Sau Khi Yêu Đương Trực Tuyến Cùng Đại Lão Hào Môn Tôi Nổi Tiếng
Chương 93
Sơn Dữu Tử
13/07/2024
Nơi bị hôn trên trán nóng bừng cả lên, dù biết rõ Nghiêm Tuyết Tiêu đang uống say nhưng trái tim thiếu niên vẫn cứ đập thình thịch. Cậu lắp bắp bảo: "Để em dìu anh lên giường."
Nghiêm Tuyết Tiêu cao hơn cậu hẳn một cái đầu. Bóng anh phủ kín lấy cậu, khiến cậu gần như phải loạng choạng một phen mới đỡ được anh lên giường.
Trông thấy vẻ mỏi mệt thoáng hiện giữa đầu lông mày của người đàn ông, cậu trai cẩn thận dém chăn cho anh rồi nhỏ giọng bảo: "Em sẽ thi đấu thật tốt."
Nếu cậu giành được chức vô địch trong nước, tiền lương một năm hẳn phải lên tới hàng triệu lận. Đến lúc ấy, anh cậu sẽ không cần đi ra ngoài làm việc nữa mà có thể thảnh thơi đọc sách triết học ở nhà.
Nói rồi, cậu bước khỏi phòng, chẳng hề để ý rằng Nghiêm Tuyết Tiêu nằm trên giường đã mở mắt đầy tỉnh táo, khoé môi hơi cong lên.
Vì lo Nghiêm Tuyết Tiêu say rượu sẽ đói bụng nên Thẩm Trì tỉnh từ lúc sáu giờ sáng. Cậu toan xuống dưới tầng mua bữa sáng, vậy mà Nghiêm Tuyết Tiêu còn thức dậy sớm hơn cả cậu. Anh vừa uống cà phê vừa ngồi đọc báo.
Cậu dụi mắt, tới trước bàn ăn và ngồi xuống. Lúc cúi đầu, cậu mới phát hiện trên bàn là bữa sáng vô cùng thịnh soạn, không chỉ có cháo, bánh mì lát nướng mà còn có cả những món tráng miệng tinh xảo.
Nhìn hoá đơn gửi đến trên điện thoại, cậu không khỏi nhắc nhở: "Anh à, bây giờ ai cũng kêu gọi phải chi tiêu tiết kiệm đó."
"Sao thế em?" Nghiêm Tuyết Tiêu đặt tờ báo xuống và ngẩng đầu lên.
Nhìn khuôn mặt hết sức bảnh bao của Nghiêm Tuyết Tiêu, thiếu niên nuốt xuống lời mình định nói: "Không có gì đâu ạ."
Dù rất tự hào vì được đứng ra nuôi gia đình nhưng gánh nặng đè lên vai cậu lại vô cùng nặng nề. Với cái tốc độ tiêu tiền của anh ngày hôm qua, cậu phải trở thành nhà vô địch thế giới mới được.
Ăn xong bữa sáng, cậu tới căn cứ huấn luyện. Đi lên phòng tập trên tầng hai, cậu ngồi xuống ghế của mình và đăng nhập vào Kitten Live. Các thành viên khác trong đội cũng lần lượt đến.
Kitten Live đã lặn mất tăm mất dạng, lương khất hai tháng trời vẫn chưa chịu trả, tiền thu được từ quà tặng cũng vì thế mà không tài nào rút ra nổi.
Streamer trên nền tảng bèn dán thẳng mã QR vào góc dưới bên trái màn hình. Thẩm Trì cũng học theo bọn họ đăng mã chuyển khoản của mình lên.
[Tuyệt vời, không có Kitten Live ở trung gian làm chênh giá để kiếm lời nữa]
[Hôm nay trạm nhỏ rách nát đã sập tiệm chưa? Vẫn chưa]
[Haiz, thật ra đóng cửa cũng không hay ho lắm, chưa biết chừng hợp đồng của bé con sẽ bị chuyển nhượng đấy]
[Hôm nay cậu lại đấu rank à?]
Thẩm Trì đeo tai nghe lên: "Đấu chứ."
Mùa giải mới vừa bắt đầu chưa được bao lâu thì bọn họ đã leo lên rank cao nhất. Điều này đồng nghĩa với việc cả nhóm sẽ được ghép trận với những người chơi đứng đầu trong game.
