Chương 31: Bỏ trốn
Tùng Tử Trà
08/01/2022
Bách Tây chạy nhanh như chớp xuống lầu, người nhà cậu đều đã ngủ, cả biệt thự im ắng, cho nên cậu cũng nhẹ chân, sột soạt, giống một chú hươu chạy ra khỏi rừng rậm.
Cậu vừa chạy ra bên ngoài, vừa cảm thấy mơ hồ, không hiểu tại sao Thích Tầm vốn đang ở thành phố kế bên, lại đột nhiên xuất hiện ở dưới lầu nhà cậu.
Nhưng qua vài phút ngắn ngủi, cậu đã chạy một đường từ hoa viên ra ngoài, vòng qua tường vây và bụi cây cạnh cổng lớn, lập tức bổ nhào vào lòng Thích Tầm đang đứng ở bên ngoài hoa viên.
Mà Thích Tầm cũng nhanh chóng tiếp được cậu.
Trên chân Bách Tây vẫn còn mang dép lê, áo ngủ cũng chưa đổi.
Đèn đường soi sáng một mảnh đất trống nhỏ, tuyết mịn như tơ bay lả tả từ trên trời rơi xuống.
Cậu ngẩng đầu lên, hơi hơi thở dốc, vừa kích động vừa ngạc nhiên hỏi: “Sao anh lại đến đây? Không phải ngày mai anh mới về sao?”
Thích Tầm cúi đầu nhìn cậu.
Dưới ánh đèn, khuôn mặt Bách Tây giống như một mảnh ngọc trong vắt, đôi mắt tựa như hồ nước đầu xuân, sạch sẽ lại trong trẻo, không hề che giấu niềm vui sướng.
Thích Tầm nhịn không được bật cười.
Chính hắn cũng không thể giải thích được tại sao lại phải gấp gáp trở về, chuyện này rất không giống với tác phong của hắn.
Lễ Tình Nhân mà thôi, lại không phải vội vàng đi ký một hợp đồng có giá trị khổng lồ, muộn một bước sẽ xảy ra vấn đề gì đó.
Qua hôm nay, hắn cũng vẫn có thể bù đắp lại cho Bách Tây.
Nhưng vừa rồi, hắn tiễn gia đình nhà cô hắn ra sân bay xong, nâng tay lên xem giờ, thì phát hiện chỉ mới hơn 9 giờ tối, vẫn có thể về kịp trước 12 giờ.
Mà hắn cũng không có nhiều do dự, liền dẫm xuống chân ga.
Bởi vì hắn nghĩ, nếu Bách Tây nhìn thấy hắn, hẳn là vui vẻ lắm.
Mà Bách Tây cũng thật sự rất vui vẻ, ghé vào lòng hắn giống như chú mèo nhỏ, chỉ còn thiếu mọc ra cái đuôi ngắn rồi vẫy lên.
Hắn giúp Bách Tây sửa lại tóc mai hơi rối, giải thích: “Sau khi bữa tiệc kết thúc, anh thấy vẫn còn thời gian nên chạy tới. Dù sao cũng là lễ Tình Nhân đầu tiên sau khi quen nhau, để em qua lễ một mình, ít nhiều gì cũng có hơi quá đáng.”
Bách Tây không biết nên nói gì.
Cậu là cảm động, nhưng lại cảm thấy Thích Tầm suốt đêm chạy về cũng rất mệt mỏi.
Cậu nói: “Kỳ thật, chuyện này không có gì quan trọng, anh không cần phải vội vã chạy về……”
Nhưng Thích Tầm không đợi cậu nói xong đã cúi đầu hôn lên bờ môi cậu, đem những lời nghĩ một đằng nói một nẻo của Bách Tây nuốt lấy.
Có vụn tuyết rơi lên mái đầu và bờ vai của họ.
Lúc bọn họ đang hôn môi, kim đồng hồ cũng lặng lẽ điểm 12 giờ.
Không biết là qua bao lâu, Thích Tầm mới chậm rãi buông Bách Tây ra.
Vẻ mặt hắn bình tĩnh, nhìn không ra có gì khác thường.
Bách Tây lại cúi đầu, vành tai đều đỏ, cũng không nói được câu gì khẩu thị tâm phi.
Thích Tầm thấy mà buồn cười.
Chẳng sợ ở trên giường đã thẳng thắn với nhau vô số lần, Bách Tây vẫn sẽ vì chuyện hôn môi mà thẹn thùng.
Rất giống cậu học sinh đang tình đầu chớm nở, chỉ một chút tiếp xúc thân mật là đã tim đập liên hồi.
Hắn dắt Bách Tây đến gần cửa xe: “Không cần phải dối lòng như thế, rõ ràng em rất muốn anh đến đây, cũng đã sớm chọn xong địa điểm hẹn hò lễ Tình Nhân, tại sao lại nói không cần.”
Bách Tây lần này không có phản bác.
Thích Tầm mở cửa xe, để Bách Tây ngồi vào ghế sau, sau đó chính mình cũng ngồi vào.
Bên trong xe đã được mở điều hòa, dù Bách Tây còn mặc áo ngủ, chân trần xỏ dép lê, cũng không cảm thấy lạnh.
Nhưng cậu vừa ngồi vào xe, đã bị giỏ hoa hồng đặt ở cốp xe hấp dẫn tầm mắt —— cũng không tính là một giỏ hoa hồng rất to, bên trong đều là hoa hồng màu đỏ và hồng nhạt, trên giỏ còn được thắt nơ lụa xinh đẹp.
Cậu ngơ ngẩn nhìn Thích Tầm.
Thích Tầm hiếm khi lộ vẻ xấu hổ buồn bực.
Hắn nhìn Bách Tây nói: “Anh về muộn quá, cửa hàng hoa đã bán hết hoa hồng bó lớn rồi, chỉ còn lại loại này thôi.”
Hắn cầm giỏ hoa đưa cho Bách Tây, đại khái là cảm thấy món quà này quá khó coi, không tình nguyện bảo: “Lần sau lại tặng em bó lớn hơn.”
Bách Tây ngơ ngác ôm lấy hoa, cúi đầu nhìn nó, lại ngẩng đầu nhìn Thích Tầm, lập tức phụt cười.
“Cái này là được.” Cậu thật sự rất vui, sờ sờ hoa hồng: “Em rất thích món quà này.”
Bấy giờ, sắc mặt Thích Tầm mới hơi hoãn lại.
Nhưng hắn lại sửa lời Bách Tây: “Hoa hồng này không phải là quà.”
Hắn lấy ra từ trong túi một cái hộp màu xanh đậm, đưa tới trước mặt Bách Tây: “Đây mới là quà.”
Bách Tây có chút kinh ngạc, cậu không biết Thích Tầm lại còn âm thầm chuẩn bị quà.
Cậu mở hộp ra.
Bên trong chiếc hộp nhung màu xanh đậm là một đôi khuyên tai trân châu, kiểu dáng rất phục cổ, trân châu mượt mà trong suốt, hình dạng hoàn mỹ, được cố định bằng hai viên đá quý ngọc lục bảo nhỏ, cũng rất rực rỡ lộng lẫy.
Bách Tây vẫn luôn có thói quen đeo khuyên tai.
“Đây là cặp anh mới đặt làm.” Thích Tầm lấy khuyên tai ra khỏi hộp: “Cái lần trước làm cho em chắclà em đeo chán rồi, vừa lúc đổi cặp mới.”
Hắn vừa nói, vừa giúp Bách Tây đeo lên.
Bách Tây cũng không động, ngoan ngoãn để Thích Tầm bận rộn.
Con trai đeo trân châu thường tạo cảm giác trông chẳng ra sao, bởi vì quá yểu điệu.
Nhưng Bách Tây lại rất hợp.
Tông da của cậu vốn đã đều màu, trắng sáng như minh nguyệt, mặt mày cũng thanh tú, được trân châu và ngọc lục bảo làm nổi bật lên, ngược lại tạo cảm giác sang trọng và ôn hoà.
Thích Tầm còn dùng ngón tay nhẹ niết vành tai của Bách Tây, thấp giọng khen: “Rất đẹp.”
Không biết tại sao, Bách Tây cảm thấy lúc bị Thích Tầm chạm vào như thế, vành tai lại nóng như bị phỏng.
Cậu bối rối nhìn Thích Tầm, không biết sao cổ họng lại có cảm giác căng chặt.
Có lẽ là điều hòa trong xe mở quá lớn, nên không cảm giác được cái rét lạnh của trận tuyết bên ngoài, mà ngược lại ấm áp như xuân. Nhiệt khí làm ấm hoa hồng, hương hoa say lòng người lượn lờ trôi nổi khắp thùng xe chật hẹp.
