Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi
Chương 360: Đều là lỗi của anh
Hà Vy
01/10/2022
Phó Đình Viễn phờ phạc nhìn bà cụ, bà cụ Hàn nói thẳng: "Cậu ép cô ấy đủ thứ, bắt cô ấy đi khám bệnh, nóng lòng muốn quay lại với cô ấy, nhưng cậu có nghĩ đến cảm nhận của cô ấy chưa?"
"Cậu càng thúc ép cô ấy, trong lòng cô ấy sẽ càng lo lắng và áp lực hơn."
"Cô ấy không phải loại người hay khóc lóc và gây khó dễ. Mọi đau khổ sẽ chỉ có cô ấy nín nhịn ôm trong lòng, sao có thể chịu được chứ?"
Mặc dù bà cụ Hàn chưa bao giờ gặp Du Ân và Phó Đình Viễn, nhưng bà đã nghe Tiết Quân kể chuyện của hai người, tuy chỉ nói đôi ba câu, nhưng với sự trải đời của bà thì cũng đủ để chắp vá ra tính cách của Du Ân.
Cô gái nhỏ là một người mềm lòng và tốt bụng, ngày thường cô không khéo nói và cũng không thích làm rùm beng, nếu không thì sao có thể bị mẹ chồng ức hiếp như vậy chứ?
Điều trí mạng nhất là cô gái nhỏ vẫn còn yêu Phó Đình Viễn sâu sắc, có thể tưởng tượng cô đã tuyệt vọng và đau đớn như thế nào khi biết cơ thể mình có vấn đề và không thể sinh con cho người đàn ông mình yêu.
Nhưng Phó Đình Viễn vẫn đang từng bước ép cô.
Hận không thể ép cô quay trở lại bên cạnh anh ngay lập tức, sự kiên trì của Phó Đình Viễn là thâm tình lãng mạn đối với người ngoài, nhưng với cô, đó là sự ngột ngạt, đúng không?
Lời nói của bà cụ Hàn khiến Phó Đình Viễn ngồi sụp xuống ghế sô pha, tất cả sức lực của anh như bị lấy đi hết.
Không phải anh không biết mình đã ép Du Ân quá chặt, mà là anh không thể kiểm soát được bản thân.
Giờ khắc này, sau khi nghe bà cụ Hàn nói nguyên nhân bị bệnh của Du Ân, anh mới thanh tỉnh lại.
Anh đưa tay bóp trán, hết lần này đến lần khác tự mắng mình: "Là lỗi của tôi, đều là lỗi của tôi, tôi quá ích kỷ."
“Không được, khi nào cô ấy khỏe lại, tôi sẽ đưa cô ấy về, để cô ấy trở về thủ đô, trong thời gian ngắn sẽ không gặp lại cô ấy.” Phó Đình Viễn không còn hy vọng gì cả, không hy vọng cô mau chóng điều trị thân thể, không hy vọng cô mau chóng trở về bên cạnh anh.
Anh chỉ cần cô khỏe mạnh bình an là được rồi.
Phó Đình Viễn kiên quyết đưa ra một quyết định, nhưng bà cụ Hàn lại khiển trách nói: "Tới cũng tới rồi, tôi sẽ xem cho cô ấy, nếu không sau này cậu lại muốn giày vò cô ấy một lần nữa hả?"
Tiết Quân ở một bên vui vẻ hỏi: "Tiền bối, nói như vậy thì vẫn có thể hy vọng thân thể của cô gái nhỏ được điều trị tốt đúng không?"
“Không thể nói hy vọng hay không hy vọng, tôi cũng chỉ có thể nói tôi sẽ cố gắng hết sức.” Bà cụ Hàn nói: “Năm xưa chắc hẳn mẹ của cô bé đã phải chịu đựng rất nhiều khổ cực khi mang thai cô bé, thể chất không tốt, khiến cô bé cũng bị ảnh hưởng từ trong bụng mẹ. Nếu muốn điều trị tốt vấn đề phụ khoa thì trước tiên phải điều dưỡng cơ thể thật tốt.”
