Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi
Chương 98: Cỏ già cỏ non
Hà Vy
02/04/2022
Phó Đình Viễn cười lạnh một tiếng: "Đau bụng?"
Lời bào chữa của cô thực sự rất vụng về.
Chu Mi lại giải thích hộ Du Ân: "Phụ nữ thực sự rất khó chịu lúc tới tháng, tôi không cảm thấy cô ấy giống như đang nói dối."
Chu Mi cũng là một phụ nữ và cô ấy hiểu rõ những chuyện bất tiện trong thời kỳ kinh nguyệt của phụ nữ.
Du Ân bị đau bụng còn bản thân cô là đau đầu.
Mỗi khi đến kỳ kinh, khoảng ngày thứ nhất hoặc thứ hai là cô lại bị đau đầu và không thể chịu được nếu không có thuốc giảm đau.
Phó Đình Viễn cau mày, mấy ngày đến tháng của phụ nữ sao?
Sao trước đây anh lại không biết Du Ân cũng gặp mấy vấn đề này?
Trong ba năm Du Ân ở bên anh, anh chưa bao giờ nghe nói rằng cô bị ốm ngoại trừ thỉnh thoảng bị cảm.
Sau đó anh nghĩ, trước đây cũng có rất nhiều chuyện anh không biết nên mới đổi giọng nói: "Vậy bảo Chung Văn Thành đi cùng tôi."
"Vâng." Chu Mi trả lời, nhắc đến Chung Văn Thành cô lại vội vàng nói thêm: "Tối hôm qua khi chúng tôi ăn tối cùng nhau Du Ân đã nói rằng...sếp Chung đã thổ lộ tình cảm của mình với cô ấy".
"Cái gì?" Phó Đình Viễn nghĩ rằng mình đã nghe nhầm. "Thổ lộ?"
Mặc dù anh có thể thấy rõ thái độ của Chung Văn Thành đối với Du Ân khác thường nhưng anh không ngờ rằng Chung Văn Thành thực sự thổ lộ tình yêu của mình.
Chu Mi gật đầu: "Du Ân nói đó là ngày mà nhóm người Du Thế Quần đòi đi Chung Đỉnh."
"Trâu già gặm cỏ non, ông ta không thấy chuyện này xấu hổ sao?" Phó Đình Viễn vô duyên vô cơ mắng Chung Văn Thành vài câu.
Sau đó anh tỏ vẻ kinh tởm nói: "Đừng gọi ông ta, tôi sẽ tự đi."
Lúc này anh đang khó chịu khi nghĩ tới Chung Văn Thành, nếu gặp mặt có lẽ anh sẽ ra tay, tốt nhất là không nên gặp mặt.
Chu Mi nín cười nói: "Vâng."
Chu Mi đương nhiên biết tại sao Phó Đình Viễn lại đột ngột đổi ý không muốn đi với Chung Văn Thành, chắc hẳn anh ấy đang rất tức giận trước lời thổ lộ của Chung Văn Thành với Du Ân.
Đúng là bụng của Du Ân không được khỏe khi đến kỳ kinh nhưng không đến nỗi cô không thể rời khỏi giường, vì vậy cô cố ý kiếm cớ không đi cùng Phó Đình Viễn.
Nhưng sau khi suy nghĩ cô đã gọi cho Chung Văn Thành và nói với ông chuyện Phó Đình Viễn sẽ đến gặp Dung Thanh Nghiêu.
Du Ân không biết liệu Phó Đình Viễn có mời Chung Văn Thành đi cùng không nhưng cô nghĩ sẽ tốt hơn nếu Chung Văn Thành đi.
Gần đây cô ấy đã thảo luận nhiều điều với Chung Văn Thành trong quá trình viết kịch bản, nếu Chung Văn Thành cũng đến đó thì ông ấy có thể nói chuyện rõ ràng với Dung Thanh Nghiêu về kịch bản của mình.
Thế nên nửa giờ sau Phó Đình Viễn và Chu Mi gặp Chung Văn Thành đang ở trước cửa phòng làm việc của Dung Thanh Nghiêu. . Đọc thêm nhiều truyện ở ++ TRUМtr uyen. VN ++
Sắc mặt Phó Đình Viễn lập tức sa sầm nhưng vẻ mặt Chung Văn Thành vẫn bình tĩnh nói: "Du Ân nói sếp Phó tới gặp Dung Thanh Nghiêu, ngày nào chúng tôi cũng trò chuyện và thảo luận trong suốt quá trình viết kịch bản của cô ấy cho nên tôi cũng hiểu rõ ràng về kịch bản và cốt truyện, chúng tôi nhất trí rằng tốt hơn hết là tôi nên đến."
Trò chuyện và thảo luận mỗi ngày?
Bọn họ nhất trí rằng?
Phó Đình Viễn lạnh lùng nhìn Chung Văn Thành, khuôn mặt anh lại trầm xuống vài phần.
Không nói một lời, anh dẫn đầu và đi vào văn phòng của Dung Thanh Nghiêu, theo sau là Chung Văn Thành đang gật đầu trò chuyện vui vẻ với Chu Mi.
Trong phòng làm việc, Dung Thanh Nghiêu nhìn hai người đàn ông với vẻ mặt rõ ràng, có chút nghi ngờ hỏi: "Anh, sếp Phó, hai người có chắc là đối tác của nhau không?"
Chung Văn Thành tốt nghiệp cùng trường với Dung Thanh Nghiêu nhưng Chung Văn Thành lớn hơn Dung Thanh Nghiêu vài tuổi.
Không có gì lạ khi Dung Thanh Nghiêu hỏi như vậy bởi vì bầu không khí giữa Phó Đình Viễn và Chung Văn Thành quá kỳ lạ, không có cảm giác họ sẽ cùng hợp tác trong một bộ phim truyền hình mà giống như họ sẽ là kẻ thù không đội trời chung ngay tức khắc.
Chính xác mà nói, phần lớn là do cảm xúc cá nhân của Phó Đình Xa không ổn.
Chung Văn Thành vẫn rất bình tĩnh và thoải mái, ông gần như hiểu rõ tại sao Phó Đình Viễn đột nhiên lại có ác cảm với mình như vậy, có lẽ là vì Du Ân.
Trước câu hỏi của Dung Thanh Nghiêu, Chung Văn Thành lên tiếng trước.
Ông ấy đưa một bản sao của kịch bản mà mình mang đến cho Dung Thanh Nghiêu và nói: “Phó tổng sắp kết hôn phải giải quyết rất nhiều việc nên chuyện cậu ấy không có tâm trạng tốt và mệt mỏi là điều dễ hiểu."
Chung Văn Thành cố tình nhắc đến việc Phó Đình Viễn và Thẩm Dao sắp kết hôn là cố tình gây khó dễ cho Phó Đình Viễn.
Dung Thanh Nghiêu khẽ mỉm cười: "Sếp Phó đừng quên gửi thiệp mời nhé."
Mấy ngày trước Thẩm Dao đã đi đến cửa hàng áo cưới và cửa hàng trang sức nên câu trả lời của Dung Thanh Nghiêu không có gì sai.
Anh quay đầu trừng mắt nhìn Chung Văn Thành: "Sếp Chung, trâu già gặm cỏ non, ông không sợ không nhai được sao?"
"Không sao, cỏ non ngon hơn cỏ già rất nhiều." Chung Văn Thành cũng không phải là một người dễ chọc, câu nói này thực sự khiến Phó Đình Viễn khó chịu đến tận đáy lòng.
Phó Đình Viễn nhếch môi khịt mũi, gần như không kìm nén được ý muốn lật bàn lên.
Ngựa tốt không quay đầu ăn cỏ cũ, bản thân anh cũng coi thường những suy nghĩ không thể giải thích được gần đây của mình về Du Ân.
Dung Thanh Nghiêu nghe cuộc đối thoại của hai người cũng thầm đoán được nguyên nhân dẫn đến hiềm khích giữa hai người đàn ông này có lẽ là do phụ nữ.
Hồng nhan họa thủy.
Cuối cùng, chính anh là người chủ động đưa ra vấn đề về kịch bản "Truyền kỳ Dung Phi" mới có thể thay đổi chủ đề.
Dung Thanh Nghiêu nói: “Tôi thực sự ngưỡng mộ biên kịch Vi Lương này, lời thoại trong một vài bộ phim truyền hình trước đây cô ấy viết khá sâu sắc.”
Lời khen ngợi của Dung Thanh Nghiêu dành cho Du Ân khiến tâm trạng của Phó Đình Viễn tốt hơn một chút.
Nhưng giây tiếp theo anh ta nhìn Dung Thanh Nghiêu với đôi mắt âm trầm, không phải lại thêm một người đàn ông nữa ngưỡng mộ cô ấy đấy chứ?
Dung Thanh Nghiêu bắt gặp ánh mắt của Phó Đình Viễn liền nhíu mày, sau đó tiếp tục: “Vì đây là bộ phim đầu tiên của anh với tư cách đạo diễn và nó do sếp Phó đầu tư thì tất nhiên tôi phải nhận lời."
Dung Thanh Nghiêu nói thêm: “Nhưng tôi cũng muốn giới thiệu một nữ diễn viên đóng vai nữ phụ."
Chung Văn Thành quan tâm: "Cậu muốn giới thiệu ai?"
Dung Thanh Nghiêu cho biết một cái tên: "Tống Chước Chước".
Chung Văn Thành cau mày suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng nói: "Tôi chưa bao giờ nghe nói về cô ấy."
Dung Thanh Nghiêu cười nói: "Một nữ diễn viên nhỏ nhoi tuyến mười tám nhưng tiềm năng vô hạn. Tôi cũng không muốn đi cửa sau nên anh cứ cho cô ấy thử vai trước, còn nếu không được thì bỏ đi."
Chung Văn Thành gật đầu trả lời: "Được."
Sau đó ông nhìn Phó Đình Viễn ở một bên, khẽ nói: “Tôi không ngờ vai nữ phụ này lại được săn đón nhiều vậy, vừa rồi vợ sắp cưới của sếp Phó cũng gọi điện cho tôi nói với tôi rằng cô ấy muốn thử vai. "
Chung Văn Thành nói thêm: “Sếp Phó, không phải Thẩm Dao sẽ giải nghệ và sau đó toàn tâm toàn ý làm mợ Phó sao? Đột nhiên cô ấy muốn đi đóng phim, hai người đang diễn kịch gì vậy?"
Phó Đình Viễn lạnh lùng hỏi ngược lại: “Tai nào của ông nghe tôi nói cô ấy là vợ sắp cưới của tôi?"
Dung Thanh Nghiêu tao nhã nhấp một ngụm cà phê, anh ngồi đó như một khán giả đang xem kịch.
Chung Văn Thành giang hai tay ra: "Không phải mọi người ở Giang Thành đều ngầm thừa nhận sao?"
Phó Đình Viễn cười một tiếng: “Chỉ vì mọi người ở Giang Thành đều thừa nhận không có nghĩa là tôi thừa nhận."
Sau khi nói xong, anh đứng dậy chào tạm biệt Dung Thanh Nghiêu: "Chúng ta đã bàn bạc xong rồi, anh cùng sếp Chung ký hợp đồng đi, tôi về trước."
Sau đó anh vung tay áo mang theo Chu Mi rời đi mà không liếc nhìn lại phía sau một cái.
Lời bào chữa của cô thực sự rất vụng về.
Chu Mi lại giải thích hộ Du Ân: "Phụ nữ thực sự rất khó chịu lúc tới tháng, tôi không cảm thấy cô ấy giống như đang nói dối."
Chu Mi cũng là một phụ nữ và cô ấy hiểu rõ những chuyện bất tiện trong thời kỳ kinh nguyệt của phụ nữ.
Du Ân bị đau bụng còn bản thân cô là đau đầu.
Mỗi khi đến kỳ kinh, khoảng ngày thứ nhất hoặc thứ hai là cô lại bị đau đầu và không thể chịu được nếu không có thuốc giảm đau.
Phó Đình Viễn cau mày, mấy ngày đến tháng của phụ nữ sao?
Sao trước đây anh lại không biết Du Ân cũng gặp mấy vấn đề này?
Trong ba năm Du Ân ở bên anh, anh chưa bao giờ nghe nói rằng cô bị ốm ngoại trừ thỉnh thoảng bị cảm.
Sau đó anh nghĩ, trước đây cũng có rất nhiều chuyện anh không biết nên mới đổi giọng nói: "Vậy bảo Chung Văn Thành đi cùng tôi."
"Vâng." Chu Mi trả lời, nhắc đến Chung Văn Thành cô lại vội vàng nói thêm: "Tối hôm qua khi chúng tôi ăn tối cùng nhau Du Ân đã nói rằng...sếp Chung đã thổ lộ tình cảm của mình với cô ấy".
"Cái gì?" Phó Đình Viễn nghĩ rằng mình đã nghe nhầm. "Thổ lộ?"
Mặc dù anh có thể thấy rõ thái độ của Chung Văn Thành đối với Du Ân khác thường nhưng anh không ngờ rằng Chung Văn Thành thực sự thổ lộ tình yêu của mình.
Chu Mi gật đầu: "Du Ân nói đó là ngày mà nhóm người Du Thế Quần đòi đi Chung Đỉnh."
"Trâu già gặm cỏ non, ông ta không thấy chuyện này xấu hổ sao?" Phó Đình Viễn vô duyên vô cơ mắng Chung Văn Thành vài câu.
Sau đó anh tỏ vẻ kinh tởm nói: "Đừng gọi ông ta, tôi sẽ tự đi."
Lúc này anh đang khó chịu khi nghĩ tới Chung Văn Thành, nếu gặp mặt có lẽ anh sẽ ra tay, tốt nhất là không nên gặp mặt.
Chu Mi nín cười nói: "Vâng."
Chu Mi đương nhiên biết tại sao Phó Đình Viễn lại đột ngột đổi ý không muốn đi với Chung Văn Thành, chắc hẳn anh ấy đang rất tức giận trước lời thổ lộ của Chung Văn Thành với Du Ân.
Đúng là bụng của Du Ân không được khỏe khi đến kỳ kinh nhưng không đến nỗi cô không thể rời khỏi giường, vì vậy cô cố ý kiếm cớ không đi cùng Phó Đình Viễn.
Nhưng sau khi suy nghĩ cô đã gọi cho Chung Văn Thành và nói với ông chuyện Phó Đình Viễn sẽ đến gặp Dung Thanh Nghiêu.
Du Ân không biết liệu Phó Đình Viễn có mời Chung Văn Thành đi cùng không nhưng cô nghĩ sẽ tốt hơn nếu Chung Văn Thành đi.
Gần đây cô ấy đã thảo luận nhiều điều với Chung Văn Thành trong quá trình viết kịch bản, nếu Chung Văn Thành cũng đến đó thì ông ấy có thể nói chuyện rõ ràng với Dung Thanh Nghiêu về kịch bản của mình.
Thế nên nửa giờ sau Phó Đình Viễn và Chu Mi gặp Chung Văn Thành đang ở trước cửa phòng làm việc của Dung Thanh Nghiêu. . Đọc thêm nhiều truyện ở ++ TRUМtr uyen. VN ++
Sắc mặt Phó Đình Viễn lập tức sa sầm nhưng vẻ mặt Chung Văn Thành vẫn bình tĩnh nói: "Du Ân nói sếp Phó tới gặp Dung Thanh Nghiêu, ngày nào chúng tôi cũng trò chuyện và thảo luận trong suốt quá trình viết kịch bản của cô ấy cho nên tôi cũng hiểu rõ ràng về kịch bản và cốt truyện, chúng tôi nhất trí rằng tốt hơn hết là tôi nên đến."
Trò chuyện và thảo luận mỗi ngày?
Bọn họ nhất trí rằng?
Phó Đình Viễn lạnh lùng nhìn Chung Văn Thành, khuôn mặt anh lại trầm xuống vài phần.
Không nói một lời, anh dẫn đầu và đi vào văn phòng của Dung Thanh Nghiêu, theo sau là Chung Văn Thành đang gật đầu trò chuyện vui vẻ với Chu Mi.
Trong phòng làm việc, Dung Thanh Nghiêu nhìn hai người đàn ông với vẻ mặt rõ ràng, có chút nghi ngờ hỏi: "Anh, sếp Phó, hai người có chắc là đối tác của nhau không?"
Chung Văn Thành tốt nghiệp cùng trường với Dung Thanh Nghiêu nhưng Chung Văn Thành lớn hơn Dung Thanh Nghiêu vài tuổi.
Không có gì lạ khi Dung Thanh Nghiêu hỏi như vậy bởi vì bầu không khí giữa Phó Đình Viễn và Chung Văn Thành quá kỳ lạ, không có cảm giác họ sẽ cùng hợp tác trong một bộ phim truyền hình mà giống như họ sẽ là kẻ thù không đội trời chung ngay tức khắc.
Chính xác mà nói, phần lớn là do cảm xúc cá nhân của Phó Đình Xa không ổn.
Chung Văn Thành vẫn rất bình tĩnh và thoải mái, ông gần như hiểu rõ tại sao Phó Đình Viễn đột nhiên lại có ác cảm với mình như vậy, có lẽ là vì Du Ân.
Trước câu hỏi của Dung Thanh Nghiêu, Chung Văn Thành lên tiếng trước.
Ông ấy đưa một bản sao của kịch bản mà mình mang đến cho Dung Thanh Nghiêu và nói: “Phó tổng sắp kết hôn phải giải quyết rất nhiều việc nên chuyện cậu ấy không có tâm trạng tốt và mệt mỏi là điều dễ hiểu."
Chung Văn Thành cố tình nhắc đến việc Phó Đình Viễn và Thẩm Dao sắp kết hôn là cố tình gây khó dễ cho Phó Đình Viễn.
Dung Thanh Nghiêu khẽ mỉm cười: "Sếp Phó đừng quên gửi thiệp mời nhé."