Bách Tây sờ sờ khuyên tai, thấp giọng đáp: “Cảm ơn, khuyên tai, em cũng rất thích.”
Sau đó, bầu không khí bên trong xe liền trở nên yên tĩnh kỳ lạ.
Thích Tầm vốn cũng không định làm gì.
Hắn chỉ muốn ở vài phút cuối cùng của ngày lễ Tình Nhân, đến nhìn Bách Tây một chút.
Nhưng từ khi cùng Bách Tây ở bên nhau, hắn dường như rất khó làm tiếp chính nhân quân tử.
Đặc biệt là khi Bách Tây đang ngây ngô nhìn hắn, hàng mi run rẩy, chủ động nhắm hai mắt lại.
Lúc này còn làm chính nhân quân tử, thì không gọi là phong độ nữa mà là khó hiểu phong tình rồi.
Hoa hồng rơi xuống đất, cánh hoa đỏ tươi đều rơi rụng.
Bách Tây tựa lưng vào cửa xe, bị thanh bắt tay bên cửa xe cộm lưng có chút đau, nhưng cậu lại không rảnh lo.
Vành tai cậu bị Thích Tầm cắn nhẹ, răng nanh khẽ khàng ma sát phần thịt mềm bên dưới khuyên tai trân châu, tay thì nắm lấy eo cậu, nhấc lên một góc áo ngủ, luồn vào, nhưng chỉ đảo quanh bên cạnh.
Thích Tầm hôn từ vành tai cậu đến xương quai xanh, lại về tới môi.
Hai người môi dán môi, đầu lưỡi duỗi vào, phân không rõ là ai đang cắn ai.
Trong xe, hương hoa hồng đậm dần làm chân cũng mềm đi, đầu Bách Tây cũng choáng váng mơ hồ, cậu vòng lấy cổ Thích Tầm, giống như người sắp chết đuối, chỉ có thể dựa vào Thích Tầm mới có thể trồi lên mặt nước.
Nhưng vẫn chưa đủ.
Hôn môi xa hơn cả không đủ.
Thích Tầm tựa trán lên trán Bách Tây, bên trong đôi mắt sâu thẳm như có ngọn lửa thiêu đốt.
Hắn hỏi Bách Tây: “Em phải đi về rồi đúng không?”
Câu này hỏi đến là nho nhã lễ độ, giống như một vị quân tử ôn nhu khiêm tốn vậy.
Nhưng câu tiếp theo của hắn lại để lộ gương mặt thật.
“Nhưng anh không muốn thả em về.”
Hắn không phải quân tử, hắn là đạo tặc cùng hung cực ác.
Bách Tây giương mắt nhìn hắn, mặt còn đỏ, mắt ngập nước.
Một lát sau, cậu nhỏ giọng nói: “Vậy em không về.”
Thích Tầm không có đưa Bách Tây về nhà của bọn họ mà là đến khách sạn gần đây.
Bách Tây đã chuyển qua ngồi ghế phụ.
Lúc sắp đến khách sạn, nhìn đèn xanh đèn đỏ phía trước, cậu bấy giờ mới có cảm giác e lệ.
Tết nhất, đêm đen gió lạnh, cậu lại lựa lúc người nhà đều đã ngủ mà trộm ra ngoài hẹn hò, chẳng khác nào đi yêu đương vụng trộm.
Bây giờ còn đi ra mướn phòng.
Ai nghe thấy mà chẳng phán một câu hoang đường.
Nhưng trong lòng cậu lại không cảm thấy chuyện này có gì không tốt.
Cậu nhìn đường phố tối tăm tĩnh lặng trước mặt, hỏi Thích Tầm: “Anh nói xem, tụi mình có giống như đang bỏ trốn không?”
Cậu chỉ là vô tư, không có bất cứ ý gì khác, ngây thơ lại vô tội mà đặt câu hỏi.
Nhưng Thích Tầm lại không thể hiểu được mà rung động bởi câu nói này.
Hắn nghiêng đầu nhìn Bách Tây một cái.
Bách Tây còn đang nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài tuyết trở lớn, cậu ngửa đầu, sườn mặt tinh xảo trắng nõn, viên trân châu trên vành tai lại ôn nhuận điển nhã, giống như người thiếu niên cao quý trong tranh sơn dầu.
Thật sự là rất giống như đang bỏ trốn.
Bên ngoài tuyết bay tán loạn, trên đường không có một bóng người, yên tĩnh tựa như ngăn cách với thế nhân, mà bọn họ chính là đôi người yêu đang bỏ trốn, không hỏi con đường phía trước là gì, cũng không hỏi điểm dừng là đâu.
Nhưng này cũng chỉ là hồi tưởng tượng ngắn ngủi mà thôi.
Điểm dừng của bọn họ không phải là hòn đảo hoang nào đó, cũng không phải một cái trấn nhỏ vắng lặng, mà là một khách sạn cao cấp gần đây.
Lúc đặt phòng, Bách Tây đối diện với ánh mắt của cô tiếp tân trẻ tuổi, ngượng ngùng không dám ngẩng đầu.
Cô tiếp tân cũng thật sự rất tò mò về hai người họ.
Bởi vì, Bách Tây chỉ mặc đồ ngủ, lại cúi đầu, cô không nhìn rõ mặt được, chỉ loáng thoáng cảm thấy tuổi không lớn, mà Thích Tầm lại quá mức văn nhã lạnh lùng, tuy rằng có một gương mặt trẻ tuổi, nhưng lại mang khí thế không giận tự uy.
Cô lập tức não bổ ở trong đầu một bộ phim cẩu huyết.
Cái gì mà bá đạo tổng tài cùng với tiểu kiều thê bỏ trốn của hắn, anh yêu em nhưng em không yêu anh, chạy trốn lại bị bắt về, như vậy lại như vậy.
Bất quá, ngoài mặt cô lại rất bình tĩnh, rất có tinh thần chuyên nghiệp mà gật đầu mỉm cười: “Đây là thẻ phòng của ngài, xin nhận lấy.”
Thích Tầm gật đầu, cầm lấy thẻ phòng, sau đó liền dắt Bách Tây lên lầu.
Mà chờ cửa phòng vừa đóng lại, đèn còn chưa được bật lên, hai người đã hôn nhau rồi.
Áo ngủ, tây trang và áo sơmi quấn lấy nhau, đều rơi xuống đất.
Hai người nghiêng ngả lảo đảo ngã lên giường, tứ chi giao triền, hôn môi triền miên.
Bên ngoài tuyết rơi lặng lẽ, đêm đông rét buốt, trong phòng lại là đêm xuân trướng ấm.
Hay cho một đôi tình nhân bỏ trốn trong đêm, không phụ cảnh xuân.
**********
Cậu vừa chạy ra bên ngoài, vừa cảm thấy mơ hồ, không hiểu tại sao Thích Tầm vốn đang ở thành phố kế bên, lại đột nhiên xuất hiện ở dưới lầu nhà cậu.
Nhưng qua vài phút ngắn ngủi, cậu đã chạy một đường từ hoa viên ra ngoài, vòng qua tường vây và bụi cây cạnh cổng lớn, lập tức bổ nhào vào lòng Thích Tầm đang đứng ở bên ngoài hoa viên.
Mà Thích Tầm cũng nhanh chóng tiếp được cậu.
Trên chân Bách Tây vẫn còn mang dép lê, áo ngủ cũng chưa đổi.
Đèn đường soi sáng một mảnh đất trống nhỏ, tuyết mịn như tơ bay lả tả từ trên trời rơi xuống.
Cậu ngẩng đầu lên, hơi hơi thở dốc, vừa kích động vừa ngạc nhiên hỏi: “Sao anh lại đến đây? Không phải ngày mai anh mới về sao?”
Thích Tầm cúi đầu nhìn cậu.
Dưới ánh đèn, khuôn mặt Bách Tây giống như một mảnh ngọc trong vắt, đôi mắt tựa như hồ nước đầu xuân, sạch sẽ lại trong trẻo, không hề che giấu niềm vui sướng.
Thích Tầm nhịn không được bật cười.
Chính hắn cũng không thể giải thích được tại sao lại phải gấp gáp trở về, chuyện này rất không giống với tác phong của hắn.
Lễ Tình Nhân mà thôi, lại không phải vội vàng đi ký một hợp đồng có giá trị khổng lồ, muộn một bước sẽ xảy ra vấn đề gì đó.
Qua hôm nay, hắn cũng vẫn có thể bù đắp lại cho Bách Tây.
Nhưng vừa rồi, hắn tiễn gia đình nhà cô hắn ra sân bay xong, nâng tay lên xem giờ, thì phát hiện chỉ mới hơn 9 giờ tối, vẫn có thể về kịp trước 12 giờ.
