Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi
Chương 272: Đảo ngược
Hà Vy
17/06/2022
Tôn Hiểu Vân đi tới, lo lắng hỏi Du Ân: "Có phải họ cố tình gây khó dễ cho cô không?"
Du Ân khẽ chớp mắt với Tôn Hiểu Vân, Tôn Hiểu Vân đã hiểu ý cô trong giây lát, hóa ra là muốn chơi chiêu với Thẩm Dao à?
Không hỏi thêm câu nào, Tôn Hiểu Vân đưa tay lên vỗ nhẹ vào vai Du Ân, trong mắt người ngoài giống như cô ấy đang an ủi Du Ân đang bối rối, thật ra thì Tôn Hiểu Vân nói với Du Ân: "Rất mong chờ đấy."
Sau khi người phụ nữ kia chơi xong bài hát, tất cả mọi người đều vỗ tay, và sau đó mọi người đều chuyển sự chú ý sang Du Ân.
Khuôn mặt Du Ân đầy sự xấu hổ, bối rối đứng dậy.
Tất cả những chi tiết này đều được Tô Ngưng dạy cho Du Ân.
Nước da của Du Ân rất trắng, chiếc váy len màu đen trên người càng làm cho cô trở nên xinh đẹp hơn.
Với sợi dây chuyền ruby quanh cổ, dù cô không làm gì thì cũng khiến người ta khó có thể rời mắt.
Thẩm Dao khoanh tay đứng lên, ánh mắt nhìn chằm chằm Du Ân trước cây đàn, chỉ chờ Du Ân sẽ bẽ mặt.
Mặc dù đã bao trước địa điểm tối nay nhưng cô ta cũng sắp xếp người của mình quay video và chụp ảnh trong góc, chỉ cần Du Ân bẽ mặt, cô ta thề sẽ dùng hết sức lực để bôi đen Du Ân đến chết.
Lần này, cô ta phải khiến Du Ân không thể ngẩng đầu lên trước mặt mọi người.
Nhưng ai biết, sau khi Du Ân ngồi xuống, ánh mắt của cô đột nhiên sáng ngời, tự tin vững vàng, cũng không có chút lo lắng như vừa rồi.
Trong lòng Thẩm Dao có linh tính không tốt, cô ta nhìn thấy Du Ân mím môi cười, giơ tay chạm phím uyển chuyển, giai điệu êm ái dễ chịu lập tức tuôn ra trong không gian tĩnh mịch.
Giai điệu tuyệt đẹp khiến những người có mặt hơi ngẩn ra, Thẩm Dao cũng ngẩn ra.
Du Ân có thể chơi piano ư?
Hơn nữa nghe cô xử lý nhiều chi tiết nhỏ, rõ ràng là cô đã học đàn một cách chuyên nghiệp và có hệ thống, điều này sao có thể chứ?
Thẩm Dao lắc đầu không tin rồi lảo đảo lùi lại mấy bước, không tin người phụ nữ đang ngồi duyên dáng trước cây đàn lúc này chính là Du Ân.
Cô ta đã điều tra rõ ràng, cho tới bây giờ Du Ân chưa từng học đàn mà.
Du Thế Quần cũng không thích Du Ân, hoàn toàn không để Du Ân đi học đàn piano gì cả, có thể học văn hóa xong đã là tốt lắm rồi...
Mặc kệ sự khó tin của Thẩm Dao, Du Ân vẫn đang chơi piano một cách thoải mái, giai điệu vang lên rất êm tai.
Tô Ngưng bình tĩnh đến bên cạnh Thẩm Dao, khinh thường nói: "Cô Thẩm, chỉ số IQ của cô thật đáng lo ngại. Cho dù từ nhỏ Du Ân không học đàn, chẳng lẽ ngày sau không thể học được sao?"
Thẩm Dao nghiến răng trừng cô ấy: "Vừa rồi hai người đều đang đóng kịch ư?"
Vừa rồi Du Ân trông có vẻ khó xử, cô ta còn nghĩ rằng có thể thấy được cảnh Du An bẽ mặt. Ai ngờ, lúc này Du Ân lại đang kiểm soát mọi thứ, như thể cô đang ở trong một buổi hòa nhạc vậy.
