Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi
Chương 249: Bị uy hiếp
Hà Vy
25/05/2022
Sau khi đến phim trường, Chung Văn Thành đã gọi một vài nhà sáng tạo chính đến phòng họp để họp.
Tô Ngưng nắm lấy cánh tay của cô và thì thầm: "Bây giờ cậu đi đâu là anh ta đi theo đó à?”
Nói đến đây, Du Ân lại đau đầu: "Cậu nói xem tớ nên làm gì đây?"
Du Ân thực sự bất lực.
Cô sống cạnh Phó Đình Viễn, bây giờ công việc cũng có liên quan đến anh, cô có trốn tận chân trời góc bể cũng không trốn được anh.
Nơi ở có thể thay đổi, nhưng công việc đã ký kết nên không thể thay đổi trong một chốc được.
“Ôi, làm gì chứ, cứ thuận theo tự nhiên thôi.” Tô Ngưng thoải mái an ủi cô.
Du Ân cảm thấy rằng cũng chỉ có thể làm như vậy, nếu không thì còn có thể làm gì nữa chứ?
Sau khi giải quyết vấn đề, Du Ân rời khỏi trường quay, Phó Đình Viễn đương nhiên cũng rời đi cùng cô, tài xế của anh đang đợi bên ngoài, vì vậy Du Ân đanh phải lên xe của anh.
Ngay khi hai người lên xe, di động của Phó Đình Viễn vang lên, Phó Đình Viễn không nhấc máy ngay mà nhìn chằm chằm vào điện thoại di động, hơi cau mày, vẻ mặt hơi lạnh lùng.
Du Ân cảm nhận được sự ớn lạnh trên người anh, theo bản năng liếc nhìn điện thoại của anh, tên hiển thị trên đó là Thẩm Thanh Sơn.
Nghĩ đến Thẩm Thanh Sơn thì khó tránh khỏi việc nghĩ đến Thẩm Dao, Du Ân im lặng nhắm mắt lại.
Du Ân cảm thấy rằng đôi khi số phận cũng rất trêu đùa con người.
Thẩm Dao đã từng dựa vào gia cảnh giàu có của cô ta mà nhẫn tâm chà đạp cô dưới chân, bây giờ phong thủy xoay chuyển, cô dựa vào gia cảnh nhà họ Diệp, buộc Thẩm Dao vứt bỏ tự tôn để xin lỗi cô.
Cô thì không sao, nhưng không biết Thẩm Dao có vì chuyện này là mất ngủ ngày đêm hay không.
Phó Đình Viễn ở bên cạnh đã bắt máy, nhưng giọng điệu lại đầy vẻ xa lạ và thờ ơ: "Sếp Thẩm, tìm tôi có việc gì?"
Kể từ khi Thẩm Thanh Sơn can thiệp vào việc của Thẩm Dao và Du Ân, cùng Thẩm Dao bắt nạt Du Ân ở khắp mọi nơi, Phó Đình Viễn đã tự động gán Thẩm Thanh Sơn vào nhóm thù địch.
Thử tưởng tượng, nếu Du Ân không trở thành con gái ruột của Diệp Văn thì bây giờ cô sẽ khốn khổ như thế nào?
Bị mắng nhiếc vì ngoại tình với một ông già như Diệp Văn, điều này đối với một cô gái thì sẽ gây nên tổn thương trí mạng đến nhường nào chứ?
Du Ân sẽ không chỉ đánh mất danh tiếng mà còn cả sự nghiệp của cô nữa.
Tất nhiên, ngay cả khi không có sự đảo ngược của Diệp Văn, anh cũng sẽ không để Du Ân bị cha con Thẩm Thanh Sơn bắt nạt cô thảm hại như vậy.
Trước đây anh bị mù nên mối cho rằng tính nết của Thẩm Dao rất tốt, cho nên đã làm tổn thương Du Ân, sau này anh sẽ không thế nữa, nếu có chuyện gì xảy ra với Du Ân, anh nhất định sẽ đứng ra bảo vệ cô ngay, đứng chắn trước đầu sóng ngọn gió cho cô.
Giọng điệu của Thẩm Thanh Sơn vẫn nhẹ nhàng như mọi khi, giống như không hề có hiềm khích gì, như thể ông ta vẫn là trưởng lão có quan hệ tốt với ba mẹ anh vậy: "Nghe nói cháu đi công tác đã về, đêm nay cùng ăn một bữa cơm nhé?"
“Được rồi.” Phó Đình Viễn vui vẻ đáp lại.
Phó Đình Viễn biết nếu Thẩm Thanh Sơn chủ động đến tìm anh thì hẳn là có chuyện.
Anh muốn xem Thẩm Thanh Sơn còn có những thủ đoạn đê hèn nào nữa.
Chỉ là Phó Đình Viễn trăm tính vạn tính cũng không ngờ rằng Thẩm Thanh Sơn sẽ dùng nhược điểm của ba mẹ để uy hiếp anh.
Trong căn phòng sương khói lượn lờ, khuôn mặt Phó Đình Viễn trầm xuống từng chút khi nghe Thẩm Thanh Sơn kể lại chuyện cũ.
Thẩm Thanh Sơn kể: "Hồi đó, ba của cháu quen biết với một cô gái nhỏ ở trường đại học bên ngoài, cô gái đó thậm chí còn mang thai con của anh ấy, cho nên mẹ cháu đã làm ầm lên và bắt anh ấy phải cắt đứt quan hệ với cô gái kia, thời điểm đó ba cháu đúng là rất gian khổ.”
"Nhưng sau đó, để không gây ra rắc rối lớn, anh ấy vẫn chia tay cô gái kia. Anh ấy đã bồi thường một số tiền lớn, và cô gái hứa sẽ đoạn tuyệt hoàn toàn với anh ấy."
"Sự việc vốn dĩ đến đây là kết thúc nhưng mẹ cháu không cam tâm, lại chạy tới trường học của cô gái đó làm ầm ĩ, sau đó cô gái đó chịu không nổi những lời chỉ trỏ sau lưng của bạn học nên đã nhảy lầu tự sát.”
Tay Phó Đình Viễn nắm chặt lấy thành cốc.
Anh chỉ biết rằng ba anh có một người phụ nữ trẻ đẹp bên ngoài, và suýt ly hôn với mẹ anh vì người phụ nữ đó, nhưng anh không biết rằng phía sau đó còn có sinh mạng ra đi, và mẹ anh là đao phủ tiếp lửa cho chuyện đó.
Thẩm Thanh Sơn liếc nhìn khuôn mặt khó coi của anh, chậm rãi tiếp tục nói: "Chuyện này gây ồn áo rất lớn. Ba mẹ cô gái kia từ quê lên, chỉ thẳng mặt rằng be mẹ cháu đã ép người ta đến chết.”
"Chuyện này ba cháu là người sai. Khi theo đuổi cô gái đó, anh ấy đã nói dối rằng mình đã ly hôn và lừa dối người ta. Sau này, mẹ cháu lẽ ra không nên làm ầm lên sau khi người ta đã đồng ý cắt đứt quan hệ với ba cháu, đã gián tiếp giết người rồi.”
“Tôi không có hứng thú với quá khứ của họ.” Phó Đình Viễn lạnh lùng ngắt lời Thẩm Thanh Sơn, sau đó hỏi: “Vậy nên ông muốn dùng chuyện này để chèn ép tôi?”
Nghe đến đó, Phó Đình Viễn đại khái đã đoán được ý đồ của Thẩm Thanh Sơn, Thẩm Thanh Sơn lật ra chuyện cũ này, ông ta còn có thể làm gì khác hơn là chèn ép anh chứ?
Vả lại, đây thực sự là một vụ bê bối.
Thẩm Thanh Sơn nở nụ cười đạo đức giả: "Sao có thể gọi là bắt chẹt chèn ép cháu chứ? Tôi chỉ là mỏi với cháu một ít lợi và hại trong đó thôi.”
"Năm đó cô gái nhảy lầu đã gây ra chấn động mạnh, truyền thông thiếu chút nữa đã phơi bày sự thật, là tôi đã sử dụng tất cả các mối liên hệ có thể sử dụng trong một đêm để dập tắt những bài báo này."
"Nếu không, một khi hành động của ba mẹ cháu bị tiết lộ, nó sẽ ảnh hưởng rất lớn đến nhà họ Phó các cậu đấy."
Hệ lụy là dù sau bao nhiêu năm, nếu sự việc này bị bại lộ, nó vẫn sẽ giáng một đòn mạnh vào Phó thị, và sẽ có những tác hại khôn lường.
Phó Đình Viễn thừa nhận rằng anh đã hơi sốc khi biết rằng có những sinh mạng con người đã mất ẩn đằng sau vụ việc xưa cũ này.
Nhưng anh nhanh chóng bình tĩnh lại, nhanh chóng phân tích mục đích của Thẩm Thanh Sơn: "Nếu tôi không hợp tác với ông, ông sẽ vạch trần? Sau đó hủy hoại Phó thị sao?"
"Tô khá chướng mắt tên Diệp Văn kia. Hiện tại chỉ có chúng ta hợp tác là cách tốt nhất để giải quyết ông ta." Thẩm Thanh Sơn giang hai tay, lời nói của ông ta đều không kiêng nể gì, giống như chắc chắn Phó Đình Viễn sẽ thỏa hiệp vậy.
Phó Đình Viễn cười khẩy một tiếng, không nói đến việc Thẩm Thanh Sơn đối phó với Diệp Văn chỉ vì tư lợi của bản thân, loại hành vi này khiến anh rất khinh thường.
Chỉ cần nói Diệp Văn là cha ruột của Du Ân, dù có một vạn Thẩm Thanh Sơn thì anh cũng sẽ từ chối.
Đùa à, bây giờ anh có đắc tội ai cũng không thể đắc tội Diệp Văn được.
Thẩm Thanh Sơn bị phỏng ở chân, không phải não, vậy tại sao lại lôi kéo anh đi xử lý bố vợ tương lai chứ?
Nói cách khác, Thẩm Thanh Sơn chắc chắn rằng anh sẽ không quan tâm không vì Du Ân mà sợ đối đầu với Diệp Văn.
Nói cách khác, không ai trong số họ cảm thấy tình cảm của anh dành cho Du Ân là nghiêm túc.
Anh, Phó Đình Viễn, trước đây chưa bao giờ thực sự quan tâm đến Du Ân, nhưng bây giờ, anh đã thực sự đưa cô đến tận cùng trái tim mình.
Tô Ngưng nắm lấy cánh tay của cô và thì thầm: "Bây giờ cậu đi đâu là anh ta đi theo đó à?”
Nói đến đây, Du Ân lại đau đầu: "Cậu nói xem tớ nên làm gì đây?"
Du Ân thực sự bất lực.
Cô sống cạnh Phó Đình Viễn, bây giờ công việc cũng có liên quan đến anh, cô có trốn tận chân trời góc bể cũng không trốn được anh.
Nơi ở có thể thay đổi, nhưng công việc đã ký kết nên không thể thay đổi trong một chốc được.
“Ôi, làm gì chứ, cứ thuận theo tự nhiên thôi.” Tô Ngưng thoải mái an ủi cô.
Du Ân cảm thấy rằng cũng chỉ có thể làm như vậy, nếu không thì còn có thể làm gì nữa chứ?
Sau khi giải quyết vấn đề, Du Ân rời khỏi trường quay, Phó Đình Viễn đương nhiên cũng rời đi cùng cô, tài xế của anh đang đợi bên ngoài, vì vậy Du Ân đanh phải lên xe của anh.
Ngay khi hai người lên xe, di động của Phó Đình Viễn vang lên, Phó Đình Viễn không nhấc máy ngay mà nhìn chằm chằm vào điện thoại di động, hơi cau mày, vẻ mặt hơi lạnh lùng.
Du Ân cảm nhận được sự ớn lạnh trên người anh, theo bản năng liếc nhìn điện thoại của anh, tên hiển thị trên đó là Thẩm Thanh Sơn.
Nghĩ đến Thẩm Thanh Sơn thì khó tránh khỏi việc nghĩ đến Thẩm Dao, Du Ân im lặng nhắm mắt lại.
Du Ân cảm thấy rằng đôi khi số phận cũng rất trêu đùa con người.
Thẩm Dao đã từng dựa vào gia cảnh giàu có của cô ta mà nhẫn tâm chà đạp cô dưới chân, bây giờ phong thủy xoay chuyển, cô dựa vào gia cảnh nhà họ Diệp, buộc Thẩm Dao vứt bỏ tự tôn để xin lỗi cô.
Cô thì không sao, nhưng không biết Thẩm Dao có vì chuyện này là mất ngủ ngày đêm hay không.
Phó Đình Viễn ở bên cạnh đã bắt máy, nhưng giọng điệu lại đầy vẻ xa lạ và thờ ơ: "Sếp Thẩm, tìm tôi có việc gì?"
Kể từ khi Thẩm Thanh Sơn can thiệp vào việc của Thẩm Dao và Du Ân, cùng Thẩm Dao bắt nạt Du Ân ở khắp mọi nơi, Phó Đình Viễn đã tự động gán Thẩm Thanh Sơn vào nhóm thù địch.
Thử tưởng tượng, nếu Du Ân không trở thành con gái ruột của Diệp Văn thì bây giờ cô sẽ khốn khổ như thế nào?
Bị mắng nhiếc vì ngoại tình với một ông già như Diệp Văn, điều này đối với một cô gái thì sẽ gây nên tổn thương trí mạng đến nhường nào chứ?
Du Ân sẽ không chỉ đánh mất danh tiếng mà còn cả sự nghiệp của cô nữa.
Tất nhiên, ngay cả khi không có sự đảo ngược của Diệp Văn, anh cũng sẽ không để Du Ân bị cha con Thẩm Thanh Sơn bắt nạt cô thảm hại như vậy.
Trước đây anh bị mù nên mối cho rằng tính nết của Thẩm Dao rất tốt, cho nên đã làm tổn thương Du Ân, sau này anh sẽ không thế nữa, nếu có chuyện gì xảy ra với Du Ân, anh nhất định sẽ đứng ra bảo vệ cô ngay, đứng chắn trước đầu sóng ngọn gió cho cô.
Giọng điệu của Thẩm Thanh Sơn vẫn nhẹ nhàng như mọi khi, giống như không hề có hiềm khích gì, như thể ông ta vẫn là trưởng lão có quan hệ tốt với ba mẹ anh vậy: "Nghe nói cháu đi công tác đã về, đêm nay cùng ăn một bữa cơm nhé?"
“Được rồi.” Phó Đình Viễn vui vẻ đáp lại.
Phó Đình Viễn biết nếu Thẩm Thanh Sơn chủ động đến tìm anh thì hẳn là có chuyện.
Anh muốn xem Thẩm Thanh Sơn còn có những thủ đoạn đê hèn nào nữa.
Chỉ là Phó Đình Viễn trăm tính vạn tính cũng không ngờ rằng Thẩm Thanh Sơn sẽ dùng nhược điểm của ba mẹ để uy hiếp anh.
Trong căn phòng sương khói lượn lờ, khuôn mặt Phó Đình Viễn trầm xuống từng chút khi nghe Thẩm Thanh Sơn kể lại chuyện cũ.
Thẩm Thanh Sơn kể: "Hồi đó, ba của cháu quen biết với một cô gái nhỏ ở trường đại học bên ngoài, cô gái đó thậm chí còn mang thai con của anh ấy, cho nên mẹ cháu đã làm ầm lên và bắt anh ấy phải cắt đứt quan hệ với cô gái kia, thời điểm đó ba cháu đúng là rất gian khổ.”
"Nhưng sau đó, để không gây ra rắc rối lớn, anh ấy vẫn chia tay cô gái kia. Anh ấy đã bồi thường một số tiền lớn, và cô gái hứa sẽ đoạn tuyệt hoàn toàn với anh ấy."
"Sự việc vốn dĩ đến đây là kết thúc nhưng mẹ cháu không cam tâm, lại chạy tới trường học của cô gái đó làm ầm ĩ, sau đó cô gái đó chịu không nổi những lời chỉ trỏ sau lưng của bạn học nên đã nhảy lầu tự sát.”
Tay Phó Đình Viễn nắm chặt lấy thành cốc.
Anh chỉ biết rằng ba anh có một người phụ nữ trẻ đẹp bên ngoài, và suýt ly hôn với mẹ anh vì người phụ nữ đó, nhưng anh không biết rằng phía sau đó còn có sinh mạng ra đi, và mẹ anh là đao phủ tiếp lửa cho chuyện đó.
Thẩm Thanh Sơn liếc nhìn khuôn mặt khó coi của anh, chậm rãi tiếp tục nói: "Chuyện này gây ồn áo rất lớn. Ba mẹ cô gái kia từ quê lên, chỉ thẳng mặt rằng be mẹ cháu đã ép người ta đến chết.”
"Chuyện này ba cháu là người sai. Khi theo đuổi cô gái đó, anh ấy đã nói dối rằng mình đã ly hôn và lừa dối người ta. Sau này, mẹ cháu lẽ ra không nên làm ầm lên sau khi người ta đã đồng ý cắt đứt quan hệ với ba cháu, đã gián tiếp giết người rồi.”
“Tôi không có hứng thú với quá khứ của họ.” Phó Đình Viễn lạnh lùng ngắt lời Thẩm Thanh Sơn, sau đó hỏi: “Vậy nên ông muốn dùng chuyện này để chèn ép tôi?”
Nghe đến đó, Phó Đình Viễn đại khái đã đoán được ý đồ của Thẩm Thanh Sơn, Thẩm Thanh Sơn lật ra chuyện cũ này, ông ta còn có thể làm gì khác hơn là chèn ép anh chứ?
Vả lại, đây thực sự là một vụ bê bối.
Thẩm Thanh Sơn nở nụ cười đạo đức giả: "Sao có thể gọi là bắt chẹt chèn ép cháu chứ? Tôi chỉ là mỏi với cháu một ít lợi và hại trong đó thôi.”
"Năm đó cô gái nhảy lầu đã gây ra chấn động mạnh, truyền thông thiếu chút nữa đã phơi bày sự thật, là tôi đã sử dụng tất cả các mối liên hệ có thể sử dụng trong một đêm để dập tắt những bài báo này."
"Nếu không, một khi hành động của ba mẹ cháu bị tiết lộ, nó sẽ ảnh hưởng rất lớn đến nhà họ Phó các cậu đấy."
Hệ lụy là dù sau bao nhiêu năm, nếu sự việc này bị bại lộ, nó vẫn sẽ giáng một đòn mạnh vào Phó thị, và sẽ có những tác hại khôn lường.
Phó Đình Viễn thừa nhận rằng anh đã hơi sốc khi biết rằng có những sinh mạng con người đã mất ẩn đằng sau vụ việc xưa cũ này.
Nhưng anh nhanh chóng bình tĩnh lại, nhanh chóng phân tích mục đích của Thẩm Thanh Sơn: "Nếu tôi không hợp tác với ông, ông sẽ vạch trần? Sau đó hủy hoại Phó thị sao?"
"Tô khá chướng mắt tên Diệp Văn kia. Hiện tại chỉ có chúng ta hợp tác là cách tốt nhất để giải quyết ông ta." Thẩm Thanh Sơn giang hai tay, lời nói của ông ta đều không kiêng nể gì, giống như chắc chắn Phó Đình Viễn sẽ thỏa hiệp vậy.
Phó Đình Viễn cười khẩy một tiếng, không nói đến việc Thẩm Thanh Sơn đối phó với Diệp Văn chỉ vì tư lợi của bản thân, loại hành vi này khiến anh rất khinh thường.
Chỉ cần nói Diệp Văn là cha ruột của Du Ân, dù có một vạn Thẩm Thanh Sơn thì anh cũng sẽ từ chối.
Đùa à, bây giờ anh có đắc tội ai cũng không thể đắc tội Diệp Văn được.
Thẩm Thanh Sơn bị phỏng ở chân, không phải não, vậy tại sao lại lôi kéo anh đi xử lý bố vợ tương lai chứ?
Nói cách khác, Thẩm Thanh Sơn chắc chắn rằng anh sẽ không quan tâm không vì Du Ân mà sợ đối đầu với Diệp Văn.
Nói cách khác, không ai trong số họ cảm thấy tình cảm của anh dành cho Du Ân là nghiêm túc.
Anh, Phó Đình Viễn, trước đây chưa bao giờ thực sự quan tâm đến Du Ân, nhưng bây giờ, anh đã thực sự đưa cô đến tận cùng trái tim mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.