Phó Đình Viễn nghĩ đến mẹ của Du Ân, lúc đó không có tin tức gì của Diệp Văn, mẹ cô hẳn là rất tuyệt vọng, một cô gái chưa chồng mà mang thai thì sẽ xấu hổ khi gặp người ta, ăn không ngon ngủ không yên, thế thì làm sao đứa trẻ trong bụng có thể tốt được?
Bà cụ Hàn còn nói: "Nếu có thể, tốt nhất để cô ấy ở lại với tôi một thời gian, như vậy sẽ thuận tiện cho tôi bắt mạch điều dưỡng cho cô ấy mỗi ngày."
Phó Đình Viễn nhanh chóng nói: "Nghề nghiệp của cô ấy là biên kịch, thời gian tự do nên ở đây rất thích hợp."
Phó Đình Viễn nghe nói ở lại là tốt cho Du Ân, cho nên anh mới nói như thế.
Nhưng bà cụ Hàn lại hừ một tiếng: "Người trẻ tuổi, sau này cậu bớt quyết định thay cô ấy đi, làm sao cậu biết cô ấy nguyện ý ở lại?"
Phó Đình Viễn bị lời nói của bà lão chặn họng, không thể phản bác thêm một lời nào.
Bà cụ Hàn nói rất đúng, sau này anh không nên độc đoán đưa ra quyết định thay cô, nếu không phải anh cứ khăng khăng kéo cô đến đây thì cô cũng không áp lực đến mức ngả bệnh.
Chẳng trách khi ở trong phòng làm việc của Hứa Hàng, cô lại cau mày khi nghe Hứa Hàng giới thiệu một bác sĩ Trung y cho cô, anh còn cho rằng cô quá tiêu cực nên đã uy hiếp cô một trận...
Anh đúng là tên cặn bã mà!
Nhìn thấy Phó Đình Viễn lại rơi vào tình trạng tự trách, Tiết Quân ấm áp an ủi anh: "Đừng nghĩ nhiều nữa, đợi đến khi Du Ân tỉnh lại rồi tính."
Bà cụ Hàn thở dài, liếc nhìn cô gái tiều tụy và yếu ớt trên giường bệnh rồi lại nói: "Đêm nay cho cô ấy ở lại bệnh viện, ngày mai cô ấy tỉnh lại thì hỏi thử xem, nếu cô ấy muốn ở lại thì đưa cô ấy đến chỗ tôi."
Sau khi bà cụ Hàn dặn dò, bà ấy rời khỏi phòng trước, Tiết Quân cùng vad ấy trở về khách sạn, Phó Đình Viễn ở lại bệnh viện chăm sóc Du Ân, không hề rời đi.
Bởi vì được truyền nước, cơn sốt cao của Du Ân giảm bớt một chút vào nửa đêm, nhưng vẫn chưa hạ sốt hoàn toàn.
Phó Đình Viễn cả một đêm không thể chợp mắt, vì vậy khi Du Ân thức dậy vào ngày hôm sau, cô nhìn thấy Phó Đình Viễn với đôi mắt đỏ ngầu và vẻ mặt phờ phạc.
Không phải Phó Đình Viễn mệt mỏi về thể chất, mà là tâm lý của anh đã suy sụp, cảm giác tội lỗi và tự trách đã xé nát anh trong suốt một đêm, nếu không thì anh sẽ không bao giờ thể hiện bộ mặt nhếch nhác như vậy trước mặt Du Ân.
Dư Ân hỏi anh một cách yếu ớt: "Anh bị sao vậy?"
Hôm qua, anh rõ ràng là vẫn còn rất hăng hái, trông cũng không có vẻ mệt mỏi chút nào.
Quay đầu lại nhìn xung quanh, cô lại bối rối hỏi: "Em bị sao vậy?"
Không phải họ ở trong khách sạn sao?
Cô nhớ rằng họ vẫn đang ôm nhau và ngủ thiếp đi...
Phó Đình Viễn nhìn cô chằm chằm mà không nói lời nào, như thể muốn khắc sâu cô vào trái tim mình.
Dư Ân vừa muốn hỏi anh có chuyện gì, nhưng nhìn thấy hai mắt anh đột nhiên đỏ lên, Dư Ân lại càng hoảng sợ: "Anh, anh sao vậy? Không phải anh khóc đó chứ?"
