Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi
Chương 212: Khóc vì sung sướng
Hà Vy
18/04/2022
Cả ba trở lại phòng của Diệp Văn, Phó Đình Viễn và Du Ân ngồi trên ghế sô pha, Diệp Văn lấy trong két ra một túi hồ sơ.
Trước khi đưa túi tài liệu cho Du Ân, Diệp Văn trịnh trọng nói với Du Ân: "Có thể con sẽ hơi bất ngờ, vậy nên con cần chuẩn bị tâm lý trước."
Du Ân gật đầu, sau đó Diệp Văn đưa túi tài liệu cho cô.
Phó Đình Viễn đưa tay ngăn cản, anh nheo mắt cảnh giác hỏi Diệp Văn: "Ông chắc chắn rằng thứ bên trong sẽ không làm cô ấy tổn thương chứ?"
Trên môi Diệp Văn nở một nụ cười tao nhã, nhưng những gì ông ấy nói lại không hề tao nhã chút nào: "Yên tâm, có thế nào thì cũng không tổn thương nó bằng giấy ly hôn anh đã đưa cho nó."
Phó Đình Viễn: "..."
Diệp Văn ăn phải thuốc nổ sao? Lúc này còn đề cập tới chuyện anh và Du Ân ly hôn?
Anh nghiến răng, biểu tình bất mãn kháng nghị: "Cái gì mà giấy ly hôn tôi đưa cho cô ấy? Cô ấy muốn ly hôn, phải nói là giấy ly hôn cô ấy đưa cho tôi mới đúng!"
Diệp Văn hừ lạnh một tiếng, nếu không phải do anh làm tổn thương Du Ân thì Du Ân sẽ quyết định ly hôn ư?
Nhưng ông ấy không nói gì thêm, bây giờ không phải lúc để tranh cãi mấy việc đó.
Du Ân cầm lấy túi hồ sơ, cô cúi đầu mở ra, Phó Đình Viễn ngồi bên cạnh nhìn cô, anh cảm thấy vô cùng căng thẳng, không dám thở mạnh.
Là một người ngoài cuộc, nhưng anh còn có vẻ lo lắng hơn Du Ân.
Không có cách nào khác, ai bảo anh không biết trong túi hồ sơ có gì.
Thứ đầu tiên Du Ân lấy ra khỏi túi hồ sơ là giấy chứng nhận quan hệ cha con.
Khi Du Ân nhìn thấy dòng chữ trên đó, cô tròn mắt ngạc nhiên.
Kiểm tra quan hệ cha con?
Ai với ai?
Mang theo nghi ngờ đọc tiếp, Du Ân đã vô cùng sửng sốt khi nhìn thấy dòng chữ" Xét nghiệm quan hệ cha con của Diệp Văn và Du Ân" được viết trên đó.
Vì quá bất ngờ nên não bộ tạm thời mất khả năng suy nghĩ, Du Ân mơ màng đọc toàn bộ bản báo cáo, khi mắt rơi vào câu cuối cùng "Xác suất quan hệ cha con là 99,9999%", cô không biết nên phản ứng như thế nào.
Phó Đình Viễn ở bên cạnh cô cũng sửng sốt, anh giơ tay nhận lấy bản báo cáo trong tay cô, xem kỹ lại một lần.
Chính xác mà nói phải là đọc từ đầu đến cuối không sót một chữ, thậm chí còn nghiên cứu rất kỹ tính xác thực của dòng cuối cùng.
Sau một lúc, anh nghi ngờ nhìn Diệp Văn hỏi: "Du Ân là con gái ruột của ông sao?"
Du Ân cũng nhướng mắt nhìn Diệp Văn, Diệp Văn gật đầu chắc nịch: "Đúng vậy, nó là con gái ruột của tôi."
Không thể giả được.
Đơn vị làm xét nghiệm này là một nơi uy tín, không thể làm giả được.
Diệp Văn cũng không có lý do gì để nói dối.
Sợ cả hai không tin, Diệp Văn đưa tay lên tháo kính ra và nói với hai người: "Đôi mắt của ba và con rất giống nhau."
