Sau Khi Yêu Đương Trực Tuyến Cùng Đại Lão Hào Môn Tôi Nổi Tiếng

Chương 26

Sơn Dữu Tử

12/07/2024

Cả phòng livestream nháy mắt rơi vào tĩnh lặng.

[Từ khi nào chỗ này có quản lý phòng vậy?]

[Tui cũng chịu]

[Thẳng tay cấm người ta luôn]

[Thoạt nhìn có vẻ là người không dễ nói chuyện lắm]

Thẩm Trì mím môi nhìn màn hình, chẳng hiểu sao lại lên tiếng giải thích: “Không đấu xếp hạng.”

[Đánh rank đâu có gì hay]

[Không chơi cũng chẳng sao, bật hack nhiều lắm]

[Hồi mới ra mắt chế độ đấu xếp hạng còn đỡ, bây giờ đến cả tuyển thủ chuyên nghiệp cũng không sờ vào nữa là]

Ấy thế, thiếu niên dường như nhắm mắt làm ngơ, chêm thêm câu nữa: “Muốn đánh thì tui đánh cho top 10 server châu Á.”

Lư Tu Bình bị cấm phát ngôn ngồi trước máy tính cười lạnh, muốn lọt vào top 10 bên máy chủ châu Á sao? Đừng nói là Late, ngay cả Hứa Thành cũng chỉ có thể chen chân vào năm mươi vị trí đầu. Nhưng gã ta bị chặn không bình luận thêm được nên đành phải đăng ký tạm một tài khoản ảo để vào phòng livestream nói tiếp.

Lần này gã thông minh hơn hẳn, biết giả vờ làm một fan hâm mộ nhỏ.

[Late lợi hại quá, cậu có thể kéo rank tôi được không]

Ấy vậy, những người khác lại nhao nhao ùa tới.

[Acc này mới đăng ký có nửa phút trước thôi]

[Nghĩ bọn tôi không nhìn ra được chắc]

[Tui đề nghị áp dụng nội quy cấm phát ngôn cho cả tài khoản lớn lẫn bé]

Lư Tu Bình sống chết chẳng chịu thừa nhận.

[Tôi mới tham gia nền tảng nên không hiểu lắm, tài khoản mới đăng ký thì có vấn đề gì sao?]

[Không nhờ cậu kéo rank miễn phí, tôi có thể trả tiền. Hiện giờ tôi đang ở rank Vàng, tính theo giá thị trường thì mỗi lần là một trăm tệ]

Late vẫn phớt lờ nên gã bèn tăng giá.

[Hai trăm?]

[Ba trăm?]

[Năm trăm?]

Gã ta gửi xong bình luận cuối cùng mà hối hận không thôi. Với năm trăm tệ, gã có thể nhờ streamer có lượt theo dõi hơn trăm nghìn kéo rank cho, nhưng hẳn Late sẽ không đồng ý.

Vậy mà, gã chẳng thể ngờ rằng thiếu niên kia lại lạnh lùng đáp: “Có thể.”

Lư Tu Bình:???!!! Hoá ra ban đầu không đồng ý là vì gã chào giá chưa đủ cao sao?

Tuy trái tim rỉ máu nhưng dù sao lời cũng đã thốt ra, gã chỉ đành nhịn đau trích năm trăm tệ và tham gia vào đội của Late.

[Ồ, bé con đáp ứng rồi kìa]

[Chắc không phải kéo thật đâu nhỉ?]

[Đánh vớ vẩn một trận là được rồi]

[+1, chẳng lẽ định vì năm trăm tệ mà hỗ trợ anti thật sao?]

Lư Tu Bình nhìn bình luận, vừa sợ vừa bất an. Năm trăm tệ đã chuyển đi mất, lỡ như Late thật sự muốn chơi xấu, gã không những mất tiền mà còn mất thêm cả một thùng máu nữa.

