Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi
Chương 428: Cô cười là vì anh
Hà Vy
04/01/2023
Đồ ăn đã giao đến, hai người ăn tối, Du Ân lên lầu lấy ít quần áo để thay, khi quay lại, Phó Đình Viễn đã tắm rửa xong xuôi đi vào phòng làm việc.
Sau khi ra khỏi phòng tắm, Du Ân suy nghĩ một chút, sau đó đi đến phòng làm việc.
Khi cô bước vào, Phó Đình Viễn vừa nghe điện thoại xong, Du Ân bước tới và hỏi anh: "Anh còn bận không?"
“Vẫn còn một tài liệu cần đọc.” Phó Đình Viễn đang định ngồi xuống ghế thì Du Ân ở bên cạnh đột nhiên vòng tay qua eo anh.
“Đừng đọc, được không?” Du Ân tựa vào trong lòng anh thì thầm.
Cô chưa bao giờ là loại người thiếu hiểu biết, đặc biệt là khi Phó Đình Viễn đang làm việc, cô chưa bao giờ làm phiền anh.
Nhưng tối nay...
Trong lòng Du Ân rất khó chịu, cũng rất yếu đuối, cô chỉ muốn Phó Đình Viễn ở bên cạnh cô.
Về phần Phó Đình Viễn, trong lúc nhất thời không thể chịu nổi việc bị một người phụ nữ xinh đẹp sà vào lòng mình thế này. Phải biết rằng từ trước tới nay, cô chưa bao giờ nhiệt tình chủ động cả.
Nhưng anh cũng biết rằng chuyện của Hiểu Nguyệt hẳn đã giáng một đòn đả kích mạnh vào cô, cô cần sự an ủi và bầu bạn của anh.
Vốn cũng là tài liệu không quá quan trọng, anh dứt khoát đóng lại, giơ tay ôm người vào bàn làm việc: "Không xem tài liệu, vậy thì muốn làm gì?"
Hơi thở của người đàn ông nóng rực, Du Ân có chút ngượng ngùng, nhưng giây tiếp theo lại bạo dạn, vươn tay ôm cổ anh hôn nhiệt tình, nhiệt độ trong phòng làm việc tăng lên nhanh chóng.
Những người phụ nữ khác bị uất ức ở bên ngoài thì luôn quay về trút giận lên người chồng.
May mắn thay, cô bị uất ức ở bên ngoài, nhưng lại bám chặt lấy anh như vậy.
Phó Đình Viễn hôn người trong vòng tay mình, không khỏi cảm thấy hạnh phúc biết bao.
Một đêm của niềm vui rực lửa.
Sáng hôm sau, Du Ân vẫn đang ngủ trong vòng tay của Phó Đình Viễn thì Diệp Văn đã gọi điện tới, Diệp Văn không biết về chuyện của Du Ân và Hiểu Nguyệt, còn tưởng rằng cô đang ở trong khách sạn đào tạo.
Diệp Văn nhẹ nhàng hỏi cô: "Hôm nay con không phải đến lớp, có muốn về nhà không?"
“Được ạ.” Du Ân đồng ý không chút do dự.
Phó Đình Viễn đang ôm người đẹp trong vòng tay: "..."
Cô trở lại nhà của Diệp Văn, vậy còn anh thì sao?
Đêm qua cô say mê nhiệt tình hôn anh, ôm ấp anh như vậy, bây giờ lại bỏ mặc anh sao?
Diệp Văn lại nói với Du Ân qua điện thoại: "Vậy lát nữa bố đón con ở khách sạn."
"Không, không ạ, con sẽ gọi xe về nhà." Du Ân không có gan nói với Diệp Văn rằng tối qua cô đã ở cùng với Phó Đình Viễn.
Diệp Văn vẫn khăng khăng: "Bố cũng rảnh mà, lái xe đến đón con cho an toàn."
Diệp Văn lo lắng khi tự Du Ân gọi xa, ông ấy muốn đích thân làm mọi thứ có thể cho con gái mình.
Du Ân không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nói: "Cái đó... Bố ơi, con đang ở chỗ con sống."
Diệp Văn ngay lập tức hiểu ý của cô: "Đừng nói với bố là con đang ở cùng với Phó Đình Viễn nhé."
"Vâng..." Giọng điệu của Du Ân tràn ngập cảm giác tội lỗi.