Vấn đề được phát hiện sau buổi phân tích ngày hôm qua dường như đã được giải quyết một cách dễ dàng. Hôm nay đội phối hợp với nhau cực kì ăn ý, đánh cả ngày trời chỉ thua có năm trận, trong đó một trận là vì gặp phải đám bật hack.
[Trình độ cũng ổn nhỉ, trước đây tui còn không lạc quan mấy với cái đội tự thành lập này cơ, không ngờ cũng ra dáng phết]
[Nếu tiếp tục duy trì thì hẳn sẽ vào được vòng trong thôi]
[Bé con cố lên, chị đi làm bảng đèn led để chuẩn bị tới cổ vũ cho bé tại trận chung kết đây]
[Đi thì nhớ rủ tui!]
Giám đốc Trần bưng đĩa trái cây vào phòng huấn luyện. Cả bốn người đều đang tập trung chơi game nên anh ta không dám làm phiền bọn họ, bèn đợi đến khi ván game kết thúc rồi mới hỏi cậu trai tóc đỏ: "Đội trưởng, mấy cậu có muốn nghỉ ngơi một lát không?"
Lúc hỏi anh ta không ôm ấp nhiều hi vọng lắm, bởi bọn họ thường đánh tới tận mười giờ tối mới chịu dừng. Ấy vậy, bất ngờ thay, thiếu niên lại bỏ tai nghe ra: "Không chơi rank nữa."
Giám đốc Trần thở phào nhẹ nhõm. Anh ta vừa đặt đĩa trái cây lên bàn thì nghe cậu hỏi: "Anh có thể hẹn đội khác để đấu tập được không?"
Đấu tập?
Hoá ra là không chịu nổi việc đấu rank nữa sao? Não giám đốc Trần nhanh chóng nhảy số, đoạn anh ta đẩy kính: "Để tôi đi hỏi chút."
Buổi chiều, tại câu lạc bộ Lion.
Giám đốc gõ cửa phòng huấn luyện. Một lát sau, một người đàn ông tóc xoăn nâu đi ra cửa, hỏi một cách thiếu kiên nhẫn: "Có chuyện gì?"
"Bách Văn, TTL hỏi chúng ta có muốn tham gia đấu tập hay không." Giám đốc cẩn thận trả lời.
Tần Bách Văn lại càng nhíu mày: "TTL?"
"Là đội tuyển vừa vượt qua vòng loại—"
Giám đốc còn chưa nói hết câu thì đã bị Tần Bách Văn xua tay cắt ngang: "Đội Diệp Ninh gia nhập chứ gì. Hôm qua tôi đã xem bọn họ thi đấu rồi, không cần phải đấu tập đâu."
"Giám đốc bên kia hỏi nhiều lần lắm, còn hẹn thêm cả mấy đội khác nữa." Giám đốc khuyên nhủ.
Trước khi thi đấu chính thức, League thường có truyền thống tổ chức đấu tập, vừa nhằm giữ cảm giác, vừa để thử giao tranh trước. Chẳng qua PDL chỉ là giải đấu hạng hai ít được quan tâm nên năm nay không tổ chức trận đấu tập nào.
"Vậy cứ đánh đi." Tần Bách Văn quay người về lại phòng huấn luyện.
"Tôi sợ cậu không vui." Giám đốc yên tâm hẳn.
"Tôi cảnh báo trước." Tần Bách Văn dừng bước, "Tôi sẽ không nương tay vì bọn họ là đội tuyển mới đâu. Đánh xong thì bảo bọn họ đừng có trách tôi đấy."
Giám đốc gật đầu, anh ta biết những lời Tần Bách Văn nói đều là sự thật. Nếu không phải vì năm nay PCL giảm từ bốn mươi tám còn hai mươi tư đội thì đội tuyển của bọn họ vẫn sẽ được ở lại PCL thi đấu, chẳng đời nào bị giáng xuống PDL.
Điều này cũng đồng nghĩa với việc PDL năm nay sẽ cạnh tranh vô cùng khốc liệt, bởi có sự góp mặt của hai mươi tư đội rời khỏi giải đấu hàng đầu. Anh ta cũng không nghĩ rằng TTL có thể vượt qua vòng chung kết, chỉ hi vọng bọn họ đừng bị đánh đến mức mất sạch lòng tin.
Mà Thẩm Trì thì đang ngồi trước máy tính. Giám đốc Trần rủ được mười hai đội, vừa đủ để làm một ván đấu. Cậu lại một lần nữa đeo tai nghe lên.
"Vẫn nhảy ở làng chài hả?" Lam Hằng hỏi.
Thẩm Trì hạ mắt, đáp "Ừm" một tiếng.
Tại những giải đấu của League, các đội thường sẽ ngầm hiểu mà né điểm đáp đất của đối phương. Mọi người đều muốn chọn điểm nhảy tốt, đương nhiên đó không phải là kết quả của việc khiêm tốn nên chịu nhường nhau mà là do đấu tập với dao thật, súng thật quyết định.
Sau khi xác định vị trí, tất cả mọi người đều vực lại tinh thần.
Bay theo hướng Tây Nam đến khu phế tích trên đỉnh núi, trước tiên Thẩm Trì nhảy khỏi máy bay và đáp xuống một ngôi nhà nằm ngoài làng chài. Lion cũng hạ cánh ngay sau đó.
Cậu nhanh chóng lượm khẩu VSS dưới đất. VSS có tốc độ bắn chậm nên không phải thứ vũ khí để cận chiến quá lí tưởng, nhưng cậu chẳng còn thời gian đổi súng khác nữa, bởi lẽ trận chiến đã bắt đầu mất rồi.
Nếu có thể dùng một từ để miêu tả phong cách chơi của đội Lion thì đó sẽ là nhanh. Đội trưởng Tần Bách Văn là tay súng đột kích nổi tiếng trong League, song so với tài thiện xạ, thứ càng được nhiều người biết đến hơn chính là năng lực lãnh đạo của hắn. Dưới sự chỉ huy của Tần Bách Văn, Lion tựa như trở thành một chỉnh thể được liên kết chặt chẽ, khiến đội hình của bọn họ chẳng kịp đối phó.
Cậu bảo Hứa Thành: "Sang nóc nhà phía đối diện đi."
Hứa Thành chậm mất một bước. Ngay giây tiếp theo, hai thành viên Lion nổ súng từ hai cánh khiến Hứa Thành là người đầu tiên bỏ mạng, rồi kế đó đến lượt Lam Hằng tới cứu viện.
Một lúc sau, Diệp Ninh cũng chết vì dính lựu đạn. Đầu óc vốn luôn bình tĩnh của Thẩm Trì trống rỗng mất hai giây, nhưng chỉ hai giây ngắn ngủi ấy thôi đã đủ để quyết định thắng thua.
Đội TTL bị diệt sạch.
Thẩm Trì vô cảm tháo tai nghe xuống. Phòng huấn luyện lặng như tờ, im ắng đến độ có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi trên sàn nhà.
Cuối cùng vẫn là Lam Hằng phá vỡ sự tĩnh lặng: "Quá mạnh."
Hứa Thành nắm chặt con chuột.
"Về sau chúng ta sẽ phải gặp những đối thủ như thế đấy." Diệp Ninh đứng dậy xoay cổ tay, đoạn liếc Thẩm Trì đang ngồi trên ghế, "Muốn đánh nữa không?"
Thẩm Trì là đội trưởng của TTL, đồng thời cũng kiêm cả thành viên nhỏ tuổi nhất đội, vừa mới thành niên được nửa tháng là đã đi thi đấu chuyên nghiệp ngay. Hắn không nghi ngờ gì về tài năng của Thẩm Trì, nhưng tư chất càng cao thì càng khó chấp nhận được thất bại. Một khi cảm xúc của đội trưởng bị ảnh hưởng, chắc chắn tâm trạng của cả đội sẽ bị kéo xuống theo.
Ấy vậy, khác hẳn với tưởng tượng của hắn, thiếu niên mím môi nhìn màn hình rồi lại một lần nữa đeo tai nghe lên: "Tiếp tục thôi."
Đèn trong phòng huấn luyện vẫn sáng trưng cho đến tận mười hai giờ đêm.
Tất cả vấn đề chưa lộ ra khi đấu rank đã bị phơi bày xuyên suốt buổi đấu tập. Từ điểm yếu của từng cá nhân cho đến cả đội, Thẩm Trì đều ghi nhớ hết thảy trong đầu.
