Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi
Chương 185: Bữa tối với ánh nến
Hà Vy
02/04/2022
Ngay tức khắc, Thẩm Dao dường như đã ngộ ra được, ý của ba cô ta là Du Ân được Diệp Văn bao nuôi.
Thẩm Thanh Sơn nói tiếp: "Giờ con đi xin lỗi cũng chỉ là việc tạm thời mà thôi, cô ta và Diệp Văn có vết nhơ đầy mình như thế, chả nhẽ sau này chúng ta lại không thể tìm ra cơ hội để hủy hoại hai người họ sao?"
“Đợi đến lúc đó xem, danh tiếng của Du Ân đã xuống dốc hoàn toàn rồi thì Phó Đình Viễn còn muốn cô ta được không?"
Chỉ với câu nói vừa rồi của Thẩm Thanh Sơn đã khiến Thẩm Dao hạ quyết tâm, đồng ý thỏa hiệp lần này. Đợi đến ngày cô ta nắm được chứng cứ yêu đương mập mờ của Diệp Văn và Du Ân, cô ta nhất định sẽ xử đẹp Du Ân!
Nghĩ đến đây, khóe môi Thẩm Dao cong lên để lộ một nụ cười, điềm đạm nhìn Du Ân nói: "Thành thật xin lỗi."
Thẩm Dao vốn tưởng bản thân chỉ cần hạ mình khép nép nói một câu xin lỗi là Du Ân sẽ vừa lòng lắm.
Nhưng có ai ngờ, đáp lại lời xin lỗi của cô ta, Du Ân chỉ lắc đầu cười rồi khẽ nói: "Cô Thẩm này, hình như xin lỗi không phải như thế đâu."
Thẩm Dao chán nản: "Vậy cô muốn thế nào?"
Du Ân từ tốn đáp lại: "Để xin lỗi một ai đó, trước tiên cô phải nói mình đã làm sai ở đâu, sau đó mới xin lỗi, cuối cùng là đảm bảo, hứa chắc chắn mình sẽ không tái phạm lại sai lầm đó nữa."
“Theo tôi, đó mới chính xác là lời xin lỗi có thành ý." Trên mặt Du Ân vẫn để lộ một nụ cười vui vẻ hòa đồng, nhưng yêu cầu mà cô đưa ta thì hoàn toàn trái ngược với sự tử tế hiện diện trên khuôn mặt cô.
Thẩm Dao tức đến nỗi muốn đứng phắt dậy bỏ chạy lấy người, nhưng cuối cùng cô ta vẫn đành chọn cách nhẫn nại.
Cô ta hít sâu một hơi, cắn răng nói nhanh: "Bản thảo thử nghiệm sách mới lần trước của thầy Diệp Văn, tôi không nên thuê hacker máy tính xâm nhập máy tính cô, trộm bản thảo của cô rồi đem biến tấu thành của mình."
“Thành thật xin lỗi cô, tôi đảm bảo sau này sẽ không làm chuyện như thế với cô một lần nào nữa."
Thẩm Dao nói sạch một hơi, giống như nói càng nhanh cô ta càng giữ lại được chút thể diện vậy.
Mà Du Ân cũng không muốn so đo thêm với cô ta làm gì, cô không cần nghĩ cũng biết Thẩm Dao chẳng có chút thành ý nào, dẫu sao thì với cô, chỉ cần chính miệng Thẩm Dao nói ra những lời đó là tốt rồi.
Bị Thẩm Dao tính kế hết lần này đến lần khác, Du Ân không thể chủ quan được.
Ngay trước khi bước vào đây, cô đã bật chế độ ghi âm ở điện thoại, chỉ để chờ tới khi có cơ hội là lập tức ghi lại lời xin lỗi của Thẩm Dao, phòng trừ sau này lỡ có chuyện ngoài ý muốn gì xảy ra. . Ngôn Tình Hài
Thẩm Dao vốn thuộc loại người mưu kế thâm sâu, ai biết sau này cô ta sẽ lại đổi trắng thay đen rồi nhằm vào cô chứ.
Nếu có chứng cứ trong tay, Du Ân sẽ không sợ.
Du Ân che giấu cảm xúc khá tốt của mình, mỉm cười nhìn Thẩm Dao nói: "Tôi chấp nhận lời xin lỗi của cô."