Diệp Văn tức giận đến mức hít một hơi thật sâu ở đầu dây bên kia, ông không biết là do Phó Đình Viễn quấn quýt si mê, hay là do con gái mình thiếu kiên định nữa.
"Được rồi, vậy con có về ăn cơm không?" Diệp Văn lại hỏi.
Du Ân vội vàng nói: "Vâng ạ, con sẽ về."
Dù đang yêu đương nhưng cô không thể coi thường tình cảm gia đình được.
Diệp Văn không nói gì nữa, ông ấy không thể chủ động mời Phó Đình Viễn đến nhà ăn cơm, ông ấy cũng không chào đón anh lắm.
Sau khi kết thúc cuộc gọi với Diệp Văn, Du Ân ngay lập tức bị Phó Đình Viễn đè lên giường và oán trách: "Em đi thì anh phải làm sao?"
Du Ân đẩy anh ra: “Tối qua em ở cùng anh rồi mà?”
"Không đủ." Phó Đình Viễn trả lời thẳng thừng.
Trước khi Du Ân có thể nói bất cứ điều gì, Phó Đình Viễn lại đề nghị: "Nếu em muốn về, vậy thì anh sẽ cùng em về thăm hỏi…"
"Em vẫn chưa sẵn sàng, để lần sau đi." Du Ân vội vàng ngắt lời anh, thậm chí còn định đứng dậy sau khi nói.
Phó Đình Viễn vươn cánh tay dài ra, ôm cô vào lòng, anh nhìn cô với đôi mắt đen láy và hỏi: "Lần sau là khi nào? Lần trước khi anh đề cập đến chuyện này, em cũng nói rằng em chưa sẵn sàng!"
Du Ân cảm thấy bất lực: "Bây giờ chúng ta đã ở bên nhau, tại sao anh lại nóng lòng muốn gặp gia đình em thế?"
Phó Đình Viễn nói: "Làm sao anh có thể không vội được? Gặp người nhà của em nghĩa là mối quan hệ của chúng ta đã hoàn toàn ổn định rồi."
"Anh cảm thấy gia đình em có thể chấp nhận anh sao?" Du Ân cũng không phải không muốn Phó Đình Viễn đến thăm nhà họ Diệp.
Trong hầu hết các mối quan hệ giữa nam và nữ, việc ra mắt bố mẹ về cơ bản có nghĩa là mối quan hệ được khẳng định và công nhận, nhưng với gia đình cô thì không.
Nhà họ Diệp không có ấn tượng tốt với Phó Đình Viễn, có thể khi gặp mặt họ không nói được điều gì hay ho, có thể còn đuổi anh ta ra ngoài.
Phó Đình Viễn coi như đã nhìn ra, Du Ân không muốn dẫn anh về.
Bực tức, anh đẩy người nào đó xuống giường và bắt nạt một trận.
Sau khi ăn tươi nuốt sống người nào đó xong, Du Ân đỏ mặt mắng anh: "Phó Đình Viễn, anh không sợ bị suy thận sao?"
Phó Đình Viễn thoải mái thở dài: "Trước đây anh cũng từng có tần suất này, không phải cũng không suy thận gì sao?"
Vì là cuối tuần nên không có việc gì làm, hai người chỉ nằm trên giường đến trưa.
Du Ân cảm thấy xấu hổ và phẫn nộ khi nghĩ đến việc cô sẽ quay về sau khi ăn tối ở nhà Diệp Văn, nhưng Phó Đình Viễn nhất quyết không để cô đi, cứ bắt cô hứa sẽ quay lại cùng anh vào buổi tối.
Du Ân bị anh làm phiền đến mức không còn cách nào khác ngoài việc đồng ý.
Sau đó, Phó Đình Viễn mới miễn cưỡng thả cô ra, cuối cùng Du Ân cũng có thời gian cầm điện thoại di động lên.
Nhưng cô vừa nhìn đã hơi cau mày: "Tại sao những người trong nhóm huấn đào tạo của em lại nói rằng Hiểu Nguyệt đã đi rồi và sẽ không tham gia khóa đào tạo nữa?"
"Như vậy không phải vừa vặn sao? Em không cần gặp cô ta nữa, cũng không cần đổi phòng." Phó Đình Viễn lười biếng dựa vào đầu giường nói.
Du Ân nhìn anh và hỏi: "Có phải anh làm không?"
Chỉ có Phó Đình Viễn biết chuyện gì đã xảy ra giữa cô và Hiểu Nguyệt, nếu không phải anh thì còn có thể là ai?
“Ừ.” Phó Đình Viễn thẳng thắn thừa nhận: “Anh không thể để cô ta tiếp tục gây rắc rối cho em.”
Du Ân thở dài: "Điều này có thể coi như là em đã hoàn toàn đắc tội cô ta rồi."
Phó Đình Viễn ôm cô lại: "Anh đã tìm người kiểm tra thông tin chi tiết của cô ta. Cô ta là biên kịch hạng ba, thành tích cũng không có gì nổi bật, cô ta có được vị trí đào tạo này là nhờ âm mưu tính kế thay thế người khác để vào đấy."
"Thay thế người khác ư? Cô ta đê tiện quá đấy." Du Ân hoàn toàn không thông cảm cho việc Hiểu Nguyệt bị Phó Đình Viễn đuổi đi, nhưng thật đáng tiếc cho người đáng lẽ sẽ được tham gia khóa đào tạo này.
Bất kể nội dung hay chiều sâu của khóa đào tạo này, Du Ân cảm thấy rằng nó đã mang lại rất nhiều lợi ích, đó là một hoạt động rất tốt và rất có ý nghĩa đối với các nhà biên kịch trẻ như họ.
"Hiểu Nguyệt một lòng muốn bám vào em để một bước lên mây, nhưng người kia cũng không phải là kẻ ngốc. Anh đã bí mật giao bằng chứng về âm mưu của cô ta cho người đó. Sau khi Hiểu Nguyệt trở về, đối phương cũng sẽ tìm cô ta tính sổ."
Du Ân đáp lại, sau đó cúi người hôn lên má anh: “Cảm ơn anh.”
Cảm ơn anh đã bảo vệ cô trong mọi việc.
Niềm vui trong mắt cô không thể che giấu, trái tim của Phó Đình Viễn lập tức trở nên ấm áp.
Cô chưa từng ở trước mặt anh cười thoải mái như vậy, phần lớn thời gian đều là kiềm chế cảm xúc, hoặc là trốn tránh ánh mắt của anh.
Nhưng bây giờ, nụ cười trên mặt cô là do anh tạo ra.
Cảm giác này thật tốt.
Sau khi ra khỏi phòng tắm, Du Ân suy nghĩ một chút, sau đó đi đến phòng làm việc.
Khi cô bước vào, Phó Đình Viễn vừa nghe điện thoại xong, Du Ân bước tới và hỏi anh: "Anh còn bận không?"
“Vẫn còn một tài liệu cần đọc.” Phó Đình Viễn đang định ngồi xuống ghế thì Du Ân ở bên cạnh đột nhiên vòng tay qua eo anh.
“Đừng đọc, được không?” Du Ân tựa vào trong lòng anh thì thầm.
Cô chưa bao giờ là loại người thiếu hiểu biết, đặc biệt là khi Phó Đình Viễn đang làm việc, cô chưa bao giờ làm phiền anh.
Nhưng tối nay...
Trong lòng Du Ân rất khó chịu, cũng rất yếu đuối, cô chỉ muốn Phó Đình Viễn ở bên cạnh cô.
Về phần Phó Đình Viễn, trong lúc nhất thời không thể chịu nổi việc bị một người phụ nữ xinh đẹp sà vào lòng mình thế này. Phải biết rằng từ trước tới nay, cô chưa bao giờ nhiệt tình chủ động cả.
Nhưng anh cũng biết rằng chuyện của Hiểu Nguyệt hẳn đã giáng một đòn đả kích mạnh vào cô, cô cần sự an ủi và bầu bạn của anh.
Vốn cũng là tài liệu không quá quan trọng, anh dứt khoát đóng lại, giơ tay ôm người vào bàn làm việc: "Không xem tài liệu, vậy thì muốn làm gì?"
Hơi thở của người đàn ông nóng rực, Du Ân có chút ngượng ngùng, nhưng giây tiếp theo lại bạo dạn, vươn tay ôm cổ anh hôn nhiệt tình, nhiệt độ trong phòng làm việc tăng lên nhanh chóng.
Những người phụ nữ khác bị uất ức ở bên ngoài thì luôn quay về trút giận lên người chồng.
May mắn thay, cô bị uất ức ở bên ngoài, nhưng lại bám chặt lấy anh như vậy.
Phó Đình Viễn hôn người trong vòng tay mình, không khỏi cảm thấy hạnh phúc biết bao.
Một đêm của niềm vui rực lửa.
Sáng hôm sau, Du Ân vẫn đang ngủ trong vòng tay của Phó Đình Viễn thì Diệp Văn đã gọi điện tới, Diệp Văn không biết về chuyện của Du Ân và Hiểu Nguyệt, còn tưởng rằng cô đang ở trong khách sạn đào tạo.
Diệp Văn nhẹ nhàng hỏi cô: "Hôm nay con không phải đến lớp, có muốn về nhà không?"
“Được ạ.” Du Ân đồng ý không chút do dự.
Phó Đình Viễn đang ôm người đẹp trong vòng tay: "..."
Cô trở lại nhà của Diệp Văn, vậy còn anh thì sao?
Đêm qua cô say mê nhiệt tình hôn anh, ôm ấp anh như vậy, bây giờ lại bỏ mặc anh sao?
Diệp Văn lại nói với Du Ân qua điện thoại: "Vậy lát nữa bố đón con ở khách sạn."
"Không, không ạ, con sẽ gọi xe về nhà." Du Ân không có gan nói với Diệp Văn rằng tối qua cô đã ở cùng với Phó Đình Viễn.
Diệp Văn vẫn khăng khăng: "Bố cũng rảnh mà, lái xe đến đón con cho an toàn."
Diệp Văn lo lắng khi tự Du Ân gọi xa, ông ấy muốn đích thân làm mọi thứ có thể cho con gái mình.
Du Ân không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nói: "Cái đó... Bố ơi, con đang ở chỗ con sống."
Diệp Văn ngay lập tức hiểu ý của cô: "Đừng nói với bố là con đang ở cùng với Phó Đình Viễn nhé."
"Vâng..." Giọng điệu của Du Ân tràn ngập cảm giác tội lỗi.
Diệp Văn tức giận đến mức hít một hơi thật sâu ở đầu dây bên kia, ông không biết là do Phó Đình Viễn quấn quýt si mê, hay là do con gái mình thiếu kiên định nữa.
"Được rồi, vậy con có về ăn cơm không?" Diệp Văn lại hỏi.
Du Ân vội vàng nói: "Vâng ạ, con sẽ về."
Dù đang yêu đương nhưng cô không thể coi thường tình cảm gia đình được.
Diệp Văn không nói gì nữa, ông ấy không thể chủ động mời Phó Đình Viễn đến nhà ăn cơm, ông ấy cũng không chào đón anh lắm.
Sau khi kết thúc cuộc gọi với Diệp Văn, Du Ân ngay lập tức bị Phó Đình Viễn đè lên giường và oán trách: "Em đi thì anh phải làm sao?"
Du Ân đẩy anh ra: “Tối qua em ở cùng anh rồi mà?”
"Không đủ." Phó Đình Viễn trả lời thẳng thừng.
Trước khi Du Ân có thể nói bất cứ điều gì, Phó Đình Viễn lại đề nghị: "Nếu em muốn về, vậy thì anh sẽ cùng em về thăm hỏi…"
"Em vẫn chưa sẵn sàng, để lần sau đi." Du Ân vội vàng ngắt lời anh, thậm chí còn định đứng dậy sau khi nói.
Phó Đình Viễn vươn cánh tay dài ra, ôm cô vào lòng, anh nhìn cô với đôi mắt đen láy và hỏi: "Lần sau là khi nào? Lần trước khi anh đề cập đến chuyện này, em cũng nói rằng em chưa sẵn sàng!"
Du Ân cảm thấy bất lực: "Bây giờ chúng ta đã ở bên nhau, tại sao anh lại nóng lòng muốn gặp gia đình em thế?"
Phó Đình Viễn nói: "Làm sao anh có thể không vội được? Gặp người nhà của em nghĩa là mối quan hệ của chúng ta đã hoàn toàn ổn định rồi."
"Anh cảm thấy gia đình em có thể chấp nhận anh sao?" Du Ân cũng không phải không muốn Phó Đình Viễn đến thăm nhà họ Diệp.
