Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 307: Không oán không hận

Hà Vy

05/08/2022

Ca phẫu thuật vẫn chưa kết thúc, ông cụ, Đổng Văn Huệ và Phó Thiến Thiến cũng chạy đến đây.

Bình thường bọn họ hiếm khi xuất hiện trong chuyện của Phó Đình Viễn, nhưng bây giờ liên quan đến sống chết của Phó Đình Viễn, là người nhà, bọn họ cũng rất lo lắng cho anh.

Nhưng Đổng Văn Huệ vừa nhìn thấy Du Ân đã nổi giận đùng đùng gào lên: "Du Ân, nếu Đình Viễn có mệnh hệ gì, tôi nhất định sẽ không tha cho cô!"

Rõ ràng Đổng Văn Huệ đã xem được vụ tai nạn mà truyền thông đưa tin, biết vì bảo vệ Du Ân nên Phó Đình Viễn mới bị thương nặng như thế.

Cả người Du Ân chao đảo mấy lần, trong lòng cũng rất áy náy tự trách, lời chỉ trích của Đổng Văn Huệ càng khiến cô không thể chịu đựng nổi.

Nếu có thể, cô cũng muốn dùng tính mạng để đổi lấy sự bình an cho Phó Đình Viễn.

“Im lặng!” Ông cụ quát Đổng Văn Huệ trước: “Chuyện này liên quan gì đến Du Ân? Chẳng lẽ con bé là người đâm à?”

Theo ông cụ thấy, những lời Đổng Văn Huệ mới nói thật sự vô cớ gây sự, chẳng hề có chút tố chất.

Có đôi lúc ông cụ cũng rất hối hận vì trước đây đã cho Đổng Văn Huệ bước vào căn nhà này, ban đầu ông không thích Đổng Văn Huệ, cảm thấy bà ta dù là phong thái, mắt nhìn hay phẩm hạnh đều không gánh nổi vị trí chủ mẫu nhà họ Phó.

Con trai Phó Giang của ông đã không biết tiến thủ rồi, theo ông cụ thấy, Phó Giang nên tìm một người phụ nữ có tính quyết đoán và giỏi giang để hỗ trợ cho mình.

Nhưng hồi còn trẻ, Đổng Văn Huệ khá xinh đẹp, là người đẹp đứng đầu Giang Thành, Phó Giang say mê nhan sắc, nhất quyết đòi cưới, cuối cùng ông cụ không còn cách nào khác đành phải thỏa hiệp.

Ông nghĩ hai người yêu nhau cũng tốt, nhưng tiếc rằng kết hôn chưa được mấy năm, Phó Giang và Đổng Văn Huệ đã giống như người dưng nước lã, suy cho cùng tính cách không hợp vẫn là đòn trí mạng.

Đổng Văn Huệ bất mãn khi ông cụ quở trách mình: "Thẩm Dao đáng chết, nhưng nếu…"

Ông cụ không thể nghe tiếp được nữa: "Nếu con không thể ngậm miệng lại thì mau cút về nhà cho ba."

Đổng Văn Huệ khóc lóc: "Ba, Đình Viễn là con trai của con, bây giờ thằng bé sống chết chưa rõ, con cũng rất lo lắng và đau lòng cho thằng bé."

Phó Thiến Thiến đứng bên cạnh nói đỡ cho Đổng Văn Huệ: "Đúng đó ông nội, trong số chúng ta, mẹ chính là người đau lòng nhất."

Phó Thiến Thiến lại liếc nhìn Du Ân đang đứng bên cạnh Chu Mi: "Có mấy người khắc anh trai tôi, kể từ khi anh trai tôi ở bên cô ta thì không có chuyện gì tốt đẹp."



"Hãy nhìn xem hơn nửa năm nay anh trai tôi đã trải qua những gì, bị đủ lời mắng chửi ở trên mạng, còn liên lụy đến ba mẹ tôi nữa. Đúng là xui xẻo quá đi mất!"

Một số người sẽ có tính cách như vậy, hễ xảy ra chuyện là không chịu kiểm điểm lại bản thân, mà nhất quyết đổ lỗi lên đầu người khác. Phó Thiến Thiến chính là như thế, hoàn toàn không có đầu óc.

Ông cụ Phó hoàn toàn từ bỏ việc khai thông cho hai mẹ con, mà dứt khoát căn dặn Hứa Hàng: "Hứa Hàng, cháu hãy dẫn hai mẹ con bọn họ đi tìm một chỗ để nghỉ ngơi đi, nơi này không thích hợp với bọn họ."

Câu nói này của ông cụ chẳng khác nào đang đuổi người đi, Đổng Văn Huệ và Phó Thiến Thiến còn chưa kịp đáp lại đã bị Hứa Hàng kéo đi.

Ông cụ đi tới an ủi Du Ân: "Cháu ngoan, chuyện này không liên quan đến cháu, nên cháu đừng tự trách nữa."

"Nếu Đình Viễn tình nguyện che chở cho cháu, cũng có nghĩa là mặc kệ kết quả thế nào, thằng bé cũng không oán không hận."

Câu nói của ông cụ khiến Du Ân không kìm được nước mắt rơi tí tách, nghẹn ngào nói: "Cảm ơn ông đã an ủi cháu..."

Sau khi trái tim cô từ từ chấp nhận Phó Đình Viễn, Du Ân đã từng nghĩ cách để có thể sống chung với Đổng Văn Huệ và Phó Thiến Thiến trong tương lai.

Cô vốn nghĩ rằng, để Phó Đình Viễn khỏi phải khó xử, cô sẽ tiếp tục kính trọng Đổng Văn Huệ và yêu thương Phó Thiến Thiến giống như lúc trước, xóa bỏ mọi rắc rối mà bọn họ gây ra cho mình.

