Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi
Chương 304: Bữa tối cuối cùng!
Hà Vy
03/08/2022
Cảm xúc Thẩm Dao suy sụp mất rồi, nhưng giọng điệu ôn hòa trấn an cô ta của Từ Sướng vẫn vang lên trong điện thoại: “Dao Dao, em phải tin tưởng anh, anh sẽ không để em xảy ra chuyện.”
“Mặc dù Giang Kính Hàn có lợi hại thật, nhưng luật sư anh tìm cho em cũng không thua kém gì anh ta, là một chuyên gia anh mời từ nước ngoài về.”
Từ Sướng chỉ nói dăm ba câu đã khiến Thẩm Dao bình tĩnh trở lại: “Thật chứ?”
Từ Sướng nói tiếp: “Đương nhiên là thật rồi, sao anh lại có thể để em bước vào chốn tai ương như lao ngục chứ?”
Từ Sướng lại tiếp tục bày tỏ nỗi lòng: “Còn nữa, anh đã vì em mà làm nhiều chuyện như vậy, chẳng lẽ lại để em ngồi tù? Mục đích cuối cùng của chúng ta chẳng phải là diệt trừ Du Ân và Phó Đình Viễn sao?”
Lời trấn an của Từ Sướng đã khiến Thẩm Dao hoàn toàn bình tĩnh lại, kể từ ngày đó, khi Từ Sướng đột nhiên ở đâu xuất hiện như từ trên trời rơi xuống, cứu cô ta thoát khỏi sự bức bách của Tống Tử Dụ, Thẩm Dao đã quyết một lòng tin tưởng Từ Sướng.
Bởi vì cô ta cũng tự cho rằng Từ Sướng thật lòng thật dạ với cô ta, anh ta đã không oán hận việc trước đó cô ta từng ham phú quý mà vứt bỏ anh ta, cũng không ngại chuyện cô ta đã từng ngủ với Tống Tử Dụ, và càng không ngại việc cô ta hiện giờ chỉ là người với hai bàn tay trắng, như vậy không phải một lòng một dạ với cô ta thì là gì?
Từ Sướng thấy cảm xúc cô ta đã bình ổn như cũ, anh ta lại thấp giọng căn dặn: “Nếu cảnh sát có hỏi em, em cứ một mực nhận định là do ngày đó em uống nhiều rượu quá nên thần trí không rõ ràng, không nhớ đã xảy ra những chuyện gì.”
Chỉ một lời căn dặn này của Từ Sướng cũng khiến Thẩm Dao nhẹ nhàng thở phào một hơi, có điều cô ta vẫn nói với giọng điệu vô cùng ấm ức: “Được, em nhất định sẽ làm theo lời anh nói, anh phải kêu luật sư nhanh chóng nộp tiền bão lãnh đưa em ra ngoài đấy.”
“Tất nhiên.” Từ Sướng vui vẻ đáp.
Cuộc trò chuyện của Thẩm Dao và Từ Sướng mới vừa kết thúc chưa được bao lâu, cảnh sát đã tiến vào phòng bệnh của cô ta, vốn dĩ cô ta cũng chẳng bị thương gì từ việc ngã xuống cầu thang, nên đã bị cảnh sát đưa đi ngay sau đó.
Mà bản thân Từ Sướng cũng nói được làm được, Thẩm Dao chỉ ở cục cảnh sát đúng một đêm, luật sư của cô ta đã lập tức nộp tiền bão lãnh đưa cô ta ra ngoài.
Được ra ngoài sau khi đã nộp tiền bảo lãnh, Thẩm Dao đã ôm Từ Sướng gào khóc một lúc, thời điểm bị cảnh sát tra hỏi lúc ở cục cảnh sát, cơ thể cô ta run rẩy không ngừng, cô ta không bao giờ muốn đi vào nơi đó lần thứ hai.
“Eric, anh nhất định phải bảo vệ em không xảy ra chuyện gì đấy, em không muốn đi vào nơi đó thêm lần nào nữa.” Thẩm Dao khóc như mưa.
Từ Sướng ôm cô ta trấn an: “Em sẽ không sao hết.”
Lâm Như đứng bên cạnh thì vẫn vô cùng lo lắng, bà ta nói: “Cậu ngoài miệng thì cứ Dao Dao sẽ không có chuyện gì, nhưng hiện tại đoạn video kia đã được tung ra ngoài, chứng cứ cho thấy con bé cố ý hãm hại người là vô cùng rõ ràng, luật sư nào có thể giúp con bé thắng nổi vụ kiện này cơ chứ?”
Lâm Như nói xong lại bất mãn thêm lời: “Hai người quyết định làm như vậy, tại sao không nói trước với tôi một tiếng hả?”
Nếu bà ta biết Thẩm Dao bị Từ Sướng xúi giục đi hãm hại Du Ân như vậy, bà ta sẽ không đồng ý, bởi vì dù sao thì điều này chắc chắn sẽ có nguy hiểm.
Nhưng con gái bà ta từ lúc ở bên cạnh Từ Sướng tới nay đã hoàn toàn biến thành người mà Từ Sướng nói gì nghe nấy, căn bản là không nghe lời người mẹ ruột này nói.
Từ Sướng bị Lâm Như chất vấn như vậy, anh ta cụp mắt, đáy mắt xẹt qua một tia sát ý, có điều anh ta vẫn che giấu khá tốt.
Thời điểm giương mắt lên, đáy mắt lại xuất hiện biểu cảm nghiêm túc, nhìn Lâm Như nói từng câu từng chữ muốn bảo đảm với bà ta: “Bác gái, bác yên tâm, cho dù cháu có phải đánh cược mạng sống của chính mình đi chăng nữa, cháu cũng sẽ bảo vệ Dao Dao chu toàn.”
Lâm Như vốn định nói chứng cứ vô cùng xác thực như thế anh ta đánh cược mạng sống thì có ích lợi gì, chưa kể luật sư của Du Ân lại chính là Giang Kính Hàn.
Xem ra Lâm Như vẫn còn chút lý trí, nhưng Thẩm Dao thì dường như đã bị Từ Sướng mê hoặc hoàn toàn, lại ôm Từ Sướng lần nữa, nói: “Eric, em tin tưởng anh, em biết anh sẽ bảo vệ em được chu toàn.”
Từ Sướng ôm Thẩm Dao nói: “Đi thôi, anh đưa em đi ăn món gì ngon ngon, để em bình tĩnh trở lại.”. Truyện Bách Hợp
Thẩm Dao ngoan ngoãn dịu dàng gật đầu: “Được.”
Hai người tạm biệt Lâm Như sau đó định rời đi, nhưng không hiểu sao mắt trái Lâm Như lại nháy liên hồi, bà ta cảm thấy dường như sẽ có chuyện không tốt gì đó xảy đến, cho nên đã vội ngăn cản hai người: “Hiện giờ Dao Dao mà ra ngoài chẳng phải sẽ có chút không tiện sao?”
Thẩm Dao khó hiểu nói: “Mẹ, mẹ bị sao vậy, mặc dù con phải nộp tiền bảo lãnh mới được ra ngoài, nhưng Cục cảnh sát cũng chưa có nói là con không được ra ngoài ăn cơm.”
Lâm Như vẫn không yên tâm: “Đừng ra ngoài ăn, con muốn ăn gì về nhà mẹ làm cho con ăn.”
Thẩm Dao nhíu mày, hơi mất kiên nhẫn, mở miệng nói: “Con ra ngoài ăn cơm với Eric, chứ không phải với người khác, mẹ khẩn trương như vậy làm cái gì?”
Theo suy nghĩ của Thẩm Dao thì chắc có lẽ, dù người trên toàn thế giới đều muốn hại cô ta, thì Từ Sướng vẫn sẽ không.
Thời điểm cô ta sa vào vũng lầy bẩn thỉu, anh ta vẫn chọn tới bên cô ta, vậy thì có lý do gì để hãm hại cô ta nữa chứ.
Không đợi Lâm Như kịp nói thêm cái gì nữa, Thẩm Dao đã nắm tay Từ Sướng đi ra ngoài, để lại Lâm Như ở phía sau có nổi giận cũng vô dụng.
Sau khi ngồi vào trong xe, Từ Sướng lại nhìn Thẩm Dao nói: “Vì để an ủi em, nên hôm nay anh quyết định sẽ tự mình xuống bếp nấu cơm.”
Thẩm Dao vui vẻ không thôi: “Có thật không?”
Từ Sướng nói với giọng cưng chiều: “Đương nhiên là thật rồi, đồ ăn anh cũng đã mua xong cả, hy vọng là em có thể nhìn thấy được thành ý của anh.”
Thẩm Dao vội nhào tới ôm lấy cổ Từ Sướng: “Em đã nhìn thấy thành ý của anh từ lâu rồi, anh thật sự thật sự quá tốt.”
Hai người cứ thân mật như vậy suốt dọc đường cho đến khi về tới chỗ ở của Từ Sướng, Từ Sướng không ở trong căn biệt thự mà anh ta cho Thẩm Dao và Lâm Như, mà là ở một chỗ khác, là một căn chung cư đơn giản.
Thẩm Dao đã từng hỏi anh ta, vì sao không vào ở cùng với bọn họ.
Nhưng Từ Sướng nói nếu đã giao biệt thự cho mẹ con cô ta, thì việc anh ta vào ở có lẽ sẽ không được hay lắm. Từ Sướng còn nói, chỉ cần mẹ con cô ta có thể sống thoải mái, thì dù anh ta có ở một căn chung cư bình thường cũng chẳng sao, Thẩm Dao nghe xong thì cảm động muốn chết.
Hai người về đến chung cư của Từ Sướng, việc đầu tiên là trao cho nhau nụ hôn nồng cháy, sau đó Từ Sướng mới sửa sang lại quần áo rồi đi vào phòng bếp nấu cơm.
Thực tế thì Thẩm Dao rất muốn bọn họ tiếp tục, nhưng rõ ràng Từ Sướng lại chỉ đang hứng thú với việc nấu cơm cho cô ta, nên Thẩm Dao cũng không có miễn cưỡng, đợi lát nữa cơm nước xong xuôi, khi ấy thời gian còn nhiều bọn họ tha hồ mà tiếp tục, như vậy chẳng phải sẽ tốt hơn sao?
Nhưng tại một nơi mà Thẩm Dao không nhìn tới, sau khi cửa lớn phòng bếp đóng lại, ánh mắt Từ Sướng tức khắc trở nên lạnh lẽo, mà việc trước tiên anh ta làm là rửa sạch tay và môi, sau đó mới bắt đầu nấu cơm.
Từ Sướng nấu các món ăn phương Tây, bò bít tết chiên nấu với mì Ý, sau đó lại chuẩn bị sẵn cho Thẩm Dao một ly nước trái cây.
Sau khi rót nước trái cây, Từ Sướng lấy một gói bột phấn thật nhỏ từ ngăn tủ ra rồi đổ vào ly nước trái cây với khuôn mặt không cảm xúc.
Coi như đây là bữa tôi cuối cùng giữa anh ta và Thẩm Dao, và cũng là một bữa cơm hủy hoại hoàn toàn Thẩm Dao.
Sau khi đã chuẩn bị ổn thỏa hết thảy, lúc này Từ Sướng mới khôi phục lại nét mặt dịu dàng rồi bưng mâm ra ngoài.
Thẩm Dao nhìn món bò bít tết và mì Ý với đầy đủ hương vị trước mặt, lòng mềm đến nỗi sắp chảy nước tới nơi: “Oa, Eric, tài nghệ nấu nướng của anh có thể so với đầu bếp đấy.”
Khoảng thời gian trước Thẩm Dao có nghe nói Phó Đình Viễn đã học nấu cơm vì Du Ân, khi đó trong lòng cô ta ghen ghét muốn chết đi được, thật không ngờ hiện tại cô ta cũng được đãi ngộ như vậy, nên kích động tới nỗi lấy điện thoại ra chụp ảnh rồi đăng lên trang cá nhân khoe với bạn bè.
Từ Sướng vẫn rất vui vẻ chờ cô ta đăng tin lên trang cá nhân xong, lúc này mới mở miệng nói: “Mau ăn nhanh đi, không là nguội hết đấy.”
Từ Sướng cũng rót cho bản thân một ly rượu vang, Thẩm Dao nói với giọng nũng nịu: “Sao lại cho em một ly nước trái cây chứ, em cũng muốn uống rượu.”
Uống rượu xong rồi, chẳng phải lát nữa lúc làm bọn họ sẽ càng hứng thú hơn không phải sao?
Từ Sướng dịu dàng khuyên nhủ: “Ngoan, lát nữa em còn phải về nhà nữa, nếu cả hai cùng uống rượu thì ai sẽ lái xe đây?”
Không đợi Thẩm Dao kịp nói thêm gì, Từ Sướng đã nói tiếp: “Hôm nay tâm trạng anh có hơi phức tạp, nên muốn uống chút rượu.”
Anh ta uống rượu xong sẽ không thể lái xe, vậy nên lát nữa người lái xe chỉ có thể là Thẩm Dao, trên đường có xảy ra bất cứ vấn đề gì, thì cũng là do bản thân cô ta, chứ chẳng liên quan gì tới anh ta hết.
“Mặc dù Giang Kính Hàn có lợi hại thật, nhưng luật sư anh tìm cho em cũng không thua kém gì anh ta, là một chuyên gia anh mời từ nước ngoài về.”
Từ Sướng chỉ nói dăm ba câu đã khiến Thẩm Dao bình tĩnh trở lại: “Thật chứ?”
Từ Sướng nói tiếp: “Đương nhiên là thật rồi, sao anh lại có thể để em bước vào chốn tai ương như lao ngục chứ?”
Từ Sướng lại tiếp tục bày tỏ nỗi lòng: “Còn nữa, anh đã vì em mà làm nhiều chuyện như vậy, chẳng lẽ lại để em ngồi tù? Mục đích cuối cùng của chúng ta chẳng phải là diệt trừ Du Ân và Phó Đình Viễn sao?”
Lời trấn an của Từ Sướng đã khiến Thẩm Dao hoàn toàn bình tĩnh lại, kể từ ngày đó, khi Từ Sướng đột nhiên ở đâu xuất hiện như từ trên trời rơi xuống, cứu cô ta thoát khỏi sự bức bách của Tống Tử Dụ, Thẩm Dao đã quyết một lòng tin tưởng Từ Sướng.
Bởi vì cô ta cũng tự cho rằng Từ Sướng thật lòng thật dạ với cô ta, anh ta đã không oán hận việc trước đó cô ta từng ham phú quý mà vứt bỏ anh ta, cũng không ngại chuyện cô ta đã từng ngủ với Tống Tử Dụ, và càng không ngại việc cô ta hiện giờ chỉ là người với hai bàn tay trắng, như vậy không phải một lòng một dạ với cô ta thì là gì?
Từ Sướng thấy cảm xúc cô ta đã bình ổn như cũ, anh ta lại thấp giọng căn dặn: “Nếu cảnh sát có hỏi em, em cứ một mực nhận định là do ngày đó em uống nhiều rượu quá nên thần trí không rõ ràng, không nhớ đã xảy ra những chuyện gì.”
Chỉ một lời căn dặn này của Từ Sướng cũng khiến Thẩm Dao nhẹ nhàng thở phào một hơi, có điều cô ta vẫn nói với giọng điệu vô cùng ấm ức: “Được, em nhất định sẽ làm theo lời anh nói, anh phải kêu luật sư nhanh chóng nộp tiền bão lãnh đưa em ra ngoài đấy.”
“Tất nhiên.” Từ Sướng vui vẻ đáp.
Cuộc trò chuyện của Thẩm Dao và Từ Sướng mới vừa kết thúc chưa được bao lâu, cảnh sát đã tiến vào phòng bệnh của cô ta, vốn dĩ cô ta cũng chẳng bị thương gì từ việc ngã xuống cầu thang, nên đã bị cảnh sát đưa đi ngay sau đó.
Mà bản thân Từ Sướng cũng nói được làm được, Thẩm Dao chỉ ở cục cảnh sát đúng một đêm, luật sư của cô ta đã lập tức nộp tiền bão lãnh đưa cô ta ra ngoài.
Được ra ngoài sau khi đã nộp tiền bảo lãnh, Thẩm Dao đã ôm Từ Sướng gào khóc một lúc, thời điểm bị cảnh sát tra hỏi lúc ở cục cảnh sát, cơ thể cô ta run rẩy không ngừng, cô ta không bao giờ muốn đi vào nơi đó lần thứ hai.
“Eric, anh nhất định phải bảo vệ em không xảy ra chuyện gì đấy, em không muốn đi vào nơi đó thêm lần nào nữa.” Thẩm Dao khóc như mưa.
Từ Sướng ôm cô ta trấn an: “Em sẽ không sao hết.”
Lâm Như đứng bên cạnh thì vẫn vô cùng lo lắng, bà ta nói: “Cậu ngoài miệng thì cứ Dao Dao sẽ không có chuyện gì, nhưng hiện tại đoạn video kia đã được tung ra ngoài, chứng cứ cho thấy con bé cố ý hãm hại người là vô cùng rõ ràng, luật sư nào có thể giúp con bé thắng nổi vụ kiện này cơ chứ?”
Lâm Như nói xong lại bất mãn thêm lời: “Hai người quyết định làm như vậy, tại sao không nói trước với tôi một tiếng hả?”
Nếu bà ta biết Thẩm Dao bị Từ Sướng xúi giục đi hãm hại Du Ân như vậy, bà ta sẽ không đồng ý, bởi vì dù sao thì điều này chắc chắn sẽ có nguy hiểm.
Nhưng con gái bà ta từ lúc ở bên cạnh Từ Sướng tới nay đã hoàn toàn biến thành người mà Từ Sướng nói gì nghe nấy, căn bản là không nghe lời người mẹ ruột này nói.
Từ Sướng bị Lâm Như chất vấn như vậy, anh ta cụp mắt, đáy mắt xẹt qua một tia sát ý, có điều anh ta vẫn che giấu khá tốt.
Thời điểm giương mắt lên, đáy mắt lại xuất hiện biểu cảm nghiêm túc, nhìn Lâm Như nói từng câu từng chữ muốn bảo đảm với bà ta: “Bác gái, bác yên tâm, cho dù cháu có phải đánh cược mạng sống của chính mình đi chăng nữa, cháu cũng sẽ bảo vệ Dao Dao chu toàn.”
Lâm Như vốn định nói chứng cứ vô cùng xác thực như thế anh ta đánh cược mạng sống thì có ích lợi gì, chưa kể luật sư của Du Ân lại chính là Giang Kính Hàn.
Xem ra Lâm Như vẫn còn chút lý trí, nhưng Thẩm Dao thì dường như đã bị Từ Sướng mê hoặc hoàn toàn, lại ôm Từ Sướng lần nữa, nói: “Eric, em tin tưởng anh, em biết anh sẽ bảo vệ em được chu toàn.”
Từ Sướng ôm Thẩm Dao nói: “Đi thôi, anh đưa em đi ăn món gì ngon ngon, để em bình tĩnh trở lại.”. Truyện Bách Hợp
Thẩm Dao ngoan ngoãn dịu dàng gật đầu: “Được.”
Hai người tạm biệt Lâm Như sau đó định rời đi, nhưng không hiểu sao mắt trái Lâm Như lại nháy liên hồi, bà ta cảm thấy dường như sẽ có chuyện không tốt gì đó xảy đến, cho nên đã vội ngăn cản hai người: “Hiện giờ Dao Dao mà ra ngoài chẳng phải sẽ có chút không tiện sao?”
Thẩm Dao khó hiểu nói: “Mẹ, mẹ bị sao vậy, mặc dù con phải nộp tiền bảo lãnh mới được ra ngoài, nhưng Cục cảnh sát cũng chưa có nói là con không được ra ngoài ăn cơm.”
Lâm Như vẫn không yên tâm: “Đừng ra ngoài ăn, con muốn ăn gì về nhà mẹ làm cho con ăn.”
Thẩm Dao nhíu mày, hơi mất kiên nhẫn, mở miệng nói: “Con ra ngoài ăn cơm với Eric, chứ không phải với người khác, mẹ khẩn trương như vậy làm cái gì?”
Theo suy nghĩ của Thẩm Dao thì chắc có lẽ, dù người trên toàn thế giới đều muốn hại cô ta, thì Từ Sướng vẫn sẽ không.
Thời điểm cô ta sa vào vũng lầy bẩn thỉu, anh ta vẫn chọn tới bên cô ta, vậy thì có lý do gì để hãm hại cô ta nữa chứ.
Không đợi Lâm Như kịp nói thêm cái gì nữa, Thẩm Dao đã nắm tay Từ Sướng đi ra ngoài, để lại Lâm Như ở phía sau có nổi giận cũng vô dụng.
Sau khi ngồi vào trong xe, Từ Sướng lại nhìn Thẩm Dao nói: “Vì để an ủi em, nên hôm nay anh quyết định sẽ tự mình xuống bếp nấu cơm.”
Thẩm Dao vui vẻ không thôi: “Có thật không?”
Từ Sướng nói với giọng cưng chiều: “Đương nhiên là thật rồi, đồ ăn anh cũng đã mua xong cả, hy vọng là em có thể nhìn thấy được thành ý của anh.”
Thẩm Dao vội nhào tới ôm lấy cổ Từ Sướng: “Em đã nhìn thấy thành ý của anh từ lâu rồi, anh thật sự thật sự quá tốt.”
