Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi
Chương 388: Gặp nhau ở Giang Thành
Hà Vy
31/10/2022
Đổng Tâm Khiết phát cáu kỉnh một hồi, đang đứng ở trước nhà Phó Đình
Viễn tính định tiếp tục gọi điện thoại cho anh, đúng lúc này thang máy
bên kia bỗng nhiên có tiếng động.
Cô ta tưởng là Phó Đình Viễn trở lại, vui vẻ nhìn lại, bấy giờ mới phát hiện là nhân viên toà nhà dẫn theo hai bảo vệ lên đây.
Nhân viên toà nhà kia nhíu mày nói với cô ta: "Thưa cô, có chủ nhà nơi này tố cáo cô ở đây gây tiếng ồn, hiện tại mời cô rời khởi nơi này."
Đổng Tâm Khiết xấu hổ muốn chết, cô ta nhớ tới vừa rồi có người bước ra từ cửa nhà đối diện, chắc chắn là anh ta đã tố cáo mình.
"Tôi không đi!" Cô ta không chờ được Phó Đình Viễn thì đương nhiên không chịu hết hy vọng: "Bạn tôi ở trong nhà, anh ấy chỉ đang tránh không chịu gặp tôi mà thôi."
Nhân viên toà nhà bèn nói: "Đây là chuyện riêng giữa hai vị, xin hãy xử lý trong âm thầm, nhưng cô lại không ngừng gây ra tiếng ồn ảnh hưởng đến nhà dân, cho nên vẫn mong cô rời đi trước."
Đổng Tâm Khiết còn muốn nói thêm gì đó, người nọ lại nói: "Nếu cô còn tiếp tục ở lại, chúng tôi chỉ đành báo cảnh sát thôi."
Đùa gì vậy, những người vào ở nơi này của bọn họ không giàu cũng quý, bọn họ không đắc tội nổi.
Nếu chủ nhà nơi này chê trách bị làm ồn, vậy thì cứ nhanh chóng tống người phụ nữ này đi là được.
Đổng Tâm Khiết chà chà chân, cắn răng kéo va ly hành lý rời đi.
Cô ta đã mất sạch thể diện, nếu còn bị kéo tới Cục Cảnh sát, vậy cô ta thật sự không còn mặt mũi mà ra đường nữa.
Cô ta mất công chạy từ ngàn dặm xa xôi đến đây nhưng lại bị bắt ăn canh bế môn lạnh lẽo, Đổng Tâm Khiết trên đường đến khách sạn vừa đi vừa khóc.
Từ nhỏ đến lớn ông nội vô cùng chiều chuộng cô ta, cô ta muốn cái gì sẽ có cái đó, chưa từng phải khóc cũng chưa từng chịu chút ấm ức nào, kết quả Phó Đình Viễn lại đối xử với cô ta như vậy...
Ngày đó cô ta và ông nội cùng đi dự tiệc, từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Phó Đình Viễn cô ta đã bị anh hấp dẫn thật sâu.
Trên người anh có đủ phẩm chất của một nam chính phim thần tượng, bất kể là về chiều cao tướng mạo hay là khí chất phong độ, quả thực chính là người bạn đời lý tưởng trong lòng cô ta, khiến cô ta lập tức trầm luân.
Cô ta chạy tới thổ lộ với Phó Đình Viễn, nói mình thích anh, có trời mới biết lúc ấy Phó Đình Viễn đã đáp lại cô một câu thế nào.
Anh không có chút cảm xúc nào nói: "Tôi không thích phụ nữ."
Lúc ấy cô ta suýt nữa bị câu trả lời của anh nghẹn chết, hai mắt trừng lớn như gặp quỷ nhìn anh, sau một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, run rẩy nói: "Anh, không phải anh thích Du Ân sao?"
Phó Đình Viễn nghiêm túc đáp lại cô ta: "Là đã từng thích, nhưng hiện tại bị cô ấy tổn thương nên không còn hứng thú với phụ nữ nữa."
Phó Đình Viễn bỏ lại lời này liền chạy lấy người, bởi vì dáng vẻ kia của anh không hề giống đang nói đùa chút nào, cho nên cô ta suýt nữa đã tin anh thật sự bị tổn thương tình cảm nên mới nói vậy.
Sau này cô ta luôn nhìn thấy sự bỡn cợt kín đáo trong mắt Chu Mi, cô ta mới biết được mình bị Phó Đình Viễn đùa giỡn rồi.
Anh căn bản không phải không có hứng thú với phụ nữ, mà là anh không có hứng thú với cô ta!
Nhưng dù có nhận ra điều này, cô ta vẫn chưa từ bỏ ý định.
Cô ta tin sự chân thành có thể khiến đất đá nở hoa, chỉ cần cô ta tiếp tục quấn quít làm phiền lấy anh, sớm muộn gì cũng có một ngày Phó Đình Viễn sẽ yêu cô ta.
Không phải trên báo nói, lúc trước anh cũng không thích Du Ân đấy thôi, sau này còn không phải vẫn yêu người ta, đã ly hôn rồi còn muốn níu kéo.
Du Ân đi ôtô quay lại nhà Diệp Văn, không hỏi đến tình huống bên kia của Phó Đình Viễn là thế nào.
Phải mãi đến tối đó Tô Ngưng tới nhà họ Diệp ăn cơm thì Du Ân mới biết, Phó Đình Viễn đã về Giang Thành rồi.
Bởi vì hiện tại Du Ân kéo Phó Đình Viễn vào danh sách đen, cho nên Phó Đình Viễn nhờ Tô Ngưng giúp anh thông báo cho Du Ân biết anh ngủ một giấc tại nhà cô, ăn thịt bò muối trong tủ lạnh của cô, cũng khóa cửa cẩn thận cho cô rồi.
Sau cùng Phó Đình Viễn còn để lại cho Du Ân một câu: Gặp lại ở Giang Thành.
Tô Ngưng báo cáo xong những lời Phó Đình Viễn dặn liền căm giận lên án: "Anh ta đúng là không biết xấu hổ! Thịt bò muối kia rõ ràng là cậu để lại cho tớ mà."
"Ai bảo cậu buổi sáng say bí tỉ rời đi? Bản thân quên mang theo bị người ta ăn mất còn có thể làm gì?" Du Ân cũng rất bất đắc dĩ.
Bởi vì biết Tô Ngưng thích ăn thịt bò muối mình làm, cho nên ngày hôm qua Du Ân cố ý mang theo một hộp, vốn muốn để cho Tô Ngưng mang đi hôm nay, kết quả buổi sáng Tô Ngưng mơ mơ màng màng quên cầm đi.
Du Ân và Tô Ngưng cũng không nghĩ tới nửa đường sẽ nhảy ra một Phó Đình Viễn, đến nhà Du Ân tị nạn không nói, còn ăn luôn cả thịt bò muối cô để lại cho Tô Ngưng.
Tô Ngưng hừ lạnh: "Tớ và Phó Đình Viễn thề không đội trời chung, có anh ta thì không có tớ, có tớ thì không có anh ta, cậu xem rồi chọn đi!”
Du Ân bị dáng vẻ này của Tô Ngưng làm cho phụt cười: "Chỉ vì một hộp thịt bò muối mà cậu ghen ghét người ta như thế hả? Tớ đã không còn quan hệ gì với anh ấy rồi, hiện tại tớ chỉ có một lựa chọn là cậu thôi."
Tô Ngưng hài lòng cười nói: "Thế còn được."
Nhưng mà Du Ân vẫn cảm thấy câu nói sau cùng của Phó Đình Viễn: "Gặp nhau ở Giang Thành." rất lạ: "Vì sao anh ấy lại nói sẽ gặp nhau ở Giang Thành, sau này chắc tớ không dám về Giang Thành mất."
"Ai biết được anh ta." Tô Ngưng cũng thấy Phó Đình Viễn thật kỳ quặc, nhưng một giây sau cô ấy lại kéo Du Ân tức giận nói: "Đúng rồi, tớ sắp tức chết rồi!"
Du Ân vội vàng hỏi cô ấy: "Sao vậy?"
Tô Ngưng cắn răng: "Không phải tớ từng nói với cậu là sẽ tham gia chương trình tống nghệ yêu đương kia sao, San Ni cũng thấy không tệ nên giúp tớ đàm phán, kết quả hôm nay cô ấy nói cho tớ biết, nói Chung Văn Thành không đồng ý."
"Còn nói cái gì mà vị đối tác gì kia của Chung Đỉnh không đồng ý cho tớ tham gia tống nghệ này, nói hình tượng hiện tại của tớ không thích hợp tham gia tống nghệ yêu đương, chỉ thích hợp chuyên tâm gây dựng sự nghiệp."
"Không thích hợp cái con bà nó, hình tượng của tớ làm sao? Hiện tại hình tượng của tớ chính là thiếu bạn trai, chính là căn hận lấy chồng!" Nhìn ra được Tô Ngưng quả thật bị chọc tức, lại không nghĩ đến cô ấy sẽ mắng người.
"Cậu nói xem cái vị đối tác gì kia của Chung Văn Thành, tám đời không thấy người đến Chung Đỉnh một lần, ông ta đứng ở sau màn khua tay múa chân chỉ huy cái gì chứ?"
"Cả ngày cứ như người không dám để ai nhận ra, lại còn hay thích tỏ vẻ." Tô Ngưng bắn liên thanh một hồi: "Tớ vốn còn định sau khi hợp đồng đến hạn sẽ gia hạn thêm với Chung Đỉnh, hiện tại tớ quyết định, sau khi đến hạn sẽ dẫn theo San Ni ra ngoài làm việc độc lập, không chịu sự sắp đặt của đám tư bản này nữa!"1
Du Ân chuyển ly nước cho Tô Ngưng, sau đó trấn an cô ấy nói: "Thật ra tớ cũng thấy cậu không nên tham gia chương trình tống nghệ này."
Tô Ngưng trừng mắt tức giận nhìn cô, Du Ân còn nói: "Cậu cũng hiểu ý tớ mà, đã đợi nhiều năm như vậy, đương nhiên không thể bỏ dở nửa chừng."
Tô Ngưng mở to hai mắt, ngửa đầu uống cạn ly nước, sau đó cô ấy nhìn Du Ân quyết tuyệt nói: "Tớ quyết định rồi, tớ chờ Chu Trường Ninh đến khi tớ hết hạn hợp đồng, nếu anh ấy còn không trở lại, tớ sẽ giải hợp đồng, sau đó lên chương trình yêu đương này vào mùa tiếp theo!"
Thái độ của Tô Ngưng quyết tuyệt như vậy, Du Ân cũng không tiện nói gì.
Tự cho mình một kỳ hạn chờ đợi cũng được, kỳ hạn vừa tới, nếu còn không chờ được đáp án mình muốn, vậy thì đúng là nên dứt khoát buông tay, đây cũng là một lựa chọn không tồi.
Tô Ngưng thở dài, vẻ mặt tiếc nuối nói với Du Ân: "Cậu không biết tổ đạo diễn nói với San Ni là sắp xếp cho tớ mấy đối tượng yêu đương đẹp trai cỡ nào đâu, trong đó còn có một vị là luật sư, nghe nói còn nằm trong top 10 luật sư nổi tiếng trong ngành, nghĩ thôi là thấy động lòng rồi."
"Ngoài ra còn có một huấn luyện viên tập thể hình, cậu cũng biết mà, trước giờ tớ thích nhất là những người đàn ông có vóc dáng đẹp."
Du Ân nhíu mày nói: "Chu Trường Ninh thoạt nhìn có hơi gầy..."
Không phải là người có vóc người đẹp trong miệng Tô Ngưng.
Tô Ngưng hừ hư nói: "Đó là do cậu không biết thôi, anh ấy là điển hình của loại người mặc quần áo thì gầy, cởi quần áo thì có thịt đó."
Du Ân "..."
Là cô đã quá khờ dại, cho nên quên mất, năm đó Tô Ngưng và Chu Trường Ninh đã có tiếp xúc thân thể, đương nhiên cô ấy biết dáng người Chu Trường Ninh thế nào.
Cô ta tưởng là Phó Đình Viễn trở lại, vui vẻ nhìn lại, bấy giờ mới phát hiện là nhân viên toà nhà dẫn theo hai bảo vệ lên đây.
Nhân viên toà nhà kia nhíu mày nói với cô ta: "Thưa cô, có chủ nhà nơi này tố cáo cô ở đây gây tiếng ồn, hiện tại mời cô rời khởi nơi này."
Đổng Tâm Khiết xấu hổ muốn chết, cô ta nhớ tới vừa rồi có người bước ra từ cửa nhà đối diện, chắc chắn là anh ta đã tố cáo mình.
"Tôi không đi!" Cô ta không chờ được Phó Đình Viễn thì đương nhiên không chịu hết hy vọng: "Bạn tôi ở trong nhà, anh ấy chỉ đang tránh không chịu gặp tôi mà thôi."
Nhân viên toà nhà bèn nói: "Đây là chuyện riêng giữa hai vị, xin hãy xử lý trong âm thầm, nhưng cô lại không ngừng gây ra tiếng ồn ảnh hưởng đến nhà dân, cho nên vẫn mong cô rời đi trước."
Đổng Tâm Khiết còn muốn nói thêm gì đó, người nọ lại nói: "Nếu cô còn tiếp tục ở lại, chúng tôi chỉ đành báo cảnh sát thôi."
Đùa gì vậy, những người vào ở nơi này của bọn họ không giàu cũng quý, bọn họ không đắc tội nổi.
Nếu chủ nhà nơi này chê trách bị làm ồn, vậy thì cứ nhanh chóng tống người phụ nữ này đi là được.
Đổng Tâm Khiết chà chà chân, cắn răng kéo va ly hành lý rời đi.
Cô ta đã mất sạch thể diện, nếu còn bị kéo tới Cục Cảnh sát, vậy cô ta thật sự không còn mặt mũi mà ra đường nữa.
Cô ta mất công chạy từ ngàn dặm xa xôi đến đây nhưng lại bị bắt ăn canh bế môn lạnh lẽo, Đổng Tâm Khiết trên đường đến khách sạn vừa đi vừa khóc.
Từ nhỏ đến lớn ông nội vô cùng chiều chuộng cô ta, cô ta muốn cái gì sẽ có cái đó, chưa từng phải khóc cũng chưa từng chịu chút ấm ức nào, kết quả Phó Đình Viễn lại đối xử với cô ta như vậy...
Ngày đó cô ta và ông nội cùng đi dự tiệc, từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Phó Đình Viễn cô ta đã bị anh hấp dẫn thật sâu.
Trên người anh có đủ phẩm chất của một nam chính phim thần tượng, bất kể là về chiều cao tướng mạo hay là khí chất phong độ, quả thực chính là người bạn đời lý tưởng trong lòng cô ta, khiến cô ta lập tức trầm luân.
Cô ta chạy tới thổ lộ với Phó Đình Viễn, nói mình thích anh, có trời mới biết lúc ấy Phó Đình Viễn đã đáp lại cô một câu thế nào.
Anh không có chút cảm xúc nào nói: "Tôi không thích phụ nữ."
Lúc ấy cô ta suýt nữa bị câu trả lời của anh nghẹn chết, hai mắt trừng lớn như gặp quỷ nhìn anh, sau một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, run rẩy nói: "Anh, không phải anh thích Du Ân sao?"
Phó Đình Viễn nghiêm túc đáp lại cô ta: "Là đã từng thích, nhưng hiện tại bị cô ấy tổn thương nên không còn hứng thú với phụ nữ nữa."
Phó Đình Viễn bỏ lại lời này liền chạy lấy người, bởi vì dáng vẻ kia của anh không hề giống đang nói đùa chút nào, cho nên cô ta suýt nữa đã tin anh thật sự bị tổn thương tình cảm nên mới nói vậy.
Sau này cô ta luôn nhìn thấy sự bỡn cợt kín đáo trong mắt Chu Mi, cô ta mới biết được mình bị Phó Đình Viễn đùa giỡn rồi.
Anh căn bản không phải không có hứng thú với phụ nữ, mà là anh không có hứng thú với cô ta!
Nhưng dù có nhận ra điều này, cô ta vẫn chưa từ bỏ ý định.
Cô ta tin sự chân thành có thể khiến đất đá nở hoa, chỉ cần cô ta tiếp tục quấn quít làm phiền lấy anh, sớm muộn gì cũng có một ngày Phó Đình Viễn sẽ yêu cô ta.
Không phải trên báo nói, lúc trước anh cũng không thích Du Ân đấy thôi, sau này còn không phải vẫn yêu người ta, đã ly hôn rồi còn muốn níu kéo.
Du Ân đi ôtô quay lại nhà Diệp Văn, không hỏi đến tình huống bên kia của Phó Đình Viễn là thế nào.
Phải mãi đến tối đó Tô Ngưng tới nhà họ Diệp ăn cơm thì Du Ân mới biết, Phó Đình Viễn đã về Giang Thành rồi.
Bởi vì hiện tại Du Ân kéo Phó Đình Viễn vào danh sách đen, cho nên Phó Đình Viễn nhờ Tô Ngưng giúp anh thông báo cho Du Ân biết anh ngủ một giấc tại nhà cô, ăn thịt bò muối trong tủ lạnh của cô, cũng khóa cửa cẩn thận cho cô rồi.
Sau cùng Phó Đình Viễn còn để lại cho Du Ân một câu: Gặp lại ở Giang Thành.
Tô Ngưng báo cáo xong những lời Phó Đình Viễn dặn liền căm giận lên án: "Anh ta đúng là không biết xấu hổ! Thịt bò muối kia rõ ràng là cậu để lại cho tớ mà."
"Ai bảo cậu buổi sáng say bí tỉ rời đi? Bản thân quên mang theo bị người ta ăn mất còn có thể làm gì?" Du Ân cũng rất bất đắc dĩ.
Bởi vì biết Tô Ngưng thích ăn thịt bò muối mình làm, cho nên ngày hôm qua Du Ân cố ý mang theo một hộp, vốn muốn để cho Tô Ngưng mang đi hôm nay, kết quả buổi sáng Tô Ngưng mơ mơ màng màng quên cầm đi.
Du Ân và Tô Ngưng cũng không nghĩ tới nửa đường sẽ nhảy ra một Phó Đình Viễn, đến nhà Du Ân tị nạn không nói, còn ăn luôn cả thịt bò muối cô để lại cho Tô Ngưng.
Tô Ngưng hừ lạnh: "Tớ và Phó Đình Viễn thề không đội trời chung, có anh ta thì không có tớ, có tớ thì không có anh ta, cậu xem rồi chọn đi!”
Du Ân bị dáng vẻ này của Tô Ngưng làm cho phụt cười: "Chỉ vì một hộp thịt bò muối mà cậu ghen ghét người ta như thế hả? Tớ đã không còn quan hệ gì với anh ấy rồi, hiện tại tớ chỉ có một lựa chọn là cậu thôi."
Tô Ngưng hài lòng cười nói: "Thế còn được."
Nhưng mà Du Ân vẫn cảm thấy câu nói sau cùng của Phó Đình Viễn: "Gặp nhau ở Giang Thành." rất lạ: "Vì sao anh ấy lại nói sẽ gặp nhau ở Giang Thành, sau này chắc tớ không dám về Giang Thành mất."
"Ai biết được anh ta." Tô Ngưng cũng thấy Phó Đình Viễn thật kỳ quặc, nhưng một giây sau cô ấy lại kéo Du Ân tức giận nói: "Đúng rồi, tớ sắp tức chết rồi!"
Du Ân vội vàng hỏi cô ấy: "Sao vậy?"
Tô Ngưng cắn răng: "Không phải tớ từng nói với cậu là sẽ tham gia chương trình tống nghệ yêu đương kia sao, San Ni cũng thấy không tệ nên giúp tớ đàm phán, kết quả hôm nay cô ấy nói cho tớ biết, nói Chung Văn Thành không đồng ý."
"Còn nói cái gì mà vị đối tác gì kia của Chung Đỉnh không đồng ý cho tớ tham gia tống nghệ này, nói hình tượng hiện tại của tớ không thích hợp tham gia tống nghệ yêu đương, chỉ thích hợp chuyên tâm gây dựng sự nghiệp."
"Không thích hợp cái con bà nó, hình tượng của tớ làm sao? Hiện tại hình tượng của tớ chính là thiếu bạn trai, chính là căn hận lấy chồng!" Nhìn ra được Tô Ngưng quả thật bị chọc tức, lại không nghĩ đến cô ấy sẽ mắng người.
"Cậu nói xem cái vị đối tác gì kia của Chung Văn Thành, tám đời không thấy người đến Chung Đỉnh một lần, ông ta đứng ở sau màn khua tay múa chân chỉ huy cái gì chứ?"
"Cả ngày cứ như người không dám để ai nhận ra, lại còn hay thích tỏ vẻ." Tô Ngưng bắn liên thanh một hồi: "Tớ vốn còn định sau khi hợp đồng đến hạn sẽ gia hạn thêm với Chung Đỉnh, hiện tại tớ quyết định, sau khi đến hạn sẽ dẫn theo San Ni ra ngoài làm việc độc lập, không chịu sự sắp đặt của đám tư bản này nữa!"1
Du Ân chuyển ly nước cho Tô Ngưng, sau đó trấn an cô ấy nói: "Thật ra tớ cũng thấy cậu không nên tham gia chương trình tống nghệ này."
Tô Ngưng trừng mắt tức giận nhìn cô, Du Ân còn nói: "Cậu cũng hiểu ý tớ mà, đã đợi nhiều năm như vậy, đương nhiên không thể bỏ dở nửa chừng."
Tô Ngưng mở to hai mắt, ngửa đầu uống cạn ly nước, sau đó cô ấy nhìn Du Ân quyết tuyệt nói: "Tớ quyết định rồi, tớ chờ Chu Trường Ninh đến khi tớ hết hạn hợp đồng, nếu anh ấy còn không trở lại, tớ sẽ giải hợp đồng, sau đó lên chương trình yêu đương này vào mùa tiếp theo!"
Thái độ của Tô Ngưng quyết tuyệt như vậy, Du Ân cũng không tiện nói gì.
Tự cho mình một kỳ hạn chờ đợi cũng được, kỳ hạn vừa tới, nếu còn không chờ được đáp án mình muốn, vậy thì đúng là nên dứt khoát buông tay, đây cũng là một lựa chọn không tồi.
Tô Ngưng thở dài, vẻ mặt tiếc nuối nói với Du Ân: "Cậu không biết tổ đạo diễn nói với San Ni là sắp xếp cho tớ mấy đối tượng yêu đương đẹp trai cỡ nào đâu, trong đó còn có một vị là luật sư, nghe nói còn nằm trong top 10 luật sư nổi tiếng trong ngành, nghĩ thôi là thấy động lòng rồi."
"Ngoài ra còn có một huấn luyện viên tập thể hình, cậu cũng biết mà, trước giờ tớ thích nhất là những người đàn ông có vóc dáng đẹp."
Du Ân nhíu mày nói: "Chu Trường Ninh thoạt nhìn có hơi gầy..."
Không phải là người có vóc người đẹp trong miệng Tô Ngưng.
Tô Ngưng hừ hư nói: "Đó là do cậu không biết thôi, anh ấy là điển hình của loại người mặc quần áo thì gầy, cởi quần áo thì có thịt đó."
Du Ân "..."
Là cô đã quá khờ dại, cho nên quên mất, năm đó Tô Ngưng và Chu Trường Ninh đã có tiếp xúc thân thể, đương nhiên cô ấy biết dáng người Chu Trường Ninh thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.