Nhưng hành vi ban nãy của Đổng Văn Huệ và Phó Thiến Thiến đã khiến cô hoàn toàn tuyệt vọng, sau này cô sẽ không để tâm đến bọn họ nữa.

Nếu cô và Phó Đình Viễn thật sự tái hôn, cô cũng không bao giờ qua lại với hai mẹ con nhà này.

Phải mất một tiếng nữa ca phẫu thuật mới kết thúc, lúc bác sĩ bước ra, Du Ân cảm thấy chân mình mềm nhũn đến mức không thể đi lại được.

"Tạm thời đã không còn nguy hiểm đến tính mạng."

Câu nói của bác sĩ khiến đám người Du Ân thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó bác sĩ lại nói sơ qua về tình trạng của Phó Đình Viễn, đầu, cánh tay và đùi của Phó Đình Viễn đều có ba vết thương nghiêm trọng, nhưng đã được xử lý và băng bó rồi.

Nhưng đó đều là vết thương ngoài da, nên không quan trọng gì mấy.

Phần đầu của Phó Đình Viễn hơi nghiêm trọng, bác sĩ nghiêm nghị nói: "Thông qua chụp CT, bây giờ trong não của cậu ấy có chút máu bầm, nhưng vị trí xuất huyết không gây tử vong, do đó chúng tôi kiến nghị tạm thời nên điều trị bảo thủ. Trước tiên chúng tôi sẽ lưu thông máu để loại bỏ máu bầm cho cậu ấy, thúc đẩy quá trình hấp thụ cục máu đông, đến khi cần thiết phải tiến hành phẫu thuật mở hộp sọ để loại bỏ máu bầm bằng tay.”

Du Ân không biết tâm trạng của mình như thế nào, Phó Đình Viễn không còn nguy hiểm đến tính mạng, lẽ ra cô phải thở phào nhẹ nhõm, nhưng vừa nghe bác sĩ nói có khả năng phải mở hộp sọ, tim cô lại quặn thắt.



Một khi làm phẫu thuật sẽ có vô số rủi ro, ngộ nhỡ...

Du Ân không dám tưởng tượng tiếp.

Bác sĩ nhìn ra nỗi lo lắng của đám người Du Ân nên kịp thời lên tiếng: "Mọi người đừng quá lo lắng, chỉ cần cục máu đông có thể kịp thời hấp thụ sau khi uống thuốc thì sẽ không có gì đáng ngại."

Dịch Thận Chi vẫn duy trì vẻ lý trí, nhìn bác sĩ hỏi: "Cần bao nhiêu ngày mới có thể hấp thụ toàn bộ?"

Bác sĩ đáp: "Bình thường là trong vòng bảy ngày sẽ không sao."

Sau đó Phó Đình Viễn được đẩy vào phòng bệnh, nhưng anh vẫn hôn mê, Du Ân nắm tay anh, nhìn gương mặt trắng bệch quấn băng gạc của anh, nước mắt lại không kìm được mà rơi xuống.

Ông cụ căn dặn Du Ân: "Nếu bây giờ thằng bé đã không còn nguy hiểm đến tính mạng, vậy thì cháu hãy quay về nghỉ ngơi trước đi."

Du Ân thật sự không muốn rời đi, cô ước gì mình có thể ở lại đây đợi Phó Đình Viễn tỉnh lại không rời xa một bước.

Nhưng ông cụ lại nói: "Lát nữa mẹ và em gái của thằng bé sẽ vào đây, mắt không thấy thì tim sẽ không phiền, nên cháu hãy quay về trước đi."

Du Ân cũng ngẫm lại cũng đúng, cô đã nhìn thấu bộ mặt của hai mẹ con kia rồi, nên có thể tránh đi là tốt nhất.

Dịch Thận Chi cũng an ủi cô: "Cô cứ yên tâm, có tôi ở đây, còn có Hứa Hàng nữa."

“Ừm.” Du Ân gật đầu, nhìn Phó Đình Viễn một lần nữa, mới cùng Chu Mi rời khỏi đây.

Du Ân vừa bước ra khỏi phòng bệnh đã nhìn thấy Hứa Hàng dẫn Đổng Văn Huệ và Phó Thiến Thiến đi vào phòng bệnh. Du Ân chào Hứa Hàng, rồi dứt khoát rời đi, coi như không nhìn thấy Đổng Văn Huệ và Phó Thiến Thiến.

Phó Thiến Thiến tức đến mức giậm chân: "Mẹ nhìn dáng vẻ vô học của cô ta xem, nhìn thấy mẹ cũng không nói một câu, cô ta có còn muốn ở bên anh con nữa không thế?"

Hứa Hàng chưa bao giờ để tâm đến mấy thứ này cũng không thể nghe tiếp được nữa, anh ta ngừng bước quay đầu nhìn Đổng Văn Huệ và Phó Thiến Thiến, trịnh trọng nói từng câu từng chữ với hai mẹ con: "Thiến Thiến, bác gái, thứ cho tôi nói thẳng, bây giờ Đình Viễn không thể sống thiếu Du Ân, nếu hai người vẫn giữ thái độ như vậy sẽ không nhận được lợi ích gì đâu."

Hứa Hàng nói xong câu này thì nhấc chân bước vào phòng bệnh, anh ta cũng cực kỳ đau đầu rồi, tại sao Đổng Văn Huệ và Phó Thiến Thiến vẫn không chịu nhìn thấu thế?

Vì Du Ân, thậm chí Phó Đình Viễn còn bất chấp cả tính mạng, vậy mà bọn họ vẫn không chịu thu liễm lại, chẳng lẽ phải đợi đến khi Phó Đình Viễn trở mặt với bọn họ hay sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook