Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi
Chương 442: Bà chủ tương lai của Phó thị
Hà Vy
04/01/2023
Phó Đình Viễn mặc quần áo và ra ngoài gọi điện thoại, Du Ân không biết anh sẽ làm thế nào để dập tắt vụ bê bối, cô nghĩ mãi cũng không ra.
Cô dứt khoát mặc kệ, Phó Đình Viễn sẽ không bán đứng cô chứ?
Chán nản, cô nằm trên giường lấy điện thoại di động đọc bình luận trên mạng, phải thừa nhận lời lẽ của một số người thật sự rất khó nghe mà.
Người hâm mộ của Chu Dật đang mắng cô điên cuồng, nói rằng cô quá không biết xấu hổ khi làm một con bò già ăn cỏ non.
Du Ân không khỏi trợn tròn mắt, từ này phù hợp với cô, nhưng cô không phải là con bò già, cô là cỏ non bị ăn, bởi vì con bò già là chủ tịch Phó Đình Viễn đấy.
Cũng có người mắng Chu Dật, cho rằng anh ta có nhân phẩm tệ, bán sắc để có được vai diễn, cũng có người lên Weibo chính thức của “Anh Muốn Đi Tìm Em” để lên án, nói rằng Chu Dật nhận vai nam chính như thế là không công bằng, bảo đoàn phim thay đổi diễn viên.
Về điểm này Du Ân càng không nói nên lời, gia tộc của Chu Dật điều hành một xí nghiệp, hơn nữa anh ta là phú nhị đại đàng hoàng, cho dù như thế nào, anh ta cũng sẽ không đến nỗi dựa vào quy tắc bất thành văn để có được vai diễn chứ, đúng không?
Nói thẳng ra, nếu Chu Dật muốn có một vai diễn nào đó, anh ta có thể mang tiền đầu tư vào đoàn phim là được rồi.
Mà lần này, mặc dù Chu Dật được cô tiến cử cho vai nam chính, nhưng quyết định cuối cùng lại do đạo diễn Thiệu Kinh, còn có ông trùm đầu tư bí ẩn đứng sau Thiệu Kinh mà.
Ngay cả một tên tuổi lớn như người thầy Trang Ân Tru của cô cũng có lúc phải thỏa hiệp với tư bản đấy.
Du Ân đang xem những bình luận này thì Tô Ngưng gọi đến.
"Cậu đã thảo luận với sếp Phó về việc xử lý truyền thông chưa?" Sở dĩ Tô Ngưng hỏi điều này là vì cô ấy biết rằng Du Ân và Phó Đình Viễn hiện đang có mối quan hệ rất tốt, tất nhiên cô sẽ cùng Phó Đình Viễn thảo luận về cách giải quyết.
Du Ân thành thật trả lời: "Anh ấy ra ngoài gọi điện thoại rồi, tớ cũng không biết anh ấy sẽ làm gì nữa."
Tô Ngưng nói: "Bên tạp chí gọi cho tớ và bảo tớ hỏi cậu chuyện gì đang xảy ra. Tạp chí mà cả hai chúng ta chụp ảnh trang bìa sẽ sớm được bán trước, họ lo lắng nó sẽ ảnh hưởng đến doanh số bán hàng."
Tô Ngưng không nói thì Du Ân cũng quên mất còn có vụ tạp chí, cô đứng dậy khỏi giường và hỏi: "Chúng ta phải chịu trách nhiệm gì nếu việc bán hàng bị ảnh hưởng thế?"
Tô Ngưng cười nói: "Đương nhiên chúng ta không phải chịu trách nhiệm, chúng ta cũng không phụ trách việc bán hàng của họ."
Mặc dù Tô Ngưng nói như vậy, nhưng Du Ân cũng biết rằng nếu doanh thu của tạp chí bị ảnh hưởng, "Thượng Tú" cũng sẽ mất mặt.
Tô Ngưng nói đùa: "Cậu không cần phải chịu áp lực về doanh số đâu. Chỉ cần cậu nói một lời, Phó Đình Viễn sẽ mua hết mà. Đến lúc đó, hàng dự bị cũng sẽ được bán hết cho xem."
Mặc dù Tô Ngưng đang an ủi cô, nhưng Du Ân vẫn cảm thấy có lỗi: "Tớ xin lỗi, không ngờ chuyện như vậy lại xảy ra vào thời điểm quan trọng thế này, phiền cậu giúp tớ nói một tiếng xin lỗi với bên tạp chí nhé."
"Không phải cậu nói Phó Đình Viễn đã lo liệu chuyện này sao? Chúng ta nên tin tưởng vào năng lực của anh ấy, anh ấy sẽ giải quyết chuyện này thôi." Phó Đình Viễn là ai chứ? Nếu ngay cả vấn đề nhỏ này mà không thể xử lý tốt, làm sao có thể dẫn dắt Phó thị xông qua mưa bom bão đạn chứ.
"Lần sau nhìn thấy đồ khốn kiếp Bạch Thanh Thanh kia, tớ nhất định phải đi lên xé rách miệng của cô ta." Tô Ngưng nghĩ đến Bạch Thanh Thanh là nghiến răng nghiến lợi: "Cô ta không chỉ nhắm vào cậu, mà còn nhắm vào tớ."
"Lần trước tớ và Bạch Thanh Thanh tranh giành quyền quảng cáo cho trang sức của Tống Nghênh, cô ta thất bại nên không cam lòng, cứ luôn giở thủ đoạn xấu để đối phó với tớ. Vừa vặn tạp chí chúng ta đã chụp sẽ được bán, cô ta muốn một mũi tên trúng hai con chim đây mà.”
Du Ân biết chuyện này, nhưng không ngờ Bạch Thanh Thanh lại thù dai như vậy.
"Bạch Thanh Thanh này không lo rèn luyện kỹ năng diễn xuất, suốt ngày muốn đối phó chúng ta, đúng là đồ ngu xuẩn. Thanh xuân của nữ diễn viên có thể được bao nhiêu năm chứ?" Tô Ngưng cực kỳ khinh thường Bạch Thanh Thanh.
Một nữ diễn viên dựa vào sắc đẹp của mình để sống trong giới giải trí thì có thể đi được bao lâu?
Mỹ nhân đến tuổi xế chiều, ngay cả kỹ năng diễn xuất cũng không có thì ai mà mời đi diễn?
Tô Ngưng đã biết sự thật này ngay từ ngày đầu tiên bước chân vào ngành, nên cô ấy chưa bao giờ phàn nàn khi mình chưa được nổi tiếng, cô ấy chỉ âm thầm chạy hết đoàn phim này đến đoàn phim khác, không ngừng nâng cao kỹ năng diễn xuất của mình.
Du Ân nói: "Tớ nghe bố tớ nói Thiệu Kinh hiện đã hoàn toàn chia tay với cô ta. Thiệu Kinh đang muốn theo đuổi lại vợ mình, nhưng Bạch Thanh Thanh chưa bao giờ bỏ cuộc, cứ liên tục đi tìm Thiệu Kinh thôi."
Tô Ngưng nghe xong đã hả hê cười nói: "Vậy sao? Thiệu Kinh không cần cô ta nữa à? Ha ha ha ha…"
Tô Ngưng cười thành tiếng, sau đó nói: "Nhưng cô ta cũng không thiếu đàn ông, đặc biệt là những ông già."
Du Ân phải thừa nhận rằng miệng của Tô Ngưng thật sự hơi độc.
Ở bên ngoài.
Phó Đình Viễn đã gọi điện thoại cho người đại diện của Chu Dật, hỏi thẳng về vấn đề này: "Không phải hợp đồng của Chu Dật đã hết hạn sao? Cậu ta có muốn ký hợp đồng với Phó thị không?"
Hợp đồng của Chu Dật với công ty ban đầu vừa hết hạn cách đây không lâu, Chu Dật cũng không gia hạn hợp đồng.
Bởi vì vấn đề này đã lên hot search, những người hâm mộ của Chu Dật nói rằng đó là do công ty ban đầu đối xử với anh ta quá tệ, phân bổ nguồn lực vô cùng bất công, nếu Chu Dật không tự mình chiến đấu thì hoàn toàn không có Chu Dật của ngày hôm nay.
Người đại diện của Chu Dật đi cùng anh ta, vì vậy Phó Đình Viễn trực tiếp nói rằng anh muốn ký hợp đồng với Chu Dật.
Khi đó người đại diện của Chu Dật đang đau đầu vì hot search của Chu Dật và Du Ân, vào thời khắc mấu chốt này lại nảy sinh tình cảm với biên kịch, chuyện này sẽ kết thúc như thế nào đây?
Thế mà Phó Đình Viễn lại gọi tới nói như vậy, người đại diện có chút bối rối: "Sếp Phó, ý anh là gì?"
Phó Đình Viễn trầm giọng nói: "Có nghĩa là nếu cậu ta ký hợp đồng với Phó thị, thì việc cậu ta ăn tối với Du Ân có thể được hiểu là bà chủ tương lai ăn tối với một nghệ sĩ dưới trướng của cô ấy. Bởi vì ông chủ đi công tác nước ngoài, cô ấy muốn mời nam chính của bộ phim kia đi ăn một bữa thay tôi.”
Người đại diện của Chu Dật há miệng thành hình chữ O, vì lời nói của Phó Đình Viễn chứa quá nhiều thông tin.
Trước hết, Phó Đình Viễn đã đích thân thừa nhận thân phận của Du Ân, thậm chí còn sử dụng thuật ngữ "bà chủ tương lai", có vẻ như chuyện vui sắp đến rồi.
Hơn nữa Phó Đình Viễn còn định ký hợp đồng với Chu Dật, điều này sẽ càng như hổ mọc thêm cánh đối với sự phát triển trong tương lai của Chu Dật.
"Cậu ấy nhất định nguyện ý ký, nhất định." Người đại diện của Chu Dật thay Chu Dật đưa ra quyết định: "Cho dù cậu ấy không muốn, tôi cũng sẽ thuyết phục cậu ấy."
Đùa à, bây giờ chỉ có cách làm theo lời Phó Đình Viễn, Chu Dật và Du Ân mới có thể được loại bỏ khỏi vụ bê bối.
Nếu Chu Dật không muốn cũng không được, chỉ có thể tiếp nhận đề nghị này.
"Được, tôi sẽ gọi ngay cho bộ phận pháp lý của công ty và yêu cầu họ soạn thảo hợp đồng cho anh." Phó Đình Viễn sắp xếp đâu vào đấy: "Bộ phận quan hệ công chúng của Phó thị cũng sẽ đưa ra thông báo sau, đến lúc đó các người cứ đáp lại một vài lời là được."
"Được."
Thấy người đại diện của Chu Dật đã đồng ý, Phó Đình Viễn liền cúp điện thoại.
Cô dứt khoát mặc kệ, Phó Đình Viễn sẽ không bán đứng cô chứ?
Chán nản, cô nằm trên giường lấy điện thoại di động đọc bình luận trên mạng, phải thừa nhận lời lẽ của một số người thật sự rất khó nghe mà.
Người hâm mộ của Chu Dật đang mắng cô điên cuồng, nói rằng cô quá không biết xấu hổ khi làm một con bò già ăn cỏ non.
Du Ân không khỏi trợn tròn mắt, từ này phù hợp với cô, nhưng cô không phải là con bò già, cô là cỏ non bị ăn, bởi vì con bò già là chủ tịch Phó Đình Viễn đấy.
Cũng có người mắng Chu Dật, cho rằng anh ta có nhân phẩm tệ, bán sắc để có được vai diễn, cũng có người lên Weibo chính thức của “Anh Muốn Đi Tìm Em” để lên án, nói rằng Chu Dật nhận vai nam chính như thế là không công bằng, bảo đoàn phim thay đổi diễn viên.
Về điểm này Du Ân càng không nói nên lời, gia tộc của Chu Dật điều hành một xí nghiệp, hơn nữa anh ta là phú nhị đại đàng hoàng, cho dù như thế nào, anh ta cũng sẽ không đến nỗi dựa vào quy tắc bất thành văn để có được vai diễn chứ, đúng không?
Nói thẳng ra, nếu Chu Dật muốn có một vai diễn nào đó, anh ta có thể mang tiền đầu tư vào đoàn phim là được rồi.
Mà lần này, mặc dù Chu Dật được cô tiến cử cho vai nam chính, nhưng quyết định cuối cùng lại do đạo diễn Thiệu Kinh, còn có ông trùm đầu tư bí ẩn đứng sau Thiệu Kinh mà.
Ngay cả một tên tuổi lớn như người thầy Trang Ân Tru của cô cũng có lúc phải thỏa hiệp với tư bản đấy.
Du Ân đang xem những bình luận này thì Tô Ngưng gọi đến.
"Cậu đã thảo luận với sếp Phó về việc xử lý truyền thông chưa?" Sở dĩ Tô Ngưng hỏi điều này là vì cô ấy biết rằng Du Ân và Phó Đình Viễn hiện đang có mối quan hệ rất tốt, tất nhiên cô sẽ cùng Phó Đình Viễn thảo luận về cách giải quyết.
Du Ân thành thật trả lời: "Anh ấy ra ngoài gọi điện thoại rồi, tớ cũng không biết anh ấy sẽ làm gì nữa."
Tô Ngưng nói: "Bên tạp chí gọi cho tớ và bảo tớ hỏi cậu chuyện gì đang xảy ra. Tạp chí mà cả hai chúng ta chụp ảnh trang bìa sẽ sớm được bán trước, họ lo lắng nó sẽ ảnh hưởng đến doanh số bán hàng."
Tô Ngưng không nói thì Du Ân cũng quên mất còn có vụ tạp chí, cô đứng dậy khỏi giường và hỏi: "Chúng ta phải chịu trách nhiệm gì nếu việc bán hàng bị ảnh hưởng thế?"
Tô Ngưng cười nói: "Đương nhiên chúng ta không phải chịu trách nhiệm, chúng ta cũng không phụ trách việc bán hàng của họ."
Mặc dù Tô Ngưng nói như vậy, nhưng Du Ân cũng biết rằng nếu doanh thu của tạp chí bị ảnh hưởng, "Thượng Tú" cũng sẽ mất mặt.
Tô Ngưng nói đùa: "Cậu không cần phải chịu áp lực về doanh số đâu. Chỉ cần cậu nói một lời, Phó Đình Viễn sẽ mua hết mà. Đến lúc đó, hàng dự bị cũng sẽ được bán hết cho xem."
Mặc dù Tô Ngưng đang an ủi cô, nhưng Du Ân vẫn cảm thấy có lỗi: "Tớ xin lỗi, không ngờ chuyện như vậy lại xảy ra vào thời điểm quan trọng thế này, phiền cậu giúp tớ nói một tiếng xin lỗi với bên tạp chí nhé."
"Không phải cậu nói Phó Đình Viễn đã lo liệu chuyện này sao? Chúng ta nên tin tưởng vào năng lực của anh ấy, anh ấy sẽ giải quyết chuyện này thôi." Phó Đình Viễn là ai chứ? Nếu ngay cả vấn đề nhỏ này mà không thể xử lý tốt, làm sao có thể dẫn dắt Phó thị xông qua mưa bom bão đạn chứ.
"Lần sau nhìn thấy đồ khốn kiếp Bạch Thanh Thanh kia, tớ nhất định phải đi lên xé rách miệng của cô ta." Tô Ngưng nghĩ đến Bạch Thanh Thanh là nghiến răng nghiến lợi: "Cô ta không chỉ nhắm vào cậu, mà còn nhắm vào tớ."
"Lần trước tớ và Bạch Thanh Thanh tranh giành quyền quảng cáo cho trang sức của Tống Nghênh, cô ta thất bại nên không cam lòng, cứ luôn giở thủ đoạn xấu để đối phó với tớ. Vừa vặn tạp chí chúng ta đã chụp sẽ được bán, cô ta muốn một mũi tên trúng hai con chim đây mà.”
Du Ân biết chuyện này, nhưng không ngờ Bạch Thanh Thanh lại thù dai như vậy.
"Bạch Thanh Thanh này không lo rèn luyện kỹ năng diễn xuất, suốt ngày muốn đối phó chúng ta, đúng là đồ ngu xuẩn. Thanh xuân của nữ diễn viên có thể được bao nhiêu năm chứ?" Tô Ngưng cực kỳ khinh thường Bạch Thanh Thanh.
Một nữ diễn viên dựa vào sắc đẹp của mình để sống trong giới giải trí thì có thể đi được bao lâu?
Mỹ nhân đến tuổi xế chiều, ngay cả kỹ năng diễn xuất cũng không có thì ai mà mời đi diễn?
Tô Ngưng đã biết sự thật này ngay từ ngày đầu tiên bước chân vào ngành, nên cô ấy chưa bao giờ phàn nàn khi mình chưa được nổi tiếng, cô ấy chỉ âm thầm chạy hết đoàn phim này đến đoàn phim khác, không ngừng nâng cao kỹ năng diễn xuất của mình.
Du Ân nói: "Tớ nghe bố tớ nói Thiệu Kinh hiện đã hoàn toàn chia tay với cô ta. Thiệu Kinh đang muốn theo đuổi lại vợ mình, nhưng Bạch Thanh Thanh chưa bao giờ bỏ cuộc, cứ liên tục đi tìm Thiệu Kinh thôi."
Tô Ngưng nghe xong đã hả hê cười nói: "Vậy sao? Thiệu Kinh không cần cô ta nữa à? Ha ha ha ha…"
Tô Ngưng cười thành tiếng, sau đó nói: "Nhưng cô ta cũng không thiếu đàn ông, đặc biệt là những ông già."
Du Ân phải thừa nhận rằng miệng của Tô Ngưng thật sự hơi độc.
Ở bên ngoài.
Phó Đình Viễn đã gọi điện thoại cho người đại diện của Chu Dật, hỏi thẳng về vấn đề này: "Không phải hợp đồng của Chu Dật đã hết hạn sao? Cậu ta có muốn ký hợp đồng với Phó thị không?"
Hợp đồng của Chu Dật với công ty ban đầu vừa hết hạn cách đây không lâu, Chu Dật cũng không gia hạn hợp đồng.
Bởi vì vấn đề này đã lên hot search, những người hâm mộ của Chu Dật nói rằng đó là do công ty ban đầu đối xử với anh ta quá tệ, phân bổ nguồn lực vô cùng bất công, nếu Chu Dật không tự mình chiến đấu thì hoàn toàn không có Chu Dật của ngày hôm nay.
Người đại diện của Chu Dật đi cùng anh ta, vì vậy Phó Đình Viễn trực tiếp nói rằng anh muốn ký hợp đồng với Chu Dật.
Khi đó người đại diện của Chu Dật đang đau đầu vì hot search của Chu Dật và Du Ân, vào thời khắc mấu chốt này lại nảy sinh tình cảm với biên kịch, chuyện này sẽ kết thúc như thế nào đây?
Thế mà Phó Đình Viễn lại gọi tới nói như vậy, người đại diện có chút bối rối: "Sếp Phó, ý anh là gì?"
Phó Đình Viễn trầm giọng nói: "Có nghĩa là nếu cậu ta ký hợp đồng với Phó thị, thì việc cậu ta ăn tối với Du Ân có thể được hiểu là bà chủ tương lai ăn tối với một nghệ sĩ dưới trướng của cô ấy. Bởi vì ông chủ đi công tác nước ngoài, cô ấy muốn mời nam chính của bộ phim kia đi ăn một bữa thay tôi.”
Người đại diện của Chu Dật há miệng thành hình chữ O, vì lời nói của Phó Đình Viễn chứa quá nhiều thông tin.
Trước hết, Phó Đình Viễn đã đích thân thừa nhận thân phận của Du Ân, thậm chí còn sử dụng thuật ngữ "bà chủ tương lai", có vẻ như chuyện vui sắp đến rồi.
Hơn nữa Phó Đình Viễn còn định ký hợp đồng với Chu Dật, điều này sẽ càng như hổ mọc thêm cánh đối với sự phát triển trong tương lai của Chu Dật.
"Cậu ấy nhất định nguyện ý ký, nhất định." Người đại diện của Chu Dật thay Chu Dật đưa ra quyết định: "Cho dù cậu ấy không muốn, tôi cũng sẽ thuyết phục cậu ấy."
Đùa à, bây giờ chỉ có cách làm theo lời Phó Đình Viễn, Chu Dật và Du Ân mới có thể được loại bỏ khỏi vụ bê bối.
Nếu Chu Dật không muốn cũng không được, chỉ có thể tiếp nhận đề nghị này.
"Được, tôi sẽ gọi ngay cho bộ phận pháp lý của công ty và yêu cầu họ soạn thảo hợp đồng cho anh." Phó Đình Viễn sắp xếp đâu vào đấy: "Bộ phận quan hệ công chúng của Phó thị cũng sẽ đưa ra thông báo sau, đến lúc đó các người cứ đáp lại một vài lời là được."
"Được."
Thấy người đại diện của Chu Dật đã đồng ý, Phó Đình Viễn liền cúp điện thoại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.