Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 397: Động một tí là ghen tuông ngất trời

Hà Vy

12/11/2022

Diệp Văn cảm thấy Du Ân nói rất có lý, vì thế gật đầu nói: "Được, vậy chúng ta bên này cứ tiến cử Chu Dật và Tống Chước Chước làm nam nữ chính, qua vài ngày nữa Thiệu Kinh trở về từ nước ngoài ba sẽ nhờ ông ta chút, tìm thời gian hẹn bọn họ thử diễn xuất xem sao."

"Vâng." Du Ân đồng ý.

Tán gẫu xong công việc, cha con hai người lại nói những chuyện khác, xong xuôi mới cúp điện thoại.

Du Ân vừa để điện thoại di động xuống, đằng sau liền truyền đến giọng nói lạnh lẽo của Phó Đình Viễn: "Em cảm thấy Chu Dật rất đẹp trai sao?"

"Đúng vậy." Du Ân theo bản năng đáp: “Vẻ ngoài và khí chất của ấy đứng trong đám nam minh tinh trong làng giải trí hiện giờ thuộc loại xuất chúng rồi."

Du Ân vừa dứt lời, chỉ cảm thấy khí lạnh sau lưng càng thêm sâu.

Cô khó hiểu quay đầu lại, chỉ thấy mặt mày Phó Đình Viễn khó coi đang trừng mình.

Ngẫm lại những lời mình vừa nói, Du Ân nhất thời hiểu ra, anh đang ghen.

Có điều cô cũng không vì cảm nhận của Phó Đình Viễn mà sửa lời, chỉ lạnh lùng thản nhiên nói một câu: "Em ăn ngay nói thật."

Du Ân tự nhận mình chính trực không sợ gian tà, cô không có ý nghĩ gì khác đối với Chu Dật, chỉ đơn thuần là đánh giá tài năng cùng nhan sắc của cậu ấy, không cần phải chột dạ.

Ngược lại là Phó Đình Viễn, dấm chua gì cũng ăn được, chẳng lẽ anh không nên xem lại bản thân mình sao?

Ở trong mắt anh, cô là loại trăng hoa, hay đổi thất thường động một tí là thèm muốn người đàn ông khác sao?

Từ lúc còn trẻ cho đến bây giờ, cô vẫn luôn chỉ có một người đàn ông là anh.

Vui vẻ cũng là anh, chua xót cũng là anh.

Phó Đình Viễn không nghĩ tới Du Ân chẳng những không thu liễm mà còn thẳng thắn thừa nhận cô thưởng thức Chu Dật, anh lập tức nổi giận nói: "Làm một người phụ nữ đã kết hôn, lẽ nào em không nên là thu liễm chút sao?"

"Phụ nữ đã kết hôn?" Du Ân nhìn anh nói: “Đó là suy nghĩ của mình anh thôi."

Phó Đình Viễn nghiến răng: "Em đây là muốn chọc anh tức chết sao?"

"Nếu anh dễ dàng tức chết như vậy, chỉ sợ em đã được kế thừa gia tài bạc tỉ của anh rồi." Du Ân nói xong lập tức xoay người một lần nữa nhìn về phía máy tính của mình, cô hoàn toàn không có hứng thú tiếp tục nói về đề tài này với Phó Đình Viễn.

Anh động một tý là ghen tuông ngút trời, nên biết đủ đi chứ.

Phó Đình Viễn chỉ cảm thấy cái miệng này của cô có thể khiến đầu óc anh ong ong, trước đó đau đầu là trang, hiện tại đau đầu là thật rồi.



"Anh ra ngoài gọi điện thoại." Anh lườm bóng dáng mảnh khảnh kia một lúc lâu, cuối cùng cầm di động xuống giường đi ra ngoài.

"Ờ…" Du Ân muốn nói anh là người bệnh, nếu thật sự không tiện để cô nghe điện thoại thì có thể bảo cô ra ngoài, không cần phải tự mình ra ngoài.

Kết quả cô còn chưa nói xong, người đã rời khỏi phòng bệnh, cô đành phải để anh đi thôi.

Sở dĩ Phó Đình Viễn muốn ra ngoài gọi điện thoại, là vì anh muốn gọi cho Thiệu Kinh.

Hiện tại Tinh Sang là của anh, Du Ân và Diệp Văn vốn không biết chuyện này, anh đương nhiên muốn giấu cô, hơn nữa hiện tại ở trước mặt cô anh vẫn trong trạng thái "mất trí nhớ", càng không thể để cho cô biết anh và Thiệu Kinh có liên lạc.

Phó Đình Viễn vừa rồi có gửi tin nhắn wechat cho Thiệu Kinh, bảo Thiệu Kinh không cho phép dùng Chu Dật, Thiệu Kinh vẫn chưa trả lời, anh chỉ đành gọi điện thoại tới.

Điện thoại vang hơn nửa ngày mới được kết nối, giọng nói vô tình của Thiệu Kinh truyền đến từ trong điện thoại: "Sếp Phó, có chuyện gì sao?"

Phó Đình Viễn nhíu mày hỏi: "Ông sao vậy?"

Trước đó Thiệu Kinh nói ông ta đến Mĩ, muốn tìm vợ con đón tết âm lịch, lúc này một nhà đoàn viên, sao ngược lại nghe giọng lại như mất hồn mất vía thế?

Phó Đình Viễn không hỏi còn đỡ, vừa hỏi Thiệu Kinh ở bên kia điện thoại bỗng nhiên gào khóc, hại Phó Đình Viễn hoảng sợ.

