng.
Cuối cùng cũng thuận lợi ăn xong bữa thịt nướng, Lâm Mạc nằm ườn trên ghế dựa ngoài sân, không muốn nhúc nhích chân tay.
Bạch Thời Viên đưa cho cậu một ly nước trái cây.
"Cảm ơn A Viên!" Lâm Mạc thỏa mãn nhấp một ngụm.
"Tiểu Mạc, vừa rồi tôi đã định hỏi, cổ của em... có vết gì vậy? Là dấu hôn sao?"
"Phụt--- Khụ... khụ." Lâm Mạc che miệng ngồi dậy, đem ly nước đặt lên mặt bàn bên cạnh.
Vết răng biến mất có thể coi là dấu hôn không?
"Không phải đâu, bị muỗi cắn a! Mùa này nhiều muỗi lắm, hở ra là bị đốt!"
Bạch Thời Viên ừ hử, cũng không biết hắn có tin hay không, chỉ thấy hắn đứng dậy nói: "Tôi đi lấy thuốc, em bôi thuốc đi."
"Được."
Đi theo Bạch Thời Viên vào phòng khách, Lâm Mạc ngồi vắt vẻo trên thành sofa chờ.
Bạch Thời Viên cầm hòm thuốc tới, tìm lọ dầu Thanh Lương bôi lên cổ Lâm Mạc, cậu hỏi: "A Viên, anh có vẻ không thích tới khám bệnh chỗ bác sỹ Thuần Vu?"
Động tác bôi dầu dừng khựng lại, Bạch Thời Viên: "Ừm, không thích."
"Vì sao vậy? Anh vẫn luôn tìm cách chữa căn bệnh quái ác của mình mà?"
"Có em là đủ rồi."
"Tuy rằng nghe anh nói vậy, em rất hạnh phúc. Nhưng A Viên vẫn phải tiếp xúc với người khác nữa, em không muốn anh chịu đau đớn." Lâm Mạc cầm tay hắn, dùng ngón tay cọ cọ.
Sắc mặt Bạch Thời Viên hiền hòa: "Không sao, tôi không cần, so với việc này tôi càng không muốn em tới bệnh viện gặp Thuần Vu Nghiệp."
Chết! A Viên đã nhận ra cái gì sao?
Lâm Mạc đột nhiên có loại cảm giác chột dạ của tra nam, giống như mình đang vụng trộm sau lưng người yêu thì bị nghi ngờ.
Cậu cẩn thận nhìn gương mặt Bạch Thời Viên, hỏi dò: "Có phải là... anh và bác sỹ Thuần Vu có xích mích gì không? A Viên, đừng giấu bệnh của mình!"
Bạch Thời Viên hơi cúi đầu: "Sẽ không trị hết được, bệnh của tôi vốn dĩ không thể chữa khỏi, làm kiểm tra cũng chỉ lãng phí thời gian mà thôi."
"A Viên?"
Bạch Thời Viên đột nhiên đè bả vai Lâm Mạc, lần đầu tiên hắn bộc bạch thẳng thắn: "Tiểu Mạc, em có thích tôi không?"
"Em thích anh." Lâm Mạc trả lời không chút do dự.
Câu hỏi này vốn không cần suy nghĩ, em yêu anh...
"Vậy vĩnh viễn đừng rời xa tôi." Bạch Thời Viên ôm chặt cậu vào lòng.
"Em sẽ không đi đâu." Lâm Mạc cam đoan.
Bạch Thời Viên đè thấp giọng: "Vậy, có thể vì tôi mà cách xa Thuần Vu Nghiệp một chút được không, đừng gặp anh ta nữa, tôi không thích anh ta chút nào."
Chán ghét ánh mắt của hắn lúc nhìn Tiểu Mạc, chán ghét thái độ mập mờ của hắn đối với Tiểu Mạc.
Lâm Mạc thầm nghĩ, vậy tạm thời tránh mặt Thuần Vu Nghiệp vậy.
Cậu nâng tay vuốt tóc Bạch Thời Viên: "Được, anh không đến bệnh viện kiểm tra thì em cũng không đi, em không gặp anh ta nữa, em nghe lời A Viên."
"Em thật tốt." Bạch Thời Viên vùi đầu vào cổ Lâm Mạc cọ cọ.
"Ha ha... ngứa!"