Mà hắn cũng không có nhiều do dự, liền dẫm xuống chân ga.
Bởi vì hắn nghĩ, nếu Bách Tây nhìn thấy hắn, hẳn là vui vẻ lắm.
Mà Bách Tây cũng thật sự rất vui vẻ, ghé vào lòng hắn giống như chú mèo nhỏ, chỉ còn thiếu mọc ra cái đuôi ngắn rồi vẫy lên.
Hắn giúp Bách Tây sửa lại tóc mai hơi rối, giải thích: “Sau khi bữa tiệc kết thúc, anh thấy vẫn còn thời gian nên chạy tới. Dù sao cũng là lễ Tình Nhân đầu tiên sau khi quen nhau, để em qua lễ một mình, ít nhiều gì cũng có hơi quá đáng.”
Bách Tây không biết nên nói gì.
Cậu là cảm động, nhưng lại cảm thấy Thích Tầm suốt đêm chạy về cũng rất mệt mỏi.
Cậu nói: “Kỳ thật, chuyện này không có gì quan trọng, anh không cần phải vội vã chạy về……”
Nhưng Thích Tầm không đợi cậu nói xong đã cúi đầu hôn lên bờ môi cậu, đem những lời nghĩ một đằng nói một nẻo của Bách Tây nuốt lấy.
Có vụn tuyết rơi lên mái đầu và bờ vai của họ.
Lúc bọn họ đang hôn môi, kim đồng hồ cũng lặng lẽ điểm 12 giờ.
Không biết là qua bao lâu, Thích Tầm mới chậm rãi buông Bách Tây ra.
Vẻ mặt hắn bình tĩnh, nhìn không ra có gì khác thường.
Bách Tây lại cúi đầu, vành tai đều đỏ, cũng không nói được câu gì khẩu thị tâm phi.
Thích Tầm thấy mà buồn cười.
Chẳng sợ ở trên giường đã thẳng thắn với nhau vô số lần, Bách Tây vẫn sẽ vì chuyện hôn môi mà thẹn thùng.
Rất giống cậu học sinh đang tình đầu chớm nở, chỉ một chút tiếp xúc thân mật là đã tim đập liên hồi.
Hắn dắt Bách Tây đến gần cửa xe: “Không cần phải dối lòng như thế, rõ ràng em rất muốn anh đến đây, cũng đã sớm chọn xong địa điểm hẹn hò lễ Tình Nhân, tại sao lại nói không cần.”
Bách Tây lần này không có phản bác.
Thích Tầm mở cửa xe, để Bách Tây ngồi vào ghế sau, sau đó chính mình cũng ngồi vào.
Bên trong xe đã được mở điều hòa, dù Bách Tây còn mặc áo ngủ, chân trần xỏ dép lê, cũng không cảm thấy lạnh.
Nhưng cậu vừa ngồi vào xe, đã bị giỏ hoa hồng đặt ở cốp xe hấp dẫn tầm mắt —— cũng không tính là một giỏ hoa hồng rất to, bên trong đều là hoa hồng màu đỏ và hồng nhạt, trên giỏ còn được thắt nơ lụa xinh đẹp.
Cậu ngơ ngẩn nhìn Thích Tầm.
Thích Tầm hiếm khi lộ vẻ xấu hổ buồn bực.
Hắn nhìn Bách Tây nói: “Anh về muộn quá, cửa hàng hoa đã bán hết hoa hồng bó lớn rồi, chỉ còn lại loại này thôi.”
Hắn cầm giỏ hoa đưa cho Bách Tây, đại khái là cảm thấy món quà này quá khó coi, không tình nguyện bảo: “Lần sau lại tặng em bó lớn hơn.”
Bách Tây ngơ ngác ôm lấy hoa, cúi đầu nhìn nó, lại ngẩng đầu nhìn Thích Tầm, lập tức phụt cười.
“Cái này là được.” Cậu thật sự rất vui, sờ sờ hoa hồng: “Em rất thích món quà này.”
Bấy giờ, sắc mặt Thích Tầm mới hơi hoãn lại.
Nhưng hắn lại sửa lời Bách Tây: “Hoa hồng này không phải là quà.”
Hắn lấy ra từ trong túi một cái hộp màu xanh đậm, đưa tới trước mặt Bách Tây: “Đây mới là quà.”
Bách Tây có chút kinh ngạc, cậu không biết Thích Tầm lại còn âm thầm chuẩn bị quà.
Cậu mở hộp ra.
Bên trong chiếc hộp nhung màu xanh đậm là một đôi khuyên tai trân châu, kiểu dáng rất phục cổ, trân châu mượt mà trong suốt, hình dạng hoàn mỹ, được cố định bằng hai viên đá quý ngọc lục bảo nhỏ, cũng rất rực rỡ lộng lẫy.
Bách Tây vẫn luôn có thói quen đeo khuyên tai.
“Đây là cặp anh mới đặt làm.” Thích Tầm lấy khuyên tai ra khỏi hộp: “Cái lần trước làm cho em chắclà em đeo chán rồi, vừa lúc đổi cặp mới.”
Hắn vừa nói, vừa giúp Bách Tây đeo lên.
Bách Tây cũng không động, ngoan ngoãn để Thích Tầm bận rộn.
Con trai đeo trân châu thường tạo cảm giác trông chẳng ra sao, bởi vì quá yểu điệu.
Nhưng Bách Tây lại rất hợp.
Tông da của cậu vốn đã đều màu, trắng sáng như minh nguyệt, mặt mày cũng thanh tú, được trân châu và ngọc lục bảo làm nổi bật lên, ngược lại tạo cảm giác sang trọng và ôn hoà.
Thích Tầm còn dùng ngón tay nhẹ niết vành tai của Bách Tây, thấp giọng khen: “Rất đẹp.”
Không biết tại sao, Bách Tây cảm thấy lúc bị Thích Tầm chạm vào như thế, vành tai lại nóng như bị phỏng.
Cậu bối rối nhìn Thích Tầm, không biết sao cổ họng lại có cảm giác căng chặt.
Có lẽ là điều hòa trong xe mở quá lớn, nên không cảm giác được cái rét lạnh của trận tuyết bên ngoài, mà ngược lại ấm áp như xuân. Nhiệt khí làm ấm hoa hồng, hương hoa say lòng người lượn lờ trôi nổi khắp thùng xe chật hẹp.
Bách Tây sờ sờ khuyên tai, thấp giọng đáp: “Cảm ơn, khuyên tai, em cũng rất thích.”
Sau đó, bầu không khí bên trong xe liền trở nên yên tĩnh kỳ lạ.
Thích Tầm vốn cũng không định làm gì.
Hắn chỉ muốn ở vài phút cuối cùng của ngày lễ Tình Nhân, đến nhìn Bách Tây một chút.
Nhưng từ khi cùng Bách Tây ở bên nhau, hắn dường như rất khó làm tiếp chính nhân quân tử.
Đặc biệt là khi Bách Tây đang ngây ngô nhìn hắn, hàng mi run rẩy, chủ động nhắm hai mắt lại.
Lúc này còn làm chính nhân quân tử, thì không gọi là phong độ nữa mà là khó hiểu phong tình rồi.
Hoa hồng rơi xuống đất, cánh hoa đỏ tươi đều rơi rụng.
Bách Tây tựa lưng vào cửa xe, bị thanh bắt tay bên cửa xe cộm lưng có chút đau, nhưng cậu lại không rảnh lo.
Vành tai cậu bị Thích Tầm cắn nhẹ, răng nanh khẽ khàng ma sát phần thịt mềm bên dưới khuyên tai trân châu, tay thì nắm lấy eo cậu, nhấc lên một góc áo ngủ, luồn vào, nhưng chỉ đảo quanh bên cạnh.
Thích Tầm hôn từ vành tai cậu đến xương quai xanh, lại về tới môi.
Hai người môi dán môi, đầu lưỡi duỗi vào, phân không rõ là ai đang cắn ai.
Trong xe, hương hoa hồng đậm dần làm chân cũng mềm đi, đầu Bách Tây cũng choáng váng mơ hồ, cậu vòng lấy cổ Thích Tầm, giống như người sắp chết đuối, chỉ có thể dựa vào Thích Tầm mới có thể trồi lên mặt nước.
Nhưng vẫn chưa đủ.
Hôn môi xa hơn cả không đủ.
Thích Tầm tựa trán lên trán Bách Tây, bên trong đôi mắt sâu thẳm như có ngọn lửa thiêu đốt.
Hắn hỏi Bách Tây: “Em phải đi về rồi đúng không?”
Câu này hỏi đến là nho nhã lễ độ, giống như một vị quân tử ôn nhu khiêm tốn vậy.
Nhưng câu tiếp theo của hắn lại để lộ gương mặt thật.
“Nhưng anh không muốn thả em về.”
Hắn không phải quân tử, hắn là đạo tặc cùng hung cực ác.
Bách Tây giương mắt nhìn hắn, mặt còn đỏ, mắt ngập nước.
Một lát sau, cậu nhỏ giọng nói: “Vậy em không về.”
Thích Tầm không có đưa Bách Tây về nhà của bọn họ mà là đến khách sạn gần đây.
Bách Tây đã chuyển qua ngồi ghế phụ.
Lúc sắp đến khách sạn, nhìn đèn xanh đèn đỏ phía trước, cậu bấy giờ mới có cảm giác e lệ.
Tết nhất, đêm đen gió lạnh, cậu lại lựa lúc người nhà đều đã ngủ mà trộm ra ngoài hẹn hò, chẳng khác nào đi yêu đương vụng trộm.
Bây giờ còn đi ra mướn phòng.
Ai nghe thấy mà chẳng phán một câu hoang đường.
Nhưng trong lòng cậu lại không cảm thấy chuyện này có gì không tốt.
Cậu nhìn đường phố tối tăm tĩnh lặng trước mặt, hỏi Thích Tầm: “Anh nói xem, tụi mình có giống như đang bỏ trốn không?”
Cậu chỉ là vô tư, không có bất cứ ý gì khác, ngây thơ lại vô tội mà đặt câu hỏi.
Nhưng Thích Tầm lại không thể hiểu được mà rung động bởi câu nói này.
Hắn nghiêng đầu nhìn Bách Tây một cái.
Bách Tây còn đang nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài tuyết trở lớn, cậu ngửa đầu, sườn mặt tinh xảo trắng nõn, viên trân châu trên vành tai lại ôn nhuận điển nhã, giống như người thiếu niên cao quý trong tranh sơn dầu.
Thật sự là rất giống như đang bỏ trốn.
Bên ngoài tuyết bay tán loạn, trên đường không có một bóng người, yên tĩnh tựa như ngăn cách với thế nhân, mà bọn họ chính là đôi người yêu đang bỏ trốn, không hỏi con đường phía trước là gì, cũng không hỏi điểm dừng là đâu.
Nhưng này cũng chỉ là hồi tưởng tượng ngắn ngủi mà thôi.
Điểm dừng của bọn họ không phải là hòn đảo hoang nào đó, cũng không phải một cái trấn nhỏ vắng lặng, mà là một khách sạn cao cấp gần đây.
Lúc đặt phòng, Bách Tây đối diện với ánh mắt của cô tiếp tân trẻ tuổi, ngượng ngùng không dám ngẩng đầu.
Cô tiếp tân cũng thật sự rất tò mò về hai người họ.
Bởi vì, Bách Tây chỉ mặc đồ ngủ, lại cúi đầu, cô không nhìn rõ mặt được, chỉ loáng thoáng cảm thấy tuổi không lớn, mà Thích Tầm lại quá mức văn nhã lạnh lùng, tuy rằng có một gương mặt trẻ tuổi, nhưng lại mang khí thế không giận tự uy.
Cô lập tức não bổ ở trong đầu một bộ phim cẩu huyết.
Cái gì mà bá đạo tổng tài cùng với tiểu kiều thê bỏ trốn của hắn, anh yêu em nhưng em không yêu anh, chạy trốn lại bị bắt về, như vậy lại như vậy.
Bất quá, ngoài mặt cô lại rất bình tĩnh, rất có tinh thần chuyên nghiệp mà gật đầu mỉm cười: “Đây là thẻ phòng của ngài, xin nhận lấy.”
Thích Tầm gật đầu, cầm lấy thẻ phòng, sau đó liền dắt Bách Tây lên lầu.
Mà chờ cửa phòng vừa đóng lại, đèn còn chưa được bật lên, hai người đã hôn nhau rồi.
Áo ngủ, tây trang và áo sơmi quấn lấy nhau, đều rơi xuống đất.
Hai người nghiêng ngả lảo đảo ngã lên giường, tứ chi giao triền, hôn môi triền miên.
Bên ngoài tuyết rơi lặng lẽ, đêm đông rét buốt, trong phòng lại là đêm xuân trướng ấm.
Hay cho một đôi tình nhân bỏ trốn trong đêm, không phụ cảnh xuân.
**********
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.