Thẩm Dao nghiến răng cười khẩy một tiếng, sau đó cầm chiếc túi hiệu của mình đứng dậy bỏ chạy lấy người.
Du Ân, tương lai còn dài lắm.
Sau khi Thẩm Dao rời đi, Du Ân mới lôi điện thoại di động ra, cẩn thận lưu đoạn ghi âm lại.
Đúng lúc cô đang định đứng dậy rời khỏi quán cà phê thì đột nhiên, Phó Đình Viễn gọi tới.
Trong điện thoại, lời nói tỏ rõ thái độ không cho phép từ chối của Phó Đình Viễn vang lên: "Xét thấy hồi sớm em nhờ vả xin tôi giữ bí mật hộ, vậy nên tối nay chúng ta cùng ăn cơm đi."
Dù gì thì lần trước Du Ân cũng đã hiểu lầm anh là cả ngày chỉ biết đòi trả ơn, thế nên Phó Đình Viễn chỉ đơn giản là tương kế tựu kế thôi.
Sau này hễ cô nhờ anh làm việc gì, anh nhất định sẽ đòi trả ơn.
Du Ân buồn bực nhịn không nổi, căm giận nói anh một câu: "Quả nhiên, không gian trá không phải doanh nhân."
Phó Đình Viễn nghe xong cũng không giận, ngược lại anh còn tiếp lời câu nói của cô: "Doanh nhân coi trọng lợi nhuận hơn là chia tay."
Du Ân vốn tưởng người coi trọng sĩ diện như anh chắc sẽ phát bực khi bị cô châm chọc như vậy, nhưng thật không ngờ hiện giờ anh lại học được cách tự bôi xấu mình.
Anh như thế lại khiến cô không biết phải đáp lời thế nào, Phó Đình Viễn lại nói: "Tối nay em không cần nấu cơm, để tôi kêu Dịch Thận Chi đưa cơm tới nhà ăn."
Phó Đình Viễn ngẫm lại, có lẽ do anh lúc nào cũng tìm tới chỗ cô ăn, khiến cô phải xuống bếp nấu nướng, cho nên cô mới bài xích chuyện ăn cơm với anh như thế, bởi vậy, lần này anh đã chủ động mở lời trước để cô không phải vất vả chuẩn bị.
Chỉ cần cô chịu đi ăn cùng anh đã là tốt lắm rồi.
Như vậy thôi cũng đủ để anh cảm thấy thỏa mãn.
“Tùy anh.” Du Ân ném lại anh một câu nhạt toẹt rồi cúp điện thoại.
Cô không thích việc tiếp xúc với anh nhiều, bài xích việc cùng anh ăn cơm, đâu phải là vì cô không muốn xuống bếp cơ chứ? Mà là vì cô thật lòng không muốn có dây dưa, liên quan gì tới anh thêm nữa.
Ngay sau đó, Phó Đình Viễn lại gửi cho cô một tin nhắn: "Tới nhà của tôi hay là ở nhà của em luôn?"
Du Ân siết chặt chiếc điện thoại, nghiến răng, muốn thêm anh vào danh sách đen lần nữa.
Anh có thể đừng nói mấy lời ám muội như thế không?
Đi tới nhà tôi ăn cơm, hay là ăn ở nhà cô luôn?
Chẳng lẽ nhắn thêm mấy chữ cũng khiến anh mệt lắm sao?
Bởi vậy, lại lần nữa, cô chẳng có chút cảm tình nào mà nhắn lại anh hai chữ: "Tùy anh."
Vậy là Phó Đình Viễn là người đưa ra quyết định: "Vậy tới chỗ tôi đi."
Du Ân cất điện thoại, không thèm để ý gì đến anh nữa.
Sáu giờ tối, Phó Đình Viễn gửi cho Du Ân một tin nhắn, nói là anh đã về tới nhà, đồ ăn cũng đã dọn xong xuôi, kêu cô mau tới.
Du Ân miễn cưỡng mặc một cái áo khoác rồi đi ra ngoài, cửa nhà Phó Đình Viễn không khóa, cô buồn bực đẩy cửa đi vào, nhưng lại phát hiện trong phòng rất tối, Phó Đình Viễn không bật đèn.
Cô đi lên phía trước vài bước, lúc đi tới vị trí nhà ăn mới phát hiện, Phó Đình Viễn bài trí ánh nến cho bữa tối.
Ở hai đầu chiếc bàn ăn dài có bày một giá cắm nến tinh xảo, và trên giá cắm nến là một ngọn nến màu trắng.
Trên mặt bàn có đặt một bình hoa hồng được cài cắm tỉ mỉ, một bầu không khí lãng mạn và siêu đẹp bao trùm khắp căn phòng.
Du Ân kinh ngạc tới nỗi đứng ngây người một chỗ, phải thật lâu sau cô mới ổn định lại tinh thần, muốn quay người chạy ra bên ngoài ngay tức khắc.
Như này cũng quá kì quái rồi, Phó Đình Viễn lại đi chơi trò lãng mạn thế này.
Bọn họ đã ở bên nhau nhiều năm như vậy, cô đã nhận được bó hoa nào từ anh đâu, sao giờ lại bày ra cả bữa tối lãng mạn với ánh nến lung linh thế này.
Du Ân cảm thấy trong lồng ngực cô có chút hoảng, trái tim cô lúc này hết kinh ngạc lại xen lẫn rất nhiều cảm xúc hỗn độn, nhiều đến nỗi cô khó có thể miêu tả nổi cảm xúc của mình bây giờ. Vậy nên, bản năng muốn chạy trốn của cô lại càng dâng cao.
Kết quả cô mới vừa quay đầu định chạy đã va vào ai đó, là Phó Đình Viễn đi lấy rượu quay lại đúng lúc cô muốn bỏ đi, sẵn đà ôm cô vào lòng.
Phó Đình Viễn ôm chặt người trong lồng ngực mình không chịu buông, anh hỏi: "Chạy cái gì?"
Du Ân vội tìm một cái cớ qua loa lấy lệ: "Tôi nhớ ra mình quên đóng cửa, để tôi về nhà kiểm tra đã..."
Chỉ cần trở về, cô sẽ không bao giờ quay lại đây nữa.
Phó Đình Viễn liếc mắt một cái cũng nhìn thấu cô đang nói dối, anh ôm sát cô, thấp giọng nói: "Trước đây tôi nợ em quá nhiều, giờ tôi muốn bù đắp lại tất cả cho em."
Về chuyện dùng ánh nến trong bữa tối là Phó Đình Viễn đột nhiên nghĩ ra.
Anh cũng không rõ rốt cuộc bản thân bị làm sao, giống như là tự nhiên được khai sáng. Trước kia, ở phương diện này nếu có khó khăn gì anh sẽ lập tức liên lạc Dịch Thận Chi nhờ chỉ giáo, nhưng lần này thì khác, trong đầu anh đột nhiên lại xuất hiện một tia sáng, rồi muốn tạo một cái gì đó lãng mạn vui vẻ cho cô.
Anh chỉ là cảm nhận theo bản năng thôi, hầu như phụ nữ đều thích những điều lãng mạn như vậy đúng không?
Du Ân nằm gọn trong lồng ngực Phó Đình Viễn có phần ngây người, bởi vì cô thật sự không ngờ Phó Đình Viễn sẽ làm chuyện như vậy, cũng không ngờ anh sẽ nói thẳng là muốn bù đắp cho cô thế này.
Mà trong lúc hai người vẫn đang ôm nhau, bầu không khí cũng dần trở nên thoải mái dễ chịu thì đột nhiên, ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng nói của ai đó: "Làm cái gì vậy, tối thế này sao không bật đèn?"
Và rồi, tiếng "Tách" vang lên, cùng với đó là ánh đèn trong phòng đã bị ai đó bật lên, Dịch Thận Chi tay xách hai bình rượu xuất hiện ở lối ra vào.
Du Ân hoang mang bối rối vùng ra khỏi lồng ngực của Phó Đình Viễn, nhưng Phó Đình Viễn lại một mực không chịu buông tay.
Dịch Thận Chi một mắt thấy hai người đang ôm ôm ấp ấp lôi lôi kéo kéo kia thì tức khắc, trên mặt anh ta lộ ra nụ cười đầy ẩn ý.
“Xin lỗi xin lỗi, hai người cứ tiếp tục." Anh ta vội vàng tắt đèn, sau đó lại đóng cửa xoay người rời đi.
Thẩm Thanh Sơn nói tiếp: "Giờ con đi xin lỗi cũng chỉ là việc tạm thời mà thôi, cô ta và Diệp Văn có vết nhơ đầy mình như thế, chả nhẽ sau này chúng ta lại không thể tìm ra cơ hội để hủy hoại hai người họ sao?"
“Đợi đến lúc đó xem, danh tiếng của Du Ân đã xuống dốc hoàn toàn rồi thì Phó Đình Viễn còn muốn cô ta được không?"
Chỉ với câu nói vừa rồi của Thẩm Thanh Sơn đã khiến Thẩm Dao hạ quyết tâm, đồng ý thỏa hiệp lần này. Đợi đến ngày cô ta nắm được chứng cứ yêu đương mập mờ của Diệp Văn và Du Ân, cô ta nhất định sẽ xử đẹp Du Ân!
Nghĩ đến đây, khóe môi Thẩm Dao cong lên để lộ một nụ cười, điềm đạm nhìn Du Ân nói: "Thành thật xin lỗi."
Thẩm Dao vốn tưởng bản thân chỉ cần hạ mình khép nép nói một câu xin lỗi là Du Ân sẽ vừa lòng lắm.
Nhưng có ai ngờ, đáp lại lời xin lỗi của cô ta, Du Ân chỉ lắc đầu cười rồi khẽ nói: "Cô Thẩm này, hình như xin lỗi không phải như thế đâu."
Thẩm Dao chán nản: "Vậy cô muốn thế nào?"
Du Ân từ tốn đáp lại: "Để xin lỗi một ai đó, trước tiên cô phải nói mình đã làm sai ở đâu, sau đó mới xin lỗi, cuối cùng là đảm bảo, hứa chắc chắn mình sẽ không tái phạm lại sai lầm đó nữa."
“Theo tôi, đó mới chính xác là lời xin lỗi có thành ý." Trên mặt Du Ân vẫn để lộ một nụ cười vui vẻ hòa đồng, nhưng yêu cầu mà cô đưa ta thì hoàn toàn trái ngược với sự tử tế hiện diện trên khuôn mặt cô.
Thẩm Dao tức đến nỗi muốn đứng phắt dậy bỏ chạy lấy người, nhưng cuối cùng cô ta vẫn đành chọn cách nhẫn nại.
Cô ta hít sâu một hơi, cắn răng nói nhanh: "Bản thảo thử nghiệm sách mới lần trước của thầy Diệp Văn, tôi không nên thuê hacker máy tính xâm nhập máy tính cô, trộm bản thảo của cô rồi đem biến tấu thành của mình."
“Thành thật xin lỗi cô, tôi đảm bảo sau này sẽ không làm chuyện như thế với cô một lần nào nữa."
Thẩm Dao nói sạch một hơi, giống như nói càng nhanh cô ta càng giữ lại được chút thể diện vậy.
Mà Du Ân cũng không muốn so đo thêm với cô ta làm gì, cô không cần nghĩ cũng biết Thẩm Dao chẳng có chút thành ý nào, dẫu sao thì với cô, chỉ cần chính miệng Thẩm Dao nói ra những lời đó là tốt rồi.
Bị Thẩm Dao tính kế hết lần này đến lần khác, Du Ân không thể chủ quan được.
Ngay trước khi bước vào đây, cô đã bật chế độ ghi âm ở điện thoại, chỉ để chờ tới khi có cơ hội là lập tức ghi lại lời xin lỗi của Thẩm Dao, phòng trừ sau này lỡ có chuyện ngoài ý muốn gì xảy ra. . Ngôn Tình Hài
Thẩm Dao vốn thuộc loại người mưu kế thâm sâu, ai biết sau này cô ta sẽ lại đổi trắng thay đen rồi nhằm vào cô chứ.
Nếu có chứng cứ trong tay, Du Ân sẽ không sợ.
Du Ân che giấu cảm xúc khá tốt của mình, mỉm cười nhìn Thẩm Dao nói: "Tôi chấp nhận lời xin lỗi của cô."
Thẩm Dao nghiến răng cười khẩy một tiếng, sau đó cầm chiếc túi hiệu của mình đứng dậy bỏ chạy lấy người.
Du Ân, tương lai còn dài lắm.
Sau khi Thẩm Dao rời đi, Du Ân mới lôi điện thoại di động ra, cẩn thận lưu đoạn ghi âm lại.
Đúng lúc cô đang định đứng dậy rời khỏi quán cà phê thì đột nhiên, Phó Đình Viễn gọi tới.
Trong điện thoại, lời nói tỏ rõ thái độ không cho phép từ chối của Phó Đình Viễn vang lên: "Xét thấy hồi sớm em nhờ vả xin tôi giữ bí mật hộ, vậy nên tối nay chúng ta cùng ăn cơm đi."
Dù gì thì lần trước Du Ân cũng đã hiểu lầm anh là cả ngày chỉ biết đòi trả ơn, thế nên Phó Đình Viễn chỉ đơn giản là tương kế tựu kế thôi.
Sau này hễ cô nhờ anh làm việc gì, anh nhất định sẽ đòi trả ơn.
Du Ân buồn bực nhịn không nổi, căm giận nói anh một câu: "Quả nhiên, không gian trá không phải doanh nhân."
Phó Đình Viễn nghe xong cũng không giận, ngược lại anh còn tiếp lời câu nói của cô: "Doanh nhân coi trọng lợi nhuận hơn là chia tay."
Du Ân vốn tưởng người coi trọng sĩ diện như anh chắc sẽ phát bực khi bị cô châm chọc như vậy, nhưng thật không ngờ hiện giờ anh lại học được cách tự bôi xấu mình.
Anh như thế lại khiến cô không biết phải đáp lời thế nào, Phó Đình Viễn lại nói: "Tối nay em không cần nấu cơm, để tôi kêu Dịch Thận Chi đưa cơm tới nhà ăn."
Phó Đình Viễn ngẫm lại, có lẽ do anh lúc nào cũng tìm tới chỗ cô ăn, khiến cô phải xuống bếp nấu nướng, cho nên cô mới bài xích chuyện ăn cơm với anh như thế, bởi vậy, lần này anh đã chủ động mở lời trước để cô không phải vất vả chuẩn bị.
Chỉ cần cô chịu đi ăn cùng anh đã là tốt lắm rồi.
Như vậy thôi cũng đủ để anh cảm thấy thỏa mãn.
“Tùy anh.” Du Ân ném lại anh một câu nhạt toẹt rồi cúp điện thoại.
Cô không thích việc tiếp xúc với anh nhiều, bài xích việc cùng anh ăn cơm, đâu phải là vì cô không muốn xuống bếp cơ chứ? Mà là vì cô thật lòng không muốn có dây dưa, liên quan gì tới anh thêm nữa.
Ngay sau đó, Phó Đình Viễn lại gửi cho cô một tin nhắn: "Tới nhà của tôi hay là ở nhà của em luôn?"
Du Ân siết chặt chiếc điện thoại, nghiến răng, muốn thêm anh vào danh sách đen lần nữa.
Anh có thể đừng nói mấy lời ám muội như thế không?
Đi tới nhà tôi ăn cơm, hay là ăn ở nhà cô luôn?
Chẳng lẽ nhắn thêm mấy chữ cũng khiến anh mệt lắm sao?
Bởi vậy, lại lần nữa, cô chẳng có chút cảm tình nào mà nhắn lại anh hai chữ: "Tùy anh."
Vậy là Phó Đình Viễn là người đưa ra quyết định: "Vậy tới chỗ tôi đi."
Du Ân cất điện thoại, không thèm để ý gì đến anh nữa.
Sáu giờ tối, Phó Đình Viễn gửi cho Du Ân một tin nhắn, nói là anh đã về tới nhà, đồ ăn cũng đã dọn xong xuôi, kêu cô mau tới.
Du Ân miễn cưỡng mặc một cái áo khoác rồi đi ra ngoài, cửa nhà Phó Đình Viễn không khóa, cô buồn bực đẩy cửa đi vào, nhưng lại phát hiện trong phòng rất tối, Phó Đình Viễn không bật đèn.
Cô đi lên phía trước vài bước, lúc đi tới vị trí nhà ăn mới phát hiện, Phó Đình Viễn bài trí ánh nến cho bữa tối.
Ở hai đầu chiếc bàn ăn dài có bày một giá cắm nến tinh xảo, và trên giá cắm nến là một ngọn nến màu trắng.
Trên mặt bàn có đặt một bình hoa hồng được cài cắm tỉ mỉ, một bầu không khí lãng mạn và siêu đẹp bao trùm khắp căn phòng.
Du Ân kinh ngạc tới nỗi đứng ngây người một chỗ, phải thật lâu sau cô mới ổn định lại tinh thần, muốn quay người chạy ra bên ngoài ngay tức khắc.
Như này cũng quá kì quái rồi, Phó Đình Viễn lại đi chơi trò lãng mạn thế này.
Bọn họ đã ở bên nhau nhiều năm như vậy, cô đã nhận được bó hoa nào từ anh đâu, sao giờ lại bày ra cả bữa tối lãng mạn với ánh nến lung linh thế này.
Du Ân cảm thấy trong lồng ngực cô có chút hoảng, trái tim cô lúc này hết kinh ngạc lại xen lẫn rất nhiều cảm xúc hỗn độn, nhiều đến nỗi cô khó có thể miêu tả nổi cảm xúc của mình bây giờ. Vậy nên, bản năng muốn chạy trốn của cô lại càng dâng cao.
Kết quả cô mới vừa quay đầu định chạy đã va vào ai đó, là Phó Đình Viễn đi lấy rượu quay lại đúng lúc cô muốn bỏ đi, sẵn đà ôm cô vào lòng.
Phó Đình Viễn ôm chặt người trong lồng ngực mình không chịu buông, anh hỏi: "Chạy cái gì?"
Du Ân vội tìm một cái cớ qua loa lấy lệ: "Tôi nhớ ra mình quên đóng cửa, để tôi về nhà kiểm tra đã..."
Chỉ cần trở về, cô sẽ không bao giờ quay lại đây nữa.
Phó Đình Viễn liếc mắt một cái cũng nhìn thấu cô đang nói dối, anh ôm sát cô, thấp giọng nói: "Trước đây tôi nợ em quá nhiều, giờ tôi muốn bù đắp lại tất cả cho em."
Về chuyện dùng ánh nến trong bữa tối là Phó Đình Viễn đột nhiên nghĩ ra.
Anh cũng không rõ rốt cuộc bản thân bị làm sao, giống như là tự nhiên được khai sáng. Trước kia, ở phương diện này nếu có khó khăn gì anh sẽ lập tức liên lạc Dịch Thận Chi nhờ chỉ giáo, nhưng lần này thì khác, trong đầu anh đột nhiên lại xuất hiện một tia sáng, rồi muốn tạo một cái gì đó lãng mạn vui vẻ cho cô.
Anh chỉ là cảm nhận theo bản năng thôi, hầu như phụ nữ đều thích những điều lãng mạn như vậy đúng không?
Du Ân nằm gọn trong lồng ngực Phó Đình Viễn có phần ngây người, bởi vì cô thật sự không ngờ Phó Đình Viễn sẽ làm chuyện như vậy, cũng không ngờ anh sẽ nói thẳng là muốn bù đắp cho cô thế này.
Mà trong lúc hai người vẫn đang ôm nhau, bầu không khí cũng dần trở nên thoải mái dễ chịu thì đột nhiên, ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng nói của ai đó: "Làm cái gì vậy, tối thế này sao không bật đèn?"
Và rồi, tiếng "Tách" vang lên, cùng với đó là ánh đèn trong phòng đã bị ai đó bật lên, Dịch Thận Chi tay xách hai bình rượu xuất hiện ở lối ra vào.
Du Ân hoang mang bối rối vùng ra khỏi lồng ngực của Phó Đình Viễn, nhưng Phó Đình Viễn lại một mực không chịu buông tay.
Dịch Thận Chi một mắt thấy hai người đang ôm ôm ấp ấp lôi lôi kéo kéo kia thì tức khắc, trên mặt anh ta lộ ra nụ cười đầy ẩn ý.
“Xin lỗi xin lỗi, hai người cứ tiếp tục." Anh ta vội vàng tắt đèn, sau đó lại đóng cửa xoay người rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.