Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 210: Lại có chuyện

Hà Vy

16/04/2022

Có điều Chung Văn Thành cũng là một người chín chắn biết giữ bình tĩnh, anh ấy hỏi lại với nét mặt thản nhiên: "Chủ tịch Phó, ý anh đây là sao nhỉ? Ai yêu đương lại không phải bạn trai bạn gái chân chính chứ?"

Chung Văn Thành hiểu rõ ý tứ trong câu nói của anh, nhưng anh ấy vẫn cố ý dùng chiêu Thái Cực quyền để tránh đề cập đến những vấn đề then chốt.

Mà đương nhiên, Phó Đình Viễn chỉ liếc mắt một cái cũng nhìn ra ý đồ của đối phương. Anh cảm thấy bức bối phiền muộn, không muốn tiếp tục đứng đây nhiều lời vô nghĩa với Chung Văn Thành thêm một chút nào nữa.

Bởi vậy, anh giương mắt nhìn về phía Chung Văn Thành, sắc bén hỏi: "Các người đã từng hôn môi chưa?"

Ấn đường của Chung Văn Thành nhảy dựng lên, trong lòng anh ấy bắt đầu dấy lên một dự cảm không lành.

Anh ấy và Du Ân dĩ nhiên chưa từng hôn môi, thậm chí đến nắm tay cũng mới chỉ có một lần, đó là thời điểm tiến vào phòng bệnh của mẹ anh ấy.

Mặc dù trong lòng anh ấy thực sự coi cô là người bạn gái chính thức của mình, rất muốn yêu thương che chở cho cô thật tốt, nhưng Du Ân thì khác. Trong lòng cô chỉ coi anh ấy là một người bạn, là ông chủ của công ty.

Vì lẽ đó mà dù anh ấy có muốn làm nhiều chuyện khác cùng cô, nhưng anh ấy biết rõ trong lòng cô không tự nguyện, nên trước giờ hai người chưa từng vượt quá giới hạn dù chỉ một bước.

Thấy Chung Văn Thành im lặng không nói lời nào, Phó Đình Viễn lại càng được đà hỏi ép: “Anh có dám chấp nhận hôn cô ấy trước mặt tôi không?”

Chung Văn Thành giơ tay bóp bóp trán, vẫn dùng chiêu Thái Cực quyền đánh lảng như cũ: “Chủ tịch Phó, cả tôi và cô ấy đều không có thói quen làm mấy chuyện thân mật trước mặt người khác.”

Phó Đình Viễn cười khẩy một tiếng: “Cô ấy không yêu anh, cô ấy nhất định sẽ từ chối việc anh hôn cô ấy.”

Trong quá khứ Du Ân đã từng yêu anh, nên anh biết rõ thời điểm cô chìm đắm trong tình yêu, dáng vẻ lúc hôn môi của cô sẽ thế nào.

Nếu Du Ân không từ chối mà để Chung Văn Thành hôn cô, nếu Du Ân thật sự yêu Chung Văn Thành, thì anh có nói gì cũng vô ích.

Đã đánh cược thì phải chấp nhận chịu thua.

Tất nhiên, Chung Văn Thành hiểu rõ lý do Phó Đình Viễn từng bước ép sát anh ấy như vậy là vì điều gì. Phó Đình Viễn nghi ngờ mối quan hệ giữa anh ấy và Du Ân, cho nên anh đã dùng cách này để buộc họ lòi ra sơ hở.

Nhưng anh ấy đâu phải người để Phó Đình Viễn tùy ý trêu đùa, cho nên anh ấy đã thu lại khuôn mặt tươi cười, lạnh giọng đáp: “Chủ tịch Phó, lời nói của anh đã vượt quá giới hạn cho phép rồi đấy, tôi đề nghị anh nên về nhà tắm rửa một cái đi cho bình tĩnh.”

Dứt lời, Chung Văn Thành lập tức cất bước tiến tới trước ấn chuông cửa nhà Du Ân, không muốn tiếp tục đôi co thêm với Phó Đình Viễn nữa.

Mà Phó Đình Viễn giờ này khắc này hệt như một kẻ điên mất đi lý trí.

Sớm biết thế này, thì hà cớ gì lúc trước lại làm thế.

Khi tiếng chuông cửa vang lên và trong lúc chờ Du Ân đi tới mở cửa, Chung Văn Thành quay đầu liếc mắt nhìn Phó Đình Viễn một cái, phát hiện anh vẫn chưa về nhà. Dù anh vẫn đứng tại chỗ đó với dáng vẻ ung dung, hai tay khoanh vào nhau, chờ Du Ân đi tới mở cửa cho anh ấy.