Đối với cậu mà nói, việc luyện tập cũng quan trọng không kém gì chuyện xem xét lại trận đấu. Huấn luyện sẽ giúp phát hiện sai sót, còn phân tích thì nhằm sửa lại những lỗi lầm ấy cho đúng. Vì đã tập cả một ngày trời nên mọi người khó có thể tập trung tinh thần được nữa, cậu bèn chuyển buổi phân tích sang ngày mai.
Lúc đi ra khỏi phòng tập, cậu lại nghe Hứa Thành gọi điện thoại: "Con vừa mới luyện xong, mẹ không cần phải lo lắng cho con đâu, con đi nghỉ ngơi ngay đây."
Thiếu niên có chút ghen tị. Cậu nghĩ, Hứa Thành có một người mẹ thật tốt.
Đi xuống dưới tầng, cậu lấy bình sữa từ trong tủ lạnh ra. Nhìn thấy người đàn ông cao lớn đứng cạnh cửa, cậu bèn lập tức bước tới: "Anh tìm em có chuyện gì sao?"
"Đến đón em về nhà." Nghiêm Tuyết Tiêu khẽ đáp.
Bỗng dưng Thẩm Trì không còn ghen tị với Hứa Thành nữa. Cậu có một người anh trai rất tốt, vậy nên cho dù chẳng có những người thân khác, cậu cũng không hề cảm thấy buồn tủi.
Thế nhưng cơn mệt mỏi cứ thế trào dâng trong cơ thể cậu. Cậu ngáp một cái, ngượng ngùng lên tiếng: "Em muốn ngủ lại căn cứ."
Người đàn ông trầm giọng "Ừ" một tiếng, tựa hồ đã đồng ý.
Cậu thở phào nhẹ nhõm rồi đi lên căn phòng nằm trên tầng. Đang định mở cửa, cậu chợt nhận ra có gì đó sai sai, bèn xoay người lại—
Đầu bất ngờ đập thẳng vào lồng ngực Nghiêm Tuyết Tiêu, cậu phải túm lấy hai bên eo áo vest của người đàn ông thì mới ngăn được mình không ngã vào trong ngực anh. Cậu nuốt nước bọt, hỏi: "Anh theo em vào phòng làm gì?"
Nghiêm Tuyết Tiêu chăm chú nhìn cậu, đoạn bình tĩnh trả lời: "Không phải em đã nói là sẽ ngủ lại căn cứ sao?"
Nghiêm Tuyết Tiêu cao hơn cậu hẳn một cái đầu. Bóng anh phủ kín lấy cậu, khiến cậu gần như phải loạng choạng một phen mới đỡ được anh lên giường.
Trông thấy vẻ mỏi mệt thoáng hiện giữa đầu lông mày của người đàn ông, cậu trai cẩn thận dém chăn cho anh rồi nhỏ giọng bảo: "Em sẽ thi đấu thật tốt."
Nếu cậu giành được chức vô địch trong nước, tiền lương một năm hẳn phải lên tới hàng triệu lận. Đến lúc ấy, anh cậu sẽ không cần đi ra ngoài làm việc nữa mà có thể thảnh thơi đọc sách triết học ở nhà.
Nói rồi, cậu bước khỏi phòng, chẳng hề để ý rằng Nghiêm Tuyết Tiêu nằm trên giường đã mở mắt đầy tỉnh táo, khoé môi hơi cong lên.
Vì lo Nghiêm Tuyết Tiêu say rượu sẽ đói bụng nên Thẩm Trì tỉnh từ lúc sáu giờ sáng. Cậu toan xuống dưới tầng mua bữa sáng, vậy mà Nghiêm Tuyết Tiêu còn thức dậy sớm hơn cả cậu. Anh vừa uống cà phê vừa ngồi đọc báo.
Cậu dụi mắt, tới trước bàn ăn và ngồi xuống. Lúc cúi đầu, cậu mới phát hiện trên bàn là bữa sáng vô cùng thịnh soạn, không chỉ có cháo, bánh mì lát nướng mà còn có cả những món tráng miệng tinh xảo.
Nhìn hoá đơn gửi đến trên điện thoại, cậu không khỏi nhắc nhở: "Anh à, bây giờ ai cũng kêu gọi phải chi tiêu tiết kiệm đó."