Trong hầu hết các mối quan hệ giữa nam và nữ, việc ra mắt bố mẹ về cơ bản có nghĩa là mối quan hệ được khẳng định và công nhận, nhưng với gia đình cô thì không.
Nhà họ Diệp không có ấn tượng tốt với Phó Đình Viễn, có thể khi gặp mặt họ không nói được điều gì hay ho, có thể còn đuổi anh ta ra ngoài.
Phó Đình Viễn coi như đã nhìn ra, Du Ân không muốn dẫn anh về.
Bực tức, anh đẩy người nào đó xuống giường và bắt nạt một trận.
Sau khi ăn tươi nuốt sống người nào đó xong, Du Ân đỏ mặt mắng anh: "Phó Đình Viễn, anh không sợ bị suy thận sao?"
Phó Đình Viễn thoải mái thở dài: "Trước đây anh cũng từng có tần suất này, không phải cũng không suy thận gì sao?"
Vì là cuối tuần nên không có việc gì làm, hai người chỉ nằm trên giường đến trưa.
Du Ân cảm thấy xấu hổ và phẫn nộ khi nghĩ đến việc cô sẽ quay về sau khi ăn tối ở nhà Diệp Văn, nhưng Phó Đình Viễn nhất quyết không để cô đi, cứ bắt cô hứa sẽ quay lại cùng anh vào buổi tối.
Du Ân bị anh làm phiền đến mức không còn cách nào khác ngoài việc đồng ý.
Sau đó, Phó Đình Viễn mới miễn cưỡng thả cô ra, cuối cùng Du Ân cũng có thời gian cầm điện thoại di động lên.
Nhưng cô vừa nhìn đã hơi cau mày: "Tại sao những người trong nhóm huấn đào tạo của em lại nói rằng Hiểu Nguyệt đã đi rồi và sẽ không tham gia khóa đào tạo nữa?"
"Như vậy không phải vừa vặn sao? Em không cần gặp cô ta nữa, cũng không cần đổi phòng." Phó Đình Viễn lười biếng dựa vào đầu giường nói.
Du Ân nhìn anh và hỏi: "Có phải anh làm không?"
Chỉ có Phó Đình Viễn biết chuyện gì đã xảy ra giữa cô và Hiểu Nguyệt, nếu không phải anh thì còn có thể là ai?
“Ừ.” Phó Đình Viễn thẳng thắn thừa nhận: “Anh không thể để cô ta tiếp tục gây rắc rối cho em.”
Du Ân thở dài: "Điều này có thể coi như là em đã hoàn toàn đắc tội cô ta rồi."
Phó Đình Viễn ôm cô lại: "Anh đã tìm người kiểm tra thông tin chi tiết của cô ta. Cô ta là biên kịch hạng ba, thành tích cũng không có gì nổi bật, cô ta có được vị trí đào tạo này là nhờ âm mưu tính kế thay thế người khác để vào đấy."
"Thay thế người khác ư? Cô ta đê tiện quá đấy." Du Ân hoàn toàn không thông cảm cho việc Hiểu Nguyệt bị Phó Đình Viễn đuổi đi, nhưng thật đáng tiếc cho người đáng lẽ sẽ được tham gia khóa đào tạo này.
Bất kể nội dung hay chiều sâu của khóa đào tạo này, Du Ân cảm thấy rằng nó đã mang lại rất nhiều lợi ích, đó là một hoạt động rất tốt và rất có ý nghĩa đối với các nhà biên kịch trẻ như họ.
"Hiểu Nguyệt một lòng muốn bám vào em để một bước lên mây, nhưng người kia cũng không phải là kẻ ngốc. Anh đã bí mật giao bằng chứng về âm mưu của cô ta cho người đó. Sau khi Hiểu Nguyệt trở về, đối phương cũng sẽ tìm cô ta tính sổ."
Du Ân đáp lại, sau đó cúi người hôn lên má anh: “Cảm ơn anh.”
Cảm ơn anh đã bảo vệ cô trong mọi việc.
Niềm vui trong mắt cô không thể che giấu, trái tim của Phó Đình Viễn lập tức trở nên ấm áp.
Cô chưa từng ở trước mặt anh cười thoải mái như vậy, phần lớn thời gian đều là kiềm chế cảm xúc, hoặc là trốn tránh ánh mắt của anh.
Nhưng bây giờ, nụ cười trên mặt cô là do anh tạo ra.
Cảm giác này thật tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.