Lâm Mạc giãy giụa né tránh lại bị Bạch Thời Viên đột nhiên ôm chặt cắn một ngụm, vừa vặn cắn trúng vết "muỗi đốt" bị bôi thuốc.
"Đắng thế!"
"Anh mau nhổ ra A Viên!"
"Vậy để tôi cắn bù chỗ khác được không?"
"..."
Một người, hai người,... đều là tuổi chó sao?
- --
Lời editor: Không biết các chị em có note lại không chứ tôi thấy Lâm Mạc bỏ bê Bạch nghệ sỹ lắm, từ lúc xác định hắn là 1/9 lão công, tính ra chỉ có 3 4 phân đoạn thân mật à... Mà trong khi người này còn là 1 trong hai hồn nữa chứ... Khiếu nại bà Cung!
Lão tổ tông cũng chậm rì rì bò tới bên cạnh.
Lâm Mạc mặc quần áo thường ngày đơn giản nhẹ nhàng, cầm gương nhìn cái cổ của mình. Quả nhiên vết hôn mút đã biến mất gần như hoàn toàn, chỉ còn lại một vệt hồng nhạt không đáng kể: "Đúng vậy, ra ngoài ăn cơm, các ngươi ở nhà phải ngoan ngoãn nghe chưa."
"Nhớ rồi ~ Chủ nhân!" Tiểu Tố nhu thuận nói.
Ban Ban: "Hôm nay không có ai đến nhà mình sao?"
Gần đây không rõ vì sao, đám người Tịch Tấn Khiêm dường như đã thỏa thuận ngầm với nhau, lần lượt từng người đến thăm cậu... Tuy rằng vẫn có lúc chạm mặt nhau, nhưng... cậu có cảm giác thời gian của bản thân bị bọn họ phân chia chiếm dụng hết, từ sáng đến tối đều không có chút không gian riêng tư nào.
Lâm Mạc đen mặt bỏ gương cầm tay xuống mặt bàn: "Bọn họ đang gạt ta chuyện gì đó... Hỏi A Nhung, à không được, hắn ta rất nhỏ nhen, nhất định sẽ bắt ta trao đổi điều kiện xấu xa nào đó... A Khiêm? Ừm, có thể cân nhắc, bề ngoài hắn ta lạnh lùng nhưng nội tâm ấm áp. A Sơ cũng không đến nỗi, A Trạm... cảm giác hắn ta sẽ không nói thật với ta... A Nính cũng sẽ không... Không, không được, gần đây tất cả đều học thói xấu của A Nhung!"
Giải Chước và Lệ Trì thậm chí không có tên trong bảng xếp hạng.
Ban Ban nghi hoặc nghiêng đầu, không rõ chủ nhân đang lẩm bẩm điều gì. Nó quả quyết lôi Tiểu Tố lên sofa ngồi xem phim truyền hình.
Lão tổ tông quay đầu bò vào phòng, có vẻ sẽ vào bồn tắm ngâm một cái.
Ra khỏi tòa nhà liền thấy Bạch Thời Viên đã đứng bên xe chờ.
Lâm Mạc cười chạy tới: "A Viên, chúng ta đi đâu ăn cơm?"
"Ăn đồ nướng nhé?" Bạch Thời Viên đã quen đeo găng tay, lúc này lại tháo xuống, vuốt đỉnh đầu Lâm Mạc nói: "Ngoại ô phía Đông có một chỗ, là khu cắm trại ngoài trời, khách tự chuẩn bị nguyên liệu sau đó bọn họ sẽ cung cấp chòi nghỉ mát, bên trong được trang bị lò nướng."
Không chỉ có vậy, bởi vì là vùng ngoại ô nên phong cảnh vô cùng hữu tình.
Chòi nghỉ mát
Với thân thế của mình, Bạch Thời Viên không thể xuất hiện ở nơi đông người, sự tình liên quan đến Lâm Mạc cũng vừa lắng xuống, bọn họ nên lựa chọn địa điểm riêng tư một chút.
"Nguyên liệu tôi đã chuẩn bị đầy đủ rồi." Bạch Thời Viên mở cốp sau.
"Woahh.... Nhiều như vậy hai người chúng ta sao ăn hết?"
"Ăn không hết có thể mang về, hôm nay tôi muốn dành trọn một ngày bên em." Bạch Thời Viên ôm Lâm Mạc vào lòng nói "Mấy ngày nay công việc bận rộn, không thể thường xuyên gặp em."
Hai người lên xe rời đi, Trọng Nính chậm rãi bước ra từ góc tường, cúi đầu gửi tin nhắn.
Khu vực cắm trại này phải đặt lịch trước, địa điểm nướng đồ là chòi nghỉ mát trên đỉnh núi. Mỗi chòi cách nhau khá xa nên không ảnh hưởng lẫn nhau, xung quanh trồng rất nhiều cây xanh um tùm và hoa cỏ rậm rạp, tính bảo mật không tồi.
Bạch Thời Viên nói: "Bên kia có suối nguồn từ núi chảy xuống, để tôi đi xách về mấy xô."
"Được, em nhóm bếp."
edit bihyuner. beta jinhua259
Có tiếng sột soạt trên mặt cỏ, Lâm Mạc ngẩng đầu nhìn, phát hiện khá nhiều sâu đang bò thành từng đoàn như chuyển nhà.
"Là sâu bình thường a." Lâm Mạc nói thầm.
Bên cạnh truyền đến tiếng la: "Kỳ quái, sao lại nhiều ong và chuồn chuồn bay đến vậy? Phiền ghê, đừng để bị đốt nhé!"
"Có khi chúng ngửi mùi hấp dẫn quá nên bay đến haha..."
"Vừa rồi em còn thấy nhiều chim bay qua lắm, mùa này lắm bọ nhiều sâu, chuyện bình thường mà."
Nghe xong cuộc trò chuyện, Lâm Mạc quay về chòi nghỉ mát tiếp tục nhóm than trong lò.
Một lát sau Bạch Thời Viên trở về.
"Không múc được nước sao?"
Trong xô trống không.
Bạch Thời Viên đặt cái xô xuống: "Vừa rồi bên bờ suối có rất nhiều rắn, may mắn chỉ là rắn nước không có độc, không có chuyện gì to tát. Nhưng cũng có nhiều người bị dọa sợ, mà nước suối bị khuấy đục nên không múc nữa."
"Vài con?"
"Đại khái khoảng 6-7 con..."
Lâm Mạc kinh ngạc, sao đột nhiên xuất hiện nhiều rắn nước vậy, chợt nghe thấy cách đó không xa truyền tới tiếng nổ.
"Chòi nghỉ mát sập rồi! Gãy một cây cột!"
"Ôi làm tôi hết hồn, sao đang yên đang lành lại sập rồi!?!"
"Khụ khụ... Bụi quá... May mà bên trong đó không có ai, nếu không là tai nạn chết người rồi.
"Đúng thật, may quá! Chẳng lẽ xây dựng chòi nghỉ mát còn cắt xén nguyên vật liệu, chúng ta bây giờ..."
Sự việc phát sinh đột ngột, không bao lâu sau quản lý của khu cắm trại xuất hiện, ông ta trấn an toàn bộ khách quan, cũng đảm bảo sẽ hoàn lại tiền thuê chòi.
Nhưng bởi vì xảy ra sự cố sập chòi cho nên phải sơ tán toàn bộ người xuống khỏi đỉnh núi.
Lửa vừa mới nhóm, còn chưa kịp ăn đã phải về nhà!
Thấy Bạch Thời Viên vẫn luôn trầm mặc không nói gì, Lâm Mạc vừa định an ủi lại nghe hắn nói: "Tiểu Mạc, về nhà tôi được không, trong sân có thể nướng BBQ, cũng có sẵn bếp nướng rồi."
"Được!" Lâm Mạc đáp ứng.
Cuối cùng cũng thuận lợi ăn xong bữa thịt nướng, Lâm Mạc nằm ườn trên ghế dựa ngoài sân, không muốn nhúc nhích chân tay.
Bạch Thời Viên đưa cho cậu một ly nước trái cây.
"Cảm ơn A Viên!" Lâm Mạc thỏa mãn nhấp một ngụm.
"Tiểu Mạc, vừa rồi tôi đã định hỏi, cổ của em... có vết gì vậy? Là dấu hôn sao?"
"Phụt--- Khụ... khụ." Lâm Mạc che miệng ngồi dậy, đem ly nước đặt lên mặt bàn bên cạnh.
Vết răng biến mất có thể coi là dấu hôn không?