Mấy ngày trước Thẩm Dao đã đi đến cửa hàng áo cưới và cửa hàng trang sức nên câu trả lời của Dung Thanh Nghiêu không có gì sai.
Anh quay đầu trừng mắt nhìn Chung Văn Thành: "Sếp Chung, trâu già gặm cỏ non, ông không sợ không nhai được sao?"
"Không sao, cỏ non ngon hơn cỏ già rất nhiều." Chung Văn Thành cũng không phải là một người dễ chọc, câu nói này thực sự khiến Phó Đình Viễn khó chịu đến tận đáy lòng.
Phó Đình Viễn nhếch môi khịt mũi, gần như không kìm nén được ý muốn lật bàn lên.
Ngựa tốt không quay đầu ăn cỏ cũ, bản thân anh cũng coi thường những suy nghĩ không thể giải thích được gần đây của mình về Du Ân.
Dung Thanh Nghiêu nghe cuộc đối thoại của hai người cũng thầm đoán được nguyên nhân dẫn đến hiềm khích giữa hai người đàn ông này có lẽ là do phụ nữ.
Hồng nhan họa thủy.
Cuối cùng, chính anh là người chủ động đưa ra vấn đề về kịch bản "Truyền kỳ Dung Phi" mới có thể thay đổi chủ đề.
Dung Thanh Nghiêu nói: “Tôi thực sự ngưỡng mộ biên kịch Vi Lương này, lời thoại trong một vài bộ phim truyền hình trước đây cô ấy viết khá sâu sắc.”
Lời khen ngợi của Dung Thanh Nghiêu dành cho Du Ân khiến tâm trạng của Phó Đình Viễn tốt hơn một chút.
Nhưng giây tiếp theo anh ta nhìn Dung Thanh Nghiêu với đôi mắt âm trầm, không phải lại thêm một người đàn ông nữa ngưỡng mộ cô ấy đấy chứ?
Dung Thanh Nghiêu bắt gặp ánh mắt của Phó Đình Viễn liền nhíu mày, sau đó tiếp tục: “Vì đây là bộ phim đầu tiên của anh với tư cách đạo diễn và nó do sếp Phó đầu tư thì tất nhiên tôi phải nhận lời."
Dung Thanh Nghiêu nói thêm: “Nhưng tôi cũng muốn giới thiệu một nữ diễn viên đóng vai nữ phụ."
Chung Văn Thành quan tâm: "Cậu muốn giới thiệu ai?"
Dung Thanh Nghiêu cho biết một cái tên: "Tống Chước Chước".
Chung Văn Thành cau mày suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng nói: "Tôi chưa bao giờ nghe nói về cô ấy."
Dung Thanh Nghiêu cười nói: "Một nữ diễn viên nhỏ nhoi tuyến mười tám nhưng tiềm năng vô hạn. Tôi cũng không muốn đi cửa sau nên anh cứ cho cô ấy thử vai trước, còn nếu không được thì bỏ đi."
Chung Văn Thành gật đầu trả lời: "Được."
Sau đó ông nhìn Phó Đình Viễn ở một bên, khẽ nói: “Tôi không ngờ vai nữ phụ này lại được săn đón nhiều vậy, vừa rồi vợ sắp cưới của sếp Phó cũng gọi điện cho tôi nói với tôi rằng cô ấy muốn thử vai. "
Chung Văn Thành nói thêm: “Sếp Phó, không phải Thẩm Dao sẽ giải nghệ và sau đó toàn tâm toàn ý làm mợ Phó sao? Đột nhiên cô ấy muốn đi đóng phim, hai người đang diễn kịch gì vậy?"
Phó Đình Viễn lạnh lùng hỏi ngược lại: “Tai nào của ông nghe tôi nói cô ấy là vợ sắp cưới của tôi?"
Dung Thanh Nghiêu tao nhã nhấp một ngụm cà phê, anh ngồi đó như một khán giả đang xem kịch.
Chung Văn Thành giang hai tay ra: "Không phải mọi người ở Giang Thành đều ngầm thừa nhận sao?"
Phó Đình Viễn cười một tiếng: “Chỉ vì mọi người ở Giang Thành đều thừa nhận không có nghĩa là tôi thừa nhận."
Sau khi nói xong, anh đứng dậy chào tạm biệt Dung Thanh Nghiêu: "Chúng ta đã bàn bạc xong rồi, anh cùng sếp Chung ký hợp đồng đi, tôi về trước."
Sau đó anh vung tay áo mang theo Chu Mi rời đi mà không liếc nhìn lại phía sau một cái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.