Sau Lại, Hắn Thành Vú Em Ngự Dụng
Chương 91
Diễm Quy Khang
22/10/2021
91. Chương 91.
Ngoại trừ vài người đã biết trước, nhất thời trong lúc này không ai kịp phản ứng là có chuyện gì đang xảy ra cả.
Trên sân khấu, đại soái ca Vưu Lương Hành đang đứng, miệng hắn lúc đóng lúc mở, nhưng thanh âm rơi xuống lại hoàn toàn không có chút quan hệ với anh tư táp sảng của bản nhân cả.
Cũng không có khả năng đùa dai, dùng máy thay đổi thanh âm được, vì dù có dùng máy thay đổi thanh âm đi nữa thì vẫn để lại dấu vết quá rõ ràng, mọi người đều có thể nghe được đó là giả, nhưng trước mắt, thanh âm thông qua microphone truyền khắp sân vận động rõ ràng là một thanh tuyền tinh tế thuần tự nhiên.
Tuyệt đối không sai được.....
Đây là thanh âm của Vưu Lương Hành!
Sau khi xác nhận điều này, trong giây lát toàn bộ sân vận động tựa như một cơn sóng triều, mặc dù có quản lý kỷ luật nhưng trong đám người vẫn trào lên những tiếng hô không thể ức chế được.
Có rất nhiều người kinh ngạc, có rất nhiều người hưng phấn, mọi sắc thái cảm xúc trộn lẫn với nhau, mỗi một câu nói của Vưu Lương Hành, đều gây phản ứng cho đám người phía dưới, cực kỳ náo nhiệt, nhất hô bá ứng, rõ ràng chỉ là một bài phát biểu bình thường nhưng không khí lại tựa như một liveshow của một đại minh tinh, lúc trước khi những vị lãnh đạo lên phát biểu, toàn bộ đám sinh viên bên dưới vô luận là nam hay nữ đều như sắp ngủ, nhưng giờ phút này họ lại vô cùng tinh thần, mà trong đám người này Khang Thánh Triết không có biểu tình gì chỉ che lại lỗ tai nhưng vẫn bị những âm thanh ồn ào của đám nữ sinh bên cạnh làm thất điên bát đảo.
....... TMD Xong đời.
Bắt đầu từ khoảng khắc Vưu Lương Hành mở miệng nói chuyện, trên internet tựa như bùng nổ, trong group chat hay cả trên Tieba đều tựa như nổ tung, trong group chat của đám sinh viên mới đều là những tiếng gào rống tới khàn giọng của nữ sinh.
[Trời ơi, ảo giác đúng không!!! Tại sao lại có người như vậy chứ!!!]
[Soái tới như vậy âm thanh lại như loli?? Tổ hợp này thật sự quá kỳ diệu!!! A a a a a a a a không được rồi! Tôi đang điên cuồng đấm mặt đất đây!!!]
[Bạo kích từ thần tiên!!!! Không thể tưởng tượng được một tiểu tiên nữ như tôi lại chết ở đây!!!]
[Quá là đáng yêu a a a a!! Ý của tôi là, học trưởng Vưu thực sự quá! đáng! yêu!!!!!!!]
[Đừng nói nữa! Tôi hiểu!! trái tim tôi đã bị người kia chọc thủng rồi!!!]
[Tôi vốn dĩ cho rằng người kia đến lấy đi tim của tôi, nhưng không nghĩ tới, người ấy trực tiếp lấy đi mạng chó của tôi.....!!!]
[Thật đáng giá khi thi vào đại học A!!!]
Không chỉ những group chat của đám sinh viên mới náo nhiệt mà trên Tieba của những sinh viên năm 2, năm 3 ngay cả năm 4 cũng đang mưa rền gió dữ, bọn họ đã bàng quan ngắm nhìn Vưu Lương Hành n năm, họ đều cho rằng Vưu Lương Hành cao lãnh, nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới người trong truyền thuyết kia lại bất thình lình bạo âm trước toàn trường, gây ra sự tương phản lớn như vậy!!!
