Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi
Chương 416: Bộ ảnh thời trang bom tấn hai người
Hà Vy
04/01/2023
Tô Ngưng vừa ôm vừa an ủi Du Ân: “Không phải giờ đã ổn rồi sao, bình tĩnh, bình tĩnh lại nào.”
Sau khi an ủi Du Ân xong, Tô Ngưng cất giọng tức giận, phẫn nộ: “Ả đê tiện Tử Dạ chỉ biết núp sau lưng người khác này cuối cùng cũng đo ván rồi, đúng là không tìm đường chết thì sẽ không chết mà.”
Cảnh sát đến rất nhanh, Phó Đình Viễn bảo cấp dưới giao cái chai cũng như bằng chứng cho cảnh sát, sau đó đi cùng cảnh sát về đồn viết lời khai.
Lúc bọn họ tới đồn cảnh sát, Tử Dạ cũng đã bị cảnh sát bắt tới đó, dáng vẻ vô cùng chật vật.
Tử Dạ không ngờ bản thân sẽ bị Phó Đình Viễn bắt tới đây, cô ta tưởng nữ phóng viên kia sẽ gánh chịu tất cả thay cô ta.
Cô ta là loại người tuyệt đối không để bản thân chịu lỗ, dù chỉ một chút, thà hai bàn tay trắng cũng phải tìm cách trả thù đối phương.
Nữ phóng viên là người hâm mộ của cô ta từ lúc mới bắt đầu viết văn, vô cùng trung thành với cô ta. Hơn nữa cô ta cũng biết điều kiện gia đình của nữ phóng viên không tốt, đang rất cần tiền.
Thế nên đầu tiên, cô ta lên mạng giả vờ khóc lóc kể lể với nữ phóng viên kia rằng Du Ân đáng ghét cỡ nào, đợi tới khi người kia đã căm ghét Du Ân đến tận xương tủy, cô ta lại nhân cơ hội đó bàn điều kiện với nữ phóng viên kia. Tử Dạ hứa rằng sẽ đưa hết tiền bán nhà cho cô ta, chỉ mong cô ta có thể đối phó Du Ân, giúp mình trả mối hận này.
Lúc nãy, khi cảnh sát ập tới nhà, còng tay, bắt cô ta đi, cô ta mới từ miệng cảnh sát biết được Phó Đình Viễn đã sớm nhìn thấu kế hoạch của cô ta. Nhất thời, mặt mày cô ta xám xịt như tro.
Giờ phút này, khi bị cảnh sát áp giải tới trước đồn cảnh sát trang nghiêm, Tử Dạ mới hoàn toàn nhận ra bản thân đã đi đến đường cùng, cô ta vừa khóc lóc vừa nói với Du Ân: “Du Ân, là tôi có lỗi với cô, tôi biết sai rồi, cô có thể giơ cao đánh khẽ được không?”
Du Ân nở nụ cười giễu cười, lên tiêng: “Cô cảm thấy bây giờ mới nói xin lỗi thì có ích gì không?”
Tử Dạ khóc nức lên, hai cảnh sát mặt mày vô cảm áp giải cô ta đi.
Sau khi Phó Đình Viễn và Du Ân ở đồn cảnh sát lấy lời khai xong thì lpaj tức về nhà. Vừa tới cửa, Du Ân thình lình xoay người ôm chầm lấy Phó Đình Viễn, nép trong lòng anh, nghẹn ngào nói: “Chuyện ngày hôm nay… cảm ơn anh.”
Nếu không phải anh luôn đề cao cảnh giác, sai người theo dõi Tử Dạ, hậu quả hôm nay chỉ nghĩ thôi đã không chịu nổi rồi.
Phó Đình Viễn vô cùng hưởng thụ lần chủ động bày tỏ tình cảm hiếm có của cô: “Anh đã nói rồi, mai mốt sẽ không bao giờ để em phải chịu bất cứ uất ức hay tổn thương nào nữa.”
Du Ân càng rúc sâu vào lòng anh, trái tim Phó Đình Viễn như hóa thành nước, nhân cơ hội phòng tuyến tâm lý của cô suy yếu, vội vàng thổ lộ: “Du Ân, anh biết bản thân mình lúc trước không thể cho em cảm giác an toàn, nhưng từ giờ về sau, anh sẽ cố gắng trở thành người đàn ông mà em có thể toàn tâm toàn ý dựa vào.”
Dù là đối mặt với chuyện trong nhà hay ứng phó với chuyện bên ngoài, anh cũng sẽ cho cô đủ tự tin cũng như đủ cảm giác an toàn.
“Được.” Du Ân chôn đầu vào ngực anh, thỏ thẻ.
Bên này hai người ngọt ngào âu yếm, bên kia Tô Ngưng lại đang bị người khác dạy bảo.
Và người đó không ai khác chính là Chung Văn Thành. Thân là ông chủ của cô ấy, tất nhiên Chung Văn Thành có tư cách răn dạy cô ấy rồi.
Trong phòng họp, Chung Văn Thành gân cổ, hùng hổ mắng: “Tô Ngưng, hành động của cô hôm nay quá nguy hiểm, lỡ đó là axit sunfuric thật, lỡ văng trúng mặt cô, vậy cả đời này của cô xem như bị hủy rồi!”
Tô Ngưng lập tức đập bàn đứng dậy, nhìn anh ấy chằm chằm như không thể tin nổi: “Chung Văn Thành, não anh làm từ bã đậu hả?”
“Du Ân là người bạn tốt nhất của tôi, sao tôi có thể khoanh tay đứng nhìn chứ?” Tô Ngưng tưởng Chung Văn Thành đã hiểu rõ tình cảm giữa cô ấy và Du Ân như lòng bàn tay, nhưng không ngờ anh ấy lại có thể thốt ra những lời máu lạnh như vậy.
“Huống hồ thân thủ của tôi cũng không tệ, mà dù tôi chẳng biết tí gì cũng vẫn sẽ đứng ra che chở cho cô ấy nếu gặp phải tình huống như hôm nay thôi.”
“Nếu là chuyện khác tôi có thể nghe theo anh, nhưng nếu anh muốn cằn nhằn về việc này, vậy đừng trách sao tôi không chấp nhận.”
Chung Văn Thành bị những lời như súng liên thanh của cô ấy hạ gục, không có cách nào phản bác nổi.
Đương nhiên anh ấy biết rất rõ tình bạn giữa Tô Ngưng và Du Ân sâu đậm cỡ nào, cũng không muốn răn dạy Tô Ngưng gì cả, chỉ là vị đối tác kia lại bắt anh ấy làm vậy.
Vị đối tác kia vừa nghe hành động ra mặt thay người khác của Tô Ngưng hôm nay thì lập tức giận dữ đến độ giọng nói trong điện thoại cũng trở nên run rẩy theo. Người đó ép anh ấy phải dạy bảo Tô Ngưng vài câu, để cô ấy biết sau này không được mạo hiểm như vậy nữa.
Vị đối tác kia còn nghiêm nghị nói rằng nếu Tô Ngưng không nhận ra lỗi lầm của mình thì sẽ phạt cô ấy phải viết bản kiểm điểm hai ngàn chữ.
Chung Văn Thành thật sự không muốn đóng vai ác. Ở trong giới, Tô Ngưng nổi danh là không dễ chọc, thế nên anh ấy đã nói thẳng với vị kia là tự ra mặt dạy bảo Tô Ngưng đi.
Nhưng người kia lại nói thời cơ chưa đến, thế là anh ấy đành nhắm mắt làm liều.
Giờ thì hay rồi, vừa mở miệng nói được một câu đã bị dạy ngược lại, không chỉ mắng anh ấy đầu óc như bã đậu, còn chê anh ấy dông dài, cằn nhằn.
Đúng là từ trong ra ngoài không chỗ nào giống người cả.
Thế nên chuyện viết kiểm điểm hai ngàn chữ, anh ấy có dám nhắc đến đâu.
Anh ấy biết thời còn ngồi trên ghế nhà trường, Tô Ngưng là học sinh kém hàng thật giá thật, bắt cô ấy viết bản kiểm điểm hai ngàn chữ còn đáng sợ hơn là lấy mạng của cô ấy.
Quản lý Trần San Ny của Tô Ngưng thấy không khí trở nên ngột ngạt thì vội vàng đổi sang chủ đề khác, hòng giảm bớt căng thẳng: “Là thế này, bởi vì hành động ra mặt thay Du Ân của Tô Ngưng, tất cả mọi người đều vô cùng cảm động vì tình bạn đẹp giữa họ, nên đã có tạp chí liên lạc với tôi, bảo là muốn chụp một bộ ảnh thời trang bom tấn về tình chị em của cô và Du Ân.”
Tô Ngưng vẫn còn đang tức giận, vừa nghe thấy Trần San Ny nói vậy thì lập tức trợn tròn mắt, không nói câu nào.
Chung Văn Thành thì nhanh chóng leo xuống bậc thang mà Trần San Ny bày ra cho anh ấy: “Ảnh thời trang bom tấn? Ý kiến này không tồi, tôi có cảm giác nếu cô và Du Ân cùng nhau lên hình, hiệu quả chắc chắn sẽ rất bùng nổ, e là số tạp chí đó sẽ bán hết sạch luôn quá.”
“Thật ra nhờ chuyện hôm nay mà hình ảnh của cô trong mắt công chúng đã đẹp hơn rất nhiều, mai mốt không chừng cô sẽ trở thành ngôi sao nữ đại diện cho năng lượng tích cực đó.” Chung Văn Thành tán dương Tô Ngưng.
Tô Ngưng bật cười ha hả, mỉa mai nói: “Không biết lúc nãy ai vừa bảo tôi không nên ra mặt giúp bạn ấy nhở? Giờ lại nói hình ảnh của tôi tốt hơn là sao đây?”
Chung Văn Thành bất đắc dĩ nhún vai.
Vừa nãy là đề nghị của đối tác, giờ mới là suy nghĩ thật của anh ấy.
Trần San Ny tiếp lời: “Tôi cũng thấy ý kiến này rất hay, hơn nữa bây giờ mọi người đều dùng tình anh em, tình chị em để thu hút sự chú ý, cô và Du Ân bây giờ không phải cũng giống vậy sao, hơn nữa còn là tình cảm thật sự, không giả dối, đến lúc đó chắc chắn sẽ đè đầu người khác một khúc xa.”
“Cũng không biết Du Ân nghĩ sao nữa, tính tình của cô ấy có hơi khiêm tốn, không muốn quá nổi bật, có lẽ sẽ không muốn ra mặt đâu.”
Tô Ngưng mím môi không nói gì.
Sau khi cụp mắt suy nghĩ hồi lâu, cô ấy cầm điện thoại lên, đứng dậy: “Để tôi gọi điện hỏi ý kiến cô ấy thử xem.”
Dứt lời, cô ấy lập tức bước ra khỏi phòng họp.
Nếu Tô Ngưng nói như vậy tức là đã đồng ý với đề nghị này, Trần San Ny và Chung Văn Thành quay sang nhìn nhau, mỉm cười, trong lòng thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Lý do Tô Ngưng chịu chụp bộ ảnh thời trang đó với Du Ân là vì cô ấy cảm thấy mình và Du Ân nên làm gì đó để lưu lại kỷ niệm tốt đẹp này.
Dù hai người các cô đã làm bạn của nhau rất nhiều năm, dù trong điện thoại không hề thiếu những tấm ảnh chụp chung, nhưng ý nghĩa của hai việc không hề giống nhau.
Bộ ảnh thời trang bom tấn hai người giống như lời tuyên bố về tình bạn vô cùng đẹp đẽ của các cô với mọi người vậy.
Đợi tới lúc hai người già rồi, con cháu đầy nhà, có thể lôi quyển tạp chí đó ra, nói với chúng rằng: nhìn nè, đây chính là bộ ảnh bùng nổ nhất của hai bà lúc còn trẻ đó, rất phong cách, rất tây phương đúng không.
Sau khi an ủi Du Ân xong, Tô Ngưng cất giọng tức giận, phẫn nộ: “Ả đê tiện Tử Dạ chỉ biết núp sau lưng người khác này cuối cùng cũng đo ván rồi, đúng là không tìm đường chết thì sẽ không chết mà.”
Cảnh sát đến rất nhanh, Phó Đình Viễn bảo cấp dưới giao cái chai cũng như bằng chứng cho cảnh sát, sau đó đi cùng cảnh sát về đồn viết lời khai.
Lúc bọn họ tới đồn cảnh sát, Tử Dạ cũng đã bị cảnh sát bắt tới đó, dáng vẻ vô cùng chật vật.
Tử Dạ không ngờ bản thân sẽ bị Phó Đình Viễn bắt tới đây, cô ta tưởng nữ phóng viên kia sẽ gánh chịu tất cả thay cô ta.
Cô ta là loại người tuyệt đối không để bản thân chịu lỗ, dù chỉ một chút, thà hai bàn tay trắng cũng phải tìm cách trả thù đối phương.
Nữ phóng viên là người hâm mộ của cô ta từ lúc mới bắt đầu viết văn, vô cùng trung thành với cô ta. Hơn nữa cô ta cũng biết điều kiện gia đình của nữ phóng viên không tốt, đang rất cần tiền.
Thế nên đầu tiên, cô ta lên mạng giả vờ khóc lóc kể lể với nữ phóng viên kia rằng Du Ân đáng ghét cỡ nào, đợi tới khi người kia đã căm ghét Du Ân đến tận xương tủy, cô ta lại nhân cơ hội đó bàn điều kiện với nữ phóng viên kia. Tử Dạ hứa rằng sẽ đưa hết tiền bán nhà cho cô ta, chỉ mong cô ta có thể đối phó Du Ân, giúp mình trả mối hận này.
Lúc nãy, khi cảnh sát ập tới nhà, còng tay, bắt cô ta đi, cô ta mới từ miệng cảnh sát biết được Phó Đình Viễn đã sớm nhìn thấu kế hoạch của cô ta. Nhất thời, mặt mày cô ta xám xịt như tro.
Giờ phút này, khi bị cảnh sát áp giải tới trước đồn cảnh sát trang nghiêm, Tử Dạ mới hoàn toàn nhận ra bản thân đã đi đến đường cùng, cô ta vừa khóc lóc vừa nói với Du Ân: “Du Ân, là tôi có lỗi với cô, tôi biết sai rồi, cô có thể giơ cao đánh khẽ được không?”
Du Ân nở nụ cười giễu cười, lên tiêng: “Cô cảm thấy bây giờ mới nói xin lỗi thì có ích gì không?”
Tử Dạ khóc nức lên, hai cảnh sát mặt mày vô cảm áp giải cô ta đi.
Sau khi Phó Đình Viễn và Du Ân ở đồn cảnh sát lấy lời khai xong thì lpaj tức về nhà. Vừa tới cửa, Du Ân thình lình xoay người ôm chầm lấy Phó Đình Viễn, nép trong lòng anh, nghẹn ngào nói: “Chuyện ngày hôm nay… cảm ơn anh.”
Nếu không phải anh luôn đề cao cảnh giác, sai người theo dõi Tử Dạ, hậu quả hôm nay chỉ nghĩ thôi đã không chịu nổi rồi.
Phó Đình Viễn vô cùng hưởng thụ lần chủ động bày tỏ tình cảm hiếm có của cô: “Anh đã nói rồi, mai mốt sẽ không bao giờ để em phải chịu bất cứ uất ức hay tổn thương nào nữa.”
Du Ân càng rúc sâu vào lòng anh, trái tim Phó Đình Viễn như hóa thành nước, nhân cơ hội phòng tuyến tâm lý của cô suy yếu, vội vàng thổ lộ: “Du Ân, anh biết bản thân mình lúc trước không thể cho em cảm giác an toàn, nhưng từ giờ về sau, anh sẽ cố gắng trở thành người đàn ông mà em có thể toàn tâm toàn ý dựa vào.”
Dù là đối mặt với chuyện trong nhà hay ứng phó với chuyện bên ngoài, anh cũng sẽ cho cô đủ tự tin cũng như đủ cảm giác an toàn.
“Được.” Du Ân chôn đầu vào ngực anh, thỏ thẻ.
Bên này hai người ngọt ngào âu yếm, bên kia Tô Ngưng lại đang bị người khác dạy bảo.
Và người đó không ai khác chính là Chung Văn Thành. Thân là ông chủ của cô ấy, tất nhiên Chung Văn Thành có tư cách răn dạy cô ấy rồi.
Trong phòng họp, Chung Văn Thành gân cổ, hùng hổ mắng: “Tô Ngưng, hành động của cô hôm nay quá nguy hiểm, lỡ đó là axit sunfuric thật, lỡ văng trúng mặt cô, vậy cả đời này của cô xem như bị hủy rồi!”
Tô Ngưng lập tức đập bàn đứng dậy, nhìn anh ấy chằm chằm như không thể tin nổi: “Chung Văn Thành, não anh làm từ bã đậu hả?”
“Du Ân là người bạn tốt nhất của tôi, sao tôi có thể khoanh tay đứng nhìn chứ?” Tô Ngưng tưởng Chung Văn Thành đã hiểu rõ tình cảm giữa cô ấy và Du Ân như lòng bàn tay, nhưng không ngờ anh ấy lại có thể thốt ra những lời máu lạnh như vậy.
“Huống hồ thân thủ của tôi cũng không tệ, mà dù tôi chẳng biết tí gì cũng vẫn sẽ đứng ra che chở cho cô ấy nếu gặp phải tình huống như hôm nay thôi.”
“Nếu là chuyện khác tôi có thể nghe theo anh, nhưng nếu anh muốn cằn nhằn về việc này, vậy đừng trách sao tôi không chấp nhận.”
Chung Văn Thành bị những lời như súng liên thanh của cô ấy hạ gục, không có cách nào phản bác nổi.
Đương nhiên anh ấy biết rất rõ tình bạn giữa Tô Ngưng và Du Ân sâu đậm cỡ nào, cũng không muốn răn dạy Tô Ngưng gì cả, chỉ là vị đối tác kia lại bắt anh ấy làm vậy.
Vị đối tác kia vừa nghe hành động ra mặt thay người khác của Tô Ngưng hôm nay thì lập tức giận dữ đến độ giọng nói trong điện thoại cũng trở nên run rẩy theo. Người đó ép anh ấy phải dạy bảo Tô Ngưng vài câu, để cô ấy biết sau này không được mạo hiểm như vậy nữa.
Vị đối tác kia còn nghiêm nghị nói rằng nếu Tô Ngưng không nhận ra lỗi lầm của mình thì sẽ phạt cô ấy phải viết bản kiểm điểm hai ngàn chữ.
Chung Văn Thành thật sự không muốn đóng vai ác. Ở trong giới, Tô Ngưng nổi danh là không dễ chọc, thế nên anh ấy đã nói thẳng với vị kia là tự ra mặt dạy bảo Tô Ngưng đi.
Nhưng người kia lại nói thời cơ chưa đến, thế là anh ấy đành nhắm mắt làm liều.
Giờ thì hay rồi, vừa mở miệng nói được một câu đã bị dạy ngược lại, không chỉ mắng anh ấy đầu óc như bã đậu, còn chê anh ấy dông dài, cằn nhằn.
Đúng là từ trong ra ngoài không chỗ nào giống người cả.
Thế nên chuyện viết kiểm điểm hai ngàn chữ, anh ấy có dám nhắc đến đâu.
Anh ấy biết thời còn ngồi trên ghế nhà trường, Tô Ngưng là học sinh kém hàng thật giá thật, bắt cô ấy viết bản kiểm điểm hai ngàn chữ còn đáng sợ hơn là lấy mạng của cô ấy.
Quản lý Trần San Ny của Tô Ngưng thấy không khí trở nên ngột ngạt thì vội vàng đổi sang chủ đề khác, hòng giảm bớt căng thẳng: “Là thế này, bởi vì hành động ra mặt thay Du Ân của Tô Ngưng, tất cả mọi người đều vô cùng cảm động vì tình bạn đẹp giữa họ, nên đã có tạp chí liên lạc với tôi, bảo là muốn chụp một bộ ảnh thời trang bom tấn về tình chị em của cô và Du Ân.”
Tô Ngưng vẫn còn đang tức giận, vừa nghe thấy Trần San Ny nói vậy thì lập tức trợn tròn mắt, không nói câu nào.
Chung Văn Thành thì nhanh chóng leo xuống bậc thang mà Trần San Ny bày ra cho anh ấy: “Ảnh thời trang bom tấn? Ý kiến này không tồi, tôi có cảm giác nếu cô và Du Ân cùng nhau lên hình, hiệu quả chắc chắn sẽ rất bùng nổ, e là số tạp chí đó sẽ bán hết sạch luôn quá.”
“Thật ra nhờ chuyện hôm nay mà hình ảnh của cô trong mắt công chúng đã đẹp hơn rất nhiều, mai mốt không chừng cô sẽ trở thành ngôi sao nữ đại diện cho năng lượng tích cực đó.” Chung Văn Thành tán dương Tô Ngưng.
Tô Ngưng bật cười ha hả, mỉa mai nói: “Không biết lúc nãy ai vừa bảo tôi không nên ra mặt giúp bạn ấy nhở? Giờ lại nói hình ảnh của tôi tốt hơn là sao đây?”
Chung Văn Thành bất đắc dĩ nhún vai.
Vừa nãy là đề nghị của đối tác, giờ mới là suy nghĩ thật của anh ấy.
Trần San Ny tiếp lời: “Tôi cũng thấy ý kiến này rất hay, hơn nữa bây giờ mọi người đều dùng tình anh em, tình chị em để thu hút sự chú ý, cô và Du Ân bây giờ không phải cũng giống vậy sao, hơn nữa còn là tình cảm thật sự, không giả dối, đến lúc đó chắc chắn sẽ đè đầu người khác một khúc xa.”
“Cũng không biết Du Ân nghĩ sao nữa, tính tình của cô ấy có hơi khiêm tốn, không muốn quá nổi bật, có lẽ sẽ không muốn ra mặt đâu.”
Tô Ngưng mím môi không nói gì.
Sau khi cụp mắt suy nghĩ hồi lâu, cô ấy cầm điện thoại lên, đứng dậy: “Để tôi gọi điện hỏi ý kiến cô ấy thử xem.”
Dứt lời, cô ấy lập tức bước ra khỏi phòng họp.
Nếu Tô Ngưng nói như vậy tức là đã đồng ý với đề nghị này, Trần San Ny và Chung Văn Thành quay sang nhìn nhau, mỉm cười, trong lòng thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Lý do Tô Ngưng chịu chụp bộ ảnh thời trang đó với Du Ân là vì cô ấy cảm thấy mình và Du Ân nên làm gì đó để lưu lại kỷ niệm tốt đẹp này.
Dù hai người các cô đã làm bạn của nhau rất nhiều năm, dù trong điện thoại không hề thiếu những tấm ảnh chụp chung, nhưng ý nghĩa của hai việc không hề giống nhau.
Bộ ảnh thời trang bom tấn hai người giống như lời tuyên bố về tình bạn vô cùng đẹp đẽ của các cô với mọi người vậy.
Đợi tới lúc hai người già rồi, con cháu đầy nhà, có thể lôi quyển tạp chí đó ra, nói với chúng rằng: nhìn nè, đây chính là bộ ảnh bùng nổ nhất của hai bà lúc còn trẻ đó, rất phong cách, rất tây phương đúng không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.