Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi
Chương 217: Nhất kiến chung tình chỉ là ngụy biện
Hà Vy
23/04/2022
Nếu đã muốn xuống dưới để đối mặt, Diệp Văn liền đứng dậy và đi vào phòng ngủ để thay quần áo.
Du Ân cũng vào phòng vệ sinh rửa mặt và chỉnh trang lại bản thân, hôm nay cô chỉ định cùng Diệp Văn đi cúng bái mẹ nên không trang điểm.
May mắn là trong túi xách của cô có mang theo một số đồ trang điềm đơn giản, Du Ân đang đứng trước gương để chỉnh trang lại bản thân thì Phó Đình Viễn bỗng đẩy cửa bước vào khiến Du Ân giật mình nhảy dựng.
Du Ân cảm thấy Phó Đình Viễn có hơi không lễ phép, đến gõ cửa cũng không thèm gõ.
Cũng may là cô chỉ đang trang điểm, nếu không sẽ rất xấu hổ.
Cô dừng tay đang định tô son lại, quay qua hỏi anh: "Có chuyện gì sao?"
Phó Đình Viễn cụp mắt nhìn khuôn mặt trắng như sứ của cô, cảm giác như mình đã trải qua mấy đời.
Cô từng ngại ngùng sợ hãi không dám nhìn anh, cô gái như vịt con xấu xí ngày nào giờ đã trở thành một con thiên nga trắng xinh đẹp tao nhã, anh muốn bắt lấy cô, nhưng dường như anh không thể bắt được cô, cảm giác này vô cùng khó chịu.
Anh mím môi không nói gì, một lúc lâu sau đột nhiên bước tới, giơ tay ôm cô vào lòng, ôm chặt lấy cô, Du Ân cảm thấy eo sắp bị anh siết đứt rồi.
Cô vùng vẫy: "Anh làm cái gì vậy?"
Phó Đình Viễn ôm chặt lấy cô, vùi đầu vào cổ cô, còn tha thiết nói bên tai cô: "Du Ân, tôi sẽ luôn đứng sau lưng em, bảo vệ em và mãi mãi ủng hộ em."
Anh luôn cho rằng mình là chỗ dựa vững chắc của cô, nhưng giờ đây, Diệp Văn đã xuất hiện và thay thế anh, thậm chí còn là chỗ dựa vững chắc hơn anh, hơn nữa ông ấy còn là cha ruột của cô, Phó Đình Viễn cảm thấy hơi khủng hoảng.
Anh sợ, sợ rằng cô sẽ không bao giờ... cần anh nữa.
Du Ân cảm thấy những lời nói của Phó Đình Viễn vô cùng khó hiểu, cô cũng không cần anh bảo vệ và ủng hộ gì đó.
Anh ôm cô quá chặt, Diệp Văn có thể đi ra bất cứ lúc nào, nếu ông ấy nhìn thấy hai người họ ôm chặt lấy nhau thì sẽ như thế nào?
Du Ân không còn cách nào khác, cô đành phải nâng khuôn mặt nhỏ nhắn ngọt ngào lên kháng nghị: "Mau buông tôi ra, tôi phải trang điểm."
Phó Đình Viễn trả lời một cách tự nhiên: "Như vậy cũng rất đẹp rồi."
Lần này không phải anh nịnh nọt cô mà là lời phát ra từ tận trong tim.
Làn da của cô trắng nõn, nhìn như một món đồ sứ, không có một chút khuyết điểm nào.
Làn da cộng với ngũ quan thanh tú dịu dàng của cô luôn mang đến cho người ta một cảm giác như làn gió xuân, khiến người ta không thể rời mắt.
Du Ân tức giận đẩy mạnh anh ra: "Phó Đình Viễn, đủ rồi đấy!"
“Đừng suốt ngày nói những câu kỳ lạ khiến người ta xấu hổ như vậy!” Còn cả lời ngày đó anh nói trong bữa tiệc gì mà không bao giờ thấy mệt mỏi khi nhìn thấy cô khiến Du Ân xấu hổ chết đi được.
Hai tay Phó Đình Viễn ôm lấy eo cô, trầm giọng nhìn cô hỏi: "Có chỗ nào kỳ lạ chứ? Chỗ nào xấu hổ?"
Du Ân trả lời: "Trước đây không phải anh rất chán ghét tôi sao? Hiện giờ lại nói tôi đẹp không cảm thấy xấu hổ sao?"
Phó Đình Viễn gằn từng chữ một để biện minh cho mình: "Tôi thừa nhận, trước đây thái độ của tôi đối với em không tốt lắm, nhưng có lúc nào tôi nói lời nhục nhã em chưa?"
Du Ân há miệng thở dốc, trong lúc nhất thời không nói nên lời.
Anh dường như chưa bao giờ nói rằng cô không đẹp, anh chỉ lạnh nhạt với cô.
"Em nghĩ ai cũng được tôi chấp thuận sao? Nếu không phải vì khuôn mặt của em-" Phó Đình Viễn nói tới đây thì hung hăng nghiến răng: “Nếu không phải vì khuôn mặt xinh đẹp của em, em nghĩ tôi sẽ thỏa hiệp và kết hôn với em ư?"
Du Ân: "..."
Anh thẳng thắn thừa nhận lúc trước thỏa hiệp là vì vẻ đẹp của cô khiến Du Ân không biết nên vui hay nên buồn.
Cô trừng mắt nhìn anh, nhếch mép cười khẩy: "Đàn ông ấy mà, haha, có ai mà không háo sắc."
Đối mặt với sự mỉa mai của cô, Phó Đình Viễn không khó chịu, ngược lại còn cười trước sự tức giận của cô.
Anh nghiêm túc tranh luận với cô: "Tất cả cái gọi là nhất kiến chung tình, nói dễ nghe thì là nhất kiến chung tình, nói khó nghe chính là gặp sắc nảy lòng tham."
Sau khi nói xong, anh hỏi Du Ân: "Không phải em cũng như vậy sao? Không phải em nói em đã nhất kiến chung tình với tôi sao? Em thích tôi ở điểm nào?"
Không đợi Du Ân nói gì, anh đã đưa ra kết luận: "Không phải em cũng bị gương mặt của tôi mê hoặc sao?"
Lúc này Du Ân không biết nói gì, cô có chút thẹn quá hóa giận nhìn anh, bởi vì những gì anh nói dường như đều là sự thật.
Dù là đàn ông hay phụ nữ, lần đầu tiên gặp đã yêu một ai đó, chẳng phải chỉ là vì người ta đẹp sao?
“Phó Đình Viễn!” Đúng lúc này, một tiếng gầm vang lên từ phía sau Phó Đình Viễn: “Buông con bé ra!"
Sau khi Diệp Văn thay quần áo xong và đi ra khỏi phòng ngủ thì thấy cảnh Phó Đình Viễn ôm Du Ân trong phòng vệ sinh, ông ấy tức giận gầm lên.
Đương nhiên Phó Đình Viễn cũng không thể tiếp tục ôm Du Ân, anh luyến tiếc buông Du Ân ra, Du Ân nhanh chóng đẩy anh ra, sau đó đóng cửa phòng vệ sinh lại.
Ngoài cửa, Diệp Văn giơ ngón tay chỉ vào Phó Đình Viễn, nghiến răng cảnh cáo: "Cậu cách xa con bé ra một chút, giữ đúng khoảng cách với thân phận là chồng cũ của con bé."
Hàm ý là nếu đã ly hôn thì đừng có mà ôm ấp con gái tôi.
Phó Đình Viễn phải thừa nhận, Diệp Văn đúng là một nhà văn giỏi, hai chữ "chồng cũ" này thật khó nghe.
Nâng tay sửa lại áo vest có hơi nhăn của mình, anh đứng thẳng người nghiêm nghị nói: "Bác Diệp, hôm nay cháu đứng đây để chính thức thông báo cho bác một chuyện, cháu muốn theo đuổi Du Ân."
Diệp Văn không khách khí nói luôn: "Cậu nằm mơ đi."
