Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi
Chương 395
Hà Vy
08/11/2022
Du Ân cũng biết với tình trạng bây giờ của Phó Đình Viễn, chắc chắn sẽ
không chịu để yên, nên dứt khoát nói: "Anh muốn đi theo cũng được, nhưng anh cần phải ở khách sạn."
“Được.” Phó Đình Viễn đồng ý một cách sảng khoái.
Bà cụ Hàn không phải là người dễ chung sống, cũng chỉ có Du Ân tốt tính, bà mới cho phép Du Ân ở lâu như vậy, hơn nữa nhà của bà cụ Hàn cũng không lớn, nếu để một người đàn ông như anh chen chúc vào ở, quả thật không ra thể thống gì.
“Nhưng anh không cần phải làm việc à?” Du Ân nhìn chằm chằm anh hỏi: “Hơn nữa anh vẫn còn nhiều việc về vườn công nghiệp chip ở thành phố G cần phải làm mà.”
Phó Đình Viễn ung dung đáp: "Anh có thể giải quyết công việc bằng máy tính, khi nào thật sự cần anh tham dự, anh sẽ quay về. Còn vườn công nghiệp chip, anh sẽ giao cho Chu Mi toàn quyền xử lý."
Về năng lực của Chu Mi thì không cần phải nghi ngờ.
Nếu anh đã tự sắp xếp ổn thỏa, Du Ân cũng không cần phải nói gì nữa, ngược lại kịch bản của cô cũng phải tiếp tục tiến hành, đã qua một năm rồi, cũng nên bắt tay vào sự nghiệp.
Bởi vì Phó Đình Viễn vẫn phải tiếp tục nằm viện thêm vài ngày, nên Du Ân quay về thu xếp hành lý trước, đến khi cô trở lại bệnh viện, vừa mới đứng vững ở cửa phòng bệnh của Phó Đình Viễn, bỗng có một người phụ nữ vội vã xông vào từ bên cạnh, thậm chí còn không gõ cửa.
Trong lúc Du Ân đang sửng sốt, chỉ thấy người phụ nữ kia ôm chầm lấy Phó Đình Viễn đang đứng nghe điện thoại bên cửa sổ: "Anh Đình Viễn!"
"Sao anh lại đột ngột mất trí nhớ thế?"
“Tại sao lại xảy ra chuyện này cơ chứ?” Cô gái kia vừa khóc vừa nói, xem ra rất lo lắng cho Phó Đình Viễn.
Người đến là Đổng Tâm Khiết, sau khi nghe Chu Mi nói Phó Đình Viễn xảy ra chuyện, cô ta đã tức tốc mua vé máy bay, tiếp tục đuổi theo từ thủ đô đến Giang Thành.
Phó Đình Viễn bị Đổng Tâm Khiết ôm chầm lấy như thế thì đã có suy nghĩ muốn đá bay Đổng Tâm Khiết.
Anh vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Du Ân đang đứng ở cửa trầm ngâm nhìn mình, anh nhất thời nổi giận đùng đùng, chẳng hề khách sáo hất Đổng Tâm Khiết ra khỏi người mình.
“Mẹ kiếp, cô là ai thế?” Anh vừa tức vừa căng thẳng nên không nhịn được chửi thề.
Anh đã tốn nhiều tâm sức không dễ gì mới giữ Du Ân ở lại, nếu Du Ân hiểu lầm anh và Đổng Tâm Khiết có gì với nhau, chẳng phải công sức của anh sẽ đổ sông đổ biển à?
Nghĩ đến đây, anh lại vội vàng đi về phía Du Ân, ôm chặt cô vào lòng, nụ cười rạng rỡ trên mặt anh suýt chọc mù mắt Đổng Tâm Khiết.
"Bà xã, em quay lại rồi à?"
Du Ân nổi da gà khắp người, anh bị nghiện gọi cô là bà xã à?
Phó Đình Viễn vội vàng giải thích với cô: "Anh hoàn toàn không quen người phụ nữ này, cũng không biết tại sao cô ta lại đột ngột chạy vào ôm chầm lấy anh, tám mươi phần trăm cô ta bị bệnh thần kinh rồi, anh sẽ bảo Hứa Hàng tìm người đưa cô ta đi."
“Phó Đình Viễn!” Vừa nghe thấy Phó Đình Viễn mắng mình là đồ thần kinh, Đổng Tâm Khiết liền giận dữ gào lên, cũng không nũng nịu gọi anh là anh Đình Viễn nữa.
Phó Đình Viễn lạnh lùng nhìn về phía Đổng Tâm Khiết: "Bây giờ tôi sẽ cho cô cơ hội cuối cùng, mau rời khỏi đây ngay, bằng không tôi sẽ báo cảnh sát."
Đổng Tâm Khiết tức đến mức giậm chân.
Trước đó cô ta nghe Chu Mi nói Phó Đình Viễn đã bị mất trí nhớ, cảm thấy chuyện này thật khó tin, chẳng phải kịch bản máu chó như này chỉ tồn tại trên TV thôi ư? Tại sao lại thật sự xảy ra ở ngoài đời vậy?
Cô ta không tin sẽ có chuyện như vậy, cũng không cam lòng cứ thế trở thành người xa lạ với Phó Đình Viễn, mặc dù trước đó bọn họ cũng không thân thiết cho lắm.
Do đó cô ta không hề do dự mua vé máy bay đuổi theo, ai dè Phó Đình Viễn lại thật sự không nhớ ra cô ta.
Anh không nhớ ra cô thì thôi đi, còn mắng cô là đồ thần kinh nữa.
Trước đây khi anh chưa mất trí nhớ, tốt xấu gì anh cũng còn nể mặt ông nội của cô ta, nên không cay nghiệt với cô ta như vậy, nhưng bây giờ...
Đổng Tâm Khiết tức đến mức suýt bật khóc.
“Cô gái này, cho hỏi cô là ai..?” Du Ân chưa từng gặp Đổng Tâm Khiết, nên không hề biết cô ta.
Đổng Tâm Khiết lườm cô, giận dữ gào lên: "Tôi là ai thì liên quan gì đến cô? Ngược lại là cô, đúng là đồ không biết xấu hổ. Vài ngày trước, cô còn ở trên bản tin nói rằng tạm thời vẫn chưa cân nhắc đến chuyện tình cảm, vậy mà mới chớp mắt đã ở bên cạnh anh ấy. Đồ giả dối!"
Du Ân không bận tâm đến việc mình bị Đổng Tâm Khiết mắng là đồ không biết xấu hổ, dù gì cô cũng rất bất đắc dĩ.
Nếu có thể, cô cũng chẳng muốn ở bên cạnh Phó Đình Viễn, vả vào mặt mình nói muốn tập trung vào sự nghiệp một cách nhanh như vậy.
Cô bình tĩnh hòa nhã, nhưng Phó Đình Viễn đang ôm cô lại thay đổi sắc mặt, giọng điệu thâm trầm nói với Đổng Tâm Khiết: "Cô mau xin lỗi cô ấy đi!"
Đổng Tâm Khiết bị ánh mắt lạnh lẽo của anh dọa sợ đến mức hơi thẫn thờ: "Cái, cái gì?"
“Tôi bảo cô mau xin lỗi vợ của tôi vì những lời cô vừa mới nói.” Phó Đình Viễn gằn từng câu từng chữ từ trong kẽ răng.
Trước đây vì sự thờ ơ của anh, chưa từng đứng ra bênh vực Du Ân, mới khiến cô vô duyên vô cớ bị bắt nạt rất nhiều lần, sau này anh sẽ không bao giờ cho phép chuyện này xuất hiện.
Đổng Tâm Khiết đang định mở miệng ngụy biện cho mình, nhưng Phó Đình Viễn lại nhấn mạnh nói: "Cô mau xin lỗi đi!"
Đổng Tâm Khiết sợ đến mức bật khóc, vừa khóc vừa nói với Du Ân: "Tôi xin lỗi, lúc nãy tôi không nên nói cô là đồ không biết xấu hổ..."
Đổng Tâm Khiết lớn chừng này tuổi, nhưng chưa bao giờ bị người khác đối xử một cách hung ác tàn nhẫn như thế, xin lỗi xong, cô ta cũng mặc kệ tất cả, sắc mặt trắng bệch che miệng khóc lóc chạy ra ngoài.
Trực giác mách bảo cô ta rằng, nếu cô ta còn không rời đi, một giây sau Phó Đình Viễn sẽ bóp chết cô ta.
Sau khi Đổng Tâm Khiết rời đi, Du Ân nhướng mày nhìn Phó Đình Viễn: "Anh không quen cô ta à?"
“Anh không quen.” Phó Đình Viễn trả lời rất dứt khoát.
Du Ân khẽ cười nói: "Vậy anh có muốn điều tra thử xem cô ta là ai không?"
“Không cần đâu.” Phó Đình Viễn hoàn toàn không có chút hứng thú: “Cô ta đâu phải người quan trọng, anh điều tra cô ta làm gì?”
Du Ân liếc nhìn anh, bây giờ mới lên tiếng: "Trước đây Chu Mi từng đề cập với em rằng, ở thành phố G có một cô gái đã phải lòng anh, chẳng lẽ là cô ta sao?"
Du Ân chưa từng gặp cô gái ban nãy, nên tám mươi phần trăm cô ta không phải là người Giang Thành.
Cộng thêm những lời Chu Mi đã từng nói với cô, Du Ân kết luận rằng có lẽ đây chính là cô gái đã phải lòng Phó Đình Viễn, đuổi theo anh từ thành phố G đến thủ đô, nhưng lúc đến thủ đô lại bị Phó Đình Viễn phớt lờ một trận, nên lại tiếp tục đuổi đến Giang Thành. Du Ân cảm thấy ý chí của cô gái này rất vững vàng.”
Phó Đình Viễn vẫn ở trong trạng thái phủ nhận: "Anh không biết."
Anh không cho Du Ân cơ hội để nói nữa, mà dứt khoát cúi đầu ngửi lên người cô: "Em đã đi tắm chưa?"
“Rồi, sao thế?” Sau khi quay về thu dọn hành lý, cả người Du Ân đã đầm đìa mồ hôi, nên đã đi tắm ở nhà đổi bộ đồ khác rồi mới đi tới bệnh viện.
“Thơm quá!” Phó Đình Viễn khẽ cảm thán, rồi cúi người vùi vào cổ cô.
Cả người Du Ân nhất thời cứng đờ, cô có đủ lý do để nghi ngờ rằng anh đang cố ý ăn đậu hũ của cô.
Đã lâu lắm rồi cô và Phó Đình Viễn không còn thân mật như vậy, hôm nay anh liên tục ôm hôn cô như vậy, khiến Du Ân không thể chống đỡ nổi.
Trong lúc cô đang tìm cơ hội để nói chuyện đàng hoàng với Phó Đình Viễn, anh cứ bám người như vậy hoàn toàn không ổn thỏa, nhưng một giây sau, Phó Đình Viễn đã ngẩng đầu ra khỏi cổ cô, dứt khoát phủ lên đôi môi của cô.
Du Ân: "..."
Nếu không phải anh đang ở trong bệnh viện, có phải anh đã sớm tiến hành bước tiếp theo rồi đúng không?
“Được.” Phó Đình Viễn đồng ý một cách sảng khoái.
Bà cụ Hàn không phải là người dễ chung sống, cũng chỉ có Du Ân tốt tính, bà mới cho phép Du Ân ở lâu như vậy, hơn nữa nhà của bà cụ Hàn cũng không lớn, nếu để một người đàn ông như anh chen chúc vào ở, quả thật không ra thể thống gì.
“Nhưng anh không cần phải làm việc à?” Du Ân nhìn chằm chằm anh hỏi: “Hơn nữa anh vẫn còn nhiều việc về vườn công nghiệp chip ở thành phố G cần phải làm mà.”
Phó Đình Viễn ung dung đáp: "Anh có thể giải quyết công việc bằng máy tính, khi nào thật sự cần anh tham dự, anh sẽ quay về. Còn vườn công nghiệp chip, anh sẽ giao cho Chu Mi toàn quyền xử lý."
Về năng lực của Chu Mi thì không cần phải nghi ngờ.
Nếu anh đã tự sắp xếp ổn thỏa, Du Ân cũng không cần phải nói gì nữa, ngược lại kịch bản của cô cũng phải tiếp tục tiến hành, đã qua một năm rồi, cũng nên bắt tay vào sự nghiệp.
Bởi vì Phó Đình Viễn vẫn phải tiếp tục nằm viện thêm vài ngày, nên Du Ân quay về thu xếp hành lý trước, đến khi cô trở lại bệnh viện, vừa mới đứng vững ở cửa phòng bệnh của Phó Đình Viễn, bỗng có một người phụ nữ vội vã xông vào từ bên cạnh, thậm chí còn không gõ cửa.
Trong lúc Du Ân đang sửng sốt, chỉ thấy người phụ nữ kia ôm chầm lấy Phó Đình Viễn đang đứng nghe điện thoại bên cửa sổ: "Anh Đình Viễn!"
"Sao anh lại đột ngột mất trí nhớ thế?"
“Tại sao lại xảy ra chuyện này cơ chứ?” Cô gái kia vừa khóc vừa nói, xem ra rất lo lắng cho Phó Đình Viễn.
Người đến là Đổng Tâm Khiết, sau khi nghe Chu Mi nói Phó Đình Viễn xảy ra chuyện, cô ta đã tức tốc mua vé máy bay, tiếp tục đuổi theo từ thủ đô đến Giang Thành.
Phó Đình Viễn bị Đổng Tâm Khiết ôm chầm lấy như thế thì đã có suy nghĩ muốn đá bay Đổng Tâm Khiết.
Anh vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Du Ân đang đứng ở cửa trầm ngâm nhìn mình, anh nhất thời nổi giận đùng đùng, chẳng hề khách sáo hất Đổng Tâm Khiết ra khỏi người mình.
“Mẹ kiếp, cô là ai thế?” Anh vừa tức vừa căng thẳng nên không nhịn được chửi thề.
Anh đã tốn nhiều tâm sức không dễ gì mới giữ Du Ân ở lại, nếu Du Ân hiểu lầm anh và Đổng Tâm Khiết có gì với nhau, chẳng phải công sức của anh sẽ đổ sông đổ biển à?
Nghĩ đến đây, anh lại vội vàng đi về phía Du Ân, ôm chặt cô vào lòng, nụ cười rạng rỡ trên mặt anh suýt chọc mù mắt Đổng Tâm Khiết.
"Bà xã, em quay lại rồi à?"
Du Ân nổi da gà khắp người, anh bị nghiện gọi cô là bà xã à?
Phó Đình Viễn vội vàng giải thích với cô: "Anh hoàn toàn không quen người phụ nữ này, cũng không biết tại sao cô ta lại đột ngột chạy vào ôm chầm lấy anh, tám mươi phần trăm cô ta bị bệnh thần kinh rồi, anh sẽ bảo Hứa Hàng tìm người đưa cô ta đi."
“Phó Đình Viễn!” Vừa nghe thấy Phó Đình Viễn mắng mình là đồ thần kinh, Đổng Tâm Khiết liền giận dữ gào lên, cũng không nũng nịu gọi anh là anh Đình Viễn nữa.
Phó Đình Viễn lạnh lùng nhìn về phía Đổng Tâm Khiết: "Bây giờ tôi sẽ cho cô cơ hội cuối cùng, mau rời khỏi đây ngay, bằng không tôi sẽ báo cảnh sát."
Đổng Tâm Khiết tức đến mức giậm chân.
Trước đó cô ta nghe Chu Mi nói Phó Đình Viễn đã bị mất trí nhớ, cảm thấy chuyện này thật khó tin, chẳng phải kịch bản máu chó như này chỉ tồn tại trên TV thôi ư? Tại sao lại thật sự xảy ra ở ngoài đời vậy?
Cô ta không tin sẽ có chuyện như vậy, cũng không cam lòng cứ thế trở thành người xa lạ với Phó Đình Viễn, mặc dù trước đó bọn họ cũng không thân thiết cho lắm.
Do đó cô ta không hề do dự mua vé máy bay đuổi theo, ai dè Phó Đình Viễn lại thật sự không nhớ ra cô ta.
Anh không nhớ ra cô thì thôi đi, còn mắng cô là đồ thần kinh nữa.
Trước đây khi anh chưa mất trí nhớ, tốt xấu gì anh cũng còn nể mặt ông nội của cô ta, nên không cay nghiệt với cô ta như vậy, nhưng bây giờ...
Đổng Tâm Khiết tức đến mức suýt bật khóc.
“Cô gái này, cho hỏi cô là ai..?” Du Ân chưa từng gặp Đổng Tâm Khiết, nên không hề biết cô ta.
Đổng Tâm Khiết lườm cô, giận dữ gào lên: "Tôi là ai thì liên quan gì đến cô? Ngược lại là cô, đúng là đồ không biết xấu hổ. Vài ngày trước, cô còn ở trên bản tin nói rằng tạm thời vẫn chưa cân nhắc đến chuyện tình cảm, vậy mà mới chớp mắt đã ở bên cạnh anh ấy. Đồ giả dối!"
Du Ân không bận tâm đến việc mình bị Đổng Tâm Khiết mắng là đồ không biết xấu hổ, dù gì cô cũng rất bất đắc dĩ.
Nếu có thể, cô cũng chẳng muốn ở bên cạnh Phó Đình Viễn, vả vào mặt mình nói muốn tập trung vào sự nghiệp một cách nhanh như vậy.
Cô bình tĩnh hòa nhã, nhưng Phó Đình Viễn đang ôm cô lại thay đổi sắc mặt, giọng điệu thâm trầm nói với Đổng Tâm Khiết: "Cô mau xin lỗi cô ấy đi!"
Đổng Tâm Khiết bị ánh mắt lạnh lẽo của anh dọa sợ đến mức hơi thẫn thờ: "Cái, cái gì?"
“Tôi bảo cô mau xin lỗi vợ của tôi vì những lời cô vừa mới nói.” Phó Đình Viễn gằn từng câu từng chữ từ trong kẽ răng.
Trước đây vì sự thờ ơ của anh, chưa từng đứng ra bênh vực Du Ân, mới khiến cô vô duyên vô cớ bị bắt nạt rất nhiều lần, sau này anh sẽ không bao giờ cho phép chuyện này xuất hiện.
Đổng Tâm Khiết đang định mở miệng ngụy biện cho mình, nhưng Phó Đình Viễn lại nhấn mạnh nói: "Cô mau xin lỗi đi!"
Đổng Tâm Khiết sợ đến mức bật khóc, vừa khóc vừa nói với Du Ân: "Tôi xin lỗi, lúc nãy tôi không nên nói cô là đồ không biết xấu hổ..."
Đổng Tâm Khiết lớn chừng này tuổi, nhưng chưa bao giờ bị người khác đối xử một cách hung ác tàn nhẫn như thế, xin lỗi xong, cô ta cũng mặc kệ tất cả, sắc mặt trắng bệch che miệng khóc lóc chạy ra ngoài.
Trực giác mách bảo cô ta rằng, nếu cô ta còn không rời đi, một giây sau Phó Đình Viễn sẽ bóp chết cô ta.
Sau khi Đổng Tâm Khiết rời đi, Du Ân nhướng mày nhìn Phó Đình Viễn: "Anh không quen cô ta à?"
“Anh không quen.” Phó Đình Viễn trả lời rất dứt khoát.
Du Ân khẽ cười nói: "Vậy anh có muốn điều tra thử xem cô ta là ai không?"
“Không cần đâu.” Phó Đình Viễn hoàn toàn không có chút hứng thú: “Cô ta đâu phải người quan trọng, anh điều tra cô ta làm gì?”
Du Ân liếc nhìn anh, bây giờ mới lên tiếng: "Trước đây Chu Mi từng đề cập với em rằng, ở thành phố G có một cô gái đã phải lòng anh, chẳng lẽ là cô ta sao?"
Du Ân chưa từng gặp cô gái ban nãy, nên tám mươi phần trăm cô ta không phải là người Giang Thành.
Cộng thêm những lời Chu Mi đã từng nói với cô, Du Ân kết luận rằng có lẽ đây chính là cô gái đã phải lòng Phó Đình Viễn, đuổi theo anh từ thành phố G đến thủ đô, nhưng lúc đến thủ đô lại bị Phó Đình Viễn phớt lờ một trận, nên lại tiếp tục đuổi đến Giang Thành. Du Ân cảm thấy ý chí của cô gái này rất vững vàng.”
Phó Đình Viễn vẫn ở trong trạng thái phủ nhận: "Anh không biết."
Anh không cho Du Ân cơ hội để nói nữa, mà dứt khoát cúi đầu ngửi lên người cô: "Em đã đi tắm chưa?"
“Rồi, sao thế?” Sau khi quay về thu dọn hành lý, cả người Du Ân đã đầm đìa mồ hôi, nên đã đi tắm ở nhà đổi bộ đồ khác rồi mới đi tới bệnh viện.
“Thơm quá!” Phó Đình Viễn khẽ cảm thán, rồi cúi người vùi vào cổ cô.
Cả người Du Ân nhất thời cứng đờ, cô có đủ lý do để nghi ngờ rằng anh đang cố ý ăn đậu hũ của cô.
Đã lâu lắm rồi cô và Phó Đình Viễn không còn thân mật như vậy, hôm nay anh liên tục ôm hôn cô như vậy, khiến Du Ân không thể chống đỡ nổi.
Trong lúc cô đang tìm cơ hội để nói chuyện đàng hoàng với Phó Đình Viễn, anh cứ bám người như vậy hoàn toàn không ổn thỏa, nhưng một giây sau, Phó Đình Viễn đã ngẩng đầu ra khỏi cổ cô, dứt khoát phủ lên đôi môi của cô.
Du Ân: "..."
Nếu không phải anh đang ở trong bệnh viện, có phải anh đã sớm tiến hành bước tiếp theo rồi đúng không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.