Tô Ngưng gật đầu thừa nhận không chút giấu giếm: "Đúng vậy, kỹ năng diễn xuất của chúng tôi thế nào, cô Thẩm?"
Cử chỉ tự mãn đắc ý trên nụ cười của Tô Ngưng khiến Thẩm Dao bốc khói đầu vì tức giận, lại nghĩ vừa rồi Tô Ngưng đã chế nhạo chỉ số IQ của cô ta, Thẩm Dao chỉ muốn xé nát Tô Ngưng ra.
Tô Ngưng nói tiếp: "Nói đến Du Ân chơi đàn tốt như vậy, tôi muốn cảm ơn Phó Đình Viễn đấy. Nếu không có anh ta, Du Ân sẽ không ngày đêm đi học những thứ này."
Nếu như trước đây nói ra những lời này, Thẩm Dao sẽ khinh thường sự thỏa hiệp của Du Ân, nhưng bây giờ tình cảnh của cô ta và Du Ân đã thay đổi, Thẩm Dao cảm thấy vô cùng mỉa mai.
Hai mắt đỏ tươi của cô ta nhìn Du Ân đang thanh lịch và chói lọi trên sân khấu, Thẩm Dao cũng sắp bị Tô Ngưng chọc tức đến phát khóc rồi.
Du Ân lặng lẽ chơi piano, Tô Ngưng thì mỉa mai sắc bén, và Thẩm Dao biết tất cả kế hoạch của cô ta đêm nay đã toang rồi.
Nhưng Tô Ngưng vẫn không buông tha cô ta: "Thẩm Dao, sao cô không thể dừng lại được chứ? Tình cảnh hiện tại của cô, lấy cái gì để tranh với Du Ân hả? Chỉ bằng trái tim của Phó Đình Viễn đặt trên người cô ấy bây giờ, cô đã hoàn toàn thua rồi!"
Thẩm Dao quay đầu lại nhìn chằm chằm Tô Ngưng, Tô Ngưng không chút nào sợ hãi, híp mắt lại, trầm giọng cảnh cáo: "Cô xem nếu cô làm bị thương Du Ân, Phó Đình Viễn có phá nát gia đình cô hay không."
Cuối cùng, Tô Ngưng lại nói: "Có một đứa con gái hại cha như cô, bố cô coi như xui tám đời, cô cũng không nhìn xem, cô đã hại bố cô thành bộ dạng gì rồi à?”,
Những câu cuối cùng của Tô Ngưng, Thẩm Dao không nhịn được nữa, không chịu nổi mà hét lên: "Tô Ngưng!"
Tô Ngưng nói cô ta đã hãm hại bố, còn nói bố cô ta xui tám đời, Thẩm Dao sắp tức chết rồi.
Thẩm Dao phải thừa nhận rằng cái miệng của Tô Ngưng thực sự rất hung ác.
Tiếng gầm của Thẩm Dao thu hút sự chú ý của người khác vào hai người họ, Thẩm Dao không còn cách nào khác là phải dập tắt ngọn lửa giận một lần nữa.
Sau khi Tô Ngưng sỉ nhục Thẩm Dao xong, cô ấy hài lòng trở về chỗ ngồi, vô cùng hưởng thụ bản nhạc piano du dương.
Sau khi Tô Ngưng rời đi, một trong những cánh tay đắc lực của Thẩm Dao đi tới, trầm giọng hỏi cô ta: "Dao Dao, chúng ta phải làm gì bây giờ? Làm sao Du Ân này lại có thể chơi đàn được chứ?"
"Đoạn khiêu vũ phía sau, chúng ta vẫn tiếp tục chứ?"
Vốn dĩ phía sau đó bọn họ còn sắp xếp một số đoạn khiêu vũ, nghĩ rằng Du Ân có lẽ sẽ không thể nhảy được nên sẽ tiếp tục làm cô xấu hổ, nhưng bây giờ, dựa theo những gì Tô Ngưng vừa nói, Du Ân chắc chắn sẽ có thể nhảy được.
Vì vậy Thẩm Dao chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nói: "Đừng sắp xếp nữa, chờ cô ta chơi xong thì giải tán."
"Quên đi! Các người ở lại đi, tôi đi trước."
Sau khi Thẩm Dao tức giận nói xong, cô ta giẫm lên giày cao gót, bực bội đứng lên, bị Du Ân xoay ngược tình thế, làm sao Thẩm Dao còn tâm trạng để tiếp tục bữa tiệc được chứ?
Tô Ngưng nhìn thấy Thẩm Dao rời đi, nụ cười trên mặt càng thêm đắc ý.
Thẩm Dao muốn làm cho Du Ân xấu hổ trong tối nay, nhưng không ngờ rằng cuối cùng cô ta lại là người xám xịt rời đi, điều này thực sự rất tuyệt.
Khi Thẩm Dao rời khỏi nhà hàng, cô ta vốn dĩ muốn đi thẳng tới xe của mình, nhưng vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy chiếc xe màu đen đang đậu bên đường, là của Phó Đình Viễn.
Trong cửa kính ô tô mới kéo được một nửa là khuôn mặt góc cạnh của người đàn ông, anh tuấn thâm thúy, vừa đang nói chuyện điện thoại, toát lên vẻ nam tính mạnh mẽ quyến rũ.
Trong lòng Thẩm Dao lập tức tràn ngập vô số sự cam tâm, nghiến răng nghiến lợi đi về phía chiếc xe.
Ban đầu, cô ta từ bỏ người bạn trai đang hẹn hò ở nước ngoài và trở về Trung Quốc để tiếp cận Phó Đình Viễn, không chỉ vì Phó Đình Viễn giàu có mà còn vì anh có ngoại hình đẹp.
Nếu không phải vì ý nghĩ duy trì hình ảnh một quý cô đoan trang và kín đáo trước mặt anh thì cô ta đã ngủ với anh từ lâu rồi.
Kết quả bây giờ là...
Thẩm Dao nghiến răng nghiến lợi bước đi, khỏi phải nói cô ta đã hối hận như thế nào.
Nếu cô ta ngủ với Phó Đình Viễn, có lẽ bây giờ cô ta sẽ không nhớ anh nhiều như vậy.
Cũng giống như nam giới, phụ nữ luôn cảm thấy ngứa ngáy khi không thể chiếm được.
Du Ân khẽ chớp mắt với Tôn Hiểu Vân, Tôn Hiểu Vân đã hiểu ý cô trong giây lát, hóa ra là muốn chơi chiêu với Thẩm Dao à?
Không hỏi thêm câu nào, Tôn Hiểu Vân đưa tay lên vỗ nhẹ vào vai Du Ân, trong mắt người ngoài giống như cô ấy đang an ủi Du Ân đang bối rối, thật ra thì Tôn Hiểu Vân nói với Du Ân: "Rất mong chờ đấy."
Sau khi người phụ nữ kia chơi xong bài hát, tất cả mọi người đều vỗ tay, và sau đó mọi người đều chuyển sự chú ý sang Du Ân.
Khuôn mặt Du Ân đầy sự xấu hổ, bối rối đứng dậy.
Tất cả những chi tiết này đều được Tô Ngưng dạy cho Du Ân.
Nước da của Du Ân rất trắng, chiếc váy len màu đen trên người càng làm cho cô trở nên xinh đẹp hơn.
Với sợi dây chuyền ruby quanh cổ, dù cô không làm gì thì cũng khiến người ta khó có thể rời mắt.
Thẩm Dao khoanh tay đứng lên, ánh mắt nhìn chằm chằm Du Ân trước cây đàn, chỉ chờ Du Ân sẽ bẽ mặt.
Mặc dù đã bao trước địa điểm tối nay nhưng cô ta cũng sắp xếp người của mình quay video và chụp ảnh trong góc, chỉ cần Du Ân bẽ mặt, cô ta thề sẽ dùng hết sức lực để bôi đen Du Ân đến chết.
Lần này, cô ta phải khiến Du Ân không thể ngẩng đầu lên trước mặt mọi người.
Nhưng ai biết, sau khi Du Ân ngồi xuống, ánh mắt của cô đột nhiên sáng ngời, tự tin vững vàng, cũng không có chút lo lắng như vừa rồi.
Trong lòng Thẩm Dao có linh tính không tốt, cô ta nhìn thấy Du Ân mím môi cười, giơ tay chạm phím uyển chuyển, giai điệu êm ái dễ chịu lập tức tuôn ra trong không gian tĩnh mịch.
Giai điệu tuyệt đẹp khiến những người có mặt hơi ngẩn ra, Thẩm Dao cũng ngẩn ra.
Du Ân có thể chơi piano ư?
Hơn nữa nghe cô xử lý nhiều chi tiết nhỏ, rõ ràng là cô đã học đàn một cách chuyên nghiệp và có hệ thống, điều này sao có thể chứ?
Thẩm Dao lắc đầu không tin rồi lảo đảo lùi lại mấy bước, không tin người phụ nữ đang ngồi duyên dáng trước cây đàn lúc này chính là Du Ân.
Cô ta đã điều tra rõ ràng, cho tới bây giờ Du Ân chưa từng học đàn mà.
Du Thế Quần cũng không thích Du Ân, hoàn toàn không để Du Ân đi học đàn piano gì cả, có thể học văn hóa xong đã là tốt lắm rồi...
Mặc kệ sự khó tin của Thẩm Dao, Du Ân vẫn đang chơi piano một cách thoải mái, giai điệu vang lên rất êm tai.
Tô Ngưng bình tĩnh đến bên cạnh Thẩm Dao, khinh thường nói: "Cô Thẩm, chỉ số IQ của cô thật đáng lo ngại. Cho dù từ nhỏ Du Ân không học đàn, chẳng lẽ ngày sau không thể học được sao?"
Thẩm Dao nghiến răng trừng cô ấy: "Vừa rồi hai người đều đang đóng kịch ư?"
Vừa rồi Du Ân trông có vẻ khó xử, cô ta còn nghĩ rằng có thể thấy được cảnh Du An bẽ mặt. Ai ngờ, lúc này Du Ân lại đang kiểm soát mọi thứ, như thể cô đang ở trong một buổi hòa nhạc vậy.
Tô Ngưng gật đầu thừa nhận không chút giấu giếm: "Đúng vậy, kỹ năng diễn xuất của chúng tôi thế nào, cô Thẩm?"
Cử chỉ tự mãn đắc ý trên nụ cười của Tô Ngưng khiến Thẩm Dao bốc khói đầu vì tức giận, lại nghĩ vừa rồi Tô Ngưng đã chế nhạo chỉ số IQ của cô ta, Thẩm Dao chỉ muốn xé nát Tô Ngưng ra.
Tô Ngưng nói tiếp: "Nói đến Du Ân chơi đàn tốt như vậy, tôi muốn cảm ơn Phó Đình Viễn đấy. Nếu không có anh ta, Du Ân sẽ không ngày đêm đi học những thứ này."
Nếu như trước đây nói ra những lời này, Thẩm Dao sẽ khinh thường sự thỏa hiệp của Du Ân, nhưng bây giờ tình cảnh của cô ta và Du Ân đã thay đổi, Thẩm Dao cảm thấy vô cùng mỉa mai.
Hai mắt đỏ tươi của cô ta nhìn Du Ân đang thanh lịch và chói lọi trên sân khấu, Thẩm Dao cũng sắp bị Tô Ngưng chọc tức đến phát khóc rồi.
Du Ân lặng lẽ chơi piano, Tô Ngưng thì mỉa mai sắc bén, và Thẩm Dao biết tất cả kế hoạch của cô ta đêm nay đã toang rồi.
Nhưng Tô Ngưng vẫn không buông tha cô ta: "Thẩm Dao, sao cô không thể dừng lại được chứ? Tình cảnh hiện tại của cô, lấy cái gì để tranh với Du Ân hả? Chỉ bằng trái tim của Phó Đình Viễn đặt trên người cô ấy bây giờ, cô đã hoàn toàn thua rồi!"
Thẩm Dao quay đầu lại nhìn chằm chằm Tô Ngưng, Tô Ngưng không chút nào sợ hãi, híp mắt lại, trầm giọng cảnh cáo: "Cô xem nếu cô làm bị thương Du Ân, Phó Đình Viễn có phá nát gia đình cô hay không."
