Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi
Chương 90: Còn không mau giành công
Hà Vy
02/04/2022
Ngô Mẫn vô cùng kinh ngạc: “Giang Kính Hàn thay cô ta gửi thư luật sư? Sao cô ta quen Giang Kính Hàn?”
Tử Dạ phát tiết toàn bộ sự giận dữ lên người cô ta: “Cô có cần phải ngạc nhiên như thế không? Nếu chồng trước của cô ta thật sự có tiền như thế, đương nhiên cô ta có quen biết với Giang Kính Hàn.”
Ngô Mẫn chưa ý thức được vì mình mà Tử Dạ nổi giận, vẫn kinh ngạc như cũ: “Nếu cũng đã ly hôn rồi, tại sao chồng trước của cô ta còn giúp cô ta?”
“Cô đa nghi như thế, tại sao lại không đi hỏi cô ta?” Lần này Tử Dạ cao giọng rống lên, cuối cùng Ngô Mẫn cũng ý thức được mình thành nơi trút giận, thế là yên lặng ngậm miệng lại.
Tử Dạ chán ghét đứng dậy đuổi người: “Được rồi, cô đi về trước đi.”
Cô ta nói xong lập tức quay đầu đi vào thu phòng, hơn nữa còn không thèm đóng cửa.
Ngô Mẫn cắn cắn môi, xoay người rời khỏi nhà Tử Dạ.
Cuộc sống của những người trưởng thành cũng không dễ dàng, nhiệm vụ trong cuộc sống càng gian khổ, cô ta bất hạnh gặp phải một cấp trên như Tử Dạ, cũng chỉ có thể cam chịu số phận.
Du Ân hoàn toàn không biết Giang Kính Hàn dùng danh nghĩa của cô gửi thư luật sư cho vị chủ blog kia, lúc cô ta thấy vị chủ blog kia xoá video rồi xin lỗi còn có chút sửng sốt, cô không ngờ đối phương lại nhận sai nhanh như thế.
Trong ấn tượng của cô mấy tài khoản đều rất lỳ đòn, cho dù nội dung anh ta truyền bá rốt cuộc là thật hay giả cũng sẽ không ngừng tiêm vô não.
Cho dù bị cảnh cáo thậm chí bị khoá tài khoản, bọn họ cũng chỉ đổi ID khác đăng lần nữa.
Chu Mi vừa khéo tan việc về nhà, Du Ân sửng sốt, rồi lại xin lỗi: “Tại sao cô tan làm sớm như thế? Tôi còn chưa chuẩn bị cơm tối.
Khoảng thời gian này Du Ân ở lại chỗ này của Chu Mi, chỉ cần buổi tối Chu Mi không phải ra ngoài xã giao với Phó Đình Viễn, cô cũng sẽ chủ động chuẩn bị cơm tối.
Nhưng nếu Chu Mi không ra ngoài xã giao thế thì trở về cũng sẽ trễ hơn một chút, bởi vì công việc quá bận rộn.
Kết qua hôm nay Chu Mi không những không làm thêm giờ mà còn tan làn trước thời hạn.
Chu Mi nhẹ nhàng mỉm cười: “Tổng giám đốc Phó bảo tôi trở về sớm một chút với cô.”
Du Ân: “…”
Phó Đình Viễn đang diễn sao?
Thêm nữa, cô cần người giúp bao giờ?
Cả chuyện ly hôn, giết chết cửa lòng cô cũng chịu đựng nổi, bây giờ chỉ bị bạo lực mạng mà thôi, cô vẫn chịu được.
“Hôm nay công việc cũng không nhiều, tôi xử lý xong lập tức về trước.” Chu Mi vẫn nói tiếp: “Tối nay cô cũng đừng nấu cơm, để tôi gọi đồ ăn bên ngoài.”
Chu Mi cũng đã nói như thế, Du Ân cũng không khăng khăng làm gì nữa.
Cô vừa vặn nói với Chu Mi việc vị chủ blog nói xin lỗi, Chu Mi kinh ngạc nói: “Cô không biết gì sao? Tổng giám đốc Phó bảo Giang Kính Hàn gửi thư luật sư cho vị chủ blog kia.”
Chu Mi cho là Phó Đình Viễn sẽ nói chuyện này với Du Ân, nhưng bây giờ nhìn vẻ mặt Chu Ân, hiển nhiên cô không biết chuyện này.
Chu Mi cũng không biết ông chủ nhà mình đang suy nghĩ gì, giúp đỡ nhiều như thế, còn không mau giành công?
Du Ân kích động đến mức không nói nên lời.