"Sao thế em?" Nghiêm Tuyết Tiêu đặt tờ báo xuống và ngẩng đầu lên.
Nhìn khuôn mặt hết sức bảnh bao của Nghiêm Tuyết Tiêu, thiếu niên nuốt xuống lời mình định nói: "Không có gì đâu ạ."
Dù rất tự hào vì được đứng ra nuôi gia đình nhưng gánh nặng đè lên vai cậu lại vô cùng nặng nề. Với cái tốc độ tiêu tiền của anh ngày hôm qua, cậu phải trở thành nhà vô địch thế giới mới được.
Ăn xong bữa sáng, cậu tới căn cứ huấn luyện. Đi lên phòng tập trên tầng hai, cậu ngồi xuống ghế của mình và đăng nhập vào Kitten Live. Các thành viên khác trong đội cũng lần lượt đến.
Kitten Live đã lặn mất tăm mất dạng, lương khất hai tháng trời vẫn chưa chịu trả, tiền thu được từ quà tặng cũng vì thế mà không tài nào rút ra nổi.
Streamer trên nền tảng bèn dán thẳng mã QR vào góc dưới bên trái màn hình. Thẩm Trì cũng học theo bọn họ đăng mã chuyển khoản của mình lên.
[Tuyệt vời, không có Kitten Live ở trung gian làm chênh giá để kiếm lời nữa]
[Hôm nay trạm nhỏ rách nát đã sập tiệm chưa? Vẫn chưa]
[Haiz, thật ra đóng cửa cũng không hay ho lắm, chưa biết chừng hợp đồng của bé con sẽ bị chuyển nhượng đấy]
[Hôm nay cậu lại đấu rank à?]
Thẩm Trì đeo tai nghe lên: "Đấu chứ."
Mùa giải mới vừa bắt đầu chưa được bao lâu thì bọn họ đã leo lên rank cao nhất. Điều này đồng nghĩa với việc cả nhóm sẽ được ghép trận với những người chơi đứng đầu trong game.
Vấn đề được phát hiện sau buổi phân tích ngày hôm qua dường như đã được giải quyết một cách dễ dàng. Hôm nay đội phối hợp với nhau cực kì ăn ý, đánh cả ngày trời chỉ thua có năm trận, trong đó một trận là vì gặp phải đám bật hack.
[Trình độ cũng ổn nhỉ, trước đây tui còn không lạc quan mấy với cái đội tự thành lập này cơ, không ngờ cũng ra dáng phết]
[Nếu tiếp tục duy trì thì hẳn sẽ vào được vòng trong thôi]
[Bé con cố lên, chị đi làm bảng đèn led để chuẩn bị tới cổ vũ cho bé tại trận chung kết đây]
[Đi thì nhớ rủ tui!]
Giám đốc Trần bưng đĩa trái cây vào phòng huấn luyện. Cả bốn người đều đang tập trung chơi game nên anh ta không dám làm phiền bọn họ, bèn đợi đến khi ván game kết thúc rồi mới hỏi cậu trai tóc đỏ: "Đội trưởng, mấy cậu có muốn nghỉ ngơi một lát không?"
Lúc hỏi anh ta không ôm ấp nhiều hi vọng lắm, bởi bọn họ thường đánh tới tận mười giờ tối mới chịu dừng. Ấy vậy, bất ngờ thay, thiếu niên lại bỏ tai nghe ra: "Không chơi rank nữa."
Giám đốc Trần thở phào nhẹ nhõm. Anh ta vừa đặt đĩa trái cây lên bàn thì nghe cậu hỏi: "Anh có thể hẹn đội khác để đấu tập được không?"
Đấu tập?
Hoá ra là không chịu nổi việc đấu rank nữa sao? Não giám đốc Trần nhanh chóng nhảy số, đoạn anh ta đẩy kính: "Để tôi đi hỏi chút."
Buổi chiều, tại câu lạc bộ Lion.
Giám đốc gõ cửa phòng huấn luyện. Một lát sau, một người đàn ông tóc xoăn nâu đi ra cửa, hỏi một cách thiếu kiên nhẫn: "Có chuyện gì?"
"Bách Văn, TTL hỏi chúng ta có muốn tham gia đấu tập hay không." Giám đốc cẩn thận trả lời.
Tần Bách Văn lại càng nhíu mày: "TTL?"
"Là đội tuyển vừa vượt qua vòng loại—"
Giám đốc còn chưa nói hết câu thì đã bị Tần Bách Văn xua tay cắt ngang: "Đội Diệp Ninh gia nhập chứ gì. Hôm qua tôi đã xem bọn họ thi đấu rồi, không cần phải đấu tập đâu."
"Giám đốc bên kia hỏi nhiều lần lắm, còn hẹn thêm cả mấy đội khác nữa." Giám đốc khuyên nhủ.
Trước khi thi đấu chính thức, League thường có truyền thống tổ chức đấu tập, vừa nhằm giữ cảm giác, vừa để thử giao tranh trước. Chẳng qua PDL chỉ là giải đấu hạng hai ít được quan tâm nên năm nay không tổ chức trận đấu tập nào.
"Vậy cứ đánh đi." Tần Bách Văn quay người về lại phòng huấn luyện.
"Tôi sợ cậu không vui." Giám đốc yên tâm hẳn.
"Tôi cảnh báo trước." Tần Bách Văn dừng bước, "Tôi sẽ không nương tay vì bọn họ là đội tuyển mới đâu. Đánh xong thì bảo bọn họ đừng có trách tôi đấy."
Giám đốc gật đầu, anh ta biết những lời Tần Bách Văn nói đều là sự thật. Nếu không phải vì năm nay PCL giảm từ bốn mươi tám còn hai mươi tư đội thì đội tuyển của bọn họ vẫn sẽ được ở lại PCL thi đấu, chẳng đời nào bị giáng xuống PDL.
Điều này cũng đồng nghĩa với việc PDL năm nay sẽ cạnh tranh vô cùng khốc liệt, bởi có sự góp mặt của hai mươi tư đội rời khỏi giải đấu hàng đầu. Anh ta cũng không nghĩ rằng TTL có thể vượt qua vòng chung kết, chỉ hi vọng bọn họ đừng bị đánh đến mức mất sạch lòng tin.
Mà Thẩm Trì thì đang ngồi trước máy tính. Giám đốc Trần rủ được mười hai đội, vừa đủ để làm một ván đấu. Cậu lại một lần nữa đeo tai nghe lên.
"Vẫn nhảy ở làng chài hả?" Lam Hằng hỏi.
Thẩm Trì hạ mắt, đáp "Ừm" một tiếng.
Tại những giải đấu của League, các đội thường sẽ ngầm hiểu mà né điểm đáp đất của đối phương. Mọi người đều muốn chọn điểm nhảy tốt, đương nhiên đó không phải là kết quả của việc khiêm tốn nên chịu nhường nhau mà là do đấu tập với dao thật, súng thật quyết định.
Sau khi xác định vị trí, tất cả mọi người đều vực lại tinh thần.
Bay theo hướng Tây Nam đến khu phế tích trên đỉnh núi, trước tiên Thẩm Trì nhảy khỏi máy bay và đáp xuống một ngôi nhà nằm ngoài làng chài. Lion cũng hạ cánh ngay sau đó.
Cậu nhanh chóng lượm khẩu VSS dưới đất. VSS có tốc độ bắn chậm nên không phải thứ vũ khí để cận chiến quá lí tưởng, nhưng cậu chẳng còn thời gian đổi súng khác nữa, bởi lẽ trận chiến đã bắt đầu mất rồi.
Nếu có thể dùng một từ để miêu tả phong cách chơi của đội Lion thì đó sẽ là nhanh. Đội trưởng Tần Bách Văn là tay súng đột kích nổi tiếng trong League, song so với tài thiện xạ, thứ càng được nhiều người biết đến hơn chính là năng lực lãnh đạo của hắn. Dưới sự chỉ huy của Tần Bách Văn, Lion tựa như trở thành một chỉnh thể được liên kết chặt chẽ, khiến đội hình của bọn họ chẳng kịp đối phó.
Cậu bảo Hứa Thành: "Sang nóc nhà phía đối diện đi."
Hứa Thành chậm mất một bước. Ngay giây tiếp theo, hai thành viên Lion nổ súng từ hai cánh khiến Hứa Thành là người đầu tiên bỏ mạng, rồi kế đó đến lượt Lam Hằng tới cứu viện.