Anh chê bai nói: "Đàn ông đàn ang, khóc cái gì?"

"Sếp Phó…" Thiệu Kinh gào khóc, vừa khóc vừa nói: “Vợ tôi không chịu tha thứ cho tôi, thậm chí đến cửa cũng không cho tôi vào, hai đứa con của tôi cũng vậy, ánh mắt bọn nó nhìn tôi tràn ngập căm ghét, hận thù."

Lúc này Thiệu Kinh phải nói là muốn tuyệt vọng bao nhiêu có tuyệt vọng bấy nhiêu.

Ông ta đá Bạch Thanh Thanh, một lòng muốn vun vén hạnh phúc gia đình, ôm theo tâm nguyện tốt đẹp đến Mĩ, lại không nghĩ đến chờ đón anh ta chính là cánh cửa đóng chặt cùng với gương mặt lạnh lùng của bà xã đứng trên tầng hai nhìn mình.

Trước đây, Thiệu Kinh vẫn cho là vợ ông ta không thể rời khỏi ông ta, chỉ cần ông ta chủ động cầu hòa thì vợ ông ta sẽ chấp nhận, nếu không vì sao bà ấy lại sống chết không chịu ly hôn?

Hiện tại ông ta mới biết, sở dĩ bà không ly hôn, nguyên nhân rất đơn giản, chính là vì hận ông ta.

Là hận từ đáy lòng, cho nên không muốn để cho ông ta sống tốt.

Có chết cũng không ly hôn, là vì không muốn ông ta được danh chính ngôn thuận với người phụ nữ bên ngoài.

Bà muốn kéo chân ông ta, muốn đời này ông ta phải gánh trên vai cái tiếng nuôi tiểu tam, phản bội gia đình, đến chết cũng không cứu vãn được.

Những lời này, đều là bà đứng trên tầng hai gằn từng tiếng nói cho ông ta biết.

Ngày đó Mỹ mới có tuyết rơi, ông ta đứng trong bão tuyết mấy tiếng liền, bày tỏ thành ý cho thấy mình muốn quay về, nhưng vợ ông ta ngay đến mặt mũi cũng không lộ ra ngoài.



Cặp trai gái xuất chúng của ông ta, hiện giờ đã là mấy đứa nhóc choai choai, giống vợ ông ta đều không lộ mặt, cuối cùng vẫn là con trai, ra ngoài khuyên ông ta, đưa đến khách sạn.

Ông ta vừa định xin con trai giúp mình cầu tình, chỉ nghe con trai thản nhiên nói: "Ba, thế giới của ba mẹ con con đã không chứa được ba nữa, ba về đi."

"Không gây phiền hà mới đúng là phong độ mà người trưởng thành nên có."

Nói xong câu này, con trai của ông ta cũng không quay đầu mà rời đi, để ông ta lại khách sạn, đau khổ trải qua năm mới.

Lúc Phó Đình Viễn gọi điện thoại tới, ông ta mới vừa tỉnh lại trong cơn say mèm.

Phó Đình Viễn gọi cuộc điện thoại này thật sự không nghĩ tới Thiệu Kinh sẽ gặp cảnh ngộ như vậy, trong lúc nhất thời, anh cũng không có cách nào bàn tiếp chuyện về Chu Dật.

Có điều Phó Đình Viễn nghe cảnh ngộ mà Thiệu Kinh gặp phải, bỗng nhiên cảm thấy có chút may mắn.

May mắn vì mình đúng lúc nhận ra tâm ý đối với Du Ân, may mắn vì mình đúng lúc ra tay níu kéo cô về, may mắn vì mình không tạo thành sai lầm lớn giống như Thiệu Kinh biến yêu thành hận.

Dù sao phụ nữ mà độc ác thì thật sự không phải người.

"Sếp Phó, hiện tại tôi phải làm sao bây giờ?" Thiệu Kinh lại bắt đầu gào khóc.

Phó Đình Viễn xoa trán nói: "Ông cho rằng tôi thì có thể có ý kiến gì hay? Nếu tôi mà có, hiện tại đã không cần hao tổn tâm cơ như vậy rồi."

Lúc này đến chính bản thân anh còn khó bảo toàn, nào có tinh lực đưa ra kiến nghị cho Thiệu Kinh.

Hơn nữa, cá nhân anh cũng thấy, Thiệu Kinh mà muốn níu kéo vợ mình thì tám phần mười đã không ra ngoài chơi bời rồi.

Nguyên nhân không bởi vì điều gì khác, chỉ vì mấy năm trước chuyện Thiệu Kinh làm thật sự quá đáng.

Bạch Thanh Thanh chỉ là một trong số những người phụ nữ của ông ta, mấy năm trước bên ngoài ông ta còn có vô số phụ nữ.

Phong lưu thành tính là cụm từ để chỉ ông ta, mà lúc ông ta ăn chơi đàng điếm, là vợ ông ta một mình chăm sóc hai đứa con, vừa chịu nhục nhã do scandal của chồng mang lại, vừa phải vất vả chăm con.

Trái tim của bà ấy, chắc đã chết lặng.

Hận, cũng đã khắc cốt ghi tâm.

Nhưng anh không tiện nói Thiệu Kinh như vậy, vì thế chỉ có thể khuyên: "Không bằng ông cứ về nước trước đi, không phải còn có công việc đang chờ ông sao."

Chuyện cho tới nước này cũng chỉ có thể dùng công việc kéo tỉnh Thiệu Kinh thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook