Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi
Chương 62: Cảnh tượng xấu hổ bi thảm nhất trên đời
Hà Vy
02/04/2022
“Không! Tớ không muốn!” Du Ân giơ tay đẩy khuôn mặt xinh đẹp của Tô Ngưng ra.
Khuôn mặt này của Tô Ngưng, đàn ông nhìn là muốn phạm tội.
Tô Ngưng bật cười khanh khách, cười xong cô lại rất ghét bỏ mắng Phó Đình Viễn: “Tôi thật sự muốn đề nghị Phó Đình Viễn đi khám mắt, chê cô gái vừa đẹp người vừa đẹp nết như cậu, lại đi thích cái loại Bạch Liên Hoa tim gan phèo phổi đen thui như Thẩm Dao chứ.”
Vẻ mặt Du Ân bình thản: “Củ cải trắng, mỗi người một sở thích, chuyện tình cảm không cưỡng ép được.”
Tô Ngưng thầm cảm thán: “Cậu giờ hiền như bụt ấy.”
Du Ân bật cười: “Sau khi trải qua một hồi đau khổ, không hiền không được.”
Cảm giác đau đớn ấy, ai còn dám đụng vào tình yêu ngoài tầm với ấy nữa.”
Tô Ngưng một tay chống cằm buồn bã nói: “Nhưng vì sao tớ cũng trả qua đau đớn tột cùng, mà vẫn còn nhớ thương anh ấy chứ?”
Du Ân nhẹ giọng an ủi cô ấy: “Tình huống của cậu với tớ khác nhau, hai người cậu là thật lòng yêu thương lẫn nhau, nhưng thực tế ép phải chia tay, mà cậu còn vì tương lai của anh ấy nên mới đành chủ động chia tay.”
“Tớ với Phó Đình Viễn chỉ có mỗi tớ yêu đơn phương thôi, nên giờ tớ mới không lưu luyến gì, bởi vì có nhớ thương thì cũng vô dụng thôi.”
“Cậu còn có cơ hội.”
Một câu “Cậu còn có cơ hội” của Du Ân, làm Tô Ngưng vui hết sức.
Du Ân lấy di động ra gọi điện cho ông cụ, xin lỗi báo cho ông cụ mình đột nhiên phải đi họp, thật sự không còn cách nào khác phải huỷ buổi xem mắt.
Ông cụ mặc dù không hài lòng, nhưng biết sao giờ trong đầu Du Ân chỉ có công việc, ông cụ cũng đành bỏ qua.
Lúc Du Ân cùng Tô Ngưng chạy tới Chung Đình, gặp hai người ở đại sảnh, là biên kịch của Chung Đình và trợ lý của cô ấy.
Bút danh của biên kịch là Tử Dạ, kinh nghiệm làm việc nhiều hơn Du Ân vài năm.
Nghe nói mấy năm trước cô ấy là một nhà văn mạng rất nổi tiếng, qua thời kỳ hoàng kim IP ấy, mấy bộ tiểu thuyết trong tay đều bán bản quyền cả.
Trong đó có một bộ phim cổ trang do Chung Văn Thành đóng vai chính, Chung Văn Thành khi đó dựa vào bộ phim ấy mà nổi tiếng.
Mà cũng chính từ bộ phim ấy, Chung Văn Thành lập ra Chung Đình bắt đầu chuyển qua làm việc phía sau màn ảnh, Tử Dạ cũng từ khi ấy được Chung Văn Thành tuyển vào làm biên kịch cho Chung Đình, xem như là nhân viên kỳ cựu của Chung Đình.
Chỉ là, vài năm gần đây Tử Dạ hoàn toàn không có tác phẩm hot.
Mấy bộ tiểu thuyết hồi đó cô bán bản quyền, cũng chỉ có bộ cỏ trang Chung Văn Thành làm nam chính là hot, các bộ khác đến bọt nước cũng không nổi lên được.
Nghe nói năm ấy cô thật lòng thật dạ muốn theo học Trang Ân Tri, nhưng sau khi Trang Ân Tri đọc bản thảo của cô ấy xong từ chối thẳng luôn.
Trang Ân Tri là người có tiếng trong giới biên kịch, có năng lực có kinh nghiệm, đánh giá đưa ra là: Không thực tế, rỗng tuếch.
Tử Dạ thiếu chút nữa tức chết.
Sau khi Du Ân gia nhập Chung Đình, vì ban đầu chỉ làm part time, nên mấy năm nay chỉ gặp Tử Dạ một hai lần, Du Ân có thể cảm nhận rõ ràng sự khó chịu của Tử Dạ với mình, nhưng cô không để tâm lắm.
Giờ là lần thứ hai gặp mặt, Du Ân khiêm tốn chào hỏi cô ta: “Xin chào, cô Tử Dạ.”
Du Ân hai mươi sáu tuổi, Tử Dạ hình như tầm ba lăm ba sáu tuổi, mặc dù tuổi của Du Ân với cô ta không chênh nhau nhiều, nhưng xuất phát từ lễ độ Du Ân vẫn gọi “Cô Tử Dạ”.
Biểu cảm Tử Dạ thản nhiên gật đầu với Du Ân, xem như có đáp lại.
Bốn người cùng rời đi, lại nghe cô trợ lý kia của Tử Dạ giọng khinh thường nói với Tử Dạ: “Có một số người ấy à, lấy được kịch bản, không dựa vào tài năng mà bằng thân thể á, thật sự làm bẩn giới biên kịch chúng ta quá.”
Lời này đang mỉa mai ai thì mọi người trong lòng đều biết, Tô Ngưng tức đến muốn lao tới tranh luận.
Du Ân cản cô lại, còn lắc đầu với cô.
Tử Dạ này dù trong giới văn mạng hay giới biên kịch, danh tiếng đều không tốt lắm, thích xé người.
Khi còn làm nhà văn mạng, cô ta đều đứng đầu trên mọi bảng xếp hạng các web, mỗi khi có tác giả khác vượt qua cô ta, cô ta chắc chắn sẽ tạo ra một cuộc chiến khốc liệt cắn xé người ta.
Sau khi vào giới biên kịch rồi, cô ta vốn là người ngoài giới nên không dám xé các biên kịch trước mặt, nhưng sau lưng mua không ít thuỷ quân bôi đen đối thủ.
Rõ ràng là một người không vừa mắt ai sống tốt, nên Du Ân không muốn va chạm với cô ta.
Sau khi hai người đi vào thang máy, Tô Ngưng bực tức nói: “Cái bà Tử Dạ kia đố kỵ kịch bản “Truyền kỳ Dung Phi” sếp Chung lại giao cho cậu làm.”
“Con mẹ già nua lại còn chanh chua thế, muốn dựa vào thân thể cũng không ai thèm!”
“Cô ta ngoài bộ phim sếp Chung đóng ra, còn tác phẩm nào hot nữa đâu? Nếu không tạo ra được thành tựu gì, sếp Chung sớm muộn gì cũng sa thải thôi.”
Tô Ngưng là một người ác miệng, hơn nữa còn không vừa mắt những người tâm địa xấu xa.
Vài năm gần đây Du Ân mỗi bước đi cẩn thận chắc chắn thế nào, Tô Ngưng rõ hơn bất kỳ ai.
Du Ân tốt nghiệp chuyên ngành văn học hí kịch đàng hoàng, còn tốt nghiệp thủ khoa chuyên ngành, bình tĩnh viết nhân vật và dàn ý tiểu thuyết bốn năm, từng bước một đi tới vị trí tổng biên tập.
Còn cái cô Tử Dạ nhảy vào làm biên kịch giữa chừng, mới gọi là một bước lên trời trở thành biên kịch nổi tiếng hàng đầu.
Giờ thì hay rồi, chất lượng phim làm ra không đồng đều, cái này gọi là trèo cao ngã đau đấy!
Du Ân giảng hoà: “Đừng chấp nhặt với cô ta, chúng ta làm tốt việc mình chịu trách nhiệm là được rồi, tới lúc đó dùng thành tích nói chuyện với họ.”
Tô Ngừng vừa yêu vừa hận cô: “Cậu tốt tính quá vậy trời.”
“Cậu phải cứng rắn lên! Ghê gớm lên! Có được không!” Tô Ngưng lắc cổ tay cô yêu cầu.
Thang máy đúng lúc dừng ở tầng bọn họ muốn tới, sau khi cửa mở ra hai người vui vẻ cười đùa đi ra ngoài.
Du Ân thuận thế trên Tô Ngưng một câu: “Tớ cũng không phải đàn ông, không có nhiều công năng thế đâu.”
Cô vừa nói xong ngước lên, bỗng thấy Phó Đình Viễn và Chu Mi ở hành lang gần đấy.
Thấy vẻ mặt nhịn cười của Chu Mi, rõ ràng là nghe thấy lời cô nói rồi.
Du Ân còn tính ngất xỉu ngay tại chỗ ấy.
Hình tượng xấu hổ khủng khiếp gì thế này?
Cô nói nhảm, lại bị chồng cũ nghe thấy rồi.
Mấu chốt lò, hình tượng trước đây của cô trong mắt chồng cũ là đoan trang rộng lượng, cái kiểu lên giường cũng đỏ mặt thẹn thùng vô cùng ấy.
Vành tai Du Ân đỏ ửng, nhung cũng chỉ có thể bất chấp tiến lên.
Thôi thôi, giờ cô chẳng cần để ý hình tượng trước mặt Phó Đình Viễn làm gì nữa rồi.
Hơn nữa, cô là người văn vẻ đầy người, ai mà chẳng che giấu chút thô tục?
Họ văn nào chẳng đọc rồi? Cảnh nào mà chả từng viết?
Nghĩ thế, khi cô đi tới trước mặt Phó Đình Viễn, cô vẫn bình tĩnh như thường.
Ngước mắt nhìn Phó Đình Viễn và Chu Mi, cô chào hỏi lịch sự: “Xin chào sếp Phó, trợ lý Chu.”
Trong mắt Phó Đình Viễn có chút khó tin, hơi hoảng vì lời cô nói ban nãy.
Nhưng sau khi cô đến gần, vẻ mặt trong mắt lại kinh ngạc khi thấy tạo hình của cô hôm nay.
Sau đó, anh lại giật tái mặt.
Phó Đình Viễn biết, Du Ân trưa hôm nay vốn phải đi hẹn xem mắt, nên cô ăn diện thế này là để đi xem mắt sao?
Ăn bận lồng lộn thế này, cô ấy vội vàng muốn lấy chồng mới đến thế à?
Khuôn mặt này của Tô Ngưng, đàn ông nhìn là muốn phạm tội.
Tô Ngưng bật cười khanh khách, cười xong cô lại rất ghét bỏ mắng Phó Đình Viễn: “Tôi thật sự muốn đề nghị Phó Đình Viễn đi khám mắt, chê cô gái vừa đẹp người vừa đẹp nết như cậu, lại đi thích cái loại Bạch Liên Hoa tim gan phèo phổi đen thui như Thẩm Dao chứ.”
Vẻ mặt Du Ân bình thản: “Củ cải trắng, mỗi người một sở thích, chuyện tình cảm không cưỡng ép được.”
Tô Ngưng thầm cảm thán: “Cậu giờ hiền như bụt ấy.”
Du Ân bật cười: “Sau khi trải qua một hồi đau khổ, không hiền không được.”
Cảm giác đau đớn ấy, ai còn dám đụng vào tình yêu ngoài tầm với ấy nữa.”
Tô Ngưng một tay chống cằm buồn bã nói: “Nhưng vì sao tớ cũng trả qua đau đớn tột cùng, mà vẫn còn nhớ thương anh ấy chứ?”
Du Ân nhẹ giọng an ủi cô ấy: “Tình huống của cậu với tớ khác nhau, hai người cậu là thật lòng yêu thương lẫn nhau, nhưng thực tế ép phải chia tay, mà cậu còn vì tương lai của anh ấy nên mới đành chủ động chia tay.”
“Tớ với Phó Đình Viễn chỉ có mỗi tớ yêu đơn phương thôi, nên giờ tớ mới không lưu luyến gì, bởi vì có nhớ thương thì cũng vô dụng thôi.”
“Cậu còn có cơ hội.”
Một câu “Cậu còn có cơ hội” của Du Ân, làm Tô Ngưng vui hết sức.
Du Ân lấy di động ra gọi điện cho ông cụ, xin lỗi báo cho ông cụ mình đột nhiên phải đi họp, thật sự không còn cách nào khác phải huỷ buổi xem mắt.
Ông cụ mặc dù không hài lòng, nhưng biết sao giờ trong đầu Du Ân chỉ có công việc, ông cụ cũng đành bỏ qua.
Lúc Du Ân cùng Tô Ngưng chạy tới Chung Đình, gặp hai người ở đại sảnh, là biên kịch của Chung Đình và trợ lý của cô ấy.
Bút danh của biên kịch là Tử Dạ, kinh nghiệm làm việc nhiều hơn Du Ân vài năm.
Nghe nói mấy năm trước cô ấy là một nhà văn mạng rất nổi tiếng, qua thời kỳ hoàng kim IP ấy, mấy bộ tiểu thuyết trong tay đều bán bản quyền cả.
Trong đó có một bộ phim cổ trang do Chung Văn Thành đóng vai chính, Chung Văn Thành khi đó dựa vào bộ phim ấy mà nổi tiếng.
Mà cũng chính từ bộ phim ấy, Chung Văn Thành lập ra Chung Đình bắt đầu chuyển qua làm việc phía sau màn ảnh, Tử Dạ cũng từ khi ấy được Chung Văn Thành tuyển vào làm biên kịch cho Chung Đình, xem như là nhân viên kỳ cựu của Chung Đình.
Chỉ là, vài năm gần đây Tử Dạ hoàn toàn không có tác phẩm hot.
Mấy bộ tiểu thuyết hồi đó cô bán bản quyền, cũng chỉ có bộ cỏ trang Chung Văn Thành làm nam chính là hot, các bộ khác đến bọt nước cũng không nổi lên được.
Nghe nói năm ấy cô thật lòng thật dạ muốn theo học Trang Ân Tri, nhưng sau khi Trang Ân Tri đọc bản thảo của cô ấy xong từ chối thẳng luôn.
Trang Ân Tri là người có tiếng trong giới biên kịch, có năng lực có kinh nghiệm, đánh giá đưa ra là: Không thực tế, rỗng tuếch.
Tử Dạ thiếu chút nữa tức chết.
Sau khi Du Ân gia nhập Chung Đình, vì ban đầu chỉ làm part time, nên mấy năm nay chỉ gặp Tử Dạ một hai lần, Du Ân có thể cảm nhận rõ ràng sự khó chịu của Tử Dạ với mình, nhưng cô không để tâm lắm.
Giờ là lần thứ hai gặp mặt, Du Ân khiêm tốn chào hỏi cô ta: “Xin chào, cô Tử Dạ.”
Du Ân hai mươi sáu tuổi, Tử Dạ hình như tầm ba lăm ba sáu tuổi, mặc dù tuổi của Du Ân với cô ta không chênh nhau nhiều, nhưng xuất phát từ lễ độ Du Ân vẫn gọi “Cô Tử Dạ”.
Biểu cảm Tử Dạ thản nhiên gật đầu với Du Ân, xem như có đáp lại.
Bốn người cùng rời đi, lại nghe cô trợ lý kia của Tử Dạ giọng khinh thường nói với Tử Dạ: “Có một số người ấy à, lấy được kịch bản, không dựa vào tài năng mà bằng thân thể á, thật sự làm bẩn giới biên kịch chúng ta quá.”
Lời này đang mỉa mai ai thì mọi người trong lòng đều biết, Tô Ngưng tức đến muốn lao tới tranh luận.
Du Ân cản cô lại, còn lắc đầu với cô.
Tử Dạ này dù trong giới văn mạng hay giới biên kịch, danh tiếng đều không tốt lắm, thích xé người.
Khi còn làm nhà văn mạng, cô ta đều đứng đầu trên mọi bảng xếp hạng các web, mỗi khi có tác giả khác vượt qua cô ta, cô ta chắc chắn sẽ tạo ra một cuộc chiến khốc liệt cắn xé người ta.
Sau khi vào giới biên kịch rồi, cô ta vốn là người ngoài giới nên không dám xé các biên kịch trước mặt, nhưng sau lưng mua không ít thuỷ quân bôi đen đối thủ.
Rõ ràng là một người không vừa mắt ai sống tốt, nên Du Ân không muốn va chạm với cô ta.