Vài ngày trước, Phó Đình Viễn oán giận với cô rằng anh mới là người nên khóc, lúc đó cô cảm thấy mình không thể tưởng tượng được một người đàn ông to lớn sẽ như thế nào khi khóc, không ngờ hôm nay anh lại đỏ mắt trước mặt cô.
Lúc này, người đàn ông với đôi mắt đỏ hoe yếu đuối như một đứa trẻ.
“Anh xin lỗi.” Phó Đình Viễn nắm chặt tay cô, giọng điệu đầy tội lỗi: “Em bị viêm phổi cấp tính và sốt cao hôn mê cả đêm qua.”
Du Ân rất ngạc nhiên.
Cô bị ốm đột ngột như vậy sao? Trước đó cô chỉ cảm thấy chóng mặt, khó chịu nhưng không ngờ lại bị sốt cao.
"Bác sĩ Hàn nói với bác Tiết là em đang giấu quá nhiều chuyện trong lòng, dần dần tích tụ đến mức sinh bệnh, chính anh là thủ phạm cưỡng ép em."
Sau khi Phó Đình Viễn nói vài câu, hai vành mắt anh lại đỏ lên.
Vẻ mặt Dư Ân đanh lại, sau đó cười nhẹ trấn an anh: "Là trong lòng em nghĩ không thông thôi, không liên quan đến anh."
Cô tự mình gánh vác mọi chuyện như thế này, trong lòng Phó Đình Viễn lại khó chịu hơn.
Đúng vậy, bà cụ Hàn nói đúng, cô không giỏi than vãn hay khóc lóc om sòm, chỉ biết gom hết mọi việc lên người mình, ít khi đổ lỗi cho người khác, cô cứ như vậy mà không bị suy sụp mới là lạ.
Du Ân chuyển đề tài: "Bác sĩ Hàn đến đây sao?"
“Ừ.” Phó Đình Viễn nói: “Hôm qua nghe nói em bị bệnh, bà cụ đã chạy tới ngay trong đêm.”
“Bác Tiết vừa gọi điện nói họ đang trên đường đến, có gì thì họ sẽ nói với em sau.” Sau khi bị bà cụ Hàn khiển trách, Phó Đình Viễn dẫ trở nên thông minh hơn, không nhiều lời quyết định thay cô nữa.
"Cậu càng thúc ép cô ấy, trong lòng cô ấy sẽ càng lo lắng và áp lực hơn."
"Cô ấy không phải loại người hay khóc lóc và gây khó dễ. Mọi đau khổ sẽ chỉ có cô ấy nín nhịn ôm trong lòng, sao có thể chịu được chứ?"
Mặc dù bà cụ Hàn chưa bao giờ gặp Du Ân và Phó Đình Viễn, nhưng bà đã nghe Tiết Quân kể chuyện của hai người, tuy chỉ nói đôi ba câu, nhưng với sự trải đời của bà thì cũng đủ để chắp vá ra tính cách của Du Ân.
Cô gái nhỏ là một người mềm lòng và tốt bụng, ngày thường cô không khéo nói và cũng không thích làm rùm beng, nếu không thì sao có thể bị mẹ chồng ức hiếp như vậy chứ?
Điều trí mạng nhất là cô gái nhỏ vẫn còn yêu Phó Đình Viễn sâu sắc, có thể tưởng tượng cô đã tuyệt vọng và đau đớn như thế nào khi biết cơ thể mình có vấn đề và không thể sinh con cho người đàn ông mình yêu.
Nhưng Phó Đình Viễn vẫn đang từng bước ép cô.
Hận không thể ép cô quay trở lại bên cạnh anh ngay lập tức, sự kiên trì của Phó Đình Viễn là thâm tình lãng mạn đối với người ngoài, nhưng với cô, đó là sự ngột ngạt, đúng không?
Lời nói của bà cụ Hàn khiến Phó Đình Viễn ngồi sụp xuống ghế sô pha, tất cả sức lực của anh như bị lấy đi hết.
Không phải anh không biết mình đã ép Du Ân quá chặt, mà là anh không thể kiểm soát được bản thân.
Giờ khắc này, sau khi nghe bà cụ Hàn nói nguyên nhân bị bệnh của Du Ân, anh mới thanh tỉnh lại.
Anh đưa tay bóp trán, hết lần này đến lần khác tự mắng mình: "Là lỗi của tôi, đều là lỗi của tôi, tôi quá ích kỷ."
“Không được, khi nào cô ấy khỏe lại, tôi sẽ đưa cô ấy về, để cô ấy trở về thủ đô, trong thời gian ngắn sẽ không gặp lại cô ấy.” Phó Đình Viễn không còn hy vọng gì cả, không hy vọng cô mau chóng điều trị thân thể, không hy vọng cô mau chóng trở về bên cạnh anh.
Anh chỉ cần cô khỏe mạnh bình an là được rồi.
Phó Đình Viễn kiên quyết đưa ra một quyết định, nhưng bà cụ Hàn lại khiển trách nói: "Tới cũng tới rồi, tôi sẽ xem cho cô ấy, nếu không sau này cậu lại muốn giày vò cô ấy một lần nữa hả?"
Tiết Quân ở một bên vui vẻ hỏi: "Tiền bối, nói như vậy thì vẫn có thể hy vọng thân thể của cô gái nhỏ được điều trị tốt đúng không?"
“Không thể nói hy vọng hay không hy vọng, tôi cũng chỉ có thể nói tôi sẽ cố gắng hết sức.” Bà cụ Hàn nói: “Năm xưa chắc hẳn mẹ của cô bé đã phải chịu đựng rất nhiều khổ cực khi mang thai cô bé, thể chất không tốt, khiến cô bé cũng bị ảnh hưởng từ trong bụng mẹ. Nếu muốn điều trị tốt vấn đề phụ khoa thì trước tiên phải điều dưỡng cơ thể thật tốt.”
Phó Đình Viễn nghĩ đến mẹ của Du Ân, lúc đó không có tin tức gì của Diệp Văn, mẹ cô hẳn là rất tuyệt vọng, một cô gái chưa chồng mà mang thai thì sẽ xấu hổ khi gặp người ta, ăn không ngon ngủ không yên, thế thì làm sao đứa trẻ trong bụng có thể tốt được?
Bà cụ Hàn còn nói: "Nếu có thể, tốt nhất để cô ấy ở lại với tôi một thời gian, như vậy sẽ thuận tiện cho tôi bắt mạch điều dưỡng cho cô ấy mỗi ngày."
Phó Đình Viễn nhanh chóng nói: "Nghề nghiệp của cô ấy là biên kịch, thời gian tự do nên ở đây rất thích hợp."
Phó Đình Viễn nghe nói ở lại là tốt cho Du Ân, cho nên anh mới nói như thế.
Nhưng bà cụ Hàn lại hừ một tiếng: "Người trẻ tuổi, sau này cậu bớt quyết định thay cô ấy đi, làm sao cậu biết cô ấy nguyện ý ở lại?"
Phó Đình Viễn bị lời nói của bà lão chặn họng, không thể phản bác thêm một lời nào.
Bà cụ Hàn nói rất đúng, sau này anh không nên độc đoán đưa ra quyết định thay cô, nếu không phải anh cứ khăng khăng kéo cô đến đây thì cô cũng không áp lực đến mức ngả bệnh.
Chẳng trách khi ở trong phòng làm việc của Hứa Hàng, cô lại cau mày khi nghe Hứa Hàng giới thiệu một bác sĩ Trung y cho cô, anh còn cho rằng cô quá tiêu cực nên đã uy hiếp cô một trận...
Anh đúng là tên cặn bã mà!
Nhìn thấy Phó Đình Viễn lại rơi vào tình trạng tự trách, Tiết Quân ấm áp an ủi anh: "Đừng nghĩ nhiều nữa, đợi đến khi Du Ân tỉnh lại rồi tính."
Bà cụ Hàn thở dài, liếc nhìn cô gái tiều tụy và yếu ớt trên giường bệnh rồi lại nói: "Đêm nay cho cô ấy ở lại bệnh viện, ngày mai cô ấy tỉnh lại thì hỏi thử xem, nếu cô ấy muốn ở lại thì đưa cô ấy đến chỗ tôi."
Sau khi bà cụ Hàn dặn dò, bà ấy rời khỏi phòng trước, Tiết Quân cùng vad ấy trở về khách sạn, Phó Đình Viễn ở lại bệnh viện chăm sóc Du Ân, không hề rời đi.
Bởi vì được truyền nước, cơn sốt cao của Du Ân giảm bớt một chút vào nửa đêm, nhưng vẫn chưa hạ sốt hoàn toàn.
Phó Đình Viễn cả một đêm không thể chợp mắt, vì vậy khi Du Ân thức dậy vào ngày hôm sau, cô nhìn thấy Phó Đình Viễn với đôi mắt đỏ ngầu và vẻ mặt phờ phạc.
Không phải Phó Đình Viễn mệt mỏi về thể chất, mà là tâm lý của anh đã suy sụp, cảm giác tội lỗi và tự trách đã xé nát anh trong suốt một đêm, nếu không thì anh sẽ không bao giờ thể hiện bộ mặt nhếch nhác như vậy trước mặt Du Ân.
Dư Ân hỏi anh một cách yếu ớt: "Anh bị sao vậy?"
Hôm qua, anh rõ ràng là vẫn còn rất hăng hái, trông cũng không có vẻ mệt mỏi chút nào.
Quay đầu lại nhìn xung quanh, cô lại bối rối hỏi: "Em bị sao vậy?"
Không phải họ ở trong khách sạn sao?
Cô nhớ rằng họ vẫn đang ôm nhau và ngủ thiếp đi...
Phó Đình Viễn nhìn cô chằm chằm mà không nói lời nào, như thể muốn khắc sâu cô vào trái tim mình.
Dư Ân vừa muốn hỏi anh có chuyện gì, nhưng nhìn thấy hai mắt anh đột nhiên đỏ lên, Dư Ân lại càng hoảng sợ: "Anh, anh sao vậy? Không phải anh khóc đó chứ?"
Vài ngày trước, Phó Đình Viễn oán giận với cô rằng anh mới là người nên khóc, lúc đó cô cảm thấy mình không thể tưởng tượng được một người đàn ông to lớn sẽ như thế nào khi khóc, không ngờ hôm nay anh lại đỏ mắt trước mặt cô.
Lúc này, người đàn ông với đôi mắt đỏ hoe yếu đuối như một đứa trẻ.
“Anh xin lỗi.” Phó Đình Viễn nắm chặt tay cô, giọng điệu đầy tội lỗi: “Em bị viêm phổi cấp tính và sốt cao hôn mê cả đêm qua.”
Du Ân rất ngạc nhiên.
Cô bị ốm đột ngột như vậy sao? Trước đó cô chỉ cảm thấy chóng mặt, khó chịu nhưng không ngờ lại bị sốt cao.
"Bác sĩ Hàn nói với bác Tiết là em đang giấu quá nhiều chuyện trong lòng, dần dần tích tụ đến mức sinh bệnh, chính anh là thủ phạm cưỡng ép em."
Sau khi Phó Đình Viễn nói vài câu, hai vành mắt anh lại đỏ lên.
Vẻ mặt Dư Ân đanh lại, sau đó cười nhẹ trấn an anh: "Là trong lòng em nghĩ không thông thôi, không liên quan đến anh."
Cô tự mình gánh vác mọi chuyện như thế này, trong lòng Phó Đình Viễn lại khó chịu hơn.
Đúng vậy, bà cụ Hàn nói đúng, cô không giỏi than vãn hay khóc lóc om sòm, chỉ biết gom hết mọi việc lên người mình, ít khi đổ lỗi cho người khác, cô cứ như vậy mà không bị suy sụp mới là lạ.
Du Ân chuyển đề tài: "Bác sĩ Hàn đến đây sao?"
“Ừ.” Phó Đình Viễn nói: “Hôm qua nghe nói em bị bệnh, bà cụ đã chạy tới ngay trong đêm.”
“Bác Tiết vừa gọi điện nói họ đang trên đường đến, có gì thì họ sẽ nói với em sau.” Sau khi bị bà cụ Hàn khiển trách, Phó Đình Viễn dẫ trở nên thông minh hơn, không nhiều lời quyết định thay cô nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.