Nhất thời, Chung Văn Thành cảm thấy anh vừa đáng trách, lại vừa đáng thương.



Có điều dù nghĩ vậy thì Chung Văn Thành cũng mặc kệ anh, rất nhanh sau đó, Du Ân đã đi tới mở cửa.

Vì thời tiết đột nhiên trở lạnh, nên cô mặc một chiếc áo ngủ lông xù màu trắng, xuất hiện ở cửa.

Thấy Chung Văn Thành đột nhiên xuất hiện trước cửa nhà mình, cô vô cùng kinh ngạc, vội hỏi: “Chủ tịch Chung, sao anh đã quay về rồi?”

Chung Văn Thành nở nụ cười vô cùng dịu dàng, cưng chiều nhìn về phía cô, anh ấy nói: “Chẳng phải trước đó anh đã nói quay về để chuẩn bị cho việc ghi hình sao? Mười giờ tối hôm qua anh mới đáp chuyến bay trở về, sợ làm phiền em nghỉ ngơi nên không liên lạc với em luôn lúc đó.”

Du Ân mở rộng cửa hơn, mở miệng nói: “Mau vào nhà đi.”

“Ừm.” Chung Văn Thành lên tiếng, sau đó quay đầu nhìn về phía Phó Đình Viễn đang đứng bên ngoài phất phất tay, nhẹ nhàng nói: “Chủ tịch Phó, tạm biệt.”

Du Ân kinh ngạc nhoài đầu ra xem thử, vừa liếc mắt một cái đã thấy Phó Đình Viễn đang đứng ngoài cửa với khuôn mặt lạnh băng.

Đoán chắc anh vừa chạy bộ buổi sáng về, trên người vẫn mặc nguyên bộ đồ thể thao màu đen.

Trời vào thu, thời tiết thay đổi liên tục không thể lường trước được. Mới tối hôm qua nhiệt độ đã giảm xuống mấy độ, vậy nên sáng nay khi vừa thức dậy, Du Ân đã nhanh chóng lấy mấy bộ quần áo dày cộp mặc vào người. Thế mà Phó Đình Viễn giời này lại đứng ngoài đường với cái áo cộc và quần đùi.

Cô vừa nhìn đã thấy lạnh rồi, chỉ mới nhoài đầu nhìn lướt qua anh một cái Du Ân đã lập tức rụt đầu lại, coi như không nhìn thấy Phó Đình Viễn, giơ tay kéo Chung Văn Thành vào, sau đó nhanh chóng đóng cửa lại.

Phó Đình Viễn tức đến phát điên.

Anh càng ngày càng nghi ngờ mối quan hệ giữa cô và Chung Văn Thành, phải nhanh chóng tìm cách khiến họ lộ sơ hở trong mối quan hệ này.

Có lẽ tổ chức một trò chơi nhóm mang tên chọn sự thật hay mạo hiểm cũng là một sáng kiến không tồi.

Đến lúc đó, chỉ cần cô chọn sự thật, anh sẽ lập tức hỏi cô rốt cuộc có thật sự yêu Chung Văn Thành hay không.

Sau khi Chung Văn Thành và Du Ân vào nhà, Chung Văn Thành lập tức đưa bữa sáng anh ấy mang tới cho Du Ân: “Anh đã dậy sớm làm đó.”

Du Ân vô cùng vui vẻ, cô đáp: “Cảm ơn anh, đúng lúc em vẫn chưa ăn gì, chúng ta cùng ăn đi.”

Dứt lời, Du Ân đi vào phòng bếp lấy đồ, hai người cùng ngồi trong phòng ăn sáng sủa thản nhiên thưởng thức bữa sáng ngon lành.

Chung Văn Thành kể vắn tắt mấy lời anh ấy và Phó Đình Viễn nói ngoài cửa cho Du Ân nghe qua, làm Du Ân suýt nữa là phun hết miếng cháo trong miệng.

“Có phải anh ta bị tâm thần rồi không?” Vậy mà Phó Đình Viễn lại dám yêu cầu Chung Văn Thành hôn cô ngay trước mặt anh, Du Ân sắp tức chết tới nơi rồi.

Chung Văn Thành săn sóc cầm khăn giấy đưa cho cô, miệng nói: “Chắc chắn anh ta đang nghi ngờ mối quan hệ của chúng ta.”



Du Ân hừ một tiếng rồi nói: “Anh ta thích thì nghi ngờ hay không nghi ngờ thì kệ anh ta, chúng ta cứ làm việc của chúng ta thôi.”

Chung Văn Thành nói với thái độ vô cùng áy náy: “Thật sự xin lỗi, anh khiến em gặp rắc rối rồi.”

Du Ân vội vàng đáp: “Anh đừng nói như vậy, có rắc rối gì đâu chứ?”

Nghĩ đến đây Du Ân lại bực bội thêm, cô nói: “Người khiến em gặp rắc rối khó xử chính là Phó Đình Viễn ấy.”

Vốn dĩ ban đầu cô chỉ đơn giản là giúp đỡ Chung Văn Thành một chút, đóng giả làm bạn gái anh ấy để mẹ anh ấy có thể yên tâm, ai ngờ Phó Đình Viễn từ đâu chui tới cứ dây dưa không chịu dứt với cô, làm cho cuộc sống của cô rối tung lên, bung bét hết cả.

Chung Văn Thành cũng không ở lại nhà Du Ân quá lâu, ăn cơm sáng xong anh ấy lập tức rời đi.

Vì thứ nhất Du Ân và Diệp Văn đã hẹn nhau ra ngoài, thứ hai công ty cũng có một đống chuyện cần anh ấy xử lý.

Du Ân gọi xe, sau đó đi tới khách sạn Diệp Văn ở đón ông ấy, hai người cùng đi tới ngoại ô.

Mẹ nuôi Du Ân cứ khăng khăng phải mai táng ở vùng ngoại ô chính là vì không muốn có liên quan gì đến Du Thế Quần. Nếu không phải bà đột nhiên bị bệnh rồi từ giã cõi đời này thì Du Ân cảm thấy chắc có lẽ tám chín phần mươi bà sẽ đệ đơn ly hôn với Du Thế Quần.

Diệp Văn mua một bó hoa, trịnh trọng cúi đầu thật sâu trước mộ mẹ nuôi của Du Ân.

Nếu không có bà, thì có lẽ con gái ông ấy sẽ không có ngày hôm nay.

Mặc dù cha con nhà Du Thế Quần không đáng tin cậy, nhưng người mẹ nuôi này thực lòng đối tốt với Du Ân, bà vẫn luôn kiên trì để Du Ân được đi học.

Theo như những gì Diệp Văn nghe được về quá khứ của con gái do Du Ân kể lại, Du Thế Quần vốn không muốn để cô được tiếp tục đi học, ông ta muốn cô ra ngoài làm công kiếm tiền về cho gia đình, nhưng chính mẹ nuôi cô đã khăng khăng kiên trì đến cùng nên Du Ân mới có cơ hội được học đại học.

Sau khi hai người hành lễ xong với mẹ nuôi Du Ân, họ lại cùng nhau đi chơi với nhau.

Ở vùng ngoại ô này, không khí trong lành cảnh vật vô cùng xinh đẹp, khó lắm mới có dịp tới đây một lần, nên tất nhiên phải đi dạo thăm thú một vòng ra trò.

Diệp Văn không thể ở lại Giang Thành quá lâu, vậy nên ông ấy vô cùng trân quý khoảng thời gian ông ấy được ở bên Du Ân.

Trước lúc trời tối, hai người lên xe quay về Giang Thành, kết quả giữa đường Du Ân lại nhận được điện thoại của Tô Ngưng, nói rằng cô và Diệp Văn đã lên hot search, hơn nữa, nội dung cực kỳ tệ hại.

Sau khi tắt điện thoại, Du Ân vội vàng truy cập Weibo, lúc này cô mới phát hiện có người bịa đặt tung tin rằng cô và Diệp Văn có quan hệ không chính đáng, cô còn bị mắng là loại phụ nữ lăng loàn.

Phải biết rằng tối qua cô vừa lộ mặt đã lập tức leo thẳng lên hot search, khi ấy một đống người còn vào khen ngợi vẻ đẹp, khí chất và tài năng của cô.

Tiêu đề của tin tức là: Nhà biên kịch xinh đẹp hóa ra lại đẳng cấp đến mức này. Bài đăng dưới đây sẽ chỉ rõ việc cô ấy đã dựa vào sắc đẹp để đu lên người Diệp Văn, cũng nhờ đó mà có được cơ hội trở thành nhà biên kịch cho bộ phim mới của Diệp Văn.

Không chỉ có như thế, bài báo còn dùng những lời lẽ thậm tệ, xúc phạm danh dự mắng nhiếc Diệp Văn không ra gì, nói cái gì mà hình ảnh một người đàn ông tốt của ông ấy suốt bao năm qua chỉ là vỏ bọc, thứ giả tạo bên ngoài, chứ thực tế đời tư của ông ấy bung bét, đáng khinh đến nhường nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook