Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi
Chương 410: Lộ rồi
Hà Vy
27/11/2022
Khuôn mặt của Du Ân ngay lập tức đỏ bừng khi vừa nhìn thấy nó.
Cô giật lại điện thoại di động của mình và nói: "Phó Đình Viễn, nếu anh còn điên như thế này, em sẽ, em sẽ..."
Xưng hô "ông xã" này thực sự khiến cho mặt cô xấu hổ đến mức nhiệt độ tăng thẳng lên.
Ngay cả trong những năm cô dành tình cảm mặn nồng nhất cho Phó Đình Viễn, cô cũng chưa bao giờ gọi anh là ông xã, chứ đừng nói đến việc ghi chú cho anh bằng chữ "ông xã" buồn nôn này.
Thứ nhất, lúc đó cô biết anh không thích cô, vậy sao cô có thể gọi anh như vậy để khiến anh càng thêm ghét cô. Thứ hai, cô không phải loại tính tình chán ngấy này.
Phó Đình Viễn nhìn cô chằm chằm và hỏi: "Em sẽ làm sao?"
“Em sẽ ly hôn với anh!” Du Ân nóng nảy, quyết liệt nói một câu.
“Không đúng, là chia tay với anh!” Du Ân càng ngày càng cảm thấy Phó Đình Viễn không hề mất trí nhớ.
Tất cả những gì anh làm là để lừa dối cô quay về bên anh.
Du Ân vừa dứt lời, sắc mặt của Phó Đình Viễn liền thay đổi.
Anh mím môi trừng mắt nhìn cô. Du Ân nghĩ anh định nói gì đó với cô, nhưng anh chỉ đột ngột quay đầu đi và nhìn ra ngoài cửa sổ xe, không nói một lời.
Trong chiếc xe đang lặng lẽ lái đi, sườn mặt đàn ông tuy ưa nhìn nhưng lại toát ra hơi thở lạnh thấu xương.
Anh giận rồi.
Du Ân vẫn có thể cảm nhận được điều này, nhưng cô không hiểu tại sao anh lại tức giận.
Vì vậy, cô hơi quay đầu lại, ngập ngừng nhìn anh hỏi: "Anh... giận hả?"
Phó Đình Viễn lại quay đầu sang một bên, tiếp tục phớt lờ cô.
Du Ân đoán: "Có phải vì em nói chia tay không?"
Không đến mức đó chứ? Cách đây không lâu, cô còn nói những lời khó nghe hơn với anh, cũng đề cập đến chuyện chia tay mà phải không?
Phó Đình Viễn vẫn không quay đầu lại, nhưng anh vẫn nói: "Anh chưa thấy ai suốt ngày đòi chia tay như em."
Du Ân: "..."
Cô đòi chia tay suốt ngày khi nào? Lời này của anh khoa trương quá rồi đó!
Phó Đình Viễn đột nhiên tức giận không chỗ trút khi nhìn thấy bộ dạng ngây thơ của cô, nhất thời ấm ức thốt lên: "Năm đó là em đòi ly hôn, thời gian trước cũng là em đòi chia tay. Bây giờ một lời không hợp em lại nói chia tay. Du Ân, em ác độc lãng phí tình cảm của anh hết lần này đến lần khác, chẳng lẽ anh sẽ không đau lòng ư?"
Sự ấm ức của Phó Đình Viễn không phải đột nhiên mà đến, mà là những cảm xúc tiêu cực tích tụ trong thời gian qua bùng phát ngay lập tức.
Từ đầu đến cuối, cô chưa bao giờ hỏi anh nghĩ gì.
Ban đầu anh không muốn ly hôn, là tờ đơn ly hôn của cô khiến anh mất mặt, ly cũng phải ly, không ly cũng phải ly.
Lần đầu tiên khi cô đề nghị ly hôn và cả hai hẹn gặp nhau ở Cục Dân chính, anh viện cớ đi công tác để trốn tránh.
Chia tay ở khoảng thời gian trước, anh chẳng hiểu gì, cô đã cưỡng ép nhắc tới, bỏ đi không ngoảnh lại.
Vừa rồi còn nói nếu mình còn vậy nữa thì sẽ chia tay làm anh tức đến mức nổ phổ.
Tình cảm của anh trong mắt cô, có cũng được mà không có cũng không sao, đúng không?
Mà Du Ân cũng nắm bắt được thông tin trong lời nói của anh: "Phó Đình Viễn, nếu anh nhớ tất cả những điều này, có nghĩa là anh hoàn toàn không bị mất trí nhớ, phải không?"
Không phải anh nói trí nhớ của anh dừng lại ở thời điểm bọn họ chưa ly hôn sao? Vậy sao lại luôn mồm lên án cô về chuyện ly hôn và chia tay?
“Anh lừa gạt em như vậy, chẳng lẽ em sẽ không đau lòng ư?” Du Ân cũng giận, mượn lời anh đáp lại.
Phó Đình Viễn tức thì mím môi.
Mẹ nó, sao mình lại lỡ miệng?
Lần này đổi thành Du Ân tức giận và nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cô biết mà, ngoài đời sao lại có chuyện thái quá như mất trí nhớ, rõ ràng là anh đã thông đồng với đám Hứa Hằng lừa cô, nhưng cô lại thật sự bị lừa.
Bị anh lừa mất cả tâm lẫn thân, nghĩ đến đây, mắt cô không khỏi đỏ lên vì uất ức.
Chỉ là cô quá quan tâm đến anh nên mới bị lừa.
Tài xế phía trước nhìn thấy hai người đột nhiên cãi nhau, nhất thời cũng không dám thở mạnh, tập trung nhìn về phía trước mà lái xe.
Không phải lúc trước hai người còn đang nói chuyện, cười đùa tán tỉnh sao, sao tự nhiên lại cãi nhau rồi?
Du Ân vốn nghĩ, nếu Phó Đình Viễn thực sự tức giận vì cô nói chia tay, cô sẽ xin lỗi và dỗ dành anh, nhưng bây giờ sau khi biết anh lừa gạt mình, cô chẳng còn ý định xin lỗi Phó Đình Viễn gì hết.
Phó Đình Viễn vốn dĩ đứng trên bậc cao đạo đức, nhưng kết quả là anh đã mất hết thế chủ động trong nháy mắt chỉ vì sơ sót của mình.
Anh thử dỗ dành Du Ân: "Anh xin lỗi, không phải do anh muốn em quay lại với anh lần nữa sao?"
Bàn tay anh duỗi ra ôm lấy vai Du Ân bị Du Ân vỗ mạnh không chút lưu tình. Du Ân mạnh mẽ di chuyển thân thể về phía cửa sổ: "Hiện tại em không muốn nói chuyện với anh."
Sau khi nói xong, cô lại dặn tài xế đổi điểm đến thành nơi ở của mình, không phải biệt thự nơi cô và Phó Đình Viễn sống sau khi kết hôn.
Phó Đình Viễn không ngăn cô thay đổi điểm đến, hiện tại anh cũng không có tư cách để ngăn cô lại, không phải thế sao?
Trên đường đi, Du Ân không để ý đến Phó Đình Viễn, chiếc xe dừng lại trước biệt thự nơi Diệp Văn tặng cô. Phó Đình Viễn xuống xe và giúp cô dỡ vali, cô xách vali bước vào nhà, không thèm quay đầu lại, cũng chẳng nhìn Phó Đình Viễn cái nào.
Tài xế liếc nhìn Phó Đình Viễn, người đang đứng ở đó trông mong nhìn bóng lưng Du Ân: "Sếp Phó, anh vẫn đến công ty à?"
“Đi.” Phó Đình Viễn thu hồi ánh mắt, ngồi trở lại trong xe: “Bây giờ đuổi theo dỗ cô ấy, có lẽ sẽ chỉ khiến cô ấy càng thêm tức giận."
Thế nên sau đó tài xế đã chở Phó Đình Viễn đến công ty.
Du Ân nghe thấy tiếng xe rời đi, biết chắc Phó Đình Viễn không đuổi theo thì thở phào nhẹ nhõm.
Cô thực sự cần bình tĩnh lại, cũng thực sự tức giận với Phó Đình Viễn.
Anh đúng là điên rồ khi có thể bịa ra những lời nói dối lố bịch như mức mất trí nhớ để lừa dối cô.
Nhưng thật ra, cô cũng biết rằng, như anh nói, anh chỉ muốn cô quay lại với anh...
Ngoài khó chịu, cô không phải không có những cảm xúc khác.
Phó Đình Viễn đến Phó thị để giải quyết công việc, nhưng tâm trạng không tốt chút nào.
Chu Nam đi ra từ văn phòng của Phó Đình Viễn, lén gửi một tin nhắn cho chị gái Chu Mi nhà mình hỏi: "Sếp Phó cãi nhau với cô Du hả?"
“Không, họ rất ân ái mà.” Chu Mi nói thật.
Chu Nam hoang mang: "Vậy tại sao sắc mặt của sếp Phó trông như tình cảm không thuận lợi vậy?"
Chu Mi cũng ngẩn ra: "Vậy chị cũng không biết nữa. Dù sao mấy ngày ở đây bọn họ đều rất tốt, trước khi rời đi cũng rất ngọt ngào."
Chu Nam không hỏi ra được gì, đành phải cất điện thoại di động.
Không biết đến bao giờ sếp Phó của họ mới có thể sống một cuộc sống hạnh phúc có vợ con sưởi ấm đầu giường, đó mới là chuyện tốt tạo phúc cho toàn Phó thị.
Phó Đình Viễn đang buồn chán trong văn phòng thì Dịch Thận Chi gọi cho anh.
“Có chuyện gì sao?” Anh tức giận hỏi.
Dịch Thần Chi bất mãn nói: "Cậu ăn thuốc nổ à?"
Phó Đình Viễn đáp lại bằng một cái khịt mũi lạnh lùng. Dịch Thần Chi biết anh đang có tâm trạng không tốt, nhưng vẫn mặt dày nói: "Cô ấy... thế nào rồi?"
“Ai thế nào?” Phó Đình Viễn biết anh đang hỏi Chu Mi, nhưng cố tình gây khó dễ cho anh ta. Ai bảo Dịch Thận Chi tự đâm vào họng súng khi anh đang khó chịu chứ.
Cô giật lại điện thoại di động của mình và nói: "Phó Đình Viễn, nếu anh còn điên như thế này, em sẽ, em sẽ..."
Xưng hô "ông xã" này thực sự khiến cho mặt cô xấu hổ đến mức nhiệt độ tăng thẳng lên.
Ngay cả trong những năm cô dành tình cảm mặn nồng nhất cho Phó Đình Viễn, cô cũng chưa bao giờ gọi anh là ông xã, chứ đừng nói đến việc ghi chú cho anh bằng chữ "ông xã" buồn nôn này.
Thứ nhất, lúc đó cô biết anh không thích cô, vậy sao cô có thể gọi anh như vậy để khiến anh càng thêm ghét cô. Thứ hai, cô không phải loại tính tình chán ngấy này.
Phó Đình Viễn nhìn cô chằm chằm và hỏi: "Em sẽ làm sao?"
“Em sẽ ly hôn với anh!” Du Ân nóng nảy, quyết liệt nói một câu.
“Không đúng, là chia tay với anh!” Du Ân càng ngày càng cảm thấy Phó Đình Viễn không hề mất trí nhớ.
Tất cả những gì anh làm là để lừa dối cô quay về bên anh.
Du Ân vừa dứt lời, sắc mặt của Phó Đình Viễn liền thay đổi.
Anh mím môi trừng mắt nhìn cô. Du Ân nghĩ anh định nói gì đó với cô, nhưng anh chỉ đột ngột quay đầu đi và nhìn ra ngoài cửa sổ xe, không nói một lời.
Trong chiếc xe đang lặng lẽ lái đi, sườn mặt đàn ông tuy ưa nhìn nhưng lại toát ra hơi thở lạnh thấu xương.
Anh giận rồi.
Du Ân vẫn có thể cảm nhận được điều này, nhưng cô không hiểu tại sao anh lại tức giận.
Vì vậy, cô hơi quay đầu lại, ngập ngừng nhìn anh hỏi: "Anh... giận hả?"
Phó Đình Viễn lại quay đầu sang một bên, tiếp tục phớt lờ cô.
Du Ân đoán: "Có phải vì em nói chia tay không?"
Không đến mức đó chứ? Cách đây không lâu, cô còn nói những lời khó nghe hơn với anh, cũng đề cập đến chuyện chia tay mà phải không?
Phó Đình Viễn vẫn không quay đầu lại, nhưng anh vẫn nói: "Anh chưa thấy ai suốt ngày đòi chia tay như em."
Du Ân: "..."
Cô đòi chia tay suốt ngày khi nào? Lời này của anh khoa trương quá rồi đó!
Phó Đình Viễn đột nhiên tức giận không chỗ trút khi nhìn thấy bộ dạng ngây thơ của cô, nhất thời ấm ức thốt lên: "Năm đó là em đòi ly hôn, thời gian trước cũng là em đòi chia tay. Bây giờ một lời không hợp em lại nói chia tay. Du Ân, em ác độc lãng phí tình cảm của anh hết lần này đến lần khác, chẳng lẽ anh sẽ không đau lòng ư?"
Sự ấm ức của Phó Đình Viễn không phải đột nhiên mà đến, mà là những cảm xúc tiêu cực tích tụ trong thời gian qua bùng phát ngay lập tức.
Từ đầu đến cuối, cô chưa bao giờ hỏi anh nghĩ gì.
Ban đầu anh không muốn ly hôn, là tờ đơn ly hôn của cô khiến anh mất mặt, ly cũng phải ly, không ly cũng phải ly.
Lần đầu tiên khi cô đề nghị ly hôn và cả hai hẹn gặp nhau ở Cục Dân chính, anh viện cớ đi công tác để trốn tránh.
Chia tay ở khoảng thời gian trước, anh chẳng hiểu gì, cô đã cưỡng ép nhắc tới, bỏ đi không ngoảnh lại.
Vừa rồi còn nói nếu mình còn vậy nữa thì sẽ chia tay làm anh tức đến mức nổ phổ.
Tình cảm của anh trong mắt cô, có cũng được mà không có cũng không sao, đúng không?
Mà Du Ân cũng nắm bắt được thông tin trong lời nói của anh: "Phó Đình Viễn, nếu anh nhớ tất cả những điều này, có nghĩa là anh hoàn toàn không bị mất trí nhớ, phải không?"
Không phải anh nói trí nhớ của anh dừng lại ở thời điểm bọn họ chưa ly hôn sao? Vậy sao lại luôn mồm lên án cô về chuyện ly hôn và chia tay?
“Anh lừa gạt em như vậy, chẳng lẽ em sẽ không đau lòng ư?” Du Ân cũng giận, mượn lời anh đáp lại.
Phó Đình Viễn tức thì mím môi.
Mẹ nó, sao mình lại lỡ miệng?
Lần này đổi thành Du Ân tức giận và nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cô biết mà, ngoài đời sao lại có chuyện thái quá như mất trí nhớ, rõ ràng là anh đã thông đồng với đám Hứa Hằng lừa cô, nhưng cô lại thật sự bị lừa.
Bị anh lừa mất cả tâm lẫn thân, nghĩ đến đây, mắt cô không khỏi đỏ lên vì uất ức.
Chỉ là cô quá quan tâm đến anh nên mới bị lừa.
Tài xế phía trước nhìn thấy hai người đột nhiên cãi nhau, nhất thời cũng không dám thở mạnh, tập trung nhìn về phía trước mà lái xe.
Không phải lúc trước hai người còn đang nói chuyện, cười đùa tán tỉnh sao, sao tự nhiên lại cãi nhau rồi?
Du Ân vốn nghĩ, nếu Phó Đình Viễn thực sự tức giận vì cô nói chia tay, cô sẽ xin lỗi và dỗ dành anh, nhưng bây giờ sau khi biết anh lừa gạt mình, cô chẳng còn ý định xin lỗi Phó Đình Viễn gì hết.
Phó Đình Viễn vốn dĩ đứng trên bậc cao đạo đức, nhưng kết quả là anh đã mất hết thế chủ động trong nháy mắt chỉ vì sơ sót của mình.
Anh thử dỗ dành Du Ân: "Anh xin lỗi, không phải do anh muốn em quay lại với anh lần nữa sao?"
Bàn tay anh duỗi ra ôm lấy vai Du Ân bị Du Ân vỗ mạnh không chút lưu tình. Du Ân mạnh mẽ di chuyển thân thể về phía cửa sổ: "Hiện tại em không muốn nói chuyện với anh."
Sau khi nói xong, cô lại dặn tài xế đổi điểm đến thành nơi ở của mình, không phải biệt thự nơi cô và Phó Đình Viễn sống sau khi kết hôn.
Phó Đình Viễn không ngăn cô thay đổi điểm đến, hiện tại anh cũng không có tư cách để ngăn cô lại, không phải thế sao?
Trên đường đi, Du Ân không để ý đến Phó Đình Viễn, chiếc xe dừng lại trước biệt thự nơi Diệp Văn tặng cô. Phó Đình Viễn xuống xe và giúp cô dỡ vali, cô xách vali bước vào nhà, không thèm quay đầu lại, cũng chẳng nhìn Phó Đình Viễn cái nào.
Tài xế liếc nhìn Phó Đình Viễn, người đang đứng ở đó trông mong nhìn bóng lưng Du Ân: "Sếp Phó, anh vẫn đến công ty à?"
“Đi.” Phó Đình Viễn thu hồi ánh mắt, ngồi trở lại trong xe: “Bây giờ đuổi theo dỗ cô ấy, có lẽ sẽ chỉ khiến cô ấy càng thêm tức giận."
Thế nên sau đó tài xế đã chở Phó Đình Viễn đến công ty.
Du Ân nghe thấy tiếng xe rời đi, biết chắc Phó Đình Viễn không đuổi theo thì thở phào nhẹ nhõm.
Cô thực sự cần bình tĩnh lại, cũng thực sự tức giận với Phó Đình Viễn.
Anh đúng là điên rồ khi có thể bịa ra những lời nói dối lố bịch như mức mất trí nhớ để lừa dối cô.
Nhưng thật ra, cô cũng biết rằng, như anh nói, anh chỉ muốn cô quay lại với anh...
Ngoài khó chịu, cô không phải không có những cảm xúc khác.
Phó Đình Viễn đến Phó thị để giải quyết công việc, nhưng tâm trạng không tốt chút nào.
Chu Nam đi ra từ văn phòng của Phó Đình Viễn, lén gửi một tin nhắn cho chị gái Chu Mi nhà mình hỏi: "Sếp Phó cãi nhau với cô Du hả?"
“Không, họ rất ân ái mà.” Chu Mi nói thật.
Chu Nam hoang mang: "Vậy tại sao sắc mặt của sếp Phó trông như tình cảm không thuận lợi vậy?"
Chu Mi cũng ngẩn ra: "Vậy chị cũng không biết nữa. Dù sao mấy ngày ở đây bọn họ đều rất tốt, trước khi rời đi cũng rất ngọt ngào."
Chu Nam không hỏi ra được gì, đành phải cất điện thoại di động.
Không biết đến bao giờ sếp Phó của họ mới có thể sống một cuộc sống hạnh phúc có vợ con sưởi ấm đầu giường, đó mới là chuyện tốt tạo phúc cho toàn Phó thị.
Phó Đình Viễn đang buồn chán trong văn phòng thì Dịch Thận Chi gọi cho anh.
“Có chuyện gì sao?” Anh tức giận hỏi.
Dịch Thần Chi bất mãn nói: "Cậu ăn thuốc nổ à?"
Phó Đình Viễn đáp lại bằng một cái khịt mũi lạnh lùng. Dịch Thần Chi biết anh đang có tâm trạng không tốt, nhưng vẫn mặt dày nói: "Cô ấy... thế nào rồi?"
“Ai thế nào?” Phó Đình Viễn biết anh đang hỏi Chu Mi, nhưng cố tình gây khó dễ cho anh ta. Ai bảo Dịch Thận Chi tự đâm vào họng súng khi anh đang khó chịu chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.