Sau khi hai người đi vào thang máy, Tô Ngưng bực tức nói: “Cái bà Tử Dạ kia đố kỵ kịch bản “Truyền kỳ Dung Phi” sếp Chung lại giao cho cậu làm.”
“Con mẹ già nua lại còn chanh chua thế, muốn dựa vào thân thể cũng không ai thèm!”
“Cô ta ngoài bộ phim sếp Chung đóng ra, còn tác phẩm nào hot nữa đâu? Nếu không tạo ra được thành tựu gì, sếp Chung sớm muộn gì cũng sa thải thôi.”
Tô Ngưng là một người ác miệng, hơn nữa còn không vừa mắt những người tâm địa xấu xa.
Vài năm gần đây Du Ân mỗi bước đi cẩn thận chắc chắn thế nào, Tô Ngưng rõ hơn bất kỳ ai.
Du Ân tốt nghiệp chuyên ngành văn học hí kịch đàng hoàng, còn tốt nghiệp thủ khoa chuyên ngành, bình tĩnh viết nhân vật và dàn ý tiểu thuyết bốn năm, từng bước một đi tới vị trí tổng biên tập.
Còn cái cô Tử Dạ nhảy vào làm biên kịch giữa chừng, mới gọi là một bước lên trời trở thành biên kịch nổi tiếng hàng đầu.
Giờ thì hay rồi, chất lượng phim làm ra không đồng đều, cái này gọi là trèo cao ngã đau đấy!
Du Ân giảng hoà: “Đừng chấp nhặt với cô ta, chúng ta làm tốt việc mình chịu trách nhiệm là được rồi, tới lúc đó dùng thành tích nói chuyện với họ.”
Tô Ngừng vừa yêu vừa hận cô: “Cậu tốt tính quá vậy trời.”
“Cậu phải cứng rắn lên! Ghê gớm lên! Có được không!” Tô Ngưng lắc cổ tay cô yêu cầu.
Thang máy đúng lúc dừng ở tầng bọn họ muốn tới, sau khi cửa mở ra hai người vui vẻ cười đùa đi ra ngoài.
Du Ân thuận thế trên Tô Ngưng một câu: “Tớ cũng không phải đàn ông, không có nhiều công năng thế đâu.”
Cô vừa nói xong ngước lên, bỗng thấy Phó Đình Viễn và Chu Mi ở hành lang gần đấy.
Thấy vẻ mặt nhịn cười của Chu Mi, rõ ràng là nghe thấy lời cô nói rồi.
Du Ân còn tính ngất xỉu ngay tại chỗ ấy.
Hình tượng xấu hổ khủng khiếp gì thế này?
Cô nói nhảm, lại bị chồng cũ nghe thấy rồi.
Mấu chốt lò, hình tượng trước đây của cô trong mắt chồng cũ là đoan trang rộng lượng, cái kiểu lên giường cũng đỏ mặt thẹn thùng vô cùng ấy.
Vành tai Du Ân đỏ ửng, nhung cũng chỉ có thể bất chấp tiến lên.
Thôi thôi, giờ cô chẳng cần để ý hình tượng trước mặt Phó Đình Viễn làm gì nữa rồi.
Hơn nữa, cô là người văn vẻ đầy người, ai mà chẳng che giấu chút thô tục?
Họ văn nào chẳng đọc rồi? Cảnh nào mà chả từng viết?
Nghĩ thế, khi cô đi tới trước mặt Phó Đình Viễn, cô vẫn bình tĩnh như thường.
Ngước mắt nhìn Phó Đình Viễn và Chu Mi, cô chào hỏi lịch sự: “Xin chào sếp Phó, trợ lý Chu.”
Trong mắt Phó Đình Viễn có chút khó tin, hơi hoảng vì lời cô nói ban nãy.
Nhưng sau khi cô đến gần, vẻ mặt trong mắt lại kinh ngạc khi thấy tạo hình của cô hôm nay.
Sau đó, anh lại giật tái mặt.
Phó Đình Viễn biết, Du Ân trưa hôm nay vốn phải đi hẹn xem mắt, nên cô ăn diện thế này là để đi xem mắt sao?
Ăn bận lồng lộn thế này, cô ấy vội vàng muốn lấy chồng mới đến thế à?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.