Bản đồ đấu xếp hạng được chọn ngẫu nhiên, bọn họ quay trúng vào bản đồ rừng nhiệt đới. Đây là một bản đồ nhỏ, diện tích bé và có nguồn vật tư dồi dào, giúp tiết kiệm được thời gian tìm tài nguyên, nhưng cũng đồng nghĩa với việc nhịp điệu sẽ nhanh hơn và yêu cầu cao về tài bắn súng.

Lư Tu Bình không nhịn được hỏi: “Nhảy xuống chỗ nào?”

“Làng du lịch.”

Nghe vậy lòng gã lại càng căng thẳng tợn. Nếu như nói tiết tấu chơi bản đồ rừng nhiệt đới nhanh, e rằng làng du lịch chính là nơi có nhịp độ trận đấu kinh khủng nhất toàn bản đồ, hạ cánh xuống là đâu đâu cũng thấy người.

[Làng du lịch quá đông, tui chỉ nghe tiếng súng thôi đã tê hết cả da đầu]

[Bé con trước giờ sẽ không chen vào làng du lịch đâu]

[Nhóc Late: Tuỳ tiện kéo cái nè]



[Hahahahahahahahaha tiếc thay cho năm trăm tệ]

Lư Tu Bình nhìn phòng livestream cứ cười sằng sặc với nhau, vừa hạ cánh xuống đất tâm đã như tro tàn, ngay cả động tác tìm kiếm trang bị cũng ỉu xìu chẳng kém.

Làng du lịch so với tưởng tượng của gã còn khốc liệt hơn nhiều. Tiếng súng liên miên nổ bên tai không dứt, từ mặt đất đến vách tường đều bị bắn cho chi chít lỗ đạn.

Gã vội vàng mon men lên cầu thang tầng hai, ở trên đó nặng nề lục soát vật tư. Vất vả lắm mới tìm được đầy đủ mũ và giáp cấp hai, gã chuẩn bị xuống lầu xông pha chiến đấu thì sửng sốt trông khoảng đất trống.

Ở nơi ấy chẳng có cái gì khác ngoài đám địch bị hạ nằm tràn lan đầy đất đang chậm rãi lê đi khắp bốn phía.

Thấy gã sững người không nhúc nhích, cậu trai lạnh lùng mở miệng: “Ngay cả súng cũng không biết bắn à?”

Lư Tu Bình vội gật đầu: “Biết, biết chứ.”

Gã ta nổ súng, thoải mái gặt đầu người.

[Với cái trình độ nghiệp vụ kia mà chỉ lấy có năm trăm tệ thì quá lỗ!]

[Phen này ăn được không ít mạng đây]

[Thì ra bé con muốn kiếm năm trăm tệ thật à]

Nghiêm Tuyết Tiêu ngồi trước máy tính, khẽ nhăn lại hàng lông mày anh tuấn, đoạn tắt livestream đi.

Bạn đã dùng AKM giết Yuri.

Bạn đã dùng AKM giết foxlenx.

Bạn đã dùng AKM giết Alumb.

...

Ban đầu, Lư Tu Bình còn có thể kích động nhìn thông báo tiêu diệt, nhưng càng về sau gã lại càng chết lặng. Đến vòng bo cuối, gã đã phá kỷ lục giết thành công mười hai mạng người.

Ở màn đấu xếp hạng, nếu bị loại sẽ bị trừ điểm phạt, vì vậy việc sống sót lúc nào cũng được ưu tiên hàng đầu. Nhiều streamer sẽ cẩn thận khi nổ súng trong lúc chơi rank, nhưng Late thì hoàn toàn ngược lại, thậm chí có thể nói là vô cùng thuận buồm xuôi gió.

Lư Tu Bình muộn màng nhận ra rằng Late có vẻ thực sự rất lợi hại. Nếu ván này giành chiến thắng, việc gã lên được rank Bạch Kim chỉ là chuyện nhỏ.

Trên sân còn lại đúng tám người, tất cả đều đi vòng quanh khu nhà tại thành phố Y. Do có quá nhiều nhà nên rất khó để xác định được vị trí của những người khác. Ai ai cũng kiên nhẫn quan sát, chẳng đành nổ phát súng tiên phong.