Thật quá lớn!!
Thật quá quá quá lớn!!!
[Một đám rác rưởi, mấy người cho rằng tin tức lớn nhất trong năm nay về hot boy này hay rick kid kia hay sao? Ta nhổ vào!!! Đã nghe thấy bạo âm của học trưởng Vưu hay chưa!!!!]
[Một con gà ngây ngốc đang chết đứng tại hiện trường hỗn độn đón gió.]
[Mọi người đều nghe thấy đúng không??? Rốt cuộc tai tôi có vấn đề hay là đầu óc tôi hỏng rồi???]
[Ở trên, không nghe nhầm đâu, học trưởng Vưu thực sự bạo âm đó! Thật sự! Bạo âm!!!]
Trong đám sinh viên cũ, hình tượng cao lãnh chi hoa của Vưu Lương Hành đã ăn sâu bén rẽ trong lòng họ, so với đám sinh viên mới càng chịu đánh sâu vào tâm tưởng, sau khi trải qua một giai đoạn ngây ngốc, hỗn độn, mọi người mới bắt đầu thảo luận kịch liệt.
[Đậu má, vậy mà học trưởng Vưu lại có thanh âm thiếu nữ!!! Khó trách anh ấy ít nói chuyện như vậy!!!]
[Khuôn mặt soái soái soái soái soái như vậy nhưng thanh âm..... Ngạo tào, đau tim quá!!!]
[Hiểu ngầm thôi! Mọi người hiểu ngầm thôi a a a a a a!!]
[Hiểu ngầm cái chim!!! bộ dạng này của học trưởng Vưu thực sự quá đáng yêu đi!!!]
[Quá đáng yêu!! Quá đáng yêu!!!]
Từ trước tới giờ Vưu Lương Hành luôn tạo cho người ta cảm giác xa cách với mọi người, tuy rằng họ có thể ngẫu nhiên thoáng nhìn qua hắn ở trường, hay trên Tieba đều là những hình ảnh chụp lén hắn, thật ra mọi người đều cảm thấy hắn như một thần tượng ở cách họ rất xa rất xa, Vưu Lương Hành chỉ là một danh từ, không ở cùng một thế giới với họ.
Nhưng giờ phút này, Vưu Lương Hành đột nhiên bạo âm làm mọi người không kịp phòng ngừa, ngoài sự kinh ngạc đồng thời họ cũng nảy sinh cảm giác thân cận, bỗng nhiên kéo gần khoảng cách với hắn, vốn dĩ đóa hoa cao lãnh ở rất xa xôi kia chợt như rất sống động gần gũi, đám nữ sinh vốn đã si mê hắn, vừa nghe thanh âm của hắn lại không chút thất vọng mà tương phản càng như bị tiêm máu gà, trên Tieba như bị nhấn chìm.
[Đáng yêu muốn chết, muốn......]
[Nói đi, nói lớn tiếng lên đi!!!]
[Nắm chặt tay, hít thở, muốn.... muốn..... muốn..... trời ạ!!!!]
[Không được, tôi thích học trưởng Vưu muốn chết đi được...... ngã xuống đất.]
[Tôi sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ ngày này, thật sự đó.]
[A..a... Muốn hỏi một đám ở hiện trường đang làm cái gì vậy!!!! Dành chút thời gian ghi âm lại không được sao!!! Ghi âm lại đi a a a a!!! Có thể cho đám đang ngồi học một con đường sống không hả!!!]
Nữ sinh lâm vào điên cuồng, còn quần thể nam sinh từ trước tới giờ mỗi khi nhắc tới Vưu Lương Hành đều biến mất không thấy, vậy mà lần này ngoài ý muốn trồi lên.