"Không phải đâu, bị muỗi cắn a! Mùa này nhiều muỗi lắm, hở ra là bị đốt!"
Bạch Thời Viên ừ hử, cũng không biết hắn có tin hay không, chỉ thấy hắn đứng dậy nói: "Tôi đi lấy thuốc, em bôi thuốc đi."
"Được."
Đi theo Bạch Thời Viên vào phòng khách, Lâm Mạc ngồi vắt vẻo trên thành sofa chờ.
Bạch Thời Viên cầm hòm thuốc tới, tìm lọ dầu Thanh Lương bôi lên cổ Lâm Mạc, cậu hỏi: "A Viên, anh có vẻ không thích tới khám bệnh chỗ bác sỹ Thuần Vu?"
Động tác bôi dầu dừng khựng lại, Bạch Thời Viên: "Ừm, không thích."
"Vì sao vậy? Anh vẫn luôn tìm cách chữa căn bệnh quái ác của mình mà?"
"Có em là đủ rồi."
"Tuy rằng nghe anh nói vậy, em rất hạnh phúc. Nhưng A Viên vẫn phải tiếp xúc với người khác nữa, em không muốn anh chịu đau đớn." Lâm Mạc cầm tay hắn, dùng ngón tay cọ cọ.
Sắc mặt Bạch Thời Viên hiền hòa: "Không sao, tôi không cần, so với việc này tôi càng không muốn em tới bệnh viện gặp Thuần Vu Nghiệp."
Chết! A Viên đã nhận ra cái gì sao?
Lâm Mạc đột nhiên có loại cảm giác chột dạ của tra nam, giống như mình đang vụng trộm sau lưng người yêu thì bị nghi ngờ.
Cậu cẩn thận nhìn gương mặt Bạch Thời Viên, hỏi dò: "Có phải là... anh và bác sỹ Thuần Vu có xích mích gì không? A Viên, đừng giấu bệnh của mình!"
Bạch Thời Viên hơi cúi đầu: "Sẽ không trị hết được, bệnh của tôi vốn dĩ không thể chữa khỏi, làm kiểm tra cũng chỉ lãng phí thời gian mà thôi."
"A Viên?"
Bạch Thời Viên đột nhiên đè bả vai Lâm Mạc, lần đầu tiên hắn bộc bạch thẳng thắn: "Tiểu Mạc, em có thích tôi không?"
"Em thích anh." Lâm Mạc trả lời không chút do dự.
Câu hỏi này vốn không cần suy nghĩ, em yêu anh...
"Vậy vĩnh viễn đừng rời xa tôi." Bạch Thời Viên ôm chặt cậu vào lòng.
"Em sẽ không đi đâu." Lâm Mạc cam đoan.
Bạch Thời Viên đè thấp giọng: "Vậy, có thể vì tôi mà cách xa Thuần Vu Nghiệp một chút được không, đừng gặp anh ta nữa, tôi không thích anh ta chút nào."
Chán ghét ánh mắt của hắn lúc nhìn Tiểu Mạc, chán ghét thái độ mập mờ của hắn đối với Tiểu Mạc.
Lâm Mạc thầm nghĩ, vậy tạm thời tránh mặt Thuần Vu Nghiệp vậy.
Cậu nâng tay vuốt tóc Bạch Thời Viên: "Được, anh không đến bệnh viện kiểm tra thì em cũng không đi, em không gặp anh ta nữa, em nghe lời A Viên."
"Em thật tốt." Bạch Thời Viên vùi đầu vào cổ Lâm Mạc cọ cọ.
"Ha ha... ngứa!"
Lâm Mạc giãy giụa né tránh lại bị Bạch Thời Viên đột nhiên ôm chặt cắn một ngụm, vừa vặn cắn trúng vết "muỗi đốt" bị bôi thuốc.
"Đắng thế!"
"Anh mau nhổ ra A Viên!"
"Vậy để tôi cắn bù chỗ khác được không?"
"..."
Một người, hai người,... đều là tuổi chó sao?
- --
Lời editor: Không biết các chị em có note lại không chứ tôi thấy Lâm Mạc bỏ bê Bạch nghệ sỹ lắm, từ lúc xác định hắn là 1/9 lão công, tính ra chỉ có 3 4 phân đoạn thân mật à... Mà trong khi người này còn là 1 trong hai hồn nữa chứ... Khiếu nại bà Cung!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.