Cuối cùng, Tô Ngưng lại nói: "Có một đứa con gái hại cha như cô, bố cô coi như xui tám đời, cô cũng không nhìn xem, cô đã hại bố cô thành bộ dạng gì rồi à?”,
Những câu cuối cùng của Tô Ngưng, Thẩm Dao không nhịn được nữa, không chịu nổi mà hét lên: "Tô Ngưng!"
Tô Ngưng nói cô ta đã hãm hại bố, còn nói bố cô ta xui tám đời, Thẩm Dao sắp tức chết rồi.
Thẩm Dao phải thừa nhận rằng cái miệng của Tô Ngưng thực sự rất hung ác.
Tiếng gầm của Thẩm Dao thu hút sự chú ý của người khác vào hai người họ, Thẩm Dao không còn cách nào khác là phải dập tắt ngọn lửa giận một lần nữa.
Sau khi Tô Ngưng sỉ nhục Thẩm Dao xong, cô ấy hài lòng trở về chỗ ngồi, vô cùng hưởng thụ bản nhạc piano du dương.
Sau khi Tô Ngưng rời đi, một trong những cánh tay đắc lực của Thẩm Dao đi tới, trầm giọng hỏi cô ta: "Dao Dao, chúng ta phải làm gì bây giờ? Làm sao Du Ân này lại có thể chơi đàn được chứ?"
"Đoạn khiêu vũ phía sau, chúng ta vẫn tiếp tục chứ?"
Vốn dĩ phía sau đó bọn họ còn sắp xếp một số đoạn khiêu vũ, nghĩ rằng Du Ân có lẽ sẽ không thể nhảy được nên sẽ tiếp tục làm cô xấu hổ, nhưng bây giờ, dựa theo những gì Tô Ngưng vừa nói, Du Ân chắc chắn sẽ có thể nhảy được.
Vì vậy Thẩm Dao chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nói: "Đừng sắp xếp nữa, chờ cô ta chơi xong thì giải tán."
"Quên đi! Các người ở lại đi, tôi đi trước."
Sau khi Thẩm Dao tức giận nói xong, cô ta giẫm lên giày cao gót, bực bội đứng lên, bị Du Ân xoay ngược tình thế, làm sao Thẩm Dao còn tâm trạng để tiếp tục bữa tiệc được chứ?
Tô Ngưng nhìn thấy Thẩm Dao rời đi, nụ cười trên mặt càng thêm đắc ý.
Thẩm Dao muốn làm cho Du Ân xấu hổ trong tối nay, nhưng không ngờ rằng cuối cùng cô ta lại là người xám xịt rời đi, điều này thực sự rất tuyệt.
Khi Thẩm Dao rời khỏi nhà hàng, cô ta vốn dĩ muốn đi thẳng tới xe của mình, nhưng vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy chiếc xe màu đen đang đậu bên đường, là của Phó Đình Viễn.
Trong cửa kính ô tô mới kéo được một nửa là khuôn mặt góc cạnh của người đàn ông, anh tuấn thâm thúy, vừa đang nói chuyện điện thoại, toát lên vẻ nam tính mạnh mẽ quyến rũ.
Trong lòng Thẩm Dao lập tức tràn ngập vô số sự cam tâm, nghiến răng nghiến lợi đi về phía chiếc xe.
Ban đầu, cô ta từ bỏ người bạn trai đang hẹn hò ở nước ngoài và trở về Trung Quốc để tiếp cận Phó Đình Viễn, không chỉ vì Phó Đình Viễn giàu có mà còn vì anh có ngoại hình đẹp.
Nếu không phải vì ý nghĩ duy trì hình ảnh một quý cô đoan trang và kín đáo trước mặt anh thì cô ta đã ngủ với anh từ lâu rồi.
Kết quả bây giờ là...
Thẩm Dao nghiến răng nghiến lợi bước đi, khỏi phải nói cô ta đã hối hận như thế nào.
Nếu cô ta ngủ với Phó Đình Viễn, có lẽ bây giờ cô ta sẽ không nhớ anh nhiều như vậy.
Cũng giống như nam giới, phụ nữ luôn cảm thấy ngứa ngáy khi không thể chiếm được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.