Đương nhiên cô biết Giang Kính Hàn, Giang Kính Hàn cùng một kiểu người với Dịch Thận Chi, cũng là bạn kiêm bạn hợp tác của Phó Đình Viễn, dường như tất cả chuyện trên phương diện pháp luật của Phó Thị đều do sở luật sư của Giang Kính Hàn đảm nhận.
Cô cũng biết tiếng tăm của Giang Kính Hàn lừng lẫy, anh ta thay cô gửi thư luật sư?
Chẳng trách tại sao vị chủ blog kia lại kinh sợ nhanh như thế.
Nhưng… tại sao Phó Đình Viễn lại giúp cô chứ?
Theo lý thuyết, Phó Đình Viễn chủ động in những sổ sách kế toán kia ra cho cô, giúp cô xoay chuyển tình thế, cũng đã giúp cô rất nhiều rồi.
“Anh ta…” Vào lúc này, Du Ân không biết nên nói gì, xem ra chuyện cô tặng quà cho Phó Đình Viễn phải mau chóng đưa lên chương trình làm việc rồi.
Chu Mi nhìn cô, sâu xa nói: “Thật ra tổng giám đốc Phó vẫn rất quan tâm đến cô.”
Du Ân ngẩn ra sao đó lại rũ mắt cười nói: “Có thể anh ta lo lắng tôi bị chuyện này làm cho mệt mỏi, ảnh hưởng đến tiến độ của bộ phim.”
Chu Mi: “…”
Cô ta cũng không thể làm gì khác hơn nói: “Tôi đi thay quần áo, chờ lát nữa chúng ta đặt đồ ăn bên ngoài về ăn cơm.”
Thừa lúc Chu Mi thay quần áo, Du Ân vội vàng cầm điện thoại gọi cảm ơn Phó Đình Viễn: “Tổng giám đốc Phó, nghe Chu Mi nói anh giúp tôi nhờ luật sư Giang Kính Hàn gửi thư luật sư cho vị chủ blog kia, vô cùng, vô cùng cảm ơn anh.”
Vì để biểu đạt thành ý của mình, Du Ân dùng hai chữ “vô cùng vô cùng” này.
Phó Đình Viễn nhanh chóng trả lời cô: “Nói nhiều đi nữa cũng không bằng dùng hành động thực tế để bày tỏ.”
Nói bóng nói gió muốn cô vội vàng đưa chuyện mời cơm lên tiến trình công việc.
Du Ân trả lời một câu: “Được.”
Xem ra cô chỉ có thể nhờ Chu Mi giúp mình đưa bút máy cho anh, bây giờ cô đang ở trên đầu sóng ngọn gió, không dám đi ra ngoài.
Đồ ăn bên ngoài được giao tới, sau khi Chu Mi khui một chai rượu, hai người vừa ăn vừa trò chuyện.
Du Ân kinh nhờ Chu Mi: “Gần đây tôi không có cách nào ra ngoài, có thể phiền cô mua giúp tôi một cây bút máy được không?”
“Mua bút máy?” Chu Mi vô cùng khó hiểu.
“Ừ.” Du Ân nghiêm túc gật đầu: “Lần này tổng giám đốc Phó các cô giúp tôi bận rộn nhiều như thế, tôi phải tặng anh ta chút quà để cảm ơn.”
“Tôi nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có đưa bút máy hoặc bút ký tên là tương đối thích hợp.”
Chu Mi suýt nữa phun hết rượu trong miệng ra ngoài, cô ta thề, Phó Đình Viễn tuyệt đối không muốn Du Ân cảm ơn như thế.
Cô ta vội vàng nói: “Cái đó… cô chắc chắn tổng giám đốc Phó có thể thích phương thức cảm ơn này của cô sao?”
Du Ân có chút buồn rầu nói: “Nếu không tôi còn có thể cảm ơn thế nào? Dựa theo cách hành xử của Thẩm Dao, tôi cũng không cần gặp mặt ăn cơm với anh ta, cho nên chỉ có thể tặng quà, như thế đều tốt.”
Lúc này, Chu Mi không nói nên lời.
Du Ân lo lắng cũng không phải không có lý, bây giờ Thẩm Dao vô cùng thù hận Du Ân, chỉ cần Du Ân và Phó Đình Viễn có chút mập mờ, Thẩm Dao chắc chắn sẽ tìm Du Ân gây phiền phức.
Mặc dù Chu Mi biết quan hệ giữa Phó Đinh Viễn và Thẩm Dao gần đây chỉ là bình thường, nhưng lúc này cô ta cũng không thể nói ra.
Cho nên cô ta cũng chỉ đồng ý: “Được rồi, sáng mai tôi sẽ đi mua giúp cô.”
Du Ân vô cùng cảm kích: “Quá tốt, cảm ơn cô.”
Du Ân suy nghĩ một chút rồi nói: “Tôi biết anh ta thường xuyên dùng cây viết ký tên kia, thế nên cô cứ trực tiếp mua ở cửa tiệm đó đi.”
“Mua xong cô giúp tôi tặng cho anh ta là được.” Mặc dù cây viết Phó Đình Viễn dùng là hàng xa xỉ, nhưng Du Ân vẫn cắn răng quyết định mua.
Dù sao với thân phận và địa vị của Phó Đình Viễn, biểu hiện không đủ cấp bậc hoàn toàn không nói lên được thành ý của cô.
Chu Mi đồng ý, trong lòng có chút buồn cười.
Cô ta rất muốn nhìn một chút, sau khi Phó Đình Viễn nhận được kiểu cảm ơn này của Du Ân, anh sẽ có vẻ mặt thế nào.
Hiếm thấy ông chủ nhà mình cam chịu, đến lúc đó phải thưởng thức thật tốt một chút.
Dựa vào việc vị chủ blog kia xoá video kia hơn nữa còn trịnh trọng xin lỗi Du Ân, chuyện Du Ân bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió cuối cùng cũng hạ màn.
Ba con Du Thế Quần bắt đầu bị chửi rủa, thậm chí có người còn moi ra việc bọn họ, một người đánh bài thành thói, một người lại thích ăn chơi đàn đúm, hai người hoàn toàn trở thành con chuột đầu đường xó chợ.
Hai người vốn vừa nhận được một khoản tiền đang chuẩn bị ăn chơi trác táng, bây giờ chỉ có thể ở nhà tránh đầu sóng ngọn gió.
Du Tùng thở dốc: “Sao chuyện này lại xoay ngược lại thế? Sao đến cuối cùng chúng ta lại thảm nhất thế chứ?”
Du Thế Quần híp mắt nói: “Có thể mời Giang Kính Hàn gửi thư luật sư, chắc chắn là do Phó Đình Viễn nhúng tay vào.”
Du Tùng hừ lạnh: “Phó Đình Viễn là cái thá gì? Không phải đã ly hôn rồi sao, sao lại còn tốt hơn lúc chưa ly hôn với cô ta thế?”
Tử Dạ phát tiết toàn bộ sự giận dữ lên người cô ta: “Cô có cần phải ngạc nhiên như thế không? Nếu chồng trước của cô ta thật sự có tiền như thế, đương nhiên cô ta có quen biết với Giang Kính Hàn.”
Ngô Mẫn chưa ý thức được vì mình mà Tử Dạ nổi giận, vẫn kinh ngạc như cũ: “Nếu cũng đã ly hôn rồi, tại sao chồng trước của cô ta còn giúp cô ta?”
“Cô đa nghi như thế, tại sao lại không đi hỏi cô ta?” Lần này Tử Dạ cao giọng rống lên, cuối cùng Ngô Mẫn cũng ý thức được mình thành nơi trút giận, thế là yên lặng ngậm miệng lại.
Tử Dạ chán ghét đứng dậy đuổi người: “Được rồi, cô đi về trước đi.”
Cô ta nói xong lập tức quay đầu đi vào thu phòng, hơn nữa còn không thèm đóng cửa.
Ngô Mẫn cắn cắn môi, xoay người rời khỏi nhà Tử Dạ.
Cuộc sống của những người trưởng thành cũng không dễ dàng, nhiệm vụ trong cuộc sống càng gian khổ, cô ta bất hạnh gặp phải một cấp trên như Tử Dạ, cũng chỉ có thể cam chịu số phận.
Du Ân hoàn toàn không biết Giang Kính Hàn dùng danh nghĩa của cô gửi thư luật sư cho vị chủ blog kia, lúc cô ta thấy vị chủ blog kia xoá video rồi xin lỗi còn có chút sửng sốt, cô không ngờ đối phương lại nhận sai nhanh như thế.
Trong ấn tượng của cô mấy tài khoản đều rất lỳ đòn, cho dù nội dung anh ta truyền bá rốt cuộc là thật hay giả cũng sẽ không ngừng tiêm vô não.
Cho dù bị cảnh cáo thậm chí bị khoá tài khoản, bọn họ cũng chỉ đổi ID khác đăng lần nữa.
Chu Mi vừa khéo tan việc về nhà, Du Ân sửng sốt, rồi lại xin lỗi: “Tại sao cô tan làm sớm như thế? Tôi còn chưa chuẩn bị cơm tối.
Khoảng thời gian này Du Ân ở lại chỗ này của Chu Mi, chỉ cần buổi tối Chu Mi không phải ra ngoài xã giao với Phó Đình Viễn, cô cũng sẽ chủ động chuẩn bị cơm tối.
Nhưng nếu Chu Mi không ra ngoài xã giao thế thì trở về cũng sẽ trễ hơn một chút, bởi vì công việc quá bận rộn.
Kết qua hôm nay Chu Mi không những không làm thêm giờ mà còn tan làn trước thời hạn.
Chu Mi nhẹ nhàng mỉm cười: “Tổng giám đốc Phó bảo tôi trở về sớm một chút với cô.”
Du Ân: “…”
Phó Đình Viễn đang diễn sao?
Thêm nữa, cô cần người giúp bao giờ?
Cả chuyện ly hôn, giết chết cửa lòng cô cũng chịu đựng nổi, bây giờ chỉ bị bạo lực mạng mà thôi, cô vẫn chịu được.
“Hôm nay công việc cũng không nhiều, tôi xử lý xong lập tức về trước.” Chu Mi vẫn nói tiếp: “Tối nay cô cũng đừng nấu cơm, để tôi gọi đồ ăn bên ngoài.”
Chu Mi cũng đã nói như thế, Du Ân cũng không khăng khăng làm gì nữa.
Cô vừa vặn nói với Chu Mi việc vị chủ blog nói xin lỗi, Chu Mi kinh ngạc nói: “Cô không biết gì sao? Tổng giám đốc Phó bảo Giang Kính Hàn gửi thư luật sư cho vị chủ blog kia.”
Chu Mi cho là Phó Đình Viễn sẽ nói chuyện này với Du Ân, nhưng bây giờ nhìn vẻ mặt Chu Ân, hiển nhiên cô không biết chuyện này.
Chu Mi cũng không biết ông chủ nhà mình đang suy nghĩ gì, giúp đỡ nhiều như thế, còn không mau giành công?
Du Ân kích động đến mức không nói nên lời.
Đương nhiên cô biết Giang Kính Hàn, Giang Kính Hàn cùng một kiểu người với Dịch Thận Chi, cũng là bạn kiêm bạn hợp tác của Phó Đình Viễn, dường như tất cả chuyện trên phương diện pháp luật của Phó Thị đều do sở luật sư của Giang Kính Hàn đảm nhận.
Cô cũng biết tiếng tăm của Giang Kính Hàn lừng lẫy, anh ta thay cô gửi thư luật sư?
Chẳng trách tại sao vị chủ blog kia lại kinh sợ nhanh như thế.
Nhưng… tại sao Phó Đình Viễn lại giúp cô chứ?
Theo lý thuyết, Phó Đình Viễn chủ động in những sổ sách kế toán kia ra cho cô, giúp cô xoay chuyển tình thế, cũng đã giúp cô rất nhiều rồi.
“Anh ta…” Vào lúc này, Du Ân không biết nên nói gì, xem ra chuyện cô tặng quà cho Phó Đình Viễn phải mau chóng đưa lên chương trình làm việc rồi.
Chu Mi nhìn cô, sâu xa nói: “Thật ra tổng giám đốc Phó vẫn rất quan tâm đến cô.”
Du Ân ngẩn ra sao đó lại rũ mắt cười nói: “Có thể anh ta lo lắng tôi bị chuyện này làm cho mệt mỏi, ảnh hưởng đến tiến độ của bộ phim.”
Chu Mi: “…”
Cô ta cũng không thể làm gì khác hơn nói: “Tôi đi thay quần áo, chờ lát nữa chúng ta đặt đồ ăn bên ngoài về ăn cơm.”
Thừa lúc Chu Mi thay quần áo, Du Ân vội vàng cầm điện thoại gọi cảm ơn Phó Đình Viễn: “Tổng giám đốc Phó, nghe Chu Mi nói anh giúp tôi nhờ luật sư Giang Kính Hàn gửi thư luật sư cho vị chủ blog kia, vô cùng, vô cùng cảm ơn anh.”
Vì để biểu đạt thành ý của mình, Du Ân dùng hai chữ “vô cùng vô cùng” này.
Phó Đình Viễn nhanh chóng trả lời cô: “Nói nhiều đi nữa cũng không bằng dùng hành động thực tế để bày tỏ.”
Nói bóng nói gió muốn cô vội vàng đưa chuyện mời cơm lên tiến trình công việc.
Du Ân trả lời một câu: “Được.”
Xem ra cô chỉ có thể nhờ Chu Mi giúp mình đưa bút máy cho anh, bây giờ cô đang ở trên đầu sóng ngọn gió, không dám đi ra ngoài.
Đồ ăn bên ngoài được giao tới, sau khi Chu Mi khui một chai rượu, hai người vừa ăn vừa trò chuyện.
Du Ân kinh nhờ Chu Mi: “Gần đây tôi không có cách nào ra ngoài, có thể phiền cô mua giúp tôi một cây bút máy được không?”
“Mua bút máy?” Chu Mi vô cùng khó hiểu.
“Ừ.” Du Ân nghiêm túc gật đầu: “Lần này tổng giám đốc Phó các cô giúp tôi bận rộn nhiều như thế, tôi phải tặng anh ta chút quà để cảm ơn.”
“Tôi nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có đưa bút máy hoặc bút ký tên là tương đối thích hợp.”
Chu Mi suýt nữa phun hết rượu trong miệng ra ngoài, cô ta thề, Phó Đình Viễn tuyệt đối không muốn Du Ân cảm ơn như thế.
Cô ta vội vàng nói: “Cái đó… cô chắc chắn tổng giám đốc Phó có thể thích phương thức cảm ơn này của cô sao?”
Du Ân có chút buồn rầu nói: “Nếu không tôi còn có thể cảm ơn thế nào? Dựa theo cách hành xử của Thẩm Dao, tôi cũng không cần gặp mặt ăn cơm với anh ta, cho nên chỉ có thể tặng quà, như thế đều tốt.”
Lúc này, Chu Mi không nói nên lời.
Du Ân lo lắng cũng không phải không có lý, bây giờ Thẩm Dao vô cùng thù hận Du Ân, chỉ cần Du Ân và Phó Đình Viễn có chút mập mờ, Thẩm Dao chắc chắn sẽ tìm Du Ân gây phiền phức.
Mặc dù Chu Mi biết quan hệ giữa Phó Đinh Viễn và Thẩm Dao gần đây chỉ là bình thường, nhưng lúc này cô ta cũng không thể nói ra.
Cho nên cô ta cũng chỉ đồng ý: “Được rồi, sáng mai tôi sẽ đi mua giúp cô.”
Du Ân vô cùng cảm kích: “Quá tốt, cảm ơn cô.”
Du Ân suy nghĩ một chút rồi nói: “Tôi biết anh ta thường xuyên dùng cây viết ký tên kia, thế nên cô cứ trực tiếp mua ở cửa tiệm đó đi.”
“Mua xong cô giúp tôi tặng cho anh ta là được.” Mặc dù cây viết Phó Đình Viễn dùng là hàng xa xỉ, nhưng Du Ân vẫn cắn răng quyết định mua.
Dù sao với thân phận và địa vị của Phó Đình Viễn, biểu hiện không đủ cấp bậc hoàn toàn không nói lên được thành ý của cô.
Chu Mi đồng ý, trong lòng có chút buồn cười.
Cô ta rất muốn nhìn một chút, sau khi Phó Đình Viễn nhận được kiểu cảm ơn này của Du Ân, anh sẽ có vẻ mặt thế nào.
Hiếm thấy ông chủ nhà mình cam chịu, đến lúc đó phải thưởng thức thật tốt một chút.
Dựa vào việc vị chủ blog kia xoá video kia hơn nữa còn trịnh trọng xin lỗi Du Ân, chuyện Du Ân bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió cuối cùng cũng hạ màn.
Ba con Du Thế Quần bắt đầu bị chửi rủa, thậm chí có người còn moi ra việc bọn họ, một người đánh bài thành thói, một người lại thích ăn chơi đàn đúm, hai người hoàn toàn trở thành con chuột đầu đường xó chợ.
Hai người vốn vừa nhận được một khoản tiền đang chuẩn bị ăn chơi trác táng, bây giờ chỉ có thể ở nhà tránh đầu sóng ngọn gió.
Du Tùng thở dốc: “Sao chuyện này lại xoay ngược lại thế? Sao đến cuối cùng chúng ta lại thảm nhất thế chứ?”
Du Thế Quần híp mắt nói: “Có thể mời Giang Kính Hàn gửi thư luật sư, chắc chắn là do Phó Đình Viễn nhúng tay vào.”
Du Tùng hừ lạnh: “Phó Đình Viễn là cái thá gì? Không phải đã ly hôn rồi sao, sao lại còn tốt hơn lúc chưa ly hôn với cô ta thế?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.