Một lúc sau, Diệp Ninh cũng chết vì dính lựu đạn. Đầu óc vốn luôn bình tĩnh của Thẩm Trì trống rỗng mất hai giây, nhưng chỉ hai giây ngắn ngủi ấy thôi đã đủ để quyết định thắng thua.
Đội TTL bị diệt sạch.
Thẩm Trì vô cảm tháo tai nghe xuống. Phòng huấn luyện lặng như tờ, im ắng đến độ có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi trên sàn nhà.
Cuối cùng vẫn là Lam Hằng phá vỡ sự tĩnh lặng: "Quá mạnh."
Hứa Thành nắm chặt con chuột.
"Về sau chúng ta sẽ phải gặp những đối thủ như thế đấy." Diệp Ninh đứng dậy xoay cổ tay, đoạn liếc Thẩm Trì đang ngồi trên ghế, "Muốn đánh nữa không?"
Thẩm Trì là đội trưởng của TTL, đồng thời cũng kiêm cả thành viên nhỏ tuổi nhất đội, vừa mới thành niên được nửa tháng là đã đi thi đấu chuyên nghiệp ngay. Hắn không nghi ngờ gì về tài năng của Thẩm Trì, nhưng tư chất càng cao thì càng khó chấp nhận được thất bại. Một khi cảm xúc của đội trưởng bị ảnh hưởng, chắc chắn tâm trạng của cả đội sẽ bị kéo xuống theo.
Ấy vậy, khác hẳn với tưởng tượng của hắn, thiếu niên mím môi nhìn màn hình rồi lại một lần nữa đeo tai nghe lên: "Tiếp tục thôi."
Đèn trong phòng huấn luyện vẫn sáng trưng cho đến tận mười hai giờ đêm.
Tất cả vấn đề chưa lộ ra khi đấu rank đã bị phơi bày xuyên suốt buổi đấu tập. Từ điểm yếu của từng cá nhân cho đến cả đội, Thẩm Trì đều ghi nhớ hết thảy trong đầu.
Đối với cậu mà nói, việc luyện tập cũng quan trọng không kém gì chuyện xem xét lại trận đấu. Huấn luyện sẽ giúp phát hiện sai sót, còn phân tích thì nhằm sửa lại những lỗi lầm ấy cho đúng. Vì đã tập cả một ngày trời nên mọi người khó có thể tập trung tinh thần được nữa, cậu bèn chuyển buổi phân tích sang ngày mai.
Lúc đi ra khỏi phòng tập, cậu lại nghe Hứa Thành gọi điện thoại: "Con vừa mới luyện xong, mẹ không cần phải lo lắng cho con đâu, con đi nghỉ ngơi ngay đây."
Thiếu niên có chút ghen tị. Cậu nghĩ, Hứa Thành có một người mẹ thật tốt.
Đi xuống dưới tầng, cậu lấy bình sữa từ trong tủ lạnh ra. Nhìn thấy người đàn ông cao lớn đứng cạnh cửa, cậu bèn lập tức bước tới: "Anh tìm em có chuyện gì sao?"
"Đến đón em về nhà." Nghiêm Tuyết Tiêu khẽ đáp.
Bỗng dưng Thẩm Trì không còn ghen tị với Hứa Thành nữa. Cậu có một người anh trai rất tốt, vậy nên cho dù chẳng có những người thân khác, cậu cũng không hề cảm thấy buồn tủi.
Thế nhưng cơn mệt mỏi cứ thế trào dâng trong cơ thể cậu. Cậu ngáp một cái, ngượng ngùng lên tiếng: "Em muốn ngủ lại căn cứ."
Người đàn ông trầm giọng "Ừ" một tiếng, tựa hồ đã đồng ý.
Cậu thở phào nhẹ nhõm rồi đi lên căn phòng nằm trên tầng. Đang định mở cửa, cậu chợt nhận ra có gì đó sai sai, bèn xoay người lại—
Đầu bất ngờ đập thẳng vào lồng ngực Nghiêm Tuyết Tiêu, cậu phải túm lấy hai bên eo áo vest của người đàn ông thì mới ngăn được mình không ngã vào trong ngực anh. Cậu nuốt nước bọt, hỏi: "Anh theo em vào phòng làm gì?"
Nghiêm Tuyết Tiêu chăm chú nhìn cậu, đoạn bình tĩnh trả lời: "Không phải em đã nói là sẽ ngủ lại căn cứ sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.