"Trong hồ sơ còn một bức ảnh chụp khi ba còn nhỏ, bức ảnh đó giống hơn."
Cặp mắt của Du Ân đã khắc sâu vào trong lòng Phó Đình Viễn, vì vậy khi anh cau mày đánh giá mắt Diệp Văn thì mới nhận ra đôi mắt của hai người quả thật là rất giống nhau.
Anh lại giúp Du Ân lấy ra tất cả những thứ trong túi hồ sơ ra, có một bức ảnh Diệp Văn không mang kính khi còn nhỏ, nhìn ảnh chụp này có thể thấy, trừ đôi mắt giống nhau thì vẻ hài hòa và khí chất của Du Ân cũng rất giống ông ấy.
Cho dù không có kiểm tra quan hệ cha con thì chỉ cần nhìn vào bức ảnh này là có thể biết hai người là cha con.
Phó Đình Viễn nhất thời không biết nên nói gì, Du Ân ngơ ngác ngồi đó, nhìn chằm chằm vào tấm ảnh trước mặt.
Ngay cả Phó Đình Viễn đã trải qua bao nhiêu sóng gió cũng cần một thời gian để tiêu hóa chuyện này, chưa kể Du Ân còn là người có liên quan.
Bộ não của cô bị đóng băng, cô biết những gì đang xảy ra, nhưng cô không biết phải làm gì hoặc nói cái gì.
Không biết đã qua bao lâu, một đôi bàn tay ấm áp phủ lên mu bàn tay cô, luồng nhiệt không ngừng truyền tới từ từ kéo suy nghĩ của cô từ phương xa trở về.
Phó Đình Viễn nắm chặt tay cô và nhẹ nhàng gọi: “Du Ân?"
Du Ân quay đầu lại ngơ ngác nhìn anh, sau đó cô lại nghe anh nói: "Thầy Diệp là cha ruột của tôi, những tin đồn kia sẽ tự bị vả mặt."
Chỉ cần Diệp Văn công bố giấy chứng nhận quan hệ cha con này thì những thủ đoạn xảo quyệt của Thẩm Thanh Sơn sẽ đổ sông đổ bể.
Cha con ruột đi cùng nhau thì sao? Du lịch thì có là cái gì?
Cho dù Du Ân có được quyền viết kịch bản vì mối quan hệ với Diệp Văn thì có làm sao?
Ông ấy là cha ruột của Du Ân, vậy tại sao lại không giao quyền biên kịch cho con gái mình mà lại giao cho người ngoài chứ?
Thảo nào giọng điệu trên điện thoại vừa rồi của Diệp Văn cực kỳ bình tĩnh và không chút lo lắng, bởi vì ông ấy đã sớm biết mấy người Thẩm Thanh Sơn sẽ hại ông ấy và Du Ân.
Nói cách khác, hôm nay ông ấy cố ý đi cùng Du Ân là để lôi kéo đám người Thẩm Thanh Sơn ra tay, sau đó ông ấy có thể phản kích một cách đẹp mắt.
Có lời nhắc nhở của Phó Đình Viễn, suy nghĩ của Du Ân trở lại nơi này.
Sau khi định thần lại, xác nhận rằng mình là con gái ruột của Diệp Văn, nước mắt cô rơi xuống.
Là những giọt nước mắt vì vui sướng, những giọt nước mắt của kích động, những giọt nước mắt của ngạc nhiên.
Cô vốn cảm thấy việc mình được làm con gái nuôi của Diệp Văn đã là phúc phận ba đời, không ngờ cô lại là con gái ruột của ông ấy.
Sau khi biết Du Thế Quần không phải là cha ruột của mình, Du Ân đã tưởng tượng trong đầu rất nhiều lần rằng cha ruột của mình sẽ là người như thế nào, nhưng cô không ngờ lại là một người nổi tiếng như Diệp Văn.
Ngay lúc Du Ân khóc, viền mắt của Diệp Văn cũng đỏ lên.
Ông ấy vội vàng chạy tới, ngồi xổm xuống trước mặt Du Ân, đưa tay lau nước mắt cho cô: "Ba xin lỗi, ba xin lỗi, tất cả đều là lỗi của ba, là ba không tìm được con sớm hơn."
Diệp Văn liên tục nói xin lỗi, trong lòng cũng tràn đầy áy náy và đau lòng cho Du Ân.
Du Ân không kìm được mà vòng tay qua cổ ông ấy, dựa vào vai ông ấy khóc lớn.
Diệp Văn cũng ôm chặt lấy cô, đưa tay lên vuốt lưng an ủi cô.
Hai cha con cứ thế ôm nhau khóc, một bên khóc nghẹn, một bên hai mắt đỏ hoe.
Thời điểm này thực sự rất quan trọng đối với họ.
Phó Đình Viễn ngồi ở một bên, chỉ cảm thấy mình như người ngoài cuộc.
Dù không thể chịu nổi hình ảnh Diệp Văn và Du Ân ôm nhau, nhưng bây giờ có vẻ như người không có tư cách nhất để bày tỏ ý kiến của mình chính là anh.
Đột nhiên Phó Đình Viễn nghĩ tới việc trong khoảng thời gian này anh đã vô cùng không tôn trọng Diệp Văn, trong lòng đột nhiên cảm thấy giá rét.
Bây giờ Diệp Văn đã là cha ruột của Du Ân, với thái độ của anh với Diệp Văn, sau này Diệp Văn có thể đối xử dịu dàng với anh sao?
Phó Đình Viễn có chút hối hận, lúc trước có mắt như mù, sao không nghĩ tới việc Diệp Văn và Du Ân có thể là cha con ruột thịt, lại còn nghĩ Diệp Văn có ý đồ bất chính với Du Ân...
Diệp Văn và Du Ân ôm nhau khóc, trong lòng Phó Đình Viễn lúc này cũng muốn khóc theo.
Khóc vì bản thân có mà không biết giữ, vốn Du Ân đã không nóng không lạnh với anh, sau này còn thêm Diệp Văn gây trở ngại, đến bao giờ anh mới có thể theo đuổi được Du Ân đây?1
Đăng bình luận kêu gọi tác giả quay lại up tiếp nào~
Đề xuất liên quan
Trước khi đưa túi tài liệu cho Du Ân, Diệp Văn trịnh trọng nói với Du Ân: "Có thể con sẽ hơi bất ngờ, vậy nên con cần chuẩn bị tâm lý trước."
Du Ân gật đầu, sau đó Diệp Văn đưa túi tài liệu cho cô.
Phó Đình Viễn đưa tay ngăn cản, anh nheo mắt cảnh giác hỏi Diệp Văn: "Ông chắc chắn rằng thứ bên trong sẽ không làm cô ấy tổn thương chứ?"
Trên môi Diệp Văn nở một nụ cười tao nhã, nhưng những gì ông ấy nói lại không hề tao nhã chút nào: "Yên tâm, có thế nào thì cũng không tổn thương nó bằng giấy ly hôn anh đã đưa cho nó."
Phó Đình Viễn: "..."
Diệp Văn ăn phải thuốc nổ sao? Lúc này còn đề cập tới chuyện anh và Du Ân ly hôn?
Anh nghiến răng, biểu tình bất mãn kháng nghị: "Cái gì mà giấy ly hôn tôi đưa cho cô ấy? Cô ấy muốn ly hôn, phải nói là giấy ly hôn cô ấy đưa cho tôi mới đúng!"
Diệp Văn hừ lạnh một tiếng, nếu không phải do anh làm tổn thương Du Ân thì Du Ân sẽ quyết định ly hôn ư?
Nhưng ông ấy không nói gì thêm, bây giờ không phải lúc để tranh cãi mấy việc đó.
Du Ân cầm lấy túi hồ sơ, cô cúi đầu mở ra, Phó Đình Viễn ngồi bên cạnh nhìn cô, anh cảm thấy vô cùng căng thẳng, không dám thở mạnh.
Là một người ngoài cuộc, nhưng anh còn có vẻ lo lắng hơn Du Ân.
Không có cách nào khác, ai bảo anh không biết trong túi hồ sơ có gì.
Thứ đầu tiên Du Ân lấy ra khỏi túi hồ sơ là giấy chứng nhận quan hệ cha con.
Khi Du Ân nhìn thấy dòng chữ trên đó, cô tròn mắt ngạc nhiên.
Kiểm tra quan hệ cha con?
Ai với ai?
Mang theo nghi ngờ đọc tiếp, Du Ân đã vô cùng sửng sốt khi nhìn thấy dòng chữ" Xét nghiệm quan hệ cha con của Diệp Văn và Du Ân" được viết trên đó.
Vì quá bất ngờ nên não bộ tạm thời mất khả năng suy nghĩ, Du Ân mơ màng đọc toàn bộ bản báo cáo, khi mắt rơi vào câu cuối cùng "Xác suất quan hệ cha con là 99,9999%", cô không biết nên phản ứng như thế nào.
Phó Đình Viễn ở bên cạnh cô cũng sửng sốt, anh giơ tay nhận lấy bản báo cáo trong tay cô, xem kỹ lại một lần.
Chính xác mà nói phải là đọc từ đầu đến cuối không sót một chữ, thậm chí còn nghiên cứu rất kỹ tính xác thực của dòng cuối cùng.
Sau một lúc, anh nghi ngờ nhìn Diệp Văn hỏi: "Du Ân là con gái ruột của ông sao?"
Du Ân cũng nhướng mắt nhìn Diệp Văn, Diệp Văn gật đầu chắc nịch: "Đúng vậy, nó là con gái ruột của tôi."
Không thể giả được.
Đơn vị làm xét nghiệm này là một nơi uy tín, không thể làm giả được.
Diệp Văn cũng không có lý do gì để nói dối.
Sợ cả hai không tin, Diệp Văn đưa tay lên tháo kính ra và nói với hai người: "Đôi mắt của ba và con rất giống nhau."
"Trong hồ sơ còn một bức ảnh chụp khi ba còn nhỏ, bức ảnh đó giống hơn."
Cặp mắt của Du Ân đã khắc sâu vào trong lòng Phó Đình Viễn, vì vậy khi anh cau mày đánh giá mắt Diệp Văn thì mới nhận ra đôi mắt của hai người quả thật là rất giống nhau.
Anh lại giúp Du Ân lấy ra tất cả những thứ trong túi hồ sơ ra, có một bức ảnh Diệp Văn không mang kính khi còn nhỏ, nhìn ảnh chụp này có thể thấy, trừ đôi mắt giống nhau thì vẻ hài hòa và khí chất của Du Ân cũng rất giống ông ấy.
Cho dù không có kiểm tra quan hệ cha con thì chỉ cần nhìn vào bức ảnh này là có thể biết hai người là cha con.
Phó Đình Viễn nhất thời không biết nên nói gì, Du Ân ngơ ngác ngồi đó, nhìn chằm chằm vào tấm ảnh trước mặt.
Ngay cả Phó Đình Viễn đã trải qua bao nhiêu sóng gió cũng cần một thời gian để tiêu hóa chuyện này, chưa kể Du Ân còn là người có liên quan.
Bộ não của cô bị đóng băng, cô biết những gì đang xảy ra, nhưng cô không biết phải làm gì hoặc nói cái gì.
Không biết đã qua bao lâu, một đôi bàn tay ấm áp phủ lên mu bàn tay cô, luồng nhiệt không ngừng truyền tới từ từ kéo suy nghĩ của cô từ phương xa trở về.
Phó Đình Viễn nắm chặt tay cô và nhẹ nhàng gọi: “Du Ân?"
Du Ân quay đầu lại ngơ ngác nhìn anh, sau đó cô lại nghe anh nói: "Thầy Diệp là cha ruột của tôi, những tin đồn kia sẽ tự bị vả mặt."
Chỉ cần Diệp Văn công bố giấy chứng nhận quan hệ cha con này thì những thủ đoạn xảo quyệt của Thẩm Thanh Sơn sẽ đổ sông đổ bể.
Cha con ruột đi cùng nhau thì sao? Du lịch thì có là cái gì?
Cho dù Du Ân có được quyền viết kịch bản vì mối quan hệ với Diệp Văn thì có làm sao?
Ông ấy là cha ruột của Du Ân, vậy tại sao lại không giao quyền biên kịch cho con gái mình mà lại giao cho người ngoài chứ?
Thảo nào giọng điệu trên điện thoại vừa rồi của Diệp Văn cực kỳ bình tĩnh và không chút lo lắng, bởi vì ông ấy đã sớm biết mấy người Thẩm Thanh Sơn sẽ hại ông ấy và Du Ân.
Nói cách khác, hôm nay ông ấy cố ý đi cùng Du Ân là để lôi kéo đám người Thẩm Thanh Sơn ra tay, sau đó ông ấy có thể phản kích một cách đẹp mắt.
Có lời nhắc nhở của Phó Đình Viễn, suy nghĩ của Du Ân trở lại nơi này.
Sau khi định thần lại, xác nhận rằng mình là con gái ruột của Diệp Văn, nước mắt cô rơi xuống.
Là những giọt nước mắt vì vui sướng, những giọt nước mắt của kích động, những giọt nước mắt của ngạc nhiên.
Cô vốn cảm thấy việc mình được làm con gái nuôi của Diệp Văn đã là phúc phận ba đời, không ngờ cô lại là con gái ruột của ông ấy.
Sau khi biết Du Thế Quần không phải là cha ruột của mình, Du Ân đã tưởng tượng trong đầu rất nhiều lần rằng cha ruột của mình sẽ là người như thế nào, nhưng cô không ngờ lại là một người nổi tiếng như Diệp Văn.
Ngay lúc Du Ân khóc, viền mắt của Diệp Văn cũng đỏ lên.
Ông ấy vội vàng chạy tới, ngồi xổm xuống trước mặt Du Ân, đưa tay lau nước mắt cho cô: "Ba xin lỗi, ba xin lỗi, tất cả đều là lỗi của ba, là ba không tìm được con sớm hơn."
Diệp Văn liên tục nói xin lỗi, trong lòng cũng tràn đầy áy náy và đau lòng cho Du Ân.
Du Ân không kìm được mà vòng tay qua cổ ông ấy, dựa vào vai ông ấy khóc lớn.
Diệp Văn cũng ôm chặt lấy cô, đưa tay lên vuốt lưng an ủi cô.
Hai cha con cứ thế ôm nhau khóc, một bên khóc nghẹn, một bên hai mắt đỏ hoe.
Thời điểm này thực sự rất quan trọng đối với họ.
Phó Đình Viễn ngồi ở một bên, chỉ cảm thấy mình như người ngoài cuộc.
Dù không thể chịu nổi hình ảnh Diệp Văn và Du Ân ôm nhau, nhưng bây giờ có vẻ như người không có tư cách nhất để bày tỏ ý kiến của mình chính là anh.
Đột nhiên Phó Đình Viễn nghĩ tới việc trong khoảng thời gian này anh đã vô cùng không tôn trọng Diệp Văn, trong lòng đột nhiên cảm thấy giá rét.
Bây giờ Diệp Văn đã là cha ruột của Du Ân, với thái độ của anh với Diệp Văn, sau này Diệp Văn có thể đối xử dịu dàng với anh sao?
Phó Đình Viễn có chút hối hận, lúc trước có mắt như mù, sao không nghĩ tới việc Diệp Văn và Du Ân có thể là cha con ruột thịt, lại còn nghĩ Diệp Văn có ý đồ bất chính với Du Ân...
Diệp Văn và Du Ân ôm nhau khóc, trong lòng Phó Đình Viễn lúc này cũng muốn khóc theo.
Khóc vì bản thân có mà không biết giữ, vốn Du Ân đã không nóng không lạnh với anh, sau này còn thêm Diệp Văn gây trở ngại, đến bao giờ anh mới có thể theo đuổi được Du Ân đây?1
Đăng bình luận kêu gọi tác giả quay lại up tiếp nào~
Đề xuất liên quan
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.