Phó Đình Viễn cũng không giận, anh đã đoán trước được Diệp Văn sẽ có thái độ như thế này.
Nếu sau này anh có một đứa con gái bị người đàn ông khác bắt nạt, anh có thể trực tiếp đến xé xác nhà người đàn ông đó, Diệp Văn không làm gì anh cũng đã đủ lý trí rồi.
Vì vậy, thái độ của anh rất chân thành: "Cháu biết, trước đây cháu đã làm tổn thương cô ấy, nhưng bây giờ cháu đã biết mình sai, từ lúc chia xa với cô ấy, cháu mới thấy được sự quan trọng khi có cô ấy ở bên, cháu không thể sống mà không có cô ấy."
Diệp Văn không hề bị thuyết phục, ông ấy giơ ngón tay chỉ về phía cửa: "Có phải cậu muốn bây giờ đi khỏi đây luôn không?"
Phó Đình Viễn đành phải dừng chuyện này lại, lúc này anh chưa muốn đi, lát nữa anh còn muốn cùng Du Ân đối mặt với đám phóng viên đó.
Du Ân đang trang điểm trong nhà vệ sinh cũng nghe được những gì Phó Đình Viễn đã nói với Diệp Văn.
Cô thẫn thờ nhìn cô gái có đôi mắt sáng và hàm răng trắng trong gương, trong lòng cô trào dâng một nỗi buồn không thể giải thích được.
Sau hơn một năm ly hôn, cô mới có được trái tim của người đàn ông mà cô từng yêu, như vậy có phải hơi muộn rồi không?
Cô nhẹ nhàng nhắm mắt để xua đi những cảm xúc tiêu cực này ra khỏi tâm trí, sau đó mở mắt và tiếp tục tập trung vào lông mày của mình.
Bây giờ mấy thứ tình yêu này đối với cô không quan trọng, điều quan trọng là gia đình và sự nghiệp của cô.
Sau khi Du Ân trang điểm xong, cả ba cùng nhau xuống lầu.
Dưới khách sạn có rất nhiều phóng viên vây quanh, tất cả đều đang chờ Diệp Văn và Du Ân xuất hiện.
Du Ân cũng vào phòng vệ sinh rửa mặt và chỉnh trang lại bản thân, hôm nay cô chỉ định cùng Diệp Văn đi cúng bái mẹ nên không trang điểm.
May mắn là trong túi xách của cô có mang theo một số đồ trang điềm đơn giản, Du Ân đang đứng trước gương để chỉnh trang lại bản thân thì Phó Đình Viễn bỗng đẩy cửa bước vào khiến Du Ân giật mình nhảy dựng.
Du Ân cảm thấy Phó Đình Viễn có hơi không lễ phép, đến gõ cửa cũng không thèm gõ.
Cũng may là cô chỉ đang trang điểm, nếu không sẽ rất xấu hổ.
Cô dừng tay đang định tô son lại, quay qua hỏi anh: "Có chuyện gì sao?"
Phó Đình Viễn cụp mắt nhìn khuôn mặt trắng như sứ của cô, cảm giác như mình đã trải qua mấy đời.
Cô từng ngại ngùng sợ hãi không dám nhìn anh, cô gái như vịt con xấu xí ngày nào giờ đã trở thành một con thiên nga trắng xinh đẹp tao nhã, anh muốn bắt lấy cô, nhưng dường như anh không thể bắt được cô, cảm giác này vô cùng khó chịu.
Anh mím môi không nói gì, một lúc lâu sau đột nhiên bước tới, giơ tay ôm cô vào lòng, ôm chặt lấy cô, Du Ân cảm thấy eo sắp bị anh siết đứt rồi.
Cô vùng vẫy: "Anh làm cái gì vậy?"
Phó Đình Viễn ôm chặt lấy cô, vùi đầu vào cổ cô, còn tha thiết nói bên tai cô: "Du Ân, tôi sẽ luôn đứng sau lưng em, bảo vệ em và mãi mãi ủng hộ em."
Anh luôn cho rằng mình là chỗ dựa vững chắc của cô, nhưng giờ đây, Diệp Văn đã xuất hiện và thay thế anh, thậm chí còn là chỗ dựa vững chắc hơn anh, hơn nữa ông ấy còn là cha ruột của cô, Phó Đình Viễn cảm thấy hơi khủng hoảng.
Anh sợ, sợ rằng cô sẽ không bao giờ... cần anh nữa.
Du Ân cảm thấy những lời nói của Phó Đình Viễn vô cùng khó hiểu, cô cũng không cần anh bảo vệ và ủng hộ gì đó.
Anh ôm cô quá chặt, Diệp Văn có thể đi ra bất cứ lúc nào, nếu ông ấy nhìn thấy hai người họ ôm chặt lấy nhau thì sẽ như thế nào?
Du Ân không còn cách nào khác, cô đành phải nâng khuôn mặt nhỏ nhắn ngọt ngào lên kháng nghị: "Mau buông tôi ra, tôi phải trang điểm."
Phó Đình Viễn trả lời một cách tự nhiên: "Như vậy cũng rất đẹp rồi."
Lần này không phải anh nịnh nọt cô mà là lời phát ra từ tận trong tim.
Làn da của cô trắng nõn, nhìn như một món đồ sứ, không có một chút khuyết điểm nào.
Làn da cộng với ngũ quan thanh tú dịu dàng của cô luôn mang đến cho người ta một cảm giác như làn gió xuân, khiến người ta không thể rời mắt.
Du Ân tức giận đẩy mạnh anh ra: "Phó Đình Viễn, đủ rồi đấy!"
“Đừng suốt ngày nói những câu kỳ lạ khiến người ta xấu hổ như vậy!” Còn cả lời ngày đó anh nói trong bữa tiệc gì mà không bao giờ thấy mệt mỏi khi nhìn thấy cô khiến Du Ân xấu hổ chết đi được.
Hai tay Phó Đình Viễn ôm lấy eo cô, trầm giọng nhìn cô hỏi: "Có chỗ nào kỳ lạ chứ? Chỗ nào xấu hổ?"
Du Ân trả lời: "Trước đây không phải anh rất chán ghét tôi sao? Hiện giờ lại nói tôi đẹp không cảm thấy xấu hổ sao?"
Phó Đình Viễn gằn từng chữ một để biện minh cho mình: "Tôi thừa nhận, trước đây thái độ của tôi đối với em không tốt lắm, nhưng có lúc nào tôi nói lời nhục nhã em chưa?"
Du Ân há miệng thở dốc, trong lúc nhất thời không nói nên lời.
Anh dường như chưa bao giờ nói rằng cô không đẹp, anh chỉ lạnh nhạt với cô.
"Em nghĩ ai cũng được tôi chấp thuận sao? Nếu không phải vì khuôn mặt của em-" Phó Đình Viễn nói tới đây thì hung hăng nghiến răng: “Nếu không phải vì khuôn mặt xinh đẹp của em, em nghĩ tôi sẽ thỏa hiệp và kết hôn với em ư?"
Du Ân: "..."
Anh thẳng thắn thừa nhận lúc trước thỏa hiệp là vì vẻ đẹp của cô khiến Du Ân không biết nên vui hay nên buồn.
Cô trừng mắt nhìn anh, nhếch mép cười khẩy: "Đàn ông ấy mà, haha, có ai mà không háo sắc."
Đối mặt với sự mỉa mai của cô, Phó Đình Viễn không khó chịu, ngược lại còn cười trước sự tức giận của cô.
Anh nghiêm túc tranh luận với cô: "Tất cả cái gọi là nhất kiến chung tình, nói dễ nghe thì là nhất kiến chung tình, nói khó nghe chính là gặp sắc nảy lòng tham."
Sau khi nói xong, anh hỏi Du Ân: "Không phải em cũng như vậy sao? Không phải em nói em đã nhất kiến chung tình với tôi sao? Em thích tôi ở điểm nào?"
Không đợi Du Ân nói gì, anh đã đưa ra kết luận: "Không phải em cũng bị gương mặt của tôi mê hoặc sao?"
Lúc này Du Ân không biết nói gì, cô có chút thẹn quá hóa giận nhìn anh, bởi vì những gì anh nói dường như đều là sự thật.
Dù là đàn ông hay phụ nữ, lần đầu tiên gặp đã yêu một ai đó, chẳng phải chỉ là vì người ta đẹp sao?
“Phó Đình Viễn!” Đúng lúc này, một tiếng gầm vang lên từ phía sau Phó Đình Viễn: “Buông con bé ra!"
Sau khi Diệp Văn thay quần áo xong và đi ra khỏi phòng ngủ thì thấy cảnh Phó Đình Viễn ôm Du Ân trong phòng vệ sinh, ông ấy tức giận gầm lên.
Đương nhiên Phó Đình Viễn cũng không thể tiếp tục ôm Du Ân, anh luyến tiếc buông Du Ân ra, Du Ân nhanh chóng đẩy anh ra, sau đó đóng cửa phòng vệ sinh lại.
Ngoài cửa, Diệp Văn giơ ngón tay chỉ vào Phó Đình Viễn, nghiến răng cảnh cáo: "Cậu cách xa con bé ra một chút, giữ đúng khoảng cách với thân phận là chồng cũ của con bé."
Hàm ý là nếu đã ly hôn thì đừng có mà ôm ấp con gái tôi.
Phó Đình Viễn phải thừa nhận, Diệp Văn đúng là một nhà văn giỏi, hai chữ "chồng cũ" này thật khó nghe.
Nâng tay sửa lại áo vest có hơi nhăn của mình, anh đứng thẳng người nghiêm nghị nói: "Bác Diệp, hôm nay cháu đứng đây để chính thức thông báo cho bác một chuyện, cháu muốn theo đuổi Du Ân."
Diệp Văn không khách khí nói luôn: "Cậu nằm mơ đi."
Phó Đình Viễn cũng không giận, anh đã đoán trước được Diệp Văn sẽ có thái độ như thế này.
Nếu sau này anh có một đứa con gái bị người đàn ông khác bắt nạt, anh có thể trực tiếp đến xé xác nhà người đàn ông đó, Diệp Văn không làm gì anh cũng đã đủ lý trí rồi.
Vì vậy, thái độ của anh rất chân thành: "Cháu biết, trước đây cháu đã làm tổn thương cô ấy, nhưng bây giờ cháu đã biết mình sai, từ lúc chia xa với cô ấy, cháu mới thấy được sự quan trọng khi có cô ấy ở bên, cháu không thể sống mà không có cô ấy."
Diệp Văn không hề bị thuyết phục, ông ấy giơ ngón tay chỉ về phía cửa: "Có phải cậu muốn bây giờ đi khỏi đây luôn không?"
Phó Đình Viễn đành phải dừng chuyện này lại, lúc này anh chưa muốn đi, lát nữa anh còn muốn cùng Du Ân đối mặt với đám phóng viên đó.
Du Ân đang trang điểm trong nhà vệ sinh cũng nghe được những gì Phó Đình Viễn đã nói với Diệp Văn.
Cô thẫn thờ nhìn cô gái có đôi mắt sáng và hàm răng trắng trong gương, trong lòng cô trào dâng một nỗi buồn không thể giải thích được.
Sau hơn một năm ly hôn, cô mới có được trái tim của người đàn ông mà cô từng yêu, như vậy có phải hơi muộn rồi không?
Cô nhẹ nhàng nhắm mắt để xua đi những cảm xúc tiêu cực này ra khỏi tâm trí, sau đó mở mắt và tiếp tục tập trung vào lông mày của mình.
Bây giờ mấy thứ tình yêu này đối với cô không quan trọng, điều quan trọng là gia đình và sự nghiệp của cô.
Sau khi Du Ân trang điểm xong, cả ba cùng nhau xuống lầu.
Dưới khách sạn có rất nhiều phóng viên vây quanh, tất cả đều đang chờ Diệp Văn và Du Ân xuất hiện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.