[Tôi bị danh hào của Vưu Lương Hành ức hiếp hai năm không tìm được bạn gái, không biết vì sao trong lòng lại có chút sảng khoái....]
[+1]
[+2]
[Khụ, tôi có bạn gái, nhưng tôi cũng phải cho lầu trên 1 like,...... Mẹ nó, thật quá đúng.]
[Tôi cảm thấy mình quả thực quá sảng khoái.]
[Sảng là sảng, nhưng nói thật, mấy người không cảm thấy thanh âm của Vưu Lương Hành rất đáng yêu hay sao?]
[.... Ngạo tào, người anh em, suy nghĩ của cậu có chút nguy hiểm đó.....]
......
Khi trên internet có đủ loại spam, bình luận thì ở hiện trường cũng náo nhiệt không kém, mỗi sinh viên cũ đều trợn mắt há hốc mồm, còn sinh viên mới thì hưng phấn khó nhịn, ánh mắt đều mang theo nóng bỏng, Vưu Lương Hành vẫn bất động như núi, lễ phép phát biểu xong.
Tuy rằng nếu không phải vì đánh cuộc thua Liêu Túc, hắn sẽ không đứng trên sân khấu phát biểu, nhưng đã lên đây, hết thảy đều bình tĩnh, tự nhiên, còn rất phong độ.
Sau khi đọc xong cậu cuối cùng, Vưu Lương Hành khom lưng nói:
"Cảm ơn mọi người."
Dưới sân khâu vang lên tiếng vỗ tay như sấm dậy, thậm chi còn có không ít sinh viên mới kích động ném mũ lên, những chiếc mũ xanh non từng cái từng cái bay lên, làm cho Liêu Túc yên lặng nhịn cười đến đỏ ửng mặt, một hồi lâu sau hắn mới đi lên hỗ trợ giữ trật tự rồi dẫn dắt các vị lãnh đạo rời đi.
Vưu Lương Hành cũng không nhàn rỗi, hắn cứ theo lẽ thường dùng thủ thế để chỉ huy công việc, nhưng mà đám người dưới vốn ngoan ngoãn cẩn thận đột nhiên như thay đổi tính tình, ánh mắt nhìn hắn như tỏa sáng, bộ dạng mỗi người tựa như có rất nhiều lời muốn nói với hắn.
Vưu Lương Hành: "...."
Thật là đau đầu.
Trước khi xuống sân khấu, Vưu Lương Hành không tự giác quay đầu nhìn về phía khoa văn học, nhưng trong biển người dày đặc, người muốn nhìn lại không nhìn được.
"A..... Lương Lương ca đi rồi." Ánh mắt trông mong của Lương Sở Lâm nhìn chằm chằm bóng dáng dần biến mất của người kia, tâm tình buồn bã mất mát.
Khác với đám người kích động chung quanh, Lương Sở Lâm cực kỳ bình tĩnh, người khác đều vui vẻ vì biết bí mật kia, nhưng hắn lại cảm thấy bí mật hắn luôn quý trọng bị người khác biết, thật khó chịu.
Bất quá hiển nhiên, trong giờ phút này có khối người càng khó chịu ơn hắn, Lương Sở Lâm còn chưa nói xong, đã nghe thấy tiếng nghiến răng khó có thể hình dung ở bên cạnh.
Bả vai hắn run lên, nghiêng đầu nhìn Khang Thánh Triết, biểu tình của người này vẫn lười biếng như cũ, duy độc đáy mắt tràn đầy sự lạnh lẽo, âm thanh nghiến răng truyền ra từ trong miệng hắn, làm người khác có ảo giác như đang xem phim kinh dị.
"Cậu... cậu đừng dọa người khác."
Mắt Khang Thánh Triết liếc sang, đầu lưỡi Lương Sở Lâm run lên, nói chuyện không lưu loát:
"Nhìn tôi thì có ích lợi gì, lập tức phải đi tập hợp học quân sự, không thể trốn học, này, nói cậu đó, đừng nhìn tôi như vậy QAQ."
Khang Thánh Triệt nhẹ hừ một tiếng, cũng không dây dưa nhiều, tâm tình hắn khó chịu, nhưng cũng biết lời Lương Sở Lâm nói có đạo lý, tới đây phải đi học quân sự, muốn gặp Vưu Lương Hành chỉ có thể chờ tới tối.
Thời gian trôi qua cực kỳ chậm, đối với Khang Thánh Triết mà nói, đứng xếp hàng, phơi năm vốn là gian nan, trong lòng lại vương vấn người kia nên sự gian nan lại càng gia tăng vô số lần, hốt hoảng tới buổi tối, hắn và Lương Sở Lâm cùng như đi tới nhà ăn, Khang Thánh Triết gặp được mấy học sinh nữ cùng lớp.
Chỉ mấy giờ không gặp, bằng mắt thường có thể nhìn thấy đám nữ sinh này bị phơi đen đi mấy độ, bất quá tuy rằng có đen đi nhưng tinh thần lại không tồi, nhưng không hiểu sao khi nhìn thấy Khang Thánh Triết, ánh mắt họ có chút hoảng hốt, chỉ chào hỏi thoáng qua sau đó nhanh chớp chạy mất không thấy bóng người.
Lương Sở Lâm không thể hiểu được hỏi:
"Họ làm sao vậy nhỉ?"
Khang Thánh Triết lười nhác không muốn đáp lời, ăn uống cũng nhanh chóng, khi đang ăn, Lương Sở Lâm chợt nói:
"A! Tieba công bố phiếu bầu rồi."
Nói về phiếu bầu thì đúng là hoạt động "nam sinh nổi tiếng nhất đại học A" hôm qua, bình chọn vẫn liên tục tiến hành, nhưng không biểu hiện cụ thể số phiếu, tới khi hết hạn mới công bố số phiếu bầu.
Vốn dĩ Khang Thánh Triết không có hứng thú đối với chuyện này, nhưng giờ phút này, mày hắn dựng thẳng lên, chợt buông chiếc đũa nói:
"Bao nhiêu phiếu?"
Lương Sở Lâm nói: "Cậu sao?"
Khang Thánh Triết: "Không phải tôi."
Không phải hắn vậy thì chỉ có một người đáng giá cho họ chú ý tới, Lương Sở Lâm ngầm hiểu, lập tức lướt tìm số phiếu của Vưu Lương Hành, nhưng mà căn bản hắn không cần tìm a, ngay trên giao diện trong điện thoại, người xếp hạng nhất đúng là ba chữ mà Lương Sở Lâm mong chờ: Vưu Lương Hành.
"Tôi biết ngay mà, nhất định Lương Lương ca xếp thứ nhất, ha ha ha ha ha."
Lương Sở Lâm cười vui vẻ, rồi chợt khựng lại, không nhịn được mà hô lên:
"Ngọa tào."
Khang Thánh Triết như là có điều đoán trước, nhàn nhạt nói:
"Nói đi."
Lương Sở Lâm giật mình nói:
"Tôi biết rằng Lương Lương ca nhất định xếp thứ nhất, nhưng..... nhưng, số phiếu bầu này cũng quá khoa trương đi...... hơn 2 vạn phiếu."
Hơn 2 vạn là khái niệm gì, đám sinh viên mới năm nay như Khang Thánh Triết này mới chỉ hơn 5 nghìn người, tính tính toán toán, không chỉ có toàn bộ học trưởng, học tỷ của năm 2 năm 3 năm 4 khuynh sào xuất động mà sợ ngay cả sinh viên năm nhất cũng toàn bộ bỏ phiếu cho Vưu Lương Hành.
Trách không được, vừa rồi đám nữ sinh trong lớp nhìn thấy Khang Thánh Triết lai ngượng ngùng như vậy, có thể thấy rằng toàn bộ học sinh trong lớp đều không nhịn được mà phản chiến......
Ngoại trừ vài người đã biết trước, nhất thời trong lúc này không ai kịp phản ứng là có chuyện gì đang xảy ra cả.
Trên sân khấu, đại soái ca Vưu Lương Hành đang đứng, miệng hắn lúc đóng lúc mở, nhưng thanh âm rơi xuống lại hoàn toàn không có chút quan hệ với anh tư táp sảng của bản nhân cả.
Cũng không có khả năng đùa dai, dùng máy thay đổi thanh âm được, vì dù có dùng máy thay đổi thanh âm đi nữa thì vẫn để lại dấu vết quá rõ ràng, mọi người đều có thể nghe được đó là giả, nhưng trước mắt, thanh âm thông qua microphone truyền khắp sân vận động rõ ràng là một thanh tuyền tinh tế thuần tự nhiên.
Tuyệt đối không sai được.....
Đây là thanh âm của Vưu Lương Hành!
Sau khi xác nhận điều này, trong giây lát toàn bộ sân vận động tựa như một cơn sóng triều, mặc dù có quản lý kỷ luật nhưng trong đám người vẫn trào lên những tiếng hô không thể ức chế được.
Có rất nhiều người kinh ngạc, có rất nhiều người hưng phấn, mọi sắc thái cảm xúc trộn lẫn với nhau, mỗi một câu nói của Vưu Lương Hành, đều gây phản ứng cho đám người phía dưới, cực kỳ náo nhiệt, nhất hô bá ứng, rõ ràng chỉ là một bài phát biểu bình thường nhưng không khí lại tựa như một liveshow của một đại minh tinh, lúc trước khi những vị lãnh đạo lên phát biểu, toàn bộ đám sinh viên bên dưới vô luận là nam hay nữ đều như sắp ngủ, nhưng giờ phút này họ lại vô cùng tinh thần, mà trong đám người này Khang Thánh Triết không có biểu tình gì chỉ che lại lỗ tai nhưng vẫn bị những âm thanh ồn ào của đám nữ sinh bên cạnh làm thất điên bát đảo.
....... TMD Xong đời.
Bắt đầu từ khoảng khắc Vưu Lương Hành mở miệng nói chuyện, trên internet tựa như bùng nổ, trong group chat hay cả trên Tieba đều tựa như nổ tung, trong group chat của đám sinh viên mới đều là những tiếng gào rống tới khàn giọng của nữ sinh.
[Trời ơi, ảo giác đúng không!!! Tại sao lại có người như vậy chứ!!!]
[Soái tới như vậy âm thanh lại như loli?? Tổ hợp này thật sự quá kỳ diệu!!! A a a a a a a a không được rồi! Tôi đang điên cuồng đấm mặt đất đây!!!]
[Bạo kích từ thần tiên!!!! Không thể tưởng tượng được một tiểu tiên nữ như tôi lại chết ở đây!!!]
[Quá là đáng yêu a a a a!! Ý của tôi là, học trưởng Vưu thực sự quá! đáng! yêu!!!!!!!]
[Đừng nói nữa! Tôi hiểu!! trái tim tôi đã bị người kia chọc thủng rồi!!!]
[Tôi vốn dĩ cho rằng người kia đến lấy đi tim của tôi, nhưng không nghĩ tới, người ấy trực tiếp lấy đi mạng chó của tôi.....!!!]
[Thật đáng giá khi thi vào đại học A!!!]
Không chỉ những group chat của đám sinh viên mới náo nhiệt mà trên Tieba của những sinh viên năm 2, năm 3 ngay cả năm 4 cũng đang mưa rền gió dữ, bọn họ đã bàng quan ngắm nhìn Vưu Lương Hành n năm, họ đều cho rằng Vưu Lương Hành cao lãnh, nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới người trong truyền thuyết kia lại bất thình lình bạo âm trước toàn trường, gây ra sự tương phản lớn như vậy!!!
Thật quá lớn!!
Thật quá quá quá lớn!!!
[Một đám rác rưởi, mấy người cho rằng tin tức lớn nhất trong năm nay về hot boy này hay rick kid kia hay sao? Ta nhổ vào!!! Đã nghe thấy bạo âm của học trưởng Vưu hay chưa!!!!]
[Một con gà ngây ngốc đang chết đứng tại hiện trường hỗn độn đón gió.]
[Mọi người đều nghe thấy đúng không??? Rốt cuộc tai tôi có vấn đề hay là đầu óc tôi hỏng rồi???]
[Ở trên, không nghe nhầm đâu, học trưởng Vưu thực sự bạo âm đó! Thật sự! Bạo âm!!!]
Trong đám sinh viên cũ, hình tượng cao lãnh chi hoa của Vưu Lương Hành đã ăn sâu bén rẽ trong lòng họ, so với đám sinh viên mới càng chịu đánh sâu vào tâm tưởng, sau khi trải qua một giai đoạn ngây ngốc, hỗn độn, mọi người mới bắt đầu thảo luận kịch liệt.
[Đậu má, vậy mà học trưởng Vưu lại có thanh âm thiếu nữ!!! Khó trách anh ấy ít nói chuyện như vậy!!!]
[Khuôn mặt soái soái soái soái soái như vậy nhưng thanh âm..... Ngạo tào, đau tim quá!!!]
[Hiểu ngầm thôi! Mọi người hiểu ngầm thôi a a a a a a!!]
[Hiểu ngầm cái chim!!! bộ dạng này của học trưởng Vưu thực sự quá đáng yêu đi!!!]
[Quá đáng yêu!! Quá đáng yêu!!!]
Từ trước tới giờ Vưu Lương Hành luôn tạo cho người ta cảm giác xa cách với mọi người, tuy rằng họ có thể ngẫu nhiên thoáng nhìn qua hắn ở trường, hay trên Tieba đều là những hình ảnh chụp lén hắn, thật ra mọi người đều cảm thấy hắn như một thần tượng ở cách họ rất xa rất xa, Vưu Lương Hành chỉ là một danh từ, không ở cùng một thế giới với họ.
Nhưng giờ phút này, Vưu Lương Hành đột nhiên bạo âm làm mọi người không kịp phòng ngừa, ngoài sự kinh ngạc đồng thời họ cũng nảy sinh cảm giác thân cận, bỗng nhiên kéo gần khoảng cách với hắn, vốn dĩ đóa hoa cao lãnh ở rất xa xôi kia chợt như rất sống động gần gũi, đám nữ sinh vốn đã si mê hắn, vừa nghe thanh âm của hắn lại không chút thất vọng mà tương phản càng như bị tiêm máu gà, trên Tieba như bị nhấn chìm.
[Đáng yêu muốn chết, muốn......]
[Nói đi, nói lớn tiếng lên đi!!!]
[Nắm chặt tay, hít thở, muốn.... muốn..... muốn..... trời ạ!!!!]
[Không được, tôi thích học trưởng Vưu muốn chết đi được...... ngã xuống đất.]
[Tôi sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ ngày này, thật sự đó.]
[A..a... Muốn hỏi một đám ở hiện trường đang làm cái gì vậy!!!! Dành chút thời gian ghi âm lại không được sao!!! Ghi âm lại đi a a a a!!! Có thể cho đám đang ngồi học một con đường sống không hả!!!]
Nữ sinh lâm vào điên cuồng, còn quần thể nam sinh từ trước tới giờ mỗi khi nhắc tới Vưu Lương Hành đều biến mất không thấy, vậy mà lần này ngoài ý muốn trồi lên.
[Tôi bị danh hào của Vưu Lương Hành ức hiếp hai năm không tìm được bạn gái, không biết vì sao trong lòng lại có chút sảng khoái....]
[+1]
[+2]
[Khụ, tôi có bạn gái, nhưng tôi cũng phải cho lầu trên 1 like,...... Mẹ nó, thật quá đúng.]
[Tôi cảm thấy mình quả thực quá sảng khoái.]
[Sảng là sảng, nhưng nói thật, mấy người không cảm thấy thanh âm của Vưu Lương Hành rất đáng yêu hay sao?]
[.... Ngạo tào, người anh em, suy nghĩ của cậu có chút nguy hiểm đó.....]
......
Khi trên internet có đủ loại spam, bình luận thì ở hiện trường cũng náo nhiệt không kém, mỗi sinh viên cũ đều trợn mắt há hốc mồm, còn sinh viên mới thì hưng phấn khó nhịn, ánh mắt đều mang theo nóng bỏng, Vưu Lương Hành vẫn bất động như núi, lễ phép phát biểu xong.
Tuy rằng nếu không phải vì đánh cuộc thua Liêu Túc, hắn sẽ không đứng trên sân khấu phát biểu, nhưng đã lên đây, hết thảy đều bình tĩnh, tự nhiên, còn rất phong độ.
Sau khi đọc xong cậu cuối cùng, Vưu Lương Hành khom lưng nói:
"Cảm ơn mọi người."
Dưới sân khâu vang lên tiếng vỗ tay như sấm dậy, thậm chi còn có không ít sinh viên mới kích động ném mũ lên, những chiếc mũ xanh non từng cái từng cái bay lên, làm cho Liêu Túc yên lặng nhịn cười đến đỏ ửng mặt, một hồi lâu sau hắn mới đi lên hỗ trợ giữ trật tự rồi dẫn dắt các vị lãnh đạo rời đi.
Vưu Lương Hành cũng không nhàn rỗi, hắn cứ theo lẽ thường dùng thủ thế để chỉ huy công việc, nhưng mà đám người dưới vốn ngoan ngoãn cẩn thận đột nhiên như thay đổi tính tình, ánh mắt nhìn hắn như tỏa sáng, bộ dạng mỗi người tựa như có rất nhiều lời muốn nói với hắn.
Vưu Lương Hành: "...."
Thật là đau đầu.
Trước khi xuống sân khấu, Vưu Lương Hành không tự giác quay đầu nhìn về phía khoa văn học, nhưng trong biển người dày đặc, người muốn nhìn lại không nhìn được.
"A..... Lương Lương ca đi rồi." Ánh mắt trông mong của Lương Sở Lâm nhìn chằm chằm bóng dáng dần biến mất của người kia, tâm tình buồn bã mất mát.
Khác với đám người kích động chung quanh, Lương Sở Lâm cực kỳ bình tĩnh, người khác đều vui vẻ vì biết bí mật kia, nhưng hắn lại cảm thấy bí mật hắn luôn quý trọng bị người khác biết, thật khó chịu.
Bất quá hiển nhiên, trong giờ phút này có khối người càng khó chịu ơn hắn, Lương Sở Lâm còn chưa nói xong, đã nghe thấy tiếng nghiến răng khó có thể hình dung ở bên cạnh.
Bả vai hắn run lên, nghiêng đầu nhìn Khang Thánh Triết, biểu tình của người này vẫn lười biếng như cũ, duy độc đáy mắt tràn đầy sự lạnh lẽo, âm thanh nghiến răng truyền ra từ trong miệng hắn, làm người khác có ảo giác như đang xem phim kinh dị.
"Cậu... cậu đừng dọa người khác."
Mắt Khang Thánh Triết liếc sang, đầu lưỡi Lương Sở Lâm run lên, nói chuyện không lưu loát:
"Nhìn tôi thì có ích lợi gì, lập tức phải đi tập hợp học quân sự, không thể trốn học, này, nói cậu đó, đừng nhìn tôi như vậy QAQ."
Khang Thánh Triệt nhẹ hừ một tiếng, cũng không dây dưa nhiều, tâm tình hắn khó chịu, nhưng cũng biết lời Lương Sở Lâm nói có đạo lý, tới đây phải đi học quân sự, muốn gặp Vưu Lương Hành chỉ có thể chờ tới tối.
Thời gian trôi qua cực kỳ chậm, đối với Khang Thánh Triết mà nói, đứng xếp hàng, phơi năm vốn là gian nan, trong lòng lại vương vấn người kia nên sự gian nan lại càng gia tăng vô số lần, hốt hoảng tới buổi tối, hắn và Lương Sở Lâm cùng như đi tới nhà ăn, Khang Thánh Triết gặp được mấy học sinh nữ cùng lớp.
Chỉ mấy giờ không gặp, bằng mắt thường có thể nhìn thấy đám nữ sinh này bị phơi đen đi mấy độ, bất quá tuy rằng có đen đi nhưng tinh thần lại không tồi, nhưng không hiểu sao khi nhìn thấy Khang Thánh Triết, ánh mắt họ có chút hoảng hốt, chỉ chào hỏi thoáng qua sau đó nhanh chớp chạy mất không thấy bóng người.
Lương Sở Lâm không thể hiểu được hỏi:
"Họ làm sao vậy nhỉ?"
Khang Thánh Triết lười nhác không muốn đáp lời, ăn uống cũng nhanh chóng, khi đang ăn, Lương Sở Lâm chợt nói:
"A! Tieba công bố phiếu bầu rồi."
Nói về phiếu bầu thì đúng là hoạt động "nam sinh nổi tiếng nhất đại học A" hôm qua, bình chọn vẫn liên tục tiến hành, nhưng không biểu hiện cụ thể số phiếu, tới khi hết hạn mới công bố số phiếu bầu.
Vốn dĩ Khang Thánh Triết không có hứng thú đối với chuyện này, nhưng giờ phút này, mày hắn dựng thẳng lên, chợt buông chiếc đũa nói:
"Bao nhiêu phiếu?"
Lương Sở Lâm nói: "Cậu sao?"
Khang Thánh Triết: "Không phải tôi."
Không phải hắn vậy thì chỉ có một người đáng giá cho họ chú ý tới, Lương Sở Lâm ngầm hiểu, lập tức lướt tìm số phiếu của Vưu Lương Hành, nhưng mà căn bản hắn không cần tìm a, ngay trên giao diện trong điện thoại, người xếp hạng nhất đúng là ba chữ mà Lương Sở Lâm mong chờ: Vưu Lương Hành.
"Tôi biết ngay mà, nhất định Lương Lương ca xếp thứ nhất, ha ha ha ha ha."
Lương Sở Lâm cười vui vẻ, rồi chợt khựng lại, không nhịn được mà hô lên:
"Ngọa tào."
Khang Thánh Triết như là có điều đoán trước, nhàn nhạt nói:
"Nói đi."
Lương Sở Lâm giật mình nói:
"Tôi biết rằng Lương Lương ca nhất định xếp thứ nhất, nhưng..... nhưng, số phiếu bầu này cũng quá khoa trương đi...... hơn 2 vạn phiếu."
Hơn 2 vạn là khái niệm gì, đám sinh viên mới năm nay như Khang Thánh Triết này mới chỉ hơn 5 nghìn người, tính tính toán toán, không chỉ có toàn bộ học trưởng, học tỷ của năm 2 năm 3 năm 4 khuynh sào xuất động mà sợ ngay cả sinh viên năm nhất cũng toàn bộ bỏ phiếu cho Vưu Lương Hành.
Trách không được, vừa rồi đám nữ sinh trong lớp nhìn thấy Khang Thánh Triết lai ngượng ngùng như vậy, có thể thấy rằng toàn bộ học sinh trong lớp đều không nhịn được mà phản chiến......
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.