[Hình như tui nghe được tiếng mở chốt lựu đạn]

[Tui cũng thế]

[Ngoài nhà có ai không?]

Lư Tu Bình nghe thấy tiếng ném lựu đạn. Gã dè dặt chuyển sang phòng đối diện, ấy vậy kẻ địch lại dường như biết được hành tung của gã, bèn quăng lựu đạn từ ngoài cửa sổ vào. Nó nổ tung ngay chính xác trước mặt, khiến gã tức khắc chỉ còn lại nửa thanh máu.

[Dự đoán quá chuẩn]

[Làm sao mà đoán đúng được đối phương đổi sang phòng nào??]

[Có khi là bật hack đấy]

Lư Tu Bình chẳng dám nán lại trên tầng hai nữa, gã dùng một hộp thuốc rồi xuống tầng một, núp sau vật cản quan sát. Khẩu súng từ bên ngoài kia vậy mà như mọc mắt, lúc nào cũng có thể bắn trúng người gã.

[Trăm phần trăm là hack rồi]

[Mở nhìn xuyên thấu chứ gì]

[Tên kia chắc ở trên mái nhà gần đây]

Lư Tu Bình hiếm khi mới trụ được đến bo cuối, cũng chưa từng gặp ai xài hack bao giờ, bèn sốt ruột hỏi: “Hình như đối phương nhìn xuyên thấu được, giờ phải làm sao đây? Muốn trốn cũng không có chỗ trốn.”

Giọng nói lạnh như băng của thiếu niên vang lên qua tai nghe: “Còn làm gì được nữa?”

Dứt lời, cậu bước ra khỏi nhà.

Lư Tu Bình ngây người, dẫu biết rõ người nọ dùng kính soi mà vẫn tuỳ ý đi ra ngoài như vậy được sao? Gã không khỏi thương thay cho năm trăm tệ đã bay mất kia của mình. Chẳng qua bây giờ gã không trách Late lấy một lời mà chỉ kêu than sao vận may của mình lại rách nát đến thế, ngay bo cuối lại gặp phải kẻ bật hack.

[Đi thẳng ra ngoài luôn!]

[Bé con của tui gan thật đấy]

[Căng thẳng đến mức tui còn không dám uống nước nữa]

Thẩm Trì liếc thấy trên nóc căn nhà một tầng có đoạn nòng súng đen ngòm. Cậu không có ý định tấn công căn nhà kia, bởi lẽ từng hành động của mình đều có thể bị đối phương nhìn thấu. Rời mắt, cậu nhanh nhẹn leo lên nóc nhà đối diện, chẳng thèm tìm chỗ núp mà vừa di chuyển lòng vòng vừa thẳng tay nổ súng, không chừa cho kẻ địch có thời gian ngắm bắn.

[Pha càn quét này quá đỉnh!]

[Chưa bắn lệch phát nào xuống đất luôn]



[Hơn nữa còn là vừa đi vừa nã!]

Lư Tu Bình khiếp sợ nhìn Late bắn chết người trên mái nhà với tốc độ cực nhanh. Đừng nói tới kẻ kia, đến cả chính gã cũng không phản ứng lại kịp.

Đến tận giờ phút này, gã mới buộc phải thừa nhận rằng Late thật sự rất giỏi. Thậm chí gã còn mơ hồ cảm thấy tới cả Hứa Thành cũng không sánh được bằng cậu, thế là theo bản năng mở điện thoại lên, bấm theo dõi phòng livestream.

Trò chơi kết thúc, gã thành công tăng hạng lên Bạch Kim. Bao lo lắng cuối cùng cũng được trút bỏ, gã đang định khách sáo cảm ơn “Đã vất vả rồi” thì chợt trên màn hình xuất hiện một dòng chữ.

Bạn đã bị mời ra khỏi đội.

Lư Tu Bình:... Tui lỡ quan tâm quá sớm rồi.

Thẩm Trì vô cảm đá người ra khỏi đội. Cậu uống một ngụm nước, bấm mở ván kế tiếp.

[Bị kick thẳng ra luôn]

[Chỉ lấy tiền chứ không nói chuyện tình cảm]

[Tui cũng muốn chơi game cùng bé con, nhưng tui không bỏ ra nổi năm trăm tệ]

[Có vẻ bé con thích chơi solo hơn nhỉ, thấy ít khi giao lưu với ai lắm]

Cậu tiếp tục một mình đấu xếp hạng đến tận mười giờ tối mới tạm dừng phát sóng, nghỉ tay đến máy lấy nước.

Sau khi trở về chỗ ngồi, thiếu niên cầm cốc uống ừng ực mấy hớp.

Ngay lúc ấy, một quảng cáo hiện lên trên điện thoại của cậu. Công ty con của tập đoàn họ Nghiêm – Aurora vừa ra mắt mẫu máy tính gaming mới, bản cũ đang được giảm giá, một chiếc chỉ cần 5800 tệ.

Vẫn quá đắt.

Thẩm Trì đặt tay lên màn hình, lạnh lùng ẩn quảng cáo ấy đi, nhưng sau đó lại mở tài khoản ngân hàng ra kiểm tra số dư.

Tiền lương tháng này đã được chuyển tới, cộng với năm trăm tệ kiếm được ngày hôm nay thì cậu có tổng cộng là 5870 tệ.

Thiếu niên tóc đỏ chăm chăm nghía số dư một hồi, rồi bấm vào tên một người để chuyển tiền. Chốc lát sau, cậu nhận được tin nhắn từ ngân hàng.

Bạn đã chuyển khoản thành công 3000 tệ.

Thẻ ngân hàng giờ đây chỉ còn lại đúng 2870 tệ, không mua nổi máy chơi game hiệu Aurora nữa. Thiếu niên nhìn số tiền mà mím môi. Bỗng dưng, một tin nhắn mới hiện lên trên màn hình.

Nghiêm Tuyết Tiêu: Ai cậu cũng có thể chơi cùng à?

Thẩm Trì nhìn tin nhắn suy nghĩ hồi lâu mới hiểu rằng anh đang nói đến chuyện cậu chơi game với Lư Tu Bình. Tuy không rõ tại sao đã xong xuôi một lúc anh mới hỏi, nhưng cậu vẫn vô cùng nghiêm túc trả lời lại.

Thẩm Trì: Tui không nhận kéo người linh tinh.

Thẩm Trì: Đưa thù lao tui mới đồng ý.

Trong thư viện, Nghiêm Tuyết Tiêu khẽ nhíu mày.

Lần đầu tiên anh thấy có người thẳng thắn nói chuyện tiền nong như thế này, còn không hiểu được ẩn ý trong lời nói của anh.

Anh tắt điện thoại đi. Nhóc sói con phía đối diện lại vẫy cái đuôi xù lông, gửi tiếp một tin nhắn khác.

Thẩm Trì: Nếu là cậu thì không cần trả tiền.

Tầm mắt thanh niên chợt ngưng lại.

Thẩm Trì không thấy đối phương trả lời, tưởng rằng vì người kia là con gái nên xấu hổ. Cậu suy nghĩ một hồi rồi mở game lên, gửi lời mời vào đội cho Nghiêm Tuyết Tiêu.

[Bé con vậy mà lại chủ động mời người kìa!]

[Quả này phải cho bao nhiêu tiền đây]

[Hình như... không cần trả tiền công đâu]

[Haiz, lỗ rồi]

Cậu gửi lời mời xong mới chợt nhận ra mình quên hỏi đối phương xem có tiện chơi cùng không. Quả nhiên, lời mời của cậu mãi vẫn chẳng được chấp nhận. Ngay khi cậu đang toan đóng giao diện lại, trên màn hình bỗng hiện lên một dòng thông báo.

Đối phương đã chấp nhận lời mời của bạn.



Tác giả có đôi lời muốn nói:

Hoa khôi trường rất giàu, bé con à bé nên thu tiền đi!

#Tận tình khuyên nhủ#

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Yêu Đương Trực Tuyến Cùng Đại Lão Hào Môn Tôi Nổi Tiếng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook