Sau Khi Yêu Đương Trực Tuyến Cùng Đại Lão Hào Môn Tôi Nổi Tiếng
Chương 111
Sơn Dữu Tử
17/07/2024
Khoảng trống nhỏ ở tầng đáy trái tim được lấp đầy khiến dòng máu nóng chợt sục sôi chảy dọc khắp cơ thể Thẩm Trì. Thiếu niên cúi đầu hòng giấu đi vành mắt đỏ bừng, nhưng rồi Nghiêm Tuyết Tiêu lại dịu dàng nâng cằm cậu lên. Cẩn thận hôn cậu, anh dẫn dắt cậu mở miệng và đưa lưỡi ra, rồi chạm vào cậu thật chậm rãi hệt như một món bảo vật.
Cậu vẫn không dám đáp trả anh, cả người cứ đờ ra chẳng thể cử động. Cái âu yếm thay cho lời an ủi ấy khiến cậu xấu hổ đến nỗi quên cả xem video trận đấu tập.
Cậu trai bị hôn tới độ mơ màng được bế lên giường. Đầu kê lên chiếc gối mềm mại, cậu có một giấc mơ giữa cơn nửa tỉnh nửa mê. Trong mộng, cậu ngồi trên băng ghế lạnh lẽo nơi ga tàu. Cậu không nhớ mình đã ngồi trong bóng đêm bao nhiêu lâu nữa, nhưng bỗng một người thanh niên mặc sơ mi trắng chợt vươn tay về phía cậu, đoạn nói cho cậu biết rằng bản thân cậu không phải thứ hàng lỗi chẳng ai muốn sở hữu.
Nghiêm Tuyết Tiêu nhìn chú sói nhỏ cứ túm lấy vạt áo mình mãi không buông, đôi mắt phượng đen láy khẽ hạ xuống. Anh đã từng nghĩ đến lí do vì sao thiếu niên lại tiết kiệm tiền. Mới đầu anh còn tưởng là bởi cậu không nỡ tiêu pha, nhưng chẳng ngờ rằng cậu đã bắt đầu trả lại tiền từ khi bản thân còn chưa thành niên.
Giờ cậu mới chỉ tích được đúng bốn trăm năm mươi tệ cho quỹ đen, hồi ở Biên Thành thì ngay cả đông tới cũng không có chăn bông mà đắp. Với cái tính tình ương ngạnh như vậy, việc cậu âm thầm qua đời ở Biên Thành hoàn toàn có khả năng xảy ra lắm.
Anh hôn sạch những giọt nước mắt hãy còn đọng lại nơi cậu trai, đoạn tắt đèn và ra khỏi phòng. Nhìn cảnh đêm uy nghiêm chốn Yến Thành, anh khẽ lặp đi lặp lại cái tên của nhà họ Thẩm.
Đêm khuya, Yến Kiến Quốc trở về Biên Thành từ trên Yến Thành. Bước ra khỏi nhà ga vắng tanh với món quà lưu niệm rẻ tiền trên tay, ông thoáng thấy phía xa dường như có đốm lửa đang lập loè.
Từ trước tới giờ ông đều rất tự tin vào thị lực của mình, ngay cả lúc bẻ khoá cũng không cần thêm bất cứ công cụ gì trợ giúp. Ông bèn tò mò đi về phía đốm lửa nọ.
Biên Thành vào đêm đen kịt một màu, tiếng chửi bới văng vẳng từ phía mấy con hẻm. Vóc người Yến Kiến Quốc vốn thấp và bé, thành thử ông có đi trong bóng tối cũng không khiến ai để ý đến.
Ông đi thẳng một mạch tới con đường ngoằn ngoèo bị bỏ hoang trên núi, hai bên đường ngập trong rác rưởi. Ông vẫn nhớ rằng ban đầu địa điểm này được khai phá để mở khu công nghiệp, nhưng sau khi khai khẩn xong thì dự án đã bị gác lại vì không có nhà máy nào chịu vào.
Bên trong khu có kho chứa hàng của một công ty lớn, nhưng nghe bảo cũng đã bị bỏ không mất. Thành thật mà nói, nếu Biên Thành có thể phát triển được thì nó đã đi lên từ lâu, cứ phung phí tiền bạc lung tung như vậy là điều không cần thiết.
Yến Kiến Quốc đi dọc theo con đường núi quanh co cho tới khi vào được bên trong khu công nghiệp. Tới cổng rồi, ông mới phát hiện ra ấy nào phải một tia lửa bé xíu mà là cả một vụ hoả hoạn.
Ngọn lửa nhấn chìm toàn bộ nhà kho, rượu đổ đầy trên đất. Vừa toan ra dập lửa, ông chợt ngửi thấy một mùi hương kì lạ trong không khí, bèn bịt ngay mũi lại rồi quay người đi xuống núi.
Yến Kiến Quốc vội vàng chạy về nhà. Tiếng mở cửa khiến người phụ nữ bừng tỉnh khỏi giấc ngủ nông: “Tàu đến muộn hả anh?”
Yến Kiến Quốc biết rất rõ rằng vụ cháy ở khu vực ban nãy hoàn toàn không phải thứ người bình thường có thể nhúng tay vào nên chọn xuôi theo lời người kia: “Hơi muộn chút.”
“Anh kể em nghe về Yến Thành được không?”
“Yến Thành to hơn trên TV nhiều.” Ông vắt óc miêu tả, “Quảng trường được xây đẹp nhất ở Biên Thành còn không to bằng trường đại học của đám A Thâm. Khi nào em khỏi bệnh thì anh dẫn đi xem nhé.”
Nói tới câu cuối cùng, thấy tâm trạng người phụ nữ có vẻ sa sút, ông vội vàng chuyển chủ đề: “Anh sợ đứa nhỏ Thẩm Trì bận tập luyện nên đưa hết đồ ăn cho A Thâm rồi. Lũ nhóc kia thích ăn bánh nướng nhân đường nâu anh làm lắm.”
Nghe ông nói thế, người phụ nữ từ từ chìm dần vào giấc ngủ. Nhớ tới vụ hoả hoạn ban tối, trong lòng Yến Kiến Quốc lại lo lắng không thôi, ông quyết tâm ngày mai sẽ không ra khỏi cửa nửa bước dù có chuyện gì đi chăng nữa.
Buổi sáng ở Biên Thành bắt đầu bằng mùi thơm nồng nàn của mì trộn dầu. Ấy vậy, Chu Đình từ nơi xa đến không có tâm trạng để thưởng thức món ngon kia. Ngồi trên xe, hắn đi về phía khu công nghiệp.
Trên xe còn có người khác: “Hàng hoá an toàn chứ?”
Chu Đình kính cẩn đáp: “An toàn ạ.”
Mới đầu ông ta cũng rất lo lắng, chỉ sợ cảnh sát sẽ xuất hiện. Nhìn khuôn viên chẳng có bóng dáng ai, ông ta dần nhẹ nhõm hơn hẳn.
Người ngồi trên xe không trả lời, rõ ràng là chẳng hề tin tưởng ông ta tí nào, song thoáng thấy ánh sáng loé lên nơi khẩu súng, Chu Đình không dám tỏ vẻ bất mãn.
Xe chậm rãi tiến vào con đường núi quanh co. Chẳng biết vì sao, Chu Đình bỗng thấy trong lòng dâng lên nỗi bất an. Cảm giác như bản thân đã từng bắt gặp cảnh tượng này ở đâu đó, ông ta không khỏi quay đầu lại nhìn.
Đằng sau không có bất cứ chiếc xe nào bám theo cả. Liếc con đường vắng vẻ, ông ta cố dằn lại bao âu lo trong lòng, nhưng chưa bình tĩnh được bao lâu thì đã bị khung cảnh trước mắt doạ cho choáng váng.
Xe dừng lại trước một nhà kho đổ nát, trông mãi mà chẳng thấy dấu vết của bất kì món hàng nào. Giọng điệu người ngồi trên xe trở nên nguy hiểm tợn: “Hàng đâu?”
Sau lưng Chu Đình toát mồ hôi lạnh. Ông ta mở cửa xuống xe, đoạn hỏi đám tay sai đứng cạnh nhà kho bằng vẻ mặt nghiêm nghị: “Hàng đâu hả!”
Bọn tay sai quỳ sụp xuống đất: “Rượu trong kho bị đổ, không biết kẻ nào ném tàn thuốc vào làm nhà kho bị bắt lửa. Chúng em không dám báo cháy ạ.”
Chu Đình lúc này cũng chẳng buồn truy cứu trách nhiệm nữa. Ông ta toan giải thích cho đối phương hay, song nòng súng lạnh như băng đã dí sát vào thái dương ông ta. Vì sợ chết nên ông ta không dám cử động. Trán túa mồ hôi lạnh, ông ta cảm nhận được rõ rằng bản thân mình đang dần mất kiểm soát: “Có thể để em gọi điện cho anh Trịnh được không?”
Trịnh An đang đưa con út đi học thì nhận được điện thoại. Gã rất yêu chiều đứa con mà già rồi mình mới có này, thậm chí còn nhờ người ta làm một chiếc vòng cổ từ ngọc phỉ thuý cho con đeo.
Người đã có tuổi thì thích hồi tưởng về quá khứ. Xưa kia lúc luồn cúi trước Nghiêm Chiếu, gã chưa bao giờ nghĩ bản thân sẽ có ngày hôm nay, khi phần lớn tập đoàn họ Nghiêm đều là người thuộc phe của gã, còn đứa con trai mà Nghiêm Chiếu thương yêu thì phải hạ mình trước mặt gã.
Lòng sung sướng không thôi, Trịnh An nhìn con út đi vào trường rồi mới nhận cuộc gọi. Nghe điện thoại xong, vẻ mặt gã nghiêm túc hẳn. Gã đã quá bận đối chọi với Lạc Thư. Nếu sớm biết Chu Đình làm ăn cẩu thả như vậy, đáng lẽ gã không nên để Chu Đình xử lí lô hàng này ngay từ đầu mới đúng.
Giờ có nói gì thì cũng đã quá muộn. Hiểu thủ đoạn của đối phương, gã bèn bình tĩnh trấn an qua điện thoại: “Dù anh có tin hay không thì hàng đã thật sự bị thiêu hết rồi. Nếu anh bằng lòng cho tôi ba ngày, tôi sẽ bồi thường cho anh gấp đôi số tiền hàng, còn nếu cứ làm to chuyện lên để cảnh sát phát hiện, anh sẽ không lấy được xu nào đâu.”
“Tao cho mày một ngày.”
Trịnh An đồng ý ngay, chút tiền ấy hiện giờ đối với gã mà nói chẳng phải vấn đề gì quá to tát. Ấy thế, khi gã đang lệnh cho thuộc hạ của mình rút tiền, tên tay sai nọ bỗng hoảng hốt bảo: “Có người đã báo, báo cảnh sát ạ.”
Đến một kẻ luôn bình chân như vại giống Trịnh An cũng phải cuống cuồng hết cả lên. Dù là ai báo cảnh sát đi chăng nữa thì phía bên kia đều sẽ cho rằng phe gã câu kết với cảnh sát mà thôi. Gã biết rất rõ mấy tên trùm ma tuý có thể trả thù tàn nhẫn đến mức nào.
Mọi chuyện thật sự tiêu tùng rồi.
Thẩm Trì ngủ một mạch cho đến khi trời hửng sáng. Hãy còn ngái ngủ, cậu đi ra khỏi phòng, tới lúc ngồi xuống bàn ăn mà vẫn cứ gà gật suốt. Thấy thế, A Bùi đứng cạnh không đành lòng hỏi: “Hay hôm nay cậu nghỉ tập đi?”
Thẩm Trì vừa uống sữa vừa lắc đầu: “Phải đi kiếm tiền chứ.”
Dẫu vậy, mí mắt cậu vẫn vô thức khép lại. Cậu bèn dứt khoát nhắm chặt hai mắt rồi uống sữa bò, mãi cho tới khi nghe thấy giọng nói dịu dàng của Nghiêm Tuyết Tiêu vang lên: “Em còn nợ nhà họ Thẩm bao nhiêu tiền?”
Thẩm Trì lập tức tỉnh ngủ hẳn. Đặt hộp sữa xuống, cậu đáp: “Em muốn tự mình trả cho bọn họ.”
Cậu cẩn thận suy nghĩ một hồi: “Nếu đoạt chức vô địch thì em sẽ có tiền, ngoài ra em cũng có thể tham gia vài giải đấu do các nền tảng tổ chức nữa. Cùng lắm sau hai năm em sẽ trả xong hết, đến lúc đó là cuộc đời nhẹ nhõm rồi.”
Với thiếu niên mà nói, việc hoàn trả được bảy trăm nghìn sau hai năm là một điều rất đáng mừng. Nhưng chẳng biết tại sao, bầu không khí lại chìm vào tĩnh lặng trong phút chốc, khiến cậu không khỏi quay về phòng để thay đồ ngủ.
A Bùi đứng bên thầm thêm nhà họ Thẩm vào danh sách bỏ mạng. Hắn vô thức liếc bức ảnh trên màn hình điện thoại của Nghiêm Tuyết Tiêu, ấy chính là Chu Đình – kẻ đã bị phanh thây để trả thù, làm hắn nhìn mà phải rùng mình.
Nghiêm Tuyết Tiêu bình tĩnh chuẩn bị đồ ăn vặt cho cậu trai mang đến trụ sở, đôi bàn tay mảnh khảnh hệt như chưa từng nhuốm máu: “Tôi ghét nhất là bị uy hiếp đấy.”
Trên chiếc ô tô đóng kín, Trịnh An nhìn Chu Đình trong tấm ảnh chụp đã không còn ra hình người, cổ họng khô khan chợt thấy buồn nôn không thôi. Gã cố kìm lại cơn khó chịu mà hỏi thuộc hạ: “Có bắt được người không?”
“Chạy thoát mất rồi ạ.”
Nhận được câu trả lời, Trịnh An bèn chết lặng tựa lưng vào gối. Như thể có bàn tay nào đấy luôn xô mạnh vào lưng gã, bước nào bước nấy đều tính toán kĩ càng hòng đẩy gã xuống vực sâu ngay khi gã đang trên đỉnh cao của cuộc đời. Gã chỉ không biết chủ nhân của đôi bàn tay nọ là ai, Lạc Thư hay Nghiêm Tế?
Gã không còn thời gian để suy nghĩ nữa. Gã đã biết quá nhiều, mà những kẻ hành hạ Chu Đình đến chết kia sẽ không cho gã cơ hội thanh minh. Nếu giờ gã chết, gã còn có thể bảo vệ được người nhà.
Trong nháy mắt, Trịnh An như già đi mười tuổi. Gã chậm chạp bước xuống xe.
Cổ đeo tai nghe màu trắng, Thẩm Trì đang xách chiếc cặp đựng đầy đồ ăn vặt ra khỏi Hoa Đình thì chợt thấy có đám đông xúm lại đằng trước. Cậu nghe loáng thoáng được tiếng “Trịnh“.
Cậu trai tiến gần về phía đoàn người. Vừa ngẩng đầu lên, cậu đã bắt gặp một bóng đen đứng trên mái nhà, song khi bản thân đang định nhìn kĩ hơn, tai nghe cậu bỗng được đeo lên, còn mắt thì bị một bàn tay lạnh lẽo che kín lại.
“Đừng nhìn.”
Cậu vẫn không dám đáp trả anh, cả người cứ đờ ra chẳng thể cử động. Cái âu yếm thay cho lời an ủi ấy khiến cậu xấu hổ đến nỗi quên cả xem video trận đấu tập.
Cậu trai bị hôn tới độ mơ màng được bế lên giường. Đầu kê lên chiếc gối mềm mại, cậu có một giấc mơ giữa cơn nửa tỉnh nửa mê. Trong mộng, cậu ngồi trên băng ghế lạnh lẽo nơi ga tàu. Cậu không nhớ mình đã ngồi trong bóng đêm bao nhiêu lâu nữa, nhưng bỗng một người thanh niên mặc sơ mi trắng chợt vươn tay về phía cậu, đoạn nói cho cậu biết rằng bản thân cậu không phải thứ hàng lỗi chẳng ai muốn sở hữu.
Nghiêm Tuyết Tiêu nhìn chú sói nhỏ cứ túm lấy vạt áo mình mãi không buông, đôi mắt phượng đen láy khẽ hạ xuống. Anh đã từng nghĩ đến lí do vì sao thiếu niên lại tiết kiệm tiền. Mới đầu anh còn tưởng là bởi cậu không nỡ tiêu pha, nhưng chẳng ngờ rằng cậu đã bắt đầu trả lại tiền từ khi bản thân còn chưa thành niên.
Giờ cậu mới chỉ tích được đúng bốn trăm năm mươi tệ cho quỹ đen, hồi ở Biên Thành thì ngay cả đông tới cũng không có chăn bông mà đắp. Với cái tính tình ương ngạnh như vậy, việc cậu âm thầm qua đời ở Biên Thành hoàn toàn có khả năng xảy ra lắm.
Anh hôn sạch những giọt nước mắt hãy còn đọng lại nơi cậu trai, đoạn tắt đèn và ra khỏi phòng. Nhìn cảnh đêm uy nghiêm chốn Yến Thành, anh khẽ lặp đi lặp lại cái tên của nhà họ Thẩm.
Đêm khuya, Yến Kiến Quốc trở về Biên Thành từ trên Yến Thành. Bước ra khỏi nhà ga vắng tanh với món quà lưu niệm rẻ tiền trên tay, ông thoáng thấy phía xa dường như có đốm lửa đang lập loè.
Từ trước tới giờ ông đều rất tự tin vào thị lực của mình, ngay cả lúc bẻ khoá cũng không cần thêm bất cứ công cụ gì trợ giúp. Ông bèn tò mò đi về phía đốm lửa nọ.
Biên Thành vào đêm đen kịt một màu, tiếng chửi bới văng vẳng từ phía mấy con hẻm. Vóc người Yến Kiến Quốc vốn thấp và bé, thành thử ông có đi trong bóng tối cũng không khiến ai để ý đến.
Ông đi thẳng một mạch tới con đường ngoằn ngoèo bị bỏ hoang trên núi, hai bên đường ngập trong rác rưởi. Ông vẫn nhớ rằng ban đầu địa điểm này được khai phá để mở khu công nghiệp, nhưng sau khi khai khẩn xong thì dự án đã bị gác lại vì không có nhà máy nào chịu vào.
Bên trong khu có kho chứa hàng của một công ty lớn, nhưng nghe bảo cũng đã bị bỏ không mất. Thành thật mà nói, nếu Biên Thành có thể phát triển được thì nó đã đi lên từ lâu, cứ phung phí tiền bạc lung tung như vậy là điều không cần thiết.
Yến Kiến Quốc đi dọc theo con đường núi quanh co cho tới khi vào được bên trong khu công nghiệp. Tới cổng rồi, ông mới phát hiện ra ấy nào phải một tia lửa bé xíu mà là cả một vụ hoả hoạn.
Ngọn lửa nhấn chìm toàn bộ nhà kho, rượu đổ đầy trên đất. Vừa toan ra dập lửa, ông chợt ngửi thấy một mùi hương kì lạ trong không khí, bèn bịt ngay mũi lại rồi quay người đi xuống núi.
Yến Kiến Quốc vội vàng chạy về nhà. Tiếng mở cửa khiến người phụ nữ bừng tỉnh khỏi giấc ngủ nông: “Tàu đến muộn hả anh?”
Yến Kiến Quốc biết rất rõ rằng vụ cháy ở khu vực ban nãy hoàn toàn không phải thứ người bình thường có thể nhúng tay vào nên chọn xuôi theo lời người kia: “Hơi muộn chút.”
“Anh kể em nghe về Yến Thành được không?”
“Yến Thành to hơn trên TV nhiều.” Ông vắt óc miêu tả, “Quảng trường được xây đẹp nhất ở Biên Thành còn không to bằng trường đại học của đám A Thâm. Khi nào em khỏi bệnh thì anh dẫn đi xem nhé.”
Nói tới câu cuối cùng, thấy tâm trạng người phụ nữ có vẻ sa sút, ông vội vàng chuyển chủ đề: “Anh sợ đứa nhỏ Thẩm Trì bận tập luyện nên đưa hết đồ ăn cho A Thâm rồi. Lũ nhóc kia thích ăn bánh nướng nhân đường nâu anh làm lắm.”
Nghe ông nói thế, người phụ nữ từ từ chìm dần vào giấc ngủ. Nhớ tới vụ hoả hoạn ban tối, trong lòng Yến Kiến Quốc lại lo lắng không thôi, ông quyết tâm ngày mai sẽ không ra khỏi cửa nửa bước dù có chuyện gì đi chăng nữa.
Buổi sáng ở Biên Thành bắt đầu bằng mùi thơm nồng nàn của mì trộn dầu. Ấy vậy, Chu Đình từ nơi xa đến không có tâm trạng để thưởng thức món ngon kia. Ngồi trên xe, hắn đi về phía khu công nghiệp.
Trên xe còn có người khác: “Hàng hoá an toàn chứ?”
Chu Đình kính cẩn đáp: “An toàn ạ.”
Mới đầu ông ta cũng rất lo lắng, chỉ sợ cảnh sát sẽ xuất hiện. Nhìn khuôn viên chẳng có bóng dáng ai, ông ta dần nhẹ nhõm hơn hẳn.
Người ngồi trên xe không trả lời, rõ ràng là chẳng hề tin tưởng ông ta tí nào, song thoáng thấy ánh sáng loé lên nơi khẩu súng, Chu Đình không dám tỏ vẻ bất mãn.
Xe chậm rãi tiến vào con đường núi quanh co. Chẳng biết vì sao, Chu Đình bỗng thấy trong lòng dâng lên nỗi bất an. Cảm giác như bản thân đã từng bắt gặp cảnh tượng này ở đâu đó, ông ta không khỏi quay đầu lại nhìn.
Đằng sau không có bất cứ chiếc xe nào bám theo cả. Liếc con đường vắng vẻ, ông ta cố dằn lại bao âu lo trong lòng, nhưng chưa bình tĩnh được bao lâu thì đã bị khung cảnh trước mắt doạ cho choáng váng.
Xe dừng lại trước một nhà kho đổ nát, trông mãi mà chẳng thấy dấu vết của bất kì món hàng nào. Giọng điệu người ngồi trên xe trở nên nguy hiểm tợn: “Hàng đâu?”
Sau lưng Chu Đình toát mồ hôi lạnh. Ông ta mở cửa xuống xe, đoạn hỏi đám tay sai đứng cạnh nhà kho bằng vẻ mặt nghiêm nghị: “Hàng đâu hả!”
Bọn tay sai quỳ sụp xuống đất: “Rượu trong kho bị đổ, không biết kẻ nào ném tàn thuốc vào làm nhà kho bị bắt lửa. Chúng em không dám báo cháy ạ.”
Chu Đình lúc này cũng chẳng buồn truy cứu trách nhiệm nữa. Ông ta toan giải thích cho đối phương hay, song nòng súng lạnh như băng đã dí sát vào thái dương ông ta. Vì sợ chết nên ông ta không dám cử động. Trán túa mồ hôi lạnh, ông ta cảm nhận được rõ rằng bản thân mình đang dần mất kiểm soát: “Có thể để em gọi điện cho anh Trịnh được không?”
Trịnh An đang đưa con út đi học thì nhận được điện thoại. Gã rất yêu chiều đứa con mà già rồi mình mới có này, thậm chí còn nhờ người ta làm một chiếc vòng cổ từ ngọc phỉ thuý cho con đeo.
Người đã có tuổi thì thích hồi tưởng về quá khứ. Xưa kia lúc luồn cúi trước Nghiêm Chiếu, gã chưa bao giờ nghĩ bản thân sẽ có ngày hôm nay, khi phần lớn tập đoàn họ Nghiêm đều là người thuộc phe của gã, còn đứa con trai mà Nghiêm Chiếu thương yêu thì phải hạ mình trước mặt gã.
Lòng sung sướng không thôi, Trịnh An nhìn con út đi vào trường rồi mới nhận cuộc gọi. Nghe điện thoại xong, vẻ mặt gã nghiêm túc hẳn. Gã đã quá bận đối chọi với Lạc Thư. Nếu sớm biết Chu Đình làm ăn cẩu thả như vậy, đáng lẽ gã không nên để Chu Đình xử lí lô hàng này ngay từ đầu mới đúng.
Giờ có nói gì thì cũng đã quá muộn. Hiểu thủ đoạn của đối phương, gã bèn bình tĩnh trấn an qua điện thoại: “Dù anh có tin hay không thì hàng đã thật sự bị thiêu hết rồi. Nếu anh bằng lòng cho tôi ba ngày, tôi sẽ bồi thường cho anh gấp đôi số tiền hàng, còn nếu cứ làm to chuyện lên để cảnh sát phát hiện, anh sẽ không lấy được xu nào đâu.”
“Tao cho mày một ngày.”
Trịnh An đồng ý ngay, chút tiền ấy hiện giờ đối với gã mà nói chẳng phải vấn đề gì quá to tát. Ấy thế, khi gã đang lệnh cho thuộc hạ của mình rút tiền, tên tay sai nọ bỗng hoảng hốt bảo: “Có người đã báo, báo cảnh sát ạ.”
Đến một kẻ luôn bình chân như vại giống Trịnh An cũng phải cuống cuồng hết cả lên. Dù là ai báo cảnh sát đi chăng nữa thì phía bên kia đều sẽ cho rằng phe gã câu kết với cảnh sát mà thôi. Gã biết rất rõ mấy tên trùm ma tuý có thể trả thù tàn nhẫn đến mức nào.
Mọi chuyện thật sự tiêu tùng rồi.
Thẩm Trì ngủ một mạch cho đến khi trời hửng sáng. Hãy còn ngái ngủ, cậu đi ra khỏi phòng, tới lúc ngồi xuống bàn ăn mà vẫn cứ gà gật suốt. Thấy thế, A Bùi đứng cạnh không đành lòng hỏi: “Hay hôm nay cậu nghỉ tập đi?”
Thẩm Trì vừa uống sữa vừa lắc đầu: “Phải đi kiếm tiền chứ.”
Dẫu vậy, mí mắt cậu vẫn vô thức khép lại. Cậu bèn dứt khoát nhắm chặt hai mắt rồi uống sữa bò, mãi cho tới khi nghe thấy giọng nói dịu dàng của Nghiêm Tuyết Tiêu vang lên: “Em còn nợ nhà họ Thẩm bao nhiêu tiền?”
Thẩm Trì lập tức tỉnh ngủ hẳn. Đặt hộp sữa xuống, cậu đáp: “Em muốn tự mình trả cho bọn họ.”
Cậu cẩn thận suy nghĩ một hồi: “Nếu đoạt chức vô địch thì em sẽ có tiền, ngoài ra em cũng có thể tham gia vài giải đấu do các nền tảng tổ chức nữa. Cùng lắm sau hai năm em sẽ trả xong hết, đến lúc đó là cuộc đời nhẹ nhõm rồi.”
Với thiếu niên mà nói, việc hoàn trả được bảy trăm nghìn sau hai năm là một điều rất đáng mừng. Nhưng chẳng biết tại sao, bầu không khí lại chìm vào tĩnh lặng trong phút chốc, khiến cậu không khỏi quay về phòng để thay đồ ngủ.
A Bùi đứng bên thầm thêm nhà họ Thẩm vào danh sách bỏ mạng. Hắn vô thức liếc bức ảnh trên màn hình điện thoại của Nghiêm Tuyết Tiêu, ấy chính là Chu Đình – kẻ đã bị phanh thây để trả thù, làm hắn nhìn mà phải rùng mình.
Nghiêm Tuyết Tiêu bình tĩnh chuẩn bị đồ ăn vặt cho cậu trai mang đến trụ sở, đôi bàn tay mảnh khảnh hệt như chưa từng nhuốm máu: “Tôi ghét nhất là bị uy hiếp đấy.”
Trên chiếc ô tô đóng kín, Trịnh An nhìn Chu Đình trong tấm ảnh chụp đã không còn ra hình người, cổ họng khô khan chợt thấy buồn nôn không thôi. Gã cố kìm lại cơn khó chịu mà hỏi thuộc hạ: “Có bắt được người không?”
“Chạy thoát mất rồi ạ.”
Nhận được câu trả lời, Trịnh An bèn chết lặng tựa lưng vào gối. Như thể có bàn tay nào đấy luôn xô mạnh vào lưng gã, bước nào bước nấy đều tính toán kĩ càng hòng đẩy gã xuống vực sâu ngay khi gã đang trên đỉnh cao của cuộc đời. Gã chỉ không biết chủ nhân của đôi bàn tay nọ là ai, Lạc Thư hay Nghiêm Tế?
Gã không còn thời gian để suy nghĩ nữa. Gã đã biết quá nhiều, mà những kẻ hành hạ Chu Đình đến chết kia sẽ không cho gã cơ hội thanh minh. Nếu giờ gã chết, gã còn có thể bảo vệ được người nhà.
Trong nháy mắt, Trịnh An như già đi mười tuổi. Gã chậm chạp bước xuống xe.
Cổ đeo tai nghe màu trắng, Thẩm Trì đang xách chiếc cặp đựng đầy đồ ăn vặt ra khỏi Hoa Đình thì chợt thấy có đám đông xúm lại đằng trước. Cậu nghe loáng thoáng được tiếng “Trịnh“.
Cậu trai tiến gần về phía đoàn người. Vừa ngẩng đầu lên, cậu đã bắt gặp một bóng đen đứng trên mái nhà, song khi bản thân đang định nhìn kĩ hơn, tai nghe cậu bỗng được đeo lên, còn mắt thì bị một bàn tay lạnh lẽo che kín lại.
“Đừng nhìn.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.