Hai người cứ thân mật như vậy suốt dọc đường cho đến khi về tới chỗ ở của Từ Sướng, Từ Sướng không ở trong căn biệt thự mà anh ta cho Thẩm Dao và Lâm Như, mà là ở một chỗ khác, là một căn chung cư đơn giản.
Thẩm Dao đã từng hỏi anh ta, vì sao không vào ở cùng với bọn họ.
Nhưng Từ Sướng nói nếu đã giao biệt thự cho mẹ con cô ta, thì việc anh ta vào ở có lẽ sẽ không được hay lắm. Từ Sướng còn nói, chỉ cần mẹ con cô ta có thể sống thoải mái, thì dù anh ta có ở một căn chung cư bình thường cũng chẳng sao, Thẩm Dao nghe xong thì cảm động muốn chết.
Hai người về đến chung cư của Từ Sướng, việc đầu tiên là trao cho nhau nụ hôn nồng cháy, sau đó Từ Sướng mới sửa sang lại quần áo rồi đi vào phòng bếp nấu cơm.
Thực tế thì Thẩm Dao rất muốn bọn họ tiếp tục, nhưng rõ ràng Từ Sướng lại chỉ đang hứng thú với việc nấu cơm cho cô ta, nên Thẩm Dao cũng không có miễn cưỡng, đợi lát nữa cơm nước xong xuôi, khi ấy thời gian còn nhiều bọn họ tha hồ mà tiếp tục, như vậy chẳng phải sẽ tốt hơn sao?
Nhưng tại một nơi mà Thẩm Dao không nhìn tới, sau khi cửa lớn phòng bếp đóng lại, ánh mắt Từ Sướng tức khắc trở nên lạnh lẽo, mà việc trước tiên anh ta làm là rửa sạch tay và môi, sau đó mới bắt đầu nấu cơm.
Từ Sướng nấu các món ăn phương Tây, bò bít tết chiên nấu với mì Ý, sau đó lại chuẩn bị sẵn cho Thẩm Dao một ly nước trái cây.
Sau khi rót nước trái cây, Từ Sướng lấy một gói bột phấn thật nhỏ từ ngăn tủ ra rồi đổ vào ly nước trái cây với khuôn mặt không cảm xúc.
Coi như đây là bữa tôi cuối cùng giữa anh ta và Thẩm Dao, và cũng là một bữa cơm hủy hoại hoàn toàn Thẩm Dao.
Sau khi đã chuẩn bị ổn thỏa hết thảy, lúc này Từ Sướng mới khôi phục lại nét mặt dịu dàng rồi bưng mâm ra ngoài.
Thẩm Dao nhìn món bò bít tết và mì Ý với đầy đủ hương vị trước mặt, lòng mềm đến nỗi sắp chảy nước tới nơi: “Oa, Eric, tài nghệ nấu nướng của anh có thể so với đầu bếp đấy.”
Khoảng thời gian trước Thẩm Dao có nghe nói Phó Đình Viễn đã học nấu cơm vì Du Ân, khi đó trong lòng cô ta ghen ghét muốn chết đi được, thật không ngờ hiện tại cô ta cũng được đãi ngộ như vậy, nên kích động tới nỗi lấy điện thoại ra chụp ảnh rồi đăng lên trang cá nhân khoe với bạn bè.
Từ Sướng vẫn rất vui vẻ chờ cô ta đăng tin lên trang cá nhân xong, lúc này mới mở miệng nói: “Mau ăn nhanh đi, không là nguội hết đấy.”
Từ Sướng cũng rót cho bản thân một ly rượu vang, Thẩm Dao nói với giọng nũng nịu: “Sao lại cho em một ly nước trái cây chứ, em cũng muốn uống rượu.”
Uống rượu xong rồi, chẳng phải lát nữa lúc làm bọn họ sẽ càng hứng thú hơn không phải sao?
Từ Sướng dịu dàng khuyên nhủ: “Ngoan, lát nữa em còn phải về nhà nữa, nếu cả hai cùng uống rượu thì ai sẽ lái xe đây?”
Không đợi Thẩm Dao kịp nói thêm gì, Từ Sướng đã nói tiếp: “Hôm nay tâm trạng anh có hơi phức tạp, nên muốn uống chút rượu.”
Anh ta uống rượu xong sẽ không thể lái xe, vậy nên lát nữa người lái xe chỉ có thể là Thẩm Dao, trên đường có xảy ra bất cứ vấn đề gì, thì cũng là do bản thân cô ta, chứ chẳng liên quan gì tới anh ta hết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.